5h chiều, Tiêu Lăng và Lãnh Mạc cùng về nhà.
Lúc Trương Hân nhìn thấy Lãnh Mạc, hồn bị dọa đến muốn bay đi, Tô Tố cũng không thèm quan tâm đến việc đấu đá với mẹ Tiêu, mở to mắt tức giận nhìn Tiêu Lăng. 2 người vừa mới vào nhà, Tô Tố vô thức đứng chặn trước mặt Trương Hân, phòng bị nhìn Lãnh Mạc.
“Anh đến đây làm gì.”
Ánh mắt của Lãnh Mạc rơi trên người Trương Hân không hề dời đi, anh phiền não phát hiện, 2 tháng không gặp, Trương Hân hồng hào hơn nhiều so với lúc ở bên anh, đến trên má dường như có thêm 2 miếng thịt.
Trong lòng Lãnh Mạc nhất thời không thoải mái.
Sao đây? Rời khỏi anh thì sống tốt hơn có phải không?
Nhớ lại cuộc sống 2 tháng nay của mình, lại nhìn Trương Hân, sắc mặt Lãnh Mạc ngày càng lạnh lẽo.
Tiêu Lăng đá mạnh vào chân Lãnh Mạc, cảnh cáo nhìn anh 1 cái, Lãnh Mạc lập tức nhớ đến mục đích của lần này, anh nhớ tới lời Tiêu Lăng dạy… phải mềm mỏng.
Mặt Lãnh Mạc lập tức dịu lại, thả lỏng khuôn mặt, ánh mắt dịu dàng nhìn Trương Hân, “Trương Hân, hai tháng không gặp, em sống có tốt không?”
Trương Hân run rẩy.
Người này… có bệnh sao.
Cô đẩy Tô Tố ở trước mặt ra, nhẹ giọng nói, “Đừng lo, không sao đâu.” với lại cô cũng tính năm sau sẽ xuất hiện, bây giờ chỉ sớm hơn thời gian dự tính 1 tuần mà thôi, Trương Hân hít sâu 1 hơi, nhìn Lãnh Mạc đang cười không tự nhiên, nhíu mày nói, “Anh chưa uống thuốc sao.”
Cười đến kỳ lạ như vậy.
Khuôn mặt cứng đờ, còn khó coi hơn cương thi, chẳng thà cười lạnh như bình thường.
Sắc mặt của Lãnh Mạc lập tức trầm xuống.
Lúc này Trương Hân mới thở phào, Lãnh Mạc như vậy mới là trạng thái bình thường, cô nguyện ý đối phó với Lãnh Mạc ở trạng thái bình thường, không hề muốn đối phó với trạng thái lúc nãy của anh. Trạng thái lúc nãy của Lãnh Mạc rất xa lạ với cô, khiến cô không biết anh đang có chủ ý gì.
Sau đó, Lãnh Mạc chỉ âm trầm 3 giây, rất nhanh lại nhe miệng cười, anh chậm rãi bước đến gần Trương Hân, cũng không khiển trách, không tức giận, thậm chí không có bộ dạng tức giận nữa, lông Trương Hân như dựng ngược, phòng bị nhìn anh. Lãnh Mạc cũng không quan tâm, đi đến kế bên cô, không tự nhiên mà sờ mặt cô, “Khụ… cái đó, Trương Hân à, chuyện lúc trước của chúng ta cũng là anh sai… em đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân như anh được không, sau này anh nhất định sẽ sửa đổi.”
Trương Hân chỉ cảm thấy trên mặt lành lạnh, cô bất ngờ đến lùi lại 2 bước, khuôn mặt như gặp quỷ.
Lãnh Mạc xin lỗi cô?
Khoan đã, không phải anh cảm thấy có vài người phụ nữ bên ngoài là bình thường sao.
Người đàn ông này gặp chuyện gì kích động sao.
Đây là biểu hiện gì.
Lãnh Mạc phiền não không thôi, cố gắng kìm chế lửa giận, tiếp tục lại gần cô, anh chưa xin lỗi ai bao giờ, ngữ khí có chút cứng đờ cũng có chút không tự nhiên, “Em ở chỗ Tiêu Lăng thực ra anh cũng yên tâm, nếu em hợp với Tô Tố, vậy thì em ở đây thêm mấy ngày, đợi qua tết anh lại qua đây đón em về nhà.”
“Tôi không muốn về nhà với anh.”
“Ngoan nào, qua tết con cháu nhà người ta đến, 1 người ngoài như em ở lại làm gì, nếu em thích Tô Tố… đợi 30 tết năm sau anh lại đưa em qua đây, như vậy được không?”
Trương Hân cảm thấy như 1 vạn con ngựa đang chạy trên đỉnh đầu vậy.
Ai có thể nói cho cô biết yêu nghiệt trước mắt là ai? Lãnh Mạc mà cô biết không như vậy. Không lẽ mà muốn lừa cô về trước, sau đó liều mạng báo thù cô? Trương Hân cảm thấy lý do này có thể giải thích cho sự bất thường của Lãnh Mạc.
Nghĩ như vậy cô liền cảm thấy Lãnh Mạc thật bỉ ổi vô liêm sỉ, nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị.
