Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 833

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

Sau khi Lưu Tuyền tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Tần Nham đang nằm trên giường.

Thấy cô từ phòng tắm đi ra liền vẫy tay gọi, “Đến đây!”

“Sao vậy?”

Lưu Tuyền đi đến bên cạnh giường liền bị Tần Nham nắm tay kéo mạnh xuống, cả người cô ngã xuống giường, Tần Nham nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Không có gì, chỉ là tự nhiên rất muốn ôm em, Tiểu Tuyền, anh cảm thấy thật may mắn vì mình đã quyết định chính xác, chính là kết hôn với em!”

Lưu Tuyền dựa vào lòng của Tần Nham, úp mặt vào ngực anh ấy nên Tần Nham không thể nhìn thấy nét mặt của cô.

Nghe được lời nói của Tần Nham, cô liền nghĩ, sở dĩ hôm nay anh có tâm trạng như vậy, có phải vì người cũ đã làm anh cảm thấy tổn thương, đúng lúc cô… lại là liều thuốc chữa vết thương cho anh?

Không thể không nói, nghi ngờ là một cái gì đó rất thần kỳ.

Một khi trong lòng mọc rễ nảy mầm, sẽ có ngày trở thành cây đại thụ!

“Tiểu Tuyền?”

“Em đây!”, Lưu Tuyền thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm lấy Tần Nham, “Sao hôm nay lại có tâm trạng như vậy?”

“Chính là cảm thấy ở bên em rất tốt.”

Lưu Tuyền cười nhạt một tiếng, “Tần Nham, em vẫn muốn viết tại sao anh gọi điện thoại nói là muốn kết hôn em, có thể nói em biết nguyên nhân không?”

Tần Nham sững sờ, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu, anh không muốn nói tới vấn đề này..

Lưu tuyền cũng không đánh Nhiễu hắn, chờ hắn mình chậm rãi suy nghĩ.

Một lát sau, Tần Nham mới chau mày nhìn Lưu tuyền, “Tiểu Tuyền, nguyên nhân quan trong lắm sao, chẳng phải bây giờ chúng ta hạnh phúc ở bên nhau mới là điều quan trọng hay sao?”

Quả nhiên…

Anh ấy vẫn không định nói với cô.

Lưu Tuyền nhẹ nhàng nằm xuống giường, “Đúng, bây giờ được ở bên nhau mới là điều quan trọng hơn hết!”

Đây là lần thứ hai cô hỏi Tần Nham.

Lần đầu tiên anh đã nói vòng vo để tránh nói về chuyện này, lần này.cũng vậy.

Xem ra anh ấy thật sự không muốn nói nguyên nhân cho cô biết.

Đã vậy cô có tiếp tục hỏi cũng không có ý nghĩa gì.

Lưu Tuyền tắt đèn ở đầu giường, cả phòng tối đen như mực, “Đừng nói nữa, mai còn phải dậy sớm, ngủ thôi.”

Một lúc sau, trong không gian tĩnh lặng lại có tiếng thở dài rầu rĩ.

Hai người nằm trên giường đều không động đậy gì.

Qua chừng mười mấy phút, Tần Nham bắt đầu động đậy, tay của anh ở trong chăn từ từ tiến lại gần cơ thể của Lưu Tuyền. Hai người đã kết hôn khá lâu, Tần Nham muốn làm gì cô hiểu rất rõ, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng, một chút cũng không có!

Cô nắm lấy tay Tần Nham, “Tần Nham, hôm nay em không được.”

“Em rụng dâu hả?”

“Ừm!”

Tần Nham tiếc nuối thở dài, rút tay lại, ôm lấy Lưu Tuyền, “Vậy đành đi ngủ thôi.”

“Dạ!”

Lưu Tuyền nằm quay lưng về phía Tần Nham, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cô không biết Tần Nham đã gặp phải chuyện gì mà lại có hứng thú làm chuyện đó với cô, nếu đổi lại là cô, nhận được tin nhắn hỏi thăm của người yêu thì dù như thế nào cũng không có tâm trạng làm chuyện như vậy.

Cô nhớ đã từng đọc qua câu này trong một quyển sách —— Tình yêu và tính cách của con trai là tách biệt nhau.

Trong lòng đã có một người vẫn có thể ân ái với một người khác.

Cô không ngăn được suy nghĩ của mình, “Có thể phân chia rõ ràng như vậy sao!”

“Lưu Tuyền hả?”

“Ừm!”, Tiểu Thất nằm trên giường, chống cằm đùa giỡn, “Tiểu Tuyền nhờ em tra giúp một mã số, mà em không cần tra, chỉ nhìn con số liền biết là của Los Angeles của Mỹ, em từng sống qua ở đó mà, anh thấy em có thông minh không?”

