Trong hư không tối đen vắng vẻ, vành đai thiên thạch do vô số vẫn thạch tạo thành gào thét trôi qua. Cách vành đai thiên thạch này khoảng chừng năm mươi cây số, một khối vẫn thạch to lớn đường kính mười cây số đang vẽ nên những đường cong lưu loát trong vũ trụ, di chuyển dọc theo quỹ tích từ xa xưa.
– A!
Vô số đá vụn góc cạnh sắc bén rải rác trên bề mặt lồi lõm của vẫn thạch to lớn. Trong đống đá chợt vang lên một tiếng rên rỉ thật thấp, phá vỡ sự yên tĩnh của tinh vực này.
Dưới đá vụn thật dày, một bàn tay loang lổ vết máu từ phía dưới vươn ra. Mảng lớn đá vụn rào rào trượt xuống, lộ ra một chiếc đầu rối tung và tái nhợt.
– Ha!
Bên dưới đống đá, bóng người cực kỳ suy yếu lảo đảo từ dưới đất bò dậy.
“Kéc kéc!”
Ở phía xa bên ngoài sao băng chợt vang lên những tiếng kêu quái dị. Nam tử ngỡ ngàng trợn tròn mắt nhìn về phía đông, trông thấy một đám ác ma nơi sườn mọc hai cánh cười the thé, đập đôi cánh từ hư không phía xa bay vút đến.
– Kéc, ta nhìn thấy gì đây?… Con người? Con người? Nơi này có một con người?
Trong hư không, một tên ác ma trên người mọc vảy cứng đảo mắt một chút, thấy được nhân loại từ trên vẫn thạch to lớn lảo đảo đứng lên, dường như lúc nào cũng có thể chết đi.
– Kéc kéc, xong đời hắn rồi!
Tên ác ma cầm đầu cười lên the thé, đập đôi cánh thịt dẫn đầu bay về hướng vẫn thạch cách đó bảy tám chục dặm. Ở phía sau có khoảng năm mươi tên ác ma đập đôi cánh đen, lượn một vòng trong hư không bay về hướng vẫn thạch.
Trong nháy mắt đám ác ma đã thu cánh lại, nghiêng nghiêng đáp xuống bề mặt vẫn thạch.
– Ha, con người, quả nhiên là con người!
Con ngươi của tên ác ma thủ lĩnh chuyển động mấy vòng, hưng phấn kêu lên:
– Không ngờ tại vùng tinh không vắng vẻ này cũng có con người, ha ha…
– Đại nhân… hình như có điểm kỳ lạ. Nhân loại này… tại sao trên người có mùi chết chóc nặng như vậy?
Phía sau ác ma thủ lĩnh, một tên ác ma khác mấp máy mũi một chút, nghi hoặc nói:
– Hơn nữa, nhân loại này hình như là một người bình thường, vậy làm sao hắn đến được đây?
– Hử?
Tên ác ma thủ lĩnh nghe vậy liền dừng bước, con ngươi xoay vòng, không biết đang suy nghĩ gì. Thức ăn mà bọn ác ma thích nhất là máu thịt của loài người, nhưng cũng phải là máu thịt tươi ngon. Ác ma không phải là động vật ăn những thứ mục nát, vốn không có hứng thú đối với đã thứ đã chết lâu ngày. Theo như cách nói của ác ma, sinh vật tử vong là thuộc về Linh Hồn Chi Chủ ở dưới vực sâu.
Trên bề mặt vẫn thạch, nhân loại từ trong đống đá vụn đứng lên dường như hoàn toàn không quan sát chung quanh, cũng không thèm nhìn đám ác ma bên cạnh. Thân thể hắn hơi lắc lư trước sau, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
“Nhân loại này quả thật có điểm kỳ lạ. Hắn không có khí tức của nhân loại Thái Cổ, chắc không phải là loài người Thái Cổ. Nếu chỉ là một con người bình thường, vậy làm sao hắn đến được nơi này?” – Tên ác ma thủ lĩnh nghĩ ngợi, nhưng suy nghĩ vốn không phải là thứ mà ác ma am hiểu, liền phất tay một cái, kêu lên:
– Không cần để ý, cứ ăn sạch hắn!
Đám ác ma ở phía sau hưng phấn thét lên, cánh thịt mở ra, hóa thành những bóng đen lao về phía nhân loại kia.
