Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 495: Sự khiêu chiến của vương triều Ni Cổ Lạp Tư

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Tại Trung Ương ma sơn thuộc Ma giới.

Cửu tinh ngôi thứ năm Phản Hồn xuất hiện. Dưới ảnh hưởng của ngôi sao linh hồn kì dị nhất trong trời đất, vô số tàn hồn của những ma thần chết trong các trận chiến thảm khốc khắp Ma Giới vào thời khắc này lại tái sinh từ dưới đất.

Những ma thần chết trong cuộc chiến thần ma lần thứ nhất, thậm chí còn lâu hơn trước chiến tranh, sự cường đại của chúng đã vượt xa sự tưởng tượng của các thần ma bình thường hiện nay. Thời gian sinh ra càng lâu thì thực lực lại càng mạnh, năng lực còn sót lại sau khi tàn hồn tái sinh cũng càng lớn.

Bên ngoài Trung Ương ma sơn, từng hàng bóng ma cao lớn bước đi trong bóng tối của các dãy núi, gào thét điên cuồng. Số lượng của chúng nhiều như kiến, khiến cho tất cả yêu ma trấn thủ trên núi đều kinh hãi không ngớt. Nhưng so với các tàn hồn thần ma hung ác và khát máu bị dục vọng giết chóc chi phối, Trung Ương ma điện âm u đen kịt càng làm cho chúng yêu ma sợ hãi hơn.

Một đoàn đao ý vô cùng sắc bén, không thể ngăn cản như thủy ngân từ trong ma điện tối tăm trút xuống dọc theo sườn Trung Ương ma sơn.

Cả Trung Ương ma sơn, ngoại trừ Thái Huyền có Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công hộ thể, không sợ đoàn đao ý đang không ngừng khoách triển kia, đám yêu ma còn lại đều tránh lui. Ngay cả chúng ma luyện đao đến từ Thái Cổ cũng chịu không nổi đoàn đao ý như muốn bức vào biển ý thức này, đều từ trong đại điện chạy ra, tránh khỏi đoàn đao khí không thể kháng cự này.

Sau khi Đệ Nhất Phân Thần từ Thái Cổ trở về, tính tình chợt biến đổi, bất ngờ tuyên bố bế quan, thậm chí ngay cả việc rèn Sát Lục chiến giáp trước đó rất coi trọng cũng không thèm ngó đến.

Phong Vân Vô Kỵ bế quan đã đến ngày thứ bảy, cả Trung Ương ma điện bắt đầu bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, loáng thoáng như có sương đen từ trong đại điện tỏa ra. Dưới tác dụng của một lực lượng quỷ dị, tất cả ánh sáng, kể cả tinh quang ảm đạm của năm ngôi sao trên trời đều chìm vào trong bóng tối của ma điện, không có một tia sáng phát ra.

Cho dù mạnh mẽ như Cổ Liệt Nhĩ hay Thái Huyền, khi đứng bên ngoài Trung Ương ma điện cũng không thể nhìn thấy được hình dáng của ma điện, tất cả đều bị bóng tối thuần túy bao trùm.

Theo thời gian trôi qua, đoàn bóng tối hấp thu tất cả ánh sáng này bắt đầu từ Trung Ương ma điện dần dần khoách triển đến dưới chân núi và bầu trời. Đến ngày thứ mười bốn, một luồng đao ý sắc bén bỗng hiện lên trên đỉnh núi, cùng lúc đó một bóng mờ hình đao hẹp dài từ Trung Ương ma điện kéo dài lên không, từ xa nhìn lại giống như một thanh đao đen hẹp dài đầu mỏng kẹp giữa đỉnh núi, mũi đao chỉ thẳng lên trời.

Sau nửa tháng, đám người Cổ Liệt Nhĩ hoảng sợ phát hiện, trong màn sương mù dày đặc trên bầu trời Trung Ương ma điện bỗng xuất hiện một đôi mắt uy nghiêm đáng sợ. Cặp mắt kia vẫn luôn khép kín, nhưng mọi người đều có một loại cảm giác kì lạ, giống như khi cặp mắt kia mở ra nhất định sẽ long trời lở đất.

Khi Phong Vân Vô Kỵ bế quan tu luyện chiêu thứ năm của Kiếp Ma Đạo, đao ý sắc bén phát ra làm cho năm chiếc ma đỉnh dùng để rèn Sát lục chiến giáp không thể tiếp tục tiến hành được nữa. Cuối cùng theo ý của Thái Huyền, bèn chuyển nơi rèn sang năm đỉnh núi chung quanh ngọn núi chính của Trung Ương ma sơn.

