Nơi bỏ hoang, Vô Kỵ gặp thủ hạ xưa
Những làn sóng không gian từ sâu trong bóng tối nổi lên. Một bộ xương khô lấp loáng ánh trắng từ trong hố đen không gian lộ ra. Từng luồng sương mù màu xanh lục tỏa ra từ xương cốt, lượn lờ chung quanh khung xương. Tại phần đầu của bộ xương, hai con mắt màu trắng bạc chuyển động nhanh như chớp, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
“Cách cách!”
Từng âm thanh cơ nhục sinh trưởng và máu lưu chuyển trong huyết quản vang lên trong sương mù màu lục nhạt. Trong vũ trụ đen kịt, năng lượng khổng lồ tồn tại từ xa xưa bắt đầu hội tụ, không ngừng tràn vào trong sương mù màu xanh lục…
“Bùng!”
Một tiếng nổ rất nhỏ vang lên, sương mù lập tức nổ tan. Bên dưới sương mù, thân thể của Bổn Tôn lại khôi phục như lúc ban đầu, lực lượng khổng lồ thuần túy vận chuyển trong cơ thể. Sở hữu Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công, hắn đã gần như bất diệt.
Hờ hững vươn tay vào trong hư không, một đoàn năng lượng trong nháy mắt hóa thành một bộ áo choàng màu trắng bạc. Bổn Tôn đưa tay chụp lấy bộ áo choàng kia, gần như bản năng khoác lên người, sau đó bước nhanh về hướng thần điện. Trong đầu hắn vẫn không ngừng vận chuyển, thôi diễn một kích kia của “Hoàng”. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Khi Bổn Tôn xuất hiện bên ngoài thần điện huy hoàng, tại phía trên, đối diện với pho tượng khổng lồ cao gần trăm trượng, một kim tự tháp màu đen to lớn chiều dài gần trăm trượng lẳng lặng lơ lửng không trung, thân tháp phát ra ánh sáng màu sậm lộng lẫy, phần bệ được cố định trên hai ngàn sáu trăm sợi xích sắt, mỗi một sợi đều thẳng tắp.
Trên đỉnh kim tự tháp, “Hoàng” vẫn như trước mang tấm mặt nạ màu bạc cực kỳ lãnh khốc. Khi Bổn Tôn xuất hiện, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ kiêng kỵ, nhưng rất nhanh lại quay đầu đi.
– Đi thôi…
Giọng nói trúc trắc và khàn khàn của “Hoàng” vang vọng trong hư không:
– … Tín ngưỡng… thật nhiều tín ngưỡng và linh hồn…
Đông đảo ác ma ngẩng đầu nhìn lên. Những ác ma tử vong đã bị được dọn dẹp, dưới sự triệu hoán của những ác ma lĩnh chủ, đông đảo ác ma mới lại từ bốn phương tám hướng hội tụ đến nơi đây…
Phía dưới kim tự tháp, một nhóm ác ma lĩnh chủ cường hãn nhất tạo thành một vòng, quỳ sát đất. Ác ma tầng tầng lớp lớp xếp thành từng vòng, mở rộng về bốn phía như phúc xạ. Từ bầu trời quan sát xuống, giống như một lớp mỏng màu đen bất động.
“Ầm!”
“Hoàng” giơ một tay quá đỉnh đầu. “Bồng” một tiếng, pho tượng hoàng kim to lớn bỗng phát ra ngọn lửa màu vàng nhạt, bắn về phía dưới. Nơi ngọn lửa đi qua, trên trán mỗi ác ma đầu lĩnh đều xuất hiện một hoa văn màu vàng sậm hình chữ “S”.
“Grào!”
