Cuối cùng cũng có phản ứng!
Nhưng cái phản ứng này lại dành cho người phụ nữ khác!
Bạch Linh trong lòng bực tức vô cùng, cô như điên rồ lên, lấy roi quất liên hồi lên anh, “Đến lúc này rồi, trong lòng anh cũng chỉ có con đàn bà đó! Anh bị điên hả! Trong lòng cô ta không hề có anh! Không có nghe chưa!”
Roi da quất lên da anh, roi sau càng mạnh hơn roi trước.
Anh nắm thật chặt nắm đấm của mình, trên trán anh đang toát mồ hôi lạnh!
Anh không xin tha!
Vì anh biết, cầu xin chỉ làm cho dã tâm của Bạch Linh được thỏa mãn, từ đó mà tra tấn anh dã man hơn!
“Nói, mau nói anh hận Tô Tố, mau nói cho tôi nghe!”
Hơi thở của Mạc Tầm nặng nhọc, anh vẫn nghiến chặt răng, “Tôi, quyết không!”
Anh không hận Tô Tố, không hận cô một1chút nào!
Đặc biệt là sau khi biết được Tô Tố của bây giờ chính là Tô Tố của năm xưa, anh càng chỉ cảm thấy có lỗi với cô!
Anh hận bản thân mình!
Nếu khi xưa sớm nhận ra người phụ nữ mà anh thật sự yêu là Tô Tố, nếu sớm phát hiện được điều này, anh không thể nào lợi dụng cuống rốn đứa con của anh và cô để đem đi cứu Bạch Linh! Nếu như vậy, có lẽ mọi chuyện bi hài phía sau đều sẽ không xảy ra, vậy thì… con của anh bây giờ cũng đã 4 tuổi rồi, Tô Tố không biết đứa con đã mất ấy là nam hay nữ, nhưng anh biết!
Nó là một tiểu công chúa!
Nếu nó lớn lên, chắc là ngũ quan sẽ rất giống với Tô Tố.
Trong sự đau khổ dằn vặt xác thịt anh, Mạc Tầm hoang tưởng về một hạnh phúc1như thế, những hoang tưởng như vậy có thể làm giảm đi nỗi đau của anh.
Nếu như mọi chuyện không xảy ra, có lẽ giờ này anh đang rất hạnh phúc! Anh và Tô Tố sẽ kết hôn, anh sẽ để cho cô rút khỏi showbiz và ở nhà chăm con, còn anh, mỗi ngày đều đi làm, tan làm sẽ nhanh chóng trở về nhà. Về đến nhà là vợ hiền con ngoan đang chờ anh, là tiếng nói hiền dịu của vợ và tiếng cười của con…
“Còn nghĩ đến cô ta! Tôi không cho phép anh nghĩ đến cô ta! Không cho phép!”
Mạc Tầm tỉnh lại, trên người anh đau rát khắp nơi.
Anh dùng sức nắm lấy cây roi trong tay Bạch Linh, ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm vào cô, “Bạch Linh… Tô Tố chưa làm gì sai với cô cả, người cô nên hận là tôi, là do tôi5thay lòng đổi dạ, cô dừng làm tổn thương cô ấy.”
“Không!” Bạch Linh thét lên, “Nếu không phải vì sự xuất hiện của cô ta, chúng ta sẽ vẫn bình thường!”
“Cô sai rồi, kể cả không có Tô Tố, cũng có người phụ nữ khác.”
“Vậy cô ta đáng đời, ai bảo cô ta xuất hiện vào lúc đó cơ chứ!”
Bạch Linh đã hoàn toàn điên mất rồi!
3 năm nay, vì muốn báo thù, không lúc nào cô ta ngừng luyện tập, trên người chằng chịt vết sẹo! Bây giờ, mãi, lão thái gia mới vừa lòng được một chút, bắt đầu chuyển giao từng tý công việc của Tô gia cho cô, đợi đến khi cô hoàn toàn thay thế vị trí của lão thái gia, nhất định cô ta sẽ bắt Tô Tố về đây và tra tấn cô ấy dã man!
Ngay trước mặt của Mạc Tầm!
“Bạch Linh, cô ấy hoàn toàn2vô tội.”
“Cô ta vô tội, tôi mới vô tội kìa!” Bạch Linh gào thét lên, “Mạc Tầm, lúc tôi theo anh cũng mới 17 tuổi, sao anh không nghĩ đến những điểm tốt của tôi, là do một tay anh biến tôi thành thế này, cho nên… bây giờ tất cả hậu quả anh phải gánh chịu! Ha——lúc trước lão thái gia vì Tiêu Lăng nên không cho tôi động vào Tô Tố, 3 năm trước họ đã ly hôn rồi, Tô Tố bây giờ chỉ còn một mình chơ trọi. Không có sự bảo vệ của Tiêu Lăng, cô ta chẳng là cái thá gì cả. Nếu cô ta ngoan ngoãn trốn chui trốn nhủi ở Mỹ, tôi còn tạm thời tha cho cô ta, nhưng bây giờ thì… Ha ha ha, do cô ta tự chui đầu vào rọ thôi!”
“Bạch Linh, rốt cục cô định làm gì!”
“Đương nhiên là trói cô ta đem9về đây, sau đó để anh nhìn cô ta chết dần mòn! Như vậy anh sẽ chấp nhận quên cô ta thôi.”
