“Rào rào!”
Tiếng đá vụn va chạm vang lên dưới chân. Chủ Thần thứ mười bốn bất giác cúi đầu nhìn, lập tức ngẩn người ra. Chẳng biết từ lúc nào, dưới chân của hắn đã có thêm một ngọn núi lớn chọc trời, vách núi dựng đứng cao ngàn trượng. Bên dưới dốc núi mây rối lượn lờ, dưới tầng mây còn có một con sông nhỏ quanh co nơi chân núi.
Thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn rất nặng khiến cho lớp đá trên dốc núi không chịu nổi long ra. Từng chùm đá vụn dọc theo vách núi nhẵn bóng rơi xuống, vừa rơi vừa va chạm vào nhau. Tiếng đá vụn mà hắn nghe được chính là do những hòn đá này đập vào nhau phát ra.
– Kéc!
Một tiếng phượng ngâm réo rắt vang lên trên bầu trời. Con ngươi của Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên co lại, ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy trên đỉnh bầu trời, phía dưới “mặt trời” tỏa ánh sáng khắp nơi, một con Chu Tước đỏ rực đang mở rộng hai cánh, ưu nhã bay qua bầu trời. Đôi cánh mở ra giống như một ngọn lửa bốc lên che phủ cả “mặt trời”.
– Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn phát ra một tiếng gầm căm hận, bàn chân đạp mạnh một cái vọt lên không, lao về hướng Chu Tước vừa bay đi.
– Kéc!
Bàn chân của Chủ Thần thứ mười bốn vừa rời khỏi ngọn núi lớn chọc trời dưới chân, không ngờ lại phát hiện Chu Tước như một ráng mây bay trên bầu trời đã biến mất. Mà ở hướng bên trái, một mảng đỏ rực mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn như tia chớp lướt qua người, lửa nóng hừng hực lập tức bao trùm lấy hắn. Chủ Thần thứ mười bốn đau đớn kêu lên một tiếng, bị Chu Tước đột ngột xuất hiện đánh bay ra ngoài.
– Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn cố nén đau đớn do lửa của Chu Tước thiêu đốt, nổi giận gầm lên một tiếng, một cánh tay to lớn từ trong biển lửa vươn ra, liều mạng đánh về phía Chu Tước.
“Xoẹt!”
Hư không chợt biến ảo. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, thậm chí Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, thánh thú Chu Tước đã từ trước mắt biến thành xa vời, chỉ còn lại một cái bóng nho nhỏ, giống như từ đầu đến giờ nó vẫn tồn tại ở đó, còn tất cả những thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Với sự bình tĩnh của Chủ Thần thứ mười bốn cũng không khỏi ngẩn ra. Trong lúc này, một đoàn lực lượng logn trời lở đất bỗng đánh mạnh vào sau lưng hắn. Đến lúc này sau lưng mới vang lên tiếng ngâm của Đông Phương Thanh Long. Lực lượng Thanh Long hùng hậu điên cuồng tràn vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, phá hủy toàn bộ xương cốt trong cơ thể hắn.
“Ầm!”
Chủ Thần thứ mười bốn không hề nghĩ ngợi, tay phải lập tức vung ngược ra sau người, một cơn “thủy triều” đen kịt ầm ầm tràn đến. Nhưng phía sau lại hoàn toàn trống rỗng, thân rồng của Thanh Long kéo dài mấy vạn cây số đột ngột xuất hiện ở chân trời.
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt, thân thể to lớn của bốn thánh thú liên tiếp đánh vào người Chủ Thần thứ mười bốn. Chủ Thần thứ mười bốn vừa định phản kích, đột nhiên khoảng cách với thánh thú vốn chỉ có vài thước lại bị kéo dài thành mấy chục vạn cây số. Với năng lực của hắn, ở khoảng cách xa như vậy cũng không thể làm gì được.
Thế Giới dùng lực lượng tứ tượng thi triển mạnh hơn rất nhiều so với Thế Giới do một Chí Tôn thi triển. Bên trong Thế Giới, liên hệ của Chủ Thần với quốc độ đã bị cắt đứt, không có cách nào hấp thu được thần lực từ bên ngoài. Chính vì điều này, Chiến Tranh Chi Chủ Địch Tư Mã Sâm và Cứu Thục Chi Chủ Dĩ Tát mới bỏ mạng trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên.
– Ngâm!
– Gào!
– Kéc!
– Gừ!
