Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 786

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

“Anh sẽ nói chuyện với cậu ta!”

Tô Tố ngạc nhiên, vội vã kéo cánh tay của anh ấy, “Này! Anh đừng đi! Trễ như vậy rồi Lục Sâm chắc chắn không phải đến thăm anh, như vậy chỉ ra rằng người ta chưa có ý định gặp mặt với anh, anh lại không bình tĩnh mà vội vã chạy đi làm gì!

“Vậy anh ở đây mở mắt ra xem?”

Tâm lý của Tô Tố rất tốt, cười và nói, “Em nghĩ rằng như vậy cũng khá tốt, thông tin của Lục Sâm này anh cũng đưa cho em xem rồi, em nghĩ rằng một người đàn ông 28 tuổi, gia đình lại có tình hình phức tạp như vậy nhưng vẫn có thể vì Tiểu Thất mà hồn nhiên như vậy, thật khó có được. 

Tiêu Lăng không hài lòng, “Vợ!”

“Được rồi được rồi, anh nghĩ rằng tâm trí của anh mà em còn không hiểu sao?” Tô tố ho một tiếng, “Anh đó, không phải chỉ nghĩ rằng Tiểu Thất còn nhỏ tuổi, anh sẽ thấy con bé ở đây rất nhỏ nhưng đối với em thì lúc em bằng tuổi con bé thì Tiểu Thất và Cảnh Thuỵ đã biết điều rồi, không sớm rồi!”

Tiêu Lăng không nói gì. 

“Được rồi… anh nghĩ Tiểu Thất của chúng ta khi nào hẹn hò thì tốt?”

“Tóm lại không phải là bây giờ, 23 tuổi chuyện gì cũng chưa hiểu đâu.”

Tô Tố đảo mắt, “Anh nghĩ rằng mấy tuổi mới thích hợp?”

Tiêu Lăng nghĩ một lúc, nghĩ cả nửa buổi và do dự nói, “Anh nghĩ… ít nhất cũng phải đến 30 tuổi…”

“Vậy là lão cô nương rồi!”

Dưới cái nhìn khinh miệt của Tô Tố, Tiêu Lăng thà cầm cái chai vỡ ném đi cho rồi, “Nói chung là cả đời con bé không cưới thì anh cũng nuôi nỗi!”

“Cuối cùng cũng nói sự thật rồi, em biết rằng anh nghĩ ra ý tưởng này!” Tô Tố đặt mông lên ghế sofa, Tiêu Lăng thấy vậy cũng ngồi xuống, Tô Tố tức giận nói, “Ý nghĩ của anh như vậy là không được! Đúng, ở nhà có số tiền cả đời cũng dùng không hết, Tiểu Thất cũng có thể cả đời đủ sống có thể cả lời quần áo đồ ăn không thiếu, nhưng mà tinh thần thì sao, chúng ta là ba mẹ của con bé, sau này phải đi trước con bé, Cảnh Thuỵ sau này cũng có người nhà của mình, Tiểu Thất không thể cả đời sống chung với Cảnh Thuỵ chứ! Vậy chúng ta già đi và chết, đến lúc đó bên cạnh Tiểu Thất một người biết lạnh biết nóng cũng không có, con bé nên làm gì?”

Tiêu Lăng im lặng. 

Thực ra đạo lý anh đều hiểu rõ. 

Nhưng trong lòng không sẵn sàng chấp nhận những sự thật tàn nhẫn như vậy. 

“Các con lớn lên, cánh cũng đủ cứng, sớm muộn gì cũng bay đi, anh ở đây nếm sự chua xót nào, không phải đều có em sao!” Tô Tố tựa vào lòng Tiêu Lăng, nhẹ nhàng nói, “Chúng ta là vợ chồng, chúng ta mới là đối tượng chung sống cả đời.”

Tiêu Lăng ôm lấy Tô Tố, trong lòng thấy thoải mái hơn một chút, “Anh sợ rằng Tiểu Thất sẽ bị lừa dối!”

“Vậy chúng ta xem giúp con bé, không để con bé bị lừa như vậy không phải xong sao!”

Tiểu Lăng bất lực hôn vào trán Tô Tố, “Được rồi, anh luôn không nói qua em, được! Những điều lộn xộn của họ anh cứ coi như không thấy là được chứ gì, nhưng mà anh đã lập ra quy tắc cho Tiểu Thất rồi, trong vòng một tháng không được phép ra ngoài, điều này em không thể giúp con bé!”

Tô Tố cười, “Được!”

Đây là sự mất cân bằng nghiệm trọng trong tim đây!

Vào lúc này, trên lầu đột nhiên phát ra tiếng bước chân “deng deng deng deng”

Tô Tố và Tiêu Lăng ngước lên nhìn, nhìn thấy Tiểu Thất hoảng loạn chảy xuống, từ trên cầu thang nhìn thấy hai người, cô ta dừng bước chân, đột nhiên nở một nụ cười lên, “Ưmm… daddy mami, hai người ở đây à, hehe, cái đó con… ở trong phòng cảm thấy chán nên chuẩn bị đi dạo trong vườn hoa.”

Nói đến đây, nhìn thấy ba mẹ không có phản ứng, Tiểu Thất quay mắt lại, bước chân lặng lẽ di chuyển một vài bước. 

“Đứng lại!”

Đầu Tiểu Thất bị kéo xuống ngay lập tức, “Daddy…”

“Con nghĩ daddy với mami bị mù sao, cái biển quảng cáo sáng như vậy cũng nhìn không thấy, pháo hoa lớn như vậy cũng không thấy? Tiêu Tiểu Thất! Con quên rằng daddy nói gì với con sao! Trong vòng một tháng này ngoại trừ ở nhà thì không được đi đâu!”

Tiểu Thất cong miệng, “Daddy…”

“Nhõng nhẻo, mè nheo đều vô dụng, ba nói được làm được, mau chóng trở về phòng! Dì Trương đang chuẩn bị cơm tối rồi, đợi cơm tối xong rồi xuống dưới ăn!”

Tô Tố đột nhiên rũ rượi. 

Cô ta còn đang nghĩ liệu có thể lẻn ra ngoài gặp mặt Lục Sâm hay không. 

Ai biết rằng daddy canh gác bên ngoài chứ. 

Tiểu Thất đẩy rồi nghiêng, nghiêng đến ghế sofa bên cạnh Tiêu Lăng, đáng thương nhìn anh ta, “Daddy, trời lạnh như vậy, Lục Sâm anh ta đang ở ngoài, ít ra daddy… để con gửi chiếc khăn choàng qua đó chứ!”

“Không được!”

“Daddy…”

“Con đủ rồi đó Tiểu Thất, con tưởng rằng daddy thật sự không biết những động tác nhỏ của con chứ! Daddy muốn hỏi con, Lục Sâm làm sao biết vị trí biệt thự của nhà mình?” Nhìn thấy tròng mắt của Tiểu Thất đảo qua đảo lại, Tiêu Lăng không có ý tốt và nói, “Con đừng nói với daddy rằng con biết trước daddy với mami sẽ đưa con tới đây, càng đừng nói rằng, con sớm đã nói với Lục Sâm căn biệt thự này là của nhà mình! Đừng xem rằng daddy là đồ ngốc, lúc trước rõ ràng Lục Sâm hoàn toàn không biết con là con gái của daddy!”

“…”

Lời nói đều bị daddy chặn chết rồi, cô ta còn nói được gì?

Tiểu Thất từ bỏ việc nói dối, cúi đầu không nói chuyện. 

“Daddy nghĩ cũng không cần nghĩ là biết rằng trong tay con nhất định có đồ vật có thể liên lạc ra thế giới bên ngoài, điện thoại và mạng trong biệt thự đều cắt đứt rồi, trong tay con có thể dùng là điện thoại, chiếc điện thoại từ đâu ra… xem ra daddy nên đến hỏi Tiêu Cảnh Thuỵ!”

“Daddy daddy!” Tiểu Thất đột nhiên hoảng sợ, nhanh chóng ôm chặt cánh tay Tiêu Lăng, con sai rồi con sai rồi, không nên che giấu daddy để liên lạc với Lục Sâm… ngài đại nhân bất kí tiểu nhân quá, đừng tính toán với con nữa được không?”

“Bây giờ con về phòng, daddy xem như không biết chuyện con có điện thoại!”

Tiểu Thất khó chịu!

Dù nói như thế nào đi chăng nữa, cũng không cho phép cô ta đi gặp Lục Sâm. 

Ánh mắt Tiểu Thất nhìn ra bên ngoài biệt thự!

Bên ngoài chỉ có ánh sáng đèn đường bên ngoài, Tiểu Thất nghĩ Lục Sâm một mình ngồi trên xe lăn, hình bóng cô đơn trong bóng tối của ban đêm, đột nhiên cảm thấy rất buồn. 

Cô cúi đầu từ ghế sofa đứng dậy, bước đi khập khễnh. 

“Đi đâu?”

“Về phòng! Về phòng được chưa!” tròng mắt Tiểu Thất đỏ ửng, quay đầu nhìn Tiêu Lăng và Tô Tố, đau lòng và nói, “Daddy rất quá đáng, con với Lục Sâm hai người yêu nhau thật lòng, daddy lại khăng khăng muốn chia cách chúng con như vậy… lúc trước daddy với mami hai người bị ông nội và bà nội chia cách, lúc đó mami muốn rời bỏ daddy, daddy đau lòng đến cỡ nào, con cứ tưởng rằng daddy có kinh nghiệm này nên không giống những bậc phụ huynh khác, tuỳ ý chia cách con với Lục Sâm, kết quả là con nghĩ nhiều rồi!”

Nói đến đây, Tiểu Thất cũng không quay đầu và đi lên lầu!

“Peng…”

Cửa phòng bị đóng như tiếng sét đánh, cũng cho thấy sự tức giận của Tiểu Thất không thể trút ra!

Tiêu Lăng ở dưới lầu cũng không thể ngồi yên. 

“Vô lý! Thật vô lý, thậm chí dám đem chuyện ông nội bà nội ra nói với anh, tình hình lúc đó… có giống nhau không!”

Tô Tố không thương xót và tấn công anh. 

“Ít nhất, trong việc chia cách này thực sự là giống nhau!”

“Vợ!”

“Ai bảo anh miệng cứng nhắc tim mềm yếu, quên đi, lần này thì như vậy, lần sau Tiểu Thất muốn ra ngoài, không được phép ngăn con bé lại, nghe rõ chưa?”

Chọn tập
Bình luận