Tại Kiếm các thuộc Thái Cổ.
Biển người cuồn cuộn từ bốn phương hội tụ về Kiếm các. Từ lúc Bạch Hổ Chí Tôn ban bố mệnh lệnh đã qua một thời gian rất dài. Theo như tính toán, hôm nay chính là ngày tất cả mọi người ở Thái Cổ triều kiến Đệ Ngũ Chí Tôn.
Cao thủ trong hệ phái tự do, Bắc Hải triều thánh giả mặc áo bào đen, cao thủ tiềm tu im lặng không nói, Chiến tộc, Phong tộc… cùng với cao thủ từ các phương đều tràn về hướng Kiếm các. Từ sau khi Thánh điện bị công phá, Kiếm các đã nghiễm nhiên trở thành “Thánh điện” mới của nhân tộc.
Sau khi quyền lực của Thái Cổ tập trung lại, các phương cũng công bố tuyệt học của riêng mình, từ khắp nơi tập trung về Kiếm các. Kiếm vực lúc này đã trở thành trung tâm luận võ của thiên hạ.
Dưới vách núi Kiếm các, chung quanh một vòng bia đá có khắc chữ làm bằng đá đen lại có thêm rất nhiều tấm bia đá khác. Những bia đá này là do Phong Vân Vô Kỵ sau khi tiến vào lòng đất Thánh điện một vòng, xem qua những võ học ẩn giấu của Thánh điện, lại dựa vào cảnh giới và tâm đức của mình sửa đổi một chút mới công bố ra ngoài.
Dưới lòng đất Thánh điện có vô số võ học, nhưng vì các nguyên nhân khác nhau, trong số đó khẩu quyết không trọn vẹn chiếm một phần khá lớn. Cấp bậc của võ học Thái Cổ cũng từ thấp đến cao, số lượng từ nhiều đến ít. Đối với những võ học uy lực không mạnh, Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ xem lướt qua, còn những võ học mà hắn thật sự nghiên cứu không đến ngàn vạn, trong đó có thể giúp ích cho hắn khoảng hơn mười vạn, thật sự có chỗ độc đáo thì chỉ hơn ngàn bộ, còn đáng được Phong Vân Vô Kỵ coi trọng giống như Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp thì chỉ hơn trăm bộ.
Cho nên, số công pháp mới được chỉnh lý trở nên mạch lạc rõ ràng, tu luyện đơn giản cũng chỉ khoảng một vạn. Với năng lượng tinh thần to lớn của Phong Vân Vô Kỵ, công việc suy diễn này vốn đã trở nên quen thuộc, vì vậy cũng không gặp khó khăn gì.
Trong mấy tháng này, thứ làm Phong Vân Vô Kỵ thật sự để tâm vẫn là Thánh điển do Pháp Tổ Phục Hy lưu lại.
Thánh điển không hổ là tâm huyết của Pháp Tổ Phục Hy, pháp thuật trong đó mênh mông như sao trời. Phong Vân Vô Kỵ tuy có được bản nguyên của pháp tu, nhưng rốt cuộc vẫn là một người tu võ. Ngoại trừ việc dùng linh hồn dung nhập vào kết cấu không gian, thông suốt trời đất, mượn lực lượng của trời đất để sử dụng pháp thuật, còn lại về cách tu luyện cụ thể và các loại pháp thuật thì hắn lại không biết nhiều.
Tương tự như luyện võ, sự hiểu biết của Phong Vân Vô Kỵ đối với lực lượng bản nguyên của pháp tu cũng giống như đã có sẵn thân thể cường hãn, còn các loại kỹ năng cụ thể của pháp tu lại tựa như phương pháp công kích dùng lực lượng trên người phát ra.
Ở một mức độ nào đó, về mặt pháp thuật Phong Vân Vô Kỵ gần như chẳng biết gì cả, mà Thánh điển lại vừa lúc giúp hắn bổ sung khiếm khuyết này.
Tu luyện pháp thuật trong Thánh điển càng nhiều, lý giải càng sâu, Phong Vân Vô Kỵ lại càng cảm ngộ được nhiều thứ hơn. Lúc bắt đầu hắn còn tìm Thánh Giả đang ở Kiếm các để thỉnh giáo một vài vấn đề, nhưng rất nhanh hắn đã không cần sự trợ giúp của Thánh Giả nữa.
Pháp Tổ Phục Hy vốn là một võ giả, thực tế cảnh giới của y còn rất cao, sau đó mới từ bỏ võ chuyển sang tu pháp, sáng lập ra nhánh pháp tu. Lý giải về pháp thuật càng thông suốt, Phong Vân Vô Kỵ càng phát hiện pháp thuật và võ đạo có rất nhiều chỗ tương đồng. Thuật pháp càng cao thâm thì cảm giác này lại càng mãnh liệt, rất nhiều pháp thuật đều để lộ ra dấu vết của võ đạo.
“Pháp Tổ Phục Hy quả không hổ là kỳ nhân cái thế!” – Đọc xong một trang cuối cùng của Thánh điển, Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi khép lại Thánh điển màu vàng. Ánh sáng trắng chợt lóe lên trong hư không, hắn tiện tay ném Thánh điển vào trong không gian riêng của mình.
“Két!”
Phong Vân Vô Kỵ đẩy cửa ra. Không khí trong lành liền theo gió nhẹ từ nơi cửa tràn vào.
– Tham kiến Đệ Ngũ Chí Tôn!
Dưới dốc núi Kiếm các, đông đảo bóng đen chỉnh tề quỳ một chân xuống. Cuồng phong gào thét trên bầu trời Kiếm các. Đây là lần đầu tiên trước cuộc chiến thần ma, cao thủ Thái Cổ ở các phương chính thức triều kiến người nắm quyền cao nhất của Thái Cổ.
– Chư vị xin hãy đứng lên!
Phong Vân Vô Kỵ bước ra khỏi Kiếm các. Sau người là Phượng Phi khoác một bộ áo choàng màu đỏ, giữ khoảng cách hai bước với Phong Vân Vô Kỵ bước theo sau.
– Từ hôm nay ta sẽ quản lý các sự vụ của Thái Cổ. Hưng vong của nhân tộc đều tùy thuộc vào chúng ta, hi vọng mọi người cùng nhau cố gắng.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm, lời nói ngắn gọn, cũng không quá khiêm tốn và nhún nhường.
