Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 106: Đệ ngũ thiên ma vương

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

“Cáp cáp … bổn lai muốn đợi ngươi uống một chéntrà rồi sau đó mới động thủ,nhưng thật không ngờ là ngươi lại rất là thông ming! Đã nhìn ra trước tiên, đích xác là ta cũng đã lộ xuất ra sơ hở, bổn lai ngày đó bổn tọa muốn trực tiếp giết ngay Quỷ Kiến Sầu cùng tên đồ đệ đó của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại kịp chạy đến, đúng là một sai lầm a.” Cổ Nguyệt Thiên lộ ra thần thái ngông cuồng, cười ha hả nói.

“Bổn lai ngươi cũng có cơ hội, ở trên đường đi tới Nam Tinh Kiếm Phái, khi gã lạt khách đó hành động, ngươi cũng có thể nhân lúc ta không phòng bị mà đánh lén mà.” Phong Vân Vô Kị lạnh lùng nói.

“Hừ! Lần đó có thể tính là vận khí của ngươi may mắn, nguyên bôn ta không chuẩn bị xuất thủ, chỉ là muốn Cổ Lạp Tư thử xem trình độ thực lực của ngươi mà thôi, với thực lực hiện tại của ngươi thì ngươi quả thật không nên tự tiện trở về vị diện, ngươi căn bổn là đang tìm – đường – chết!” Cổ Nguyệt Thiên gầm lên một tiếng, đột nhiên xé toạc y phục trên thân thể ra, sau đó là một chiếc đuôi sắc nhọn bằng những đoạn xương màu đen huyền lòi ra ở phía sau lưng, độ cứng rắn chẳng khác gì cương thiết. không ngừng khua khua trong không trung, phát ra những tiếng rít chói tai.

Ba ba ba!!!

Một tiếng răng rắc vang lên, Cổ Nguyệt Thiên không ngừng cao lên trước mắt Phong Vân Vô Kị, từng khối da thịt của nhân loại từ bên trên thân thể của hắn ta rớt xuống, phía bên trong những lớp da thịt đó là một lớp vảy màu đen, hai tay mau chóng biến dài và sắc bén, trên đỉnh đầu mọc ra hai chiếc sừng dài, không ngừng uốn khúc. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com

Chỉ là trong chớp mắt thời gian, Cổ Nguyệt Thiên đột nhiên biến thành một ma vật to lớn có thân thể cao hai trượng, cổ cổ ma khí dày đặc từ bên trong nội thể của hắn ta phát xuất, liễu nhiễu quanh thân thể rồi che lấp cả thân người của hắn ta, bên trong lớp khói đen dày đặc có hai điểm đỏ rất là dễ thấy, đó chính là cặp mắt của tên ma vật đó.

“Ngươi rốt cuộc cũng xuất ra rồi!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị thấu lộ vô hạn sát cơ: “Cho đến hiện tại mới động thủ, chính là muốn đợi ngươi xuất hiện chân thân, vì như thế, ta lại càng dễ giết ngươi hơn!”

Ngữ âm chưa dứt, thân hình đã biến mất, bên trong đại điện, tiếng gió gầm rít, trong không khí sung khí kiếm ý cuồng bạo vô biên.

“Nhân loại đều quá yếu nhược!” Tên ma vật đó dùng âm thanh vang dội nói, vừa đưa tay ra liền đón lấy một quyền do Phong Vân Vô Kị dấm thẳng tới, hai quyền tương giao, một loạt thanh âm ma sát truyền lại, giữa các khe hở trong ngon táy của Phong Vân Vô Kị bùng phát vô số đạo kiếm khí sắc bén, đâm thẳng vào trên thân thể của ma vật đó làm tia lửa bắn ra tung tóe, kiếm khí sau khi đi qua đều chỉ đẻ lại những vết kiếm màu trắng, ngay cả lớp vảy trên người hắn ta cũng không thể phá nổi.

“Giới thiệu một chút, bổn tọa chính là đệ ngũ thiên ma vương – toah hạ dưới trướng của Hắc Thiên Đại Ma Đế bệ hạ ở Ma Giới, nhân loại, hãy chết đi.” Đệ ngũ thiên ma vương đấm tay trái ra làm một loạt tiếng loạt xoạt vang lên, bên trên các ngón tay xuất hiện năm cái giáp ngón tay phát xuất ra nhgững tiếng kim thiết va chạm với nhau, năm ngón tay chụm lại và đâm thẳng vào ngực của Phong Vân Vô Kị, những tiếng kêu chói tai theo đó àm không ngừng vang lên.

Ngay lúc năm ngón tay đen thui đó cách Phong Vân Vô Kị chưa đày hai thốn thì Phong Vân Vô Ki hít sâu vào một hơi, dĩ nhiên lièn như một phiến giấy hư hư bay ra phía sau.

Hừ! Một tiếng hừ lạnh vang lên, đệ ngũ thiên ma vương liền đạp một chân xuống đất, khiến cho mặt đất liền nứt toạc ra, mặt đất liền nứt toạc ra, cả đại điện đều lắc lư muốn ngã. Một chân đạp xuống, ddệ ngũ thiên ma vương liền phá không lao đi, truy theo Phong Vân Vô Kị.

Thân thể của Phong Vân Vô Kị đang cong lại đột nhiên thẳng ra, không còn tùy theo gió mà phiêu lãng nữa, lạnh lùng nói: “Để ta xem thử xem, ngừoi trong Ma Giới các ngươi rốt cuộc là có bổn sự như thế nào.”

Lần này Phong Vân Vô Kị không còn tránh né như trước nữa, hơn hai ngàn vạn năm công lực toàn bộ ngưng tụ ở trên hai tay, đấm thẳng về phía đệ ngũ thiên ma vương.

