Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 892

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

“Rất ngạc nhiên ngoài dự đoán sao?”

Triệu Đình Đình nho nhã khoan khoái ngồi xuống, dung mạo của cô vô cùng sắc sảo, đến cả móng tay đều làm rất đẹp, móng tay được tô màu đỏ đậm, làm nổi bật lên đôi bàn tay trắng ngần. So với lần gặp cô ta ở buổi tiệc đầy tháng của em gái, hôm nay cô ta có thể nói là khí thế ngần ngần. Cô ngồi xuống, để túi xách kế bên ghế sofa, cười nhìn Tiểu Thât,”Không ngờ người đến đây lại là tôi, đúng không?”

Tiểu Thất mím môi không nói chuyện.

Đúng thật là không nghĩ tới!

Đơn giản là nghĩ không ra!

“Sao lại là cô?”

Triệu Đình Đình sau khi ngồi xuống ghế thì có nhân viên phục vụ lại, “Cô cần uống gì?”

“Cà phê đen!”

“Được, xin đợt xíu!”

Tiểu Thất không nhịn được bóp chặt ngón tay lại, hai người này ngay đến uống cà phê, đều uống loại giống nhau sao!

Tiểu Thất không nhịn được lại hỏi một câu, “Sao cô lại đến đây?”

“Lúc cô điện cho Lục Sâm tôi đang ở trong công ty anh ấy.” Cà phê vừa bưng đến, Triệu Đình Đình1đã bưng ly lên, nho nhã uống một ngụm, cô thật đúng là thân bạch cốt tinh, mức độ tu luyện cũng rất ghê gớm, một ngụm cà phê uống xong, vậy mà son môi trên miệng một chút cũng không dính lên chiếc cốc, Triệu Đình Đình bỏ ly xuống, tiếp tục nói. “Công ty Lục Sâm có quá nhiều chuyện bận, cô cũng biết, hai người chúng tôi lập tức di cư đến Thụy Sĩ rồi, rất nhiều chuyện cần phải giao phó lại, Lục Sâm thực sự không có cách ra ngoài để gặp gỡ, vừa may hôm nay tôi rãnh, không có gì làm, nên tự mình tình nguyện xung phong đến đây.”

Tiểu Thất nắm chặt chìa khóa trong tay.

Lục Sâm… anh ấy lại đồng ý bảo Triệu Đình Đình đến lấy chìa khóa, thật sao?

Rõ ràng là chuyện giữa hai người họ, Lục Sâm lại kéo Triệu Đình Đình vào đây, chả lẽ lo lắng lời nói hôm quá chưa đủ độ sát thương, nên muốn cô phải xác minh sự thật lần nữa sao!

Tim Tiểu Thất đau đớn vô cùng.

Cô thật sự không muốn gặp người phụ nữ trước mặt1tí nào, nếu không có cô ta, có lẽ cô và Lục Sâm vẫn yên ổn, không có chuyện gì xảy ra, cô thật không hiểu nỗi, đã ra nước ngoài mười năm, tại sao lại quay về!

Tại sao rõ ràng biết đối phương đã có bạn gái, mà một rồi hai hai rồi ba cứ xuất hiện trước mặt Lục Sâm.

Chả lẽ tình cảm của họ là tình cảm, giữ cô và Lục Sâm không phải tình cảm sao.

Tiểu Thất lại muốn khóc.

Nhưng… cô không thể!

Cho dù khóc, cô cũng tuyệt đối không được khóc trước mặt Triệu Đình Đình, tuyệt đối không thể khóc vì là kẻ bại trận thất thế!

Tiểu Thất dũi mắt, giờ cô chỉ muốn rời đi!

Cô nhanh chóng đẩy chìa khóa trong tay tới trước mặt Triệu Đình Đình, “Đây chính là chiếc chìa khóa mà tôi muốn trả cho Lục Sâm, nếu anh đã không đến, vậy phiền cô giúp đỡ giao cho anh ấy! Còn nữa… tôi ở trước cửa công ty các người có mở quán cafe, tiệm đó là của Lục Sâm, nhưng quán cà phê do tôi một tay cực khổ gầy dựng, tôi không5muốn công sức của mình bỏ phí. Nên cái cửa hàng đó tôi không tính trả lại cho Lục Sâm..nhưng hàng tháng tôi sẽ dựa theo giá thị trường để trả anh tiền thuê.”

