Nhắc đến vợ chồng Tiêu Quốc Cường, không khí ở đại sảnh bỗng chốc trở nên tê cứng lại.
Tiêu Khả gãi đầu, “Con nói sai rồi hả?”
“Không có!” Lão Trần cười nói, “Là như vậy, nhị tiểu thư một mình ở Mỹ, lão gia và phu nhân sợ cô đón tết quá cô đơn, nên ra ngoài gửi cho cô ít đồ tết.”
Tiêu Khả đột nhiên trau mày!
Thật là thú vị, bên mỹ đâu có đón năm mới!
Tiêu Khả lén nheo mắt nhìn Tiêu Lăng, ho nhẹ một tiếng chuyển sang đề tài khác, “Cái đó. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi, mọi người ăn mặc như thế ý là muốn ra ngoài à?”
“Ừm, hôm nay Tiêu Lăng khó có thể nghỉ ngơi được, chúng tôi tính đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi, nhân tiện mua ít đồ tết về, “Tô Tố nhìn Tiêu Khả cười, “Em có muốn đi cùng không?”
Tiêu Khả hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chê bai của Tiêu Lăng, lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa, hưng phấn vô cùng, “Được đó được đó, gần đây em bận quá, rất lâu rồi không có thời gian dạo phố, đi đi đi, chúng ta cùng đi dạo, hihi, Tiêu Lăng anh đừng chê em, em có thể trông con giúp anh, giúp anh xách đồ cơ.”
Tiêu Lăng nhẹ nhàng hừm một tiếng nhưng lại không nói gì.
Ông lão gia nhìn mọi người vui vẻ hòa thuận như vậy, vui đến nổi khuôn mặt đầy nếp nhăn li ti, “Các con mau đi đi, nhớ mua câu đối tết về, theo phong tục, chiều ba mươi tết phải dán câu đối tết, dì Trương đã gói sủi cảo rồi, tối nay cả nhà chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm.”
Tiêu Lăng đích thân lái xe, dẫn mọi người đến siêu thị gần nhất.
Hai đứa trẻ vào siêu thị, giống như thú bị sổng chuồng vậy, chạy lung tung khắp nơi! Không đúng không đúng,chính xác mà nói, là Tiểu Thất giống thú bị sổng chuồng vậy chạy lung tung lên, người trong siêu thị không ít, Tô Tố sợ Tiểu Thất chạy lạc mất, nhanh chóng chạy qua đó, Tiểu Thất đến siêu thị liền chạy một mạch đến quầy bán kẹo,Tô Tố nhìn thấy miệng liền tru ra.
Tiểu Thất kéo tay Tô Tố làm nũng, “Mami mami, hôm nay ba mươi tết, Tiểu Thất có thể mua một ít kẹo đem về không hả, ngày mai mùng một nhất định có rất nhiều người đến nhà chúc tết, trên ti vi không phải đều diễn vậy sao, rất nhiều người kéo cả nhà qua chúc tết, sau đó chúng ta cho họ kẹo hay gì đó, mami mami, chúng ta mua một đống kẹo về được không?
“Là con tự muốn ăn thì có.” Tô Tố không thương tiếc vạch trần Tiểu Thất.
Tiểu Thất cười hihi, “Mami, người ta chỉ có một chút thế này thôi ak.” Tiểu Thất dùng hai ngón tay tạo thành một cự li cỡ một mili, “Thật là chỉ muốn ăn một chút thế này thôi.”
Tô Tố bật cười, cuối cùng vẫn mau một bao kẹo lớn mang về.
Mua kẹo xong, Tiêu Lăng bọn họ đã không còn ở phía trước, Tô Tố lấy điện thoại ra nhìn, trên đó có tin nhắn của Tiêu Lăng, “Người đông quá, anh đi mua đồ tết trước, em dẫn Tiểu Thất lên quán cà phê trên lầu ngồi, anh sẽ qua đó ngay.”
Tô Tố vui vẻ mỉm cười.
Thật là!
Coi cô như là con nít, cô đâu có đi lạc!
Tô Tố dẫn Tiểu Thất ra ngoài siêu thị, đến quá cà phê đối diện.
Gặp thấy mẹ Tiêu là điều cô không ngờ đến.
Mẹ Tiêu thấy Tô Tố đi ra, trong mắt cũng lóe lên sự kinh ngạc, bà bỏ cốc cà phê trên tay xuống, lạnh lùng nhìn Tô Tố.
Tô Tố rất muốn vờ như không thấy, nhưng nghĩ đến việc bà ta là mẹ Tiêu Lăng, nên rốt cuộc cũng nhẫn nhịn.
“Bác gái!”
“Ừm!” mẹ Tiêu lạnh lùng gật đầu,”Ngồi xuống đi, vừa may tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Không đâu, đợi xíu nữa Tiêu Lăng mua đồ xong sẽ đi ra, có gì bác gái có thể về nhà rồi nói ạ.”
Một mình cô sẽ không ngại “Nói chuyện” với mẹ Tiêu, nhưng có Tiểu Thất ở đây, cô thật không muốn Tiểu Thất nghe được những lời nói khó nghe phát ra từ miệng của mẹ Tiêu.
“Sao, cô sợ một bà già như tôi ăn thịt cô chắc!” Mẹ Tiêu ánh mắt vẫn lạnh lùng, “Kêu cô ngồi thì ngồi đi, Tiêu Lăng quay lại rồi đi cũng chưa muộn!”