Dưới dốc núi cao vút, đám người đều yên lặng, tay áo phất phơ, nhìn lên đỉnh núi.
– Bây giờ ta sẽ ban bố mệnh lệnh thứ nhất, sau này sẽ tiếp tục ban bố những mệnh lệnh khác. Từ nay về sau, cấm tất cả các cuộc chiến giữa tộc nhân trong phạm vi Thái Cổ.
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ nghiêm nghị nói.
– Rõ!
Mọi người đồng thanh đáp lời.
– Cửu tinh đã hiện sáu sao, thời gian gấp rút, không cần phải nhiều lễ nghi. Trong thần ma bốn phương thì tộc ta là yếu nhất. Một phần “Thái Cổ hiệp nghị” là quá đủ rồi, đó là một sự sỉ nhục lâu dài. Hi vọng tộc ta sẽ vĩnh viễn không còn phải ký kết một hiệp ước sỉ nhục như vậy nữa. Cho nên hi vọng chư vị chuyên cần khổ luyện, tăng cường lực lượng của mình, cố gắng hết sức vì cái chủng tộc “nhân loại” này. Hiện giờ tất cả võ học cao cấp của Thái Cổ gần như đều tập trung ở Kiếm các, những võ quyết này không có bộ nào là không hoàn chỉnh. Nếu như có thời gian đầy đủ, nhất định sẽ có thể đạt đến cảnh giới cao nhất. Nhưng với tình huống hiện giờ thì chúng ta cũng chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi.
– Ta đã lệnh cho đệ tử pháp tu tại Kiếm các bày một trận pháp to lớn để thu thập nguyên khí trong trời đất, ở chỗ này nguyên khí của trời đất hội tụ vượt xa những nơi khác. Chư vị không ngại thì cứ ở chỗ này tu luyện, đồng thời nếu trong lòng có nghi vấn gì thì cũng có thể hỏi nhau. Bây giờ hãy giải tán đi!
Áo choàng phất một cái, Phong Vân Vô Kỵ liền ôm lấy Phượng Phi đi vào trong Kiếm các.
– Cung tiễn Chí Tôn và công chúa!
– Cung tiễn Chí Tôn và công chúa!
Gần như sau khi Phong Vân Vô Kỵ rời đi không lâu, trong đám người dày đặc bên dưới có một nam tử mặc áo bào đen, trên đấu đội mũ trùm đầu màu đen, đang ngồi xếp bằng trên đất bỗng đứng dậy, băng qua đám người, lặng lẽ bước ra bên ngoài Kiếm các.
Sau khi rời khỏi Kiếm vực trăm dặm, tại một nơi núi non trùng điệp, nam tử áo đen kia bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về một ngọn núi bên phải.
“Keng keng!”
Giữa không trung, một tên nam tử toàn thân mặc giáp đen, ngay cả khuôn mặt đều bao trùm trong áo giáp, chậm rãi bước giữa không trung đi đến. Trong phạm vi ba thuớc quanh người nam tử mặc chiến giáp kia bốc lên một ngọn lửa màu xanh sẫm nhàn nhạt. Đây rõ ràng là Thiên Ma chiến giáp đặc biệt của Thiên Ma tộc.
“Keng!”
Một luồng sáng lạnh tỏa ra trong trời đất âm u. Trong đôi mắt lộ ra bên ngoài của nam tử mặc giáp đen kia lóe lên một tia sáng. Tay phải của y vung lên, thanh đao đen dài hai thước treo ở bên hông liền rời khỏi vỏ, ánh đao lấp lóe một vệt sáng lạnh.
“Xoẹt!”
Nam tử mặc giáp đen kia không nói lời nào, tay trái từ trong ngực móc ra một miếng ngọc có tua, ném về phía nam tử mặc áo bào đen, đồng thời hờ hững nói:
– Của ngươi phải không?
“Bộp!”
Nam tử mặc áo bào đen ngẩn ra, gần như theo bản năng chụp lấy miếng ngọc sáng rực kia. Đây là một ngọc bội đeo ở bên hông, cũng không có nhiều người mang loại ngọc bội này.
– Làm sao ngươi có thứ này?
Trong mắt nam tử mặc Thiên Ma chiến giáp bắn ra sát khí lạnh lẽo, đồng thời bàn tay cầm chuôi đao phát ra tiếng nổ lốp đốp.
– Ngươi có từng đi qua Hỏa Hoang Nguyên Vô Cực động Khảm Ly phủ?
Người áo đen bỗng nhiên in bặt, cúi đầu xuống. Mũ trùm đầu màu đen phía trên rũ xuống khiến người khác không nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, nhưng khí tức quanh người hắn lại không ngừng dao động theo giọng nói của nam tử mặc Thiên Ma chiến giáp.
– Ngươi sơ suất quá. Ngươi tính toán thật kỹ, nhưng lại không ngờ được chuyện này. Ngày đó vì một quyển “Thương Khung bí kíp” mà ngươi âm mưu sát hại sư phụ ta. Ngươi cho rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng lúc trước khi ngươi tiến vào nơi đó đã bị những người khác nhìn thấy. Mặc dù bọn họ không tận mắt nhìn thấy ngươi tiến vào động phủ của sư tôn ta, nhưng lại thấy ngươi hoảng hốt rời đi. Ngươi chắc chắn không ngờ được bạn thân của sư tôn ta là U Vô Tà cũng vì cuốn “Thương Khung bí kíp” kia nên vội vã tìm đến. Trong lúc vội vàng, ngươi đã làn vướng ngọc bội của mình tại nơi cửa động.
Nam tử mặc Thiên Ma chiến giáp càng nói càng kích động. đột nhiên vén Thiên Ma mũ giáp trên đầu lên. Mái tóc dài đen bóng rũ xuống vai. Dưới áo giáp lộ ra một khuôn mặt tràn đầy cừu hận, chính là Triệu Vô Cực.
Phong Vân Vô Kỵ vì cảm kích U Vô Tà đã tặng trăm vạn năm công lực, cho nên đã nhận y làm sư phụ, lại vì vậy mà bị Triệu Vô Cực hiểu lầm. Hai người đã ước hẹn trăm ngày sau giao chiến, không ngờ lại trùng khớp với ngày ước chiến giữa Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu.