“Xoẹt!”
Một thanh trường kiếm bốc lên ngọn lửa dày đặc đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, rơi vào trong tay nhân loại kia. Hư không chợt vang lên một tiếng như xé rách, hơn bốn mươi tên yêu ma lao về phía nhân loại trong đống đá vụn, cổ họng đồng thời xuất hiện một vết tích nhỏ, máu tươi bắn ra. Trong nháy mắt, chung quanh nhân loại dường như tùy thời có thể chết kia đã chất đầy thi thể yêu ma.
Thương thế giống hệt nhau, vị trí giống hệt nhau, đều là một kích chí mạng.
Trong hư không bao trùm một bầu không khí làm người ta nghẹt thở. Những yêu ma may mắn còn sống đều thu chân về, trong cổ họng phát ra tiếng nuốt ục ục. Không ai nghĩ tới, nhân loại vốn không có bất kỳ dấu hiệu của chân khí lưu chuyển, trong nháy mắt lại giết chết hơn bốn mươi tên đồng loại của mình.
Một lúc sau, tên ác ma đầu tiên phát hiện ra nhân loại này bỗng hoảng sợ thét lên:
– Chạy mau!
– Gào!
Đám ác ma bị một kiếm này hù dọa, lập tức bay vọt về các hướng như chim muông.
Nhân loại kia mặc áo dài màu xanh, tay cầm trường kiếm bốc cháy ngọn lửa màu đỏ, lạnh nhạt liếc nhìn đám ác ma chạy trốn, sau đó cất bước vượt qua đống đá vụn, lảo đảo đi về hướng hư không. Mí mắt của hắn liên tục khép lại giống như rất mệt mỏi, nhưng mỗi lần sắp khép lại bỗng chợt mở ra. Trong thân thể hắn không có chân khí lưu động, không có máu chảy, lồng ngực cũng không hề nhấp nhô.
– Sư phụ…
Nam tử lầm bầm nói, phân biệt phương hướng một chút, sau đó lảo đảo đi vào sâu trong vũ trụ, hướng đi chính là Thái Cổ.
Tại Kiếm vực. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thời gian trôi qua từng ngày, nhưng bên trong Kiếm các lại nặng nề đến đáng sợ. Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương ngồi xếp bằng trong Kiếm các, nhắm mắt bất động. Hai người thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ bên dốc núi, trong mắt thoáng hiện lên vẻ lo âu.
Trì Thương đã mất tin tức rất lâu, tất cả mọi người đều tin hắn có lẽ đã chết rồi. Không ai biết sau khi Kiếm Thần trở về, biết được tin này thì sẽ thế nào. Kiếm Thần chỉ có hai đệ tử, một người là Trì Thương, còn một người khác là Thái Cổ Ma Viên. Trên thực tế thì Thái Cổ Ma Viên nhiều nhất chỉ có thể xem là nửa đệ tử, luận về tình cảm cũng không thể sâu đậm bằng Trì Thương. Trước đây vì chuyện môn hạ đệ tử bị giết, Kiếm Thần đã từng một mình tàn sát hết cả Dạ tộc, còn lần này thì sao?
– Ai…
Độc Cô thở dài một tiếng, lại nhắm hai mắt vào, trước mắt giống như xuất hiện bóng dáng của Trì Thương.
“Độc Cô tiền bối, sư tôn mời…”
“Độc Cô tiền bối, vãn bối Trì Thương xin thỉnh giáo…”
Trong ấn tượng của Độc Cô Vô Thương, Trì Thương là một đệ tử rất lễ độ, không chỉ đối với Kiếm Thần mà đối với Độc Cô và Tây Môn cũng vậy, khiến cho Kiếm Ma rất yêu thích. Nếu không thì Độc Cô cũng sẽ không truyền Thái Cực kiếm đạo cho hắn tu luyện.
“Không ngờ lần này hắn lại rời đi như vậy…” – Nghĩ tới đây, Độc Cô không nhịn được trong lòng lại thở dài một tiếng, một góc trong đáy lòng giống như thiếu đi thứ gì.
