Bắt được người, hai người liền ở chỗ bỏ hoang ở tầng 2 thẩm vấn.
“Bạch Linh đâu?”
Lưu Tư Minh đau đến trước mắt mờ tối lại, gần như là muốn xỉu đi, trên trán anh ta đều là mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cứng đầu nói rằng, “Hành tung của tiểu thư chúng tôi làm sao tôi biết được!”
“Vẫn còn đứa cứng đầu nhỉ!” Tiêu Lăng cười lạnh bóp chặt lấy cằm dưới của anh ta, dùng sức mạnh lên, gần như là muốn bóp nát cái cằm của anh ta, nhìn thấy Lưu Tư Minh đau đến nhẹ hứ một tiếng, Tiêu Lăng lại một lần nữa cười lạnh, “Lọt vào tay tao rồi, những thứ càng cứng đầu tao đều sẽ bóp nát cho mày coi! Nói! Bạch Linh cô ta đằng sau rốt cuộc còn có những kế hoạch gì?”
“Tôi, không biết… Á…”
Lời nói của anh ta vừa dứt mắt ánh mắt Tiêu Lăng đã giận giữ, một chân đạp lên tay phải vừa bị súng bắn trúng của anh ta.
“Á Á…“
Lưu Tư Minh đau đến kêu lên thảm thiết.
“Nói hay không nói?”
“Các người… cho tôi một cái chết thoải mái! Tôi tuyệt đối sẽ không… sẽ không phản bội Bạch Linh! Tuyệt đối sẽ không!”
“Trông ra mày yêu cô ta yêu cũng sâu thẳm nhỉ, đáng tiếc, đã yêu lầm người! Có một chuyện e là mày không biết, Bạch Linh người mà mày nhớ thương cả ngày trong lòng đều là Mạc Tầm cả…”
“Vậy thì đã sao! Chỉ cần tôi yêu cô ấy là được! Mạc Tầm, Mạc Tầm nói không chừng sớm đã chết trong nhà lao rồi.”
Đôi mày của Tiêu Lăng nhíu lại, “Không lẽ mày không biết, Mạc Tầm ở trong nhà lao ở chưa được hai ngày là đã bị Bạch Linh đón đi rồi? Bây giờ Mạc Tầm vẫn còn trong tay Bạch Linh.” Nhìn thấy Lưu Tư Minh trố to mắt, Tiêu Lăng tức thời cười lên, “Trông ra mày đúng thật không biết rồi, mày đúng là một con vật tội nghiệp, vì một người phụ nữ không yêu mày, không ngờ lại dám hi sinh đến bước này, nhưng thật đáng tiếc, Bạch Linh người ta căn bản không có xem mày như là con người, cô ta nuôi mày như là một con chó vậy, một con chó luôn trung thành đến mức không phản bội cô ta! Mạc Tầm bất nhân bất nghĩa với cô ta, nhưng trong lòng của Bạch Linh yêu nhất vẫn là anh ta!”
“Không! Không thể nào! Anh gạt tôi, Bạch Linh hận Mạc Tầm đến như vậy… Không thể nào!”
Tiêu Lăng cười khinh, “Có thể hay không trong lòng bản thân mày tự hiểu!”
Lưu Tư Minh gần như suy sụp!
Anh biết Tiêu Lăng nói là sự thật!
Anh còn tưởng ba năm nay Bạch Linh đã quên đi Mạc Tầm rồi, tại vì ba năm nay, lúc Bạch Linh đối mặt với anh đều rất dịu dàng, ngày tháng sống chung của hai người họ như là hai vợ chồng vậy, Lưu Tư Minh thậm chí rất là cảm kích cô, tại vì thân phận bây giờ của Bạch Linh rất là tôn kính quý phái, nhưng không ngờ vẫn thích anh, lên giường với anh, còn cùng nhau tâm tình trò chuyện với anh.
Nhưng… tất cả những thứ bây giờ đều là giả dối…
Anh cuối cùng cũng hiểu được, tại sao những người xung quanh Bạch Linh đều nhìn anh với ánh mắt kì lạ, tại sao Bạch Linh có lúc sẽ mất kiểm soát tâm trạng đến lợi hại!
Ngoài Mạc Tầm ra, còn có ai khiến cô ấy đau đớn đến như thế!
“Bây giờ… mày vẫn không chịu nói hả!”
Tròng mắt của Lưu Tư Minh đỏ hoe, “Cho dù là như vậy… tôi vẫn yêu cô ấy! Tôi sẽ không phản bội cô ấy!”
“Rất tốt!” Tiêu Lăng đối với lời trả lời như thế vô cùng hài lòng, “Vậy mày còn muốn gặp lại Bạch Linh không? Chỉ cần mày nói tao nghe một số thông tin liên quan đến cô ta, ta sẽ thả mày về đó.”
Đôi mắt Lưu Tư Minh tức thời sáng lên!
Nếu như có thể sống sót, ai lại muốn chết?
Huống hồ rằng, anh vẫn muốn về đó chất vấn Bạch Linh, rốt cuộc chuyện này là thế nào!
Hốc mắt anh chớp lên, “Anh, xác định là sẽ tha cho tôi chứ?”
“Tao lấy nhân cách của tao làm đảm bảo!”
Lưu Tư Minh nghiến răng, “Được, tôi nói cho anh nghe một chuyện, chắc rằng anh sẽ rất là hứng thú, liên quan đến Tô Tố…”
Nửa tiếng sau đó!
Lưu Tư Minh khập khà khập khiễng lết một chân xuống lầu, vừa đi đến bãi đất trống ở dưới lầu, cơ thể anh đột nhiên đơ lại!
