Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 573

Tác giả: Lý Hạo Nhiên
Chọn tập

“Tút…tút tút tút…”

Điện thoại gọi được rồi, kêu lên 3 tiếng không ai nhận, Tô Tố vừa muốn cúp máy, đột nhiên bên kia nhấc máy.

Giọng của Mộ Bạch vẫn ấm áp như vậy, còn có chút kinh ngạc, “Tô Tố?”

“Là em!”

Tô Tố sợ Mộ Bạch hiểu lầm, nhanh chóng nói lý do gọi điện cho Mộ Bạch nghe, nói xong cô mới hỏi, “Mai anh có thời gian không, nếu không có thời gian thì thôi, em có thể đưa Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất đến nhà Tiêu Khả…”

“Anh có thời gian!” Tô Tố vẫn chưa nói xong, Mộ Bạch đã trả lời, “Mai anh có thời gian, như vậy đi, em nhắn địa chỉ nhà mới của em cho anh, mai anh đến đón Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất.”

“Vậy thì phiền anh quá.”

“Tô Tố, chúng ta có phải là bạn không? Em khách khí quá, với lại anh là ba nuôi của Cảnh1Thuỵ và Tiểu Thất, chức ba nuôi này anh làm chưa tốt, 3 năm nay cũng không chăm sóc qua chúng, bây giờ không biết tụi nó có chịu nhận anh hay không.”

Nói được 2 câu, cảm giác xa lạ của việc 3 năm không gặp đã biến mất, Tô Tố cười nhẹ 1 tiếng, “Bọn họ tất nhiên là nhớ được anh rồi, hai ngày trước… Tiểu Thất còn nói anh 1 chút cũng không thay đổi, vẫn đẹp trai như vậy.”

Nói thêm 2 câu nữa, hai người cúp máy.

Tô Tố lại đi đến phòng của hai con, nói với chúng mai hai đứa nó sẽ qua nhà Mộ Bạch ở 1 ngày, Cảnh Thuỵ không có biểu hiện gì, gật đầu đồng ý, Tiểu Thất mở to mắt, gật đầu liên tục, hưng phấn không thôi, “Dạ được dạ được!”

Hai đứa nói đến cùng cũng là trẻ con, ông nội mất thì tụi nó1buồn 2 ngày cũng hồi phục lại trạng thái thường ngày.

Tô Tố lại nhớ đến Tiêu Lăng, lại thở dài!

Ngày thứ 2 Tiêu Lăng không đi làm, Tô Tố dậy từ sớm, chuẩn bị cho hai đứa nhỏ xong, thu dọn bài tập hè vào 1 cái túi cho 2 đứa nhỏ, mới ăn xong bữa sáng, Mộ Bạch như canh thời gian đến vậy, lập tức nghe tiếng gõ cửa.

Tô Tố có nói với Tiêu Lăng về chuyện đưa 2 đứa nhỏ qua nhà Mộ Bạch 1 ngày, cho nên khi thấy Mộ Bạch cũng không bất ngờ, mấy người cùng nhau ra khỏi cửa.

Trong thang máy, Tiêu Lăng hỏi Mộ Bạch, “Chuyện học bên Anh chắc sắp xong rồi phải không?”

“Là đã xong rồi.” Học luật 5 năm, anh chỉ dùng 3 năm hơn để hoàn thành học phần!” Vốn tính mấy ngày làm xong thủ tục tốt nghiệp rồi mới về nước… nhưng5không ngờ về trước vài ngày, qua 2 hôm nữa tớ về Anh lần nữa, lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp là coi như hoàn toàn tốt nghiệp.”

“Ừ!” Tiêu Lăng gật gật đầu, “Đến lúc đó kêu Lãnh Mạc và Tôn Nguyên, chúng ta ra họp mặt.”

“Được!”

Thang máy đến rồi, mấy người bọn họ ở dưới lầu tách nhau ra.

Lần này là Tô Tố lái xe, Tiêu Lăng ngồi ghế phụ, Tô Tố không nhớ rõ nơi cô muốn chở Tiêu Lăng đi, cho nên dùng thiết bị chỉ đường! Tiêu Lăng nhìn địa chỉ trên thiết bị chỉ đường, lông mày nhíu lại không nói gì.

Vậy mà phải ra khỏi thành phố a!

Phải lái xe mấy tiếng lận, “Để anh lái cho.”

“Không, anh ngồi đó là được!”

Tô Tố lái xe, từ trung tâm thành phố a đến ngoại ô, rồi từ ngoại ô đến đường cao tốc, chạy cho đến 1 thành thị nhỏ kế2bên thành phố a.

Thành phố a rất tráng lệ!

Thành phố s kế bên cũng rất tráng lệ, nhưng so với thành phố a thì vẫn thua xa!

Thành phố s gần sông sát núi, vị trí địa lý không tệ.

Xe càng chạy càng hẻo lánh, chạy hơn 3h, cho đến trưa 10h30, 2 người mới đến đích điểm.

