Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 502: Chúng ta không sợ bị lãng quên

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

“Có thể như vậy, nhưng những cường giả kia e rằng sẽ liên tưởng ngươi với chủ nhân Sát Lục.” – Thái Huyền suy nghĩ một chút, nói: “Chuyện này đối với ngươi dù sao cũng không phải là chuyện tốt.”

Cách đó ngàn vạn dặm, Phong Vân Vô Kỵ ẩn thân trong một khe hở tối tăm ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một vệt sáng lạnh, sau đó nói ra một câu khiến Thái Huyền giệt mình: “Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, sự thật mới là sự thật.”

Phong Vân Vô Kỵ chỉ nói một câu, cũng chưa hoàn toàn nói hết, nhưng những lời này lại giống như một tiếng sấm vang lên trong lòng Thái Huyền, làm cho đầu óc vốn bình tĩnh của y rung lên.

Từ trước đến giờ Thái Huyền luôn phục tùng Phong Vân Vô Kỵ tại Ma Giới, chẳng qua là vì cam kết với Đệ Tam Phân Thần. Ít nhất ở trong lòng Thái Huyền, Đệ Tam Phân Thần chí tình chí tính kia mới là sư đệ của mình chứ không phải người này. Một người đã sống ngàn vạn năm, hơn nữa có thể sống sót dưới chính sách máu tanh, ít nhiều gì đều có chút bản năng nhìn người xem tướng. Hình ảnh của Ma Giới Đệ Nhất Phân Thần trong lòng Thái Huyền chính là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, chỉ biết một lòng theo đuổi lực lượng, nhưng lại không hề cố gắng. Trong ấn tượng của Thái Huyền, ngay cả mỗi câu nói Đệ Nhất Phân Thần cũng không phải là một kẻ biết dùng đầu óc.

Cho đến lúc này, Thái Huyền mới biết mình có vẻ đã đánh giá thấp phân thần tâm ma này.

“Đúng vậy, ngươi nói rất đúng.” – Thái Huyền trong lòng thở dài một tiếng, hồi lâu mới trả lời.

“Tốt lắm, các ngươi không sao là được rồi. Đại quân của vương triều giao cho ngươi quản lý bản tọa cũng yên tâm. Trong thời gian tớ ta không thể trở lại Trung Ương ma sơn được, nếu như trong thời gian ngắn xuất hiện nhiều lần, khó tránh khỏi khiến người ta hiểu lầm, dẫn đến phiền phức không cần thiết. Tâm quyết này hình như đã có hiệu quả, ừm, chờ bản tọa thử một chút rồi nói sau. Tất cả giao cho ngươi, cứ như vậy đi!” – Nói xong những lời này, Phong Vân Vô Kỵ liền cắt đứt liên hệ với Thái Huyền.

Bên ngoài dãy núi, trên mặt đất mờ mịt bị bóng tối bao trùm, đông đảo yêu ma cấp thấp tay cầm đuốc tiến về nơi này, tiếng mắng chửi ồn ảo càng lúc càng lớn.

Tính toán một chút, ước chừng một lát nữa những kẻ này sẽ lục soát đến đây, Phong Vân Vô Kỵ liền dứt khoát đứng dậy.

“Bùng!”

Khói mù nồng nặc từ trong cơ thể hắn tỏa ra, hai chiếc cánh dơi to lớn nhô lên từ bả vai, sau đó mở rộng. Dưới sương mù dày đặc che phủ, thân thể của hắn không ngừng phát ra tiếng “lốp đốp” như rang đậu. Trong thanh âm giòn giã, thân thể của Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng cao, chỉ torng nháy mắt đã khôi phục ma thân vốn có.

Mới vừa khôi phục ma thân, khí tức cường đại và uy nghiêm của ma tộc cao cấp liền tỏa ra bốn phía. Ở bên kia vách núi dựng đứng, đại quân vốn ồn ào bỗng trở nên yên lặng như tờ. Những yêu ma đứng trước nhất chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh ập vào mặt, bó đuốc trong tay chập chờn phát ra tiếng nổ lốp bốp. Bởi vì nhiều người, khoảng cách lại quá gần nên cảm thấy hơi nóng, lúc này bỗng nhiên biến mất, cả người như rơi xuống hầm băng.

Trong cảm giác, phía trước cách đó không xa, ở bên kia vách núi dựng đứng vươn đến tận trời như đã biến thành một vòng xoáy không đáy, bên trong như có một yêu thú kinh khủng đang ẩn nấp. Một luồng khí lạnh lướt qua trong lòng chúng yêu ma.