Triệu Đình Đình gật đầu, vươn tay lấy chìa khóa.

Tiểu Thất cảm thấy thứ Triệu Đình Đình lấy đi không phải là chìa khóa, mà là… Lục Sâm người sống sờ sờ đó.

Sống mũi cô cay cay, mắt có chút ươn ướt. Cô vội cúi thấp đầu, che đi giọt lệ trong mắt.

“Được rồi, việc tôi cần làm đã làm rồi, tôi nên đi đâu!”

“Đợi đã!”

Triệu Đình Đình gọi Tiểu Thất, nhìn vào mắt cô ta, cười nói, “Thực ra hôm nay tôi tình nguyện đến lấy chìa khóa, cũng có chút lòng riêng. Cô Tiêu, tôi có vài lời muốn nói với cô, nếu cô không bận, có thể nghe xong rồi mới đi không?”

Toàn thân Tiểu Thất tê cứng, cô tê cứng nói, “Giữa hai chúng ta chắc không còn gì để nói nữa chứ?”

“Biểu hiện bên ngoài là vậy.” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Nếu không phải vì Lục Sâm, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ quen2biết, chính người đàn ông này kéo chúng ta lại với nhau, mà giờ, lời tôi nói có thể khá vô lí, nhưng xin tha thứ, tôi cũng là người phụ nữ không có cảm giác an toàn, nên xin cho tôi nói hết lời được không?”

Tiểu Thất mím chặt môi, tê dại ngồi xuống lần nữa.

Cả đời cô chả bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày mình và tình địch cũng nhau ngồi chung một quán cà phê, nói chuyện và uống cà phê như vậy.

“Cô Tiêu, thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô.”

Tiểu Thất nhăn mày, “Cô Triệu, cô đây là nói khích toi sao?”

“Không! Tôi là thật lòng!” Triệu Đình Đình nhẹ nhàng nói, “Từ lần đầu gặp cô, tôi đã biết cô, tôi và Lục Sâm đều không giống nhau, cô..nhìn vào đơn thuần, nên hỷ nộ ái ố đều hiện rõ trên khuôn mặt, không giống như chúng tôi loại cáo già đã quen đấu đá nhiều năm lăn lộn trên thương trường, hoàn toàn không phân biệt được nụ cười thật và giả. Lần đầu tiên tôi nhìn cô trong lòng tôi nghĩ, không biết gia đình như9thế nào, mới có thể giáo dục ra một người con gái như thế.”

Triệu Đình Đình hít một hơi sâu, “Tôi thật ngưỡng mộ cô! Cô trẻ như thế, xinh đẹp như thế, lại có người cha mẹ yêu thương mình như thế, không giống như chúng tôi, mệt chỉ có thể dựa vào tường nghỉ ngơi, lạnh cũng chỉ biết tự ôm lấy mình..”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

“Thực ra tôi nhận ra, tuy cô và Lục Sâm đã chia tay, nhưng trong lòng anh ấy vẫn còn hổ thẹn.” Triệu Đình Đình thở dài, “Người cô gái như cô, dễ làm người khác có cảm giác tội lỗi, nên tôi đề nghị di cư ra nước ngoài, vì tôi không có cảm giác an toàn, tôi không dám ở lại đây, tôi lo lắng cô một ngày, Lục Sâm lại yêu cô lần nữa.”

Tiểu Thất cười đau khổ, sao có thể!

Hôm qua Lục Sâm chính miệng nói với cô, ngựa tốt không nhai lại cỏ cũ mà!

“Cô Triệu, cô nghĩ nhiều rồi, hôm qua tôi và Lục Sâm đã nói rõ ràng, sau này… sẽ không làm phiền cuộc sống của anh ấy nữa.”

“Tôi1biết cô có lòng kiêu ngạo của riêng cô. Nhưng tôi vẫn là không yên tâm… cô Tiêu, tôi không yên tâm không phải vì cái khác, là vì tôi không đủ tự tin, nên chúng tôi bắt buộc phải rời khỏi đây, đổi một nơi ở mới để bắt đầu lại, như vậy tôi và Lục Sâm mới có thể sống tiếp được.”

