Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 427

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Tế đàn bỏ hoang, Ngải Âu Lý Á

Lĩnh vực quỷ dị, một cảnh giới khác

Nói cách khác, đây chỉ là sát cơ do đối phương vô tình lộ ra, nhưng chỉ cần như vậy đã đạt đến một mức độ kinh khủng.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ trầm xuống: “Nơi này có lịch sử lâu đời, nếu tính ra có thể truy đến thời đại chư thần, dù sao vẫn tồn tại một số nhân vật cực kì nguy hiểm, cực kì cường đại.”

Khi tất cả biến động dừng lại, xuất hiện trước mắt Phong Vân Vô Kỵ là một bộ xương khô to lớn cao đến mấy trăm trượng, trên người khoác một tấm áo choàng rách nát cũ kĩ. Một số phù chú trên áo choàng đã trở nên rất mờ nhạt, nhưng loại lực lượng cổ xưa kia thì vẫn rõ ràng và chấn động như trước.

Khung xương trơ trọi in xuống từng bóng đen, đứng giữa không gian một màu xanh ngắt chung quanh có vẻ quỷ dị vô cùng. Trên khung xương bốc lên từng ngọn lửa màu lục hừng hực, kéo theo không khí lưu động, khiến cho chiếc áo choàng rộng thùng thình không che được hết thân thể bay lên phần phật, nhưng lại không cách nào đốt cháy nó.

Chúng ma triều bái, chỉ có Phong Vân Vô Kỵ vẫn đứng thẳng như trước, thoạt nhìn vô cùng nổi bật.

– Ngươi chính là chủ nhân Sát Lục sao?

Từ xa xa, giọng nói của Ngải Âu Lý Á chậm rãi truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ, trong thanh âm mang theo một loại mị hoặc và chấn động vô ý phát ra.

Thiên địa yên tĩnh. Phong Vân Vô Kỵ có thể cảm giác được, khi Ngải Âu Lý Á đại nhân mở miệng nói, tất cả tuyệt thế ma đầu giữa trường đều tập trung vào mình. Cho dù không ác ý, chỉ là hiếu kì, nhưng đông đảo cường giả như vậy, khí tức cường đại tự nhiên lộ ra cũng khiến cho không khí quanh người Phong Vân Vô Kỵ đọng lại, không gian trở nên vặn vẹo.

Bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ giấu trong tay áo xoay tròn, xảo diệu mượn Hấp Tinh đại pháp đem áp lực cường đại kia dẫn đến sau người…

“Ầm!”

Phía sau Phong Vân Vô Kỵ, từng mảng đất lớn không hề có dấu hiệu sụp xuống phía dưới. Cùng lúc đó, hắn liền bước lên phía trước một bước, xảo diệu phá tan sự phong tỏa của chúng ma.

– Ồ!

Ngải Âu Lý Á còn chưa biết cường đại ra sao ồ một tiếng, sau đó không nói gì, ánh mắt từ trên người Phong Vân Vô Kỵ dời đi.

“Phù!”

Sau một tiếng hít thở, từng chùm khói đen lớn từ thất khiếu của Ngải Âu Lý Á phun ra, dần dần tiêu tán giữa hư không:

– Đứng lên hết đi!

Quần ma đang phủ phục trên đất nghe vậy liền đứng lên:

– Tạ ơn Ngải Âu Lý Á đại nhân!

– Tiểu tử, trước mặt Ngải Âu Lý Á đại nhân, ngươi tốt nhất nên cung kính một chút!

Một giọng nói trầm thấp không có ý tốt truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ.

Con ngươi Phong Vân Vô Kỵ hơi co lại, trong mí mắt hiên lên một luồng sát cơ cường liệt. Sau một khắc, một luồng sát cơ mờ mịt liền phát ra, đao ý của Kiếp Ma Đạo chiêu thứ tư diệt sạch quần ma, vạn ma xưng tôn nổ tung trong biển ý thức của đối phương. Kiếp Ma Đạo chiêu sau bá đạo hơn chiêu trước, không có mấy tầng tâm pháp trước đó trợ giúp, tên ma tộc bỗng nhiên chen vào kia không khác gì một người tiếp nhận toàn bộ đao ý của Kiếp Ma đao.

