Trương Hân muốn điên lên.
Bộ dáng của Lãnh Mạc hôm qua quá bất thường, bất thường đến khiến cô phải kêu lớn.
“Lãnh Mạc, anh muốn chém muốn giết thì nhanh lên có được không.”
Lãnh Mạc lông mày khẽ giật.
Anh rất không dễ dàng mới dịu dàng 1 lần, tại sao phản ứng của Trương Hân lại như vậy?
Anh không nhịn được nhìn Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng nhìn anh khích lệ.
Cho nên Lãnh Mạc tiếp tục dịu dàng, “Trương Hân, em là phụ nữ của anh, anh làm sao có thể chém giết em được, anh thực sự cảm thấy chuyện trước đây là lỗi tại anh, thành tâm muốn xin lỗi em, thật đó, anh thực sự hiểu rõ được lỗi lầm của mình. Hai tháng nay em vất vả rồi, vì muốn tránh anh mà không thể ra khỏi cửa… tính cách của em như vậy làm sao chịu nỗi 2 tháng không ra ngoài chứ… là anh sai, sau này em có thể đi shopping với Tô Tố lúc nào cũng được, anh nhất định không ngăn cản em.”
Mặt Trương Hân hoài nghi, do dự nhìn và đánh giá Lãnh Mạc.
Lãnh Mạc mặc cô đánh giá, “Anh thật lòng, chuyện trước đây Tiêu Lăng đã dạy cho anh 1 bài học rồi, anh cũng biết mình sai ở đâu… Trương Hân, em biết không, hai tháng nay anh đều nhịn không đi ** với người phụ nữ khác.”
Trương Hân không tin.
** của Lãnh Mạc mạnh mẽ như vậy, cô rõ hơn bất kỳ ai khác.
Lúc ở bên cô, khi cô đến kỳ kinh nguyệt, anh cũng không nhịn được đi tìm người phụ nữ khác, với lại bây giờ anh kinh doanh hộp đêm, bar, câu lạc bộ cá nhân, bên trong đó biết bao phụ nữ xinh đẹp, cô không tin 2 tháng nay Lãnh Mạc không đụng vào phụ nữ.
“Lãnh Mạc, tôi không ngu, đừng có lừa tôi.”
“Trương tiểu thư, đại ca nói thật đó không hề lừa cô, 2 tháng nay đại ca thật sự không chạm đến người phụ nữ khác, tôi lấy nhân phẩm của tôi để đảm bảo, mỗi tối đại ca nhớ cô đến ngủ không được, căn bản không có tâm trạng đi làm chuyện đó.” Vương Bưu lập tức nói tốt cho Lãnh Mạc.
Lão gia ở bên kia không chịu nổi, “Mấy đứa bây không thể nói chuyện nhỏ lại à, còn có trẻ con ở bên đây.”
Vương Bưu nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Tiểu Thất, rụt cổ lại, lập tức im miệng.
Quả nhiên, Tiểu Thất tò mò mà chạy qua, “Daddy daddy, cái gì gọi là chạm vào người phụ nữ khác?”
Đáng chết, dạy hư con gái cưng của anh.
Tiêu Lăng hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Mạc và Vương Bưu, ôm lấy Tiểu Thất dịu dàng giải thích, “Không có gì, chú Lãnh Mạc bị bệnh rồi.”
Bệnh về não bộ.
“A… chú Lãnh Mạc thật đáng thương.” Tiểu Thất ôm cổ Tiêu Lăng, đôi mắt lớn nhìn mặt Lãnh Mạc 1 cái, đồng cảm nói, “Hèn gì dì Hân ngồi xa chú Lãnh Mạc như vậy, thì ra chú bị bệnh không thể chạm vào phụ nữ.”
Bệnh không thể chạm vào phụ nữ?
Miệng mọi người giật giật, đây không phải là yếu sinh lý sao?
“Haha, Tiểu Thất con thật dễ thương.” Trương Hân vỗ lên mặt Tiểu Thất hung hăng hôn 1 cái, “Tiểu Thất thật thông minh.”
“Hì hì.” Tiểu Thất ái ngại cười, xấu hổ nhìn xuống dưới, “Mọi người khen Tiểu Thất như vậy, Tiểu Thất sẽ xấu hổ mất.”
Mọi người phì cười.
Thấy trời ngày càng tối, hai đứa trẻ bắt đầu ngáp, ông nội cũng đi nghỉ ngơi, Lãnh Mạc không hề có ý muốn rời đi.
Tô Tố cũng không thể đuổi người, Tiêu Lăng càng không.
Trương Hân nhịn không được, nhìn Lãnh Mạc, “Anh còn không đi, chúng tôi cần phải nghỉ ngơi rồi.”
“Phải nghỉ ngơi rồi.” Lãnh Mạc nhìn đồng hồ, “Ừ. Thời gian cũng không sớm nữa, cần sớm nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lãnh Mạc từ sofa đứng dậy, Trương Hân thở phào, tưởng là anh muốn rời đi, nhưng lại thấy anh không đi về hướng cửa lớn, mà đi lên cầu thang, cô lập tức nuốt nước miếng, “Lãnh Mạc anh không về nhà sao.”