Ngày đó đi đến Ma Đô, Phong Vân Vô Kỵ đã tính đến khả năng xấu nhất: trước tiên đánh bại Triệu Vô Cực, sau đó mới giao chiến với Xi Vưu. Nhưng chẳng biết vì sao, khi Phong Vân Vô Kỵ đến nơi thì chỉ thấy Ma Tổ Xi Vưu, còn tất cả người đi theo Xi Vưu, kể cả Triệu Vô Cực đều biến mất không tung tích. Mà hôm nay Triệu Vô Cực lại xuất hiện ở đây.
Người áo đen đứng ở không trung cách mặt đất hơn trăm thước, áo bào đen rộng thùng thình bay phần phật, cũng không trả lời chất vấn của Triệu Vô Cực. Nhưng đối với Triệu Vô Cực tâm tình đang kích động, sự im lặng này hiển nhiên là một kiểu ngầm thừa nhận.
– Thương Khung Vô Lượng thất đại thức!
Mái tóc dài của Triệu Vô Cực tung bay, tay phải đưa lên, thanh đao đen dài một trượng trong tay giơ ngang trước người, thân thể nhoáng một cái đột nhiên bắn lên trời. Sau người y bỗng xuất hiện ảo ảnh biển xanh sóng trào. Thân thể y rung lên, hai chân đưa lên quá đỉnh đầu, giữ tư thế đầu dưới chân trên, thân thể thẳng tắp bắn vào sâu trong bầu trời vô tận, biến mất không thấy.
“Xẹt!”
Một tiếng rít vang lên từ sâu trong bầu trời. Trong nháy mắt, nửa bầu trời hiện ra một màu xanh biếc, trong hư không còn loáng thoáng có tiếng thủy triều. Một lực hút vô hình tỏa ra trong hư không.
Người áo đen chân không dời, người không động, đầu hơi ngẩng lên nhìn về phía trên. Chỉ thấy trời xanh nổi lên một tầng sóng gợn, còn chưa hiểu là xảy ra chuyện gì, một ánh đao hình cung hẹp dài lạnh lẽo nối liền trời đất đã âm thầm xuyên qua không gian chém tới trước người ba trượng.
Người áo đen hờ hững không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không thấy có bất kỳ động tác nào, người đã nhẹ nhàng bay về phía sau. Thân thể của hắn và ánh đao hình cung lặng lẽ chém tới kia vẫn duy trì khoảng cách ba trượng, thoạt nhìn lại gây cho người ta một cảm giác là đao khí kia đang đẩy thân thể của hắn lui về phía sau.
“Xoẹt!”
Nơi ánh đao hình cung lướt qua, mặt đất màu xanh như bị cày xới, không một tiếng động xuất hiện một vết đao thẳng tắp rộng hơn hai trượng.
Y phục của người áo đen tung bay, như một phiến lá nhẹ nương theo đao khí lui về phía sau hơn ngàn trượng. Lúc này ánh đao hình cung to lớn nối liền trời đất kia chợt biến mất, theo đó tất cả khí lưu do đao khí làm bốc lên cũng tản đi. Ngay lúc này, người áo đen đột nhiên trong lòng có dự cảm, liền ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một bàn tay to lớn màu xanh nửa trong suốt từ trên trời đánh xuống, chưởng thế bao trùm phạm vi mấy ngàn trượng. Tại khoảnh khắc đao khí biến mất, “Thanh Minh chưởng” này liền không một tiếng động từ đỉnh đầu giáng xuống.
Đao pháp công kích là giả, “Thương Khung nhất chưởng” mới là thật.
Đến lúc này, với năng lực của người áo đen muốn lui ra cũng không còn kịp nữa. Điều duy nhất hắn có thể làm là đứng giữa hư không, bình tĩnh giơ một tay về phía trên như đang nâng trời.
“Ầm!”‘
Một vòng sóng chấn động mãnh liệt lan về bống phía, nơi đi qua giống như bẻ gãy cành khô, tất cả đều bị phá hủy hoàn toàn. Kình khí cuồng bạo làm bụi mù bốc lên cao mấy trăm trượng, cuồn cuộn lưu chuyển trong trời đất, mờ mịt không tan.
Bên trong mây đen trên bầu trời, mái tóc dài của Triệu Vô Cực tung bay như rắn, cặp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nơi khói bụi dày đặc nhất ở phía dưới, trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên sát khí lạnh lẽo.
Một trận cuồng phong thổi qua, đám sương mù mờ mịt kia lập tức dao động, khói bụi như nước sôi tản ra.
Triệu Vô Cực lạnh lùng nhìn vào phía dưới. Chỉ thấy nơi khói bụi tản ra, người áo đen kia vẫn lẳng lặng đứng ở vị trí ban đầu như cũ, thân thể thẳng tắp như núi, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài tùy ý bay lượn sau vai. Dưới chân hắn là những mảnh vải màu đen vỡ tan như bươm bướm bay lượn, phiêu đãng khắp nơi. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió vù vù.
Nam tử mặc áo bào đen như vừa chậm vừa nhanh ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn về phía Triệu Vô Cực ẩn thân. Tại khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Triệu Vô Cực nhìn thấy được một đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo và âm tà.
– Ngươi…
Triệu Vô Cực cả người chấn động, giống như nhìn thấy thứ gì không thể tưởng tượng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, thân thể loạng choạng lui về phía sau ba bốn bước.
“Ầm!”
Không có bất kỳ tiếng động nào, nam tử áo đen phía dưới đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Vô Cực. Trên mặt đất hoàn toàn trống rỗng, không hề có thứ gì để che giấu. Sau đó một tiếng xé gió rất nhẹ từ hướng bên truyền đến. Trong khóe mắt của Triệu Vô Cực, một bàn tay không hề to lớn giống như một con rắn vươn tới ngực hắn, một chưởng nhẹ nhàng đánh trúng hắn tâm thần còn đang hoảng hốt, không được tập trung.
“Ầm!”
Chỉ nghe một tiếng vang lớn. Một chưởng kia tựa như không hề có chút lực lượng nào, nhưng Thiên Ma chiến giáp rất cứng rắn trên người Triệu Vô Cực lại như bị chùy lớn đánh trúng, lồng ngực sụp xuống, vô số vết nứt lan khắp toàn thân.
– A!