Tô Tố dẫn Tiêu Lăng đến cô nhi viện hồi trước của cô.

Khi đến cửa, Tô Tố nhìn ngây ngốc!

Cô nhi viện trong trí nhớ hoàn toàn biến mất, không chỉ vậy, đến cái hồ nhỏ trước cô nhi viện cũng biến mất.

Không lẽ cô đến sai địa điểm!

Cô nhi viện hoang sơ lạnh lẽo trước đây, giờ đã trở thành khu vui chơi giải trí?

Rất nhiều phụ huynh cũng đem con đến chơi!

Tô Tố lại nhìn thiết bị chỉ đường, không sai chính là nơi này!

Cô hoài nghi đi xuống xe, 1 bên căn dặn Tiêu Lăng, “Anh đừng9xuống xe.”

Tiêu Lăng biết cô muốn tìm cái gì, mắc cười gật đầu.

Mấy phút sau, Tô Tố cúi đầu buồn bã quay về, “Vốn dĩ muốn dẫn anh đến tìm 1 nơi, nhưng bị tháo dỡ biến thành khu vui chơi rồi.” Tô Tố lên xe, cắn răng, “Em dẫn anh đến 1 nơi khác, nơi đó chắc chắn không bị tháo dỡ!”

“Được!”

Tô Tố lái xe thêm nửa tiếng.

Xe đi đến nơi còn hẻo lánh hơn khu vui chơi lúc nãy, bốn bên đều là núi, đi qua vài hang núi, Tô Tố cuối cùng dừng xe ở chân núi.

“Xuống xe xuống xe!”

Tiêu Lăng mở cửa xuống xe, nhìn vùng đất hoang sơ, nhíu mày, “Đây là đâu?”

“Hang động a! Đi, em dẫn anh lên núi, trước đây có 1 con đường nhỏ, không biết bây giờ còn không nữa.”

Tô Tố đi trước dẫn đường, Tiêu Lăng đi theo sau lưng cô.

Đột nhiên…

Tô Tố kêu lên,1“Còn còn còn, đường nhỏ vẫn còn! Chúng ta thuận theo con đường trèo lên!”

Núi không cao, hai người rất nhanh trèo lên đỉnh.

Lên đến đỉnh núi, tầm mắt hai người như được mở rộng, bên kia của núi vậy mà không phải là núi, mà là đại dương mênh mông rộng lớn!

Hai người tiếp tục đi về phía trước, dần dần cỏ dại bên cạnh ít đi, đá bắt đầu nhiều lên.

Rất không dễ dàng đến được bãi biển, bãi biển toàn là cục cục đá lớn, Tô Tố tìm cục đá tròn tròn 1 tí, đặt mông mệt mỏi ngồi lên, sóng biển đánh đến, đánh lên chân cô, cực kỳ mát lạnh, cô hít 1 hơi thật sâu, “Cuối cùng cũng tới!”

“Em là muốn dẫn anh đến đây?”

Tiêu Lăng nhìn 4 phía, phát hiện đây là 1 bãi biển bình thường, bởi vì vị trí địa lý xung quanh nên không thể trở thành khu du lịch, mà 4 phía hẻo lánh, chưa được khai phá, nhìn càng giống biển hoang và núi hoang.

“Đúng vậy!” Tô Tố vỗ lên cục đá kế bên, hít 1 hơi nói, “Lúc em còn nhỏ, nếu gặp chuyện gì không vui, thì thích nhất là nơi này, phong cảnh nơi đây tuy không đẹp, nhưng nước biển cuồn cuộn hơn nhiều nơi khác mà em từng thấy, cho nên nó hiện lên càng mênh mông rộng lớn! Hồi nhỏ biết rất ít, cho nên thấy biển này là biển đẹp nhất rồi.”

Tiêu Lăng ngồi kế bên Tô Tố, ngẩng đầu lên nhìn biển, nước biển quả thật chảy rất xiết.

“Biết tại sao khi em không vui thích đến đây không?”

Tiêu Lăng nghĩ nghĩ, nhớ lại lần đầu tiên anh tỏ tình với Tô Tố, lúc đó cũng là ở bãi biển, câu nói của Tô Tố bây giờ anh vẫn mơ hồ nhớ được, “Bởi vì? Thấy biển lớn vô tận, cũng cảm thấy lòng mình rộng mở hơn, điều không vui cũng theo đó mà biến mất?”

Tô Tố rung động gật đầu, “Anh vẫn còn nhớ à!”

“Đương nhiên nhớ, mỗi lời em nói với anh, anh đều nhớ.”

“Hì… thực ra, em dẫn anh đến đây, là muốn nói với anh 1 chuyện, khi nói lên có thể rất khó tin, nhưng em mong anh có thể tin tưởng em.”

Mắt Tiêu Lăng động đậy, đại khái có thể biết được Tô Tố muốn nói gì với anh.

Chọn tập
Bình luận
× sticky