Cảnh Thụy và Tiểu Thất hai đứa quay về, lại chính là căn nhà mà Tiêu Lăng và Tố Tố trước đấy thường ở.
Mấy năm gần đây, Cảnh Thụy ở bên ngoài kiếm cũng không ít tiền, có mua vài dự án bất động sản, nhưng chỉ có khi về lại nơi đây, căn nhà cũ là nơi Cảnh Thụy cùng Tiểu Thất lớn lên, ở nơi đây có những hồi ức đẹp đẽ nhất của hai đứa, hơn nữa căn nhà cũng là nơi daddy cùng mami mỗi khi đi du lịch nước ngoài về, nhất định sẽ ghé qua,thế nên nơi này đối với Cảnh Thụy và Tiểu Thất mới thực sự là nhà của mình.
Vừa về nhà, Cảnh Thụy đổi dép đi trong nhà, rồi nhẹ nhàng ngồi trên ghế sofa.
Trong nhà rất là ấm áp, Tiểu Thất tiến lại gần giúp Cảnh Thụy cởi áo khoác ngoài ra, vẻ mặt nịnh nọt, chăm chú mát xa cho anh trai mình rồi nói”Anh, xem anh kìa bộ dạng chắc là vừa mới tan làm về nhà có phải không, anh ăn cơm chưa, nếu chưa để em đi làm cho anh một bát mỳ?”
“Em nấu… có ăn được không thế?”
Tiểu Thất có chút bực mình, được rồi, đồ ăn cô nấu thật sự là có chút khó ăn.
“Thế… anh mệt rồi phải không, để em đi chuẩn bị nước nóng, cho anh tắm rồi nhanh đi nghỉ nhé?”
“Đùa à!”
Cảnh Thụy nắm chặt cổ tay Tiểu Thất, Tiểu Thất nước mắt ngắn nước mắt dài như muốn chảy ra, Cảnh Thụy kéo cô ngồi xuống ghế sofa rồi nói “Em đừng có giả bộ nữa! hôm nay rốt cuộc có chuyện gì, em nói rõ cho anh nghe!”
“Nhất định phải nói cho rõ?”
“Nếu như em không muốn anh nói cho cha mẹ biết!”
“Đồ đáng ghét!”
Chỉ biết dùng cha mẹ để uy hiếp em.
Tiểu Thất buồn bực ngồi trên ghế sofa không nói gì, trong lúc Cảnh Thụy không chú ý, cuối cùng cô cũng chịu kể hết cho anh mình nghe.
Cảnh Thụy càng nghe sắc mặt càng đen lại.
Đợi Tiểu Thất nói xong, anh nhịn không được nói một câu,“Đã sớm nói với em, Lý Dương vốn không phải loại người tốt đẹp gì, bảo em sớm một chút cùng hắn ta chia tay, đợi đến lúcbị tổn thương rồi mới thấy hối hận!”
Tiểu Thất mặt buồn rầu nằm dài trên ghế sofa, cô thật sự không biết Lý Dương lại là loại người như thế.
Cảnh Thụy nói Tiểu Thất như vậy, cô chỉ đành im lặng không nói gì, Tiểu Thất vốn rất thích những anh chàng soái ca đẹp trai, hơn nữa còn thích đến phát mê, chuyện yêu đương của cô người trong nhà đều rất là chú ý,ngày trước hồi học cấp 2 rồi lên cấp 3, Chương trình học trong nước rất nặng, thêm vào đó là cùng Cảnh Thụy học ở một trường, anh chỉ lớn hơn cô vài lớp, Tiểu Thất không dám nghĩ đến việc yêu đương quá sớm,vào đại học rồi, việc yêu đương của cô bây giờ lại biến thành đề tài mà cả nhà quan tâm.
Tiểu Thất cái gì cũng không sợ, chỉ sợ vừa gặp một anh chàng đẹp trai,lại biệt nói lời ngon ngọt, nói dăm ba câu là cô đổ gục rồi.
Nha đầu này cứ hễ gặp trai đẹp là chỉ số thông minh chỉ còn là số không
Mà điều lo lắng này, hôm nay lại biến thành sự thật, trong nhà Cảnh Thụy là người đầu tiên phát hiện ra Tiểu Thất thời gian này có chút khác thường, lúc đầu anh chỉ có chút hoài nghi, sau đó lén theo sau Tiểu Thất đi học anh mới phát hiện ra Lý Dương.
Lần đầu tiên gặp Lý Dương, anh liền có cảm giác không thích, loại con trai nhìn thì đẹp trai, nhưng lúc nào cũng tỏ ra cái vẻ khó chịu bất cần, không thích nói nhiều cũng không thích cười, ánh mắt thì lúc nào cũng có chút phiền muộn.
Gặp một lần anh liền có cảm giác, trước đây cuộc sống của cậu ta nhất định không hạnh phúc.
Loại người như vậy ngay cả bản thân mình cũng không hạnh phúc, làm sao có thể cho người khác hạnh phúc được?
Vì thế lúc đó, Cảnh Thụy rất lo lắng cho em gái mình!