Triệu Vô Cực kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, thân thể như diều đứt đây bay về phía sau mấy trăm trượng, một đường máu tươi bắn tung tóe.
“Ầm!”
Áo bào đen trên người nam tử kia đã rách nát, cũng không nói lời nào. Sau khi đánh ra một chưởng hắn cũng không hề dừng tay, thân thể như tôm hùm cong lại bắn ra, một lần nữa biến mất như ma quỷ, sau đó lại xuất hiện trước người Triệu Vô Cực ba thước một cách kỳ dị, đánh ra một chưởng nhẹ nhàng giống như không hề có chút lực lượng nào.
“Ầm ầm ầm!”
Tốc độ của nam tử mặc áo bào đen nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Chỉ trong chớp mắt đã tạo thành ba dòng hư ảnh trên không trung, liên tiếp ba lần đánh trúng thân thể Triệu Vô Cực. Càng không thể tưởng tượng là Triệu Vô Cực đã luyện thành “Thương Khung bí kíp”, khí thế ngập trời, một lòng muốn báo thù cho sư phụ, nhưng sau khi nhìn rõ nam tử mặc áo bào đen kia lại giống như biến thành một người khác, tâm tư hoảng hốt, không có bất kỳ sự phản kháng nào.
“Rào rào!”
Thiên Ma chiến giáp bị nam tử mặc áo bào đen đánh ba chưởng liên tiếp đã hoàn toàn vỡ thành mảnh vụn, theo thân thể Triệu Vô Cực vẽ nên một đường cong giữa không trung, ào ào từ trên trời rơi xuống.
“Phụp!”
Triệu Vô Cực bị nam tử mặc áo bào đen đánh ba chưởng, đến chưởng thứ ba thì đã bị kình khí hủy diệt tràn vào trong cơ thể đánh cho quỳ xuống, trượt ra gần ngàn trượng trong hư không mới dừng lại. Mà Triệu Vô Cực bị trúng ba chưởng không hề lộ ra kình khí kia, sắc mặt lại liên tục biến đổi mấy lần, từ trắng đỏ biến thành tím, từ tím biến thành xanh, cuối cùng trở nên như trắng bệch như tờ giấy.
– Tại sao, tại sao… đây là chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Triệu Vô Cực tái nhợt, hai mắt hoảng hốt vô thần, máu tươi chảy ra nơi khóe miệng. Trước ngực y đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, khí tức cả người không ngừng hỗn loạn, lộ ra vẻ bị nội thương rất nặng. Nhưng Triệu Vô Cực lại giống như không hề cảm giác được đau đớn, tâm thần của hắn như đã chìm vào nghi hoặc và khó hiểu.
Cách đó không xa, người áo đen liên tiếp đánh ra ba chưởng vào cùng một vị trí nơi ngực Triệu Vô Cực, sau đó thân thể vọt lên, xoay người một cái giữa không trung, đáp xuống cách Triệu Vô Cực không xa.
Một cơn gió nhẹ lướt qua trời cao, thổi bay những sợi tóc trên trán người áo đen, làm lộ ra gương mặt. Đây là một khuôn mặt vô cùng bình thường, bất kể là ánh mắt, lỗ mũi hay là ngũ quan khác đều không có chỗ nào đặc biệt. Thoạt nhìn sẽ gây cho người ta cảm giác đây là một người vô cùng bình thường, khả năng lĩnh ngộ cũng cũng bình thường. Loại người này vốn không nên có mặt ở Thái Cổ nguy cơ tứ bề, trọng trách trên vai, mà là nên xuất hiện ở không gian bình thường nơi không thể rời mặt đất ba thước, cũng không thể chạy một ngày ngàn dặm. Trong những không gian bình thường đó, người luyện võ lợi hại nhất cũng chỉ sống đến khoảng trăm tuổi là chết.
Người này có thể là một nông dân hiền lành, có thể là một vị tiên sinh kể chuyện, cũng có thể là một tú tài cổ hủ. Về võ đạo, nghề nghiệp thích hợp nhất với loại người này là sát thủ, bởi vì như vậy sẽ không ai có thể chú ý đến bọn họ. Nhưng đó chẳng qua là ở không gian bình thường, còn ở Thái Cổ, loại người có tướng mạo bình thường này chẳng những không làm cho người ta quên, ngược lại bởi vì sự bình thường của y mà khiến người ta nhớ kỹ… Người này thật sự không giống như một nhân tộc Thái Cổ.
Nhưng chính gương mặt như vậy lại khiến cho Triệu Vô Cực công lực đạt đến Thần cấp hậu kỳ, tại khoảnh khắc cuối cùng từ bỏ phản kháng, cả người giống như mất đi tất cả nhuệ khí và dũng khí, mặc cho người ta chém giết.
“Cộp cộp cộp!”
Người áo đen dừng lại một chút giữa không trung, sau đó từng bước đi về phía Triệu Vô Cực đang quỳ xuống. Tiếng bước chân kia đã trở thành thần chú đoạt mạng, mỗi âm tiết đều truyền đi rất xa trong trời đất yên tĩnh này.
– Sư tôn, đây rốt cuộc… là sao?
Khi người áo đen còn cách Triệu Vô Cực khoảng hơn hai mươi trượng, Triệu Vô Cực vốn luôn lẩm bẩm, hồn bay phách lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi run rẩy, nói một câu vốn không nên phát ra từ miệng y.
Người này lại chính là sư phụ của Triệu Vô Cực đã bị U Vô Tà giết chết, vốn đã không tồn tại từ lâu.
Triệu Vô Cực vừa nói ra câu này, không khí giống như nổi lên một tầng sóng gợn. Người áo đen đang từng bước đi về phía Triệu Vô Cực chợt dừng lại, trên gương mặt hờ hững cuối cùng cũng có một chút biểu tình.
“Bùng!”
Nam tử mặc áo bào đen phất tay áo một cái, ống tay áo đón gió hơi rung lên, hai tay thuận thế chắp sau lưng, hai vai vươn thẳng. Trên thân thể vốn bình thường nhất thời tỏa ra một luồng khí tức đầy áp lực. Dưới luồng khí tức này làm nổi bật, khuôn mặt bình thường kia bỗng có một khí thế uy nghiêm làm người ta phải khuất phục.