Ánh mắt xoay chuyển, Độc Cô nhìn về dưới dốc núi, nơi đó Tây Môn Hoán Nhiên đã thất thần đứng yên nhiều ngày. Từ khi sau khi trở về, Tây Môn Hoán Nhiên giống như đã mất đi hồn phách, vật vờ nơi Kiếm các. Mọi người đều nhìn ra được, hắn đã tự trách rất nhiều vì cái chết của Trì Thương. Đối với một người trầm mặc ít nói, rất ít giao tiếp, nhưng lại rất nặng tình như hắn, việc trơ mắt nhìn Trì Thương chết đi là một đả kích to lớn.
Bên trong Kiếm các, kiếm nguyên toàn thân Tây Môn Y Bắc liên tục vận chuyển, dường như bất kỳ giờ phút nào y cũng đang tu luyện. Nhưng từ trên người Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương lại cảm nhận được một thứ khác biệt với trước đây, đó là tinh thần của y có phần hoảng hốt. Tây Môn Y Bắc thỉnh thoảng lại mở mắt ra, ánh mắt mơ màng nhìn về Tây Môn Hoán Nhiên bên dưới dốc núi.
So với đau đớn trên thân thể, đau đớn trong tâm hồn càng khó chịu đựng hơn. Từ trên người đệ tử duy nhất của mình, Tây Môn cảm nhận được một sự đau đớn thật sâu trên tâm linh, nhưng y lại không làm gì được. Lời an ủi có thể do bất cứ sư phụ nào nói ra, nhưng lại không thể thốt lên từ miệng y.
Bên cạnh Tây Môn và Độc Cô, Cổ Vu và Thánh Giả ngồi đối diện với nhau. Hai người cầm ly trà hương do Phượng Phi rót, yên lặng thưởng thức, ánh mắt lơ đãng và xuất thần đã nói lên bọn họ cũng không còn tâm tình để uống trà như bình thường.
Trong Kiếm các ít đi một người bỗng trở nên trống trải, mỗi người đều cảm thấy trong lòng thiếu đi thứ gì.
Thời gian trôi qua trong sự yên tĩnh khó chịu đựng này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nơi đường chân trời của Kiếm vực bỗng xuất hiện một nam tử mặc áo bào đen, bước chân loạng choạng, lảo đảo đi về hướng Kiếm các. Nam tử này đội một chiếc mũ trùm, cúi thấp đầu xuống, dường như không muốn để người khác nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
– Cần giúp một tay không?
Nhìn thấy dáng vẻ của nam tử kia dường như tùy thời có thể ngã xuống , một tên cao thủ Thái Cổ đang tu luyện trong Kiếm vực liền bước đến, vươn một tay ra hỏi.
Nhưng nam tử lại giống như không nhìn thấy, đi lướt qua bên cạnh tên cao thủ Thái Cổ kia. Tên cao thủ Thái Cổ áo trắng sửng sốt, bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế vươn ra.
Đi qua đám người đang nhập định dưới dốc núi, nam tử mặc áo bào đen từ chân núi từng bước đi lên đỉnh núi, cuối cùng bị chặn lại giữa sườn núi.
– Đứng lại!
Một tên Hoàng Kim giáp sĩ bước ra ngăn cản nam tử kia:
– Người kia hãy dừng bước!
Nam tử kia vẫn không để ý đến, yên lặng đi lên trên núi.
“Cheng!”
Sau một thanh âm của kim loại, tên Hoàng Kim giáp sĩ kia vươn tay ra, thanh trường kiếm sắc lạnh lấp lóe đã rời khỏi vỏ, chắn ngang trước người nam tử mặc áo bào đen.
Một bước, hai bước… bước chân của nam tử kia vẫn chậm rãi và kiên định.
– Ngươi!
Tên Hoàng Kim giáp sĩ kia giận dữ, đang định ra tay. Lúc này bỗng có một cơn gió thổi qua, áo bào đen trên người nam tử kia tung bay như bươm bướm, dưới áo bào rộng lộ ra một thứ khiến cho tên Hoàng Kim giáp sĩ kia chú ý, lập tức dừng thế vung kiếm lại. Khi áo bào của nam tử kia bay lên, bên dưới lại lộ ra một đoạn trường kiếm đỏ như lửa, đó là… thần kiếm Xích Tiêu.
– Thiếu các chủ!
