-Ta không hiểu ý tứ của huynh.
Phong Vân Vô Kỵ nói thẳng.
Quân Thiên Thương đứng thẳng người, gió nhẹ thổi vào mặt:
– Trước đây, khi người kia nói với ta, ta cũng không hiểu… Khi thời gian đến, ngươi tự nhiên sẽ dần dần hiểu được. Ta đã từng là người được lựa chọn, hôm nay lại đến lượt ngươi. Chỉ có điều ngươi lại tương đối đặc biệt hơn. Theo ta biết, từ trước đến giờ chưa có người nào trẻ tuổi như ngươi đã đạt đến Thần cấp.
– Trong chuyện này có bí mật gì sao?
– Ngươi hẳn là đã hiểu, không phải sao?
Quân Thiên Thương mỉm cười nói.
– Có lẽ…
Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút:
– Vừa rồi hình như huynh còn chưa nói hết!
Quân Thiên Thương ngẩn người, lập tức hiểu được:
– Không nên thảo luận tiếp vấn đề này, chẳng có ý nghĩa gì! Nhiều năm như vậy, sách lược này vẫn được chấp hành tất có đạo lý của nó…
Phong Vân Vô Kỵ hỏi thẳng:
– Thời gian mấy trăm triệu năm, rốt cuộc đã sinh ra bao nhiêu cao thủ Thần cấp hậu kỳ?
Vấn đề này mới thật sự khiến cho Phong Vân Vô Kỵ quan tâm. Chấn hưng nhân loại tuyệt đối không thể chỉ dựa vào một hai người là được.
– Chờ thực lực của ngươi đạt đến trình độ của ta, ngươi tự nhiên sẽ biết. Về phần hiện tại, ta chỉ có thể nói, so với ban đầu thì đó là một con số không thể tưởng tượng được.
Quân Thiên Thương thản nhiên cười nói, trong vẻ tươi cười lại ẩn chứa một sự kiên định.
Phong Vân Vô Kỵ hiểu được, cho dù tiếp tục hỏi, Quân Thiên Thương cũng sẽ không nói.
– Nếu như huynh đã không muốn nói, tự nhiên là có lý do của huynh, ta cũng không muốn hỏi tiếp… Thế nhưng, về quyết định thoái ẩn, ta hy vọng huynh có thể suy nghĩ kỹ hơn một chút. Nói thật, một thời gian dài trước đây huynh cũng chẳng khác nào thoái ẩn. Huynh nên đi lại tại Thái Cổ một chút, có lẽ sẽ có thể làm được một chuyện mà khi bế quan không thể làm.
– Ta hiểu ý tứ của ngươi. Nếu như ta chính thức quyết định thoái ẩn, trước tiên sẽ gặp ngươi một lần. Tạm thời ta sẽ không rời đi, bởi vì ta cũng muốn nhìn thử xem Chiến Đế rốt cuộc có thể thống nhất Thái Cổ hay không. Ngươi vừa hỏi ta một vấn đề, ta cũng có một vấn đề, không biết ngươi có nguyện ý trả lời hay không?
– Vấn đề gì?
– Nếu như không có gì bất ngờ, Chiến tộc rất có thể sẽ thống nhất toàn bộ Thái Cổ. Giả sử, ta nói là giả sử, chỉ còn lại một mình Kiếm vực; ngươi có nguyện ý vì để Thái Cổ nhất thống mà từ bỏ Kiếm vực, từ bỏ địa vị và quyền lợi, lựa chọn thần phục Chiến tộc hay không?
Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ khẽ co lại, hờ hững nhìn chăm chú vào Quân Thiên Thương, dùng một loại ánh mắt như nhìn người xa lạ:
– Ta không biết vì sao lại huynh nghĩ đến giả thiết này. Nếu như là huynh thì sẽ làm sao? Sẽ lựa chọn thần phục Chiến tộc?
– Đúng!
Quân Thiên Thương không chút do dự nói:
– Ngay khoảnh khắc Đao vực bị diệt, ta đột nhiên suy nghĩ rõ ràng hơn rất nhiều. Ta phát hiện, trước đây mình đã quá cố chấp, cố chấp quá nhiều chuyện, quá nhiều nguyên tắc, trái lại đã quên mất mục đích bản đầu thành lập Đao vực. Từ sau khi được Thánh điện chọn lựa, ta đã đi lầm đường…
Nói đoạn, Quân Thiên Thương thở dài một tiếng, lấy quyển bí sách bìa xanh ra, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn nó:
– Quyển Chí Tôn bí sách này chính là tâm đắc của một vị Chí Tôn, muốn thành tựu cảnh giới vô thượng Chí Tôn. Trong lòng có chấp nhất, làm sao có thể đại thành… cho nên, ta càng thêm kiên quyết thoái ẩn.
– Đó là lựa chọn của huynh, không phải của ta.
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
– Vì sao? Lẽ nào sau khi phi thăng mấy chục vạn năm, ngươi đã bị chìm trong quyền lợi? Một Kiếm vực đã khiến cho ngươi quên đi trách nhiệm của nhân tộc hay sao?
– Không phải!
– Không phải? Vậy ngươi còn cố chấp điều gì?
Phong Vân Vô Kỵ phất tay áo, xoay người lại. Bàn tay vẫy một cái, một luồng gió phát ra. Bên dưới vách núi, một đám cây cối đều bật rẽ bay lên, theo một chưởng của hăn rơi vào trong đống lửa đang dần tàn. Một mùi khó ngửi do nhựa cây bị đốt phát ra, đống lửa lại lớn dần lên.
– Ta có mộng tưởng của ta, có theo đuổi của ta. Mộng tưởng của ta sẽ không mượn tay người khác thực hiện. Quyền thế, địa vị…
Phong Vân Vô Kỵ cười nhạt:
– Đây là các suy nghĩ của các người sao? Nếu như mục tiêu của Chiến tộc cũng giống như ta, nếu như bọn họ có năng lực chấn hưng nhân tộc lớn hơn ta, Kiếm vực có tính là gì. Chỉ có điều, ta còn chưa thể tin tưởng Chiến tộc. Chí ít cho đến bây giờ, ta cũng không thấy bọn họ ngoại trừ việc nhất thống thiên hạ thì có ý đồ gì khác.
– Thật lâu trước đây, giấc mộng của ta đối với Tiên giới đã tan biến. Lại sau đó không lâu, giấc mộng của ta đối với Thái Cổ cũng đã tan biến theo. Ta hiểu càng nhiều, lại khiến cho ta càng thêm kiên định với quyết tâm của mình. Người sống phải có trách nhiệm của mình, có thể lựa chọn những phương thức khác nhau để hoàn thành trách nhiệm, mà lựa chọn của ta chính là một mình thực hiện.
Quân Thiên Thương yên lặng, một lúc sau mới nói:
– Nếu như đó là của lựa chọn của ngươi, ta sẽ tôn trọng lựa chọn này!
Ngay cả đám người Trì Thương cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, nhưng đây hiển nhiên không phải là chủ ý của bọn họ, cho nên Phong Vân Vô Kỵ liền nói sang chuyện khác:
– Quân huynh, tạm thời ở đây dưỡng thương đi! Ta đi đến Ma vực một chuyến… hy vọng có thể liên lạc được với vực chủ Ma vực Ma Luyện Tông. Ba người liên thủ hẳn là có thể ngăn cản được Chiến Đế.
Quân Thiên Thương gật đầu:
– Thương thế của ta còn cần một thời gian nữa mới có thể hồi phục. Các ngươi đi đến Ma vực một chuyến, cố gắng tìm được Ma huynh. Hai người chúng ta liên thủ hẳn có thể đọ sức với Chiến Đế một phen. Hai người chúng ta nội lực khác nhau, khi liên thủ, chân khí có thể viện trợ lẫn nhau, chống đỡ chân khí cực hàn do Chiến Đế phát ra.
– Ừm! Chúng ta sẽ xuất phát ngay!
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lai nói với Trì Thương nói:
– Đợi lát nữa ngươi hãy phân phó xuống: tất cả Hoàng Kim giáp sĩ đều trở về Kiếm vực. Dưới bất cứ tình huống nào cũng không được ra khỏi phạm vi Kiếm vực. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được vượt qua phạm vi này!
Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của Phong Vân Vô Kỵ liền trở nên nghiêm khắc. Trì Thương cũng chưa bao giờ thấy qua loại ngữ khí và thần tình này.
– Vâng thưa sư tôn… Đúng rồi! Đồ nhi còn nhớ, khi đệ tử Kiếm các đưa tin tới, có hai vị tiền bối cao thủ cùng với sư tôn đi đến Đao vực. Một vị khác ra sao…
– Thái Huyền!
Thần sắc ung dung của Quân Thiên Thương cũng biến đổi:
– Các ngươi không mang Thái Huyền ra sao? Hôm nay Đao vực đã bị Chiến Đế chiếm giữ, nêu như Thái Huyền gặp phải Chiến Đế…
– Điều này không cần lo lắng!
Phong Vân Vô Kỵ xua xua tay, thần thái ung dung mà trầm tịnh, có một loại lực lượng khiến cho người khác tín phục:
– Trong số chúng ta, nêu như gặp phải Chiến Đế, người không cần lo lắng đến tính mạng nhất chính là Thái Huyền. Không lâu sau hắn tự nhiên sẽ xuất hiện.
Phong Vân Vô Kỵ biết rõ một thân trang bị của Thái Huyền, nhất đẳng tuyệt học bảo mệnh Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, cộng thêm Cửu Mệnh chiến giáp, mỗi một lần chết công lực liền bạo tăng. Cho dù là Chiến Đế cũng không thể dễ dàng giết chết Thái Huyền.