– Kẻ nào? Bên kia rốt cuộc là ai?

Một tên yêu ma cấp thấp cả người mọc lông xanh vừa cố gắng ổn định tâm thần vừa quát lên, cánh tay cầm bó đuốc không ngừng run rẩy,.

“Xoẹt!”

Đám yêu ma kia chỉ cảm thấy một luồng gió rét sắc bén từ bầu trời thổi qua, tên yêu ma lông xanh vừa lên tiếng quát hỏi liền trợn mắt, thẳng tắp ngã xuống, một vết máu từ giữa trán của hắn kéo dài đến bụng, máu tươi trong nháy mắt phun trào.

“Xuýt”

Đám yêu ma phía trước đều hít một hơi lạnh.

“Cộp!”

Tiếng bước chân vang dội truyền đến từ bên kia ngọn núi lớn chọc trời trước mắt, sau đó một tên yêu ma cao cấp cao hơn hai mươi trượng, cả người hừng hực ma khí, tỏa ra uy nghiêm cường đại vòng qua vách núi dựng đứng, từ trong bóng tối đi ra. Dưới ánh đuốc như chùm sao chiếu rọi, tên yêu ma cao cấp trên đầu có sừng kia bỗng trắng một cách lạ thường, trắng đến gần như trong suốt, giống như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời.

Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, sau khi hóa thành ma thân, thoạt nhìn vừa dữ tợn lại có chút khôi ngô. Vì cố ý, khí tức của ma tộc cao cấp trên người hắn vô cùng dày đặc, trong mắt bắn ra tia chớp, có cảm giác như khinh thường thiên hạ.

– Thấy bản tọa còn không quỳ xuống!

Cặp môi của hắn mở ra, giọng nói lạnh lùng và dữ tợn tiếng sấm lướt qua trên đầu đám yêu ma lục soát này, một hồi lâu tiếng vang mới từ xa vọng lại.

– Tham kiến đại nhân!

Phía trước đại quân, đám yêu ma toàn thân run rẩy quỳ xuống, vẻ mặt đã sớm trắng bệch. Đám yêu ma phía trước vừa quỳ xuống, thân hình của Phong Vân Vô Kỵ lập tức lộ ra trong mắt đám yêu ma cấp thấp phía sau.

Những yêu ma đi trước vốn đều có thực lực cao hôn một chút, cho nên đám yêu ma phía sau càng không chịu nổi áp lực, nếu không phải vì chẳng biết đối phương ở đâu thì có lẽ đã sớm quỳ xuống rồi.

Trong ánh mắt chăm chú của vô số yêu ma, Phong Vân Vô Kỵ trần truồng đứng trước mặt đội quân này, trong lời nói hoàn toàn không có chút nào mất tự nhiên, giống như đấy vốn là chuyện đương nhiên.

– Lão già kia, xuống đây cho ta! Đúng, chính là ngươi!

Phong Vân Vô Kỵ đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng ở một lão phù thủy thân hình khô quắt đang bay trên trời, trên người mặc áo bào đen, trông giống như một gốc cây già khô héo ngàn vạn năm.

– Tôi… Tôi à?

Lão phù thủy dùng bàn tay gầy gò chỉ chỉ vào chóp mũi của mình, đôi mắt vẩn đục mở thật to, trong giọng nói đã có vẻ run rẩy.

– Còn cần bản tọa nói lần thứ hai sao?

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, một câu này khiến gương mặt già nua của lão phù thủy vốn có màu xám tro nhất thời trở nên trắng bệch.

– Vâng, vâng, thuộc hạ tới ngay!

Lão phù thủy xương cốt toàn thân run rẩy, các khớp xương không ngừng phát ra tiếng lách cách.

“Thảm rồi, thảm rồi, sớm biết như vậy thì đã không bay lên trời.” – Lão phù thủy hối hận đến cả ruột cũng phát xanh, y thật sự là muốn mở đôi môi khô quắt kia ra nói: “Đại nhân, tôi không quỳ xuống thật ra không phải là lỗi của tôi, người ở bên dưới đều quỳ đầy, cho nên tôi không có chỗ để đ8ạt chân. Tiểu nhân thật sự không có lòng bất kính!”

Nhưng giờ phút này đã cho rằng tên yêu ma cao cấp này muốn giết y, trong lòng y đã sợ muốn chết, gan cũng sắp vỡ tan, nào còn có thể nói ra đầy đủ.

– Áo khoác trên người ngươi, bản tọa muốn nó!

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lão phù thủy này lết chầm chậm đến, trong lòng cảm thấy bực bội. Nếu không phải vì Sát Lục chiến giáp không thể để cho người khác thấy, hắn nào cần đến y phục của một lão già như vậy.

Hắn lập tức tự mình ra tay, trực tiếp lột sạch áo bào của lão phù thủy kia, sau đó vung tay lên ném lão phù thủy này ra ngoài.

Tai khoảnh khắc bay ra, đầu óc lão phù thủy đột nhiên tỉnh táo một chút, một ý niệm theo bản năng thao1ng qua qua đầu: “Thân thể của hắn cao như vậy, y phục của ta ngay cả bắp đùi đều không che được, hắn lấy làm gì?”

– Được rồi, các ngươi đang làm gì thì cứ làm tiếp đi!

Phong Vân Vô Kỵ cũng chẳng thèm để ý tới những ma tộc cấp thấp còn quỳ rạp dưới đất này, dưới chân nhùn một cái bay lên trời, như một con chim ưng lớn biến mất trong bầu trời mênh mông.

Gió đêm ào ạt thổi qua hai bên. Trong trời đất, chùm ánh sáng từ trong những đôi mắt lớn hoàn kim đan xen vào nhau, không ngừng quét qua toàn bộ Ma Giới, thoạt nhìn ngược lại có vẻ rực rỡ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng không có tâm tình rãnh rỗi như vậy.

Trông thấy một chùm ánh sáng hoàng kim từ phía bắc hình như muốn quét đến nơi này, Phong Vân Vô Kỵ vội vàng đi về hướng đông. Mặc dù công pháp có thể tránh khỏi cảm ứng của Hắc Ám Quân Chủ, nhưng nếu bị “con mắt của thần” do Hắc Ám Quân Chủ mượn hắc ám kim tự tháp thi triển quét trúng, những công pháp này đều sẽ trở nên vô dụng, nguyên hình của chủ nhân Sát Lục nhất định sẽ bị lộ ra.

“Bây giờ thì tốt rồi, Ma Giới chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, nhiều cường giả yêu ma xuất hiện thật!” – Vừa chạy như bay, Phong Vân Vô Kỵ vừa cảm khái nói. Quân đoàn của mười ba vương triều ước chừng có một nửa xuất hiện ở đây, từng cây cờ lớn của vương triều cao gần mấy ngàn trượng đón gió tung bay, vô cùng uy phong.

Phong Vân Vô Kỵ chợt dừng lại, đứng thẳng trên trời, nhanh chóng đảo mắt qua các phân bộ quân đoàn của vương triều lớn, trong lòng tính toán một chút khoảng cách của những vương triều đại quân này, cuối cùng lựa chọn một ngọn núi chìm trong bóng ở phía tây bay đi.

Đó là một ngọn núi cao mấy ngàn trượng, vách núi nhẵn bóng và cứng rắn. Cho dù ở trong bóng tối, vách đứng nhắn bóng kia vẫn phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Ầm!”

Phong Vân Vô Kỵ đấm một cái vào sườn núi dựng đứng, tao thành một cái hốc lớn. Cánh tay khuấy động, cái hốc này liền mở rộng đủ cho một người khom mình đi vào. Hắn nhanh chóng bước vào bên trong, đồng thời vận chuyển ma công trong cơ thể, tại cửa động không lớn lắm đào ra một hang động lớn sâu chừng mười trượng, lại gọt thành một cái đài bằng. Hắn khoanh chân ngồi xuống trên đài bằng này, ánh mắt vừa vặn có thể xuyên qua cửa động quan sát tình hình bên ngoài. Cửa động tối đen chỉ còn lại hai điểm sáng ngời lạnh lẽo nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Phong Vân Vô Kỵ vận Thiên Ma thần thông, ánh mắt dần dần trở nên ảm đạm, cùng với bóng tối trong hang động hòa làm một thể.

“Sát Lục ma quyết và Hấp Tinh đại pháp đều đã đại thành, hiện giờ chỉ còn lại này Kiếp Ma Đạo. Đông Phương Phá Thiên đã từng nói với ta, chiêu thứ chín Thiên Địa Ma Kiếp có thể làm nổ tung cả Ma Giới. Với năng lực của ta hôm nay cũng không dám nói là có thể phá hủy Ma Giới, không biết chiêu thứ chín thỉ triển sẽ tráng lệ thế nào.” – Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt suy tư: “Hiện nay mười ba vương triều đều đã xuất hiện. Trước tiên cứ ẩn nấp một đoạn thời gian, biết đâu có thể tu luyện Kiếp Ma Đạo đến chiêu thứ tám, sau đó lại tìm Đệ Tam phân thần hoặc là Bổn Tôn nhờ bọn họ trợ giúp suy diễn chiêu thứ chín của Kiếp Ma Đạo.”

Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ dần dần chìm vào trong tu luyện, chỉ còn lại một luồng ma thức ở ngoài cơ thể theo dõi động tĩnh bên ngoài.

Kiếp Ma Đạo, mỗi chiêu đều tu luyện khó khăn hơn nhiều so với chiêu trước. Trong số công pháp tấn công, Kiếp Ma Đạo có thể nói là một trong những công pháp bá đạo nhất. Mặc dù có ma công biến thái là Hấp Tinh đại pháp làm hậu thuẫn, nhưng Kiếp Ma Đạo cũng không phải thứ có thể luyện thành trong một sớm một chiều.

Trong tu luyện không ngày đêm, thời gian trôi qua thật nhanh trong quá trình tìm hiểu công pháp Kiếp Ma Đạo. So với sự náo nhiệt bên ngoài, hang động trong lòng núi kia giống như một không gian khác, cách biệt hoàn toàn với Ma Giới. Trong khoảng thời gian này, ma thức do Phong Vân Vô Kỵ để lại bên ngoài cơ thể tổng cộng đã phát hiện hơn mười đội quân tiến về phía bắc, trong số này có không ít đội thuộc về quân đoàn lớn của các vương triều.

Lúc đầu Phong Vân Vô Kỵ cho là đám người này đang tìm mình, vì vậy cũng không để ý. Cho đến khi có hai tên yêu ma kết bạn đồng hành đi ngang qua ngọn núi yên tĩnh này.

– Vưu Lý Tây Tư… chúng ta đến tham gia náo nhiệt không sao chứ? Dù sao đã có nhiều quân đoàn đi trước chúng ta rồi!

Một tên yêu ma trên người có vảy giáp màu tím sẫm, thân cao hơn hai trượng, nhìn có vẻ rất hùng tráng, múa cây trường kích to như cánh tay trẻ em nói với tên yêu ma bên cạnh, vẻ mặt hơi thấp thỏm bất an.

– Cứ xem tình hình đi! Phía trước truyền về là đã có mấy quân đoàn bị đám người kia diệt sạch, trong đó có cả một quân đoàn chính quy của vương triều.

Tên yêu ma gọi là Vưu Lý Tây Tư kia trả lời:

– Cho đến giờ cũng không ai biết đám người này ở đâu ra, thuộc về thế lực nào. Có người hoài nghi là đại quân của chủ nhân Sát Lục ngày xưa. Có điều… chủ nhân Sát Lục mà có những thủ hạ này, e rằng đã sớm thống nhất Ma Giới rồi. Đám người này quá mạnh, hơn nữa lại cực kỳ thích giết chóc, tuyệt đối là cường giả hạng nhất trong số yêu ma.

– Cho dù đám người này có mạnh cũng chẳng là gì. Vưu Mã Gia đại nhân của vương triều Tát Cáp Lạp đã nhận được tin tức, đi đến phương bắc. Với tính tình thích giết chóc của Vưu Mã Gia đại nhân, đám người này e rằng sẽ bị y giết sạch… Nếu quả thật bất hạnh gặp phải Vưu Mã Gia đại nhân, sợ rằng cả chúng ta cũng phải chết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com

– Rất khó nói. Đám người này quá mạnh, biết đâu trong bọn họ cũng có cường giả đỉnh cao nào đó. Vưu Mã Gia đại nhân chưa chắc có thể giết chết bọn họ, mặc dù y là một ma thần cường đại đã từng tham gia thần ma đại chiến lần đầu tiên.

– Vưu Mã Gia mà các ngươi nói rốt cuộc là ai?

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên chen vào.

– Vưu Mã Gia đại nhân mà ngươi cũng không biết à? Y…

Hai yêu ma liếc nhìn nhau, rất nhanh phát hiện giọng nói này không phải là do ai trong số hai người phát ra, trong lòng cả kinh, hốt hoảng nhìn quanh, đồng thời quát lớn:

– Kẻ nào? Là ai đang nói chuyện với chúng ta?

“Bùng!”

Bên trong hang động, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo, thân thể đột nhiên đứng lên, xuyên qua hang động kia. Hắn đứng giữa không trung, hai mảnh thịt sau lưng rung động, sau đó hai phiến cánh dơi to lớn mang theo cuồng phong ao ạt lao về phía hai tên yêu ma kia.

– Ta!

Theo một tiếng hét lớn hùng hậu, uy nghiêm cường đại đến từ yêu ma ma cao cấp như cuồng phong cuốn tới. Hai tên yêu ma kia cảm thấy hít thở khó khăn, sắc mặt biến đổi, lập tức rối rít nói:

– Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!

Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt lạnh lùng, cả người ma khí cuồn cuộn, khinh miệt nhìn hai tên yêu ma kia. Hắn chậm rãi vươn một tay ra nắm cổ họng tên yêu ma gọi là Vưu Lý Tây Tư kia:

– Bản tọa không có hứng thú với tính mạng của các ngươi. Trả lời ta, ai là Vưu Mã Gia? Còn phía bắc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nhiều quân đoàn chạy tới đó như vậy?

Vưu Lý Tây Tư sắc mặt như đất, trong cổ họng phát ra tiếc “cục cục”, cũng không dám hét lớn tiếng hay phản kháng, chỉ chỉ vào cổ họng của mình, không ngừng hoa tay múa chân. Đợi Phong Vân Vô Kỵ buông lỏng tay một chút, hắn mới lên tiếng:

– Khục, khục… Vưu Mã Gia là đại tướng quân của vương triều Tát Cáp Lạp, vì thực lực của ý quá mạnh, lại rất thích giết chóc, cho nên bị Tát Cáp Lạp đại đế điều đến Ma Giới thứ nhất thống lĩnh đại quân của vương triều Tát Cáp Lạp. Theo lời đồn, thực lực của Vưu Mã Gia đã gần sánh ngang với Tát Cáp Lạp đại đế, y hung hăng và tàn nhẫn thích giết chóc đến mức gần như mất đi lý trí, đã tạo thành uy hiếp đối với sự thống trị của vương triều đại đế, cho nên đại đế đã lệnh cho y vĩnh viễn không được bước vào trong vương triều Tát Cáp Lạp. Lần này chủ yếu là vì phương bắc bỗng nhiên xuất hiện một quân đoàn cường đại, một số trong bọn họ có hình dáng tương tự loài người, nhưng toàn thân đều mọc đầy gai và đuôi nhọn, vô cùng tàn bạo. Bọn họ tấn công tất cả ma tộc nhìn thấy. Trong khoảng thời gian này tất cả yêu ma đều tuân theo mệnh lệnh của Hắc Ám Quân Chủ vĩ đại, đi tìm kiếm tung tích của chủ nhân Sát Lục, nhưng có một quân đoàn cầm cờ lớn của vương triều đi ngang qua Ma Giới thủy lao ở phía bắc, lại bị những kẻ này giết sạch toàn bộ. Vì bọn họ không đưa ra cờ hiệu của bất kỳ vương triều nào, cho nên đã khiến cho các vương triều tức giận. Hiện giờ Vưu Mã Gia đại nhân đã dẫn theo đại quân của vương triều Tát Cáp Lạp tiến về nơi đó.

– Có một số hình dáng tương tự loài người, toàn thân mọc đầy gai?

Phong Vân Vô Kỵ thả lỏng cổ của Vưu Lý Tây Tư, môi mấp máy lẩm bẩm nói, rất nhanh trong đầu hắn liền phác họa ra một số hình ảnh. Những hình ảnh này dường như đã khơi dậy một thứ gì đó từ sâu trong trí nhớ của hắn.

– Ma Giới thủy lao…

Khi buột miệng từ này, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bỗng run lên, giống nhi bị người ta đánh vào một nơi mềm yếu trong đáy lòng: “Tộc nhân của ta!”

Sau khi đoán ra thân phận có thể của đại quân này, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên chấn động, sau đó trở nên trống rỗng.

Vưu Lý Tây Tư và một gã yêu ma khác thấp thỏm nhìn Phong Vân Vô Kỵ, không biết vị yêu ma cao cấp có uy thế bao trùm trời đất trước mặt này vì sao lại có vẻ ngỡ ngàng như vậy. Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng mong muốn chạy trốn đã chiến thắng sợ hãi, lập tức hóa thành hai vệt cầu vồng màu đen chia làm hai hướng bay đi, sau khi bay ra mấy ngàn trượng mới kêu lên một tiếng quái dị như vừa thoát khỏi cái chết.

– Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ khôi phục tinh thần lại, ánh mắt quét qua hai tên yêu ma đang điên cuồng chạy trốn, vẻ mặt lạnh lẽo, hai tay vỗ một cái, hai luồng ma khí hùng hậu liền lạng lẽ đuổi theo hai tên yêu ma này, đánh tan bọn chúng thành mảnh vụn.

Sau khi nhẹ nhàng giết chết hai tên nhân chứng này, Phong Vân Vô Kỵ liền ngẩng đầu quan sát phương hướng một chút, sau đó bay nhanh về hướng bắc.

Sau thời gian khoảng chừng ba nén nhang, ma thức do Phong Vân Vô Kỵ bắn về phía trước cuối cùng đã cảm ứng được một khu vực sát khí ngất trời. Người còn chưa đến, phía sau những ngọn núi nối liền tại phía bắc Ma Giới, ánh lửa ngập trời đã in vào trong con ngươi của hắn. Khói lửa dày đặc bốc lên chín tầng trời, mùi khét nồng nặc do thi thể bốc cháy xộc vào mũi.

Phong Vân Vô Kỵ bước giữa hư không, trông thấy trên mặt đất phía xa có vô số bóng đen đi lại ngang qua những thi thể trải khắp núi đồi, cứ đi vài bước lại ngồi xổm xuống, trong tay lóe lên một vệt sáng lạnh, lập tức có một vòi máu tươi phun lên và thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết khàn khàn phát ra.

Gió đêm mênh mông. Khi trong mắt Phong Vân Vô Kỵ hiện lên bóng dáng của những cường giả phía xa, thân hình liền khựng lại: “Quả nhiên là bọn họ!”

Như có một dòng điện từ dưới chân lan khắp toàn thân, Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy hai tai kêu lên “ong ong”, trong ngực trở nên nóng ấm, cả người ngây ra, lẩm bẩm nói:

– Quả nhiên là bọn họ.

Bản nguyên bị thời gian che lấp đột nhiên khôi phục. Giờ phút này nhìn những người biến dị tại Ma Giới kia, Phong Vân Vô Kỵ chân thành cảm nhận được phần linh hồn nhân tộc của mình. Từ sâu trong linh hồn, lời thề trong Ma Giới thủy lao đã in vào tâm khảm bỗng hiện lên trong đầu.

“Ta là một nhân loại, cho dù có bề ngoài của ma, cũng không thể che dấu được sự thật này.” – Phong Vân Vô Kỵ toàn thân kích động đến run lên, tâm niệm vừa động, người đã hóa thành một vệt cầu vồng đen bay về phía sơn dã kia.

– Đứng lại!

Trong bóng tối phía trước bỗng vang lên một giọng nói lạnh lẽo, theo đó là một tia sáng hình đao lờ mờ không một tiếng động bắn lên, nhắm vào giữa trán Phong Vân Vô Kỵ chém xuống.

– Dừng tay!

Phong Vân Vô Kỵ sửng sốt, liền vội vã đưa tay phải đưa lên, ánh đao chém xuống kia liền ngừng ở trước người hắn ba thước. ma khí trong cơ thể hắn bộc phát ra, liền xoắn luồng đao khí kia thành phấn vụn, dư kình hóa thành mấy chùm ánh sáng tan ra trong hư không.

“Xoẹt!”

Những tiếng xé gió truyền đến, bóng đen chợt lóe lên nơi khóe mắt, vài bóng người đã vây quanh Phong Vân Vô Kỵ. Vị trí của mấy người này nhìn như tùy tiên, nhưng nghiễm nhiên đã tạo thành một trận pháp có cả công lẫn thủ, hiển nhiên bọn họ đã quen phối hợp với nhau.

– Chờ đã, ta có chuyện muốn nói!

Phong Vân Vô Kỵ vươn một tay ra, vội vã quát lên.

Từng luồng ma thức tập trung vào người Phong Vân Vô Kỵ. Không chỉ có ma thức của năm người trên trời tạo thành trận pháp vây quanh hắn, ở bên dưới, đông đảo nhân tộc biến dị toàn thân mọc đầy gai cũng đã phát giác ra kẻ xông vào này, ma thức liên tiếp phát ra tập trung vào người hắn. Trong bóng tối hiện lên những cặp mắt sáng ngời như mắt sói, trong mắt lóe lên sát khí lạnh giá.

– Nói đi! Nói xong thì chúng ta sẽ tiễn ngươi lên đường.

Một kẻ biến dị thân cao hai trượng, đã hoàn toàn ma hóa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, mái tóc dài quá vai sau đầu phất phơ trong gió đêm, loáng thoáng có một khí tứ cuồng dã.

– Nếu muốn đánh thì ta cũng không sợ. Có điều ta không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng có. Thật ra, ta cũng là nhân tộc.

– A!

Trong trời đất vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, trong những cặp mắt như sao rõ ràng hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Cheng!”

