Khi tiếng chuông cửa kêu lên, Tiểu Thất giống như tên bay từ trên ghế sopha lao ra cửa.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để mở cửa, nhìn thấy Lục Sâm đang đứng, cô nghĩ lại cả một đêm lo lắng mà trong mắt dưng dưng lệ.
“Lục Sâm…”
“Sao nét mặt khó coi vậy, đừng nói là thức trắng đêm xem phim chứ.” Lục Sâm xoa xoa đầu Tiểu Thất, “lần sau không được thức đêm biết chưa?”.
Nói xong, Lục Sâm đi vào trong, Tiểu Thất thấy Lục Sâm không thay dép mà đã đi vào, trong tâm cô chợt nghĩ, “chẳng nhẽ không định ở nhà sao?!”
Tiểu Thất có một chút không yên tâm, nắm chặt áo của Lục Sâm đi vào phòng khách.
Lưu Tuyền ở phòng khách nhìn thấy Lục Sâm quay về, thở phào nhẹ nhõm.
Cô cuối người xuống cầm túi xách lên và nhìn Tiểu Thất nó, “Lục Sâm quay1lại rooif, hai người nói chuyện đi, tôi đi trước đây.”
Tiểu Thất đương nhiên là muốn Lục Sâm nói chuyện ngày hôm qua.
Có cô là người ngoài hai người bọn họ nói chuyện đương nhiên sẽ bất tiện, Lưu Tuyền đã chủ động lùi về, Tiểu Thất trong lòng có chuyện, nên cô cũng không giữ lại, Lưu Tuyền đi đến tủ ở lối ra vào đổi lại giày của bản thân, sau khi mở cửa, nhịn không được ngoảnh đầu lại nói với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, có việc cứ gọi điện thoại luôn cho tớ!”
“Ừ!”
Cửa đóng vào, trong phòng khách chỉ còn hai người.
Không khí có một chút căng thẳng.
Trong tâm Tiểu Thất bị hụt hững, cô và Lục Sâm bên nhau nhua thời gian lâu như vậy nhưng chưa bao giờ có không khí căng thẳng như vậy. Mắt nhìn Lục Sâm ngồi trên ghế sopha, cô xích lại gần1Lục Sâm và cùng ngồi xuống.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay ra cười với Lục Sâm, “anh đi công tác mấy ngày, có mệt lắm không? Có muốn uống nước không, em lấy nước cho anh, công việc của anh giải quyết xong chưa, nếu công việc đã giải quyết xong thì hôm nay đừng đến công ty nữa, ở nhà nghỉ ngơi một hôm,…”
“Tiểu Thất!” đột nhiên Lục Sâm không một chút đắn đo ngắt lời của Tiểu Thất, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiểu Thất, nhìn thấy cô lo lắng nắm chặt vào ghế soha, gần như nín thở, trong tâm Lục Sâm rất buồn, nhưng nét mặt không có gì thay đổi, “đừng bận nữa làm gì!”
Tiểu Thất có một cảm giác bất an.
Cô cười nhạt để xóa đi không khí căng thẳng, “Lục Sâm, sao vậy, hôm nay anh không giống mọi hôm,5…”
“Em có gì muốn hỏi anh không!”
Tiểu Thất lắc đầu liên tục, “không có, không có!”
Cô đang cố né tránh sự thật.
Lục Sâm hít một hơi thật sâu, rồi lấy giấy trên tay đưa cho Tiểu Thất, đừng mở mắt, “Tiểu Thất, chúng ta đến chấm dứt được rồi!”.
Tiểu Thất giống như rơi vào bể băng đá.
Ngay lập tức trong mắt cô đỏ lên, theo lý trí nắm lấy tay Lục Sâm, “anh, anh vừa nói gì?”
“Anh nói…” Lục Sâm nắm chặt nắm tay không cho Tiểu Thất nhìn thấy, và kiên định nói lại một lần nữa, “anh nói, chúng ta đến đây chấm dứt, chúng ta bên nhau thời gian dài như vậy, anh thấy chúng ta không hợp!”.
Không hợp?!
Sao lại không hợp!
Họ rõ ràng chung sống với nhau rất hòa hợp!
Tiểu Thất nắm chặt lấy Lục Sâm nhất quyết không chịu buông tay, “em không tin, em2không tin lời anh nói! Lục Sâm, anh quay lại đây, anh nhìn vào mắt em!”
Lục Sâm cố gắng kìm nén, trên mặt không nét biểu hiện quay lại nhìn cô.
