Anh vẫn mặc bộ đồ tây sáng nay đã mặc khi ở bệnh viện Tam Á, màu đen của bộ đồ và màu đen của màn đêm như hòa vào một thể, nên cô mới không phát hiện ra anh ngay!
Không biết anh đứng đó đã bao lâu, cả người dựa vào cột đén, tóc đã có một lớp tuyết mỏng, đôi tay bỏ trong túi, nửa đầu ngước lên, dường như đang hướng nhìn hướng phòng cô!
Tô Tố tim như muốn nhảy ra ngoài, nhanh chóng rời khỏi cửa sổ!
Dường như ý thức được điều gì, cô kéo rèm cửa lại!
Cô không hiểu!
Tiêu Lăng lại đang làm gì đây, anh ta nghĩ nửa đêm như vậy đứng chỗ đó chờ cô, cô sẽ tha thứ cho anh sao!
Làm vậy căn bản không có ý nghĩa gì hết!
Tô Tố đi cà nhắc leo lên giường, nằm trên giường, tắt đèn, cố ép mình ngủ nhanh đi.
Nhưng càng như vậy, đầu óc cô càng tỉnh táo.
Cả đầu đều là hình ảnh Tiêu Lăng đứng bên đèn đường ấy!
Điên rồi!
Thật là điên rồi.!
Tô Tố lại leo ra khỏi giường, không mở đèn, cô kéo rèm cửa nhìn một cái, Tiêu Lăng vẫn đứng đó, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, dường như đã biến thành một bức tượng điêu khắc không động đẩy!
Tô Tố thở dốc, lại đóng rèm cửa lần nữa!
Như vậy là đang làm bộ đáng thương cho cô coi sao!
Không có tác dụng!
Không có tác dụng!
Đau lòng chính là đau lòng, sao có thể bù đắp được!
Tô Tố hạ quyết tâm, lại về lại giường ngủ lần nữa, cô không muốn nghĩ Tiêu Lăng đang dưới lầu rốt cuộc muốn làm gì, càng không muốn nghĩ đến anh ta mặc bộ đồ mỏng đó có bị bệnh không… Điều này đã không còn quan hệ gì với cô!
Cô không nhịn được nghĩ, cho dù anh ta bệnh thật, cũng có “em gái tốt” chăm sóc, điều này đối với Tiêu Lăng không chừng lại là một chuyện tốt.
“Xi_”
Nghĩ đến đây, Tô Tố cười nhạt một tiếng, đắp chăn lại không nghĩ tới Tiêu Lăng nữa, ngủ không lo nghĩ gì nữa.
Giấc ngủ của Tô Tố không ổn định.
Sau khi ngủ, cô bắt đầu mơ!
Cảnh trong mơ rất hỗn loạn, chốc lát là cảnh hôn lễ sáng này, trong mơ và thực tế không giống nhau, trong mơ, sau khi Tiêu Lăng rời khỏi, Ông lão gia không thể trấn áp được đám kí giả đó, đám kí giả xông lên sân khấu, cầm lấy micro đầy kích động vặn hỏi những câu hỏi rất khó nghe.
Cả người cô đều bị đám kí giả bao vây, đơn độc không ai chi viện.
Tô Tố hoảng sợ la lên, “Các người đừng lại gần tôi!”
Nhưng, vô dụng!
Đám phóng viên bỗng chốc hóa thành những khuôn mặt quỷ dữ đáng sợ, liều mạng đẩy cô, “Cô Tô, trong buổi hôn lễ chú rễ đi tìm bạn gái cũ, cô không cảm thấy cuộc đời mình rất thất bại sao!”
“Qua vài ngày nữa chính là lễ cưới của Tiêu Thiếu Gia và Tiêu Diệp Lạc, người ta từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nếu không phải do cô xen vào, người ta hai người đã sớm bên nhua, cô rõ ràng chính là người thứ ba!”
Tô Tố muốn la lớn lên,tôi không phải!
Nhưng cô vùa mở miệng, một câu nói cũng không nói ra được!
Chính lúc này, Tiêu Lăng đã rời khỏi ấy lại xuất hiện, đám kí giả nhường đường cho anh, Tiêu Lăng nắm tay Tiêu Diệp Lạc xuất hiện trước mặt cô, cười hí hừng nhìn cô, ngữ khí lúc đó rất vô tình, “Tô Tố à, thật sự xin lỗi! Tôi và Tiêu Diệp Lạc mới là tình yêu chân thật, còn về cô… chỉ là Diệp Lạc rời xa tôi, tôi coi như trò tiêu khiển vậy thôi, giờ Diệp Lạc cũng quay về rồi, chúng ta nên chia tay đi.”
Tiêu Diệp Lạc giữ chặt eo của Tiêu Lăng, cởi mở cười với Tô Tố, “Tô Tố, tôi và anh Tiêu Lăng có tình cảm hơn mười năm, sao có thể dễ dàng bị cô thay thế được, cô thật là quá ngây thơ, còn về hôn lễ, hủy bỏ đi, đừng để mất mặt thêm nữa!”
Không không không!
Tô Tố đột nhiên bị chuột rút, cả người ngồi dậy trên giường, tỉnh dậy mà đầy đổ hết cả mồ hôi,
Cô ôm lấy lòng ngực đang đập loạn xạ của mình, thở từng hơi thở lớn.
Thì ra là mơ…
Tô Tố lấy khăn để ở đầu giường lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cô ngây ra dựa vào đầu giường, trong đêm tối, ánh mắt vô thần.
Cảnh trong giấc mơ sao lại chân thật thế, cô dường như cho rằng đều là thật!
Tô Tố cười đau khổ ôm mặt!
Quá giày vò rồi!
Những ngày tháng giày vò như vậy, cô chịu không nổi!
Cho nên, cô nhất định phải rời xa những người này!
Tô Tố nhìn thời gian, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đã hiển thị là rạng sáng ba giờ. Cô nhớ tới Tiêu Lăng, cố lết cái chân đau, xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Tuyết lớn vẫn cứ phiêu diêu đầy đắc ý, nhưng chỗ đèn đường đó lại trống không.
Đã không còn hình bóng Tiêu Lăng ở đó.
Tô Tố nắm chặt rèm cửa.
Trong khoảnh khắc ây, cô không biết mình nên vui hay thấy lạc lõng.
Cô lại lần nữa leo lên giường nằm đó, mà lần này bất luận làm thế nào cũng không sao ngủ được!
Mở mắt đến khi trời sáng!
Khi trời đã dần dần sáng lên, Tô Tố cảm thấy có chút đau bụng, nhưng cô nghĩ có thể do bị nhiễm lạnh, lấy tấm chăn che người lại.
Đợi sau khi chờ sáng hoàn toàn, bên ngoài bắt đầu có động tĩnh.
Chắc là Tiểu Hy rồi.
Lại qua một lúc, tiếng động bên ngoài biến mất, Tiểu Hy gõ cửa phòng cô. Tay đưa ra vặn nắm cửa, “Tố Tố? Dậy chưa?”
“Ừm!”
Tiểu Hy đi vào, cẩn thận thăm dò, “Sao sắc mặt cậu khó coi đến vậy, có phải có chỗ nào không khỏe không?”
Tô Tố lắc đầu, “Tối qua ngủ không ngon.”
Cũng đúng! Gặp phải chuyện như vậy, ai có thể mở lòng mà ngủ như chết được.
Tiểu Hy ngồi bên đầu giường, “Tố Tố, mình đi mua đồ ăn sáng, cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
“Giờ mình không đói, đợi đói rồi mới ăn nhé.” Tô Tố nhìn Tiểu Hy, “Tớ nhớ cậu không có xin nghỉ phép vài ngày, nên đi làm thì đi làm đi.”
Tiểu Hy gãi đầu.
Vừa nãy cô nhận được cuộc gọi từ cấp lãnh đạo, nói rằng có một hoạt động rất quan trọng, kêu cô lập tức đến đài truyền hình, nhưng Tố Tó ở đây… cô không yên tâm!
“Tố Tố, hay là mình kêu Mộ Bạch sư huynh qua đây?”
“Đừng làm phiền anh ấy, cậu yên tâm đi, mình ở nhà sẽ ổn thôi, đói sẽ ăn gì đó, khát sẽ uống nước nóng, sẽ không giày vò sức khỏe bản thân.”
Tiểu Hy cắn chặt môi, “Vậy mình đến đài truyền hình một chuyến. Mình sẽ cố về liền, Tô Tố, mình cảnh cáo cậu, nếu mình về đây mà không thấy bóng dáng cậu đâu, đừng trách mình trở mặt không nhận người quen!”
Tô Tố lắc đầu cười, “Lúc này thì mình còn có thể đi đâu được chứ, yên tâm, đợi cậu về mình chắc chắn vẫn còn ở đây, cậu mau đi làm đi, lái xe trên đường chú ý an toàn nhé.”
“Được, vậy mình đi, có chuyện gì gọi điện thoại cho mình, mình lập tức về.”
“Được!”
Tiểu Hy đi ra, đóng cửa lại cho cô.
Lại qua một lút, cửa bên ngoài lại bắt đầu có động tĩnh, ngoài cửa cứ có bước chân ai đó đi đi lại lại, chắc là không dám gõ cửa, cũng không dám vào.
Tô Tố thở dài, hét lên một tiếng dò hỏi thử, “Tiểu Thất?”
Âm thanh bên ngoài bỗng không còn.
Qua một hồi nữa, cửa phòng bị mở ra, một cái đầu nho nhó ló vào, người vào không phải Tiểu Thất, mà là Cảnh Thụy.
Thằng nhóc mặc một cái áo khoác lông có hình hoạt hình, thân dưới mặc cái quần nhung, ngoài cái áo khoác lông ấy còn được bao bởi một cái áo khoác dài trễ xuống xuống màu xám, cùng với khuôn mặt trắng nõn nà, nhìn vào cực kì đáng yêu, chỉ là tâm trạng có chút lạnh lẽo cô độc.
Tô Tố vẫy tay chào nó.
Cảnh Thụy lập tức chạy vào phòng, không biết nó nghĩ đến thứ gì, nó cách giường một khoảng cỡ một mét rồi dừng lại, khuôn mặt nhỏ đầy uất ức.
Tô Tố vẫn hạ quyết tâm như không nhìn thấy, lạnh lùng hỏi nó,”Biết sai ở đâu chưa?”