Giữa sườn Trung Ương ma sơn, Thái Huyền ngồi bất động như tảng đá, trong cơ thể chân khí Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công không ngừng lưu chuyển. Sau khi Phong Vân Vô Kỵ bế quan tu luyện Kiếp Ma Đạo, toàn bộ đại quân đều do y thống lĩnh .

Bên ngoài Trung Ương ma sơn, đông đảo tàn hồn của ma thần không ngừng gào thét, còn phía trên núi lại hoàn toàn yên tĩnh

“Ầm!”

Phía tây cách Trung Ương ma sơn mấy chục dặm đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, trong tầm mắt mọi người, một đám mây đen nhanh chóng lan rộng đến chu vi mấy trăm trượng.

– Kẻ nào là hoàng đế của vương triều Trung Ương?

– To gan, lại dám gọi thẳng tên của chủ công!

Những tiếng hét giận dữ của đám yêu ma trên núi vang lên, thanh âm như núi lở đất nứt.

“Gào!”

Giữa đám mây đen đang lan về bốn phía bỗng xuất hiện một khe hở, một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời phát ra từ bên trong, sau đó một gã chiến sĩ rồng trên người mặc chiến giáp có hình ngọn lửa đen địa ngục, cưỡi trên một con rồng đen có hai cánh, tay cầm một thanh kích màu đen dài hơn ba trượng xuất hiện ở cuối tầm nhìn. Nam tử kia cũng không mang mũ giáp, mái tóc dài đen nhánh tung bay, gương mặt hiện rõ vẻ thô kệch.

Nam tử kia ngồi trên lưng con rồng đen sẫm cao mấy chục trượng, trường kích trong tay vung một cái, xông vào giữa đám yêu ma của Trung ương ma sơn, nói:

– Bản tọa chính là hắc ám long kỵ tướng của vương triều Ni Cổ Lạp Tư, phụng lệnh của đại đế truyền lệnh cho chủ nhân của các ngươi.

Nam tử nọ trừng mắt lạnh lẽo, chỉ vào lá cờ phía trên Trung Ương ma sơn, quát lên:

– Trung Ương ma sơn không được lập triều. Trung Ương ma đế chưa được Ni Cổ Lạp Tư đại đế cho phép, lại dám lập triều tại Trung Ương ma sơn ở gần thế lực của vương triều, đó chính là tội lớn. Hạn cho ngươi trong vòng mười ngày phải đến Mục Nhĩ Lạp sơn triều bái đại đế, tất cả thế lực đều sát nhập vào vương triều ta, như vậy may ra mới tha mạng cho ngươi. Nếu không… hừ!

Nam tử nọ ngồi trên lưng ma long, vung thanh kích lớn lên. Dưới thân ma long, mấy chục ma thần không ý thức, thân cao trăm trượng, thân thể không hoàn chỉnh bị đánh tan, chân tay bị đứt rải đầy trên mặt đất, bên dưới phần còn sót lại của đống chân tay này hiện lên rõ ràng một vết cắt sắc bén hình cung.

– Hừ!

Những tiếng hét giận dữ vang lên. Giữa không trung, lũ yêu ma lập tức gầm lên xông ra ngoài. Ở phía xa, tên ma tướng kia trong mắt lóe lên một luồng sát khí lạnh lẽo, tay trái rung một cái, thanh trường kích kia liền rít lên quét ngang trước người, mũi kích phát ra một điểm sáng lạnh.

– Tất cả hãy lui ra!

Thái Huyền bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt không biểu tình nói.

Ma giới vốn không quan tâm đến quân kỷ, chỉ phục tùng mệnh lệnh. Thái Huyền vừa lên tiếng, lũ yêu ma đã lao ra trăm trượng chợt dừng lại, sau đó lui trở về.

– Thế nào, ngươi chính là kẻ dám lập vương triều Trung Ương sao? Hừ, năng lực chẳng ra gì mà lá gan thì lớn thật.

Tên yêu ma kia kéo dây cương, dựng kích lên nói.

– Không phải ta.

Thái Huyền chậm rãi đứng lên, tay phải nắm lấy thanh đao đen hẹp dài, tay trái nhẹ nhàng vuốt qua lưỡi đao, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên, cũng không tức giận vì giọng điệu của đối phương.

– Không phải? Hừ, vậy chủ nhân của các ngươi đâu? Hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục, bản tọa còn phải nhanh trở về phục mệnh.

Hắc ám long kỵ tướng lạnh lùng nói.