Nhưng Tiểu Thất và Lý Dương cũng chỉ vừa mới yêu, thời gian đó là thời gian đẹp nhất của hai đứa nó, anh có nói cái gì, nha đầu kia cũng không nghe lọt lỗ tại, hiện tại bây giờ thì phải chịu khổ rồi!
Cảnh Thụy liếc Tiểu Thất.
Nhìn cô lúc này ỉu xìu như cái bánh bao chiều, có chút ủy khuất như chó con bị bỏ đói, không nỡ đành trách cô.
“Được rồi, nhanh đi tắm rửa, em xem người em toàn mùi rượu còn ra cái thể thống gì nữa!”
Giả bộ đáng thương thành công?
Tiểu Thất từ trên ghế sofa nhanh chóng đứng lên rồi nói”Thế em đi tắm trước nhé, anh cũng nghỉ sớm đi nhé.”
Vừa nói xong, chạy nhanh như chớp vào phòng vệ sinh.
Cảnh Thụy nhìn bóng lưng e gái mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Ai dà tiểu nha đầu này tới lúc nào mới có thể lớn đây, bất quá việc này với nó cũng không phải là xấu, sớm một chút nhìn thấu Lý Dương là loại người gì, về sau không dễ dàng tin người khác nữa.
Nhưng…
Lý Dương và Trương Hy cả hai đều là cái loại nhỏ nhen, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tiểu Thất nhà mình.
Cảnh Thụy nghĩ một lát, liền mở điện thoại ra bấm số.
“Chú Trần phải không ạ! cháu có chuyện muốn nhờ chú giúp.”
…
Tiểu Thất vừa tắm xong, liền nằm dài trên giường, giường nhà mình so với giường ở ký túc xá thì khác biệt một trời một vực, vừa mềm vừa rộng, cô không ngừng lăn qua lăn lại.
Lăn chán, cuối cùng Tiểu Thất cũng dừng lại.
Phòng cô được thiết kế vô cùng ấm áp, với giấy dán tường màu trắng, trong phòng mỗi đồ vật nhỏ đều là do daddy và mami tự mình bố trí, khắp nơi trong phòng đều có ảnh chụp, nào là ảnh của cô, của anh trai cô, rồi ảnh cả gia đình.
Phòng Tiểu Thất ai lần đầu bước vào, thì đều chắc chắn đoán rằng gia đình cô rất hạnh phúc.
Tiểu Thất nhìn lên bức ảnh treo trên đầu giường.
Đây là bức ảnh duy nhất cô chụp cùng Lý Dương.
Tấm ảnh này là được chụp tại trường học, cả hai cùng ngồi trên thảm cỏ trong khuôn viên trường, bổng Tiểu Thất nhảy lên, đem bức ảnh xuống, “Roạt, roạt, roạt” xé nhỏ thành ba mảnh.
“Đồ tồi, từ sau này tôi và anh không có quan hệ gì nữa!”
Xé xong bức hình, Tiểu Thất nghĩ lại thời gian 2 năm qua từng chút, từng chút một, khóe mắt cô dần đỏ lên.
Thời gian 2 năm, cho dù nuôi một chú chó hay một con mèo nhỏ thì cũng có cảm tình, đằng này lại là yêu một người đàn ông.
“Hu hu hu…”
Cô nằm trên giường cắn chặt chăn rồi nhỏ giọng khóc lên.
Tại sao lại như vậy.
Rõ ràng là đang tốt đẹp như vậy, không chịu qua nổi thử thách rồi chúng ta chia tay…
“Hu hu hu…”
Tiêu Thất cô là cái đồ ngốc, bị người ta lừa gạt lâu như vây mà cũng không phát hiện ra.
Tiểu Thất không biết mình khóc được bao lâu, dù sao hôm nay cô cũng tự nói với bản thân mình, cứ khóc cho thoải mái một trận, coi như là vì tiếc thương cho tình yêu của cô, để ngày mai… cô không vì Lý Dương cái tên đàn ông đểu cáng kia khóc thêm một giọt nước mắt nào nữa.
Khóc cả đêm, ngày hôm sau cô ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Ổn rồi… kỳ thật là cô bị cơn đói lay tỉnh
Hai mắt Tiểu Thất còn có chút ngái ngủ, cô đi lảo đảo bước ra khỏi phòng, cô nghĩ rằng anh cô chắc đã đi làm từ sớm, trong nhà chắc chỉ có mình cô, không nghĩ tới, vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy một mùi thơm từ bếp bay tới.
“Ọt ọt…”
Bụng cô không ngừng đấu tranh kêu lên.
Tiểu Thất che bụng, chạy nhanh về hướng phòng bếp, Cảnh Thụy đang mặc tạp dề nấu cơm, trên bàn đã bầy rất nhiều món ăn.
Nghe được có tiếng động, Cảnh Thụy quay đầu lại, thấy Tiểu Thất hai mắt đỏ bừng chắc đã khóc cả đêm qua đây, nhẹ nhàng cau mày.
“Anh, hôm nay không phải đi làm à?”
Tiểu Thất nhanh tay bốc thức ăn trên bàn.
“Tiểu Thất e rửa tay chưa?”
Tiểu Thất ngượng ngùng không nói gì” He he, e chưa”
“Nhanh đi đánh rang, rửa mặt, thay quần áo rồi ra ăn cơm!”