Triệu Đình Đình nhìn Tiểu Thất, cô thật sự rất ngưỡng mộ Tiểu Thất.

Có cha mẹ thương yêu, có bạn tốt như Lưu Tuyền, còn có một người yêu cô ta như thế cái gì cũng đã nghĩ hết cho cô ta Lục Sâm.

“Cô Triệu,”

“Nghe tôi nói hết lời được không?” Triệu Đình Đình cười đau khổ nói, “Tôi biết, đối với cô mà nói, tôi chính là người thứ ba trong tình cảm của cô và Lục Sâm, cô ghét tôi cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng tôi luôn muốn nói với cô, nhưng Lục Sâm cứ lo lắng lời của tôi sẽ làm tổn thương cô, nên cứ không cho tôi đến tìm cô.”

Lòng Tiểu Thất lại đau.

Hôm nay Lục Sâm đồng ý cho Triệu Đình Đình đến tìm cô, là đã không còn để ý việc lời nói của Triệu Đình Đình sẽ làm tổn thương cô nữa sao.

“Cô Tiêu, cô là một cô gái tốt, không chỉ Lục Sâm mà cả tôi đều thấy áy náy với cô, nhưng chuyện giờ đã đi đến bước này, tôi cũng vì bảo vệ tình yêu của mình, có vài lời không thể không nói.”

Trong lòng Tiểu Thất giờ chả có tâm trạng nghe, mắt cô chả nhìn bất cứ đâu, cứ nhìn vào ngón áp út Triệu Đình Đình kia.

Trên ngón áp út của cô, có một chiếc nhẫn rất lấp lánh, rất chói mắt và thu hút.

Cô đã từng cùng với Lục Sâm dạo các cửa hàng, đã từng không ít lần hướng mắt nhìn vào những chiếc nhẫn đó, nhưng Lục Sâm lại không có bất kì biểu hiện gì.

Lục Sâm giải thích với cô rằng, đến lúc kết hôn hoặc đính hôn sẽ chuẩn bị một chiếc nhẫn độc nhất cô nhị cho cô, nhưng giờ cô đã rõ, anh chỉ là không muốn mua cho cô, đơn thuần chỉ là không muốn mua cho cô mà thôi.

Âm thanh Triệu Đình Đình dường như vọng từ rất xa tới, “… Tôi hy vọng, trong mười ngày cuối cùng chúng tôi ở trong nước, cô Tiêu đừng có liên lạc với Lục Sâm nữa, anh là một người đàn ông lương thiện, lời quá nhẫn tâm sẽ không nói ra được, mối tình này cô là người bị hại, nếu như cô có hận, hận tôi là được. Còn nữa… tôi cũng hy vọng, đợi tôi và Lục Sâm di cư qua Thụy Sĩ, cô Tiêu cũng đừng liên lạc với Lục Sâm nữa.”

“Đến cả hỏi thăm với tư cách bạn bè… cũng không được sao?”

“Xin lỗi, tôi là một người phụ nữ rất nhỏ nhen.” Triệu Đình Đình thở dài, “Đối với tôi mà nói sau khi chia ta đều là người lạ, là tuyệt đối tuyệt đối không thể làm lại bạn bè… còn nữa… giữa nam và nữa đâu có tình bạn chân thật nào? Nên xin lỗi, nếu giờ tôi đã là bạn gái hiện tại của Lục Sâm, thì tuyệt đối không cho phép anh và người trước cứ day dứt không rõ ràng!”

Tiểu Thất đòng tình nhìn Triệu Đình Đình một cái, điểm này, hai người họ lại có quan điểm giống nhau.

Đúng vậy!

Giữa nam và nữ, ngoài quan hệ huyết thống máu mủ ra, còn lại chả phải chỉ có chuyện đó sao.

Cái gì mà bạn với không bạn, toàn là giả cả!

Cô nhắm mắt, “Tôi biết rồi, cô yên tâm đi, trừ phi anh chủ động liên lạc tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ liên hệ gì với anh ta!”

