Bệnh tình của Lục Sâm không giống như bác sĩ nói, chỉ cần vô nước biển là đã khỏe rồi, bệnh lần này của anh ta kéo dài ba ngày, liên tục vô nước biển ba ngày liên tiếp mới khỏe lại được.
Mới vừa làm thủ tục xuất viện về nhà không bao lâu, lại phải đi công tác.
“Đi công tác à?” Tiểu Thất lo lắng nhìn Lục Sâm, chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Lục Sâm tiều tụy đi rất nhiều, cô liếc nhìn thân người của anh dường như đã ốm đi một chút, nên đợt này đi công tác Tiểu Thất rất lo lắng, cô níu lấy cánh tay của Lục Sâm, “Công việc quan trọng đến nổi nhất định phải đi công tác sao, không thể giao cho người khác à, sức khỏe vừa mới hồi phục, nhỡ như không cẩn thận bị cảm lạnh thì làm sao?”
Lục Sâm ôm eo của Tiểu Thất, đặt nhẹ cái cằm của anh lên đỉnh đầu của Tiểu Thất, nhẹ nhàng nói, “Anh biết em lo lắng cho anh, nhưng em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mà, lần đi công tác này rất là quan trọng, nên không thể giao cho người nào khác được.”
Tiểu Thất bậm môi, ngước đầu hỏi anh, “Vậy anh đi đâu công tác vậy, đi mấy ngày mới về?”
“Thụy Sĩ!” Lục Sâm trầm mặt một lúc mới nói, “Đại khái cần khoảng một tuần!”
Á…
Là đi xuất ngoại, lại phải đi lâu như vậy.
Tiểu Thất buồn bã cúi đầu xuống, từ lúc cô ta ở chung với Lục Sâm cho đến giờ chưa bao giờ xa cách khoảng thời gian lâu đến vậy, Tiểu Thất lo sợ Lục Sâm sẽ trốn mất vậy, ôm chặt lấy cánh tay của anh, “Vậy khi nào thì anh xuất phát?”
“Tối nay anh phải đi rồi!”
Là sao!
Tại sao lại đột xuất thế!
Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu nhìn, “Tại sao lại đột xuất như vậy!”
“Vé máy bay đã sớm đặt rồi, sợ rằng em lo lắng nên không nói cho em nghe.”
“Không đi không được sao?”
Lục Sâm thở dài, gật đầu.
“Vậy được thôi…” Tiểu Thất cúi cái đầu xuống, “Em sẽ là một người phụ nữ hiểu lý lẽ, không thể đứng sau cản trở công việc của anh… em đi thu dọn hành lý cho anh nhé.” Tiểu Thất đứng dậy, nhìn về phía Lục Sâm, “Ở bên đó trời có lạnh không, để em tra thời tiết nhé, để em xem nên mang quần áo gì cho anh mang qua đó, chắc anh không phải đi một mình đâu đúng không?”
“Triệu Đào đi cùng anh.”
“Vậy là tốt rồi, có Triệu Đào ở bên cạnh chăm sóc anh em cũng yên tâm hơn.” Tiểu Thất xoay người đi vào phòng ngủ của hai người, kéo chiếc va li ra mang quần áo của Lục Sâm đặt vào đấy, cô ta làm một cách chân thật, mỗi một chiếc áo được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp, lại đem một chiếc túi chân không ra đặt từng bộ đồ, rồi đặt chúng lại vào chiếc va li.
Lục Sâm tựa người vào cửa, lẳng lặng nhìn cô đang sắp xếp dọn dẹp đồ đạc, trong lòng bỗng trổi dậy một chút nhói đau.
“Lục Sâm, chiều nay mấy giờ anh bay thế?”
“Tối bảy giờ hơn.”