– A!

Theo một tiếng hét thảm tiếng, một cột máu màu đen từ trong miệng tên ma tộc lĩnh chủ kia phun ra, bắn lên cao mấy chục trượng, vô cùng nổi bật.

“Xoẹt xoẹt!”

Áo giáp nổ tung, tên cường giả ma tộc có hai sừng kia bên ngoài thân hiện lên từng vết đao, suối máu hóa thành sương. Dựa vào thân thể cường hãn ma tộc, bị đao ý của Kiếp Ma Đạo chiêu thứ tư công kích cũng không thể chịu được.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai, dám khoa tay múa chân với bổn tọa!” – Giọng nói lạnh lùng như muỗi kêu của Phong Vân Vô Kỵ vang lên trong tai tên ma tộc kia, chính là truyền âm nhập mật có thể tránh người khác nghe được.

Tay áo bào khẽ mở ra, Phong Vân Vô Kỵ tránh sang bên cạnh một chút, bề ngoài xem ra giống như né tránh máu của tên ma tộc kia phun ra, một nụ cười tàn khốc không dễ phát hiện lộ ra trên khóe miệng.

Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ tránh sang, từ phía xa, ánh mắt của Ngải Âu Lý Á như ma thần đứng sừng sững liền quét đến. Hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay khô gầy to lớn nắm lại, quanh người tên ma thần kia liền hiện lên một bóng đen nhàn nhạt.

– Phế vật!

Hừ lạnh một tiếng, bàn tay to lớn của Ngải Âu Lý Á nắm chặt lại. Tên ma thần kia liền trở nên yếu đuối như một đưa trẻ con, trong tiếng răng rắc máu tươi bắn ra tung tóe, toàn thân hóa thành một đoàn thịt vụn, theo khe hở giữa những ngón tay chảy xuống.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ hơi run lên. Tên ma thần kia mặc dù không bằng mình, nhưng cũng không phải là quá kém, thế nhưng ở trong tay Ngải Âu Lý Á này thì lại giống như một đứa trẻ con yếu đuối.

Ngải Âu Lý Á thu tay lại, trên chiếc đầu lâu không máu không thịt, không cách nào nhìn ra được biểu tình của hắn.

– Đã đến giờ rồi, hãy dâng cống phẩm của các ngươi lên đây đi!

Giọng nói vang dội của Ngải Âu Lý Á quanh quẩn dưới bầu trời u ám.

“Cống phẩm?” – Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên, còn đang do dự, lại thấy từng gã cường giả ma tộc bên người bước lên. Từ trong da thịt của bọn họ, từng viên tinh thể thần cách phát tán ra khí tức quỷ dị, tỉ lệ không đồng nhất trồi lên trên tay.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ. Theo như cảnh tượng trước mắt, chúng ma tụ hội sợ rằng chính là vì dâng hiến thần cách cho vị Ngải Âu Lý Á đại nhân thần bí này.

“Thì ra là lão già này cần tinh thể thần cách, hừ!” – Phong Vân Vô Kỵ tức giận thầm nghĩ, lẳng lặng nhìn tế đàn phía trên. Khoảng đất vốn trống trải, sau một lát đã chồng chất một đống tinh thể phát tán ra các loại khí tức quỷ dị, bên ngoài phù văn lưu chuyển.

– Chủ nhân Sát Lục, thần cách của ngươi đâu?

Một giọng nói như cố ý lại như vô ý từ xa xa truyền tới, chính là giọng nói của Ngải Âu Lý Á.

Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ lạnh lẽo:

– Dựa vào cái gì muốn ta cho ngươi?

“Ồ!”