Nghe Tiểu Thất đảm bảo, Triệu Đình Đình nhẹ nhàng trút một hơi.

Lục Sâm để cô đến gặp Tiểu Thất, nói rõ chính là để cô đập tan mọi ý niệm trong đầu Tiểu Thất, có thể thấy sự đảm bảo này của cô, cô cũng coi như đã giúp Lục Sâm rồi.

“Yêu cầu của tôi hơi vô lễ, nhưng hy vọng cô Tiêu có thể thông cảm.”

Tiểu Thất cười đau khổ.

Cô thông cảm!

Sao cô không thông cảm chứ.

Như lúc cô và Lục Sâm còn hạnh phúc, chả phải cũng không cho Lục Sâm có bất kỳ quan hệ day dưa với Triệu Đình Đình sao.

“Còn có gì không?”

“Còn một câu cuối cùng, “Triệu Đình Đình thành thật nhìn Tiểu Thât, “Cô Tiêu, cô là một người con gái tốt, vả lại cô còn rất trẻ, sau này cô nhất định gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm!”

Lại là câu nói đó.

Câu này cô nghe quá đủ rồi.

Đúng!

Cô còn trẻ!

Nói không chừng sau này cô sẽ gặp được người đàn ông tốt thích hợp hơn Lục Sâm, nhưng… chỉ là thích hợp thôi.

Dù có thích hợp, không phải Lục Sâm… còn có ý nghĩa gì chứ.

Tiểu Thất đẩy ly cà phê trước mặt, “Chúc cô hạnh phúc, tôi đi trước đây!”

Triệu Đình Đình dùng mắt tiễn Tiểu Thất rời khỏi quán cà phê.

Cô nhìn bóng dáng Tiểu Thất biến mất khỏi dòng người trên đường, nhẹ nhàng thở dài, “Giờ xem ra thì Lục Sâm tàn nhẫn, nhưng sau này… thời gain lâu rồi, đợi cô từ từ quên đi đoạn tình cảm này, cô sẽ biết, Lục Sâm làm tất cả mọi thứ, đều là vì muốn tốt cho cô thôi…”

Tiểu Thất đi đến căn hộ dãy lầu của Cảnh Thụy.

Về tới căn hộ Tiểu Thất mới thật sự buông lỏng hết, mỗi ngày bắt đầu lại những hoạt động thường ngày, đương nhiên cũng hồi phục ngày ăn ba bữa cơm, điểu này làm cho Cảnh Thụy yên tâm được đôi chút.

Nhưng anh vẫn lo lắng Tiểu Thất không thể thoát khỏi nỗi đau đen tối đó.

Nhưng bảo Tiểu Thất thật là đã quên Lục Sâm?

Làm sao có thể!

Cảnh Thụy để ý, tuy giờ khuôn mặt Tiểu Thất biểu hiện rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng thương ngơ ra, nhiều lúc đi như người mất hồn, nếu không có ai làm phiền, cô sẽ cứ ngơ ra đấy nhiều lúc ngơ cả một buổi sáng.

Trong lòng Cảnh Thụy tuy lo lắng nhưng lại không có cách nào.

Tổn thương về mặt tình cảm, cho dù bất cứ ai, cũng không có thể thay cô chịu đựng hết.

Cảnh Thụy cố gắng giảm bớt lượng công việc, lúc xuống ca thường dẫn Cảnh Thụy ra ngoài ăn uống đi dạo, mua cho cô những bộ đồ đẹp, hoặc là điểm tâm ngọt mà cô thích, nhưng Tiểu Thất vẫn không thay đổi gì cả.

Cảnh Thụy nhẹ nhàng thở dài.

Hôm nay, sau khi xuống ca, về tới căn hộ thấy Tiểu Thất đang làm việc nhà.

Đúng rồi!

Quên nói là, từ sau khi thất tình Tiểu Thất đặc biệt thích làm việc nhà, bình thường là nhà có chút bụi sẽ lấy máy hút bụi hút cho sạch sẽ, thỉnh thoảng lại tổng vệ sinh, Tiểu Thất như thế thật quá không bình thường rồi.

“Được rồi, đã sạch lắm rồi, không cần dọn dẹp nữa. “Cảnh Thụy nắm lấy cánh tay Tiểu Thất. “Đi, anh dẫn em ra ngoài.”

“Ra ngoài?”

Tiểu Thất không muốn đi, dúi đầu nói, “Anh, anh không cần nghĩ cách làm em vui, em cảm thấy em như vậy khá tốt, vả lại lúc em làm việc sẽ cảm thấy thiết thực…”

“Đừng nói nhiều, cùng anh ra ngoài!”

Cảnh Thụy bỏ máy hút bụi sang một bên, nắm lấy tay Tiểu Thất, đẩy Tiểu Thất vào trong phòng ngủ, “Mau vào phòng thay đồ đi, anh dẫn đến chỗ này.”

“Đi đâu chứ?”

“Bí mật!”

Được thôi!

Chắc chắn lại đi dạo phố hay gì đó, không thì lại dẫn cô đi ăn đồ ngon.

Tiểu Thất cũng không muốn làm Cảnh Thụy quá lo lắng, tuy không muốn đi, nhưng chỉ còn cách chiều theo anh ta.

Lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, trời bắt đầu trở nên ấm áp, trời cũng hơi tối một chút, lúc này bầu trời sáng hồng cả lên, cả thành phố như được bao bọc bởi lồng ánh sáng chiều tà, đẹp vô cùng. Thời tiết hôm nay cũng không lạnh, Tiểu Thất mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, thân dưới mặc quần jean trắng, tóc uốn lượn thả ngang vai, do lo sợ trời tối sẽ lạnh, trên cánh tay còn mang thêm một chiếc áo khoác jean.

Mở cửa ra, Cảnh Thụy nhìn cái trau mày.

“Sao vậy?”

“Thay bộ khác!”

Tiểu Thất bỗng cườii méo mặt, “Anh trai yêu dấu của em, thay đồ phiền quá, chả phải ra ngoài ăn bữa cơm sao, em mặc vậy không được sao?”

“Không được! Quá tùy tiện rồi. “Cảnh Thụy thở dài, kéo Tiểu Thất vào trong phòng, mở tủ quần áo nhìn một lượt, lựa cho Tiểu Thất một bộ đầm màu vàng hạnh nhân, “Mặc bộ này!”

“Cái này… quá long trọng rồi đó?”

Bộ đầm này là lúc sinh nhật hai mươi tuổi daddy mua cho cô, được tạo bởi nghệ nhân người Ý, nghe nói thiết kế sư trước đây là thiết kế sư của hoàng thất, đầm vô cùng đơn giản, kiểu dáng hở vai, lộ ra một bờ vai mịn màng trắng ngần, đầm chiết eo, trên eo có một sợi dây nịt nhỏ cỡ ngón tay bằng kim cương, cách mà nó phồng ra cũng không theo một quy luật nào hết, mặc vào trên người thì bung tỏa ra, nhìn giống như một bông hoa xinh đẹp đang nở, vật liệu của đầm rất mỏng nhẹ, lúc gió thổi thì bay nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phiêu diêu uyển chuyển rất đẹp.

Tiểu Thất thay bộ đầm, Cảnh Thụy mới hài lòng.

Tiểu Thất cười đùa, “Là em gái anh đều xinh đẹp cả chứ, còn có em gái Điền Tâm xinh đẹp của nhà người ta nữa?”

Cảnh Thụy mày nhướng lên, “Không có khả năng so sánh!”

“Cũng không phải!” thấy sự nhẫn nại của Tiểu Thất gần như không còn, Cảnh Thụy haha cười lớn, “Một đóa là của nhà mình, một đóa là của nhà người ta, anh vẫn thích hoa của nhà người khác hơn!”

Tiểu Thất không nhịn được cười.

“Xem, cười lên vậy có phải rất đẹp không!”

Cảnh Thụy lâu lắm rồi không thấy Tiểu Thất vui như thế, cô và Lục Sâm đã chia tay gần mười ngày, trạng thái giờ đã tốt hơn rất nhiều, sức khở cũng không yếu ớt như trước nữa, nhìn tổng thể tốt lên rất nhiều rồi.

