Trăm vạn đại quân phi thăng, rất nhanh đã được phân ra. Tuyết Vực, Vu tộc đều có thu hoạch, Đao Vực cùng Ma Vực bổn lai cũng muốn chia chén canh, nhưng mà do đã kết hạ oán cừu với Kiếm Các, dựa vào lập trường của hai bên, Kiếm Các tuyệt đối không đem môn hạ tống sang hai vực đó, nhưng hai vực dường như cũng tự biết chuyện này nên cũng tịnh không phái người đến Kiêm Vực. Phong Vân Vô Kị phán đoán, dựa vào phong cách hành động của hai vực, tuyệt đối không thể cho Kiếm Vực hấp thu nguồn máu mới dễ dàng như thế, sỡ dĩ tới giờ mà vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ sợ là đã có sự can thiệp của Thánh Điện rồi. Phong Vân Vô kị tuy nhiên phán đoán không đúng hoàn toàn nhưng cũng không khác xa sự thật là mấy.
Không lâu sau, chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái cũng tự thân đến Kiếm Vực, muốn lấy đi năm vạn tân phi thăng giả, do hai bên là liên minh, nên Phong Vân Vô Kị cũng không tiện từ chối.
Trăm vạn phi thăng giả xuất hiện, oanh truyền khắp Thái Cổ khá lâu, rất nhiều người đều đã minh bạch, loại cơ hội này chỉ có thẻ đến một lần, từ này về sau chỉ sợ là vĩnh viễn không có xuất hiện nữa Bất quản là như thế nào, do có sự giới nhập của Thánh Điện, nên chuyện lớn oanh động cả Thái Cổ lại tịnh không dẫn khởi sự tranh chấp của bốn vực, mọi mâu thuãn tạm thời bị áp xuống, Thái Cổ lại khôi phục lại những ngày bình hòa nguyên bổn của nó.
Phóng mắt cả Thái Cổ, Kiếm Vực tự xưng là vực thứ năm, nhưng thực lực lại là yếu kém nhất, nếu như không có sự gia nhập của hai vị hoàng cấp cao thủ là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, thì ngay cả Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái cũng không bằng.
Như thế nào để rút ngắn khoảng cách cự li với bốn vực khác, đó là vấn đề khién cho Phong Vân Vô Kị rất là đau đầu. Thông qua nhiều lần suy nghĩ, rốt cuộc cũng tới một ngày, Phong Vân Vô Kị đem hết toàn bộ đệ tử của Kiếm Các đi, Kiếm Vực đột nhiên trống không, chẳng một ai biết bọn họ đi đâu, điều này khiến cho mọi người giật mình kinh hãi. Dù là Tử Hoàng – chưởng môn của Nam Thăng Bắc Đẩu Kiếm Phái cũng chấn kinh với cái tin tức này.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, nửa năm trôi qua, một năm trôi qua, Liếm các y nhiên vẫn chẳng có một bóng người, Kiếm các bị bao phủ bởi một tâng bụi dày đặc, cả Kiếm Vực chẳng khác gì đột nhiên bốc hơi tren Thái Cổ vậy, thân là cừu địch như Ma Vực và Đao Vực đều đã từng phái người đi khắp Thái Cổ để truy tìm tung tích của bọn họ, nhưng khiến người ta chấn kinh là Kiếm Hoàng Phong Vân Vô Kị cùng với hơn sáu mươi vạn chiến sĩ của Kiếm Các không ngờ chẳng khác gì đã bị bốc hơi mất vậy.
Có người cảm thấy may mắn, có người cảm thấy ưu sầu, nhưng mọi người đều rất là hiếu kì: những người trong Kiếm Vực rốt cuộc là đã đi đâu? Tại sao cả khắp Thái Cổ cuing tìm không thấy tung tích của bọn họ, cũng không có bất kì một người nào nhìn thấy những chiến sĩ của Kiếm Các.
Phia đông của Thái Cổ, có một phiến đại hải vô biên, được viết: Đông hải. Biển sâu không biết mấy ngàn vạn dặm, rộng không biết mấy ngàn vạn dặm.
