“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Sáu cao thủ đám Xi Vưu phối hợp càng lúc càng ăn ý. Thuật tiên đoán của phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc có thể dự đoán được vị trí Chủ Thần thứ mười bốn sắp xuất hiện, còn thần cách giết chóc của Đệ Nhất phân thần và linh hồn Xi Vưu dung nhập vào cửu tinh lại có thể nhanh chóng cảm ứng được vị trí chính xác của hắn. Dưới sự phối hợp của sáu đại cao thủ, dòng sông thời gian cũng khó giúp được Chủ Thần thứ mười bốn ngăn cách công kích của những cao thủ khác.
Luận về năng lượng, thần lực trong cơ thể tám cao thủ tuyệt đỉnh trong vũ trụ cộng lại còn vượt xa Chủ Thần thứ mười bốn. Nếu không phải nắm trong tay lực lượng thời gian, với thần lực hắc ám tích lũy trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, vốn không thể nào ngăn cản tám người được bao lâu, đừng nói là còn sức phản kích.
Lực lượng thời gian không phải là vô địch, Chủ Thần thứ mười bốn cũng chưa thật sự trở thành Thời Gian Chi Chủ, tác dụng của lực lượng thời gian chỉ có thể giới hạn trong phạm vi nhỏ. Trong số sáu đại cao thủ bên ngoài dòng sông thời gian, nếu chỉ một người thì không ai có tư cách khiêu chiến Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng tập hợp lại với nhau, các loại năng lực phối hợp lại tạo thành uy hiếp đối với Chủ Thần thứ mười bốn.
Bánh xe chiến tranh vẫn kêu vang. Bên ngoài không gian Thái Cổ, đại quân huyết tộc, đại quân vương triều Trung Ương và đại quân Thái Cổ liên hợp, cùng vây công đại quân Ma Giới trong hư không mênh mông đã lâm vào kinh hoảng và hỗn loạn. Xi Vưu, Ma Đế Hoàng, Đệ Nhất phân thần, ba vị Chí Tôn, Đệ Ngũ Chí Tôn và Bổn Tôn cũng đang giao thủ trong dòng sông thời gian nhanh như chớp.
Chủ Thần thứ mười bốn nhờ vào tính chất đặc biệt của dòng sông thời gian, nhanh chóng dịch chuyển biến ảo khắp vũ trụ, mỗi lần đều cách xa đến chục triệu dặm. Vì để tránh bị tám đại cao thủ đỉnh cấp trong vũ trụ đồng thời vây công, thậm chí có lúc vị trí trước sau cách nhau đến hơn nửa vũ trụ.
Bất kể Chủ Thần thứ mười bốn dịch chuyển biến hóa như thế nào, cuối cùng vẫn không thoát được Thái Cổ Kiếm Thần và Bổn Tôn cùng ở trong dòng sông thời gian. Dưới thế công của hai người liên thủ, thần lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tiêu hao. Linh hồn hắn cũng bị tinh thần lực hùng hậu của Thái Cổ Kiếm Thần liên tục công kích, bắt đầu có dấu hiệu chao đảo, có lúc khí tức cực kỳ hỗn loạn. Càng khiến Chủ Thần thứ mười bốn vừa kinh hãi vừa giận dữ, bất kể hắn tránh xa như thế nào, sáu đại cao thủ bên ngoài dòng sông thời gian vẫn có thể xuất hiện ở địa điểm chính xác, dùng thế công vô cùng bá đạo xuyên phá dòng sông thời gian đánh vào hắn. Đối mặt với sáu đại cao thủ hợp sức công kích, Chủ Thần thứ mười bốn đành phải liên tục sử dụng “thời gian bất động” và “thời gian chảy ngược”, đồng thời điều động thần cách giết chóc không ngừng hấp thu năng lượng trôi nổi trong vũ trụ hỗn loạn.
– Gào!
