An Nhiên nhìn thấy Mộ Bạch, nụ cười trên mặt từ từ tan biến, cô cười lạnh nhạt nhìn vào Tô Tố, “Mộ Bạch anh ấy khẳng định là lo lắng tôi sẽ nói những lời tổn thương cô, cô xem anh ấy đến vội vàng lắm kìa!”
Tô Tố thở dài, “Cô tại sao không đoán là anh ấy đang lo cho cô?”
Lo cho cô?
Làm sao có thể được!
Mộ Bạch đi đến bên cạnh hai người, nhìn lên sắc mặt của Tô Tố trước, lại nhìn sang sắc mặt của An Nhiên, chỉ là một cử động nho nhỏ như thế, lọt vào trong mắt An Nhiên đã tương đương không mấy dễ chịu rồi!
Cô sớm nên biết được!
Chỉ cần cô ở bên Tô Tố, ánh mắt đầu tiên của Mộ Bạch nhất định sẽ hướng lên người Tô Tố.
An Nhiên thu lại cảm xúc trên mặt, nâng chân đầm của bộ đầm lên, lạnh nhạt nhìn vào Mộ Bạch, giống như đang nhìn một người lạ vậy, “Hai người nói chuyện đi, em đi dạo một lát.”
Tô Tố nháy mắt liên tục với Mộ Bạch!
Mộ Bạch thấy Tô Tố không sao, lúc1này mới bước nhanh đuổi theo An Nhiên.
Mộ Bạch nắm lấy cánh tay của An Nhiên, vẻ mặt bất lực, “An Nhiên, hai chúng ta đừng cãi nhau nữa được không, hai chúng ta cũng nhau sống một cuộc sống tốt, sau này chỉ có hai chúng ta thôi, như vậy vẫn không được sao?”
An Nhiên không muốn cãi nhau với anh, cười nhẹ nói, “Chỉ có hai chúng ta thôi? Vậy trong lòng anh cũng chỉ có mình em phải không?”
Mộ Bạch im lặng không nói.
An Nhiên cười đắng, “Xem! Anh ngay cả gạt em cũng không làm được! Kết hôn thời gian lâu đến vậy, chẳng sợ… chẳng sợ anh gạt em cũng được, nhưng anh chưa từng làm như thế, anh khiến em biết được rõ ràng trong lòng anh còn có người phụ nữ khác, hơn nữa anh mãi mãi sẽ không quên được cô ấy! Mộ Bạch, nếu như trong lòng anh không từ bỏ cô ấy được, vậy anh tại sao lại còn theo đuổi em, không lẽ đàn ông nào cũng như thế? Tình yêu và hôn nhân có thể chia cắt được sao!”
“An Nhiên…”
“Em không làm1được! Em đúng thật không làm được! Tình yêu và hôn nhân của em không thể nào chia cắt được! Nếu như anh không cho em tình yêu được, vậy chúng ta ngay cả hôn nhân cũng không cần phải có nữa! Mộ Bạch, anh nên biết chắc, những lời em vừa nói đều thật cả, em nói qua là sẽ ly hôn vậy sẽ hạ quyết tâm phải rời xa anh! Lần trước anh đi nước Anh tìm em, lý do mà em theo anh về, không phải là muốn cho anh cơ hội để làm lại từ đầu, mà là muốn sau khi về nước, em cùng người mà anh yêu ở cùng một nơi, để anh hiểu rõ được, trọng lượng giữa em và cô ấy trong lòng anh! Bây giờ, em cũng thấy rõ hết rồi, anh đừng nói nữa, anh vẫn chưa thấy rõ ràng!”
“An Nhiên, anh xin lỗi…”
Ba chữ mà anh cho cô từ đó đến giờ đều là anh xin lỗi, mãi mãi không thể thay đổi thành “anh yêu em”!
An Nhiên đã nhìn thông suốt, cô nhẹ nhàng đẩy tay của Mộ Bạch đang nắm5cánh tay của cô ra, “Mộ Bạch, buông tay đi!’
“Em bây giờ… đúng thật hạ quyết tâm muốn rời xa anh rồi?”
An Nhiên nhắm mắt lại, che đi tròng mắt đỏ hoe của mình, “Đúng vậy! Ở bên anh… đúng thật là rất đau khổ, cho nên Mộ Bạch, coi như là em cầu xin anh, tha cho em một con đường sống đi! Đố kị sẽ khiến cho người phụ nữ mất đi lý trí, em không muốn trở thành như thế đó, cho nên, buông tay đi, bây giờ buông tay, đối với hai chúng ta đều tốt cả! Sau này anh có thể thoải mái đi yêu thầm người anh yêu, còn em… em sẽ về nước Anh, về đến bên cạnh ba mẹ, em sẽ ở bên đó từ từ dưỡng thương, em tin rằng… cũng có một ngày em sẽ quên được anh.”
Tha cho cô một con đường sống…
Ở bên anh thì ra đối với cô lại đau khổ đến như vậy!