Sâu mấy ngàn thước dưới đại hải, vô số nhân ảnh khoanh chân ngồi trong nước, trên thân thể của rất nhiều người không ngừng lấp lánh. Bên trong phiến đại hải cách lục địa mấy ngàn dặm, nhưng người này ngồi im không động đậy, mược áp lực của đại hải để tu luyện công lực lẫn thân thể. Tại chu vi của phiến hải vực này có rất nhiều thi thể bàng đại trôi nổi lềnh bềnh trên mặt nước, ở bên trên mặt nước có một nam đàu tóc đen bay phất phoe trong gió, nửa thân dưới ngâm trong biển, mặt biển ba đào hung dũng nhưng vị nam tử đó chẳng chút động đậy chẳng khác gid đã mọc rễ trong biển vậy. Bên trên đại hải có một phiến thiên địa nguyên khí như thật chất dang án chiếu theo một loại quy luật nào đó từ khắp tứ phía chuyển động vòng vòng xung quanh người này, rồi sau đó thâm nhập vào sâu trong đại hải, tiến nhập vào thân thể của phiến nhân ảnh dày đặc ở ở sâu phía dưới.
Người này chính là Phong Vân Vô Kị cùng với mọi người trong Kiếm Các, Phong Vân Vô Kị đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng quyết định lợi dụng áp lực không ngừng gia tăng của đông hải để gia tăng công lực. Trước khi đi đến đông hải, Phong Vân Vô Kị dem bộ Quy Tức Đại Pháp truyền cho mọi người, sau đó chúng nhân lợi dụng đêm khuya để rút đi, ban ngày thì cẩn thận ẩn tàng, nếu không có động huyệt thì tự tạo động huyệt. Chuyến đi này có quan hệ trọng đại, Phong Vân Vô Kị tuyệt đối không hy vọng khi đang ở đông hải tu luyện võ học thì lại bị người cảu Ma Vực hay Đao Vực phát hiện, rồi nhân cơ hội đó mà tấn công.
Cửu Chuyển Sing Tử Huyền Công vô cùng bá đạo, vừa ngay lúc ở Thánh Điện đã có thể thấy mức độ hấp thu nguyên khí bá đạo của nó, trong phương viên mấy trăm dặm, những người khác hầu như vô pháp hấp thu được thiên địa nguyên khí.
Bên trong đại hải, đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, hấp thu nhật nguyệt tinh khí, hấp thu vân khí của thiên địa, vàng có nhiếu yêu thú bên trong đại hải thôn vân thổ khí, hấp nạp nhật nguyệt tinh hoa, nhưng phần nhật nguyệt tinh hoa này, chúng vô pháp hấp thu hoàn toàn, nên phần còn lại đã dung nhập vào bên trong đại hải, tích tiểu thành đại, nên linh khí bên trong đại hải cũng không ít, Phong Vân Vô Kị lại dùng biện pháp thổ nạp thiên địa nguyên khí trong Cửu Chuyển Sinh Tử Huyền Công để đem thiên địa nguyên khí để nạp nhập vào sâu bên trong đại hải, nhằm tăng gia tốc ddộ tích lũy chân khí của mọi người.
Khi tốc độ tích lũy chân khí giảm chậm thì chúng nhân lại bắt đầu hạ xuống sâu thêm một ngàn thước bên dưới đại hải, cứ như thế không ngừng hạ sâu xuống, càng hạ càng sâu, thủy áp càng lúc càng lớn, dưới áp lực cảu ngoại giới, công lực vận chuyển lại càng lúc càng nhanh nhằm sản sinh ra lực lượng để đối kháng với nó.
Điều đáng để may mắn là dãi đại đái ở đông hải tựa hồ rất ít người đặt chân tới, vì thế khi chư nhân truy tìm tung ảnh của người trong Kiếm Vưc thì chẳng một ai biết được Phong Vân Vô Kị và đám người trong Kiếm Vực đang tu luyện võ học ở sau trong đại hải. Đệ Ngũ Kiếm Đảm không ngừng du hoặc quang phiến hải vực này, khi những yêu thú bị khí tức của nhân loại hấp dẫn tới đều bị Phong Vân Vô Kị dùng chân khí bá đạo chấn chết, khi thì bị Đệ Ngũ Kiếm Đảm phân thây, rốt cuộc thì trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đó cũng chẳng có yêu thú nào dám tiếp cận nữa, vì thế đám người trong Kiếm Các thủy chung vẫn an tĩnh.