“Vậy cũng tốt, không cần gấp rút quá.” Tiểu Thất thở dài, nghĩ đến Lục Sâm sắp đi, một mình cô phải ở cả tuần trong căn phòng rộng lớn thế này, trong lòng lập tức trổi dậy một sự vắng vẻ hiu quạnh, Tiểu Thất một bên dọn dẹp, một bên thở dài, “Tại sao anh vẫn chưa đi mà em đã bắt đầu nhớ đến anh rồi, hazz… Thật không ngờ rằng cũng có một ngày em lại dính chặt với một người như thế, Lục Sâm anh nhất định phải nhớ về sớm nhé, còn nữa ở bên Thụy Sĩ nhớ mỗi ngày gọi điện thoại và nói chuyện qua video với em nhé, làm thế nào em cũng phải nghe được tiếng của anh mới được.”
“… Được!”
“À đúng rồi, mẹ anh cũng ở bên Thụy Sĩ mà, nếu như lần này có thời gian thì qua bên đó ghé thăm mẹ anh nhé.”
“… Được!”
“Còn nữa…” Tiểu Thất đem quần áo của anh ta sắp xếp xong rồi, lại lấy thêm một tấm hình của cô ta chụp chung với Lục Sâm để vào hành lý, cười hihi, “Em đã đặt tấm hình vào trong va li rồi, có hình rồi thì coi như em đang giám sát anh đấy, mỗi ngày phải ăn cơm và ngủ đúng giờ, không được uống rượu và cũng không được ăn cay, nếu không em mà biết được thì… hừ hừ!”
Tiểu Thất quơ nắm tay, “Để em biết anh không nghe lời, thì em sẽ cho anh biết tay!”
“… Được!”
Tiểu Thất dựng chiếc va li và kéo qua dựa vào góc tường, vỗ tay nói, “ok, việc đã làm xong!”
Vừa ngước đầu nhìn thấy Lục Sâmđang nhìn cô với một ánh mắt rất nồng nàn.
Hai má của Tiểu Thất đỏ lên, chạy qua bên Lục Sâmnắm lấy tay anh ta, “Sao vậy, có phải anh thấy em rất đảm đang đúng không, cảm động đúng không?”
Lục Sâm bật cười, “Có!”
“Ha ha, em biết mà!”
Tiểu Thất ôm lấy eo của Lục Sâm, “Bây giờ đã hơn hai giờ chiều rồi, chúng ta vẫn còn thời gian châm chọc nhau tí.”
Lục Sâm cũng thuận thế ôm lấy Tiểu Thất.
Hai người ôm nhau lăn vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Lục Sâm nằm ngửa trên giường, Tiểu Thất như con bạch tuột tám vòi ôm chặt lấy anh ta, cô nằm đè lên người anh, hai chân bấu chặt người anh ta, “Lục Sâm, em không nỡ làm sao đây, một tuần lận, 168 giờ, 10080 phút, 604800 giây, làm sao em có thể trải qua một thời gian dài như thế…”
Trong lòng của Lục Sâm có chút nhói đau.
Anh ôm chầm lấy Tiểu Thất, Tiểu Thất không nhìn thấy được trong mắt của anh có một cảm xúc rất phức tạp, giọng nói của anh giả vờ buông lỏng, mỉm cười trêu ghẹo nói, “Vậy làm sao đây, bây giờ chỉ mới một tuần thôi, ngộ nhỡ có một ngày chúng ta xa cách nhau thì làm thế nào?”
Xa nhau à?!
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này thôi thì cô ta đã không chịu được.
Cô ta càng dùng sức ôm chặt lấy Lục Sâm, “Mơ tưởng! Anh đã nằm trong tay em rồi thì đừng mong chạy thoát, cả đời này đều là người của em!”
“Ngộ nhỡ thì sao?” Lục Sâm giả vờ thăm hỏi, “Ngộ nhỡ chúng ta chia tay thì sao?”
Trong lòng Tiểu Thất cảm thấy rất khó chịu.
“Sao lại phải có cái giả thiết này?” Cô không thích cái ngộ nhỡ như thế!
“Em không muốn biết.”