– Vô Cực, ta và ngươi đã từng là thầy trò, cũng xem như là có duyên phận, vốn không cần phải binh đao gặp mặt như vậy.
Thầy trò gặp lại, tình cảnh vốn phải rất ấm áp, nhưng giờ khắc này giữa núi non trùng điệp, trên bầu trời trong khoảng cách hai mươi trượng không hề có một chút khí tức ôn hòa nào, chỉ có một sự lãnh khốc đoạn tuyệt và tĩnh mịch.
– Đáng tiếc tại ước hẹn Ma Đô, ngươi không đi giao chiến với Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ kia mà lại theo đuổi tung tích của ta. Ngươi lại càng không nên đánh vỡ mũ trùm đầu mà ta dùng để che giấu khuôn mặt, khiến cho ta lộ ra khuôn mặt thật. Tuy ta không muốn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể thầy trò tương tàn, binh đao gặp mặt.
Tay áo bên phải của người áo đen phất một cái, khí tức chợt trở nên lạnh lẽo, giữa đôi lông mày cực kỳ bình thường kia hiện lên một luồng sát khí lãnh khốc.
– Sư tôn, chuyện này rốt cuộc là sao?
Triệu Vô Cực bình tĩnh nhìn người áo đen, trong mắt cuối cùng cũng có một chút thần sắc:
– Con vốn là một kẻ lưu lạc không có chí lớn, võ công không cao, nếu không có sư tôn che chở thì đã sớm chết dưới “chính sách máu tanh” do Thánh điện lập ra rồi. Qua nhiều năm như vậy, chỉ có hai thứ khiến cho con tiếp tục cố gắng. Thứ nhất là muốn báo thù cho sư tôn, vì mục tiêu này, mặc dù con không thích khổ luyện võ công nhưng vẫn luôn cưỡng bức mình, bởi vì nó mà con đã khổ tu mấy chục vạn năm, luyện thành “Thương Khung bí kíp”. Thứ hai là vì Phong Vân Vô Kỵ, con và hắn kết bạn cũng không lâu, nhưng hắn lại là huynh đệ của con.
– Hừ, có huynh đệ thì quên sư phụ rồi sao? Ta đối đãi với ngươi như vậy, nhưng ngươi lại vì một nam tử chỉ kết bạn mấy trăm ngày mà quên nghĩa thầy trò. Phong Vân Vô Kỵ kia nhận U Vô Tà làm sư phụ, ngươi lại xưng huynh gọi đệ với hắn, ngươi xem vi sư là gì? Ta không có tên đồ đệ như ngươi!
Người áo đen, cũng chính là sư tôn trong trí Triệu Vô Cực vốn đã chết từ lâu, Huyền Ninh Tán Nhân lạnh lùng nói.
– Không, không phải như vậy!
Trên mặt Triệu Vô Cực lộ ra vẻ thống khổ, muốn giải thích nhưng cũng không biết phải nói như thế nào, cuối cùng không chịu được hai tay ôm lấy đầu, thống khổ cúi đầu xuống. Sự thống khổ trong tâm linh này còn vượt xa đau đớn của thân thể.
Đối với Triệu Vô Cực, Huyền Ninh Tán Nhân chính là một người vừa thầy vừa cha, tuy không phải là ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt. Sâu trong nội tâm, Triệu Vô Cực đã sớm xem y là người cha yêu quý nhất có thể nương tựa vào. Cũng vì tình cảm chung sống trăm vạn năm này, khiến cho Triệu Vô Cực mặc dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn hạ chiến thư với Phong Vân Vô Kỵ, chọn cách quang minh chính đại đánh một trận tại Ma Đô, hoặc là chết bởi tay Phong Vân Vô Kỵ, hoặc là Phong Vân Vô Kỵ chết trong tay y, như vậy thì dù thế nào cũng không hối hận.
– Không phải vậy… không phải vậy… con tuyệt đối không quên cừu hận của sư tôn!
Triệu Vô Cực thống khổ gào lên, giống như tâm linh đang bị giày vò rất lớn.
– Không phải vậy sao? Được, vậy ta hỏi ngươi, U Vô Tà kia có thù giết sư phụ, ngươi có báo không? Phong Vân Vô Kỵ bái U Vô Tà làm sư phụ, ngươi rõ ràng có rất nhiều cơ hội, vì sao lại không giết hắn? Nói đi, ngươi nói đi!
Huyền Ninh Tán Nhân quát lên.
– Nói đi, ngươi nói đi!
Tiếng quát giận dữ của Huyền Ninh Tán Nhân như bùa chú vang lên trong đầu Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực vốn đã bị thương nặng, lúc này lại thành gút thắt trong tâm, muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào, trong lòng không khỏi dâng lên một ngọn lửa thiêu đốt, liền phun ra một ngụm máu tươi, thương thế càng nặng thêm. Ánh mắt của y nhanh chóng trở nên ảm đạm, lảo đảo như sắp từ trời cao rơi xuống.
– Cuối cùng cũng không có gì để nói à!
Trong mắt Huyền Ninh Tán Nhân lóe lên một vệt sát khí như không muốn bị phát giác, bàn tay bên dưới áo bào đen lật một cái, tay áo bào rộng thùng thình hơi rung lên. Chỉ thấy trên đỉnh đầu Triệu Vô Cực khoảng trăm thước, một bàn tay màu xanh to lớn không một tiếng động đánh xuống. Đây lại chính là “Thanh Minh chưởng mà Triệu Vô Cực khổ tu.
Dưới “Thanh Minh chưởng”, Triệu Vô Cực lại không hề nhúc nhích giống như không phát giác ra. Trên thực tế chân khí trong cơ thể y đã sớm bị một lực lượng cực kỳ sắc bén và bá đạo đánh tan, lúc này dù có lòng e rằng cũng không có sức. Mắt thấy Triệu Vô Cực sắp sửa chết dưới tay sư tôn mà y từng tôn kính và yêu quý nhất một cách không minh bạch như vậy, ngay lúc này…
Giữa Triệu Vô Cực và bàn tay lớn màu xanh kia bỗng nổi lên một làn sóng không gian. Huyền Ninh Tán Nhân biến sắc, ánh sáng trong mắt bừng lên. Tay áo bào rộng thùng thình của hắn rung lên, tay phải bên dưới tay áo vươn ra như tia chớp, muốn hạ sát thủ với Triệu Vô Cực, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Hư không trong phạm vi mười thước quanh người Triệu Vô Cực đột nhiên lóe lên, sau đó thân thể Triệu Vô Cực bỗng biến mất dưới bàn tay lớn màu xanh kia, khi xuất hiện thì đã là ở cách đó ngàn trượng. Đã có người từ xa điều khiển không gian quy tắc để cứu Triệu Vô Cực.