Một vệt sáng lạnh lẽo như nước mùa thu xẹt qua trong trời đêm, sau đó một thanh trường kiếm sắc bén gác ở trên cổ Phong Vân Vô Kỵ, chuôi kiếm nằm trong tay một gã nhân tộc khác vẻ mặt lạnh lẽo như nước:

– Ma tộc quả nhiên bản tính hèn hạ, ngươi cho rằng chúng ta dễ bị lừa vậy sao?

Trường kiếm khẽ động, một vệt trắng nhạt liền xuất hiện trên cổ Phong Vân Vô Kỵ, nhưng nhân tộc bị ma hóa cầm kiếm lại lộ ra vẻ khiếp sợ.

Phong Vân Vô Kỵ mỉm cười, hai ngón tay vươn ra kẹp lấy thanh trường kiếm kia, nhẹ nhàng đẩy sang một bên:

– Trải qua Trọc Thế ma trì tẩy rửa, thân thể của ta có thể xem là một trong những thân thể cường hãn nhất trong vũ trụ. Kiếm này tuy là kiếm tốt nhưng cũng khó đả thương ta được.

– Tạm thời đừng ra tay!

Trong đám người dày đặc bên dưới, một tên nam tử trung niên dưới cằm có chòm râu dài, mái tóc dài tán loạn, gương mặt có vẻ tang thương gạt đám người ra, từ phía dưới bước lên.

– Ngươi có lời gì thì nói đi!

Nam tử kia bước đến trước người Phong Vân Vô Kỵ, lạnh nhạt nhìn hắn. Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được ánh mắt của nam tử này giống như có thể nhìn xuyên thấu tất cả.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, biết rằng tên tộc nhân này nhất định là từ linh hồn nhìn ra được một chút manh mối.

Ánh mắt đảo qua những tộc nhân bên dưới, một loại đồng cảm bỗng dâng lên. Trầm ngâm một chút, Phong Vân Vô Kỵ nói:

– Các người vốn là nhân tộc, mặc dù thoạt nhìn lại có thân thể của ma tộc.

Đám người chung quanh liền biến sắc, một đoàn sát khí giận dữ như thủy triều từ bên dưới tràn ra.

– Các người là nhân tộc, ta cũng là nhân tộc, chỉ là hôm nay đã thay đổi thân xác mà thôi. Linh hồn của ta vẫn như cũ là nhân loại.

Phong Vân Vô Kỵ tiếp tục nói, lời này khiến cho mọi người hơi dịu lại một chút.

– Chứng cứ đâu?

Nam tử trung niên kia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, dường như cũng không bất ngờ.

– Được rồi. Đạo của linh hồn các ngươi đều không năm bắt được. Ta sẽ dùng một phương thức khác để chứng minh thân phận của ta.

Sau một khắc, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt qua tầng tầng không gian, vang lên trong đầu Đệ Tam phân thần: “Đệ Tam, tới đây! Mau tới đây! Ta cần sự trợ giúp của ngươi.”

– Xảy ra chuyện gì?

Bên trong Kiếm các, Phong Vân Vô Kỵ bỗng mở mắt ra.

“Còn nhớ thủy lao dưới lòng đất Ma Giới không? Tộc nhân… ta ở chỗ này đó gặp được rất nhiều tộc nhân, có đến hàng chục vạn, không, có thể là cả trăm vạn.”

“A!” – Phong Vân Vô Kỵ giật mình, tiếp đó mừng như điên, lập tức mở ra một thông đạo tại không gian phía trước, sau đó bước vào bên trong biến mất không thấy.

Một làn sóng gợn không khí nổi ra bên người Phong Vân Vô Kỵ. Những nhân tộc chung quanh đều căng thẳng, đề phòng nơi nổi ra sóng gợn kia. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, tại trung tâm làn sóng gợn kia chỉ có một gã nhân tộc mặc áo bào trắng, khí tức ung dung bước ra ngoài, chính là Đệ Tam phân thần.

Ánh mắt đảo qua đám người đông nghịt chung quanh, khuôn mặt dữ tợn của những bóng người kia in vào trong mắt Đệ Tam phân thần không có một vẻ nhu hòa. Cảm giác được gọi là “kích động” và “cảm động” dâng lên trong lòng hắn.

Gần như ngay khi nhìn thấy những bóng người này, Phong Vân Vô Kỵ liền nhận ra đây là những người biến dị bên trong thủy lao dưới lòng đất Ma Giới.

Đệ Tam Phân Thần mấp máy môi, dường như muốn nói gì, nhưng lại không phát ra được bất cứ thanh âm nào. Hắn lại thử một chút, nhưng vẫn như cũ không nói được.

– Tộc nhân của ta, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?

Cuối cùng vẫn là nam tử trung niên kia lên tiếng:

– Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới.