Tiểu Thất nghiêng đầu chân thật suy nghĩ, cũng mặc kệ cô nghĩ như thế nào, cô cũng không chấp nhận khả năng này, “Em cũng không biết nữa… dù sao thì Lục Sâm anh tuyệt đối không được rời xa em, nếu như anh rời xa em, thì em sẽ cảm thấy khó chịu chết đi được.”
Lục Sâm nhè nhẹ thở dài.
Nếu như là lúc trước, thì Lục Sâm chắc chắn sẽ an ủi Tiểu Thất, là khả năng này chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng hiện tại, anh lại không nói gì.
Tiểu Thất nhạy cảm nhận thấy được hai ngày nay Lục Sâm rất kỳ lạ.
Cực kỳ kỳ lạ!
Lúc còn ở trong bệnh viện, anh ta thường hay dùng ánh mắt khó hiểu để nhìn cô ta, có lúc lại cảm thấy thần bí nói chuyện với Triệu Đào, giống như là…
Tiểu Thất đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của anh ta, “Lục Sâm, có phải anh có chuyện gì giấu giếm em không?”
Trong lòng của Lục Sâm có chút hồi hộp.
Biểu hiện của anh ta đã rõ như vậy rồi!
Trong thâm tâm vô cùng kinh ngạc, sắc mặt không có chút biến đổi, “Giấu giếm em à?”
“Đúng vậy, em luôn cảm thấy mấy ngày gần đây anh có điều gì đó bất ổn!”
Lục Sâm xoa tóc của cô, “Nha đầu ngốc, mỗi ngày anh đều ở bên cạnh em, thì có gì để giấu giếm em, đừng có suy nghĩ nhiều nữa.”
Cũng đúng.
Sau khi tan ca Lục Sâm vẫn về nhà với Tiểu Thất, mỗi ngày anh ta nhận được bao nhiêu cú điện thoại cô đều biết, làm việc gì cô cũng đều rất rõ ràng, cho nên anh ta không có gì giấu giếm cô cả?
Tiểu Thất chỉ cần suy nghĩ như vậy thì trong lòng đã yên tâm hơn.
Hai người từ lúc hai giờ hơn bắt đầu buông chuyện cho đến khi trời mờ tối, lúc năm giờ rưỡi Triệu Đào lái xe đến đón Lục Sâm.
Triệu Đào vào nhà đẩy hộ chiếc va li ra, đi đến phía trước, bởi vì Lục Sâm vừa mới xuất viện, cho nên cái chân giả của anh vẫn chưa được gắn vào, Tiểu Thất bèn đưa cây nạng cho anh ta, thuận thế đỡ anh ta một tay, “Đi thôi.”
Thang máy trực tiếp xuống tới bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Triệu Đào đã đem hành lý sắp xếp xong, ngồi trên chiếc ghế người lái để chờ Lục Sâm.
Tiểu Thất cẩn thận vịn Lục Sâm ngồivề phía hàng ghế sau.
“Được rồi, trời đã tối rồi, em mau trở về đi, để anh nhìn thang máy của em đi lên rồi mới đi vậy.”
Tiểu Thất không muốn rời đi, cô ta bỗng nhiên nói, “Lục Sâm, hay là để em đưa anh ra phi trường nhé…”
“Không được!” Lục Sâm chưa suy nghĩ liền từ chối, “Trời đã tối rồi, một người con gái như em còn đi đâu nữa? Lúc em về thì anh làm sao yên tâm, em đã quên chuyện lần trước Lưu Tuyền bị bắt cóc rồi sao?!”
Tiểu Thất rầu rĩ đứng phía ngoài cửa, cúi đầu đá chân vào cục đá nhỏ.
Lục Sâm hạ cửa sổ xe xuống, thở dài và xoa đầu của cô, “Ngoan, anh sẽ rất nhanh trở về, chỉ một tuần thôi mà, nếu em cảm thấy thời gian qua lâu quá, thì em có thể qua Lưu Tuyền chơi, hai người cùng đi dạo, còn nếu không có việc gì nữa thì đi thăm thú quán cà phê, có việc làm rồi thì sẽ không thấy thời gian trôi qua một cách chán nản nữa.”