Cùng lúc này, bên trong Kiếm các cách đó ngàn dặm, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mở mắt. Không có chút dấu hiệu nào, người đã hóa thành một đoàn bóng trắng bắn ra bên ngoài Kiếm các, sau mấy trượng liền hóa thành ánh sáng trắng tan đi.
“Ầm!”‘
Tiếng gió lướt qua trước người Triệu Vô Cực ba thước. Một tên nam tử tóc đen xõa xuống vai, áo trắng như tuyết, vẻ mặt lãnh đạm bỗng nhiên xuất hiện, tay trái lặng lẽ đánh ra một chưởng vào hư không.
“Ầm!”
Trong hư không, thân thể của Huyền Ninh Tán Nhân bỗng hiện ra một cách kỳ dị, sau khi giao thủ với nam tử áo trắng kia lập tức lùi ra.
– Công Tôn Chỉ Thương, ta chờ ngươi đã lâu rồi.
Nam tử áo trắng tóc dài hờ hững xoay người lại, nhìn vào Huyền Ninh Tán Nhân, chậm rãi nói.
Bốn chữ “Công Tôn Chỉ Thương” vừa nói ra, Huyền Ninh Tán Nhân và Triệu Vô Cực đều giật mình.
Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ tung bay. Kình khí cuồng loạn khiến cho khí lưu khắp nơi dao động. Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng tay áo của ba người bay phần phật.
Sau khi trầm mặc một lúc, Huyền Ninh Tán Nhân cuối cùng lên tiếng:
– Tham kiến Kiếm Thần! Có điều ta nghĩ Kiếm Thần đã nhận lầm người rồi.
Dứt lời hắn liền xoay đầu lại, vội vã muốn đi về một hướng khác, nhưng mới vừa đi được mấy bước, sau người bỗng vang lên giọng nói của Kiếm Thần áo trắng.
– Không cần giả vờ nữa, Công Tôn Chỉ Thương! Ngươi có lẽ lừa gạt được Vô Cực, nhưng lại không gạt được ta, cũng không gạt được Pháp Tổ.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mắt một chút, thần sắc lãnh đạm nói.
Nghe được cái tên “Pháp Tổ”, Huyền Ninh Tán Nhân chợt dừng lại, vẫn quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ, nói:
– Chắc là trong thời gian này Kiếm Thần suy diễn võ quyết của Thái Cổ đã hao phí quá nhiều tâm thần, mới khiến cho tâm thần hoảng hốt. Pháp Tổ đã chết từ lâu rồi, tại Thái Cổ này ai ai cũng biết. Ta nghĩ Kiếm Thần tốt nhất nên về nghỉ ngơi một chút. Ngoài ra ta cũng không biết các hạ đang nói gì. Ta còn có chút chuyện, xin đi trước!
– Nếu như ngươi cảm thấy có thể ở rời khỏi đây trước mặt ta, vậy thì cứ việc!
Phong Vân Vô mấp máy môi, trong giọng nói không hề có chút tình cảm nào.
Nghe Phong Vân Vô Kỵ nói vậy, Huyền Ninh Tán Nhân lại dừng bước, xoay người đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ oán hận cực kỳ.
– Vô Kỵ, những gì ngươi nói không phải là sự thật đúng không? Nhất định là ngươi đang nói đùa phải không?
Dưới chân Phong Vân Vô Kỵ, Triệu Vô Cực đang quỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Kỵ, mang theo một chút hy vọng hỏi.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Phong Vân Vô Kỵ thoáng hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói:
– Vô Cực, thật ra huynh đã sớm dự cảm được chuyện này, phải thế không?
Triệu Vô Cực nghe vậy, ánh mắt nhấp nháy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hiển nhiên sâu trong nội tâm của y không muốn đối mặt với sự thật này, lại bị Phong Vân Vô Kỵ nói trúng.
Lúc này Huyền Ninh Tán Nhân lại im lặng, khuôn mặt bình thường như đã hóa thành gỗ, không tìm được một chút dao động tâm tình nào, chỉ hờ hững nhìn hai người.
– Ngươi có thể giấu được những người khác, nhưng không gạt được ta. Ngay từ lúc ngươi tiến vào Kiếm vực ta đã phát hiện ra, có điều ta vẫn luôn chờ đợi, xem thử ngươi rốt cuộc muốn làm gì ở Kiếm vực. Ngươi là con lai giữa người và ma, về linh hồn dù sao vẫn có chút khác biệt với nhân loại. Điểm này ngươi gạt được những người khác nhưng không thể qua mắt được ta.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
– Có điều tuy ta đã sớm biết ngươi là Công Tôn Chỉ Thương, nhưng lại không ngờ ngươi còn là sư tôn của Vô Cực huynh. Đến khi Vô Cực một lời vạch trần thân phận của ngươi, trong lòng ta nhất thời trở nên thông suốt, rất nhiều vấn đề liên quan đến ngươi cũng theo đó được tháo gỡ. Không nói đến việc hai tháng trước ngươi giúp ma tộc định ra kế sách, chỉ luận về phương pháp ẩn thân của ngươi đã đủ khiến ta phải nói tiếng “khen ngợi”.
Vẻ mặt Công Tôn Chỉ Thương khẽ động, vẫn như cũ im lặng không nói gì, thần sắc lãnh khốc. Triệu Vô Cực nghe vậy, trên mặt lại hiện lên vẻ thống khổ vô cùng. Tất cả nhận thức tốt đẹp trước đây vào giờ khắc này đều bị sụp đổ. Đối với một người chỉ có nguyện vọng đơn thuần như y, loại đau khổ này có phần khó chịu đựng nổi.
Bề ngoài Triệu Vô Cực có tuổi thọ mấy ngàn vạn năm, nhưng ở trong lòng y lại là một đứa trẻ yếu ớt nhìn thế giới này với ánh mắt đơn thuần.
