Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 389

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

Bác sĩ đưa Mạc Tầm trực tiếp đến cửa phòng mổ.

Ca phẩu thuật của Trương Hân đã kéo dài hơn 3 tiếng đồng hồ rồi, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Trước cửa phòng phẩu thuật “Đang phẩu thuật” ba chữ chói loá, chiếu vào mắt khiến đa số người không thể mở mắt, bầu không khí im lặng như chết.

Khi Lãnh Mạc đến phòng mổ, nhìn thấy là cảnh tượng này.

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào Tô Tố.

Trên người Tô Tố một áo khoác phao màu trắng, thân dưới mặc chiếc quần đã bị ướt, Tiêu Lăng ngồi ngay ghế cạnh cô ta, dùng một ngón tay bịt lại vết thương trên chân của cô ta, nét mặt lo lắng nhìn vào cô ta. Còn Tô Tố khuôn mặt nhợt nhạt, ngồi ngay đó như người mất hồn.

Mạc Tầm nhìn thấy có chút đau đớn trong lòng.

Bạch Linh cũng thường xuyên mặc đồ màu trắng, thường xuyên lộ ra dáng vẻ yếu đuối, nhưng có lẽ gặp Bạch Linh nhiều lần như vậy nên từ từ không còn cảm giác đau lòng, thay vào đó là cảm giác mệt mõi phiền hà.1Nhưng khi nhìn thấy Tô Tố yếu đuối, anh ta cảm thấy trong lòng rất đau đớn, Mạc Tầm thật sự cảm thấy đau trong lòng.

Anh ta vung người bác sĩ dẫn đường, sải bước đi qua.

Ba người ngay lập tức nhìn qua anh ta.

Một hồi sau, ánh mắt của ba người đều lạnh lùng đến đáng sợ.

Mạc Tầm gãi đầu, nhìn vết máu trên đùi Tô Tố, hạ giọng nói, “Vết thương trên chân của em cần được giải quyết, anh hỏi tình hình từ bác sĩ rồi, mặc dù tình hình của Trương Hân có chút nguy hiểm, nhưng mà bác sĩ bên trong phẩu thuật cho cô ta có kinh nghiệm cao tay, chắc nên không có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng, các người có thể thư giản tâm trí, không có chuyện gì xảy ra đâu.”

“Không có chuyện?” Lãnh Mạc nhếch miệng lên đi đến bên Mạc Tầm, chưa kịp đợi Mạc Tầm phản ứng nhưng anh ấy đã nắm lấy cổ áo Mạc Tầm, nắm đấm chỉ vào mặt anh ta, nặng nề đấm qua một phát.

“Crack…”

Mạc Tầm bị đánh đến tê tái đầu óc, vẫn chưa1cảm thấy đau, liền nghe thấy crack ở mũi, và rồi anh mới cảm thấy được nỗi đau của trogn tim.

Anh ta ngã ở dưới đất ôm lấy chiếc mũi, đau đến nét mặt tái mét, một tiếng khịt mũi.

Sau khi Lãnh Mạc ổn định địa bàn, rất ít anh ta tự động tay, chỉ cần anh ta động tay, không bị thương thì chết.

Nghĩ đến Trương Hân trong phòng mổ không biết sống chết ra sao, anh mắt của Lãnh Mạc ảm đạm đến khủng khiếp, anh ta nắm lấy cổ áo Mạc Tầm, lạnh lùng và nói, “Làm sao? Cậu đến đây là để xem Trương Hân sống hay chết à? Hoặc là xác định cô ấy còn sống thì sau đó lại tiếp tục hại cô ta một lần nữa. Trương Hân là người phụ nữ của tôi, nếu như lần này cô ấy xảy ra chuyện, tôi với gia đình họ Mạc nhà ngươi… sẽ trở thành mối thù vĩnh viễn không bao giờ phá vỡ với gia đình Mạc nhà người, tôi sẽ không là Lãnh”

Mạc Tầm trong lòng lạnh lẽo, không chú ý đến sự đau đớn trên mũi,5“Anh nói vậy là có ý gì, như thế nào là hại cô ta thêm lần nữa? Tôi đã hại Trương Hân lúc nào, Lãnh Mạc anh nói thì cũng phải có chứng cứ.”

Lãnh Mạc cười lạnh, “Mặc dù anh có thể phủ nhận, nhưng anh hãy đợi đấy, chuyện tai nạn tôi nhất định tìm ra khe hở vách đá, đến lúc đó thì anh và Bạch Linh đừng hòng bỏ chạy, còn nữa Mạc Tầm, anh mà dám để cho bác sĩ nắm lấy cơ hội để động tay với Trương Hân, tôi tuyệt đối không tha cho anh”

Lãnh Mạc hất tay, ném Mạc Tầm sang một bên như ném rác.

Anh ta bây giờ là cái bẫy chuột, nếu như biết chuyện tai nạn là do Mạc Tầm và Bạch Linh làm, bất kể như thế nào đều không để cho Trương Hân khám ở bệnh viện Phục Hoa nữa. Bây giờ là địa bàn của Mạc Tầm, lỡ như gây tội lỗi với anh ta, thì anh lo lắng Trương Hân trong phòng mổ sẽ bị thương.

Anh ta… không thể cược.

Cho nên, anh ta nhịn

Đợi Trương Hân an toàn từ phòng phẩu2thuật ra, sau đó anh ta nhất định tính sổ với Mạc Tầm.

Mạc Tầm ngã dưới đất, máu trên mũi rất nhiều, anh ta nhìn đám đông với khuôn mặt không hiểu gì xảy ra, “Các ngươi không phải đang cho rằng tai nạn của hai người họ là liên quan đến tôi?”

Tiêu Lăng và Lãnh Mạc đồng thời nhìn qua một cách thờ ơ, ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù không nói gì, nhưng ý nghĩa trên mắt là như vậy.

Mạc Tầm suýt nữa tức cười.

Anh ta ngồi dậy, tiện tay chùi đi vết máu trên mặt, thực sự cười ra tiếng, “Mỗi người các ngươi đều bị tâm thần rồi sao. Tôi làm sao có thể… nói chung là việc này không liên quan đến tôi, các ngươi muốn điều tra thì đi điều tra đi, cây ngay không sợ chết đứng, tôi sợ các ngươi không thành? Hai người cũng đừng tạt nước bẩn vào ngươi tôi, tôi không có bỉ ổi đến mức ra tay với hai cô gái yếu đuối như các ngươi nghĩ, mang lại lợi ích gì cho tôi không?”

Lãnh Mạc lúc này lo lắng về Trương Hân trong9phòng phẩu thuật, nghe thấy tiếng nói luyên thuyên không ngừng của Mạc Tầm, tiếng ù ù trong đầu, anh ta nhìn qua với con mắt lạnh lùng, “Câm miệng anh lại, không thôi thì tôi tự ra tay để anh ngậm miệng lại”

Chiếc mũi Mạc Tầm còn rất đau, nghĩ đến thủ đoạn của Lãnh Mạc, anh ngậm chặt môi mình, cuối cùng cũng không nói chuyện.

Mạc Tầm nhìn sang Tô Tố.

Tô Tố tựa vào vòng tay của Tiêu Lăng, ánh mắt không hề nhìn qua anh ta chút nào.

Mạc Tầm bịt mũi ngồi đối diện với ghế cô ta, anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân rất nực cười, đáng lẽ đang cùng một cô gái đang vui vẻ trên giường, kết quả nghe thấy tin tức cô ta xảy ra tai nạn thì anh ta lập tức xông đến bệnh viện, kết quả thì… kết quả thì bị đập?

Lãnh Mạc và Tiêu Lăng đơn giản là bệnh rồi

Bệnh ảo tưởng

Anh ta làm thế nào tìm người đi đụng chuyện với Trương Hân và Tô Tố, Trương Hân là bạn thân nhất của Tô Tố đã chết, anh ta cũng biết Trương1Hân có một số thủ đoạn nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc đối phó với Trương Hân, vì cô ta là chị em tốt nhất của Tô Tố trước đó, nên anh ta lo lắng cho cô ấy.

Còn về Tô Tố…

Ánh mắt Mạc Tầm hướng về Tô Tố, nhìn thấy cô ta như người vô hồn liền cảm thấy đau lòng, tại sao lại để người khác đi tông chết cô ta.

Đơn giản là điên rồi mới có thể đẩy hết mọi chuyện lên người anh ta.

Mũi của Mạc Tầm càng ngày càng đau, anh ta chịu không nổi đứng dạy, “Tôi đi xử lý vết thương, các người ngồi ở đây đợi.”

“Vương Bưu”

“Có em”

“Đi theo anh ta” ánh mắt của Lãnh Mạc dán vào phòng phẫu thuật, âm thanh lạnh nhạt, “Quan sát anh ta, không để anh ta gọi điện thoại, đợi anh ta xử lý vết thương, lập tức bắt anh ta qua đây.”

Lãnh Mạc lo lắng Mạc tầm đi tìm bác sĩ ra lệnh đối phó Trương Hân.

Vương Bưu lập tức gật đầu, “Đại ca, em biết rồi”

“Thần kinh”

Mạc Tầm cười mỉa mai và sải bước rời đi, Vương Bưu không rời khỏi bước chân của anh ta, Mạc Tầm tự cho rằng bản thân vô tội, Vương Bưu thích theo thì theo, mặc dù trong lòng anh không vui nhưng không nói gì.

Trong lúc Mạc Tầm đang xử lý vết thương, đèn sáng ở phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt.

Ba người như bị châm cứu, đột nhiên đứng dậy và chạy đến cửa phòng phẫu thuật.

“Em chậm lại”

Tiêu Lăng đưa tay đỡ Tô Tố, cô ấy di chuyển dữ dội, không dễ dàng gì ngăn chặn vết thương chảy máu, bây giờ lại bắt chảy ra lại.

Nét mặt Tô Tố trắng bệt, không để tâm đến Tiêu Lăng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.

Tiêu Lăng nhẹ nhàng thở và đỡ lấy cô ấy, không nói lời nào.

Cửa phòng phẫu thuật nhanh chóng từ bên trong mở ra.

Lãnh Mạc lao lên phía trước, bất cần mọi thứ và chạy vội vã vào phòng phẫu thuật.

“Hả?” Bác sĩ kéo anh ta ra, “Anh làm gì thế, bệnh nhân vừa hoàn thành phẫu thuật, vi khuẩn trên người anh lây lan sang vết thương trên cơ thể cô ấy thì làm sao, mau chóng dừng lại”

Lãnh Mạc một mình độc lập bước đi, ngơ ngác nhìn bác sĩ, “Anh, anh nói Trương Hân, cô ấy…”

Bác sĩ lạ lùng nhìn anh ta, “Tình trạng của bệnh nhân tuy nhiên rất nghiêm trọng, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, anh không thấy rằng không có thông báo quan trọng nào cho cậu sao. Bệnh nhân bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là mới phẫu thuật xong, thuốc gây mê chưa hết, bây giờ còn đang ngủ mê.”

Chọn tập
Bình luận