Tên Hoàng Kim giáp sĩ kia ngẩn ra, trong miệng lẩm bẩm, gần như không dám tin vào mắt mình. Một lúc sau hắn mới xoay người lại, giơ trường kiếm lên thật cao, vẻ mặt kích động nói:
– Thiếu các chủ đã trở lại! Thiếu chủ Trì Thương trở về rồi!
– Cái gì?
Bên trong Kiếm các, Cổ Vu, Thánh Giả, Tây Môn và Độc Cô đều giật mình, đồng loạt mở mắt ra:
– Không thể nào!
“Rào rào!”
Độc Cô vén vạt áo lên, dẫn đầu cất bước đi ra. Tây Môn, Thánh Giả và Cổ Vu theo sát phía sau, bước ra bên ngoài Kiếm các. Với tu vi của bốn người lẽ ra nên sớm phát hiện, nhưng không biết vì tâm thần hoảng hốt, hay là trong lòng đang suy nghĩ điều gì, lại không phát hiện được Trì Thương đã đến.
Khi bốn người sải bước ra cửa lớn Kiếm các, Phượng Phi đã đi trước một bước tiến đến chỗ Trì Thương.
– Trì Thương, thật sự là ngươi sao?
Vẻ mặt Phượng Phi kích động, trong mắt hiện lên vẻ ươn ướt, đứng ở trước người Trì Thương nói. Nhưng Trì Thương lại giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Một vẻ nghi hoặc xuất hiện trên mặt mọi người. Hành động của Trì Thương tỏ ra rất kỳ quái. Từ trên người hắn, Độc Cô Vô Thương hoàn toàn không cảm giác được khí tức của Thái Cực kiếm đạo. Không chỉ như vậy, nhìn vào khí tức để phán đoán, giờ phút này Trì Thương lại giống như một người hoàn toàn không có võ công.
– Trì Thương?
Độc Cô Vô Thương gọi một tiếng, nhưng Trì Thương lại không hề trả lời. Một sự bất an dâng lên trong lòng mọi người. Bên cạnh Thánh Giả, mí mắt của Cổ Vu khựng lại, ánh sáng trong mắt biến ảo, đã vận chuyển công pháp đặc biệt của Vu tộc.
– A!
Mới vừa nhìn, Cổ Vu không khỏi khẽ kêu lên một tiếng, trong lòng chùng xuống.
– Trì Thương, thật sự là ngươi sao?
Trì Thương vẫn không có một chút phản ứng nào. Trên bầu trời mây buồn ảm đạm. Trì Thương lảo đảo từng bước vượt qua Phượng Phi. Khuôn mặt vui mừng của Phượng Phi nhất thời khựng lại, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng. Gần như phản ứng theo bản năng, tại khoảnh khắc Trì Thương lướt qua bên cạnh, nàng bỗng đưa tay ra, giống như muốn bắt lấy thứ gì từ trong hư không.
Không biết từ lúc nào, Cổ Vu đột nhiên xuất hiện ở sau người Phượng Phi, vỗ vỗ bả vai của nàng. Phượng Phi quay đầu lại, trông thấy Cổ Vu sắc mặt nặng nề nhìn mình lắc đầu một cái.
Đang do dự, bên tai nàng chợt nghe được tiếng Cổ Vu truyền âm: “Đừng động đến hắn. Linh hồn của hắn đã vỡ nát, hắn có thể đến được nơi này hoàn toàn là dựa vào một chấp niệm trước khi chết. Khi chấp niệm này tiêu tan, hắn…”
Nam tử đội mũ trùm đầu, người mặc áo bào đen cuối cùng đi đến trước dốc núi, đứng trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Để Xích Tiêu xuống đất, hắn chậm rãi quỳ xuống, hai tay chống lên mặt đất, nhìn về Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt nghiêm nghị không nhúc nhích trước dốc núi, lẩm bẩm nói:
– Sư tôn, Trì Thương trở về thăm người đây…
Dứt lời liền cúi đầu xuống thật thấp, dập đầu một cái, sau đó ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói:
– Sư tôn, đệ tử phải đi rồi, nhưng điều duy nhất không từ bỏ được chính là sư phụ. Đệ tử muốn đợi đến khi sư phụ tỉnh lại từ trong nhập định, cùng sư phụ chinh chiến hai giới thần và ma, nhưng bây giờ xem ra… không được nữa rồi.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH):tungxen: