Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 24: Nam thăng bắc đẩu kiếm phái

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

“Ngươi cũng muốn bản Huyền Minh Quyển này sao?Vậy thì lấy đi.” Phong Vân Vô Kị đột nhiên cầm quyển hạ Huyền Minh Quyển trong tay đưa cho Đại Tự Tại tán nhân: “Đổi lại , ta chỉ cần ngươi cho ta biết, tại sao nhiều người đều biết Huyền Minh Quyển trên mình ta?Theo như ta biết, Huyền Minh Quyển có không dưới vài chục bản, các ngươi làm sao biết đây là bản thật hay không?”

Đại Tự tán nhân mắt mở to nhìn Phong Vân Vô Kị đưa món bảo vật trong tay cho mình,cúi đầu nhìn ba chữ cổ trên bìa, nhất thời không kịp phản ứng.Hắn sao biết được, Phong Vân Vô Kị tự biết, ngay cả bản Huyền Minh Quyển này là bản thật, y cũng không có khả năng giữ được nó, thứ này không có phúc hưởng thụ, để trên mình, chỉ mang hoạ.

Luc lâu, Đại Tự Tại tán nhân hồi lạ thần, thở dài một tiếng, mang Huyền Minh Quyển đưa lại cho Phong Vân Vô Kị : “Loại bảo vật này người như ta không nuốt nổi. Còn vấn đề mà ngươi nói, ta có thể nói cho ngươi.”

Đại Tự Tại tán nhân đột nhiên dừng lại, đánh giá trên dưới Phong Vân Vô Kị , kì quang trong ánh mắt sáng rực: “Ngươi có phải phi thăng đến nay mới được hơn ba năm?”

“Không sai,mà sao như ai cũng biết vậy.”

“Là thế đó,” Đại Tự Tại tán nhân gật gật đầu, “Thời gian ba năm, tu luyện bằng người bình thường tu luyện hơn trăm vạn năm, Huyền Minh Quyển quả nhiên công hiệu vô cùng à! Không hổ là võ học do Thương Khung Minh vực thánh tôn sáng tạo ra.”

Lần này đã đến lượt Phong Vân Vô Kị cật kinh,một cảm giác bất hảo tràn đến, y ẩn ước thấy vấn đề này vô cùng đáng sợ: “Ta đúng là phi thăng đến nay được 3 năm, nhưng đó căn bản cùng với Huyền Minh Quyển không có quan hệ.”

Đại Tự Tại tán nhân lộ ra một biểu tình như lí giải, nhưng Phong Vân Vô Kị biết, lí giải của hắn cùng những gì mình định nói không giống nhau, muốn giải thích, nhưng nhất thời còn không biết nên nói như thế nào.

“Ta chỉ không muốn Huyền Minh Quyển này rơi vào tay người Ma vực, bản thân không có ý muốn tranh cướp, quyển sách này, ngươi có thể giữ lại. Võ học của ta có hạn,đối phó với người trong ma đạo như Phong ma, miễn cưỡng có thể, nhưng nếu gặp những kẻ lợi hại hơn thì không nổi….Vật trước mắt này là vật cả thiên hạ muốn có, nhất thiết cần cẩn thận ngàn vạn lần. Ngoài ra…Huyền Minh Quyển này là chí bảo, thế gian có thể làm một kẻ mới phi thăng, thực lực bạo trướng như vậy, sợ rằng cũng chỉ có bảo vật này mà thôi.”

“Không phải đâu…kì thật, ta có thể trong thời gian ngắn, công lực bạo trướng ,hoàn toàn bởi vì…công lực của ta nhận được hoàn toàn do quán đỉnh đại pháp của sư phụ ta.” (*)(Quán đỉnh đại pháp: công pháp truyền công).

“Sư phụ ngươi có phải là U Vô Tà ?” Đại Tự Tại tán nhân sắc mặt biến đổi, lạnh giọng nói.

