Mặc Lê đã ra đi trong ba ngày sau, đi rất bình tĩnh, một câu cũng không lưu lại. Nhưng Phong Vân Vô Kị biết, cần nói, ông ấy đều đã nói xong rồi.
Mang theo thi thể Mặc Lê, Phong Vân Vô Kị một lần nữa đi vào huyệt mộ rộng lớn dưới lòng đất. Có thể, ở nơi đó, thân xác của ông ấy được yên nghỉ.
“Ngươi đã đến!” Phong Vân Vô Kị đi vào mộ huyệt thảm sắc xanh dưới lòng đất , vừa để thi thể Mặc Lê xuống, liền nghe thấy một tiếng gọi truyền đến tai.
Ngưỡng mắt nhìn, một người đàn ông trung niên áo xanh đang ngồi yên giữa khu huyệt mộ, quanh ông ta là lửa huỳnh quang mờ ảo, hiện ra rất quỷ dị.
“Ngươi sao vào được đây?” Phong Vân Vô Kị hỏi.
Người này chỉ bốn phía: “Nơi này có rất nhiều cửa ra vào, nếu không, ngươi cho rằng trên mặt đất nhiều thi hài như vậy làm sao đến đây.”
“….ngươi cũng tu luyện ma công sao?”
Người này không trả lời, mà lại hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Nếu muốn quay lại Thái cổ, chỉ có cùng cái thế giới này đồng hoá.”
Phong Vân Vô Kị gật đầu, bước qua một thi hài, ngồi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên.
“Ngươi sắp tu luyện loại ma công nào? Có thể ta khả dĩ chỉ điểm cho ngươi một chút.”
“Không cần đâu.” Phong Vân Vô Kị lắc đầu, sau đó nhắm mắt lại. Hơn 360000 khẩu quyết ma công , mỗi loại đều không phải thứ y muốn, kiểu biến dị đó quá đáng sợ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Một đặc tính khác của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp liền thể hiện ra, Phong Vân Vô Kị không ngừng trong não mô phỏng tu luyện các đặc trưng của các loại công quyết ma pháp, như vậy, đặc điểm mỗi loại ma công , Phong Vân Vô Kị thông qua thân thể nhận định, đều tìm được ưu điểm. Cách nghĩ của Phong Vân Vô Kị rất đơn giản, là hiểu cho rõ đường vận hành bất đồng mỗi loại ma công mang theo hậu quả đặc thù sau đó, mang các loại khẩu quyết công pháp tổng hợp lại, lấy ưu điểm, sáng tạo một ma công mới.
Mấy chục vạn khẩu quyết công pháp phi thường tốn tâm lực, ngay cả Phong Vân Vô Kị trước khi phi thăng, đã thành tựu nhất tâm nhị dụng, có năng lực cùng lúc diễn luyện hai loại công quyết khác nhau, việc này cũng không thể trong thời gian ngắn mà hoàn thành.
“Ngươi không nên đưa ông ta vào đây.” Người đàn ông trung niên đột nhiên chỉ thân xác Mặc Lê nói.
Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, hiện tại y không cần nhắm mắt , toàn tinh thần tập trung vào diễn luyện nữa, thần thông nhất tâm đa dụng, trong những ngày này đã được y luyện thành thục. Một bên trong não cùng lúc diễn luyện nhiều loại công quyết, một bên Phong Vân Vô Kị hỏi: “Tại sao?”
Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, nói: “Nơi đây, nếu bọn họ còn sống, thì tuyệt đối không nguyện ý đến nơi này.”
“Tại sao?”
“Quan điểm bất đồng, trong mắt bọn họ, chúng ta là kẻ phản nghịch. Bọn họ luôn cho rằng, vì duy trì và bảo hộ an toàn cho người tộc chúng ta, chúng ta có thể hi sinh tất cả.” Người đàn ông trung niên sắc mặt có chút kích động gào lên: “Nhưng ta rất muốn biết, ngay cả chúng ta hi sinh bản thân, chúng ta thật sự có thể đổi lấy hoà bình vĩnh cửu sao?”
Trong tim Phong Vân Vô Kị chấn động mạnh,không thể không nói gì hơn nhìn ông ta, trong ấn tượng của y, gần như mọi người đều đã bị tê liệt, sống leo lắt buông thả , tồn tại dật dờ.
“Ngươi thì sao? Ngươi nghĩ kĩ chưa? Ngay cả tu thành ma công, ngươi lại muốn làm cái gì?Lại có thể làm cái gì? Để bị bắt lại thêm lần nữa sao?” Người này nhìn Phong Vân Vô Kị rất nghiêm túc hỏi.
Phong Vân Vô Kị thở dài một hơi, ôm xác người Mặc Lê lên, nhè nhẹ, mang ông ta để lên một đầu thông đạo, sau đó quay người nói: “Có thể ông ấy thật sự không thích hợp với nơi này. …..Tôi không biết mình có thể làm được điều gì, cách nghĩ của ta cùng ngươi giống nhau, nhưng nếu chỉ có những người bọn ta, kết quả của bọn ta, cũng không khác vị tiền bối này bao nhiêu. Có thể tôi hiện tại còn máu nóng sục sôi, còn về sau này, tôi sẽ ra sao, ngay tôi cũng không biết, (Cúi đầu nhìn qua xác người Mặc Lê) Có thể tôi giống ông ta chăng.”