“Thông minh, rất thông minh.”

Tiểu Thất chỉ vào môi của mình, nhắm mắt lại, “Nếu thông minh thì nên được thưởng nhỉ.”

Lục Sâm cười, ôm lấy cổ của cô, cắn lên môi cô một cái.

“Ai u! Đau quá!”

“Đau hả? Sao anh không cảm thấy gì hết!”

Tiểu Thất ném điện thoại đang cầm trên tay xuống, đẩy Lục Sâm té xuống giường, “Oaoaoa, Lục Sâm, anh học hư rồi hả, sao bây giờ anh càng lúc càng hư vậy, lúc trước anh đối xử với em nhẹ nhàng dịu dàng lắm mà, sao bây giờ như sói đội lốt cừu vậy!”

“Em mới biết sao?”

Tiểu Thất nhõng nhẽo ngồi trên người Lục Sâm, “Thì ra trước giờ anh dịu dàng với em là giả bộ a! Lục Sâm, anh thật là hư quá đi!”

Lông mày Lục Sâm nhíu lại, “Vậy bây giờ em biết rồi, có muốn trả hàng không?”

“Suy nghĩ hay lắm!”, Tiểu Thất lấy tay đè hai tay của Lục Sâm lại, không cho anh dương dương tự đắc nữa, “Cưng bây giờ đã là Đường Tăng rồi, đã sa vào ổ nhền nhện của chị mà còn muốn chạy? Hơ hơ, nằm mơ!”

Lục Sâm, “…”

“Đường Tăng, tại sao em không nghĩ anh là Tôn Ngộ Không?”

“Vì Đường Tăng tốt a, đẹp trai như vậy, nếu không chiếm được tình yêu của hắn cũng có thể luộc lên ăn, trường sinh bất lão!”

Lục Sâm thực sự nhịn không được, bật cười haha.

Mặt Tiểu Thất hơi đỏ lên, “Cười cái gì!”

“Cười em tự đem mình so với nhền nhện tinh!” Lục Sâm giữ chặt Tiểu Thất, xoay mình đè lên người Tiểu Thất, cười tủm tỉm nhìn cô, “Nếu em thật sự giống nhền nhện tinh, anh nghĩ Đường Tăng đã tự động dâng hiến rồi!”

Xạo sự!

Giả bộ nói vậy để khen cô đẹp đây mà!

Không cần nói cũng biết Tiểu Thất vui như thế nào, “Thật không?”

“Đương nhiên!”

“Moahhhhh!” Tiểu Thất ôm lấy Lục Sâm hôn tới tấp, “Lục Sâm, anh đúng là người biết thưởng thức cái đẹp, sao em càng ngày càng yêu anh vậy ta.”

“Thật không? Yêu chỗ nào của anh?”

“Không biết nữa, hình như lúc đầu bị vẻ ngoài đẹp trai của anh mê hoặc a, ai u, sao anh nhéo em?”

“Em nói xem!”, Lục Sâm nhe răng.

“Anh phải nghe em nói hết đã!” Tiểu Thất vui vẻ nói tiếp, “Anh phải nhớ lại lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu, ở quán bar a! Mà còn là ở nhà vệ sinh nam nữa, lúc đó em xỉn tới không biết gì, nếu không phải vì anh đẹp trai, em đã sớm quên anh mất tiêu rồi.”

Lông mày Lục Sâm nhíu lại, thì ra đẹp trai cũng tốt.

“’Sau đó thì sao?”

“Sau này? Đúng rồi —— “,Tiểu Thất trừng mắt nhìn Lục Sâm, “Em nhớ ra rồi, lúc đó anh tới trường em tuyển người, sao em vừa thi xong anh đã mời em đi ăn, anh nói thật đi, có phải lúc đó anh đã để ý em không!”

“Em đoán thử xem!”

“Không cần đoán, chắc chắn là vậy rồi! Bổn cô nương trời sinh đoan trang diễm lệ, lại còn ưu tú như vậy, chỉ có ai mù mới không thích em thôi!”

Lục Sâm bật cười!

Nha đầu này thật đúng là tự luyến đến đáng yêu a.

Anh chặn Tiểu Thất nói tiếp, “Mau nói, em thích anh từ khi nào?”