Bốn thánh thú ngửa mặt lên trời kêu lớn, thân thể lập lờ bất định không cách nào suy đoán được, lúc thì ở chân trời, lúc thì lại ở ngay trước mặt Chủ Thần thứ mười bốn, đánh hắn bay ra ngoài giống như bao cát. Mà Chủ Thần thứ mười bốn lại không có cách nào đánh trả được. Bên trong Thế Giới, công kích do Chủ Thần thứ mười bốn phát ra bị Tứ Tượng đại trận làm yếu đi gấp nhiều lần, chưa đánh ra bao xa uy lực đã còn chưa đến một nửa ban đầu. Nhất thời hắn hoàn toàn ở vào thế bị động.
“Ầm!”
Thánh thú Huyền Vũ dùng đầu đâm vào ngực Chủ Thần thứ mười bốn, sau đó rút lui như tia chớp. Ngay lúc này ở bên trái, Đông Phương Thanh Long cả người sấm sét cuồn cuộn, mang theo khí thế vạn quân lao thẳng vào cánh tay trái của Chủ Thần thứ mười bốn. Chủ Thần thứ mười bốn kêu thảm một tiếng, như một con tôm cong người bay ngược ra ngoài. Ngay lúc thánh thú Tây Phương Bạch Hổ bay qua, Chủ Thần thứ mười bốn đột nhiên gập người lại, cúi đầu phát ra một tiếng gầm như sấm vang.
“Ầm!”
Một mảng bóng tối cực độ từ vị trí của Chủ Thần thứ mười bốn bắn ra, mang theo tiếng ầm ầm như biển gầm, lan rộng về các hướng của Thế Giới. Khi mảng bóng tối như con sông treo ngược trên trời này xuất hiện, Thế Giới vốn tĩnh lặng đột nhiên tràn ngập một đoàn khí tức tà ác ngút trời, khí tức này đã khiến cho Thế Giới của các Chí Tôn sinh ra một biến đổi khác thường.
“Đùng!”
Một cột sét to lớn màu vàng tối nổ ra trên bầu trời, Thế Giới trong nháy mắt chìm vào một mảng tối đen. Trong ánh sáng của tia chớp chiếu rọi, chỉ thấy một thân thể to lớn phản xạ kim quang từ sâu trong bóng tối đứng thẳng lên.
– Gào!
Trong tiếng rống giận rung trời, một khuôn mặt to lớn xấu xí hiện ra từ trong bóng tối, trên chiếc đầu đen kịt là mười bốn cặp sừng hoàng kim hẹp dài, từng cây vươn về phía trước cắm thẳng lên bầu trời.
Phía trên đỉnh đầu trời trăng treo cao, bên dưới hai chân cách nhau đến mấy ngàn trượng là vô số tinh vân lượn quanh. Trong Thế Giới của các Chí Tôn, Chủ Thần thứ mười bốn cuối cùng đã hiện ra thần thể của mình.
Tay chống trời, chân đạp đất, trời trăng chiếu rọi, tinh vân làm nổi bật, Sát Lục chân thân cao mấy vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang trong Thế Giới, cả người tỏa ra khí tức giết chóc ngập trời. Quanh người hắn trong phạm vi một vạn cây số đã hóa thành một mảng tối đen. Những dãy núi nhấp nhô và sông nước quanh co trên mặt đất đều hóa thành tro bụi. Dưới chân hắn là một mảng cát sỏi mang theo khí tức tử vong dày đặc lặng lẽ tràn ra bốn phương tám hướng. Giữa không trung, mảng bóng tối bao phủ Chủ Thần thứ mười bốn bỗng nhúc nhích như có sinh mệnh, ngăn cách tất cả ảnh hưởng xấu trên người hắn do quy tắc của Thế Giới gây nên.
Từ xa nhìn lại, chính giữa mảng bóng tối như chiếc kén lớn màu đen treo cao trong hư không kia, trời trăng và sao phát ra những chùm ánh sáng yếu ớt, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Mặc dù đã ngăn cách tất cả ảnh hưởng xấu và tác dụng làm suy yếu của Thế Giới trên người, nhưng trong cặp mắt to lớn màu vàng tối của Chủ Thần thứ mười bốn lại không hề có chút nhẹ nhõm nào. Loại phương thức đối kháng chính diện với lực lượng của Thế Giới này chỉ sẽ nhanh chóng làm tiêu hao hắc ám thần lực trong cơ thể mà hắn vất vả mới tích lũy được.
– Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn gầm lên một tiếng, thân thể to lớn mang theo sấm sét và mây đen cuồn cuộn bay về phía Tây Phương Bạch Hổ.
“Chính là lúc này!” – Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vang lên trong biển ý thức của ba Chí Tôn khác. Chợt nghe một tiếng gầm thét rung trời, thân thể vốn cao lớn của thánh thú Bạch Hổ lại lớn lên gấp mười lần, những sợi lông trắng tinh trên người dựng thẳng lên, không hề né tránh lao về phía thần thể to lớn khí tức tà ác ngút trời của Chủ Thần thứ mười bốn.
– Kéc!
Một tiếng ngâm réo rắt vang lên. Thánh thú Chu Tước và thánh thú Huyền Vũ cũng hóa thành hai vệt sao băng, kéo theo chiếc đuôi lửa thật dài lao về phía Chủ Thần thứ mười bốn giữa trời đất.
Bên trong Thế Giới, năng lực của Chí Tôn gia tăng rất mạnh, còn đối thủ lại bị suy yếu rất nhiều.
Chủ Thần thứ mười bốn có mạnh đến đâu, đã bị cắt đứt thần lực, sau khi thần lực trong cơ thể hao hết cũng chính là lúc diệt vong.
Trông thấy thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn sắp đụng vào thánh thú Bạch Hổ, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, một trăm ngàn cây số, một ngàn cây số, một trăm cây số… ngay lúc hai bên chỉ cách nhau chưa đến mười cây số, biến hóa chợt xảy ra.
“Ầm!”
Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn gập lại, đột nhiên quay đầu bay về hướng bầu trời phía trên, lại không đánh mà chạy.
Bạch Hổ Chí Tôn sững sốt, Chu Tước Chí Tôn sững sốt, Huyền Vũ Chí Tôn cũng sững sốt… Với kiến thức của ba người, trước giờ chưa hề nghĩ đến, Chủ Thần thứ mười bốn hóa thành sát lục thần thể lại không phải vì giao đấu với mình mà là chạy trốn.
Thần mà cũng chạy trốn, chuyện này thật quá kinh ngạc.
Ánh sáng chợt lóe lên, ba thánh thú Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ bỗng biến mất không thấy. Tại nơi bọn họ biến mất, ba Chí Tôn là Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ hiện ra.
– Tứ Tượng đại trận chính là đạo của bình hành. Chỉ cần là Chủ Thần thì không thể nào chạy ra khỏi nơi này được, chẳng lẽ hắn không biết sao?
Bạch Hổ Chí Tôn nhìn lên trời lẩm bẩm.
Đạo của bình hành một âm một dương. Trong Thế Giới độc lập do Tứ Tượng đại trận hình thành, dù là Quang Minh Chủ Thần hay Hắc Ám Chủ Thần đều không thể phá vỡ bình hành do bốn thánh thú tạo nên. Sau khi bị cắt đứt thần lực sẽ càng lúc càng yếu, cuối cùng bị chôn vùi tại đây. Chính vì nguyên nhân này nên ba Chí Tôn cũng không đuổi theo, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía trên.
Trông thấy thân thể to lớn của Chủ Thần thứ mười bốn đã như chim bay hóa thành một chấm đen vào sâu trong bầu trời, đám người Bạch Hổ Chí Tôn mới nhoáng người một cái, hóa thành một đoàn khí tức mờ mịt dung nhập vào trong hư không, biến mất giữa trời đất.
“Ầm ầm!”
Ngay lúc Chủ Thần thứ mười bốn bay đến cách mặt đất năm trăm ngàn cây số, bầu trời vốn trong veo chợt hóa thành một mảng hỗn độn. Mây đen tản ra, phía sau lại hiện lên thái cực đồ đen trắng che phủ trên đầu Chủ Thần thứ mười bốn, mang theo áp lực nặng nề chậm rãi chuyển động.
Chủ Thần thứ mười bốn bị bao phủ trong bóng tối dày đặc, vẻ mặt không biểu tình nhìn thái cực đồ giống như một cái mâm sắt lớn trên đỉnh đầu. Hắn hơi do dự, sau đó thân thể nhoáng một cái, hóa thành một tia chớp to lớn màu đen như muốn phá tan trời đất, đánh thẳng vào đường ngăn cách giữa thái cực đồ giữa đen trắng.
“Đùng!”