Thở dài thườn thượt một tiếng, trong tim Phong Vân Vô Kị đột nhiên vô cùng đau khổ, rốt cuộc, ta có thể làm được cái gì? Sức mạnh một người quá nhỏ bé. Một cảm giác tuỵệt vọng cùng vô lực tràn lên trong lòng.
Trong lúc bất tri giác, Phong Vân Vô Kị đã lại về đến thuỷ lao của Mặc Lê.
“Lúc nào đó, ngươi thật sự không còn bàng hoàng,nói hạ quyết tâm, hãy xuống tìm bọn ta.” Âm thanh quen thuộc của người đàn ông trung niên trực tiếp truyền thẳng đến não Phong Vân Vô Kị .
Ngày tháng từng ngày từng ngày trôi qua, Phong Vân Vô Kị mỗi ngày im lặng ngồi trong thuỷ lao, một bên diễn luyện các loại ma công, một bên mở trừng mắt, im lặng đến ngây ngốc. Lúc bắt đầu, thời gian Phong Vân Vô Kị nhắm mắt tự tu dài phi thường, nếu không phải mỗi tháng phải phóng chân khí ra một lần, lại bị chiếc roi kì lạ đánh tỉnh, thì Phong Vân Vô Kị đã không biết đến thời gian nữa.
Về sau này, Phong Vân Vô Kị đã gần như không cần nhắm mắt nữa. Bằng kiểu mở mắt này im lặng suy nghĩ, ngủ, nghĩ đến việc xảy ra sau khi phi thăng, nghĩ đến ma giới, nghĩ đến hài cốt dưới lòng đất, nghĩ đến Mặc Lê.
Thời gian, có thể đối với người sau khi đã phi thăng không tính là gì chăng. Dần dần, thời gian Phong Vân Vô Kị mở mắt ra, là yên lặng đến ngây người, không suy nghĩ gì, trong não một vùng trống rỗng.
“Chào, cậu nhỏ, tỉnh lại, tỉnh lại nào!” Một âm thanh hoà ái mà hiền từ vang lên trong não Phong Vân Vô Kị , âm thanh ấy có sức mạnh kì dị, không biết sao, Phong Vân Vô Kị liền một lần nữa cảm thấy sự tồn tại của bản thân.
Vừa cử động chân tay, một lớp bụi dày rơi từ trên vai xuống, Phong Vân Vô Kị ho vài cái, không thể không đứng hẳn dậy, vặn vặn người.
“Nhiều bụi quá! Giống như đã trôi qua rất lâu, tại sao lại thế này? Ta cảm giác giống như mới qua đoạn thời gian rất ngắn mà.” Phong Vân Vô Kị tự nghĩ, người ngây ra quá lâu, làm tư duy của y nhất thời không thể theo kịp.
“Ôi! Lão phu đã quan sát ngươi hơn hai trăm năm rồi , phát hiện ngươi luôn ngây người như vậy, trong lòng bất nhẫn, nên mới gọi tỉnh ngươi.” Âm thanh kia lại vang lên trong não Phong Vân Vô Kị .
“Hơn hai trăm năm, lâu như vậy sao?!!! … Ngươi sao biết ta nghĩ điều gì?”
Âm thanh già nua nguyên là một cỗ thần thức lan truyền, nhưng chỉ bằng cỗ thần thức lan truyền này, đã vượt xa sức mạnh tinh thần của ‘Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp’ đệ tam trùng thiên giai đoạn cuối. So sánh cùng cỗ tinh thần lực này, Phong Vân Vô Kị như một dòng suối nhỏ gặp phải biển lớn, khoảng cách không thể tính nổi.
“Tác dụng của thần thức, ảo diệu vượt xa ngươi tưởng tượng, ngươi đã quá xem thường thần thức rồi, nếu không phải phát hiện ngươi đã có lúc tu luyện công phu thần thức, lão phu cả đời này, cũng không nói cùng ngươi một câu.”
“Tiền bối cũng ở trong khu phòng giam này sao?” Phong Vân Vô Kị đã phát ra thần thức bản thân.
“Đương nhiên, không ngươi cho làm sao ta tìm được ngươi.”
“Ôi, thần thức có mạnh hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi nơi này.”
“Ai nói vậy, thuỷ lao nơi đây tuy phòng thủ nghiêm mật, nhưng lão phu nếu muốn, ma tộc nơi đây, một tên cũng đừng mong còn sống, thuỷ lao này, lão phu càng tuỳ ý bỏ đi.Quay về Thái cổ.”
“Cái gì?!!! Nếu như vậy, người sao còn ở lại nơi này?” Phong Vân Vô Kị kinh ngạc không nói lên lời, thật không phát hiện được, nơi đây còn có cao thủ mạnh như vậy.
“Lão phu nếu bỏ đi, người ở đây phải làm thế nào?” Lão già trong thần thức Phong Vân Vô Kị thở dài thườn thượt một hơi: ” Để ngăn ma tộc đem toàn bộ người nơi đây giết sạch, lão phu ẩn nhẫn nơi này, đã hơn một triệu năm rồi…”