Bạch Linh thấy sắc mặt Mạc Tầm bợt hẳn đi, cô cười đắc ý quay lưng bước ra khỏi căn hầm, mặc kệ cho Mạc Tầm có gào thét thế nào sau lưng, cô cũng không ngoảnh đầu lại!
Tầng hầm của Tô gia nằm dưới hoa viên của đại viện.
Vừa bước ra khỏi cửa hầm, Bạch Linh đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang tản bộ, trên người mặc một chiếc áo dài đời Đường, cô vừa thấy ông, bèn dừng bước!
Người đàn ông trung niên trông khá nho nhã, trên mũi đeo một cặp kính trong không tròng, dáng vẻ cao gầy trông rất hiền hòa, tên người đàn ông đó là Tô Nhiễm! Bạch Linh cũng mới biết ông cách đây 3 năm, người đàn ông này1chính là bố đẻ của cô!
Bạch Linh nhìn thấy Tô Nhiễm, lẽ tự nhiên Tô Nhiễm cũng nhìn thấy cô.
Ông vừa thấy cách ăn mặc của cô, đôi lông mày nhíu chặt lại, Tô Nhiễm khi nãy còn thong thả điềm nhiên bao nhiêu bỗng chốc hiện rõ vẻ ghét bỏ và khinh miệt, ánh mắt đó… giống như vừa thấy được một con chuột, hoặc là một con gián, làm người khác vô cùng khó chịu!
Bạch Linh mím chặt môi.
Cô không biết người của Tô gia có phải ai cũng bạc tình như vậy không, cô là một đứa cháu, đứa con mất tích lâu ngày mới nhận lại được, nhưng khó khăn lắm mới trở về nhà, nói về lý, dù lão thái gia có không thích cô nhưng Tô Nhiễm không có lý do gì để ghét cô chứ. Cô còn nghe được, năm xưa Tô Nhiễm và mẹ cô tình cảm vô cùng ân ái kìa!
Nhưng trên thực tế hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô, thái độ của lão thái gia và Tô Nhiễm đối với cô đều không tốt! Đặc biệt là Tô Nhiễm, mỗi lần thấy cô, ánh mắt ông đều hiện lên sự chán ghét.
Cô ở Tô gia đã 3 năm, cũng đã phát hiện ra, quan hệ của Tô lão thái gia và Tô Nhiễm không được tốt!
Hoặc có thể nói khắc nhau như nước với lửa!
Tô Nhiễm ở Tô gia không có quyền lực gì, việc làm ăn của Tô gia ông cũng chẳng bao giờ hỏi đến, lúc ông gặp lão thái gia, trước giờ thái độ luôn lờ đi, thậm chí cũng không thấy gọi một tiếng, “bố” hoặc “phụ thân”, về chuyện này, Tô lão thái gia cũng không để tâm đến.
Mặc dù vậy Đối với đứa con duy nhất này, Tô lão thái gia vẫn giữ chút quan tâm.
Muốn biết tại sao Bạch Linh biết được chuyện này.
Đương nhiên là do cô đã được dạy dỗ bằng máu và nước mắt!
Cô tưởng rằng quan hệ của Tô Nhiễm và lão thái gia không được tốt, thêm vào đó là thái độ của Tô Nhiễm với cô làm cho cô ôm hận trong lòng, cho nên trước mặt lão thái gia, cô có nói kích vào, hậu quả cô bị phạt quỳ trong từ đường hai ngày hai đêm!
Từ đó về sau, cho dù trong lòng cô có oán trách Tô Nhiễm đến đâu cũng không nói ra nửa lời.
Vừa nhớ đến đây, Bạch Linh cụp mắt xuống, sắc mặt cô nhạt thếch chào, “Bố!”
“Ừ!”
Giọng Tô Nhiễm cũng nhạt như vậy, nhìn ông có vẻ rất không muốn thấy Bạch Linh, ông lập tức quay người bước đi!
“Bố!” Bạch Linh không nhịn được, gọi giật Tô Nhiễm lại, cô bước nhanh đến trước mặt Tô Nhiễm, “Con nghĩ chúng ta nên nói chuyện!”
“Không có gì cần nói đâu!”
“Bố, sao bố không thích con!” Bạch Linh hỏi thẳng vào vấn đề.
Tô Nhiễm cười lạnh một tiếng!
Sao lại không thích?
Người kế thừa trong mắt bố ông, đương nhiên phải đủ ác nghiệt và cay độc, riêng điểm này đã làm ông không thích! Nói gì đến… nói gì đến chuyện chính Bạch Linh đã hại chết chị ruột của mình!
Điểm này Tô Nhiễm nói sao cũng khó mà nhẫn nhịn!
“Tránh ra!”
“Con không tránh! Bố, con là con gái ruột của bố!”
“Nếu cô không phải con gái ruột của tôi, tôi sớm đã bắn bỏ cô rồi!”
Bạch Linh ngớ người!
Tô Nhiễm liếc qua hướng tầng hầm, cười lạnh, “Đừng nghĩ có thể gần gũi được với ta, với người đàn ông mà cô yêu thương đến vậy, cô còn có thể ra tay tàn ác như thế, cô có nghĩ ta sẽ tin cô còn cái gọi là tình cảm con người không? Bạch Linh… ta khuyên con tốt nhất nên dừng lại mấy kế hoạch của mình, bởi vì kể cả con có muốn làm gì, ta cũng sẽ ngăn cản con!”