Bất kì ai cũng không thể ngờ được, tại nơi này lại có một tòa sơn trang bí ẩn đến vậy. Tòa sơn trang này ẩn tàng trong một ngọn núi, nếu như không phải biết nơi này có vấn đề, thì Phong Vân Vô Kị cũng không lưu tâm tới nơi này.
Bên trên sơn môn vòng cung có treo một tấm biển, trên đó có ghi bốn chữ “Minh Dạ Sơn Trang”, Phong Vân Vô Kị vừa bước chân tới thì đã nghe thấy một tiếng quát lên: “Nạp mạng đây!”
Một thanh trường kiếm lưu chuyển hàn quang đột nhiên từ bên cạnh ập tới, Phong Vân Vô Kị đại nộ, kiếm hoàng ý cảnh phát động, thanh trường kiếm đó vừa tới cách Phong Vân Vô Kị chưa đầy ba tấc thì đột nhiên dừng lại, sau đó cùng với người mang kiếm bay ngược lại về phía sau,nặng nề va vào trên sơn thạch, vị lão giả râu bạc đó nhếch đầu qua một bên rồi từ trên thạch bích hạ xuống.
Tiến về phía trước hai bước, tinhd cảnh trước mắt tức thì khai lãng, tuy nhiên — lướt mắt nhìn quanh tình cảnh bên trong Minh Dạ Sơn Trang thì Phong Vân Vô Kị không khỏi hít sâu một hơi lạnh, đây chẳng khác gì một tràng tu la địa ngục, thây chất thành đống cũng không đủ để hình dung thảm trạng ở nơi này.
Đến nơi đâu cũng đều thấy tình trạng như vừa xảy ra một trận nổ lớn, những lâu các cổ phác của sơn trang dĩ nhiên đã sụp đổ, đó tuyệt đối là những võ giả ở cảnh giới phi thăng mới có thể làm được, bên trên những bức tường đổ nát, một chiếc đèn đỏ treo trên nóc nhà, ánh đèn mà Phong Vân Vô Kị vừa rồi mới nhìn thấy chính là do ánh đèn này phát ra.
Dưới ánh đèn đạm hồng đang lẳng lặng phát sáng, càng khiến cho cái sơn trang này tăng thêm một cổ thảm đạm huyết tinh chi khí, Phong Vân Vô Kị nhìn lướt qua cả sơn trang một lượt, không nỡ nhẫn tâm để quan sát nữa, toàn bộ đều là nhửng tử thi với tình trạng chết rất thê thảm, người vừa rồi cũng chỉ là còn một hơi thở, bị bản thân chấn động một cái liền mất mạng, chỉ từ kiếm cương mà lão giả phát ra thì Phong Vân Vô Kị có thể nhận định người này là một võ giả sắp phi thăng rồi, trên thân thể của y đầy dãy những vết thương trí mạng, dù cho y không đánh trả lại, lão giả đó chắc chắn cũng sẽ chết.
Phong Vân Vô Kị tịnh vô ý mà đu ngang qua, nên trở lại đường cũ mà trở về, tu võ giả — đạt đến cảnh giới phi thăng, cũng đã có thể bay lên trên không trong một đoạn thời gian nhất định, nhưng không lâu cho lắm, nếu như đã trở về vị diện, Phong Vân Vô Kị cũng không muốn quá kinh thế hãi tục.
Một tiếng lướt sắc nhọn đột nhiên từ bên dưới dây xích sắt truyền lên, trong lòng Phong Vân Vô Kị có hơi giật mình, thần thức của y tịnh không hề tra thấy người này.
Một hắc y nhân che mặt từ bên trong đám khói dày đặc lao ra, thân thể xoay vòng vòng, trường kiếm trong tay mang theo kiếm quang thô quánh, kêu vun vút hướng về Phong Vân Vô Kị, đó rõ ràng là Bác Kiếm Thuật rất cao minh!