– Thật ra chúng ta nên sớm nghĩ đến, một cao thủ cũng không nổi danh lắm làm sao có thể kết bạn với U Vô Tà trong tà đạo, hơn nữa dưới chính sách máu tanh còn có thể bảo vệ một đệ tử cũng không yêu thích luyện võ. Lúc ta mới tới, trong số cao thủ hệ phái tự do nổi trên bề mặt, Hoàng cấp vốn rất ít, Đế cấp lại càng cực kỳ khó tìm. Ngươi chẳng qua chỉ là một cao thủ rất bình thường trong hệ phái tự do, lại có thể sở hữu Huyền Minh sách, cũng chính là Thương Khung bí kíp. Thương Khung bí kíp của Thái Cổ vốn có rất nhiều phiên bản, thật thật giả giả không biết đâu mà lường, nphiên bản nằm trong tay ngươi lại là bản chính.
– Có điều với thân phận Công Tôn Chỉ Thương thì lại khác. Lúc ngươi mới vừa gia nhập Thái Cổ, đã lấy được huyền công bí sách nhiều không kể xiết. Thương Khung bí kíp mặc dù quý giá, nhưng với thân phận kia của ngươi thì cũng không phải là không thể có được. Thậm chí ta có thể khẳng định, Thương Khung bí sách lưu truyền ra nhiều phiên bản như vậy e rằng cũng có liên quan đến ngươi.
– Vô Cực vẫn luôn cho rằng Huyền Ninh Tán Nhân bị một cao thủ khác trong hệ phái tự do giết chết, nhưng ta lại biết, kết quả chẳng những không phải hắn giết ngươi, ngược lại là ngươi giết hắn. Đương nhiên, nói một cách chính xác hơn thì ngươi chỉ là thu hồi một phân thân của mình mà thôi. Công Tôn Chỉ Thương, ngươi nói có đúng không?
Phong Vân Vô Kỵ nói ra những lời này, sắc mặt Công Tôn Chỉ Thương liền biến đổi, cuối cùng cũng không giữ bình tĩnh được nữa, bất giác hỏi:
– Làm sao ngươi biết?
Trong giọng nói của hắn đã lộ ra sát ý dày đặc.
– Vạn Ma Diễn Sinh quyết không phải là một bí mật lớn. Tuy ta không hiểu nó rốt cuộc có huyền bí gì, nhưng phân thân của ngươi lại không ít. Chắc hẳn người giết hại ngươi khiến Vô Cực hiểu lầm chính là một trong số phân thân đông đúc của ngươi. Bất cứ ai cũng không ngờ, bản thể thật sự của ngươi lại là một cao thủ Thái Cổ trong tự do hệ phái, võ công không hề xuất sắc. Mọi người chỉ cho rằng Vạn Ma Diễn Sinh quyết ảo diệu, mỗi lần hấp thu lực lượng của một phân thân thì năng lực của ngươi lại gia tăng thêm một phần. Cho nên Thánh điện căn bản không nghĩ đến, từ trước giờ ngươi đều không hề che giấu thân phận của mình. Hơn nữa ngươi vẫn luôn ở dưới mắt Thánh điện, an tâm sắm vai một trưởng giả hiền lành mến yêu đồ đệ, cũng không ai biết ngươi chẳng qua chỉ lợi dụng đệ tử này để lừa gạt được những người khác, khiến cho những người khác không nghi ngờ mà thôi. Bởi vì bất kể thế nào, một tên Huyền Ninh Tán Nhân đều làm người ta khó mà liên tưởng đến cao thủ tuyệt thế Công Tôn Chỉ Thương trong ấn tượng của mọi người. Về điểm này ngươi quả thật làm không tệ.
– Tốt lắm. Nếu như ngươi có liên quan đến pháp tu, chắc là đã tu luyện pháp thuật bản nguyên của pháp tu. Đây đúng là sơ suất của ta. Phong Vân Vô Kỵ, ngươi quả thật rất thông minh, những chuyện sau này chắc ngươi cũng biết rồi. Kẻ duy nhất còn mê hoặc chính là đồ nhi này của ta. Không sai, Công Tôn Chỉ Thương là ta, Huyền Ninh Tán Nhân cũng là ta.
Huyền Ninh Tán Nhân, hay phải nói Công Tôn Chỉ Thương cuối cùng cũng thừa nhận thân phận của mình.
Ánh mắt lướt qua Phong Vân Vô Kỵ, Huyền Ninh Tán Nhân nhìn Triệu Vô Cực vẫn quỳ giữa hư không, đắm chìm trong sự đả kích nặng nề này, lạnh nhạt nói:
– Ta và ngươi từng là thầy trò, cũng xem như là có duyên phận. Ngươi còn điều gì không hiểu thì hỏi đi, hỏi xong ta sẽ thuận tiện tiễn ngươi lên đường một thể, cũng không uổng một kiếp thầy trò của ta và ngươi.
Triệu Vô Cực cúi thấp đầu, hai vai run rẩy, giống như hao phí rất nhiều sức lực nói ra:
– Con không quan tâm thân phận thật sự của người là gì, con chỉ muốn biết, khi người hóa thân thành Huyền Ninh Tán Nhân, những gì người làm có phải đều vì che giấu thân phận của mình hay không?
