Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 235: Tát Cáp Lạp vương triều

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Ma nguyên cuồn cuồn dũng nhập vào thể nội Phong Vân Vô Kỵ, máu từ lồng ngực Hắc Thiên ma đế tuôn ra như suối, trong mắt kinh hãi liên miên. Luân phiên sắp đặt, tự tưởng rằng đã thành công, không nghĩ đến ngược lại rơi vào bẫy của đối phương.

Hát!

Phong Vân Vô Kỵ quát to một tiếng, dưới đầu khôi dữ tợn, từng tia hắc ti dài từ bên đầu khôi chạy dọc xuống dưới vai, phi phong sau lưng đón gió mạnh mẽ căng ra, ma khí nồng đậm bao lấy cả Phong Vân Vô Kỵ và Hắc Thiên ma đế vào trong đó.

Mắt thấy thân thể vạm vỡ mà khôi ngô của Hắc Thiên ma đế mau chóng khô quắt lại, cứ như vậy thì sau một lát nữa, Hắc Thiên ma đế tất sẽ hóa thành khô cốt, cuối cùng, Hắc Thiên ma đế đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe ra một tia lệ mang : “Sát Lục ma đế, bổn tọa sẽ trở lại!”

Phong Vân Vô Kỵ chấn kinh, dưới tác dụng của Hấp Tinh đại pháp đối phương căn bản khó có thể nhúc nhích, thế mà Hắc Thiên ma đế không ngờ còn có thể mở miệng dễ dàng như vậy, đang tự thấy không ổn, tốc độ hấp nạp của Hấp Tinh đại pháp trong thể nội lại một lần nữa tăng nhanh, song một ngụm máu đen phun ra trước mặt, tay phải đột nhiên trống không, phản ứng của Phong Vân Vô Kỵ cực kỳ nhanh, lập tức rút kiếm chém, Khô Lâu Thập Tự kiếm hóa thành một đạo tàn ảnh vung trong không trung rồi chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết theo đó vẩy ra một nắm tro bụi, ngoài mấy trăm trượng, Hắc Thiên ma đế ôm cánh tay bỏ chạy, tốc độ nhanh như lưu quang, trong nháy măt liền biến mất vô ảnh vô tung…

Biến hóa này quá mức đột ngột, Phong Vân Vô Kỵ không hề ngờ tới dưới loại tình huống đó mà Hắc Thiên ma đế lại có thể dư lực chạy thoát, hơn nữa tốc độ bất ngờ bạo tăng không chỉ mười lần. Đuổi theo cũng không kịp đành phải mặc kệ hắn chạy thoát.

Một cỗ ma nguyên tinh thuần lưu chuyển trong thể nội, Phong Vân Vô Kỵ oán hận dõi mắt về hướng Hắc Thiên ma đế trốn chạy, sau đó nhắm mắt lại, từng cỗ ma khí từ khải giáp chạy xuống, rất nhanh, Phong Vân Vô Kỵ lại lần nữa mở mắt, tinh mang trong mắt bạo trướng.

Hắc Thiên ma đế dù thoát mạng nhưng lại tặng cho Phong Vân Vô Kỵ chí ít một ngàn vạn năm ma nguyên tinh thuần, chỉ điểm này mà nói, Phong Vân Vô Kỵ chuyến này tuy không thể giết hắn nhưng thu hoạch vẫn không tệ.

Oanh !

Phong Vân Vô Kỵ không chút báo trước tung ra một chưởng, một tiếng nổ rung trời vang lên, phía trước “đường chân trời”, vô số Ma tộc bị nổ tan tành, hàng ngũ Ma tộc phân bố hình quạt biến thành một mảnh đất trống rộng lớn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

“Tiêu diệt bọn chúng, một tên cũng không giữ lại!” Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm phía dưới, ngữ khí hung ác nói.

Trong tâm Phong Vân Vô Kỵ, câu nói “Sống, hay là chết” này không chỉ nói với Hắc Thiên ma đế mà còn bao gồm cả thuộc hạ của Hắc Thiên ma đế.

Vừa vén phi phong lên, Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Ma cung, trong nháy mắt lập tức biến mất trong cơn mưa xối xả.

Choang!

Một hắc ảnh từ không trung rơi xuống, cắm ở trên mặt đất trước người tứ đại Ma hoàng, chuôi kiếm lắc lư không ngừng, lúc này, Khô Lâu Thập Tự kiếm toàn thân đều lượn vòng ma khí nhàn nhạt, còn có cả sương mù lạnh buốt.

Cổ La dè dặt bước lên phía trước, cởi bì giáp trên người, cẩn thận bọc lấy Khô Lâu Thập Tự kiếm, song cho dù như thế, trong sát na khi nắm chuôi kiếm, Cổ La vẫn cảm thấy một đợt sát khí xông vào trong đầu, trong mắt không khỏi cảm thấy một trận mê muội. Rất lâu sau cảm giác này mới qua đi, mở mắt đã thấy Ma tộc của Sát Lục ma đế chém giết về phía quân đội của Hắc Thiên ma đế, không còn Hắc Thiên ma đế, không còn Ma hoàng, chiến tranh hoàn toàn lệch hẳn về một bên…

Sự thất bại của Hắc Thiên ma đế đã gián tiếp thành tựu lên danh tiếng vô pháp vô thiên của Sát Lục ma đế, trận đồ sát “đường chân trời” lại lần nữa tạo thành uy danh khát máu của Sát Lục ma đế.

Thi thể mấy ngàn vạn chiến sĩ chất đầy dưới “đường chân trời”, tay chân tàn đoạn vung vẩy nơi nơi, máu đen bị cơn mưa liên miên gột rửa ngoài mấy ngàn dặm, cả mặt đất nhuộm thành màu đen, mấy ngày sau, lửa cháy hừng hực từ lãnh địa của “Phỉ Mặc đại ma hoàng” bốc lên, hỏa diễm bốc lên cao mấy ngàn trượng, khói mịt mùng mùi hôi thối xen lẫn mùi cháy xém nồng đặc xông thẳng lên trời xanh, che cả thiên không hết mấy ngày…

Chinh chiến, chinh chiến không ngừng, đồng thời với uy danh Sát Lục vô địch của Phong Vân Vô Kỵ, cũng dẫn tới việc càng ngày càng nhiều cường giả Ma tộc quy thuận, bởi thế, dưới trướng Sát Lục ma đế tựa như quả cầu tuyết lăn càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều, do trên đường chinh chiến chia thành nhiều lộ nên đến bây giờ, dưới trướng Sát Lục ma đế, lấy Sát Lục ma cung làm trung tâm hướng bốn phương tám hướng đi chinh chiến, nơi đi qua, tuyệt đại bộ phận chưa chiến đã hàng, kẻ nào chưa hàng, tiêu diệt sạch sẽ! Tàn thi thiêu đốt!

Bốn phía xung quanh Sát Lục ma đế có hàng trăm Ma đế, song bất luận là thực lực hay danh vọng, có thể so được với Hắc Thiên ma đế cũng không có mấy, sau khi Phong Vân Vô Kỵ tự thân ra tay, với Khô Lâu Thập Tự kiếm cùng Hấp Tinh đại pháp tiêu diệt mấy chục tên Ma đế, khi mọi người đều bị chấn nhiếp thì dần dần, bắt đầu có cao thủ Ma đế cấp tự thân đến Sát Lục ma cung diện kiến Phong Vân Vô Kỵ, cam chịu làm thần!

“Sống, hay là chết?”

Câu nói đã thành đề tài bình luận của tất cả Ma tộc xung quanh Sát Lục ma cung, nơi cờ của Sát Lục ma đế tới, sau khi câu nói này ra khỏi miệng, hết thảy Ma tộc bắt buộc phải trong thời gian mấy lần hô hấp đưa ra quyết định, không ai có thể ngoại lệ!

Trong mấy tháng, Phong Vân Vô Kỵ xuất động hơn mười lần, mỗi lần xuất phát, chắc chắn phải chém giết hàng vạn Ma tộc, hơn nữa điểm khác biệt với cường giả Ma tộc bình thường chính là, đối tượng Sát Lục ma đế tiêu diệt từ trước tới nay chưa có ai ngoại lệ, không chỉ giết cường giả, đối với kẻ yếu, y theo đó mà giết!

