Sắc mặt của Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai không ngừng biến đổi. Sự xuất hiện của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y. Theo lý thì tuyệt đối không thể xảy ra tình huống này, hơn nữa đối phương còn là nhân vật thống lĩnh của phe Quang Minh.
“Đại nhân, có gì đó không đúng. Bên phía Thiên Đường lẽ ra không thể có thái độ thần phục Đệ Ngũ Chí Tôn như vậy.” – Một tên Bắc Hải tù đồ dùng thần thức truyền âm cho Huyết Hải Ma Quân, nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ Thái Cổ và thiên giới đã đạt thành hiệp nghị?”
Trên thực tế, Ứng Đông Lai cũng đã phát giác ra điểm không phù hợp. Khí tức của Đệ Ngũ Chí Tôn trước mắt này hoàn toàn khác biệt so với trong trí nhớ của y. Nói một cách chuẩn xác, Đệ Ngũ Chí Tôn trước mắt thiếu đi khí tức của con người. Ý niệm trong đầu liên tục xoay chuyển, đột nhiên Ứng Đông Lai dường như nghĩ tới điều gì, lập tức nói với hai tên Bắc Hải tù đồ: “Không phải Đệ Ngũ Chí Tôn, đây hẳn là Bổn Tôn mạnh nhất trong ba phân thần do Đệ Ngũ Chí Tôn diễn sinh ra.”
Trước khi rời khỏi Thái Cổ, Ứng Đông Lai cũng biết một chút về chuyện Phong Vân Vô Kỵ nguyên thần phân ba, nhưng tình hình cụ thể thì không hiểu rõ lắm.
Mặc dù không hiểu vì sao Bổn Tôn trong ba phân thần của Phong Vân Vô Kỵ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn trở thành thống lĩnh của thiên sứ ánh sáng, nhưng nhìn vào khí tức lãnh khốc vô tình trên người đối phương, chắc chắn sẽ không vì phát hiện ra thân phận con người của hắn mà xuống tay lưu tình.
– Lập tức rời khỏi nơi này!
Sau khi suy nghĩ một chút, Huyết Hải Ma Quân Ứng Đông Lai nói như đinh đóng cột. Vừa dứt lời, cũng không để ý tới mấy tên trưởng lão gia tộc A Cổ Tư Thông bên cạnh sắc mặt trở nên rất khó coi, lập tức dẫn theo hai tên Bắc Hải tù đồ khác từ trên tòa thành cổ xưa to lớn lơ lửng nhảy xuống, bay vút về hướng khu vực đại thứ nguyên do huyết tộc chiếm lĩnh. Tiếng nổ lớn liên tục vang lên ở phía sau, vô số chùm thánh quang sáng rực từ trên trời chiếu xuống, bắn vào trong đại quân huyết tộc dày đặc. Toàn bộ chiến trường tràn ngập khói xanh xen lẫn mùi da thịt cháy khét.
– Chuẩn bị hợp lực thi triển Ánh Sáng Thẩm Phán!
Phía sau trận doanh Quang Minh, dưới sự thống lĩnh của một tên Tọa thiên sứ, đám thiên sứ ánh sáng nhanh chóng tụ tập lại với nhau, đồng thời ngâm xướng thần chú của Ánh Sáng Thẩm Phán. Mặc dù uy lực không thể so với Ánh Sáng Thẩm Phán do Sí thiên sứ thi triển, nhưng vô số thiên sứ ánh sáng hợp lại, đã bù đắp sự thiếu sót của Ánh Sáng Thẩm Phán là không đủ thánh lực và uy lực.
Trong tiếng thánh ca rung trời, những luồng thánh quang chữ thập to lớn từ trên trời giáng xuống, biến khoảng hư không này thành một hải dương ánh sáng.
“Ầm ầm ầm!”
Phía sau đại quân Quang Minh đột nhiên xuất hiện những cánh cổng ánh sáng lấp lánh, bên trong liên tục có thiên sứ từ Thiên Đường bay ra. Thánh lực ánh sáng trong chiến trường càng dao động mãnh liệt hơn. Mặc dù đang chiến đấu kịch liệt với Hắc Ám Chủ Thần, nhưng thiên giới dường như vẫn toàn lực ủng hộ hành động chinh phạt của Bổn Tôn.