Phong Vân Vô Kỵ hồi tưởng lại lúc đầu khi Thái Huyền xuất thủ, một phiến khí tức tử vong màu xám khiến cho khu vực băng thiên tuyết địa của Chiến tộc hóa thành cát sỏi, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm: “Có lẽ sinh tử nhị khí cũng có thể chống đỡ chân khí hàn tính của Chiến Đế!”
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, còn một lát nữa trời mới sáng. Hắn quay sang Quân Thiên Thương lên tiếng:
– Sau khi trời sáng, chúng ta sẽ xuất phát.
– Ta sẽ ở nơi này dưỡng thương.
Quân Thiên Thương nói.
– Ta đi đến Ma vực.
Phong Vân Vô Kỵ nói.
Gần như đồng thời, hai người đều lên tiếng:
– Vài ngày sau gặp tại Kiếm vực!
Hai người liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó quay đầu đi, không hề nói thêm lời nào.
Quân Thiên Thương ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhìn về phía chân trời, dường như đang đợi vầng trắng bạc từ bên dưới nhô lên. Phong Vân Vô Kỵ thì lại suy nghĩ rất nhiều thứ.
Lúc hừng đông, đại đội Hoàng Kim giáp sĩ dưới sự dẫn dắt của vài Hoàng Kim tướng quân từ trên núi bay xuống, kim quang chớp động kéo dài đến tận chân trời.
– Ba ngày sau gặp lại!
Phong Vân Vô Kỵ lên tiếng, sau đó nắm lấy Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên, nhanh như sao băng bay về hướng tây.
Sau khi Phong Vân Vô Kỵ biến mất khỏi tầm nhìn, một giọng nói từ xa xa truyền vào trong tai Quân Thiên Thương, đó là một đoạn khẩu quyết mấy ngàn chữ. Quân Thiên Thương trên mặt lộ ra vẻ tươi cười có chút thản nhiên, nhưng theo nội dung càng ngày càng nhiều chảy qua trong đầu, vẻ tươi cười trên mặt liền thu lại, chăm chú lắng nghe nội dung đoạn khẩu quyết kia.
“… Quân huynh! Đây là một đoạn Hàn Băng quyết ta ngộ được từ mấy chục vạn năm trước. Khẩu quyết này có một số chỗ chưa hoàn thiện, uy lực có lẽ cũng không phải kinh thiên động địa gì, nhưng lúc trước tại Đao vực nó đã giúp đỡ ta rất nhiều. Ta nghĩ, đoạn khẩu quyết này có lẽ sẽ có trợ giúp nhất định đối với việc chống đỡ nội công hàn tính của Chiến Đế, hy vọng có thể giúp được huynh…”
– Hiện tại, ta cuối cùng cũng có chút hiểu được, vì sao Thánh điện lại chiếu cố người như vậy…
Quân Thiên Thương nhìn về phương hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, một lúc sau mới lẩm bẩm nói, trên mặt mang theo một loại biểu tình xa xăm:
– Võ học mấy chục vạn năm trước ngộ ra… Ngộ tính của ngươi, không dám nói là sau này không có, nhưng chí ít trước nay chưa từng có…
oOo
Ngàn dặm băng phong, vạn dặm tuyết bay, chính là cảnh tượng của Đao vực lúc này. Trên bầu trời, hoa tuyết dày đặc vẫn không ngừng từ trên những tầng mây rơi xuống, không hề nhỏ đi, cũng không hề gia tăng. Thời gian dài như vậy, hoa tuyết bao trùm phiến khu vực này dường như chưa từng biến đổi. Từ bề ngoài mà nhìn, Đao vực và Tuyết vực không có gì khác nhau. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com
Tại địa phương xa hơn, từng tầng băng trong suốt như có sinh mệnh kéo dài về phương bắc, mà băng tuyết ở phương bắc cũng kéo dài về hướng đông nam. Nơi băng tầng lan đến, mây đen và hoa tuyết trên bầu trời cũng theo đó trải rộng. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tuyết vực và Đao vực đã gắn kết thành một phiến, không hề phân biệt…
Bên trong gió tuyết mờ mịt, một nam tử đầu đội đế quan, dáng vẻ uy nghiêm tôn quý ngồi xếp bằng trên mặt tuyết. Hoa tuyết dày đặc phủ đầy trên vai, trên đùi, cánh tay, giống một pho tượng băng tuyết tinh xảo.
Chiến Đế hờ hững ngồi xếp bằng trên mặt tuyết. Trong phiến đại địa hoang vắng này, hắn chính là chúa tể. Những đường nét nhấp nhô của mặt đất bắt nguồn từ thân thể hắn bắt đầu lan rộng. Tất cả đường nét nhấp nhô phức tạp và đường nét thân thể của Chiến Đế thậm chí cả những nếp gấp của y bào đều hòa hợp với nhau một cách hoàn mỹ, hoàn toàn giống như một thể. Từ bất cứ góc độ nào nhìn lại đều không thể tìm được một địa phương nổi bật.