Ở vị trí tim có thêm một lỗ máu.
Lưu Tư Minh trố to mắt, trong miệng phun ra máu tươi, anh dùng sức lực cuối cùng của mình ngoảnh đầu lại.
Lãnh Mạc tiện tay nhét lại khẩu súng trên tay vào túi quần, nhếch môi lên, một nụ cười khát máu liền hiện lên trên mép miệng, “Tiêu Lăng nói tha cho mày, nhưng tao thì không!”
“Vương Bưu!”
“Vâng, lão đại!”
“Cưa cái đầu của hắn ta ra, cho người lái máy bay tư nhân, trong vòng hai tiếng nhất thiết phải giao đến cho Tô gia! Thuận tiện cho người nói cho Tô lão thái gia nghe, cứ nói là cháu gái của ông ta không biết suy nghĩ, tao thay mặt ông già quản giáo lại chút, nếu như còn có lần sau, tao sẽ không nể mặt ông ấy nữa đâu!”
“Vâng!”
Vương Bưu khẩn trương xuống lầu làm theo!
Tiêu Lăng ở bên này vẫn còn đang trấn động kinh ngạc.
Lãnh Mạc đụng vào vai anh, “Vẫn còn đang suy nghĩ lời nói vừa nãy của Lưu Tư Minh?”
Tiêu Lăng gật đầu, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Đến bây giờ anh cũng không thể tin được, không ngờ Tô Tố là…
“Đừng suy nghĩ nữa, tôi đoán là lời nói của Lưu Tư Minh là thật đấy, thật ra có thể nói thông được.”
Tiêu Lăng càng trấn động kinh ngạc không phải chuyện này.
Mà là còn một chuyện khác!
Đương nhiên, chuyện này, anh sẽ không nói với Lãnh Mạc!
“Tô lão thái gia cũng không muốn làm trở mặt với tôi, hô… đương nhiên, cho dù trở mặt rồi tôi cũng không sợ ông ta! Gia tộc của ông ta đúng lâu đời thật, thế lực quan hệ phức tạp, nhưng… gia tộc mấy trăm năm bề mặt sáng chói đẹp đẽ, trên thực tế, cũng nên có một chỗ nên tàn lụi! Lần này dự đoán bọn họ sẽ ngừng chiến một khoảng thời gian!”
“Uhm!”
…
Hai tiếng sau đó!
Tô lão thái gia quả nhiên nhận được một bưu phẩm dính đầy máu!
Ông mở ra xem, trong ánh mắt tức thời đều là xám xịt.
“Vứt đi!”
Tô Vi Túc ở đằng sau Tô lão gia đã nháy mắt cho thuộc hạ, lập tức có người đem bưu phẩm dính đầy máu đó đi vứt!
Mắt của lão thái gia không mù, ông quen biết Lưu Tư Minh, trong lòng ông hiểu rõ đây là ý gì.
“Lãnh thiếu gia của các người nói như thế nào?”
“Người đâu, đem những lời nói của Lãnh Mạc một chữ không thiếu chuyển đạt cho Tô lão thái gia nghe.”
Tô lão thái gia nghiến chặt răng, ông ngồi trên ghế thái sư, tay đỡ của ghế tựa gần như bị ông bóp nát!
“Nói với Lãnh thiếu gia của các người nghe, cứ nói là ta đã hiểu, lần này ta không quản giáo tốt cháu gái nhà ta, sau này nhất định sẽ quản giáo kĩ hơn!”
Rất nhanh những người đó đã cáo từ.
Lão thái gia nhìn thấy bóng người khuất đi mới phẫn nộ làm bể ly trà!
“Khốn nạn! Đồ khốn nạn! Hắn ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, tưởng rằng thế lực của mình rất lớn mạnh, dám nói chuyện với ta như thế này! Hỗn láo! Đúng thật là hỗn láo rồi!”
“Lão thái gia, ngài đừng giận.” Tiêu Vi Túc đi qua đây, “Chúng ta tạm thời nhịn nhục hắn, bây giờ chống lại hắn không có được lợi ích gì.”
Lão thái gia gần như muốn bị tức chết!
Sau khi ông tiếp quản Tô gia, đến bây giờ thời gian đã mấy chục năm nay rồi, chưa từng có người nói dám dùng giọng điệu như thế nói chuyện với ông!
Nếu như là người khác, ông trực tiếp cho người đó sẽ không thể nào rời khỏi nhà của Tô gia.
Nhưng người này lại chính là Lãnh Mạc!
Đáng đời thật!
Tô Vi Túc tiếp tục khuyên răn, “Lão thái gia ngài đừng có không vui, qua thêm một khoảng thời gian, chúng ta đã xác định mối quan hệ hợp tác với bên kia, còn sợ tên vô danh tiểu tốt như hắn ta làm gì, đến lúc đó rồi hẳn giải quyết hắn!”
Sự phẫn nộ của lão thái gia mới vơi đi được chút ít.
Nhưng ông vẫn còn tức lắm, trực tiếp xả cơn giận dữ lên người Bạch Linh!
“Đáng chết thật, cái đứa ngu xuẩn đó! Ta đã cảnh cáo qua cô ta, lúc cô ta chưa có khả năng thì cô ta không được hành động gì hết, đứa ngu xuẩn đó có phải coi lời nói của ta như là lời gió ngang tai rồi! Bây giờ chưa tiếp quản Tô gia đã dám chống lại mệnh lệnh của ta, sau này nếu như tiếp quản được rồi lại càng không ổn! Người đâu! Lập tức kêu Tô Linh đến đây!”