Trong mắt thái cực đen trắng treo cao trên trời, hai cột sét một xanh một trắng bỗng đánh xuống, nghênh đón tia chớp màu đen do Chủ Thần thứ mười bốn biến thành.
“Gào!”
Tia chớp màu đen rung lên một chút, hiện ra thân hình của Chủ Thần thứ mười bốn. Toàn thân bị sấm sét do Thanh Long và Bạch Hổ biến thành đánh cho sương máu bắn ra, nhưng hắn lại không để ý chút nào. Sau khi bị Thanh Long và Bạch Hổ chặn lại, thế của hắn vẫn không giảm lao vùn vụt về phía trước.
“Đùng!”
Lại là hai cột sét đánh xuống, Chu Tước và Huyền Vũ đã hóa thành đợt sấm sét thứ hai đánh vào Chủ Thần thứ mười bốn. Thân thể Chủ Thần thứ mười bốn bị đứt lìa, vẫn cố nén thương tích vượt qua thánh thú Chu Tước và Huyền Vũ, lao về hướng kẽ hở giữa thái cực đồ đen trắng. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
“Ầm!”
Trong tiếng vang lớn, chuyện khiến cho bốn Chí Tôn không thể tin đã xảy ra. Nửa thân thể của Chủ Thần thứ mười bốn lại không hề trở ngại chui vào trong khe hở của Tứ Tượng đại trận, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
– Không hay, chặn hắn lại!
Chu Tước kinh hãi kêu lên, hai cánh mở ra, vẽ nên một đường vòng cung trên không trung đuổi theo Chủ Thần thứ mười bốn. Nhưng tốc độ của Chủ Thần thứ mười bốn lúc này nhanh vô cùng, lúc ngọn lửa của Chu Tước đuổi đến bên dưới thái cực đồ, một chút bóng dáng cuối cùng của hắn cũng đã biến mất khỏi Tứ Tượng đại trận.
“Xuýt!”
Bên ngoài Không gian Thái Cổ, đông đảo cao thủ Thần cấp của Thái Cổ đã vượt qua Đông Hải, xuyên qua vách chắn không gian, đứng trong hư không mênh mông ngóng nhìn tình huống chiến đấu. Khi thần thể cao mấy vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn thoát ra khỏi quả cầu to lớn do Tứ Tượng đại trận biến thành, xuất hiện trong hư không, bọn họ đều không khỏi hít một hơi. Chủ Thần thứ mười bốn lại có thể từ trong Tứ Tượng đại trận chạy thoát.
Thân thể to lớn cao hơn vạn trượng của Chủ Thần thứ mười bốn vắt ngang trong hư không đen kịt, loài người so với hắn giống như kiến so với voi. Lạnh lùng liếc nhìn đám nhân tộc Thái Cổ đứng trong hư không đen kịt, trong mắt Chủ Thần thứ mười bốn thoáng hiện lên một vệt sát khí rét lạnh, nhưng rất nhanh biến mất, sau đó cũng không quay đầu chạy vào sâu trong vũ trụ.
“Ầm!”
Trong khoảnh khắc Chủ Thần thứ mười bốn xoay người bỏ chạy, tại bề mặt không gian Thái Cổ tiếp giáp với Đông Hải, một luồng ánh sáng trắng hừng hực dài mấy ngàn trượng bỗng bắn ra, không một tiếng động xẹt qua hư không, chém vào trên lưng Chủ Thần thứ mười bốn.
– Gào!
Chủ Thần thứ mười bốn đau đớn gào lên một tiếng, trên lưng có một suối máu màu hoàng kim bắn lên cao mấy trăm trượng. Khí tức của hắn vốn đã suy yếu rất nhiều, bị một kiếm này càng trở nên hỗn loạn. Trong hoảng hốt, hắn vội vã quay đầu lại thoáng nhìn, sau đó trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng lấp lánh biến mất trong hư không mênh mông đen kịt.
Khi Chủ Thần thứ mười bốn quay đầu lại thoáng nhìn, cuối tầm mắt là Bổn Tôn mặc áo trắng, đứng ở nơi đan xen giữa không gian Thái Cổ và dòng sông thời gian, hờ hững nhìn về hướng Chủ Thần thứ mười bốn biến mất. Một lúc sau hắn mới chậm rãi xoay người lại, như một đóa hoa sen trắng nhẹ nhàng biến mất trong dòng sông thời gian.