Trong đầu Tiểu Thất đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, đôi mắt như tỏa sáng ra, “A… Lục Sâm, bỗng nhiên em suy nghĩ đến, em có thể đi cùng anh đấy, dù sao thì bên quán cà phê của em cũng đã vào quỹ đạo rồi, cũng không cần ngày nào em cũng đến quan sát nữa, em có thể cùng anh đi Thụy Sĩ mà, em lớn như vậy rồi cũng chưa từng đi qua Thụy Sĩ đấy, anh yên tâm… em xin thề rằng, em tuyệt đối sẽ không cản trở công việc của anh đâu, lúc anh đi nói chuyện công tác với người khác, thì em sẽ thành thật đợi ở trong khách sạn! Vừa vặn mẹ anh cũng ở bên Thụy Sĩ mà, em có thể đi qua đó viếng thăm dì ấy.”
Tiểu Thất càng cảm thấy cách nghĩ của mình càng khả thi, “Lục Sâm, anh cảm thấy chủ ý của em như thế nào?”
Nếu thật sự đi công tác, thì Lục Sâm sẽ không ngại mà đưaTiểu Thất đi.
Chính là lúc này… anh ta có việc khác.
Lục Sâm không nói lời cự tuyệt nào, chỉ im lặng nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất nhìn vào ánh mắt điềm đạm của anh ta, gương mặt mỉm cười, cô ta cắn nhẹ làn môi của mình, khóe mắt có một chút đỏ lên, “Như vậy cũng không được sao?”
“Tiểu Thất, anh có việc quan trọng cần phải làm, nếu em muốn đi Thụy Sĩ, lần sau… để anh có thời gian, anh nhất định sẽ đưa em đi Thụy Sĩ chơi có được không, “
“Nhưng mà em không nỡ xa anh.”
Anh ta cũng không muốn đi!
Sau khi ở bên nhau với Tiểu Thất, Lục Sâm thường cố gắng từ chối những hoạt động công tác. Thời gian dài nhất mà hai người xa nhau, cũng chỉ là quá trình sáng sớm anh đi làm, cho đến tối tan ca mới mặt gặp mà thôi.
“Ngoan, anh rất nhanh sẽ trở về. Mau chóng lên lầu đi, đừng để anh lo lắng nữa.”
“Được!”
Tiểu Thất quyến luyến không nỡ rời xa anh, Lục Sâm lại đột nhiên nắm lấy cổ tay cô ta, trước ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Thất, anh ta đột nhiên mở tấm ngăn cách phía sau hàng ghế ra, kéo lấy tay cô ta hôn thật sâu, và nụ hôn lần này rất là sâu sắc, đợi đến lúc hơi thở của hai người dồn dập mới buông ra.
“Lục Sâm…”
“Mau đi lên đi.”
Tiểu Thất đỏ mặt vuốt khóe miệng, lúc này trong lòng mới cảm thấy mỹ mãn mà leo vào thang máy lên lầu.
Lục Sâm mở tấm chắn ra.
Nhìn bóng dáng Tiểu Thất nhảy nhót từ từ biến mất, ánh mắt anh bỗng lóe lên một tia thương xót.
Bên phía chân trái đột nhiên hơi đau nhẹ, Lục Sâm dùng sức đè chặt bắp đùi mình, thở phì phào.
“Lục tổng…”
“Đi thôi!”
Triệu Đào khởi động máy, anh ta quay qua nhìn Lục Sâm, bèn quay qua nhìn hướng Tiểu Thất dần dần biến mất, bất đắc dĩ thở một tiếng thật dài, khởi động xe rời đi.
Thời gian Lưu Tuyền và Dung Cảnh hẹn nhau là sau năm ngày của ngày thứ bảy.
Hai người hẹn nhau vào mười giờ sáng, thời tiết gần đây trở nên ấm áp, lại cộng thêm sắp ra ngoài, nên Lưu Tuyền đặc biệt mặc một trang phục kiểu áo ren dài đơn giản.