“Nói cho em biết anh nói thật hay đùa… Lục Sâm, hôm nay không phải này cá tháng tư, đừng có nói đùa với em như vậy…” mắt Tiểu Thất đỏ ngầu nhìn vào mắt Lục Sâm, “hai chúng ta rõ ràng rất vui vẻ, em không nghĩ ra là có gì không hợp… hay là do em làm sai gì làm anh tức giận, hay là do em dính lấy anh nhiều quá, anh nói em biết anh không thích em ở điểm gì em sẽ sửa! Em sẽ sửa được không?”
Tim Lục Sâm như ngàn mũi kim đâm vào, nó âm thầm cắn xé anh.
“Không phải vấn đề của em, em rất tốt, do anh không đủ tốt!”
Tiểu Thất liên9tục lắc đầu, cô ôm lấy Lục Sâm, “không, em không tin, rõ ràng trước khi anh đi công tác mọi thứ vẫn ổn, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy mọi việc đã thành như vậy, em không tin… Lục Sâm, anh đừng nói, em xin anh, anh đừng nói nữa, không cần biết anh nói gì em cũng không tin, anh vẫn luôn yêu em, em cảm nhận được điều đó…”
Khi ôm Lục Sâm, đột nhiên gửi thấy trên người anh có một mùi hương nhẹ.
Mùi hương này không phải là mùi nước hoa của anh, đây là mùi nước hoa của phụ nữ!
Tiểu Thất như rơi xuống vực thẳm.
Ánh mắt cô từng hàng từng hàng lệ rơi, “Sao lại vậy… sao chúng ta lại trở lên như vậy…”
“Xin lỗi, Tiểu Thất!”
Tiểu Thất từ từ xa ra khỏi Lục Sâm, cô ngửng đầu, nhìn vào mắt anh1, “nói cho em biết… hôm qua anh đi đâu?”
Tiểu Thất hỏi gì Lục Sâm, anh sẽ đều trả lời, “quán Bar!”
“Cùng ai?”
“Triệu Đình Đình!”
Toàn thân Tiểu Thất bỗng dưng run lên, nước mắt chảy dòng dòng, dường như nghẹt thở, tiếp tục hỏi, “thế chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?”
Lục Sâm nhìn mắt Tiểu Thất, “Tiểu Thất, em nghĩ một nam một nữ ở trong khách sạn cả đêm thì có thể làm gì?”
Tim Tiểu Thất hoàn toàn lạnh giá.
Cô ôm mặt, vai không ngừng run rẩy, khóc không lên tiếng, nhìn rõ từ chỗ khâu tay cô có vết thương đang chảy máu.
Vết thương của cô chỉ cần dùng mắt cũng có thể nhìn mắt cảm nhận được.
Nhìn cô mà mắt Lục Sâm cũng đỏ lên, nhưng anh nắm chặt nắm tay, cố gắng giữ mình tỉnh táo, cố gắng kìm chế không ôm cô vào lòng!
“… Lục Sâm, anh biết không? Hôm qua em đi trung tâm thương mại có nhìn thấy anh!”
Lục Sâm không nói gì, và anh biết điều đó.
Tiểu Thất ôm mặt, nói tiếp, “anh biết không, Tiểu Tuyền nhìn thấy anah và Triệu Đình Đình đi với nhau, lúc đó chỉ nghĩ hai người không có liên quan gì đến nhau, nhưng anh biết… khi hai người đi với nhau điều em nghĩ đến đầu tiên là gì không? Em thấy anh đưa cô ấy ra quầy trang sức, em còn nghĩ anh đi công tác về, muốn cho em điều ngạc nhiên, muốn tặng em một chiếc nhận kim cương, nhưng vì bên cạnh anh không có người phụ nữ nào, nên anh đưa Triệu Đình Đình đi trung tâm thương mai để cô ấy cho anh ý kiến…”
“Anh xin lỗi, Tiểu Thất!”
“Đừng nói xin lỗi với em…” Tiểu Thất buông tay, nét mặt đầy băng giá, cô nghẹt thở nói, “anh biết không, cho dù em có tận mắt nhìn thấy anh đeo nhẫn cho cô ấy, nhưng trong tim em vẫn tin anh, cũng tin vào tình cảm của hai đứa chúng ta. Em gọi điện thoại cho anh, anh bảo nay về, nên em đã dậy rất sớm, đợi anh quay về… em nghĩ anh sẽ cho em lời giải thích hợp lý, nhưng giải thích chuyện hôm qua xảy ra…”
“Anh xin lỗi…”
Ngoài xin lỗi thì Lục Sâm không biết nói gì.