Trong giọng nói của Triệu Vô Cực, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một tia ao ước cuối cùng, giống như một người sắp chết giãy giụa, muốn nhận được một chút hi vọng và an ủi cuối cùng trong âm mưu này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Công Tôn Chỉ Thương yên lặng nhìn Triệu Vô Cực hai tay chống giữa hư không, niềm tin trong lòng dường như sắp sụp đổ. Một lúc sau, trong lòng hắn giống như có chút không đành lòng, lại mang theo một chút thù hận nói:
– Không sai, ban đầu tất cả những việc ta làm cho ngươi chẳng qua là để thân phận này của ta phù hợp hơn. Nhưng trong chuyện này cũng có một chút duyên phận. Bởi vì các nguyên nhân khác nhau, mặc dù ta được tiếp xúc với rất nhiều võ học mà người khác nằm mơ cũng muốn có, nhưng ta lại không thể tu luyện được. Cũng vì nguyên nhân này, lúc đầu mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ ta có thân phận huyết thống ma tộc, nhưng vẫn để cho ta tùy ý ra vào hang động dưới lòng đất Thánh điện. Hừ, tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Hổ Chí Tôn rất thương yêu đứa trẻ thất lạc nhiều năm này, thứ mà rất nhiều người vĩnh viễn cũng không có thì ta lại lấy được dễ như trở bàn tay, nào là Thương Khung bí kíp, Bạch Hổ bí lục… Nhưng có ai biết, tên khốn kiếp Bạch Hổ kia vốn là kẻ dối trá. Hà hà, nghĩ lại lúc trước bọn chúng đều cho rằng ta là một đứa trẻ không thể tu luyện võ học của nhân tộc, cho nên không hề giấu ta thứ gì, nghĩ rằng ta có biết một số thứ cũng chẳng làm được gì. Nhưng bọn chúng vĩnh viễn cũng không nghĩ ra, mặc dù ta không thể tu luyện những võ học kia, nhưng lại sáng tạo ra Vạn Ma Diễn Sinh quyết thuộc về ta, chỉ mình ta mới có thể tu luyện được. Hừ, Thương Khung bí kíp gì chứ, căn bản là một bộ bí kíp không trọn vẹn, tu luyện bộ bí kíp này vĩnh viễn cũng không thể thành tựu được Chí Tôn. Con tiện nhân Chu Tước kia dám lừa ta, cho ta một quyển sách rác rưởi như vậy. Hừ, dù sao ta cũng không tu luyện được, mụ đã dám lừa ta, ta cũng cầm nó đi lừa gạt toàn bộ Thái Cổ, để cho những nhân loại các ngươi tự giết lẫn nhau. Hừ, chỉ vỏn vẹn một bộ Huyền Minh quyết lại dẫn đến nhiều cuộc báo thù như vậy, cũng phải cảm tạ con tiện nhân Chu Tước kia.
Sắc mặt Triệu Vô Cực càng ngày càng xám xịt. Phong Vân Vô Kỵ tâm thần khẽ động, một luồng lực lượng to lớn liền cách không truyền vào trong cơ thể Triệu Vô Cực.
– Ban đầu mặc dù vì che giấu thân phận của mình nên ta mới thu tên đệ tử ngươi, nhưng một phần cũng là vì ngươi giống ta không thích tu luyện võ học của nhân tộc. Từ điểm này mà nói, ban đầu ta che chở cho ngươi cũng không phải hoàn toàn là giả.
Triệu Vô Cực nhắm mắt lại, hồi lâu mới dập đầu một cái, buồn bã nói:
– Đa tạ sư tôn!
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm lắc đầu, biết rằng một thân phận khác của Công Tôn Chỉ Thương là Huyền Ninh Tán Nhân có địa vị quá lớn trong lòng Triệu Vô Cực. Ban đầu vì nguyên nhân này Triệu Vô Cực gần như đã trở thành kẻ thù với mình, hôm nay mặc dù tất cả đã chứng minh đây là một âm mưu, nhưng tình cảm mấy trăm vạn năm cũng không phải nói bỏ là có thể bỏ được.
Công Tôn Chỉ Thương thản nhiên nhìn Triệu Vô Cực dập đầu, nói:
– Đầu cũng dập đầu, nghĩa thầy trò của chúng ta đến đây xem như ân đoạn nghĩa tuyệt. Những nghi ngờ trong lòng ngươi ta sẽ dứt khoát giải thích cho ngươi một lần, đại khái huynh đệ tốt kia của ngươi cũng đã nói rồi.
Nói đến đây, Công Tôn Chỉ Thương liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, sau đó tiếp tục nói:
– Mỗi lần Thánh điện lựa chọn nhân tuyển Chí Tôn ta đều có lưu ý. Nhưng việc ngươi gặp được nhân tuyển Chí Tôn của đời này cũng không nằm trong dự liệu của ta. Ban đầu vì để sắp đặt bố cục hai tháng trước, ta bắt buộc phải rời khỏi Thái Cổ, hơn nữa thời gian còn rất dài. Thân phận Huyền Ninh Tán Nhân này tự nhiên không thể tiếp tục che giấu, đành quyết định phá hủy nó. Ta và ngươi đã là thầy trò nhiều năm như vậy, tuy rằng ta cũng không thật sự xem ngươi là đồ đệ, cũng không dạy ngươi võ học, nhưng nói cho cùng đồ đệ trên danh nghĩa của ta cũng chỉ có mình ngươi. Nhìn vào điểm này, ta dĩ nhiên sẽ không tự mình ra tay giết chết ngươi. Hơn nữa, hừ, lúc ấy có lẽ ta còn chưa có thực lực này.
Công Tôn Chỉ Thương nói câu sau cùng lại có hàm ý sâu sắc, cũng không có bao nhiêu người nghe hiểu được.
– Cho nên ta muốn mượn tay của U Vô Tà mai táng ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại có thể tránh được một kiếp này. Huyền Minh quyển ta đã tách ra lầm hai phần, phần trên ta đã sớm giao cho ngươi. Thiếu đi phần dưới, Huyền Minh quyển chẳng qua là một võ học bình thường, để cho ngươi học cũng không có tác dụng gì. Còn thiếu đi phần trên, có phần dưới cũng không thể tu luyện. Cho nên giao phần trên của Huyền Minh quyển cho ngươi ta không lo lắng chút nào. Có điều sau đó lại xảy ra bước ngoặt, ta không nghĩ tới ngươi lại gặp phải người mà Thánh điện nhìn trúng.
– Sau khi ta phát hiện ngươi gặp được nhân tuyển Chí Tôn thế hệ này của Thánh điện, ta liền sắp xếp để phần dưới của Huyền Minh quyển đến tay ngươi. Cho nên tất cả những gì ngươi có hôm nay đều là do ta ban cho. Đối với ta ngươi chẳng có bất cứ bí mật gì. Phong Vân Vô Kỵ nhận U Vô Tà làm sư phụ, tất cả những đều nằm trong sự theo dõi của ta. Ta sắp xếp cho ngươi tu luyện Thương Khung quyết, ban đầu là muốn để ngươi và Phong Vân Vô Kỵ tương tàn, không ngờ tính cách của ngươi lại quá hèn yếu, bỏ qua nhiều cơ hội như vậy. Tại Ma Đô ta lại sơ suất để cho ngươi phát hiện đầu mối mới, đúng là đã tính sai. Ngươi còn gì muốn biết nữa không?