Quần áo đã chuẩn bị xong, Cảnh Thụy lại lựa cho Tiểu Thất một đôi giày trắng sandan gót ngọn, sau đó mắt nhìn trên tóc của Tiểu Thất.

“Anh, không phải anh dẫn em đi tiếp khách chứ, sao bảo em mặc long trọng thế này làm gì?”

“Đến nơi em sẽ biết.” Cảnh Thụy nhăn mày nhìn tóc Tiểu Thất, “Tóc thả vậy quá tùy ý rồi, ngồi xuống, xem anh thay cho em kiểu tóc đẹp khác.”

“Anh biết cái này?”

“Đương nhiên!”

Cảnh Thụy đẩy Tiểu Thất ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, bắt đầy động tay chỉnh sửa kiểu tóc cho Tiểu Thất, ngón tay anh đặc biệt linh hoạt, mấy thao tác đơn giản thôi đã giúp Tiểu Thất có một kiểu tóc đơn giản, nhưng cũng rất đẹp mắt.

Tóc bị làm cho bồng bềnh nhẹ nhàng, đằng sau gáy có một kẹp nhỏ xinh xinh, hai bên đầu cuộn một vòng tóc nhỏ, tóc cột lên cao, lộ cái cổ thon dài trắng ngần, nhìn tổng thể như người con gái chững chạc, nhưng cũng mang theo nét thuần khiết đơn thuần của thiếu nữ.

Tiểu Thất rất ít trang điểm như thế, lúc này nhìn mình trong gương, có chút không quen biết.

“Có cần trang điểm nhẹ?”

“Không cần!” Cảnh Thụy hài lòng gật đầu, “Em gái anh đã quá đẹp, nếu mà còn trang điểm, đứng với con gái khác, sao người ta sống nổi.”

Tiểu Thất nhịn không được hai tay sờ má.

Nhìn mình trong gương, một đôi mắt hạt nhân vừa to vừa sáng, sống mũi dọc dừa cao, đôi môi bé nhỏ màu hồng anh đào, lại thêm khuôn mặt tròn xinh đẹp, cô thật là di truyền hết cái đẹp của mẹ, đẹp đến không tả nổi.

Nhưng…

Mắt cô bỗng ảm đạm, đẹp hơn thì có ích gì, người mình thích lại không thích… thì có ích gì chứ.

Cảnh Thụy thấy mặt Tiểu Thất như thế là biết cô đang nghĩ gì, anh vỗ vai cô, “A đầu ngốc, nghĩ gì chứ, đi đi đi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon!”

Tiểu Thất bỗng hoàn hồn lại, nhìn bộ dạng trang điểm của mình, “Anh, ra ngoài ăn có cần trang điểm long trọng đến thế không?”

“Tin anh đi!”

Cảnh Thụy cúi người lấy sandan cho Tiểu Thất, lại từ trong tủ lấy một chiếc áo khoác màu đen để trên tay, sau đó đứng dậy, vươn tay về hướng Tiểu Thất, “Cô gái xinh đẹp, chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Tiểu Thất cười, vừa cười vừa đưa tay bỏ vào lòng tay Cảnh Thụy.

Hai người cùng nhau đi thang máy xuống chỗ giữ xe.

Đợi sau khi ngồi trên xe, Tiểu Thất mới phát hiện Cảnh Thụy cũng ăn mặc một bộ đồ tây như ngày thường, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, cô không nhịn được hỏi, “Anh, anh không phải đi ứng tửu hoặc tham gia yến tiệc gì chứ, tìm không được bạn đồng hành, nên bảo em lên sao?”

“Kaka_”

“Anh cười gì?”

Cảnh Thụy vừa lái xe vừa nói, “Anh hai em? Mà tìm không được bạn nữ đi cùng?”

Tiểu Thất nhìn mặt Cảnh Thụy.

Được rồi!

Khuôn mặt góc cạnh, mang theo hơi hướng của người đàn ông trưởng thành, lại cứ mang thêm khí chất của một quý công tử, đại ca như thế… nói không tìm được bạn nữ đồng hành thì quá không thể.

“Vậy anh dẫn em đi đâu?”

“Đến nơi thì biết.”

Tiểu Thất nhỏ tiếng thì thầm, “Còn bày đặt thần bí như vậy, thật là…”

Cảnh Thụy cười nhạt không che đậy.