Nửa ngày sau, khi Bổn Tôn từ hậu phương chiến trường đi đến, sau người hiện lên hư ảnh to lớn của Cứu Thục Chi Chủ, lại thi triển một chiêu Ánh Sáng Cứu Rỗi tiêu diệt mấy vạn chiến sĩ huyết tộc và tòa thành cổ xưa, huyết tộc cuối cùng đã hoàn toàn từ bỏ chống cự.
– Trời ạ, là Quang Minh Chủ Thần! Thiên giới lại phái đến một vị Quang Minh Chủ Thần!
– Trốn đi, trận chiến này đã không còn ý nghĩa rồi. Ngoại trừ Huyết Tổ chí cao, không ai có thể đánh bại một vị Chủ Thần.
Sau khi hư ảnh ánh sáng to lớn của Cứu Thục Chi Chủ xuất hiện phía trên chiến trường, thánh quang bắt đầu tràn ngập mỗi góc nhỏ. Một áp lực khiến linh hồn run rẩy từ trong cơ thể hắn tỏa ra. Tất cả huyết tộc đều run lên dưới áp lực vượt trên vạn vật này. Sự sợ hãi này thậm chí còn cao hơn bản năng sợ hãi đối với gia trưởng của bọn họ.
“Xuýt!”
Vô số huyết tộc hít một hơi lạnh, sững sờ nhìn hư ảnh Quang Minh Chủ Thần phía trên chiến trường. Sau một khắc, tất cả huyết tộc đều kinh hoảng thét lên, bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Không có ai ngu ngốc đến mức cho rằng có thể đối kháng với một vị Chủ Thần của thiên giới.
– Truy kích!
Trong trận doanh Quang minh, một tên Tọa thiên sứ bốn cánh vừa mới thi triển một pháp thuật ánh sáng số đông, đang quỳ một chân trong hư không, lúc này đột nhiên đứng dậy, thanh kiếm ánh sáng trong tay vung lên phía trước, đồng thời cao giọng hét lớn. Ở hai bên, vô số thiên sứ ánh sáng lập tức từ trong hư không lao xuống như sao băng, đuổi theo huyết tộc đang chạy trốn. Những luồng thánh quang đan xen trong huyết tộc, khói xanh lượn lờ, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Từ xa xa chỉ thấy những huyết tộc bị thánh quang đánh trúng, cả người bốc lên khói xanh, như vẫn thạch từ không trung rơi xuống.
Đây là lần tranh giành lãnh thổ đầu tiên với huyết tộc sau khi Bổn Tôn tiếp quản lực lượng Quang Minh ở đại thứ nguyên, kết quả cuối cùng là phe Quang Minh giành thắng lợi.
Thời gian vội vã trôi qua từng ngày. Trong khoảng thời gian này đại thứ nguyên cũng không yên tĩnh. Dưới mệnh lệnh của Bổn Tôn, đông đảo Quang thiên sứ không ngừng tiến về phía khu vực do huyết tộc thống trị. Lúc bắt đầu còn do Bổn Tôn thống lĩnh chinh phạt các tinh cầu, nhưng sau đó mức độ chinh phạt này dường như không thể thỏa mãn được nhu cầu về tín ngưỡng của hắn. Sau khi chiếm lĩnh mấy trăm tinh cầu, Bổn Tôn bắt đầu thay đổi sách lược. Đại quân Quang Minh nhanh chóng được hắn chia làm mấy trăm đội quân chinh phạt, mỗi đội đều có một phân thân từ trong thân thể hắn diễn sinh ra. Còn bản thể của hắn lại dừng ở trung ương khu vực do Quang Minh thống trị, liên tục hấp thu lực lượng tín ngưỡng hùng hậu, đồng thời không ngừng phân tích và suy diễn thần cách thời gian, nhằm để cho thần cách thời gian đạt đến hoàn mỹ.
Sau khi đại quân Quang Minh chiếm lĩnh một tinh cầu đều sẽ để lại một bộ phận thiên sứ để thể hiện phép màu, đồng thời dùng thánh lực trợ giúp xây dựng giáo đường kiểu Gothic trên những tinh cầu này một cách nhanh chóng. Những giáo hội mới này đều chỉ tôn thờ một Chủ Thần duy nhất, đó là Bổn Tôn
Tại Kiếm các xa xôi.
Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trong Kiếm các. Mạt Nhật Tế Điển trên bàn gỗ trước người lẳng lặng phát ra ánh sáng màu xanh biếc. Trong một góc cách đó không xa, Viên Tề Thiên hóa thành dáng vẻ loài người đang dựa vào vách tường hai bên, bắt chước Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng, trên người thỉnh thoảng lại tỏa ra ánh sáng. Có lúc gặp phải chỗ không hiểu, thiếu niên lại mở mắt ra, suy nghĩ một thời gian, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục tu luyện. Trên người nó đầy những giấy tờ rải rác, đó là những tuyệt học cái thế của hai nhánh pháp tu và võ tu. Từ khi Phong Vân Vô Kỵ bắt đầu đọc Mạt Nhật Tế Điển, Viên Tề Thiên cũng không quấy rầy hắn nữa. Trong lòng thiếu niên dường như hiểu được, lúc này Phong Vân Vô Kỵ đang làm một công việc rất quan trọng, cho nên cũng không quấy nhiễu. Bên trong Kiếm các hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng trang sách lật qua.
Trong Kiếm các yên tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng lật xem Mạt Nhật Tế Điển. Lĩnh ngộ cao nhất của Vu tộc đối với đạo của linh hồn đều ghi lại trong quyển điển tịch dày cộm này. Mỗi lần lật qua một trang, một cánh cửa mới dẫn đến linh hồn lại mở ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ.
Sau khi nhân tộc Thái Cổ sinh ra tại hỗn độn, bởi vì cách lý giải khác nhau để đạt đến sức mạnh đỉnh cao, cho nên đã sinh ra pháp tu và võ tu. Trong những cách giải thích khác nhau về sức mạnh này, có một thiên tài cái thế đã lựa chọn một con đường hoàn toàn khác biệt, đó là linh hồn.
Trong khi rất nhiều người suy nghĩ làm cách nào để đạt tới sức mạnh cực hạn, người đó lại suy nghĩ về bản nguyên của loài người. Điểm mà con người khác với đất đá cỏ cây là bọn họ sở hữu linh hồn. Vì để lĩnh ngộ linh hồn một cách tốt hơn, y đã sinh sống cách xa loài người, dần dần từ bỏ sức mạnh của mình, dùng tất cả thể xác và tâm thần lĩnh hội sự huyền bí của linh hồn. Người này chính là tộc trưởng đời thứ nhất của Vu tộc, cái tên Vu tộc cũng bắt nguồn từ tên gọi của y.
Vu cho rằng bất kỳ lực lượng nào ngoài linh hồn đều sẽ gây trở ngại đến việc lĩnh ngộ vu đạo, cho nên đã từ bỏ lực lượng của thân thể. Cũng bởi vì nguyên nhân này, cao thủ của Vu tộc đều sở hữu lực lượng linh hồn rất mạnh mẽ. Phong Vân Vô Kỵ nguyên thần phân ba, rất nhiều cao thủ đều không thể nhìn thấu được điều này, nhưng Cổ Vu thì chỉ cần vừa nhìn đã nhận ra, có thể thấy được thành tựu về linh hồn của y. Nhưng mặc dù sở hữu lực lượng linh hồn mạnh mẽ, thân thể của Vu tộc lại rất yếu ớt, thậm chí một cao thủ cấp Thái Cổ áp sát cũng có thể giết chết cao thủ Vu tộc giống như Cổ Vu.
Bởi vì nguyên nhân này, trong thời kỳ võ đạo hoành hành, thân thể mạnh mẽ trở thành một loại xu hướng của Thái Cổ, Vu tộc ít khi giao thiệp với người khác, trải qua mấy trăm triệu năm vẫn như vậy. Mặc dù cuối cùng Vu tộc đã phát minh một số vu khí để phòng ngừa cao thủ cận chiến, nhưng vẫn không thể nào thay đổi được vận mệnh suy tàn của Vu tộc.
Vu là tộc trưởng đời thứ nhất của Vu tộc. Trong cuộc chiến thần ma, bởi vì năng lực mà y thể hiện ra hoàn toàn phá hư sự cân bằng của chiến trường, vì vậy đã khiến Chủ Thần chú ý, từ đó dẫn đến sự diệt vong của mình. Trước khi chết, Vu đã để lại Mạt Nhật Tế Điển bao gồm tinh hoa cả đời mình cho Vu tộc, giao cho tộc trưởng của Vu tộc nắm giữ. Đồng thời nhờ vào bí pháp truyền thừa đặc biệt của Vu tộc, các đời tộc trưởng của Vu tộc cũng không cần tốn quá nhiều thời gian để nghiên cứu Mạt Nhật Tế Điển, từ đó giúp cho các tộc trưởng của Vu tộc có nhiều thời gian hơn để nghiên cứu đạo của linh hồn mênh mông.