“Không sai, ngươi sao biết…”

“Hừ!” Đại Tự Tại tán nhân quay người đi, đi ra bên ngoài: “Ta bằng thành ý đối đãi với ngươi,nhưng ngươi coi thường thành ý của ta.Hàn trì Thiên Ma U Vô Tà , lúc ta đến còn gặp y, ngươi lại dám nói công lực của ngươi nhận được do y dùng quán đỉnh đại pháp.Hừ hừ!Thái cổ thế giới này,ai không biết một khi mất toàn thân công lực , nhất định hoá thành tro bụi, y nếu truyền công cho ngươi, có lí nào vẫn còn sống…..Ngươi hãy tự bảo trọng!”

Nói xong,Đại Tự Tại tán nhân đã đi mất, hiển nhiên là mang theo sự bất mãn cùng tức giận rời đi.Nhưng Phong Vân Vô Kị căn bản không để ý, chấn động mạnh làm y thất thần, ngay cả trời có sập xuống, cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Sư phụ không chết?!” Phong Vân Vô Kị lầm rầm tự nói,như không tin vào tai mình: “Chính mắt mình nhìn thấy ông ta hoá thành tro bụi, sao lại có thể còn có người nhìn thấy ông ta?…Rốt cuộc là chuyện gì đây?!!”

“Muốn biết chuyện gì sao?Để ta nói cho ngươi nhé, a a…” Một âm thanh nhu mì dễ nghe truyền lại. Phong Vân Vô Kị ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy trên núi cao, một nữ tử mặc áo đỏ đang nhìn y, một cái chén màu ngọc bích trong cánh tay dài trắng toát của nữ tử, nâng lên như đang uống, bên cạnh nữ tử, một nam tử áo tím có thể miễn cưỡng tính là anh tuấn đang ôm nàng ta,một tay cũng cầm một chén rượu giống thế,nhưng nam tử đang ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt một khoảng hoang mang, như đang suy nghĩ điều gì.

“Các người là ai?” Phong Vân Vô Kị trong lòng trở nên phòng bị, ngày hôm nay những người thần bí xuất hiện đã quá nhiều.

“Ta!” Nữ tử áo đỏ bắt đầu cười lớn,cười đến gục xuống, cười đến Phong Vân Vô Kị cảm thấy kì lạ, nam tử bên cạnh nữ tử cũng đã bị tiếng cười kinh tỉnh, quay lại nhìn qua mỹ nữ áo đỏ,vỗ nhè nhẹ lên vai nàng ta, trên miệng lộ ra một nụ cười mỉm.

“Ta,là đến giết ngươi!” Tiếng cười của nữ tử đột nhiên biến mất, trên khuôn mặt đẹp tràn đầy vẻ lạnh băng, âm thanh vừa dứt, đã từ ngọn núi cao vài nghìn trượng nhẹ nhàng nhảy xuống, hoá thành một vệt ánh sáng đỏ hướng Phong Vân Vô Kị bay tới.

“Thiên Sơn Lục Dương Chưởng!” Nữ tử đó ngửa tay vỗ ra sáu chưởng, mỗi chưởng đều hoá thành một mặt trời máu trên không trung, hướng Phong Vân Vô Kị ấn tới. Lục chưởng ấn phát ra nhiệt lượng nóng bỏng, làm cả nhiệt độ cả không gian tăng mạnh.

“Địa ma kiếm!” Một thanh trường kiếm lớn hỗ độn từ dưới Phong Vân Vô Kị phá đất mà lên, mang theo tiếng ầm ầm nghênh đón 6 mặt trời máu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL

Ầm!

Gió lớn nổi lên, cát đá bay mù mịt, địa ma kiếm khí như cùng lúc đập vào 6 mặt trời đỏ máu thì cũng bị tiêu tán.Trong cát bụi mù mịt, một bóng đỏ lao tới, một cánh tay trắng bạch mang màu đỏ ấn lên ngực Phong Vân Vô Kị .

Thân hình Phong Vân Vô Kị khẽ rung, đã tránh được chiêu thâu tập.

“Ha ha, nàng đã thua rồi.” Nam tử trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện trong mắt Phong Vân Vô Kị , trong lòng Phong Vân Vô Kị cảm thấy quái lạ, vô ý ngẩng đầu nhìn, giật mình phát hiện, từ trên đỉnh núi tới bên cạnh đều là nam tử áo tím, mỗi một nam tử áo tím đều giữ các tư thế bất đồng.