Xe lái cỡ nữa tiếng cũng đã tới đích đến, lúc đến nơi trời đã ẩn tối rồi.

Tiểu Thất nghi hoặc nhìn chỗ ngừng xe.

“Khách sạn Tịnh Nguyệt?” Tiểu Thất tròn xoe mắt, “Anh, hôm nay anh phải thổ huyết lớn đó, lại dẫn em đến đây ăn!”

Đồ ăn chỗ này nổi tiếng rất mắc.

Có thể nói vậy, cứ tùy tiện gọi một bữa cơm, không tới năm con số là không được, cái này chưa bao gồm tiền nước tiền bia.

“Đi thôi, vào trong!”

Chả trách sao ăn mặc long trọng vậy!

Tiểu Thất đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe đã có anh hay giữ xe chạy tới, Cảnh Thụy đưa chìa khóa cho anh trai đó, Tiểu Thất khoác tay anh vào trong nhà hàng.

Sau nửa tiếng.

Tiểu Thất thật sự là hận Tiêu Cảnh Thụy chết đi được.

Đáng chết mà!

Cô còn nói sao anh có lòng tốt dẫn cô đến đây ăn cơm, đáng chết mà, lại là đi xem mặt!

Giờ tốt rồi!

Tiêu Cảnh Thụy và gia đình nhà trai đang ngồi bàn khác nói chuyện, chỉ để cô lại với một người đàn ông chững chạc mặc đồ tây chất liệu da ở đây mắt to nhỏ ngạc nhiên!

Trong lòng Tiểu Thất muốn chửi Cảnh Thụy cả trăm lần!

“Cô Tiêu…”

Người đàn ông đối diện chừng ba mươi tuổi, toàn thân toát lên một mùi vị quyến rũ của người đàn ông thành đạt, không chỉ có vậy, khuôn mặt anh cứ đặc biệt soái khi, lông mày hình kiếm mắt ngôi sao, đặc biệt anh dũng.

Vả lại thân cao hơn một mét tám, cho dù cứ ngồi đó chả làm gì chắc cũng thu hút ánh nhìn của không ít cô gái.

Cũng không biết Tiêu Cảnh Thụy đi đâu tìm được người đàn ông cực phẩm như vậy.

Người đàn ông chu đáo rót cho cô ly trà, cười nói, “Thường nghe Tiêu tiên sinh nhắc đến cô Tiêu…”

“Ồ? Anh nói gì tôi, chả phải ngày nào cũng nói xấu tôi sao?”

“Thật không phải!” người đàn ông cười dẫn vào đề tài, “Tiêu tiên sinh thường trước mặt bạn bè khen ngời cô Tiêu, khen cô là chỉ có trên trời có hạ giới không có, lúc đầu tôi còn cho rằng Tiêu Tiên Sinh nói quá, giờ gặp mặt cô Tiêu mới biết, thì ra Tiêu tiên sinh khiêm nhường rồi.”

Tiểu Thất cười ngượng ngùng.

Mẹ ơi, người này còn biết khen người cơ.

“Lý… Lý…”

Chết cha!

Cô quên tên của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông cũng không để ý, lại cười nói thêm một lần, “Lý Vọng Viễn!” anh tự đỡ lời cho mình, “Tên tôi hơi khó nhớ.”

“Ngài Lý…”

“Cô Tiêu gọi tên trực tiếp của tôi là được.”Người đàn ông không do dự thể hiện có thiện cảm với cô, cười nói với Tiểu Thất, “Cô Tiêu, nếu cô không ngại, tôi có thể gọi trực tiếp tên cô?”

Ngại!

Đương nhiên ngại!

Tiểu Thất vừa định trả lời Lý Vọng Viễn, mắt chuyển hướng, tầm nhìn lại bị ngừng lại!

Vì cô thấy…

Trước cửa vào của nhà hàng, một đôi tình nhân đang đi vào.

Nam… là Lục Sâm đang ngồi xe lăn, nữ là Triều Đình Đình, trang điểm vô cùng tươi rói, đang đẩy xe lăn của Lục Sâm…

Chọn tập
Bình luận