Mạt Nhật Tế Điển không chỉ là một quyển sách đơn giản ghi lại công pháp của Vu tộc. Trên thực tế, các đời tộc trưởng của Vu tộc trước khi chết đều lưu lại lĩnh ngộ cả đời mình trong quyển Mạt Nhật Tế Điển này. Trong Mạt Nhật Tế Điển dày cộm có hai trang không thể sửa đổi, cũng không thể lưu lại lĩnh ngộ về vu đạo của các tộc trưởng Vu tộc khác, đó là trang bìa trong và trang cuối, trên hai trang đó có ghi lại công pháp của Vu đời đầu.
Mạt Nhật Tế Điển thật ra là một món vu khí mạnh mẽ, khi Phong Vân Vô Kỵ lật xem quyển chí cao bảo điển của Vu tộc đã phát hiện ra bí mật này. Để bù đắp cho sự yếu ớt của thân thể, Vu tộc đã sáng tạo ra không ít vu khí, mà Mạt Nhật Tế Điển chính là món vu khí mạnh nhất trong số đó. Vu đời đầu đã dựa vào thánh khí Vu tộc do một tay y sáng tạo này, thể hiện ra năng lực hoàn toàn đảo lộn sự cân bằng của chiến trường.
Trang bìa trong của Mạt Nhật Tế Điển có ghi lại bí quyết để phát động thánh khí của Vu tộc này, còn trang cuối mới là lĩnh ngộ của Vu đối với vu đạo. Truyền thừa của vu rất đặc biệt, kinh nghiệm cả đời cũng không cần chiếm khoảng trống quá lớn.
Vu tộc cho rằng, bất kể là chân khí của võ tu hay là pháp thuật của pháp tu, đều không phải là lực lượng bản nguyên nhất trong trời đất, mà phải là linh hồn của con người. Đây cũng là điểm mà con người khác với cỏ cây đất đá. Khi linh hồn đủ mạnh, hoàn toàn có thể chi phối bất kỳ năng lượng nào trong trời đất.
Phong Vân Vô Kỵ liên tục lật qua các trang, trên những trang sách này có ghi lại rất nhiều vu thuật công kích mạnh mẽ do các đời tộc trưởng Vu tộc lĩnh ngộ được. Hắn chỉ xem sơ qua những vu thuật công kích mạnh mẽ này một lần, ghi nhớ này vào trong đầu, cũng không cẩn thận nghiên cứu. Sự tồn tại của vu có đạo lý riêng của nó, dĩ nhiên cũng phải có chỗ hơn người.
Phong Vân Vô Kỵ sở hữu lực lượng tinh thần mạnh mẽ, tại Thái Cổ từ trước đến nay không một ai đạt đến trình độ như hắn. Nhìn từ góc độ của vu, có thể nói linh hồn của hắn đã đạt đến một mức độ chưa từng có. Nhưng với lực lượng linh hồn mạnh mẽ như thế, hắn lại không thể hoàn toàn phát huy ra sức mạnh của mình. Linh hồn hóa thành vô số không gian nghiên cứu đạo của quy tắc, cuối cùng hắn đã lĩnh ngộ được bước đầu đạo của quy tắc. Bất kỳ lực lượng nào ngoại trừ thần lực, chỉ cần có đặc tính gây tổn thương, hắn đều có thể lợi dụng được hóa thành kiếm trong tay. Năng lực này có lẽ đã đủ đối phó với cao thủ dưới Chủ Thần, nhưng khi đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Phong Vân Vô Kỵ cần phải lĩnh ngộ lực lượng tổn thương cao hơn một bậc, có thể khống chế cả thần lực có tính công kích. Nhưng trước mắt hắn vẫn không có đầu mối về cấp bậc này, quan trọng hơn là…
Tại khoảnh khắc chạm đến dòng sông vận mệnh, từ trong một phần tiên đoán do Pháp Tổ để lại, Phong Vân Vô Kỵ đã nhìn thấy mình cùng với quyển Mạt Nhật Tế Điển này, mà địa điểm lại chính là bên trong Kiếm các. Trong tương lai mà Pháp Tổ nhìn thấy, quyển Mạt Nhật Tế Điển này dường như rất quan trọng với mình. Phong Vân Vô Kỵ cũng không định thay đổi tương lai này.