Kiểu áo ren dài đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo kaki, mái tóc vừa đen vừa thẳng buông xỏa ngang vai, kiểu áo khoác đơn giản dài ngang đầu gối, hai cái chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, phía dưới chân mang một đôi giày boot cổ ngắn đế bằng.
Cả người trong thật tràn đầy năng lượng, và tao nhã.
Tuy rằng là ngày thứ bảy, nhưng Tần Nham vẫn đến công ty đi làm như bình thường.
Lưu Tuyền đi xuống lầu, dưới lầu vẫn là hai người mẹ Tần và Tần Phi Ngữ.
Nhìn thấy Lưu Tuyền ăn mặc một cách đẹp đẽ và sáng sủa, khuôn mặt của mẹ Tần dần biến sắc, Tần Phi Ngữ vừa cắn hạt dưa vừa nói lời châm chọc, “Ôi này, ăn mặc đẹp như thế này là đi ra ngoài gặp mặt tình nhân sao, hay đang muốn làm chuyện gì đó, he he, Lưu Tuyền à Lưu Tuyền, tôi phát hiện ra lá gan của cô càng ngày càng lớn rồi đấy, cũng bởi vì anh trai của tôi tin cô, nên bây giờ cô mới không kiên nể gì cả? Cô cũng đừng quên, khi nào tôi và mẹ vẫn còn sống ở đây, thì cô nhất định cẩn thận tí, đừng để chúng tôi bắt được điểm yếu của cô!”
Lưu Tuyền coi những lời nói của Tần Phi Ngữ như lời nói thổi qua bên tai.
Thổi qua rồi thì mặc kệ.
Cô ta cầm lấy chiếc túi xách và bước ra ngoài cửa.
Bọn họ thích suy nghĩ gì thì tùy, thích nói gì thì mặc kệ, đối với cô không có quan hệ gì cả.
Tần Phi Ngữ nổi giận!
Thật chết tiệt, không nghe được cô ta nói gì sao!
“Lưu Tuyền, cô đứng lại đó cho tôi!”
Lưu Tuyềnvốn dĩ không thèm đếm xỉa đến Tần Phi Ngữ, xoay người đi ra cửa.
Tần Phi Ngữ giận đến nổi từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chỉ vào bóng dáng của Lưu Tuyền không ngừng mắng chửi, “Mẹ, mẹ có thấy không, có thấy không, đó là con dâu tốt của Tần gia đó, thật lỗ mãng, nói chuyện với cô ta cô ta coi người khác không tồn tại, tiện nhân!”
Mẹ Tần cũng rất tức giận.
Nhưng bà ta còn có một việc quan trọng cần phải làm.
Mẹ Tần kéoTần Phi Ngữ lại, “Con ngồi xuống đã!”
“Mẹ…”
“Ngồi xuống!”
Tần Phi Ngữ bất mãn và ngồi xuống, “sao vậy, mẹ không còn quan tâm đến tiểu tiện nhân đó nữa à!”
“Muốn chứ, đương nhiên là muốn rồi!” Mẹ Tần lạnh lùng nhìn vào bóng dáng đã lặng mất tăm của Lưu Tuyền, “Con tiểu tiện nhân này hôm nay lại ăn diện đẹp như vậy ra khỏi nhà, chắc chắn là không có việc gì tốt cả, Phi Ngữ, con nhanh chóng cho người theo dõi cô ta, lúc nào nhìn thấy thì chụp hình lại!”
“Nhưng mà… anh trai của con có tin không!” Tần Phi Ngữ vẫn không quên được sự việc xảy ra ở lần trước, “Lần trước Lưu Tuyền đã bị người khác chơi khăm đến như vậy rồi, anh trai cũng vẫn tin tưởng cô ta mà, lần này cho dù chúng ta có chụp lén hình đi chăng nữa thì e rằng anh trai cũng không tin chúng ta đâu!”
Nhắc tới chuyện này mẹ Tần nổi giận.
