Trong bệnh viện thành phố A.
Mộ Bạch vẫn chưa có dấu tích tỉnh dậy.
An Nhiên luôn túc trực bên cạnh của Mộ Bạch, một bước cũng không rời, cô ngồi bên giường, tay nắm chặt lấy tay của Mộ Bạch.
Cách ngày Mộ Bạch làm xong phẫu thuật đã một ngày trôi qua, tức là hơn một phần ba thời gian quý báu trong ba ngày đã qua đi, nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
An Nhiên có chút lo lắng, cũng có chút lo sợ.
Cô nhìn sâu vào mặt của Mộ Bạch, mặt anh vô cùng trắng bệch, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí rất lớn, gần như che mất nửa mặt anh, An Nhiên nắm chặt tay anh, nhẹ nhàng sờ nhẹ, “Thực ra, nếu mà cứ mãi không tỉnh như thế này, cũng khá tốt… ít nhất là em sẽ luôn được nhìn anh như thế, mãi mãi như thế túc trực bên anh.”
Trương Hân ở bên ngoài thấy tình hình trong phòng bệnh nhẹ nhàng thở dài.
“Người tên An Nhiên này đối với Mộ Bạch thật sự là thâm tình, hy vọng anh sẽ biết trân trọng đoạn tình cảm này.”
Lãnh Mạc gật đầu, “Anh đã thông báo cho bố mẹ cậu ta rồi, rất nhanh họ sẽ chạy qua đây, có lẽ họ ở đây, cơ hội tỉnh lại của Mộ Bạch sẽ cao hơn chút!”
“Ừm!”
Tối hôm đó, nhận được tin tức bố mẹ Mộ Bạch vội vã chạy qua.
Mạc phu nhân khóe mắt đỏ hoe, xông đến cạnh giường, thấy trong phòng chỉ có một mình An Nhiên, không chịu được chất vấn, “Đây rốt cuộc là chuyện gì, chuyện gì! Ai làm con trai tôi ra nông nổi này, rốt cuộc là ai!”
An Nhiên cúi đầu không nói chuyện.
Mạc phu nhân ngữ điệu càng khó nghe hơn, chỉ thẳng An Nhiên chất vấn, “Cô là ai? Sao lại ở đây!”
An Nhiên ngây người ra!
Sau đó lại nhìn vào Mộ Bạch đang trên giường bệnh, cười đau khổ!
Thì ra, Mộ Bạch chưa từng nói về sự tồn tại của cô với bố mẹ anh ta, hai người lại không biết cô à ai.
Mắt An Nhiên lóe sáng lên, từ trên ghế đứng dậy, chậm chậm lùi vài bước, để vị trí tốt nhất lại cho bố mẹ Mộ Bạch.
Mạc phu nhân vẫn còn chất vấn, Trương Hân không đứng xem được nữa, bước lớn đỡ trước mặt An Nhiên, không khách khí đáp lại Mạc phu nhân, “Mạc phu nhân, người nổi cáu với ai chứ, người ta An Nhiên đến áo chưa kịp mặc đã đến hầu hạ Mộ Bạch bao nhiêu lâu, các người vừa đến không cảm tạ người ta một câu, còn chất vấn như vậy, cô ta không nợ người gì hết!”
An Nhiên kéo áo của Trương Hân, lắc đầu nhìn cô.
Trương Hân thở dài, nhẹ nhàng hừm một tiếng, cuối cùng vẫn lùi hai bước, Lãnh Mạc thấy tình trạng đó, lo lắng bố mẹ Mộ Bạch sẽ có hành động quá khích không tốt, nhanh chóng đem tình trạng của Mộ Bạch kể hết mười mươi cho bố mẹ Mộ Bạch.
Mẹ của Mộ Bạch nghe xong đôi mắt đỏ lên, cô căm phẫn cắn chặt răng cửa lại, “Lại là Tô Tố! Lại là con đàn bà này! Con đàn bà này sao cứ âm hồn không tan bám lấy con trai tôi thế này, cô ta hại chết Mộ Bạch mới vui hay sao!”
Trương Hân vừa nghe thì không vui, “Mạc phu nhân, tôi kính người là trưởng bối, nhưng lời như vậy xin người đừng nói bậy, người khiến Mộ Bạch thành ra vậy là đám côn đồ kia, sao người lại trách một người vô tội chứ, như vậy cũng quá quá đáng rồi!”
Mạc phu nhân tức giận cao độ, “Nếu không phải tại con Tô Tố đó, Mộ Bạch sao có thể gặp nguy hiểm chứ! Theo như lời mấy người nói, đám côn đồ đó rõ ràng là nhằm vào Tô Tố mà đến, sao họ không ra tay với Tô Tố, ngược lại ra tay với Mộ Bạch, con trai tôi chính là bị người đàn bà này liên lụy!”
Trương Hân tức đến cổ họng nghẹn lại, vừa định nói chuyện, Lãnh Mạc đã kéo lấy tay áo cô.