Phía đông Ma giới, ngọn lửa chiến tranh hừng hực rất lâu chưa tan, từ Sát Lục ma cung hướng thẳng đến khắp cả tứ phương, trong vài năm ngắn ngủi, danh tiếng của Sát Lục ma đế, với sự tàn nhẫn, khát máu, hiếu chiến, công pháp quỷ dị, cao tuyệt đã vang vọng tới cường giả Ma đế cấp trong cả Ma giới…

Trong mấy năm, Phong Vân Vô Kỵ đã trở thành một trong những Ma đế có lãnh địa, thế lực lớn nhất phía đông Ma giới, dưới trướng có mười sáu cao thủ Ma đế cấp, hơn trăm Ma hoàng cấp, hơn sáu ngàn Ma vương cấp, hơn năm vạn Ma quân cấp cùng với vô số Ma tộc sĩ binh, chỉ riêng Ma nữ bắt làm tù binh cũng hơn mấy chục vạn, trong Sát Lục ma cung, hầu như toàn là Ma nữ, bọn chúng phụ trách sinh hoạt của cả Ma cung, bao gồm cả cuộc sống hàng ngày của Ma đế, bộ phận dư thừa, Phong Vân Vô Kỵ đều thưởng cho thủ hạ.

Cùng với cuộc sống xa hoa của Ma đế trong dĩ vãng có chút khác biệt, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy nữ nhân lõa lồ thực sự xấu xí vô cùng, cho nên yêu cầu tất cả Ma nữ bắt buộc đều phải mặc quần áo, cho dù là nửa lộ, về phần những quần áo này – Ma giới có rất nhiều không gian nhân loại trà trộn vào yêu ma, vài yêu ma cách mỗi đoạn thời gian lập tức sẽ mang số lượng lớn những thứ từ vị diện nhân loại hiến cho chủ nhân của mình.

Mệnh lệnh của Sát Lục ma đế, không ai dám cãi lời, tất cả Ma nữ, dựa theo các yêu cầu của cường giả Ma giới, vốn được huấn luyện dâm đãng vô cùng cũng trở nên đoan trang, sự thay đổi này khiến thuộc hạ Sát Lục ma đế đều được mở rộng tầm mắt, hóa ra nữ nhân mặc quần áo lại hấp dẫn đến thế!

Khi một đám tình dục đại trướng, mỗi lần Phong Vân Vô Kỵ thưởng cho thuộc hạ, đều sẽ gây lên tranh chấp không ngớt, đối với sự tranh chấp này, Phong Vân Vô Kỵ luôn luôn không để ý và can thiệp.

Mặc dù mặc Sát Lục chiến giáp khiến Phong Vân Vô Kỵ vô phương cùng đám Ma nữ làm chút “chuyện đó”, nhưng cũng không ép buộc thủ hạ cũng giữ mình. Lúc này, khoái cảm chinh phục đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, phải vượt xa cả khoái cảm nhục thể, hơn nữa, loại chinh phục vô tận này, hoàn toàn nhất trí với tâm tưởng của hắn!

Nơi chiếm được, hết thảy phải giao cho Ma đế, không ai dám chiếm làm của riêng! Dưới danh tiêng của Sát Lục ma đế, tất cả thủ hạ vừa kính vừa sợ, đồng thời lại sùng bái điên cuồng, ngay cả Ma nữ nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ đều trở nên kích động phi thường, trên thực tế sự máu lạnh Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện ra, chính là hình tượng hoàn mỹ nhất trong lòng tất cả Ma tộc!

Sát lục không ngừng khiến địch nhân sợ hãi, cũng khiến người ta sùng bái điên cuồng!

Vô số lần chinh chiến, mỗi tên Ma đế thuần phục dưới ma uy của Sát Lục ma đế thì địa vị của Sát Lục ma đế trong mắt chúng gần như bất bại, chí ít, trong đám đồng cấp, Sát Lục ma đế gần như đứng ở thế bất bại, đương nhiên ngoại trừ Ma thần!

Mỗi một Ma tộc đều biết sự tồn tại của Ma thần, mỗi Ma tộc thấp kém đều mong muốn trở thành Ma thần, nhưng Ma thần đối với chúng mà nói lại cao không thể với tới! Vì đó là Thần!

Nếu dựa theo loại tình huống này, không ngừng tiến hành chinh chiến, Sát Lục ma đế sẽ trở thành người thống nhất cả phía đông Ma giới, hơn nữa dần dần phát triển lớn mạnh, hắc kỳ một mặt khắc hình Khô Lâu Thập Tự kiếm nếu có thể đem cắm lên hơn nửa khu vực phía đông Ma giới thì Ma đế cả phía đông Ma giới sẽ thuần phục dưới trướng Sát Lục ma đế, đương nhiên đây chỉ là một loại giả thiết, nếu hắn không xuất hiện…

Oanh!