Bà ta nghiến răng, “Con hãy cho người chụp rồi hãy nói, chuyện đồn đãi với thật mắt chứng kiến không giống nhau, mẹ không tin là một người đàn ông khi nhìn thấy hình ảnh của vợ mình thân mật với người đàn ông khác mà vẫn có thể không để tâm được.”
Cũng đúng!
“Còn nữa… Lưu Tuyền ăn diện như vậy ra khỏi cửa, thì chắc chắn là đi gặp đàn ông, nếu mà chụp được hình rồi sẵn tiện con cho người điều tra lai lịch của người đàn ông ấy là ai!”
“Dạ!”
Tần Phi Ngữ lập tức hăng hái lên, gấp rút từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, “Để con lập tức cho người đi theo dõi cô ta!”
…
Lúc Lưu Tuyền ra khỏi cửa sẵn tiện mua một ít trái cây.
Lần trước Dung Cảnh bị thương cô ta cũng không đến thăm, đúng lúc lần này đến trả tiền và cũng thuận tiện đến thăm anh ta.
Hai người hẹn địa điểm là trong một quán cà phê ở trung tâm thành phố.
Khi Lưu Tuyền đến thì Dung Cảnh đã ngồi đợi được một lúc rồi, anh ta hôm nay cũng ăn diện thật đẹp, trên người mặc một bộ đồ màu kem đơn giản, trông anh ta có vẻ trẻ hơn nhiều.
Nhìn thấy Dung Cảnh, Lưu Tuyền có chút kinh ngạc, cô ta nhìn một hồi chỉ mới chín giờ bốn mươi phút.
“Sao anh tới sớm thế?”
“Hôm nay được nghỉ hai ngày, cũng đúng lúc ở nhà không có việc gì, sau khi ăn sáng thì anh đã đến đây.”
“Công việc anh tốt thật, được nghỉ hai ngày.” Lưu Tuyền ngồi xuống trước mặt của Dung Cảnh mỉm cười đưa giỏ trái cây cho anh ta, cảm thấy ngại ngùng và nói, “Vết thương của anh đã đỡ chưa? vốn dĩ định ghé thăm anh, nhưng không biết nhà anh ở đâu… Cho nên nhân tiện hôm nay sẵn thăm anh luôn. Giỏ trái cây nhỏ này, tuy không có thành kính gì, nhưng anh đừng chê nha.”
Dung Cảnh có chút vui mừng nhưng lại lo lắng.
Anh ta nhanh chóng nhận lấy giỏ trái cây.
Đây là lần đầu tiên Lưu Tuyền mua đồ cho anh ta làm sao mà anh chê được.
“Mừng đến không kịp nữa kìa,.” Dung Cảnh gọi ly cà phê cho Lưu Tuyền, “Hôm nay thời tiết thật tốt, em cũng đã đến thăm bệnh nhân như anh rồi, anh cũng đáp lại chút lễ nghĩa, trưa hôm nay anh mời em ăn cơm nhé.”
“A?”
“Sao rồi, thời gian không thuận tiện à?”
“Không phải…”
“Quyết định vậy nha.”
Lưu Tuyền bật cười gượng, nhìn vẻ mặt của Dung Cảnh cười đầy mãn nguyện cuối cùng không thể từ chối, cô ta từ trong chiếc giỏ xách của mình lấy chiếc ví tiền ra, và từ trong ví lấy tiền ra đưa cho Dung Cảnh, “Nè, em trả tiền cho anh.”
“Là tiền của anh sao?”
“Dạ!”
Dung Cảnh nhìn vào ví tiền trống không của cô ta, bèn lấy tiền chia ra một nửa trả cô ta, “Em trả ít lại tí, để một chút lại bên người để phòng thân, dù sao thì tiền này của anh cũng không cần đến gấp.”
“Ai? Không cần không cần, ngày thường em cũng ít dùng đến tiền lắm.”
“Nhưng cũng không được, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi, trên người ai ai cũng phải mang ít nhất một ngàn đồng chứ, ngộ nhỡ cần xài đến tiền thì sao.” Dung Cảnh kiên quyết đem tiền đưa cho Lưu Tuyền, chỉ giữ một phần trên tay mình, “Đưa cho anh trước như vậy thôi, để lần sau em lãnh lương rồi tiếp tục trả anh cũng được.”