Lãnh Mạc cố gắng lờ ánh mắt của Trương Hân đi, quay đầu đối diện ông nội đang xem kịch, ái ngại cười, “Tiêu gia gia, hôm nay là giao thừa, bên nhà con rất lạnh lẽo, cho nên con đến đây cho đông vui, ông không phiền chứ.” Thấy lão gia cười lắc đầu, Lãnh Mạc lại nhìn vợ chồng Tiêu Quốc Cường, “Hôm nay ở công ty nghe Tiêu Lăng nói bác trai bác gái quay về, 5 năm không gặp, hai người cũng không có gì thay đổi.”
Vợ chồng Tiêu Quốc Cường khá quen với Lãnh Mạc, nghe anh nói như vậy, vô thức cười cười, “Tiểu tử bây giờ biết nói chuyện hơn 5 năm trước rồi đó.”
Lãnh Mạc cười cười không nói chuyện, vẫy tay 1 cái, Vương Bưu ở bên ngoài lập tức ôm 1 đống quà đi vào.
Lão gia lông mày khẽ nhíu, “Đây là muốn làm gì?”
“Tiêu gia gia, bạn gái con ở nhà ông lâu như vậy, thật là làm phiền rồi, cho nên chút quà mọn này không thể thể hiện hết thành ý…”
“Bạn gái?” Lão gia sống chung 2 tháng nay, cũng khá thích Trương Hân, chuyện của Trương Hân và Lãnh Mạc ông cũng biết 1 ít, nghe Lãnh Mạc nói vậy, ông nhịn không được đâm anh 1 câu, “Bạn gái con nhiều vậy, nếu ai cũng tặng quà như vậy, sợ là sẽ phá sản mất.”
Sắc mắt Lãnh Mạc trầm xuống.
Ông ơi là ông, sao ông có thể đâm con như vậy.
Anh quay lại, lập tức thâm tình nhìn Trương Hân, dịu dàng nói, “Tiêu gia gia ông nói cái gì vậy, bây giờ con là công dân tốt, chỉ có 1 người bạn gái thôi.”
Lão gia sống hơn nửa đời người, nếu không nhìn thấy tâm tư của Lãnh Mạc thì sống lâu như vậy cũng uổng phí, nhưng rốt cuộc cũng là chuyện của tụi nhỏ, ông cũng sẽ không nhúng tay vào, ông hừ lạnh 1 tiếng cũng không hỏi nữa.
Trong biệt thự không có chút không khí tết.
Nhưng may là có 2 đứa trẻ, cho nên cũng được tính là náo nhiệt.
Lúc ăn cơm Tô Tố ngồi kế bên Tiêu Lăng, kéo anh cắn răng nhỏ tiếng nói, “Tại sao anh lại đem người này về, anh ta sẽ không làm gì Trương Hân chứ?”
“Không đâu, yên tâm.” Tiêu Lăng vỗ lên cánh tay cô, nhìn Lãnh Mạc đang không ngừng gấp thức ăn cho Trương Hân, miệng khẽ giật, cũng thấp giọng trả lời Tô Tố, “Lãnh Mạc không biết tại sao biết Trương Hân ở nhà chúng ta, mới sáng đã đến công ty… hôm nay anh không dẫn cậu ta về, hôm sau cậu ta cũng sẽ tự đến, cho nên tốt hơn là nói rõ ràng với cậu ta trước, em yên tâm, cậu ta đã đáp ứng anh, sẽ đối tốt với Trương Hân.”
Tô Tố nghi ngờ nhìn Tiêu Lăng.
Lãnh Mạc trước mắt và người lạnh lùng ít nói cô gặp trước đây hoàn toàn khác nhau, anh đang không ngừng gắp thức ăn cho Trương Hân, nếu là tôm thì lột vỏ giúp cô, có thể thấy rõ Trương Hân chưa thế chấp nhận được bộ dạng này của Lãnh Mạc, vai căng cứng, không thả lỏng được chút nào.
Có mặt của Lãnh Mạc, quả nhiên bữa cơm hôm nay mẹ Tiêu không làm khó Tô Tố và Tiêu Lăng nữa.
Rất không dễ dàng mới ăn xong bữa cơm, hai đứa nhỏ đi nói chuyện với ông nội, vợ chồng Tiêu Quốc Cường nhanh chóng lên phòng, còn Tô Tố và Tiêu Lăng đang nhìn Lãnh Mạc phía đối diện của ghế sofa đang hỏi han đủ điều.
“Trương Hân em khát không, anh rót nước cho em nhé?”
“Không khát”
“Vậy em muốn ăn trái cây không, anh kêu Vương Bưu đi rửa, anh nhớ sau khi ăn cơm em thích ăn trái cây, đúng rồi, anh nhớ em thích ăn dâu tây, để anh kêu Vương Bưu đi mua.”
“Tôi không muốn ăn.”
“Vậy em…”
Cuối cùng Trương Hân cũng nhịn không nổi, từ sofa nhảy dựng lên, “Lãnh Mạc rốt cuộc anh muốn như thế nào? Cắt da xẻ thịt từ từ như vậy không bằng cho tôi 1 dao để tôi chết 1 cách thống khoái.”