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một tiếng, chẳng chút e sợ, hơn nữa trên thế giới này còn chưa có người có thể thương hại đến y, dù có thì chỉ cần dùng vũ khí là kiếm thì vĩnh viễn không thể giết được y.
Phất ống tay áo một cái, Phong Vân Vô Kị đem kiếm khí quán nhập vào trong chiếc áo trắng, đạo kiếm quang bích lục thô quánh kia tức thì dừng lại, tên hác y che mặt kia cũng không thể tiến thêm được bước nào nữa.
Người này thân khoác bộ đồ dạ hành, chỉ lộ ra hai con mắt nùng liệt sát khí, tay phải buông thanh kiếm này ra, thân thể lộn một vòng trong không trung, sau đó lấy từ hông ra một thanh chủy thủ óng ánh màu xanh của độc dược, sau đó đâm thẳng vào cạp mắt của Phong Vân Vô Kị chẳng khác gì độc xà.
“Điêu trùng tiểu kĩ!” Phong Vân Vô Kị chẳng hề xem đó ra gì, cho dù là bị vũ khí có độc đâm trúng, đối với những cao thủ Thái Cổ với tu vi đoạt thiên địa tạo hóa mà nói thì cũng dễ dàng bức xuất chất độc này ra khỏi nội thể.
Chỉ là nhẹ nhàng đưa ra hai ngón tay, Phong Vân Vô Kị dùng tốc độ càng nhanh hơn tên hắc y để kẹp lấy thanh chủy thủ đó, hai ngón tay dụng lực một cái, chủy thủ liền vỡ vụn, lần lượt rớt xuống.
Hắc y nhân rốt cuộc cũng lộ ra thần sắc khẩn trương, hai chân đá ra nhằm lấy thế để bay ngược trở lại, nhưng Phong Vân Vô Kị lí nào lại để cho y dễ dàng bỏ đi đến thế, tay phải liền thuận theo cánh tay cầm chủy thủ của hắc y nhân mà phất lấy một cái xuống phía dưới hông, theo đó đạo đạo kiếm khí cũng phát ra.
Dựa vào tu vi hiện tại của Phong Vân Vô Kị, phóng mắt cả vị diện này, đã đạt đến mức kinh thế hãi tục như thế nào, chỉ là nhẹ nhàng phất qua một cái, tịnh không có dụng tâm, nhưng phần y sam từ trên tay đến phần hông của hắc y nhân liền rách tung ra, lộ ra phần da thịt trắng bóc và mềm mại.
Bên tai truyền lại tiếng rên của một nữ tử, hắc y nhân này dường như có tu luyện một loại kì học ngự lực nào đó, trên cánh tay vẫn mềm mại như cũ, nhưng Phong Vân Vô Kị dám khẳng định, hắc y nữ tử này tất nhiên là đã thụ nội thương không nhẹ.
Võ công của nữ tử này đúng là phi phàm, sau khi hộc ra một ngụm máu tươi thì xoay mình tiến vào bên trong đám khói dày đặc kia, Phong Vân Vô Kị bổn lai cũng muốn truy theo, nhưng đột nhiên cảm giác thấy dưới chân núi có một đám người đang đi lên, nhớ lại mục đích của chuyến đi này, nên y không muốn dây dưa với những chuyện cừu sát trong giang hồ, liền đằng không bay đi, biến mất bên trong bầu trời, ẩn ước — bên phía dưới truyền lại một tiếng kinh hô.
Hạ xuống một con đường vắng người, bên cạnh một cây cùng cao to, sau đó đi dọc theo lối đi vào cổng thành, Phong Vân Vô Kị chỉnh sửa lại y phục trên mình, sau đó giả làm một người lữ trình hướng vào bên trong thành mà đi
Thanh Tùng Thành.