Lưu Tuyền đành bất đắc dĩ nhận.
Hôm nay cô đến đây cũng là vì muốn trả tiền thôi mà.
Nếu biết trước như vậy cô sẽ lấy tờ giấy bọc tiền lại…
“Dung Cảnh…”
“Được rồi được rồi đừng nói nữa, nếu coi anh là bạn thì tiền này anh lấy dùng trước đi.” Dung Cảnh tha thiết muốn Lưu Tuyền đem tiền trả lại thành nhiều đợt nữa kìa.
Miệng cũng đã mở lời như vậy rồi, thì đùn đẩy chính là không nể mặt rồi.
Lưu Tuyền âm thầm quyết định, tháng sau lãnh lương rồi, thì nhất định sẽ mang số tiền này trả cho Dung Cảnh.
Cô là người rất sợ thiếu tiền người khác, nếu thiếu tiền người ta mà không trả, thì cô ngủ không yên.
“Nhìn khí sắc của em có vẻ tốt hơn rồi đấy, hai ngày nay gia đình họ Tần có ai làm khó dễ gì em nữa không?”
Lưu Tuyền sờ vào hai má của mình, “Khí sắc tốt à?”
Dung Cảnh gật đầu.
Lưu Tuyền cười nói, “Chắc có lẽ trái tim em đã biến lớn lên rồi đấy, dù sao thì họ muốn nói gì thì mặc kệ, em coi như là không nghe thấy, lúc trước đặc biệt rất để ý cách bọn họ nói chuyện, nhưng mà lúc đó em rất để ý đến lời nói của họ, nhưng bây giờ… em xem họ như là người xa lạ vậy, đương nhiên là họ không gây tổn thương cho em được rồi.”
Trước giờ chỉ có người thân cận nhất của mình mới đem lại sự đau đớn tổn thương cho mình thôi.
Mẹ Tần và Tần Phi Ngữ, sau khi bị cô phát hiện họ tính kế bắt cóc cô, cô đã không coi họ ra gì.
“Còn Tần Nham, anh ta đối xử với em như thế nào?”
“Nếu không phải vì anh ta, thì em nghĩ em sẽ không trụ được đến bây giờ.” Nhắc tới Tần Nham, thì gương mặt của Lưu Tuyền hiện lên vẻ mặt thật dịu dàng, “Anh ấy đối xử với em tốt lắm, vả lại hai ngày nay bọn em cũng có thương lượng sức khỏe của mẹ anh ta đã hồi phục rồi, bọn em sẽ nhân cơ hội thời gian này để dọn ra ngoài, mẹ anh ta đối với anh ta có nhiều tình tiết quyến luyến một cách nghiêm trọng, Tần Nham cũng đã phát hiện ra điều này nên không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, nếu không càng ngày sẽ chịu càng nhiều sự khống chế của mẹ anh hơn.”
Dung Cảnh như muốn đánh một cái vào mặt mình.
Không có việc gì tại sao lại nhắc đến Tần Nham nhỉ.
Anh ta bây giờ cũng không biết nói gì hơn, nói lời chúc phúc thì nói không nên lời, nói lời an ủi, thì Lưu Tuyền cũng không cần.
Dung Cảnh thở dài.
Tuy rằng anh ta đã hạ quyết tâm theo đuổi Lưu Tuyền, nhưng nếu như tình cảm của Lưu Tuyền và Tần Nham rất tốt, thì không lý nào anh lại chen chân vào tình cảm của hai người được.
Hai người nói chuyện một hồi, rất nhanh chóng đã hơn mười một giờ trưa rồi.
“Đi, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Ạch… Không cần đâu.”
Dung Cảnh đem giỏ trái cây đưa đến trước mặt hai người, “Em cũng đã đến thăm bệnh anh rồi, nếu như anh không mời em ăn thì sẽ cảm thấy không đúng lắm. Nhưng mà Tần Nham đi làm rồi, chẳng lẽ em muốn về nhà để đối mặt với mẹ và em gái anh ta sao?”