Từng tiếng gầm gừ từ phía dưới vang lên. Đám ác ma gào thét, trong mắt phát ra tia sáng nóng rực và điên cuồng, như thủy triều tràn về bốn phương tám hướng…
Bổn Tôn hờ hững lướt qua những ác ma bên cạnh, dừng lại bên cạnh “Hoàng”, cũng giống như “Hoàng”, lạnh lùng nhìn xuống những tín đồ cuồng nhiệt bên dưới. Trong thế giới đen trắng, từng đường vân nhỏ bé không thể quan sát từ kim tự tháp kéo dài ra, cắm vào trong linh hồn những ác ma đang dần dần biến mất khỏi mặt phẳng vũ trụ này…
Cảm giác của Bổn Tôn mở rộng vô hạn, lẳng lặng “nhìn” những ác ma tràn vào trong vô số vị diện, truyền đạt một “tín ngưỡng của thần” mới. Mỗi khi trong một vị diện sản sinh đông đảo tín đồ của thần “Hoàng”, thân của hắc ám kim tự tháp tháp lại trở nên ngăm đen một chút, đồng thời lại có một đoạn tơ nhỏ màu vàng giống như Bổn Tôn lấy được tại Ma giới kéo dài đến vị diện kia…
Tại giờ khắc này, Bổn Tôn đã trở thành một người bàng quan, lẳng lặng đứng bên cạnh “Hoàng”, mắt nhìn kẻ “nghịch thần giả” lý trí gần như tàn khốc, chỉ dựa vào bản năng thu thập thần lực khổng lồ mà hắn đang cần…
Đối với Bổn Tôn, không có gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú hơn so với tận mắt nhìn thấy một “nghịch thần giả” từng bước xây dựng nên quốc độ của hắn. Việc thôi diễn quy tắc gần như vô tận, nhưng một thứ mới mẻ hơn lại bắt đầu được sinh ra tại nơi này. Ý thức của Bổn Tôn không ngừng thôi diễn. Thôi diễn khi không có bất cứ cơ sở nào phải hao tốn nhiều tinh lực và thời gian hơn, nhưng hắn lại không hề thiếu thời gian…
oOo
Vùng đất bỏ hoang.
Trong ao đầm lầy lội, một ma thần tàn phế đang chìm một nửa trong bùn lầy, chỉ lộ ra hai chiếc sừng to lớn uốn lượn cùng chiếc đầu xấu xí đang lộ vẻ van xin. Thân thể của ma thần này gần như phân nửa đã là xương khô, từng con mối đặc trưng ở nơi này không ngừng gặm nhấm.
Mặc dù khí tức yếu ớt, nhưng vẫn còn chưa chết…
Trên bầu trời, một bóng đen khổng lồ lướt qua. Đệ nhất phân thần đã hoàn toàn ma hóa từ trên trời giáng xuống, giống như một ngôi sao băng nặng nề rơi xuống, làm bắn lên vố số bùn nhão.
Hai tròng mắt màu tím của đệ nhất phân thần chợt lóe sáng, gần như không thể tin được thốt lên:
– Thần cách?
Mặc dù xa cách đã lâu, nhưng ba đại phân thần đều lưu giữa ký ức hoàn chỉnh trước khi phân thân. Trên người ma thần nửa chết nửa sống trước mắt này tán phát ra ba động quỷ dị, mặc dù biến hóa rất lớn, nhưng đệ nhất phân thần chỉ vừa nhìn đã nhận ra bản chất của nó tương tự như thần cách của Thái Cổ Ma Viên.
Đệ nhất phân thần hưng phấn, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ tợn, nhìn tên ma thần nửa sống nửa chết này giống như nhìn một bữa ăn. Bốn phía chướng khí mờ mịt, phụ cận cũng không phát hiện khí tức của những nhân vật cường đại.
– Gặp bổn tọa, ngươi thật là không gặp may.
Đệ nhất phân thần nhìn về phía tên ma thần khí tức yếu ớt nằm trên mặt đất nói:
– Mặc dù thần cách của ngươi không trọn vẹn, nhưng bổn tọa vẫn cảm thấy hứng thú… ngươi có thể an giấc rồi.
– Chờ đã!
Tên ma thần trong bùn lầy giật giật mí mắt màu đen, yếu ớt nói:
– Tồn tại vĩ đại, nếu là ngài muốn thần cách xin cứ việc lấy đi, chỉ cầu tha cho ta một mạng. Ta nguyện ý vì đại nhân ra sức, phục vụ đại nhân.
– Vậy sao?
Đệ nhất phân thần lạnh lùng nói:
– Có điều… bổn tọa lại không có hứng thú.
– Ngươi không có hứng thú, nhưng bổn tọa đối với thân thể ngươi lại có hứng thú.
Tên ma thần vốn đã gần chết kia đột nhiên cười gằn một tiếng, khung xương trắng toát bắt đầu run rẩy, từng khúc dựng thẳng đội chiếc đầu to lớn còn chưa hư thối lên, đối diện với đệ nhất phân thần, ánh mắt chợt lóe sáng.
– Muốn thần cách sao? Phì! Lão tử chỉ muốn rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này.
Ma thần giận dữ gầm lên, một luồng ma thức cường đại hóa thành sương mù bắn về hướng đệ nhất phân thần …
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nhìn tên ma thần đột nhiên cử động này, trên khuôn mặt dữ tợn đáng sợ không hề có biểu tình. Đợi đến khi ma thức dạng sương mù kia phá vỡ không gian, gần bao phủ toàn thân, hắn mới thản nhiên nói ra một câu:
– Dùng ma thức công kích với ta, ngươi đúng là tìm chết.
Sát lục chi khí như thực chất phá thể xuất ra, như một thanh kiếm lớn phá vỡ màn sương mờ mịt, trong nháy mắt đã đục từng lỗ thủng trên chiếc đầu to lớn còn sót lại của tên ma thần kia.
Chiếc đầu dữ tợn bỗng nhiên cứng đờ, sau đó máu màu vàng nhạt bắn ra, thân thể tàn khuyết nặng nề ngã xuống trong bùn lầy.
Phong Vân Vô Kỵ bước nhanh về phía trước, ngón tay phải sắc bén nhẹ nhàng vẽ lên, xé toang chiếc đầu to lớn. Trong chiếc đầu gần như mục nát, một viên tinh thể màu vàng nhạt pha lẫn màu máu rơi ra…
Phong Vân Vô Kỵ cúi người xuống, bàn tay vươn ra cầm lấy viên tinh thể nhiễm máu này. Tinh thể vừa vào tay, một áp lực khổng lồ bỗng ập đến, giống cả thiên địa đều đang đè xuống người mình. Trọng lượng kinh khủng này khiến cho bàn tay của hắn run lên, tinh thể kia liền trượt xuống, nhanh như chớp rơi vào trong nước bùn.
“Chuyện gì vậy?” – Phong Vân Vô Kỵ ngẩn người, thân thể không nhúc nhích. Tinh thể chìm phân nửa trong bùn đen vẫn in vào trong con ngươi màu tím. Tại khoảnh khắc vừa rồi, hắn bỗng sinh ra một cảm giác cổ quái: khối thần cách kết tinh này căn bản chính là một bộ phận của thiên địa này. Khoảnh khắc vừa rồi, thứ mình lay động căn bản không phải khối tinh thể này, mà chíng là thiên địa khổng lồ.
Cảm giác mê hoặc và cổ quái cường liệt dâng lên trong lòng, một loại bản năng của dã thú nói cho hắn biết, nếu tham lam khối tinh thể này thì vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi cổ quái này.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ biến ảo bất định, cuối cùng vẫn chậm rãi vươn cánh tay thon dài ra. Khi ngón tay vừa đến gần tinh thể, một loại cảm giác bị hàng ngàn ánh mắt dòm ngó bỗng dâng lên trong lòng, ngón tay lập tức ngừng lại.
“Đinh!”
Một tiếng vang nhỏ, móng tay trên ngón trỏ tay phải của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên dài ra, trở nên đen kịt như mực, vươn về phía tinh thể kia. Kết quả dựa vào toàn thân công lực của hắn, cũng chỉ gọt được một mảnh cực nhỏ của tinh thể kia.
“Ầm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, hàng ngàn lực lượng từ bốn phương tám hướng điên cuồng tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ…
Con ngươi màu tím của Phong Vân Vô Kỵ nhíu lại, trong mắt hiện lên một phiến màu đen dày đặc, một chân đạp lên thi thể ma thần, một tay giơ quá đỉnh đầu. “Hấp Tinh đại pháp” đã xuất thủ.
Dưới sự dẫn dắt của một cỗ lực lượng cường đại và huyền dị, hàng ngàn lực lượng đang tràn đến bỗng lướt qua bên người Phong Vân Vô Kỵ. Dưới tác dụng của “Hấp Tinh đại pháp”, từng luồng bắt đầu va chạm vào nhau. Một cột khí to lớn màu đen từ phía dưới bắn lên, bao bọc lấy ma thân không lồ của Phong Vân Vô Kỵ, thoạt nhìn giống như một tuyệt thế đại ma thần.