Năm mươi vạn giáp sĩ – tư chất mặc dù phông thông, nhưng Hoàng Kim Chiến Quyết không có yêu cầu đốt với tư chất của người luyện, nửa năm thời gian, năm mươi vạn giáp sĩ đều đã đạt đến Hoàng Kim Chiến Quyết trọng thứ nhất.
Trong biển không tháng ngày, chư nhân một lòng tiềm tu, khi bắt đầu thì còn dụng tâm vận chuyển chân khí trong nội thể, nhưng dần về sau thì đã hình thành tập quán, nên không cần dụng tâm để dẫn đạo nữa.
Hoàng Kim Chiến Quyết mỗi một khi đột phá một tầng liền bắt đầu hạ sâu xuống dưới một ngàn thước, lúc vừa mới bắt đầu thì cần hao phí tâm tư để làm. Nhưng càng về sau dần dần hình thành một loại bổn năng. Trong mơ mơ màng màng, tâm thần chư nhân trong Kiếm Các trở nên vô ưu vô lự, dần dần tiến nhập vào thái hư vô thượng giai cảnh vô tư vô tưởng, trên con đường tu tập võ học cũng dần dần nhanh hơn nhiều.
Qua bao nhiêu năm rồi nhỉ? Ở trong đại hải, khoanh chân ngòi ở trong nước, Phong Vân Vô Kị lần đầu tiên thấy đông hải đóng băng, tuyết hoa trong không trung phiêu phiêu hạ xuống, đại hải kết lại một tầng băng, càng kết càng dày, càng kết càng dày, dày đến mức Phong Vân Vô Kị cũng không khỏi dùng sức lực của bản thân phá khai băng tầng.
Lúc mới bắt đầu, Phong Vân Vô Kị cong lưu lại một tia ý thức ở ngoài thân thể, lẳng lặng nhìn những thi thể của những yêu thú đang trôi nổi lềnh bềnh trên mặt biển dần dần thói rữa, dần biến thành một bộ xương trắng âm sâm, trên thân xương xuất hiện những đường mờ mờ, rồi tiếp đó là đạo đạo liệt ngân dày đặc, rồi lại trầm nhập vào sâu trong đại hải, biến mất không thấy. Một đám yêu thú không ngừng trọng nhập luân hồi, một đống yêu cốt, không ngừng khắc lên trên mình dấu vết của năm tháng, rồi trầm nhập vào trong đại hải và biến mất.
Băng trong đông hải — kết rồi lại tan, tan rồi lại kết, lần này qua lần khác, tuyêtts hoa trên thiên không ngưng rồi lại rơi, rơi rồi lại ngưng, năm này qua năm khác, không ngừng trọng phục tuần hoàn. Truyện Sắc Hiệp – https://sachvui.com
Lúc vừa mới bắt đầu, tia thần thức do Phong Vân Vô Kị lưu lại bên ngoài thân thể còn lẳng lặng tính năm tính tháng, một năm, hai năm, ba năm, …, nhưng rốt cuộc y cũng cảm giác cứ đếm như thế thật nhàn rỗi và chán ngắt, nên cũng bỏ qua, không thèm đếm nữa.
Sức mạnh của thời gian là vô pháp ngăn cản, tia ý thức mà Phong Vân Vô Kị để lại bên ngoài thân thể cuối cùng cũng bién thành một phiến hỗn độn, rất nhiều thứ đã không còn nhớ rõ nữa, lúc bắt đầu thì Phong Vân Vô Kị cũng vẫn còn nhớ về cái vị diện xa xôi kia, nhớ rõ bao nhiêu ngày đêm luyện võ trong mưa gió, chuyện ngộ đạo, còn nhớ được sự thất lạc khi biết được chân tướng sự việc của Thái Cổ, nhưng cuối cùng — mọi thứ, mọi thứ cũng dần trở nên mơ hồ trong đầu ….