Trong tiếng gầm giận dữ, cửu tinh bỗng nhiên bừng sáng. Dưới sự trợ giúp của lực lượng cửu tinh, thần lực hắc ám dồi dào thuộc về hàng tỉ quy tắc bắt đầu chui vào trán Chủ Thần thứ mười bốn, nhanh chóng bổ sung năng lượng tiêu hao trong chiến đấu. Lực lượng cửu tinh rất hùng hậu, mỗi lần đều có rất nhiều năng lượng truyền vào trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng năng lượng mà hắn thu nạp từ bên ngoài lại không đủ bù đắp tiêu hao trong chiến đấu với tám đại cao thủ. Không chỉ như vậy, chỉ cần hắn điều động thần cách giết chóc, lập tức sẽ bị Đệ Nhất phân thần cảm ứng được. Còn khi hắn mượn cửu tinh hấp thu thần lực, Xi Vưu cũng sẽ lập tức phát giác ra. Có lúc bởi vì Chủ Thần thứ mười bốn hấp thu thần lực từ bên ngoài quá lâu, Đệ Nhất phân thần và Xi Vưu thậm chí không cần chờ kết quả tiên đoán của Phân thân biến dị Tịch Nhĩ Lạc, liền cảm ứng được vi trí của Chủ Thần thứ mười bốn trong xa xăm, trực tiếp phát ra chiêu thức mạnh nhất đánh về phía hắn. Nhất thời Chủ Thần thứ mười bốn lại lâm vào khốn cảnh chưa từng có. Đối mặt với thế công liên tục của tám đại cao thủ, hắn đành phải liên tục sử dụng lực lượng thời gian.
Lực lượng thời gian thi triển trong phạm vi càng rộng, thần lực tiêu hao lại càng nhiều; đối tượng mà lực lượng thời gian tác dụng có năng lượng càng mạnh, thần lực cũng hao tổn càng lớn. Bất luận là Ma Đế Hoàng hay Xi Vưu, nếu chiến đấu một mình đều không phải là đối thủ của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng cũng không có nghĩa là Chủ Thần thứ mười bốn có thể không thèm đếm xỉa đếm bọn họ. Cái giá của việc liên tục sử dụng “thời gian bất động” chính là thần lực tiêu hao điên cuồng. Đối mặt với thế công gió thổi không lọt của tám đại cao thủ, chi trong thời gian ngắn ngủi, thần lực hắc ám trong cơ thể Chủ Thần thứ mười bốn đã hao đến gần một phần ba. Mỗi khi tiêu hao một phần thần lực, Chủ Thần thứ mười bốn lại suy yếu đi một phần. Hắn dần dần trở nên nóng nảy, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi cục diện này.
Trái lại, bất luận là sáu đại cao thủ bên ngoài hư không, hay là Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn cùng tồn tại trong dòng sông thời gian, càng về sau công kích lại càng lưu loát. Trong lòng mọi người đều mừng rỡ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa Chủ Thần thứ mười bốn sẽ khô kiệt thần lực vì sử dụng lực lượng thời gian quá nhiều, bị đánh trở về nguyên hình, đến lúc đó chính là ngày chết của hắn.
“Hai viên thần cách… ta muốn thần cách giết chóc của hắn!” – Ma Đế Hoàng lại phát ra một chiêu “bàn tay của âm mưu”, đồng thời trong lòng điên cuồng hét lên.
Phân thân biến dị của Tịch Nhĩ Lạc trầm mặc một lúc, cuối cùng đáp lại: “Được, ngươi sẽ có được nó!”
Vào giờ phút này, hai vị đồng bạn hàng tỉ năm dường như đã thấy được mơ ước có thể chạm đến.
Mỗi người đều có thể cảm giác được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn đang nhanh chóng suy yếu. Tinh thần Ba vị Chí Tôn run lên, thế công càng dồn dập hơn. Chỉ cần Chủ Thần thứ mười bốn chết đi, cuộc tấn công của Ma Giới sẽ không công mà tự phá.