Hôm nay, Phong Vân Vô Kỵ đang xếp bằng trong Sát Lục ma cung thì đột nhiên một cỗ nguy cơ ập đến, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng nổ thật lớn trên đỉnh đầu vang lên, sau đó một cây thiết trụ đường kính vài trượng từ trên không hạ xuống, xuyên thủng cả Sát Lục ma cung to lớn, một đầu thiết trụ cắm vào đất, đầu kia lại ở trên bầu trời!

Cả vách tường bên cạnh thiên điện đổ sụp xuống, toái thạch lả tả khắp nơi, Phong Vân Vô Kỵ vừa liếc mắt thì nhìn thấy mặt ngoài thiết trụ khắc đầy phù văn cổ, hoặc nói càng chuẩn xác hơn thì đây là một thanh vũ khí cực kỳ lớn!

Hoa!

Tất cả Ma tộc thủ vệ bên ngoài Sát Lục ma cung đều chấn động, người người tản khai, ngẩng đầu nhìn thiết trụ thông thiên kia, một đầu thiết trụ nối liền với cả bầu trời, căn bản vô phương nhìn thấy điểm cuối của nó!

Một cơn gió dọc theo từ phía trên thiết trụ thổi xuống, vô số Ma tộc bị cơn gió này thổi bay, cả Sát Lục ma cung đều bị nó thổi. “Oanh” một tiếng, lại một lần nữa sụp quá nửa, chỉ còn lại thiên điện nơi Phong Vân Vô Kỵ ở, thông thẳng trước sau, không có lấy nửa vật che đậy.

Một cỗ khí tức cường đại tuyệt luân từ thiên không truyền đến, đè chặt Phong Vân Vô Kỵ lên đất!

Ba ba!

Lấy vị trí Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng làm trung tâm. Mặt đất lõm xuống, từng vòng khe hở kéo dài ra bốn phương tám hướng!

Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng gào một tiếng, ma công trong thể nội điên cuồng vận chuyện, nghênh đón cỗ uy áp cường đại này, đột nhiên gào lên : “Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc là ai?!!!”

Phốc xuy !

Da trên cơ thể Phong Vân Vô Kỵ lần nữa nứt ra, máu bay tứ tung, nhưng cỗ áp lực cường đại vô bỉ kia sau một tiếng rống giận của Phong Vân Vô Kỵ lại đột nhiên biến mất, sau đó trầm mặc trong chốc lát. Trên bầu trời, trung tâm ô vân đột nhiên bị xé toạc, lộ ra một cái đầu đen cực lớn, hai con mắt đỏ như máu, hai sừng dài cực lớn.

“Ngươi chính là Sát Lục ma đế? Rất tốt!” Miệng cái đầu giống như trâu kia ngoác ra hít một hơi, phát ra thanh âm cực lớn : “Nơi hiện tại ngươi đang ở, thuộc về lãnh địa của “Hắc Sát ma thần” ta, tất cả Ma tộc trên khu vực này, đều phải nghe lệnh ta!”

Dương như đáp lại lời hắn, mười mấy tên Ma đế đã thuần phục Phong Vân Vô Kỵ trong sát na xuất hiện trước mặt hắn rồi quỳ sát đất, cúi đầu xuống đất đồng thời cung kính nói : “Cung nghênh Hắc Sát ma thần!”

Động tác chẳng để vào mắt không hề che giấu ngoài đại điện, cơ bản đã khẳng định, chỉ có mình vị Ma đế này mới không biết sự tồn tại của “Hắc Sát ma thần”!

Hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt, trong ý thức chỉ còn sót lại mặt đen tối của Phong Vân Vô Kỵ, so sánh thực lực hai bên, sau khi thu được kết quả từ việc một bổng của đối phương có thể đè bẹp mình, hắn nhanh chóng đưa ra lựa chọn chính xác.

“Cung nghênh Hắc Sát ma thần, không biết đại ma thần hàng lâm nơi này là có việc gì?” Phong Vân Vô Kỵ quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, giọng điệu cung kính nói.

Hắc Sát ma thần hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh tỉnh lại, cười to nói : “Ha ha ha…Không tồi, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt*, bổn thần tha thứ cho hành vi trêu đùa, làm càn bấy lâu nay của ngươi ở đây, trước khi đến đây, vốn đã quyết định chủ ý, nếu ngươi không biết thức thời, một gậy đập chết ngươi!”