Hắn ta cười lớn lên: “Nhân loại, trừ mấy vị diện lớn như Thái Cổ và Thiên Đường ra, những vị diện khác đối với bọn ta căn bổn khong có lực bài xích, hôm nay để ta cho ngươi xem sự cách biệt của nhân loại và ma tộc trong Ma Giới!”

Một quyền oanh nhiên phát xuất, trên đầu nắm đấm – phát ra một đạo quang mang màu đỏ chói sáng chẳng khác gì mặt trời, sau đó nặng nề đấm thẳng vào trong đầu quyền của Phong Vân Vô Kị.

Oanh!

Chẳng khác gì lúc vũ trụ sơ khai, hồng hoang chưa định, một đạo quang mang sáng rực hơn cả mặt trời gấp mấy chục lần bạo phát trong một tòa cung điện ở tại kinh sư hoàng thành, sau dó một đạo quang mang vòng cung nữa hình tròn mau chóng khuếch triển, đạo đạo khí kình mang tính hủy diệt xạ xuất ra ngoài, hơn một nửa hoàng cung đều bị một cổ năng lượng hủy diệt biến thành bình địa, phần còn lại cũng chỉ là nhũng phần tàn viện mà thôi.

Cả hoàng thành tại một kích này mà chết cả gần một vạn người, cả kinh sư bị kinh tỉnh bởi tiếng nổ trong đêm này, mọi người đều bước ra khỏi phòng, khi nhìn thấy hoàng cung trống không thì không khỏi sững sờ ….

Ben trong phế khu, một đạo thân ảnh căhngr khác gì chớp giật xạ thẳng lên trên trời, ở phía dước là một đạo hắc ảnh bàng đại đang truy theo.

Trong sát na vừa giao kích, đệ ngũ thiên ma vương dúng là đã chiếm thượng phong, vè số công lực tích lũy khôn gngờ lại nhiều hơn Phong Vân Vô Kị mấy trăm vạn năm, một kích vừa rồi Phong Vân Vô Kị cũng chỉ chịu thiệt thòi một chút mà thôi, nhưng cũng không dễ chịu gì, kiếm nguyên ngưng thật xâm nhập thẳng vào trong nội thể, không có lỗ nào là không lọt, những nơi đi qua, kinh mạch huyết lạc đều bị chấn phá, càng tồi tệ hơn cả là đặc tính tự nổ của kiếm nguyên.

Tẫn quản là bên trên bề ngoài mà nhìn, thì đệ ngũ thiên ma vương ngay cả lớp vảy cũng không hề bị phá, nhưng thực chất thì cũng bị thương cũng không thua kém gì Phong Vân Vô Kị.

Oanh long!

Một tiếng sấm nổ vang lên, sau đó là mây đen cuồn cuộn từ khắp bốn phương ập đến, đạo đạo thiểm điện ngân sắc không ngừng chớp sáng bên trong các đám mây.

Phong Vân Vô Kị ở phía dưới các đám mây, trong mắt một phiến lạnh lùng, hai tay giang ra, liêng xuẩ hiện “đôi cánh” to lớn vô bỉ, khí kiếm mông lung xán lạn biến bố khắp hư không, không ngừng chớp sáng chẳng khác gì tinh tú đang lấp lánh.

Sẹt oành!

Một đạo lôi điện từ trên đám mây đánh thẳng xuống dưới, nặng nề kích ngay vào trong thân thể của dệ ngũ thiên ma vương, sau đó thì đệ ngũ thiên ma vương liến biến mất khỏi chỗ đó.

Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu lên, nhìn thấy ở bên trong các đám mây, đệ ngũ thiên ma vương đang không ngừng phẩy phẩy hai chiếc cánh to lớn sau lưng.

“Ngự Điện Ma Quyết!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, toàn thân đệ ngũ thiên ma vương chớp lóe ánh lam điện, đạo đạo lôi quang từ khắp tứ phía hội tụ lại thành một phiến quang cầu sáng rực ở cách các đầu ngón tay ba xích.

Phong Vân Vô Kị nâng hai tay lên, kiếm khí dày đặc liền hợp lại làm một, hình thành một đạo kiếm trận dạng hình lưới mang theo những tiếng kêu chói tai, đâm thẳng về phía đệ ngũ thiên ma vương ở trong các đám mây.

Đệ ngũ thiên ma vương đan xen hai tay ở trước ngực, đạo quang cầu sáng rực kia đột nhiên phá không bay đi, những nơi đi qua liêng xuất hiện không gian toái liệt.

Xuy xuy!!

Không có những tiếng nổ vang dội như trong tưởng tượng, đoàn quang cầu kia nghênh tiếp nguồn kiếm lưu do kiếm khí tổ thành một đạo kiếm trận dạng hình lưới thì mạnh liệt va chạm, vô só đạo thiểm điện từ trong đoang quang điện kia phát xuất, dùng tốc độ không tưởng rải rộng ra chẳng khác gì màng lưới phử trùm cả nửa bầu trời.

Đạo đạo tia điện quang từ bên trên một thanh quang kiếm truyền này tới thanh quang kiếm khác, lửa điện lẹt xẹt vang vong khắp trời, khí kiếm cùng với lưới điện đan xen tại một chỗ, một tiếng oanh vang lên, mọi kiếm khí đồng thời toái liệt chẳng khác gì pha lê vỡ vụn, một màn những mnãh vở vụn màu trắng với một diện tích rộng rãi phân bố khắp cả hư không, sau dó từ trên không trung hạ xuống. Ở giữa Phong Vân Vô Kị với dệ ngũ thiên ma vương thăng khởi tia tia khói xanh, không khí trên không trung mang theo một mùi thối khó ngửi ….

Chọn tập
Bình luận