Tất cả ánh mắt trong lúc này lại lần nữa tập trung vào Phong Vân Vô Kỵ. Trong những ánh mắt kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được các loại dao động ý thức như là “không biết trời cao đất rộng”, “đúng là tự tìm đường chết”, “lại dám phản kháng Ngải Âu Lý Á đại nhân”… làm cho hắn cực kì không thoải mái.

Mặc dù biết thực lực của Ngải Âu Lý Á này thâm sâu khôn lường, nhưng bản tính của Phong Vân Vô Kỵ thật sự không thể chịu được nỗi nhục này, muốn hắn giao ra thần cách vất vả mới kiếm được quả thật không cam lòng.

– Vật của bổn tọa, một khi đã nuốt vào miệng, đâu lại nhả ra…

Bị bọn người này kích động, cá tính kiêu ngạo bất tuân của hắn hoàn toàn bộc phát ra, dứt khoát thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

“Bình!”

Một tiếng chấn động, Phong Vân Vô Kỵ như tên rời khỏi cung bắn lên giữa không trung, lơ lửng đối diên với Ngải Âu Lý Á:

– Ngươi rốt cuộc là ai? Khi mời bổn tọa từ Sát Lục ma cung đến đây, chẳng lẽ là vì thần cách này? Hừ, đừng mơ tưởng!

Trong cơ thể Hấp Tinh đại pháp vận chuyển đến cực điểm, ma khí nồng đậm phát ra, hóa thành dạng sợi, hình thành một vòng xoáy to lớn bên ngoài cơ thể. Từ xa nhìn lại, Phong Vân Vô Kỵ giống như bị một cái kén màu đen to lớn bao quanh.

Hấp Tinh đại pháp ngưng tụ chưa phát, thế nhưng lực hút cường đại vô ý lộ ra đã khiến cho gió mây biến sắc, cát chạy đá bay. Nhiều ma đầu phải cưỡng chế thân hình chống lại lực hút này.

– To gan, trước mặt chủ nhân của vùng đất bỏ hoang, Ngải Âu Lý Á đại nhân vĩ đại mà lại dám làm càn như thế!

Bên dưới phát ra những tiếng quát.

Phong Vân Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn lướt qua phía dưới, cũng không đáp lời. Hai tròng mắt nhắm lại, sau đó lại nhanh chóng mở ra:

– Kiếp… Ma… Đạo… chiêu thứ ba… Ma Uy Như Ngục!

Hư không rung động, áp lực khổng lồ phủ xuống. Bên dưới bỗng vang lên một tiếng quát lạnh:

– Các ngươi lui ra!

Một bóng người như chim ưng bay lướt lên, không lùi mà còn tiếp cận, lao về phía Phong Vân Vô Kỵ.

Người nọ chắp tay trước ngực, không hề tránh né, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén. Hắn quát lên một tiếng giận dữ, hai tay hợp lại, kẹp lấy đao ảnh do Kiếp Ma Đạo chiêu thứ ba hóa thành.

“Bình!”

Không có tiếng nổ vang như trong dự liệu, đao khí chém trúng tên ma tộc vừa xuất hiện kia liền phát ra thanh âm như trượt trong nước. Người nọ đến nhanh, đi cũng nhanh, thân thể vừa đến gần Phong Vân Vô Kỵ liền bắn về phía sau trăm trượng, vẽ ra một chuỗi tàn ảnh màu đen rộng mấy chục trượng tại không trung.

– Ngươi…

Tên nam tử kia bề ngoài nhìn giống như một nhân loại trung niên, thân mặc áo mãng bào * màu đen, hai mắt trợn trừng, một tay chỉ vào Phong Vân Vô Kỵ. Hắn vừa muốn nói gì, đột nhiên toàn thân phát ra những tiếng “xoẹt xoẹt”, máu đen từ trong cơ thể bắn ra mấy trượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

* Lễ phục của quan lại thời Thanh.

– Tạp Tư Đặc La đại nhân!