“Tốc độ người này thật kinh người, tàn ảnh không ngờ thời gian lâu như vậy đều chưa tan.” Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kị đối với 2 người này càng thêm kiêng kị.

Nam tử áo tím như cảm nhận được ý nghĩ của Phong Vân Vô Kị , cười nhìn qua hắn, sau đó quay người ôn nhu ngắm nữ tử áo đỏ, hay tay mởẩm, ôm nàng ta nhẹ nhàng, trên mái tóc dài mượt mà của nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve,trên miệng phát ra tiếng cười nhẹ.

“Hừ!Thiếp không tin thiếp còn không giết nổi hắn!” Nữ tử áo đỏ ấy cũng không động đậy, để cho nam tử kia ôm ấp, nhưng ánh mắt xuyên qua tay nam tử, lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kị .

“A. .ha, nàng không ngoan nhé,rõ ràng nói không dùng đặc tính khí tràng.Ha ha, Đông nhi, nàng nếu không dùng Thiên Ma khí tràng,thì tuyệt đối không thể đánh trúng y đâu, người này tu luyện thân pháp rất kì quái, căn bản không chịu lực.Nếu không thể thu liễm lực gió,tuyệt đối không thể đánh trúng y.” Nam tử một câu đã nói rõ đặc điểm võ công của Phong Vân Vô Kị , làm y chấn kinh.

“A. …thiếp vốn không định giết hắn.” Ma nữ tên gọi Đông nhi đột nhiên cười, như hoa hồng nở rộ. “Tử Hoàng, chàng cần ra tay nhanh lên nhé,nơi này người đã càng lúc càng nhiều.”

“A….Người nhiều, có nhiều bằng người của Nam thăng bắc đấu kiếm phái chúng ta không?” Nam tử tên gọi Tử Hoàng hớp nhẹ một ngụm rượu trong chén ngọc ,nói.

Người này vừa nói xong,bốn phía đang trống trải, từ xa đột nhiên nổi lên vô số cờ xí, bóng người dày đặc, mỗi cỗ khí tức đều tương đối mạnh mẽ.

“Nam thăng bắc đẩu, thiên hạ vô địch, Tử Hoàng bất xuất, thuỳ dữ tranh phong!” Phía xa bóng người dày đặc nhanh chóng lại gần, những người này mặc kì lân khai giáp, xếp theo đội ngũ, bước trên không đi đến.Dẫn đầu là 4 cao thủ đang vác kiệu, dưới cái màn lớn, một nữ tử xinh đẹp mặc áo tím đang từ dưới màn che thò đầu ra, nhìn một nam một nữ đằng xa, yêu kiều nói: “Tử Hoàng, Đông hậu tỉ, ta đến rồi đây, các người nhìn lần này ta dẫn theo cao thủ trong phái đến trợ trận, không tồi phải không…” Nói xong, nữ tử ấy làm một cái mặt quỷ khả ái, dương dương đắc ý cười to.

Nam tử tên Tử Hoàng thở dài một hơi, nhìn nữ tử ấy, lắc đầu chán nản nói: “Nàng mang toàn bộ cao thủ trong phái đến đây. Nếu có địch nhân xâm nhập,núi Nam thăng bắc đẩu sẽ như thế nào?”

Nữ tử mĩ lệ từ trong màn lăng không nhảy ra,tiến vào trong lòng Tử Hoàng.

“Tử Ngọc à, muội quả nhiên cũng đến rồi.” Mĩ lệ nữ tử tên gọi Đông Hậu nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của nữ tử,trong ánh mắt đầy sủng ái…

“A…Đông Hậu tỉ tỉ, Tử Hoàng không phải đã nói rồi sao, người nhiều dễ làm việc, nếu việc một đám người có thể làm, một người chưa hẳn đã làm được.Tỉ xem, muội rất nghe lời, đã mang toàn bộ cao thủ trong phái gọi đi.” Tử Ngọc ngẩng đầu, khuôn mặt khả ái làm Phong Vân Vô Kị có cảm giác kinh ngạc vì vẻ diễm lệ.

Trả Lời Với Trích Dẫn

Chọn tập
Bình luận