Cảm nhận được khí tức của Chủ Thần thứ mười bốn biến đổi, Xi Vưu vẫn luôn bình tĩnh cũng lộ ra sự nôn nóng. Chỉ khi giết chết Chủ Thần thứ mười bốn, sư tôn Đế Thích Thiên và các tộc nhân của bộ tộc thủ hộ mới có thể yên nghỉ dưới lòng đất.
Không giống như những cao thủ khác, Đệ Nhất phân thần lại có vẻ rất bình tĩnh. Theo như hắn thấy, chỉ cần Chủ Thần thứ mười bốn còn chưa ngã xuống thì không có bất cứ chuyện gì đáng để vui mừng. Trước ngày hôm nay hắn vốn không phải là đối thủ của Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn lại liên tục hai lần ra tay với hắn, nhưng cuối cùng vẫn để cho hắn chạy thoát, những điều này đủ để rút ra bài học.
“Hi vọng chư thần đang chiến đấu trên hàng tỉ không gian sẽ không chú ý tới nơi này!” – Trong lòng Đệ Nhất phân thần thầm nghĩ, bất giác lại liếc nhìn bầu trời đen kịt. Tuyệt học mạnh nhất của hắn là Hấp Tinh đại pháp, do ba trăm ngàn ma công đỉnh cao diễn hóa thành. Nhưng bởi vì dòng sông thời gian ngăn cách, Hấp Tinh đại pháp lại khó mà thi triển, hắn đành phải sử dụng thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo là Thần Tử Ma Diệt. Thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo có thể dễ dàng giết chết Hắc Ám Quân Chủ, nhưng đối mặt với Chủ Thần thứ mười bốn lại không có đất dụng võ, “thời gian bất động” khiến tất cả công kích của hắn đều đánh trật.
Nhưng trong lần đánh trật này, Đệ Nhất phân thần lại sinh ra một cảm giác kỳ diệu. Khi thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo xuất ra, hắn rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của Phong Vân Vô Kỵ và Bổn Tôn. Tại khoảnh khắc xuất đao, trong xa xăm, liên hệ giữa ba phân thần vốn bị cắt đứt dường như lại được nối liền. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
“Ngươi có cảm giác được không?” – Trong lúc Đệ Nhất phân thần vẫn còn đang suy nghĩ xem đây rốt cuộc là chuyện gì, một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuyên qua tầng tầng hư không, truyền vào trong lòng hắn. Trong dòng sông thời gian mênh mông, dưới mái tóc dài phất phơ của Thái Cổ Kiếm Thần, đôi mày kiếm đột nhiên khẽ rung động.
– Ngươi cũng cảm thấy à?
Trong lòng Đệ Nhất phân thần giật mình, buột miệng nói. Lời nói vừa dứt, lúc này hắn mới chợt nhận ra không chỉ mình có loại cảm giác này. Hai người chỉ kịp trao đổi một câu ngắn ngủi, theo sau thức thứ tám của Kiếp Ma Đạo chấm dứt, sự liên hệ không ngăn cách giữa ba người lại biến mất.
“Đây là chuyện gì?” – Khi linh hồn lại liên hệ được với nhau, Đệ Nhất phân thần trực tiếp hỏi.
“Không biết.” – Phong Vân Vô Kỵ trả lời rất dứt khoát: “Tình huống này không hề nằm trong dự liệu.”
Đệ Nhất phân thần im lặng không nói gì, trong đầu không ngừng suy nghĩ về loại cảm giác kia. Trong xa xăm dường như có một thanh âm nói với hắn: “Ngươi cũng có thể sở hữu tốc độ của Đệ Tam phân thần và Phá Vọng ngân mâu của Bổn Tôn.”
Khi Đệ Nhất phân thần lại thi triển Kiếp Ma Đạo lần nữa, thình lình phát hiện tốc độ bất giác nhanh hơn không ít, cuối cùng cũng khẳng định loại cảm giác này. Nhưng hắn lại chẳng hề vui vẻ chút nào, trái lại một cảm giác bất an cực độ dâng lên trong lòng.