“Xoạch xoạch!”
Tiếng trang sách vang lên trong Kiếm các. Nơi góc tường, thân thể thiếu niên bao trùm trong bóng tối ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng ngời nhìn vào Phong Vân Vô Kỵ tóc trắng, một lát sau lại dời mắt đi, ngồi trong góc chìm vào tu luyện.
Bỏ qua những trang ghi lại vu thuật mạnh mẽ, cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ đã tìm được lý giải về bản nguyên linh hồn của các đời tộc trưởng Vu tộc.
Pháp tu cho rằng bản nguyên của loài người chính là lực lượng tín ngưỡng. Khi con người tôn thờ một Chủ Thần, dưới tình huống bọn họ không phát giác, lực lượng của bản nguyên không gian sẽ dùng hình thái lực lượng tín ngưỡng hội tụ về quốc độ của chư thần, từ đó gia tăng thần lực của chư thần. Sau khi bản nguyên không gian suy kiệt, không gian này sẽ sụp đổ, khiến cho tất cả sinh linh đều chết hết.
Vu tộc cũng không phủ nhận ý kiến của pháp tu, đó là linh hồn của loài người sinh ra tại bản nguyên không gian. Trên thực tế, vu đã trực tiếp bỏ qua bản nguyên không gian để tập trung vào bản chất của loài người. Nếu như loài người trong một không gian là do bản nguyên của không gian đó diễn sinh ra, vậy thì bản nguyên không gian là thứ gì? Trước khi không gian sinh ra dĩ nhiên cũng không có thứ gọi là bản nguyên, vậy trước khi xuất hiện hình thái bản nguyên không gian thì nó là thứ gì?
Suy nghĩ của Vu tộc đã chạm đến một tầng sâu hơn so với pháp tu. Ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ dừng ở trang kế cuối của Mạt Nhật Tế Điển, đó là ký ức của tộc trưởng Vu tộc đời thứ hai lưu lại.
Tổ là tộc trưởng đời thứ hai của Vu tộc. Sau khi tộc trưởng Vu đời thứ nhất chết trong cuộc chiến thần ma, y đã trở thành tộc trưởng mới của Vu tộc. Chứng kiến sự khốc liệt của cuộc chiến thần ma, cái chết của Vu, sự hi sinh to lớn của loài người trong chiến tranh, cùng với sự hùng mạnh không thể so sánh của chư thần, Tổ đã bắt đầu suy nghĩ đến bản chất của Chủ Thần, cũng suy nghĩ tại sao giữa người và thần lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Tộc trưởng đời thứ hai của Vu tộc là Tổ muốn hiểu rõ về sự tồn tại của Chủ Thần hùng mạnh, mà muốn làm được điều này trước tiên cần phải biết các Chủ Thần cư ngụ ở nơi nào. Trong cuộc tìm kiếm này Vu tộc đã phát hiện ra nơi bắt nguồn của thời không. Trong đó mặc dù phần lớn là nhờ Tổ, nhưng cũng có công lao của Vu đời đầu, chỉ là lúc trước Vu còn chưa thăm dò đến nơi đó.
Cùng sinh ra tại hỗn độn, ưu thế này đã trở thành điều kiện cho suy nghĩ của Tổ, kết hợp với giải thích về đạo của linh hồn do Vu để lại, suy nghĩ của Tổ cuối cùng đã có kết quả.
Trước khi hàng tỉ không gian thành hình, vạn vật diễn sinh ra thì vũ trụ là một mảng hỗn độn. Trong khoảng thời gian này không có loài người, cũng không có Chủ Thần. Bất kể là bản nguyên không gian sinh ra loài người, hay là vực sâu bóng tối và hải dương ánh sáng sinh ra Quang Ám chư thần, trong thời kỳ này đều chỉ là một khoảng hỗn độn. Nói cách khác, từ bản nguyên để suy nghĩ, bản chất của loài người và Chủ Thần đều giống như nhau, đều chỉ là một mảng hỗn độn.