– Ta là Phong Vân Vô Kỵ, đến từ Thái Cổ.

Một hồi lâu, Đệ Tam phân thần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nói ra một câu.

Đám người biến dị chung quanh liền run lên. Thanh kiếm gác ở trên cổ Đệ Nhất phân thần cũng buông xuống.

Chung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh như chết chóc, chỉ còn lại tiếng lốp đốp của những thi thể ma tộc bốc cháy bên dưới.

Nam tử trung niên kia mấp máy môi, nhưng cũng không phát ra được lời nào, cuối cùng bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng phát hiện, từ trong khe mắt khép lại của nam tử này có hai dòng nước mắt ẩm ướt chảy xuống.

– Đã bao nhiêu năm rồi, ta tưởng là sẽ không còn được gặp lại tộc nhân của Thái Cổ nữa.

Nam tử trung niên thở dài một tiếng, nói ra một câu khiến mọi người giật mình, giọng nói có vẻ cay cay. Trong bóng tối loáng thoáng vang lên những tiếng khóc nghẹn ngào.

Giờ phút này, tất cả tộc nhân đều buông lỏng binh khí trong tay, hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, trên mặt nước mắt không ngừng chảy xuống.

– Chúng ta tưởng rằng đã sớm bị người khác quên lãng, không ngờ ở nơi này lại một lần nữa gặp được tộc nhân của cố hương. Còn có người… không vì chúng ta đã biến dị mà không nhận ra.

– Chúng ta không sợ bị lãng quên. Chúng ta chỉ sợ tất cả những thứ bỏ ra lại không đổi được bất kỳ hy vọng nào.

– Cho dù chết, chúng ta cũng hận.

– Chúng ta đã trở lại. Bao nhiêu hận thù, bao nhiêu giận dữ, vĩnh viễn không thể ngủ yên. Quốc độ tử vong của Linh Hồn Chi Chủ cũng không thể vây khốn chúng ta. Trời cao đã cho chúng ta thêm một cơ hội, để chúng ta trốn ra được từ trong quốc độ của Chủ Thần, một lần nữa sống lại từ đống xương khô mục nát.

……

Trong bóng tối, từng thân thể cao lớn như núi sụp xuống, nức nở giống như những đứa trẻ. Ở nơi Ma Giới tối tăm ngột ngạt này, bọn họ không biết đã trải qua bao nhiêu ngày đêm mờ mịt. Hàng trăm vạn năm, hàng ngàn vạn năm trôi qua, ngay cả bọn họ cũng đã cho rằng mình đã bị quên lãng. Trời đất của Ma Giới đã thay đổi bọn họ, làm cho thân thể của bọn họ dị biến, cuối cùng mang theo thân thể dị biến đó đau đớn chết đi.

– Ai!

Đệ Tam phân thần thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt không ngừng lăn xuống, ướt nhẹp cả áo bào.

“Không ai có thể tưởng tượng sự thống khổ của bọn họ. Cái cảm giác tăm ngột ngạt sống lây lất đó, một ngày có thể chỉ thoảng qua trong nháy mắt, một năm cũng trôi qua rất nhanh, nhưng trăm vạn năm, ngàn vạn năm thì sao? Cái cảm giác ngăn cách vĩnh viễn rời xa cố hương đó, cái cảm giác bị hành hạ, cảm nhận tất cả kỳ ức càng ngày càng trở nên mơ hồ, càng ngày càng xa xôi, ai có thể hiểu được?” – Nhìn bầu trời đêm mờ mịt, Đệ Tam phân thần lặng lẽ thầm nghĩ.

Lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Đệ Tam phân thần và những tộc nhân biến dị này không ngừng rơi lệ, một cảm giác gọi là đố kỵ bỗng nảy sinh trong lòng Đệ Nhất phân thần.

“Có lẽ, ta vĩnh viễn không thể nào hiểu được sự cảm động này giống như Đệ Tam, bởi vì… ta là một ma.” – Đệ Nhất phân thần yên lặng thầm nghĩ.

“Bộp!”

Một giọt nước ướt át chảy xuống mu bàn tay. Phong Vân Vô Kỵ giệt mình, bất giác sờ lên mặt, mới phát hiện chẳng biết lúc nào mình đã rơi lệ, nước mắt trên mặt đã gần khô khốc.

“Cheng!”

Trong bóng tối, từng nhân tộc cầm lấy binh khí bên cạnh đứng lên, thân thể thẳng như núi, một loại lực lượng gọi là kiên cường dâng lên trong lòng.

Chọn tập
Bình luận