Mộ Bạch nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hình như… từ sau khi về nước, anh không còn nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện qua nụ cười nào, cho2dù là cười cũng là kiểu nụ cười nhạt nhòa, giống như là một cơn gió có thể thổi tan được vậy, Mộ Bạch đột nhiên có chút hoài niệm đến An Nhiên phóng khoáng bướng bỉnh trước kia, lúc cười hai tay chống hông, ha ha cười lớn tiếng, lúc cười rất dễ dàng ảnh hưởng những người xung quanh.
Và bây giờ, cô về nước chỉ trong khoảng thời gian ngắn này, không những trên mặt không có nụ cười, ngay cả thân hình cũng ốm đi không ít, trên người đang mặc bộ lễ phục màu hồng, hiện lên cảm giác trống rỗng, đôi má cũng ốm nhiều đi, hiện lên một đôi mắt to bất thường, nếu như không phải đã trang điểm rồi, sắc mặt của cô lúc này chắc chắn sẽ càng trắng bệch vô huyết.
Mộ Bạch tự hỏi lòng mình!
Anh rốt cuộc vẫn muốn hãm hại một người con gái tốt đẹp này đến như thế nào mới thôi?
Nhưng, tại sao chỉ cần nghĩ đến An Nhiên từ lúc này sẽ từ cuộc đời anh biến mất, trong lòng anh lại cảm giác nhức nhối đau đớn9đến thế!
Mộ Bạch từng chút một buông tay An Nhiên ra.
Trong lòng An Nhiên cũng thuận theo động tác buông tay của anh, từ từ lắng chìm xuống.
Sớm đã biết được kết cục như thế này…
Tuy rằng rõ ràng biết được, trong lòng tại sao vẫn cảm thấy đau thế!
“An Nhiên… anh xin lỗi, ba năm mấy này… là anh đã làm lãng phí thời gian em.”
An Nhiên nhếch nhếch mép miệng.
“Anh không biết là em ở bên anh lại đau khổ đến như vậy… là thái độ của anh mập mờ không rõ, cho nên khiến em hiểu lầm sâu sắc như vậy, nói thẳng ra, là anh xin lỗi em.”
“Có thể nào đừng nói lời xin lỗi nữa được không, ba năm nay hơn em nghe đủ rồi.”
Mộ Bạch ngây người!
Thì ra anh đã nói qua nhiều lời xin lỗi đến thế!
Mộ Bạch cười đắng!
Tại vì anh phát hiện, anh đúng thật rất có lỗi với An Nhiên, ngoài câu xin lỗi ra không ngờ anh cũng không biết nên nói những gì.
“An Nhiên, bất kế như thế nào, cùng anh tham gia hết hôn lễ hôm nay được không?”
An Nhiên phát hiện, cô1không tài nào từ chối được yêu cầu cầu của Mộ Bạch, cô gật đầu, “Được!”
Mộ Bạch đưa tay, tay của An Nhiên vẫn để trong lòng bàn tay của cô, Mộ Bạch đưa tay cầm lấy tay An Nhiên khoác lên cánh tay anh, lúc này nhạc tiến hành hôn lễ đã bắt đầu vang lên, An Nhiên có chút hoang mang, giống như hôm nay là hôn lễ của cô với Mộ Bạch vậy.
“Vẫn nên nói với em một câu anh xin lỗi em, một bữa tiệc hôn lễ cũng không thể cho em.”
“Như vậy cũng tốt… lúc ở bên nhau không ai biết, lúc chia tay cũng không ai biết.”
Mộ Bạch trong lòng càng nhức đến lợi hại!
An Nhiên đột nhiên hỏi, “Mộ Bạch, em với Tô Tố, đúng là rất giống sao?”
Giống đến khiến anh ba năm nay chưa từng nhẫn tâm từ chối qua cô.
“Không! Thật ra hai người không giống chút nào!”
Lúc thuở ban đầu, anh đích thực cảm thấy An Nhiên và Tô Tố có chút giống nhau, nhưng lúc ở bên nhau anh mới hiểu rõ, hai người họ là hai cá thể độc lập nhau, Tô Tố yên tĩnh dịu dàng, tính của An Nhiên đanh đá nồng nhiệt, căn bản là không cùng một loại người.
Anh cũng không biết bản thân anh suy nghĩ như thế nào, cùng An Nhiên có thể trải qua ba năm mấy!
Có thể…
Bản thân anh cũng bị tính nồng nhiệt của An Nhiên ảnh hưởng rồi, cho nên mới không cảm thấy cô độc!
Mà anh còn tưởng rằng An Nhiên có thế cứ như thế ảnh hưởng anh.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, anh không ngờ đem một cô gái nồng nhiệt như vậy, đẩy vào địa ngục, trở thành người như anh vậy mà tồn tại.
Mộ Bạch thở dài, “An Nhiên…”
“Đừng nói lời xin lỗi em nữa.”
“Lời xin lỗi có nhiều đến mấy cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm của anh… An Nhiên, anh hứa với em, hôm nay sau khi hôn lễ kết thúc, anh…” Mộ Bạch khổ cực, nói ra từng chữ từng câu một, “Lúc hôn lễ kết thúc, anh… trả em… tự do!”
Nước mắt của An Nhiên “xoạt” một cái rơi xuống, nghẹn ngào nói, “Được!”