Thật đúng là không muốn!
Lưu Tuyền vốn dĩ không định về nhà ăn cơm trưa hôm nay, cô ta muốn ra ngoài ăn đại một bữa sau đó ghé qua bên Tiểu Thất.
“Đi thôi, cùng nhau đi ăn!”
Dung Cảnh đã trả tiền xong, bèn cầm lấy giỏ trái cây cùng Lưu Tuyền rời khỏi quán cà phê.
Hôm nay thời tiết ấm áp, lại là thứ sáu, trên đường xe và người qua lại rất đông đúc. Lưu Tuyền cùng Dung Cảnh vừa đi vừa nói chuyện, mà không thèm để ý gì đến xe cộ trên đường.
Dung Cảnh hoang mang kéo cô lại.
“Đi đường sao không nhìn thế, hãy cẩn thận một tí.”
Cũng vừa vào lúc này, Dung Cảnh nhạy bén phát giác ra như có một luồng sáng vừa mới phát sáng đâu đó.
Anh ta nhắm mắt lại, đưa ánh mắt sắc bén lướt qua nhìn.
Nhưng những người đi tới lui trên đường lớn, hoàn toàn không phát hiện ra ai khả nghi.
Dung Cảnh cau mày lại.
Lưu Tuyền nhìn Dung Cảnh dừng bước, quay đầu nghi ngờ nhìn anh ta, “Anh sao rồi?”
“Hình như chúng ta vừa mới bị chụp lén.”
Chụp lén á?!
Lưu Tuyền để ý quét nhìn qua xung quanh đám đông, cô ta chưa từng là quân lính lại không được huấn luyện qua, nên không có sự nhạy bén như Dung Cảnh, nhìn một hồi lâu cũng chưa nhận ra.
Tại sao lại như vậy, nhưng mà hành vi chụp lén không có đạo đức này không cần suy nghĩ cũng biết ai làm ra rồi.
“Mặc kệ đừng để ý nữa, bọn họ muốn chụp gì thì cứ chụp, cây ngay không sợ chết đứng, em không có nhược điểm nào để cho bọn họ nắm cả!”
Bọn họ à?
“Em biết là ai sao?”
“Còn ai nữa?” Lưu Tuyền cười nhạo, “Việc này chắc chắn có liên quan đến mẹ của Tần Nham và Tần Phi Ngữ! Đi thôi, mặc kệ họ, họ muốn chụp gì thì chụp!”
Chân mày của Dung Cảnh càng cau có hơn.
“Ngộ nhỡ bọn họ chụp được những góc độ kỳ lạ, thì e rằng sẽ đối với em bất lợi.”
“Không sao, Tần Nham sẽ không tin tưởng họ đâu.”
Trong lòng Dung Cảnh như có chút chua xót.
Lưu Tuyền đối với Tần Nham rất là tín nhiệm… Tần Nham đó không biết tích được biết bao nhiêu phúc mới lấy được người vợ tốt như thế này.
“Đi thôi!”
“Ừ!”
Dung Cảnh dẫnLưu Tuyền đến một nhà hàng kiểu Tây.
Trong nhà hàng trang trí thập phần lộng lẫy và sang trọng, Lưu Tuyền đứng trước cửa nhìn vào bảng hiệu, khẩn trương nuốt nước miếng.
“Dung Cảnh, anh quyết định chúng ta sẽ ăn trưa ở đây sao?”
Dung Cảnh nhúng nhẹ chân mày, “Có vấn đề gì?”
Đương nhiên là có vấn đề rồi!
Là vấn đề lớn đấy!
Cô ta đem không bao nhiêu tiền để trả cho Dung Cảnh, hôm nay đem tiền mặt đến trả cho anh ta, e rằng không đủ để trả bữa cơm này!
Lưu Tuyền lùi lại vài bước, “Không không không, em không muốn dùng cơm ở đây!”