Tô Tố nhăn mày.
Cô gọi một ít đồ ăn nhẹ và một ly trà sữa, để qua bàn bên cạnh mẹ Tiêu, sau đó cô đẩy Tiểu Thất qua đó, “Tiểu Thất ngoan, đi ăn chút đồ đi, mami nói chuyện một chút, đợi xíu nữa chúng ta về nhà.”
“Ồ!” Tiểu Thất ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Tô Tố lúc này mới ngồi vào ghế sofa đối diện của mẹ Tiêu.
“Bác gái có lời gì người cứ nói thẳng ra hết đi ạ!”
“Được, nếu đã thoải mái như vậy, vậy tôi cũng sẽ mở lời ngay.” Mẹ Tiêu để ly cà phê xuống, lạnh lùng nhìn Tô Tố, “Xem ra lời cảnh cáo trước đây của tôi dành cho cô Tô, cô đều không nghe lọt lỗ tai nhỉ.”
Tô Tố cười nhạt, “Người bác gái ám chỉ là người yêu cũ của Tiêu Lăng sao, hay là mấy lời đại loại như bảo con rời xa Tiêu Lăng? Bác gái, con khuyên người đừng phí công sức, con tuyệt đối không rời xa Tiêu Lăng, nếu như người vẫn muốn tiếp tục nói với con chủ đề này, con cảm thấy hoàn toàn không cần thiết!”
Mẹ Tiêu hừm một tiếng, “Hôm nay tôi không nói chuyện này với cô, nói chuyện khác với cô.”
“Xin mời nói!”
Mẹ Tiêu quẩy ly cà phê, ánh mắt lạnh như nước, “Hôm nay tôi nói với cô về Diệp Lạc_Tiêu Diệp Lạc! Cô cũng là một diễn viên có tiếng, đối với Diệp Lạc chắc cũng có hiểu biết đôi chút, nhưng cái cô biết tuyệt đối chỉ là một chút biểu hiện bên ngoài thôi, hôm nay tôi nói với cô một số khác.”
Tô Tố mơ hồ cảm thấy có một dự cảm không tốt.
Mẹ Tiêu nhìn vào mắt Tô Tố, tiếp tục nói, “Tiêu Lăng có phải nói với cô, Diệp Lạc là em gái nó?”
Lông mày Tô Tố dựng lên, “Lẽ nào không phải?”
Mẹ Tiêu cười mỉa mai, “Tôi đã biết Tiêu Lăng sẽ nói vậy với cô, nhưng thật đáng tiếc, Diệp Lạc không phải em ruột của Tiêu Lăng.” Nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc của Tô Tố, mẹ Tiêu không nhịn được cười lên, “Tôi hy vọng tôi nói xong cô sẽ biết khó mà rút lui! Diệp Lạc là con người bạn thân của ba Tiêu Lăng, chính một lần hai vợ chồng họ đi du lịch, bỏ Diệp Lạc ở nhà ta làm khách, kết quả là lần đó máy bay gặp chuyện, họ không trở về nữa. Tôi và ba Tiêu Lăng rất thích cô bé này, không nhẫn tâm gửi cô cho người khác nuôi dưỡng, nên đã nhận cô về nhà nuôi, Tiêu Lăng lớn hơn Diệp lạc ba tuổi, lúc Diệp Lạc đến nhà chúng tôi đã lên mười, lúc đó Tiêu Lăng mười ba, chính là lứa tuổi nổi loạn.”
Thấy Tô Tố chăm chủ lắng nghe, Mẹ Tiêu tiếp tục nói, “Do lúc đó bố mẹ Diệp Lạc đều chết hết, nên tôi và bố Tiêu Lăng quan tâm đến nó khá nhiều, lúc đó Tiêu Lăng đang tuổi nổi loạn, nhìn Diệp Lạc vô cùng chướng mắt, thường xuyên ức hiếp cô, nhưng sau đó… từ từ hai đứa tiếp xúc với nhau, hai người họ một người thanh niên phơi phơi, một người là thiếu nữ mới nở rộ, cô nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì rồi chứ!”
Mặt Tô Tố có chút trắng bệch ra, cô luôn cho rằng Tiêu Diệp Lạc là em gái của Tiêu Lăng, cũng biết trong lòng Tiêu Lăng có người phụ nữ khác, nhưng không ngờ… cô cố gắng trấn an tâm thần mình, “Sau đó thì sao?”
“Lúc đầu tôi và Quốc Cường không đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau, nhưng lúc đó hai đứa nó còn nhỏ, tôi và ba Tiêu Lăng lo lắng hai đứa sau này không thể đi cùng nhau đến cuối cùng được, lúc đó ngay cả làm anh em cũng không được nữa, nên hai vợ chồng tôi không tán thành hai đứa ở bên nhau, nhưng hai đứa nó lại vô cùng kiên định, ai cũng không chịu xa ai.” Mẹ Tiêu nhìn mặt Tô Tố dần biến sắc, nhịn không được cười lên, “Biết Tiêu Lăng vì muốn chứng minh cho chúng tôi thấy nó rất nghiêm túc, làm gì không? Nó lúc đó vẫn chưa tốt nghiệp đại học, đã quyết định làm đơn xin nghỉ học rời khỏi trường, sau đó bắt đầu lập nghiệp, từ một hỗn thế ma vương, dần biến thành một chàng trai thanh niên tài sắc được người người ca tụng!”