“Em cũng không biết nữa.” Tiểu Thất gãi gãi đầu, cố gắng nghĩ kỹ, vẫn là không nghĩ ra, “Có thể từ lần đầu gặp anh đã để ý anh rồi, dù gì người đẹp trai như anh cũng hiếm gặp mà, anh cũng đâu phải không biết, mấy thần tượng nam mà em ngày nào em cũng thấy trên phim cũng không đẹp trai bằng anh a. Cũng có thể là lúc em nằm viện anh hết lòng chăm sóc, cũng có thể là lúc em gặp rắn ở khách sạn anh đã cứu em, cũng không biết là từ khi nào nữa, chỉ biết khi phát hiện yêu anh đã yêu đến không thể kiềm chế nũa rồi!”

Đối với câu trả lời này Lục Sâm tương đối hài lòng.

Cũng như anh lần đầu gặp cô cũng chỉ là có ấn tượng tốt, sau này mới từ từ thích cô, bắt đầu thích từ khi nào anh cũng không trả lời được.

Có thể tình yêu chính là như vậy!

Yêu là yêu, đâu cần nhiều lý do như vậy.

Lục Sâm nửa nằm trên người Tiểu Thất, mắt ôn nhu nhẹ nhàng.

“Sao lại nhìn em như vậy a?” Mặt Tiểu Thất hơi đỏ lên.

“Bởi vì… trên miệng em có dính hột cơm, Tiểu Thất, em ăn cơm xong không có lau miệng hả.”

Tiểu Thất đưa tay sờ sờ, thật đúng là có một hột cơm.

Cô lập tức ngồi bật dậy, la lên, “A a a, Lục Sâm, anh đúng là người xấu mà, có phải anh đã thấy từ sớm rồi không, tại sao bây giờ mới nói với em!”

“Ha ha ha!”

Tiểu Thất từ trên giường nhảy xuống, trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh.

Đóng cửa lại mà vẫn còn nghe tiếng Lục Sâm đang cười rất lớn ở bên ngoài.

“Người xấu, trùm xấu!”

Tiểu Thất tức giận, mắt cô liền chớp một cái, trong đầu đã nghĩ ra kế sách!

Cô cười hắc hắc đầy mờ ám.

“Lục Sâm a Lục Sâm, đợi lát nữa xem em hành hạ anh như thế nào!”

Tiểu Thất trong phòng vệ sinh đã nửa ngày vẫn chưa ra, Lục Sâm cũng đã cười nãy giờ, sợ sẽ chọc giận Tiểu Thất, liền đi tới phòng vệ sinh gõ gõ cửa, “Tiểu Thất?”

Trong phòng vệ sinh một tiếng động cũng không có.

“Tiểu Thất?”

“Quaooo ——“

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Tiểu Thất dựa lên cạnh cửa, cánh mắt ma mị nhìn Lục Sâm.

Lục Sâm nhìn thấy bộ đồ Tiểu Thất đang mặc, cả người hừng hực như lửa đốt

Bộ quần áo lúc nãy cô mặc lúc vào phòng vệ sinh không thấy nữa, cũng không biết từ đâu xuất hiện cái áo sơ mi Tiểu Thất đang mặc, cổ áo mở rộng, để lộ làn dã trắng nõn và xương quai xanh của cô! Đã vậy… nhìn xuống một chút có thể loáng thoáng thấy được phần ngực đầy đặn của cô. 

Lục Sâm nuốt nước miếng, cố gắng nhìn đi chỗ khác.

Áo sơ mi của anh so với Tiểu Thất đương nhiên sẽ bị rộng, dài tới đầu gối của cô, nhìn cực kỳ quyến rũ mê người, nhìn xuống một chút là bắp chân, xuống chút nữa là đôi bàn chân nhỏ nhắn của cô.

Các ngón chân của cô quắp lại, mỗi một ngón đều là màu hồng phấn, cộng thêm ánh đèn chiếu vào, xinh đẹp quyến rũ đến mê hồn.

Lục Sâm nhanh chóng che mũi lại.

Quá nóng bỏng rồi!

Càng đáng sợ hơn chính là… tư thế lúc này của Tiểu Thất quá trêu ngươi!

Cô dựa vào cánh cửa, ánh mắt câu dẫn, “Lục Sâm ~~”

“Tiểu, Tiểu Thất!”

Lục Sâm lần đầu tiên nói chuyện cà lăm như vậy.

Tiểu Thất học được tư thế quyến rũ này trên TV, định nhìn Lục Sâm bằng ánh mắt quyến rũ, nhưng còn chưa làm, cô liền nháy mắt với Lục Sâm, nhưng nhìn như bị co cơ, “Em đẹp không?”

Cho dù vậy, cô cũng đã thành công hạ gục Lục Sâm rồi.

“Đẹp!”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Thất câu dẫn người khác, không ngờ lại thành công như vậy, cô còn chưa chịu thôi, tiếp tục ôm lấy cổ Lục Sâm.

Chọn tập
Bình luận