Sau đó vô số năm, thời gian và không gian bắt đầu thành hình. Dưới hai mươi sáu loại pháp tắc làm chủ, cùng với vô số quy tắc phụ trợ, hỗn độn bị phá vỡ, vũ trụ thành hình, sau đó hàng tỉ không gian mới dần dần xuất hiện. Trong trời đất, bất kể là mây mù, nước mưa, biển cả, núi cao, đồng bằng, cỏ cây, con sâu, con cá, thậm chí là cả vạn vật đều do quy tắc chi phối tạo thành, trong đó quy tắc lại phu thuộc vào pháp tắc. Nhưng trong trời đất lại có những thứ không phải do quy tắc diễn sinh ra, đó là linh hồn của sinh vật. Tổ cho rằng, mặc dù sự mạnh mẽ của Chủ Thần vượt xa tưởng tượng của loài người, nhưng về bản chất loài người và Chủ Thần lại cùng một gốc. Thậm chí y còn cho rằng, trên lý thuyết loài người hoàn toàn có thể nhờ vào tu luyện để trở thành Chủ Thần. Ý nghĩ này vô cùng lớn gan, nhưng người thừa kế sau Tổ lại ngầm thừa nhận và phát triển nó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Vu tộc cho rằng, bất kể là bản nguyên không gian sinh ra loài người, hay là hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối sinh ra chư thần đều cùng một gốc. Đây cũng là lý do tại sao Chủ Thần có thể thông qua phương thức hấp thu lực lượng tín ngưỡng, dùng để tăng cường thần lực của mình.
Khi vũ trụ thành hình, hỗn độn sơ khai, Chư thần đã sinh ra trong hỗn độn. Lúc ban đầu khi sinh ra, hoàn cảnh thai nghén của Chư thần vốn sung túc hơn nhiều so với loài người trong không gian, vì vậy bẩm sinh loài người đã thua kém chư thần rất nhiều. Trong vũ trụ có vô số không gian, nhưng chỉ có một hải dương ánh sáng và vực sâu bóng tối, từ đó có thể thấy được sự chênh lệch.
Yêu ma trời sinh đã sở hữu năng lực mạnh mẽ, theo thời gian trôi qua năng lượng của bọn chúng lại càng ngày càng mạnh hơn. Còn loài người ban đầu chỉ là thức ăn cho đám hung thú Hồng Hoang, đến sau này mới xuất hiện cao thủ cấp Thái Cổ, cuối cùng là Pháp Tổ có tư cách thành thần và Chí Tôn có thể đối kháng với Chủ Thần. Lúc đó đám hung thú cao cấp của Hồng Hoang đã sớm bị nhân tộc Thái Cổ thuần phục hoặc xua đuổi ra khỏi Thái Cổ. Tất cả những điều này đều là nhờ vào tu luyện.
Nếu loài người có thể thông qua tu luyện, đạt đến cấp bậc của yêu ma có thiên phú bẩm sinh vượt xa mình, vậy tại sao không thể trở thành Chủ Thần? Khi linh hồn của một người đủ mạnh, bù đắp được sự chênh lệch về cường độ linh hồn khi sinh ra giữa loài người và chư thần, Vu tộc cho rằng người này đã có điều kiện trước tiên và cần thiết để trở thành Chủ Thần.
Nhưng các đời tộc trưởng của Vu tộc bị hạn chế bởi sự hiểu biết về Chủ Thần, cũng không thể đề xuất phương pháp tường tận giúp loài người trở thành Chủ Thần. Có điều trong Mạt Nhật Tế Điển có để lại một phương pháp liên quan đến việc ngưng tụ và gia tăng cường độ linh hồn. Vu tộc thậm chí còn dựa vào bí pháp của mình, đưa ra một phương pháp khiến linh hồn đạt đến cường độ của Chủ Thần, nối liền linh hồn và pháp tắc, từ đó khống chế pháp tắc để sử dụng. Môn pháp quyết này có tên là Vu Đỉnh thuật.