– Mặc dù ta không phải là chủ sự ở nơi này, cũng không thể thay mặt chủ công trả lời vấn đề của ngươi, nhưng có một việc ta lại có thể làm được.

Thái Huyền dứt lời, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lẽo, tóc dài tung bay, trong đôi mắt lóe lên một vệt sáng lạnh:

– Tiễn ngươi trở về!

“Xoẹt!”

Thái Huyền hai tay cầm đao, đột nhiên chém ra. Một đoán bóng đao to lớn hẹp dài cắt qua không gian, phạm vi đao thế bao trùm đến mấy trăm trượng.

Hắc ám long kỵ tướng mở to hai mắt, không thể tin nhìn đao khí như hủy trời diệt đất kia.

“Ầm!”

Thái Huyền một đao xuất thủ chém nát hắc ám long kỵ tướng thành cát bụi, kể cả con rồng lớn kia, toàn bộ cuốn vào trong không gian phía sau đám mây đen.

– Không còn việc gì nữa, các ngươi về vị trí đi!

Mái tóc Thái Huyền phất lên, phát ra tiếng soàn soạt như đao quét qua hư không. Y vung tay lên, nói với lũ yêu ma phía sau, giống như vừa mới làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Một đao chém chết long kỵ tướng quân, Thái Huyền lại ngồi xếp bằng trên một khối đá đen tại đỉnh núi.

– Thái Huyền đại nhân, như thế có lỗ mãng quá chăng?

Cổ Liệt Nhĩ nhíu mày, đi nhanh tới:

– Chúng ta không xin ý kiến của chủ nhân mà đánh chết sứ giả như vậy, liệu có trái với ý định của chủ nhân không? Dù sao Ni Cổ Lạp Tư cũng là vương triều có tiếng tăm vang lừng tại Ma giới, với thực lực của chúng ta thật sự không đủ để đối kháng với bọn chúng.

– Không cần nói nữa! Trước khi bế quan chủ công đã giao tất cả mọi chuyện cho ta xử lý. Chủ công tuyên bố muốn thành lập vương triều Trung Ương, ý định của ngài đã quá rõ ràng. Cho dù ngươi tự mình đi hỏi chủ công, đáp án cũng sẽ là như vậy. Về phần thái độ quá kiêu ngạo của hắn, nếu chủ nhân biết chúng ta thả cho hắn đi thì sẽ không vui. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thái Huyền hờ hững nói, nói xong ngồi xếp bằng bất động, hai mắt nhắm lại. Phía sau y, một phiến màu xanh lục dần lan ra, nơi đi qua, từng dây leo như những con rắn uốn lượn trườn theo sườn núi trơ trọi như được dao gọt dũa.

Cổ Liệt Nhĩ yên lặng suy nghĩ. Với tính tình của chủ công, nếu gặp phải sứ giả kiêu ngạo như vậy e rằng cũng sẽ giống như Thái Huyền. Nghĩ như vậy hắn cũng thấy thư thái, chỉ là đối với việc chủ nhân đem đại quân vương triều vừa mới thành lập giao cho một gã yêu ma xa lạ đột nhiên xuất hiện, trong lòng hắn vẫn có chút lưu tâm.

“Cũng không biết chủ nhân tu luyện ma công gì mà khí thế lại kinh người như vậy.” – Cổ Liệt Nhĩ ngẩng đầu nhìn ma khí ngất trời trên đỉnh núi, lẩm bẩm nói.

Bóng đao khổng lồ đã gần như ngang với bầu trời, lực lượng hủy diệt ẩn chứa bên trong cực kỳ kinh người. Cổ Liệt Nhĩ thậm chí có thể khẳng định, chỉ cần một chút đao kình từ trong bóng đen trút ra ngoài, sẽ dễ dàng khiến cho Trung Ương ma sơn bên dưới hóa thành cát bụi.

“Đao ý ẩn chứa bên trong bóng đen này đang không ngừng tích lũy. Với tốc độ này, qua một thời gian nữa, e rằng trong cả Ma Giới người có thể tiếp được một chiêu này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chủ nhân chẳng lẽ là đang…”

Ngay lúc Cổ Liệt Nhĩ đang ngẫm nghĩ, một giọng nói nho nhã bỗng vang lên từ phía sau:

– Cổ Liệt Nhĩ đại nhân đang suy nghĩ gì vậy?

– Bội Lý Tư à? Ta đang suy nghĩ xem ma công của chủ công đã tu luyện đến mức độ nào. Dựa theo tốc độ mà khí tức hủy diệt lan ra, sợ rằng không lâu nữa chúng ta lại phải dời xuống dưới chân núi rồi.

Cổ Liệt Nhĩ xoay người lại nói.

– Đây là chuyện tốt.

Bội Lý Tư tươi cười nói, nụ cười đó gây cho người ta một cảm giác như mọi chuyện đều đã tính trước kỹ càng, tựa như chủ nhân của nụ cười đó trừ trước đến giờ chưa tìm thấy một chuyện gì làm cho hắn cảm thấy khó khăn:

– Công lực của chủ nhân càng cao, vương triều của chúng ta lại càng vững chắc. Nếu chủ nhân có thể tiến thêm một bước nữa, vậy vương triều Trung Ương của chúng ta cũng có khả năng sánh ngang với mười ba vương triều khác. Đến lúc đó, ta và ngài chẳng phải sẽ là đại tướng lập triều, được chủ công tín nhiệm sao?

– Tuy nói là vậy, nhưng trước mắt Ni Cổ Lạp Tư đã phái sứ giả đến biểu thị sự bất mãn, hơn nữa Thái Huyền đại nhân lại một đao chém giết sứ giả, e rằng lúc này vương triều Ni Cổ Lạp Tư đang cân nhắc xem nên phái ai tới đối phó với chúng ta.

Cổ Liệt Nhĩ hơi lo lắng nói.

– Không sao.

Bội Lý Tư lạnh nhạt nói:

– Ta đã ở trong sở Ám Tài rất lâu, đối với chuyện xưa của các vương triều này gần như đều hiểu rõ. Thời gian chủ nhân quật khởi rất ngắn, với tính tình của Ni Cổ Lạp Tư đại đế, không đến mức sẽ lập tức xuất động tất cả binh lực trong triều đối phó chúng ta. Chỉ cần không phải xuất động toàn lực, với thực lực của chủ nhân và lực lượng của mấy đại quân đoàn đủ để đối kháng với bọn chúng rồi. Chỉ cần hòa hoãn được một thời gian, ta tin trong khoảng thời gian này có thể khiến cho thực lực của vương triều tăng mạnh.

– Ồ! Những lời này của ngươi nếu là nói với chủ nhân, nhất định ngài sẽ rất cao hứng.

Bội Lý Tư chỉ mỉm cười.

– Cổ Liệt Nhĩ đại nhân! Nhờ vào rất nhiều ma huyết cao cấp trợ giúp, năm bộ ma phẩm đã gần hoàn thành rồi. Việc này vốn do ngài phụ trách, hôm nay chủ công bế quan không ra, có nên do ngài…

Nói đến đây, Bội Lý Tư lại ngừng không nói nữa. Ở phía xa, mấy ngàn yêu ma đang bay trên năm chiếc ma đỉnh, trong tay mỗi người đều xách một thi thể yêu ma không đầu, máu loãng không ngừng từ nơi cổ bị đứt chảy xuống. Rất nhiều máu tươi chảy vào trong ma đỉnh, bị những bộ phận của áo giáp màu đỏ kia hấp thu. Lúc áo giáp hấp thu ma huyết phát ra âm thanh như tiếng trẻ con mút, màu sắc cũng dần dần từ đỏ rực chuyển sang màu đen.

Vẻ mặt Cổ Liệt Nhĩ khựng lại, một hồi lâu mới nói:

– Ta biết rồi.

Tại khoảnh khắc Cổ Liệt Nhĩ cúi đầu, một vẻ sợ hãi thoáng lướt qua dưới mí mắt. Vừa nghĩ đến việc phải đi gặp chủ công báo cáo chuyện này, da đầu của hắn liền căng thẳng, từng sợi tóc đen như muốn dựng lên.

Bất đắc dĩ, Cổ Liệt Nhĩ đành phải xê chân bước lên trên núi. Trong vòng mấy trăm trượng từ đỉnh núi trải xuống sóng ngầm mãnh liệt, trên đất đá cứng rắn đầy những vết đao lộn xộn in sâu vào ba phân, loáng thoáng còn có tiếng ma khóc quỷ gào.

– Chủ công, thuộc hạ Cổ Liệt Nhĩ có việc bẩm báo!

Đáp lại là một sự yên tĩnh dài dằng dặc. Trên đỉnh núi hoàn toàn tối đen, ngay cả ngọn núi cũng bị che lấp. Nơi đó giống như một thế giới khác, một thế giới chỉ có bóng đêm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, trong cảm giác, tại nơi tối tăm kia dường như có linh hồn của một sự sống cường đại dần dần thức tỉnh. Trong lúc đang lo lắng không yên, Cổ Liệt Nhĩ đột nhiên cảm thấy trong sóng ngầm trên đỉnh núi có hai ánh mắt không mang theo chút cảm tình nào đang nhìn chăm chú vào mình.