Phía dưới vang lên những tiếng kinh hô. Hai gã ma đầu to lớn khác liền bắn lên không, đứng thẳng phía sau tên ma tộc gọi là Tạp Tư Đặc La kia.

“Kẻ này rất mạnh.” – Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ hờ hững, nhưng trong lòng thì lại rất kinh ngạc. Kiếp Ma Đạo chiêu thứ ba chính là đao chiêu mạnh nhất mà hiện nay hắn có thể phát ra, nhưng nhìn tình huống của đối thủ, mặc dù bất ngờ không kịp đề phònh bị thương không nhẹ, nhưng còn xa mới đến mức độ bị thương nặng, không cần nói đến lấy tính mạng đối phương.

– Được lắm, ngươi cũng là một cường giả.

Tạp Tư Đặc La hít sâu một hơi, khí tức bình ổn lại. Năm ngón tay phải của hắn khẽ động, hai gã hộ vệ liền hiểu ý lui về phía sau.

– Bổn tọa quả thật bất ngờ. Ngươi vừa tới vùng đất bỏ hoang không lâu, thế nhưng lại là một cường giả, cho dù nhìn khắp vùng đất bỏ hoang cũng xem như là hiếm có. Có điều… trước mặt Ngải Âu Lý Á đại nhân, ngươi tốt nhất vẫn nên cung kính một chút. Ngải Âu Lý Á đại nhân gần như cùng tồn tại đồng thời với Ma giới, năng lực của ngài ngươi thể tưởng tượng được đâu.

Dứt lời, Tạp Tư Đặc La liền hung hăng trừng mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống, không có ý lần nữa. Điều này lại nằm ngoài dự liệu của chúng ma.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm mắng một tiếng. Hắn có thể hiểu được, Tạp Tư Đặc La này hiển nhiên là bị mình tấn công bất ngờ, vừa ra tay lại là chiêu mạnh nhất khiến cho hắn bị chấn nhiếp, lại nhìn thần thái trấn định của mình, cho rằng mình còn có chiêu mạnh hơn nên mới thối lui.

“Đúng là một kẻ nhát gan.” – Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm châm chọc, có điều cũng không dám quá mức đắc ý vênh váo. Có thể được những kẻ gần như cùng cấp với mình tôn xưng là đại nhân, tuyệt không phải là kẻ yếu, chí ít dùng đao ý của Kiếp Ma đao chiêu thứ ba hiện nay vẫn không cách nào giết được hắn.

Một chiêu đánh lui Tạp Tư Đặc La, Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa trời, nhất thời ma uy vô biên, chí ít nhìn bề ngoài cũng là như vậy.

Một ánh mắt sắc bén bỗng quét qua, Phong Vân Vô Kỵ theo cảm giác lập tức quay đầu sang, vừa lúc nhìn thấy Ngải Âu Lý Á cúi đầu xuống.

– Không có chuyện của các ngươi, lui hết đi!

Giọng nói của Ngải Âu Lý Á không giận không vội, lại có một sự uy nghiêm khiếp người:

– Ngoài ra, thuận tiện nói cho các ngươi một tin tức. Luyện Ngục đại vương ít ngày nữa sẽ hàng lâm nơi này, các ngươi hãy tự thu xếp cho tốt…

– A!

“Luyện Ngục đại vương là ai, lại có thể chấn nhiếp một đám khát máu hung bạo như thế? Hắn rất lợi hại sao…” – Phong Vân Vô Kỵ còn chưa quay đầu lại, liền phát hiện những ma đầu vốn chen chúc, sau khi Ngải Âu Lý Á nói ra tên Luyện Ngục đại vương, liền phát ra một trận rầm rĩ náo động, sau đó lập tức giải tán, trong nháy mắt biến mất sạch sẽ, trước khi rời đi còn lưu lại trên hai con ngươi của hắn từng bóng người hoảng hốt…

Chọn tập
Bình luận