“Nhưng anh không ngừng cho em những cú sốc.” Tiểu Thất nắm tay Lục Sâm, đặt lên ngực cô, nước mắt dòng dòng rơi lên tay Lục Sâm, cô nắm chặt tay dường như sức nóng có thể làm tổn thương tay, “tim em thật đau… Lục Sâm anh có cảm nhận được không?”
Lục Sâm vẫn cố nắm chặt tay.
“Lục Sâm… thực ra chỉ cần hôm nay anh quay về, chỉ cầm anh nói với em là hai người không có gì thì em cũng tin…”
“Tiểu Thất, anh xin lỗi, anh không thể nào giấu em!”
Tiểu Thất ôm lấy chân mình, dựa vào ghế sopha nước mắt giàn giụa.
Ngay cả lời an ủi Lục Sâm cũng không được nói.
Trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Tiểu Thất, phải hơn 20 phút sau, Tiểu Thất mới bình tĩnh lại, mắt cô đã sưng lên, nhìn mười phần đáng thương, cô nức nở nhìn Lục Sâm, “em muốn biết… hai người bắt đầu từ khi nào, hôm qua em nghĩ cả một đêm, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại em cũng không nghĩ được hai người lúc có thể ở bên nhau lúc nào!”
Lục Sâm nhắm mắt lại.
“Nói với em!”
“Những điều này không quan trọng nữa rồi.”
“Không!” Tiểu Thất cắn môi nói, “quan trọng! Có thể đối với anh không quan trọng, nhưng đối với em rất quan trọng, em muốn biết… bạn trai của mình có phụ nữ khác từ khi nào, mà em người bạn gái này hoàn toàn không biết gì, em muốn biết… em từ khi nào ngốc đến mức bị người yêu mình lừa mà không biết…”
Lục Sâm sớm đã chuẩn bị câu trả lời.
Khi Tiểu Thất nói vậy, anh không mở mắt và vô cảm nói. “thực ra,… sau khi anh và Đình Đình chia tay thì ai cũng không cách nào quên đối phương được, đây cũng chính là lý do vì sao lâu thế anh không có yêu ai, khi đó anh phẫu thuật chân, vì quá tự ti không dám nhìn cô ấy, sau đó nghe mẹ anh nói cô ấy đi ra nước ngoài, đi du học, anh nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, và như thế qua bao năm cho đến khi gặp em…”
Tiểu Thât cắn chặt môi, vết răng vẫn hằn lên môi, mắt nhìn trừng trừng Lục Sâm, “Sau đó thì sao!”
“Khi gặp em thì đúng là anh có bị rung động.” Lục Sâm nói nhẹ nhàng, “anh nghĩ chắc kiếp này sẽ không gặp lại Đình Đình, vừa lúc đó lại thích em, nên chúng ta mới sống với nhau, cuộc sống vậy cũng không tồi.”
“Nhưng… anh không ngờ rằng lại gặp lại Đình Đình, phải không?”
“Ừ!” Lục Sâm gật đầu, ánh mắt đương nhiên không nhìn Lục Sâm, tiếng anh trầm lắng lại, giống như câu chuyện của người khác, “hôm đó gặp cô ấy ở khách sạn, anh cũng giật mình, không ngờ rằng cô ấy lại quay lại, và cũng vì cô ấy không quên được và đặc biệt quay lại đây để tìm anh,…”
“Nhưng, lúc họp lớp các bạn cũng có nhắc đến cô ấy nhưng lúc đó anh không hề có phản ứng gì.”
Môi Tiểu Thất đã bị cắn chảy máu, nhưng một chút đau cô cũng không thấy, cô vẫn không tin lời Lục Sâm, nghẹt ngào nào, “lúc đó rõ ràng anh nói với em, anh và cô ấy đã là dĩ vãng, hai người sẽ không thể bên nhau được nữa, mà… anh và cô ấy rõ ràng không âm thầm gặp nhau…”
“Vì lúc đó em đã là bạn gái của anh.” Lục Sâm cười một cách đau khổ, “lúc đó anh tranh đấu lượng tâm và tình cảm, sau đó lương tâm đã thắng tình cảm, anh không muốn phản bội bạn gái để bắt đàu lại với người yêu cũ, nên mới luôn luôn lạnh nhạt!”