Nhưng cho dù Vu tộc phát minh ra loại công pháp kỳ dị này, cường độ linh hồn của loài người và Chủ Thần vẫn có khác biệt quá lớn. Chư thần sinh ra trước loài người vô số năm, bản thân đã hấp thu năng lượng tinh túy nhất trong vũ trụ này. Dựa vào lý giải đối với võ tu, Vu tộc đã nhận định cường độ thân thể của loài người vốn không thể chịu được linh hồn cấp bậc Chủ Thần. Khi linh hồn đạt đến cường độ của một vị Chủ Thần, thân thể của loài người lập tức sẽ tan vỡ. Đến cuối cùng Vu tộc cảm thấy chán nản vì suy đoán này, sau đó cũng không tiếp tục ghi chép nữa.
Mạt Nhật Tế Điển chủ yếu ghi chép những vu thuật mạnh mẽ và phương pháp ngưng luyện linh hồn của Vu tộc. Ghi chép của Tổ chỉ là một suy đoán diễn sinh từ năng lực của Vu tộc, vốn không nên ghi vào trong Mạt Nhật Tế Điển. Nhưng bởi vì bị cuộc chiến thần ma kích động, cuối cùng Tổ đã ghi lại suy nghĩ này. Còn các đời tộc trưởng Vu tộc lại vì tôn kính Tổ, chẳng những không xóa ghi chép này đi, ngược lại còn tiếp tục phát triển suy đoán này của Tổ.
Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ dời khỏi Mạt Nhật Tế Điển, trong lòng không ngừng nhấp nhô. Trong ánh sáng xanh biếc do Mạt Nhật Tế Điển phát ra, từng hàng ký tự màu xanh sẫm như nòng nọc không ngừng di chuyển. Trong quyển sách này còn có một số ghi chép của Vu tộc mà Phong Vân Vô Kỵ không đọc đến, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Những thứ đó đều chỉ liên quan đến việc tu hành của Vu tộc, đối với hắn cũng không có ý nghĩa quá lớn. Thứ hữu dụng thật sự trong Mạt Nhật Tế Điển chính là Vu Đỉnh quyết này.
“Đó là phương pháp hình thành thần cách!” – Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, trong lòng sóng cả cuộn trào, tiếng tay áo phất phơ trước ngực có vẻ rất vang dội trong Kiếm các an tĩnh. Ở một góc, Viên Tề Thiên bị tiếng vang này làm kinh động, từ trong bóng tối mở mắt ra, một vệt sáng lóe lên trong mắt. Thiếu niên bình tĩnh nhìn sư phụ, cũng không nói lời nào.
Tổ và những tộc trưởng đời sau của Vu tộc cũng không biết suy đoán này của bọn họ kinh hãi thế tục như thế nào. Dưới cái nhìn của bọn họ, chênh lệch giữa loài người và Chủ Thần là quá lớn. Mặc dù Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm và Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát đều bỏ mạng dưới tay Chí Tôn của loài người, nhưng phía sau thắng lợi của Chí Tôn là nhờ vào bình hành pháp tắc mạnh mẽ, vì vậy cũng không thể nói lên điều gì. Theo như Vu tộc thấy, chênh lệch giữa linh hồn của loài người và Chủ Thần là hoàn toàn không thể bù đắp được.
Khi cuộc chiến thần ma lần đầu tiên bộc phát, mỗi khi có Chủ Thần giáng lâm hoặc Chủ Thần phân thân hùng mạnh xuất hiện, tất cả sinh linh trong chiến trường đều cảm giác được một sự run rẩy phát ra từ linh hồn, cùng với một áp lực vô hình khiến người ta thần phục, đó chính là khoảng cách to lớn về cấp bậc linh hồn.
Các đời tộc trưởng của Vu tộc, đời sau kế thừa suy nghĩ và ý tưởng của đời trước, tiếp tục công việc mà tộc trưởng đời trước không thể hoàn thành. Khi Vu Đỉnh quyết ra đời, Vu tộc cũng thu được kết luận là loài người không có khả năng trở thành Chủ Thần. Mặc dù nhận định Vu Đỉnh quyết không thể sử dụng được, nhưng tộc trưởng của Vu tộc cũng không xóa môn vu thuật có tiếng mà không có miếng này ra khỏi Mạt Nhật Tế Điển. Nguyên nhân trong đó có lẽ là do sơ sót, cũng có thể là vì không muốn uổng phí tân huyết của các tộc trưởng đời trước. Tóm lại hôm nay khi Phong Vân Vô Kỵ tham khảo Mạt Nhật Tế Điển, cái kết quả suy đoán kinh hãi thế tục này lại rơi vào trong tay hắn.