Phong Vân Vô Kỵ nghe thấy vậy trong thâm tâm hơi chấn động, thầm cảm thấy may mắn không thôi , với thực lực hiện giờ căn bản không phải là đối thủ của cường giả Ma thần cấp, ẩn nhẫn mới là thượng sách, đồng thời một ý niệm xẹt qua trong tâm : “Với sự yểm hộ của Hắc Sát ma thần, nói không chừng có thể giấu được ánh mắt của Hắc ám quân chủ, cho dù dẫn tới sự chú ý của Hắc ám quân chủ, nói không chừng còn có thể dùng Hắc Sát ma thần này làm bia đỡ đạn, chỉ là không biết chênh lệch giữa cao thủ Ma thần cấp và Hắc Ám quân chủ, rốt cục kém bao nhiêu?”

Nghĩ đến đây, Phong Vân Vô Kỵ lập tức vỗ mông ngựa : “Dưới sự uy nghiêm của ma thần, ai dám không phục chứ, ta tuy thành danh không lâu nhưng sớm đã nghe nói đến uy nghiêm của đại Ma thần, sớm muốn chiêm ngưỡng một lần, hi vọng có thể dốc sức vì Ma thần, chỉ không nghĩ đến, Ma thần không ngờ lại tự thân giá lâm, thực sự vô cùng vinh hạnh a! Nguyện làm thân trâu ngựa, thịt nát xương tan, chết không oán hận!”

Những lời này của Phong Vân Vô Kỵ lại là lần đầu nói ra, gấp gáp trúc trắc, nhưng đối với Hắc Sát ma thần này mà nói, lại chưa bao giờ được nghe, lập tức nghe thấy cười ha hả : “Rất tốt, rất tốt! Quả nhiên không uổng công bổn thần coi trọng ngươi!”

Phong Vân Vô Kỵ len lén ngẩng đầu liếc mắt, trong tâm lại buồn bực không thôi : “Ma thần này, làm thế nào mà mỗi thân thể đều khổng lồ như vậy nhỉ, chẳng nhẽ Ma thần của Ma giới, mỗi tên đều đầu đội trời, chân đạp đất, không có lấy một kẻ bình thường sao?”

Loại vấn đề này vốn không có đáp án, chỉ đến rất lâu sau này…

“Sát Lục ma đế nghe lệnh!” Hắc Sát ma thần đột nhiên nghiêm mặt, hai luồng hồng quan dõi lên người Phong Vân Vô Kỵ, lạnh lùng nói : “Không lâu sau, Tát Cáp Lạp ma thần bệ hạ phải động binh với Ni Cổ Lạp Tư vương triều, tất cả Ma thần, Ma đế, Ma hoàng, Ma vương, Ma quân dưới trướng Tát Cáp Lạp ma thần đều phải tham gia, không được cãi lời, mười ngày sau, tập hợp ở chiến trường Tư Đề Lạp Cổ, ngươi đã rõ chưa?”

Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong lòng cực kỳ chấn động, giờ mới biết, Hắc Sát ma thần thoạt nhìn lợi hại này thế nhưng chỉ là một tiểu binh truyền lệnh, chúa tể chân chính vẫn là một người khác.

“Nghe ý tứ của Hắc Sát ma thần, sau lưng hắn còn có một tên Tát Cáp Lạp bệ hạ gì đó, chẳng nhẽ phía đông Ma giới này, còn có một vương triều sao, chẳng nhẽ ở Ma giới cũng chia thành mấy phương thế lực, hơn nữa còn giống như vài nhân loại vị diện, hình thành lên một thế hệ vương triều hoàn chỉnh?!!”

Kết luận này khiến Phong Vân Vô Kỵ run sợ không thôi, thực lực của Ma tộc quá cường đại! Lăn lộn đến vị trí Ma đế vẫn chỉ là một bia đỡ đạn, chỉ có điều, là bia đỡ đạn cao cấp!

“Vâng, Ma thần vĩ đại, thuộc hạ nhất định sẽ theo ý của đại Ma thần, mười ngày sau chạy tới chiến trường Đề Lạp Cổ kia!” Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu, cung kính đáp lời, trên mặt không dám lộ ra bất cứ tia bất kính nào.

“Uhm.” Hắc Sát đại ma thần gật đầu, sau đó cây thiết trụ thông thiên kia từ từ được rút lên, trên thiên không, mây đen bị xé rách liền khép lại, trong nháy mắt, thiết trụ thông thiên cùng Hắc Sát ma thần đều tiêu biến vô ảnh vô tung.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một tia mờ mịt lẫn vô lạc….

Chọn tập
Bình luận