“Nói đi!”

Trung Ương ma sơn hoàn toàn yên ắng, nhưng trong linh hồn của Cổ Liệt Nhĩ lại vang lên một giọng nói quen thuộc .

– Sát Lục ma giáp đã rèn xong, có chỗ nào cần đúc lại, xin chủ công chỉ bảo!

“Xoẹt!”

Cổ Liệt Nhĩ vừa dứt lời, trong thủy triều hắc ám dày đặc trên đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một ban tay màu đen khổng lồ, năm ngón tay to như cột lớn mở ra, phát ra một lực hút mạnh mẽ. Năm bóng đen liền phân biệt từ trong năm chiếc ma đỉnh bay ra, rơi vào trong lòng bàn tay không lồ kia.

“Cheng cheng!”

Sau những tiếng kim loại va chạm, năm bộ phận đã hợp thành một bộ áo giáp hoàn chỉnh, bề ngoài giống hệt như Sát Lục chiến giáp.

“Rào!”

Thủy triều thần bí dâng trào, bàn tay to lớn kia vừa thu lại, áo giáp liền bay vào trong bóng tối vô tận, biến mất không thấy.

“Bộ áo giáp này rèn không tệ, hình thức không khác bao nhiêu so với Sát Lục chiến giáp, chỉ là còn thiếu vài phần sát khí. Ừm, bổn tọa sẽ dùng sát lục ma khí tôi luyện thêm một lần, đủ để đánh lừa người khác. Cổ Liệt Nhĩ, ngươi làm tốt lắm, đây là phần thưởng của ngươi.”

Một khối cầu màu đen từ đỉnh Trung Ương ma sơn bắn ra, bay vào trong đan điền Cổ Liệt Nhĩ. Khối cầu màu đen trong cơ thể Cổ Liệt Nhĩ bùng nổ, hóa thành từng luồng ma nguyên tinh thuần ngưng tụ cực độ không ngừng lưu chuyển, ma nguyên hùng hậu mãnh liệt dâng trào. Cổ liệt nhĩ trong lòng mừng rỡ:

– Đa tạ chủ công!

Sau đó hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống.

“Ầm!”

Trong vòng một dặm chung quanh Trung Ương ma sơn, quy tắc đột nhiên biến động, sát lục khí tức có từ thời kỳ Ma Giới hỗn độn rải rác trong trời đất bắt đầu dâng trào, giống như sóng biển từng đợt nối tiếp nhau.

“Vù!”

Không khí tại Trung Ương ma sơn dao động. Không khí từ bốn phương tràn đến, hóa thành cuồng phong ào ạt. Được sát lục quy tắc tràn ngập hư không dẫn dắt, sát lục khí tức giống như sương mù hội tụ lại, hóa thành một đám mây đen hình vòng xoáy.

“Đinh!”

Trên đỉnh núi, một vệt cầu vồng màu đen bay ra, chui vào trung tâm đoàn mây đen hình vòng xoáy kia. Dưới sự khống chế của một loại lực lượng bí ẩn, sát lục ma khí nồng đậm này không ngừng truyền vào bộ ma khí vừa mới được đúc thành.

“Ầm!”

Trên chín tầng trời, một cột sét giáng xuống, mãnh liệt đánh vào trên bộ Sát Lục ma giáp. Từng cột nối tiếp nhau, liên tục không ngừng, mỗi lần đánh vào đều làm cho Sát Lục ma giáp trở nên đen và lạnh lẽo hơn, mặt ngoài chiến giáp thỉnh thoảng lại chiết xạ ra một luồng ánh sáng chói mắt.

Xuyên qua bóng tối trùng trùng, bên trong ma điện tối tăm nơi ánh sáng không thể rọi đến, tại trung ương đại điện xuất hiện hai bóng đen một trái một phải, bên trái chính là Phong Vân Vô Kỵ, còn bên phải chính là linh hồn Sát lục to lớn.

Nhìn kỹ lại, linh hồn Sát Lục kia là do từng vết đao tỉ mỉ tạo thành. Mỗi khắc trôi qua, linh hồn Sát Lục lại ngắn đi một phần, càng trơn tru hơn một phần, bề ngoài cũng dần dần giống như dáng vẻ của Phong Vân Vô Kỵ.

Chọn tập
Bình luận