Nhân vì nhũng núi rừng chung quanh có quá nhiều cây tùng mà nổi danh, trên tường thành lâu năm, đội đội sĩ tốt cầm lấy vũ khí mà hành tẩu, cánh của cao mấy chục trượng mở ra, hai đội sĩ binh mang theo vũ trang toàn thân triển khai làm hai hàng đứng nghiêm tại ngay cổng, bên tường thành gần cổng có dán rất nhiếu hải bộ công văn, rất nhiều thứ đã trở nên vàng khè rồi.
Khi Phong Vân Vô Kị đi đến dưới cổng thành, thì một quần nha dịch đang cầm lấy một tấm hải bộ công văn kiểm tra những khách lữ hành đang tiến vào trong cổng thành.
“Ngươi, đứng lại!” Một tên nha dịch nhìn thấy Phong Vân Vô Kị bước đến gần, liền giơ tay kêu lên.
Đợi đến khi Phong Vân Vô Kị đi tới, tên nha dịch đó liền lấy một tấm quan văn mở ra, sau đó đối chiếu với Phong Vân Vô Kị, một lúc lâu sau, mới xua tay nói: “Đi đi!”
Phong Vân Vô Kị bình thản đi lướt qua tên nha dịch đó, bên trong Thanh Tùng Thành rất là náo nhiệt, người người đông đúc, quán trà, tửu lâu, đều được dựng từ đầu đường bên này đến cả cuối con đường.
Giá!
Đột nhiên một đám người ở đằng xa truyền lại một trận tao động, một đại hán giang hồ diện mao hung hãn cưỡi một con ngựa cao to từ một đầu kia lao tới, vừa la lên vừa vung cây roi trong tay để đánh những người qua đường, những nơi y đi qua, người người té ngã ồ ạt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
“Bắt lấy hắn ta, hắn ta là yếu phạm trên hải bộ công văn! Cả nhà Tần thị ba trăm nhân khẩu đều do hắn ta giết hại!” Phía sau đại hán đó là một đám bộ đầu trẻ tuổi đang truy theo, trong tay không ngừng vũ lộng công văn.
Đại hán đó đột nhiên kéo lấy dây cương khiến cho con ngựa đột nhiên vung vó trước, hí lên một tiếng, đại hán chuyển đầu ngựa sang rồi dừng ngựa lại, cười lên một cách hung ác nói: “Mao đầu tiểu tử, ta xem ra đúng là ngươi mới hành nghề không lâu, không ngờ lại không biết được Độc Hành Đại Đạo ta”
“Ít nói lời thừa thải thôi! Giết người đền mạng, bất quản ngươi là ai, Lâm bộ đầu, người này võ nghệ cao cường, mau đi theo ta bắt lấy người này.” Đám bộ đầu trẻ tuổi lập tức bao vây lấy đại hán đó, rồi rút ra Ngũ Hổ Đoạn Môn đao ra, người lĩnh đầu vừa cảnh giác nhìn sang đại hán, vừa hướng về đám nha dịch phía sau yêu càu giúp đỡ.
Nhưng đám nha dịch ở trước cổng lại cứ xem như là không thấy, không những thế, tên bộ đầu đó còn tìm ra một lí do để kéo hết huynh đệ vội vàng đi ra chỗ khác.
Tên tráng hán kia vừa nhìn thấy đám nha dịch ở cửa đều đã đi hết rồi, ngay cả sĩ binh cũng né sang một bên, liền đối với đám bộ đầu trẻ tuổi bao vây xung quanh mĩm cười hung ác nói: “Nhìn thấy hay chưa, muốn ra mặt thì cũng phải nhìn rõ hình thế nghe chưa, các ngươi truy đuổi cực nhọc, lão tử không muốn dây dưa với các ngươi, nhưng các ngươi lại không biết sống chết, thì lão tử chỉ biết thành toàn cho ngươi mà thôi.”
Keng! Tên tráng hán đó rút ra một thanh đao từ bên hông, rồi mĩm cười hung ác lao về phía đám nha dịch kia ….