Dưới tình huống tâm thần tương thông, tâm tư của Đệ Nhất phân thần vốn không gạt được Phong Vân Vô Kỵ trong dòng sông thời gian. Khi cảm nhận được sự bất an của Đệ Nhất phân thần, Phong Vân Vô Kỵ cũng trở nên trầm mặc, hắn hiểu rõ Đệ Nhất phân thần đang lo lắng điều gì. Trong lòng hai người đều nặng nề. Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn Bổn Tôn phía trước, trông thấy ánh mắt Bổn Tôn hoàn toàn lạnh nhạt, không hề có biểu tình gì.
“Ngươi đã từng nói, nguyên thần một khi phân ba sẽ vĩnh viễn không dung hợp lại, có đúng vậy không?” – Giọng nói có phần bất an của Đệ Nhất phân thần đột nhiên xuyên qua ngăn cách của dòng sông thời gian, trực tiếp vang lên trong linh hồn Phong Vân Vô Kỵ. Câu nói này đã vạch trần sự bất an trong lòng hắn.
“Đúng… vậy.” – Phong Vân Vô Kỵ trả lời có phần ngập ngừng. Ban đầu khi nguyên thần phân ba, hắn quả thật đã từng nói những lời này. Trong ba phân thần, Đệ Nhất phân thần thừa kế mặt tối tăm của bản thể, Bổn Tôn thừa kế lý trí trong linh hồn, còn Đệ Tam phân thần lại thừa kế tất cả tâm tình và lý tưởng của bản thể. Đệ Nhất phân thần hỏi như thế cũng không sai.
Thời gian đang biến đổi, thế giới cũng đang biến đổi. Khi từ trong không gian phi thăng đến Thái Cổ, hắn vốn không ngờ nghênh đón mình là một Thái Cổ tàn phá, càng không nghĩ tới hôm nay lại trở thành Đệ Ngũ Chí Tôn. Nhưng lúc đầu không nghĩ tới, cũng không có nghĩa là chuyện sẽ không xảy ra. Lúc trước khi nói ra những lời này, Phong Vân Vô Kỵ còn chưa vượt qua cảnh giới Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ bảy, còn bây giờ hắn đã đạt tới cảnh giới tầng thứ mười một, hoàn toàn không thể đánh đồng. Ba phân thần rốt cuộc có thể dung hợp hay không, bây giờ ngay cả hắn cũng không dám khẳng định.
Sắc mặt Đệ Nhất phân thần nhất thời trở nên có phần khó coi. Sự ngập ngừng trong giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ cũng không lừa gạt được hắn.
“Chắc là sẽ không!” – Đệ Nhất phân thần cố gắng kiềm nén sự bất an trong lòng, tự an ủi mình. Là một cao thủ, dĩ nhiên không thể nào thay đổi chỉ vì một vài suy đoán không đầu không đuôi.
“Cho dù như thế nào, nguyên thần đã phân ba, nếu lại dung hợp làm một, bản tọa tuyệt đối sẽ không đáp ứng!” – Đệ Nhất phân thần giống như đã hạ quyết tâm, trong lòng lẩm bẩm. Một khi nguyên thần dung hợp, hắn nhiều nhất chỉ là một tâm ma thỉnh thoảng có thể ra ngoài, làm sao so được với sự tự do hôm nay. Hiện giờ đã có thực lực mạnh mẽ tung hoành thiên hạ, hắn càng không muốn xuất hiện tình huống dung hợp này. Có gắng xóa đi sự bất an trong lòng, hắn lại tham gia vào trận chiến với Chủ Thần thứ mười bốn.
Khi trong lòng mỗi người đều có tâm tư, lại không ai chú ý đến, thần lực của Chủ Thần thứ mười bốn nhanh chóng tiêu hao, khí tức càng ngày càng yếu, trong đôi mắt màu vàng bỗng hiện lên sự nóng nảy, lộ ra tâm sự trùng trùng. Vào giờ phút này, trong lòng hắn dường như đang gặp phải một quyết định vô cùng khó khăn.