Gió lạnh thét gào. Hoa tuyết phiêu đãng tại không trung của phiến băng phong này. Trên bầu trời, hoa tuyết bị gió lạnh thổi vào cuộn lên như sàng gạo; thế nhưng cuồng phong thổi qua mặt đất, trên tuyết đọng dày đặc lại không có một chút tuyết vụn bốc lên.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh lặng. Tại khu vực cực lạnh này, tất cả đều có vẻ hài hòa và yên tĩnh, nhưng không ai biết loại yên tĩnh này sẽ duy trì bao lâu…
“Kéc!”…
Một tiếng ưng kêu cắt ngang bầu trời. Bên dưới những tầng mây, một cái bóng thoăn thoắt mạnh mẽ từ phía trên tầng mây xuyên ra, xoay vài vòng tại không trung, sau đó như một mũi tên từ không trung lao xuống, xuyên qua gió tuyết bay về hướng Chiến Đế…
Thân hình Chiến Đế vẫn bất động, một bàn tay thẳng tắp vươn ra, không có một chút bụi tuyết rơi xuống, cũng không mang theo một tia gió nhẹ, phảng phất như bàn tay từ trước đã nằm nơi đó.
Chiến ưng lao mạnh xuống, khi gần đến Chiến Đế, tốc độ từ cực nhanh lại chuyển thành cực chậm, đáp xuống trên bàn tay Chiến Đế, chiếc mỏ sắc nhọn cà cà vào bàn tay hai lần, tiếp đó chậm rãi rung người, thuận theo cánh tay của Chiến Đế đi lên khuỷu tay, sau đó ngừng lại, ngửa đầu kêu lên một tiếng, cặp mắt nhìn về phía Chiến Đế.
Gần như ngay khi con ngươi sắc bén của chiến ưng nhìn đến, mí mắt vẫn nhắm nghiền của Chiến Đế bỗng nhiên mở ra. Một luồng gió từ đỉnh đầu thổi xuống, sau đó lại thổi về bốn phía. Tuyết đọng trên người Chiến Đế và chung quanh hình thành một vòng tròn chậm rãi rút về bốn hướng. Từ không trung nhìn xuống, giống như nước biển đang rút đi.
Tầng tầng tuyết đọng rút về bốn phía, lộ ra bên dưới từng thân thể bị hoa tuyết che lấp. Khi vụn tuyết dày đặc vô thanh vô tức rút đi, khí tức sinh mệnh cũng đồng thời xuất hiện trong những thân thể này.
Đôi mắt như màn đêm của Chiến Đế bỗng nhiên lóe sáng, ánh mắt như xuyên qua đôi mắt chiến ưng đối diện nhìn thấy được một phiến thiên địa khác: những dãy núi nhấp nhô trong bóng đêm, hướng đông chậm rãi nhô lên một vầng trắng bạc, những phiến kim quang từ trên núi nhảy xuống, ba bóng người nhanh chóng lao về hướng đông, cùng với một người áo xanh ngồi xếp bằng trên đỉnh núi.
Nam tử áo xanh kia dường như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra vẻ cười nhạt, sau đó tất cả hình ảnh đều biến mất.
– Quân Thiên Thương…
Chiến Đế trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
– Đế quân, sao vậy?
Bên trái Chiến Đế, một gã chiến tướng mở mắt ra, liên tiếng hỏi.
– Không có gì… Kiếm Thần đã dẫn theo hai đệ tử đi đến Ma vực tìm kiếm Ma Luyện Tông.
Những chiến tướng chung quanh nghe vậy đều sửng sốt:
– Đi Ma vực…
– Ừm!
Chiến Đế gật đầu, sau đó cánh tay hất lên. Chiến ưng liền vọt lên mấy chục trượng, khi gần hết lực, đôi cánh trắng như tuyết đột nhiên dùng sức đập một cái, tạo nên một luồng gió lớn, bảy thẳng vào trời cao…
Chiến Đế bỗng nhiên lật tay, hướng về một nơi xa nắm lại. Tất cả động tác đều thanh thoát như nước chảy mây trôi.
Đối diện với Chiến Đế, những vụn tuyết nhỏ bé dưới ảnh hưởng của một cỗ lực lượng vô hình, tầng tầng từ bốn phía hội tụ về. Từng tiếng kết băng giòn giã vang lên. Cách Chiến Đế mấy ngàn trượng, từ tuyết đọng dày đặc, một tòa băng cung nguy nga đồ sộ bỗng nhiên hình thành; cấu tạo phi thường tinh xảo, cổ điển, trang nhã.
Bàn tay Chiến Đế buông lỏng xuống. Băng cung khổng lồ tinh xảo vượt xa so với băng cung trên Chiến Đế phong “ầm” một tiếng rơi xuống mặt đất, dấy lên bụi tuyết đầy trời, bay lả tả, một lúc sau vẫn không tan.
Từng tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên. Bên dưới băng tuyết, mấy chục sợi xích bằng băng to lớn nhẵn bóng từ bên dưới tuyết đọng lao về hướng cung điện thật lớn kia. Mỗi sợi đều dài đến trăm trượng, cuối cùng nối liền cùng với nền của băng điện.
Chiến Đế vẻ mặt nghiêm nghị, bàn tay nhẹ nhàng giương lên. Những sợi xích đột nhiên chuyển động. Từng tiếng nổ “ầm ầm” vang lên. Bên ngoài mấy trăm trượng, tuyết đọng tung tóe, tòa băng điện khổng lồ bỗng nhiên bay lên, mà phần nền nối liền với những sợi xích cũng không ngừng kéo dài…
Bụi tuyết tung bay, tiếng “ù ù” từ Đao vực truyền đi. Cho dù cách xa mấy vạn dặm, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng một tòa băng điện khổng lồ từ bên trong Đao vực chậm rãi mọc lên. Từ phía xa nhìn lại, từng sợi xích lấp lánh càng khiến cho băng điện được phủ lên một tầng màu sắc như mộng ảo.
Ngay khi băng điện nối với mấy chục sợi xích băng nổi lên không trung, vô số bóng người từ phiến địa vực bên ngoài băng tuyết hội tụ thành từng đường tiến về phía băng điện lơ lửng tại không trung. Những đường do bóng người tạo thành đạt đến mấy vạn, kéo dài không dứt từ bốn phía hội tụ về.
Sau một lát, bên trong tuyết đọng dày đặc, vô số đệ tử Chiến tộc thân mặc chiến bào màu trắng đạp bước giữa hư không, nổi trên mặt tuyết, nhìn về phía Chiến Đế, cao giọng nói:
– Cung nghênh đế quân! Chúc đế quân nhất thống Thái Cổ, hoàn thành nguyện lớn!
Thanh âm vang vọng như sóng gầm làm dấy lên một đợt sóng tuyết mấy trăm trượng, thanh thế kinh người.
Trong tiếng hô, từng gã đệ tử Chiến tộc lần lượt quỳ xuống, thần thái cực kỳ cung kính, thậm chí gần như sùng bái điên cuồng
Chiến Đế phất tay áo một cái, đứng thẳng người, bước về phía không trung. Bên dưới chân, những bậc thang băng từ mặt đất kéo dài về phía trước, tự động xuất hiện phía trước Chiến Đế. Thang băng kia mỗi bậc rộng chừng mấy chục trượng, cao đến một thước, mỗi một mặt đều cực kỳ nhẫn bóng và chỉnh tề, từng bậc không ngừng kéo dài. Bậc cuối cùng vừa vặn gắn liền với một khe hở của nền băng điện lơ lửng tại không trung, không thừa cũng không thiếu một chút nào.
Chiến Đế chắp tay mà đứng, tay áo phất phơ, chậm rãi theo chiếc thang băng gần ngàn bậc bước lên nền bóng loáng bên ngoài băng điện.
Đại tuyết vẫn tràn ngập, gió lạnh vẫn thét gào, nhưng tại khoảnh khắc Chiến Đế bước lên nền băng điện, một vòng ánh sáng trong suốt bán kính đạt đến ngàn trượng khoách triển ra, bao bọc cả cả tòa băng điện. Trong phạm vi này, không có một chút băng tuyết và gió lạnh đến gần…
Chiến Đế chắp tay đứng thẳng người. Ánh mắt lạnh lùng mà uy nghiêm như đang dò xét vương quốc của hắn, đảo qua trên người tất cả đệ tử Chiến tộc bên dưới. Vô hình trung, một cỗ khí tức đế vương từ trên người Chiến Đế phát ra, bao trùm toàn bộ Đao vực…
Vẻ mặt Chiến Đế phi thường bình tĩnh, cặp mắt chậm rãi chớp động, ánh sáng bắn ra bốn phía:
– Đứng dậy đi!
– Tạ ơn đế quân!
Chung quanh, từng gã đệ tử Chiến tộc đều lần lượt đứng dậy.
– Đệ nhất chiến tướng!
– Có thuộc hạ!
– Kế hoạch mà trẫm giao phó thực hiện ra sao rồi?
– Bẩm bệ hạ! Tất cả đều dựa theo kế hoạch đã định mà thực thi, Đao vực thất thủ, Ma vực bị diệt, Vu tộc thần phục, hệ phái tự do tại phương bắc hơn phân nửa thất thủ; hệ phái tự do tại phương nam, bởi vì có sự tồn tại của Ẩn cốc, cho nên tạm thời vẫn không công kích, có điều đại bộ phận cũng đã tuyên bố thần phục. Hiện nay, phía nam duy nhất chỉ còn lại Kiếm vực. Không biết…
Chiến Đế sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt đảo qua đệ nhất chiến tướng. Thên thể của Đệ nhất chiến tướng liền run lên:
– Xin đế quân thứ tội!
– Trẫm tự có kế hoạch, các ngươi theo kế hoạch của trẫm mà làm là được!
Chiến Đế hờ hững nói.
– Vâng thưa đế quân!
Đệ nhất chiến tướng nhìn thoáng qua Chiến Đế, vội vã cúi đầu xuống.
– Kiếm vực tạm không cần đối phó! Nhớ kỹ, phàm là Chiến tộc, không được phép tiếp cận Kiếm vực trong vòng ngàn dặm, những hệ phái khác thì không tính.
Chiến Đế lạnh lùng nói:
– Hệ phái tự do nếu đã tuyên bố thần phục chúng ta, vậy thì hãy để cho bọn chúng đi đối phó Kiếm vực, cũng là để biểu đạt lòng trung thành của bọn chúng đối với trẫm.
– Ngoài ra phải lưu ý hành động của Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ và Quân Thiên Thương! Hai người này đều là Thần cấp, có bí thuật ẩn tàng, có thể tránh được thần thức dò xét. Nhưng nếu như dùng mắt thường quan sát, công pháp có huyền diệu ra sao cũng vô dụng.
Chiến Đế đứng ngạo nghễ bên bờ Băng điện, lời ít nhưng ý nhiều:
– Không cần động thủ, chỉ cần đem tin tức của bọn họ truyền về! Hai người này, trẫm sẽ tự mình ra tay đối phó.
– Vâng thưa đế quân!
Chúng chiến tướng đồng thanh hô lớn.
– Ba trưởng lão đâu?
Chiến Đế quay đầu sang một hướng khác.
– Có lão nô!
Ba gã trưởng lão Chiến tộc liền đi lên phía trước vài bước, đối diện với Chiến Đế.
– Cửu Châu thần đỉnh chuẩn bị ra sao rồi?
– Bẩm đế quân! Từ Ma vực đã thu được Bạch Hổ đỉnh phương tây. Đao vực tan biến, từ nơi của vực chủ Quân Thiên Thương tìm được Thanh Long đỉnh phương đông. Theo như lời đế quân, hơn vạn tộc nhân của chúng ta, từ bên trong động phủ của Đại Quang Minh Vương Dương Tôn đã lấy được Chu Tước đỉnh phía nam. Có điều Đại Quang Minh Vương Dương Tôn thì không có ở đó.
– Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, có mạnh thì cũng chỉ một người, không cần lo lắng! Sau này trẫm sẽ tự mình đối phó với hắn.
Chiến Đế lãnh đạm nói:
– Cửu đỉnh chỉ mới có ba đỉnh, còn những đỉnh khác đâu?
– Những cao thủ trong tộc đã phá vỡ không gian, đi đến không gian khác tìm kiếm, có lẽ trước ngày cửu tinh liên châu sẽ có thể mang về.
– Nhiệm vụ lần này rất trọng đại, trẫm đợi mấy trăm triệu năm cũng chỉ vì giờ khắc này, tuyệt đối không thể có bất cứ sơ xuất gì! Tất cả những kẻ cản trở tế tự, giết ngay tại chỗ!
Đại trưởng lão quay đầu nhìn về phía nhị trưởng lão. Ba trưởng lão nhìn thoáng qua nhau, đồng thanh hô lên:
– Vâng thưa đế quân!
– Đế quân! Có cần dùng Chiến nguyên châu giải phong ấn để trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ lần này không?
Sắc mặt Chiến Đế lộ ra vẻ chần chờ, một lúc sau liền khoát áo:
– Không cần, thực lực hiện tại, như vậy là đủ rồi!
– Tản đi!
Chiến Đế vung tay áo lên, quát lớn.
– Rõ!
Chiến tộc vây quanh toàn bộ băng điện nhanh chóng khom người lui về phía sau. Sau khi rời khỏi mấy trăm trượng mới xoay người lại, theo đường cũ đi về các phương hướng Thái Cổ. Bên dưới tầng mây, từng con chiến ưng kêu lớn vội vã bay theo.
Toàn bộ bên dưới băng điện khổng lồ lơ lửng chỉ còn lại những chiến tướng.
– Đế quân!
– Chuyện gì?
Chiến Đế đang chuẩn bị xoay người tiến vào trong Băng điện, nghe tiếng liền dừng lại, thân thể vẫn không quay lại.
Trên bậc thang, một gã chiến tướng thân khoác chiến bào quỳ sát đất, cung kính nói:
– Chiến Ma vẫn dây dưa với tên gia hỏa gọi là Thái Huyền kia bên trong lĩnh vực. Hắn vẫn còn chưa hoàn toàn dung hợp. Có cần trợ giúp hắn hay không?
Chiến Đế nghe vậy liền nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra, lạnh lùng nói:
– Lĩnh vực của Chiến Ma, ngươi có thể bước vào hay sao?
– Không thể!
– Vậy ngươi còn chờ đợi cái gì?
Chiến Đế cũng không quay đầu lại, bước nhanh vào bên trong băng điện. Tại khoảnh khắc hắn bước vào băng điện, toàn bộ bên ngoài băng điện nhanh chóng bị bap phủ bởi một tầng sương trắng dày đặc. Từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống bên trong…
– Đành phải để cho hắn tự mình đối mặt thôi! Chiến Ma, chỉ có chiến mới có thể kích thích chiến ý của hắn, thành tựu vô thượng…
Giọng nói của Chiến Đế từ bên trong băng điện vang lên, phiêu hốt bất định…
oOo
Thái Cổ.
Bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện một phiến đỏ rực như lửa đốt, những phiến mây màu bao phủ. Loáng thoáng có một con phượng hoàng thật lớn từ nơi nào đó bay lên, hình ảnh mơ hồ vũ động tại không trung.
Hơi nóng, hơi nóng khó chịu! Toàn bộ cường giả Thái Cổ ẩn tu tại phương tây đều cảm giác được một luồng hơi nóng phát ra từ nội tâm, giống như muốn thiêu đốt. Tất cả mọi người, bất kể là đang hành tẩu hay tiềm tu, đều cảm giác được biến hóa của nhiệt độ không khí. Hơn nữa, luồng hơi nóng này cũng không chỉ đơn giản là nhiệt độ không khí.
Bất kể nội công cao hay thấp, đều cảm giác được hơi nóng chung quanh, giống như đang đứng trên một miệng núi lửa sắp phun trào.
Hỏa hồng không biết từ chỗ nào hiện ra, cùng với hơi nóng khó chịu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trên đường đi đến Đao vực, Phong Vân Vô Kỵ chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong lòng nghi hoặc: “Chuyện gì xảy ra? Một Chiến Đế, nội công của hắn lạnh không gì sánh được, cho dù dùng nội lực cũng không thể ngăn cản. Hiện tại, nội lực của ta lại không thể ngăn cản được hơi nóng này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ vẫn mang theo hai người Trì Thương và Tây Môn Hoán Nhiên, dùng tốc độ không quá nhanh bay về hướng Ma vực.
Bên ngoài băng điện, chúng chiến tướng chưa tản đi đều ngẩng đầu nhìn về hướng tây, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
– Loại này… loại dị tượng này, chẳng lẽ là…
Ba gã trưởng lão nhìn nhau:
– … Hẳn là không phải. Rất khó xác định…
Bên trong băng điện, Chiến Đế ngẩng đầu lên, ánh mắt như xuyên thấu qua tầng sương trắng bên ngoài băng điện, nhìn thấy được bầu trời đỏ rực.
– Lẽ nào Hỏa tộc xuất hiện rồi?
Chiến Đế lẩm bẩm nói…
Dị tượng này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Tin tức về luồng hơi nóng không đếm xỉa đến nội công phòng ngự rất nhanh truyền đi. Rất nhiều người hiếu kỳ từ bốn phương chạy đến nơi hỏa hồng dày đặc nhất…
Hỏa hồng trên bầu trời cũng không duy trì lâu, sau một lát liền biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Ở một nơi nào đó tại Thái Cổ, trên đỉnh một ngọn núi cao mấy ngàn trượng. Gần như ngay khi hỏa hồng nhuộm đỏ bầu trời, tiếng đàn đang vang lên trên đỉnh núi đột nhiên dừng lại. Hai nữ tử mỹ lệ lạnh lùng, một người gảy đàn, còn một người thân mặc phượng bào đỏ rực đang nghe đàn. Nữ tử đang gảy đàn hai tay dừng lại, nhẹ nhàng đặt trên dây đàn. Bên cạnh người, nữ tử mỹ lệ có khí chất uy nghiêm của hoàng thất đột nhiên biến sắc, sau đó toàn thân phát ra hỏa diễm hừng hực. Một tiếng phượng ngâm khẽ vang lên, trên phượng bào đỏ rực, từng con hỏa phượng như sống dậy, từ phượng bào thoát ra, tiêu tán tại không trung…
– Muội muội! Nàng rốt cuộc thức tỉnh rồi!
Quỳ Hoa hoàng hậu nghiêng người nói với Cầm Ma, đồng thời tay phải đưa vào trong người, năm ngón tay như búp sen lấy ra một quyển sách bằng lụa mỏng. Chính diện quyển sách có viết mấy chữ: Hiên Viên Đế Tâm Quyết; bên lề lại có mấy chữ nhỏ: Công Pháp Thiên.
Mái tóc bạc mềm mại như tuyết của Cầm Ma rối tung xõa xuống bên hông giống như thác nước. Nghe Quỳ Hoa hoàng hậu nói, nàng liền bất giác nhìn về phía quyển sách trong tay Quỳ Hoa hoàng hậu. Quyển sách kia lúc này đang bốc cháy, nhưng lại không có một chút vết tích nào.
Cầm Ma nhanh chóng vươn bàn tay trắng nõn nắm lấy một góc quyển sách, mở ra. Tại trang đầu có viết mấy hàng chữ nhỏ, chính giữa còn vẽ một con phượng hoàng. Con phượng hoàng kia trông rất sống động, giống như muốn đập cánh bay ra.
“Kéc!”
Đột nhiên một tiếng phượng ngâm nhẹ nhàng phát ra. Sau đó từ bên trong trang sách, con phượng hoàng đỏ rực bỗng kêu lên một tiếng, từ trong trang sách bay ra, gặp gió liền lớn lên, trong nháy mắt đã dài đến ba trượng, xoay quanh một vòng phía trên đỉnh đầu của hai người, sau đó quay đầu bay về hướng tây nam…
– Hiên Viên quyết, phượng hoàng phi, khấp huyết phượng, thủy tinh quan, phượng phá không, quan ấn phá…
Cầm Ma có chút ngẩn ra, lẩm bẩm nói, sau đó thần sắc biến, một tay cầm lấy Cửu Vĩ tiêu cầm, một tay nắm lấy tay Quỳ Hoa hoàng hậu, mở miệng nói:
– Tiểu thư sắp tỉnh rồi, mau đi theo phượng hoàng!
Sau đó liền từ trên vách núi nhảy xuống, kéo theo hai dải lụa thật dài đầy màu sắc, đuổi theo phượng hoàng về hướng tây nam…
oOo
Bình nguyên, mặt đất mỏng manh, vết nứt khắp nơi, nham thạch nóng chảy phun ra từ bên trong. Dưới bầu trời âm u, những ngô đồng vốn ũ rũ đột nhiên chỉ trong một đêm, toàn bộ toả ra sức sống trước nay chưa từng có. Ngay cả những cây đã chết héo, thân cây nứt nẻ đột nhiên đểu dựng thẳng lên. Từ bên trong vỏ cây khô nứt, từng phiến cành lá xanh tươi xuất hiện, sinh trưởng với tốc độ kinh người. Ngay khi phiến hỏa hồng qua đi không lâu, từng cây mạnh mẽ vươn cao, cành lá vươn lên phía trên…
Toàn bộ ngô đồng tại khu vực dung nham đều trở nên cực kỳ tươi tốt, tán cây vươn rộng, giống như đã tồn tại từ thời thiên địa hỗn độn…
Dưới lòng đất, bên trong nham thạch nóng chảy đỏ rực.
Mặt ngoài của quan tài thủy tinh lấp lánh hoa lệ như mộng như ảo đột nhiên xuất hiện một tầng phù văn màu vàng. Phù văn kia dần dần che kín toàn bộ mặt ngoài của quan tài thủy tinh hình thoi trong suốt.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên. Những phù văn màu vàng đột nhiên xoay chuyển tại mặt ngoài quan tài thủy tinh, dọc theo thân quan tài di chuyển về hướng xích sắt nối liền…
Phù văn màu vàng cũng không phải lần lượt đi chuyển, mà dường như án chiếc theo một quy luật nào đó. Mỗi một phù văn màu vàng di chuyển, liền hóa thành từng sợi tơ nhỏ màu vàng, dọc theo tám sợi xích sắt to lớn lan di, nhập vào trong những tảng đá màu đen thật lớn…
“Ầm Ầm!”…
Những tiếng gãy không ngừng vang lên. Tám sợi xích sắt to lớn không biết làm từ nguyên liệu gì, ngay cả Đệ Ngũ Kiếm Đảm cũng không thể chặt đứt, bỗng nhiên phần cuối lại tự động gãy ra. Mỗi một tiếng gãy đều mang heo một tiếng nổ lớn, đó là tiếng nổ phát ra từ những tảng đá màu đen nối liền với đầu cuối của xích sắt, dung hợp cùng với phương vị không gian này.
Tám sợi xích sắt thật lớn hoàn toàn gãy ra. Phù văn màu vàng tại mặt ngoài của quan tài thủy tinh cũng tự động xoay chuyển. Từng sợi kim tuyến nhỏ dọc theo bên hông quan tài thủy tinh, di chuyển ngược chiều kim đồng hồ, nhanh chóng lượn quanh quan tài thủy tinh một vòng.
“Ầm!”
Quan tài thủy tinh đột nhiên lộ ra một khe hở. Bên trong quan tài, nữ tử mỹ lệ dung nhanh khuynh quốc khuynh thành chậm rãi mở mắt ra. Ngay khi những sợi kim tuyến lượn quanh quan tài thủy tinh một vòng, một dòng ý thức còn sót lại chạy vào trong đầu nàng…
Nữ tử vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn đỉnh của quan tài thủy tinh. Một lúc sau, đôi môi hồng nhuận hé mở, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng, hai hàng lệ như trân châu từ khóe mắt chảy xuống…
“Bình!”
Đỉnh và thân quan tài tách ra. Bên trong quan tài, nữ tử yếu ớt thân mặc phượng bào đỏ rực bó sát người bỗng nhiên đứng dậy. Ngay khoảnh khắc đứng lên, biểu tình nhu nhược trên khuôn mặt của nàng cũng không còn, chuyển thành vẻ hờ hững và băng lãnh…