“Trễ vậy rồi, ngoài đường lạnh, với lại hôm nay là giao thừa, giao thừa mà qua 1 mình thì thật lạnh lẽo, nên anh ở lại đây 1 đêm vậy.” Đi đều cầu thang, Lãnh Mạc dừng lại quay đầu nhìn Tiêu Lăng, “Tiêu Lăng à, trễ vậy rồi, người làm cũng nghỉ ngơi, thu dọn phòng mới thật phiền phức, cậu nói tôi biết phòng của Trương Hân là phòng nào, tối nay tôi ở chật chội với cô ấy 1 chút cũng được.”
Ta kháo.
Trong lòng Trương Hân kích động.
Cái gì mà ở chật chội tí với cô cũng được, nghe có vẻ ủy khuất quá.
Còn có.
Trễ vậy người làm nghỉ ngơi hết rồi, nếu muốn ở lại sao anh không nói sớm, 5h chiều đã đến đây, bây giờ mới nói dọn phòng phiền, vậy sao không nói sớm.
Trương Hân bước bước lớn về phía cầu thang, đưa tay ngăn Lãnh Mạc, “Tôi không ở chung phòng với anh.”
Lãnh Mạc nhớ đến lời Tiêu Lăng nói dũng cảm – tỉ mỉ – mặt dày, quan trọng nhất là mặt dày.
Nghĩ vậy lập tức không tức giận, cười cười ôm Trương Hân, “Ài, đừng như vậy, cũng là người 1 nhà, chúng ta ngủ với nhau bao nhiêu năm, thêm 1 đêm ít 1 đêm cũng đâu khác biệt gì, với lại cũng trễ vậy rồi, em thật sự không ngại phiền Tiêu Lăng sao, ngoan, anh đã 2 tháng không được ngủ ngon rồi, nhanh chóng dẫn anh lên phòng nghỉ ngơi.”
“Ai là người 1 nhà với anh, Lãnh Mạc anh buông tay mau.”
Buông tay thì anh là thằng điên.
Lãnh Mạc nửa ôm nửa ẵm Trương Hân lên lầu, quay lại nhìn Tiêu Lăng, “Rốt cuộc là phòng nào?”
“Là căn mà trước đây khi cậu đến làm khách thường hay ở.”
Lãnh Mạc lập tức biết ngay, ôm Trương Hân trực tiếp đi đến phòng đó. Khuya rồi, mọi người cũng ngủ, Trương Hân sợ đánh thức người khác, cũng không kêu la, chỉ hung dữ nhìn Lãnh Mạc, cắn răng nói, “Lãnh Mạc anh không có thể diện sao.”
“Thể diện? Ăn được không.”
Trương Hân bực tức trong lòng, nhìn Lãnh Mạc như nhìn quỷ.
“Ngoan, mở cửa ra.”
“Không mở.”
“Không mở thì anh đá cửa vậy, đây cũng phải nhà anh, cửa cũng không phải của anh, với lại Tiêu gia gia cũng ngủ rồi, đánh thức cũng không có sao, người lớn tuổi mà, tuy chất lượng giấc ngủ không tốt lắm, nhưng cái gì Tiêu gia gia không nhiều chứ thời gian thì nhiều, sáng mai vẫn có thể ngủ bù còn có Tiêu bác trai và bác gái, bọn họ không thích Tô Tố, em lại là bạn của Tô Tố, chắc chắn cũng không thích em, nếu chúng ta làm nên tiếng động lớn, em nói xem ấn tượng của họ đối với Tô Tố có xấu hơn không?”
Trương Hân hận đến trực tiếp cắn răng, lời Lãnh Mạc nói cũng chính là nỗi lo của cô.
“Ngoan, có thể mở cửa rồi.”
Trương Hân bực tức mở cửa phòng.
Lãnh Mạc không vào phòng ngay lập tức, đứng trước lang cang màu trắng dặn dò Vương Bưu, “Vương Bưu, cậu về trước, ngày mai đến đón tôi.”
“Dạ được đại ca.”
Trương Hân đã vào phòng nghe thấy lời của Lãnh Mạc, tức đến muốn điên.
Lúc nãy là ai nói bây giờ khuya rồi ra đường không tiện, bây giờ kêu Vương Bưu về sao không nói khuya đi.
Lãnh Mạc nhanh chóng vào phòng.
Sau khi vào phòng anh lập tức khóa cửa, như là chủ của căn phòng vậy, tự nhiên ngồi lên mép giường.
Trương Hân nghĩ sau khi rời khỏi mọi người thái độ của anh sẽ thay đổi, nhưng cô đã đoán sai, Lãnh Mạc vẫn dùng ánh mắt làm cô nổi da gà nhìn cô, ngược lại không hề có ý thu lại.
Hai người nhìn nhau.
Dường như đã qua nửa ngày Lãnh Mạc mới nói, “Không phải nói muốn ngủ sao, em còn không đi tắm sao?”