Lãnh Mạc đè giọng nói nhỏ với Trương Hân, “Đừng nói nữa, con người ta thành ra vậy, đổi lại là ai cũng rất khó chịu, họ muốn nói gì thì để họ nói đi.”
Trương Hân nhìn Mộ Bạch cái, cắn răng chịu đựng.
Bố mẹ Mộ Bạch yên lặng một lát, “Bác sĩ nói sao?”
Lãnh Mạc nói, “Bác sĩ nói, trong vòng ba ngày nếu Mộ Bạch không tỉnh lại, thì sẽ… thành người thực vật!”
Mạc phu nhân cả người đứng không vững.
Ba của Mộ Bạch hốt hoảng đỡ lấy bà ta.
Mạc phu nhân đến bên giường bệnh quỳ xuống khóc lớn lên, “Mộ Bạch con không thể xảy ra chuyện, ba mẹ chỉ có một đứa con là con thế này thôi, con không thể nhẫn tâm rời bỏ ba mẹ, để người đầu bạc tiễn người đầu xanh chứ! Con mau tỉnh lại đi, mẹ cái gì cũng không ép con nữa, con thích làm gì thì con làm, mẹ không ép con nhất định phải vào chính trị được không? Con muốn làm ăn thì làm ăn, muốn đi làm diễn viên thì làm diễn viên, mẹ hoàn toàn không cản con. Mong con mau chóng tỉnh lại được không!”
Mộ Bạch nằm trên giường một chút động tĩnh cũng không có.
Mạc phu nhân khóc cả nửa ngày, cổ họng cũng khàn hết cả rồi, ba Mộ Bạch nhìn con trai mình như thế, khóe mắt của ông cũng đỏ hoe như vậy, sau đó, ông kéo vai của Mạc phu nhân, “Đừng khóc, em khóc thành thế con trai không nghe thấy thì có tác dụng gì.”
“Con tôi…”
Mạc phu nhân đứng dậy rời khỏi ghế, xem hết một lượt phòng bênh, nhưng lại không thấy Tô Tố đâu, mắt bà hung dữ hẳn lên, “Tô Tố đâu! Cô ta biến con tôi thành ra như thế, mà đến cả ở phòng bệnh cô còn không có mặt, là cô ta biết tôi và ba Mộ Bạch sẽ đến, chột dạ hả!
An Nhiên thở dài, “Bác trai bác gái, con Tô Tố bị người ta bắt đi, giờ cô ta đi cứu con, với lại không phải cô ta không ở lại túc trực bên Mộ Bạch, cả tối hôm qua, là Tô Tố và Tiêu Lăng hai vợ chồng họ canh Mộ Bạch cả đêm.”
Mạc phu nhân cắn răng, “Đó là điều cô ta nên làm!’’
An Nhiên thở dài, không nói gì hết.
Mạc phu nhân lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của An Nhiên, bà nhìn trên dưới dò xét An Nhiên một hồi, đột nhiên cảm thấy cái tên này sao mà thân thuộc đến thế, không nhịn được nhăn mày hỏi, “Cô… và Mộ Bạch có quan hệ gì?”
Trong tay của An Nhiên vẫn còn cầm chiếc nhẫn mà Mộ Bạch mua cho cô ta, trên hộp nhẫn dính đầy máu tươi.
Cô nhìn chiếc hộp nhẫn dính đầy máu tươi, mím chặt môi, “Mộ Bạch… anh vốn dĩ tính cầu hôn với con.”
Cô không muốn nói với Mạc phu nhân về những vướng mắc trước đây với Mộ Bạch, nếu nói thật, Mạc phu nhân là một con người yêu con như thế, chắc chắn sẽ không để cô túc trực trong phòng bệnh, nên tìm một lí do để nói.
Mạc phu nhân cũng nhìn vào hộp nhẫn cưới trên tay An Nhiên, bà ngây người ra, khóe mắt đỏ hoe, “Cô là bạn gái nó, thì ra là vậy…”
An Nhiên im lặng đứng bên đó không nói lời nào.
Khóe mắt Mạc phu nhân lại đỏ, ánh mắt nhìn An Nhiên cũng có sự thay đổi, “An Nhiên à, con xem Mộ Bạch giờ ra thế này, con còn ở đây chăm sóc cho nó bác vô cùng cảm động, nhưng bộ dạng của Mộ Bạch con cũng thấy rồi, bác sĩ cũng nói, nói không chừng cả đời không tỉnh dậy được nữa, con… là một cô gái tốt, nhà bác cũng không muốn làm lỡ thì con, con vẫn nên đi đi, ở đây có bác và ba Mộ Bạch hai người chúng ta là được.”
An Nhiên ngây người ra.
Mạc phu nhân nói tiếp, “Nếu Mộ Bạch tỉnh lại, các bác sẽ thông báo con.”
An Nhiên đã định thần lại, “Không! Con sẽ không đi đâu!”