– Ha ha ha…
Hai chiếc sừng trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Kỵ rung động, khí thế bỗng trở nên ngông cuồng bá đạo:
– Thuận lão tử thì sống, nghịch lão tử thì chết! Hôm nay bổn tọa đã luyện thành Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám, lên trời xuống đất, có một không hai, chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà cũng dám đấu với lão tử sao!
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng vô cùng sảng khoái, thân thể tự động hấp thu sát lục chi khí nồng nặc trong thiên địa. Từ rất lâu trước đây, hắn đã cảm giác Hấp Tinh đại pháp chính là vì được tạo ra dành cho riêng mình, bản thể trước khi phân thần căn bản không hề khai quật hoàn toàn những tinh tuý của ma công dung hợp ba mươi sáu vạn đỉnh cao “ma quyết” này.
Mà trong thời kỳ tĩnh tu này, Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám tu vi càng cao, càng cảm ngộ sâu hơn.
Năng lực ban đầu Hấp Tinh đại pháp không nghi ngờ chính là mượn năng lực hấp thu cường đại đối với ma khí của ba mươi sáu vạn ma quyết bên dưới thủy lao Ma giới, do đó nó vốn đã có năng lực bá đạo hấp thu tu vi của kẻ khác. Nhưng trên thực tế, có thể tương thích với ba mươi sáu vạn ma quyết đỉnh cao, năng lực của nó đâu chỉ đơn giản như vậy.
Truyền lực, mượn lực, cải biến quỹ tích lực lượng của đối phương, khiến cho tất cả công kích thất bại. Đây chính là một năng lực tiềm tàng của Hấp Tinh đại pháp mà Phong Vân Vô Kỵ đã khai quật ra. Trước khi phân thần, bản thể đã từng lướt qua, nhưng lại lơ là không hề tiến thêm một bước.
“Ha ha ha… Lão tử quả là thiên tài! Chỉ có “Hấp Tinh đại pháp” mà lão tử khai quật ra mới xứng đáng là ma công đỉnh cao nhất của Ma giới. Ha ha ha…” – Phong Vân Vô Kỵ tinh thần phấn chấn, căn bản không để hơn ngàn đạo ma thức trong sương mù dày đặc vào mắt.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai tiếng nổ to lớn từ trước sau vang lên. Trong chướng khí, một đạo ma khí cuộn trào như biển gầm từ phía trước tràn ra, ma khí cuồn cuộn hóa thành một ma thần khổng lồ cao trăm trượng, trên tay ngưng tụ thành một cây chày sắt to lớn. Ma thần kia gầm lên một tiếng, đạp nhanh trên bùn lầy tiến về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Công kích còn chưa đến đến, một cỗ sát khí cường đại đã phá không xuất ra, đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ…
Cùng lúc này, mặt đất bỗng nhiên chấn động, một tiếng bước chân nặng nề từ phía sau vang lên. Không cần quay đầu, Phong Vân Vô Kỵ đã thông qua ma thức “nhìn thấy” một ma thần cường đại khác cả người đen kịt đang chạy tới. Một bóng đen to lớn như Thái sơn từ trong tay của hắn đè xuống, còn chưa đến nơi, áp lực khổng lồ đã khiến cho bùn lầy trong phạm vi mấy chục trượng quanh người Phong Vân Vô Kỵ như bị vật lớn nghiền qua, trở nên trơn bóng như gương.
Phong Vân Vô Kỵ nhướng mày, sắc mặt trầm xuống: “Sát lục chi khí!”
Trong thiên hạ, không ai mẫn cảm với sát lục chi khí hơn Phong Vân Vô Kỵ. Một sự kích động khó hiểu dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ loáng thoáng cảm giác được hai đạo khí tức cực kỳ cường đại kia có quan hệ rất lớn với mình.
“Bình!”
Ngoài dự liệu của mọi người, Phong Vân Vô Kỵ không hề phản kháng, để mặc cho hai ma thần đánh về phía thân thể. Khi hai ma thần còn cách không đến hai mươi trượng, từ trong cơ thể hắn bỗng phát ra một tiếng gầm hung dữ. Một luồng sát khí mờ mịt như thủy triều từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành một khuôn mặt to lớn dữ tợn. Tại khoảnh khắc khuôn mặt thành hình, hai ma thần to lớn đột nhiên khựng lại, thân thể cao lớn tan thành mây mù. Một luồng sát lục chi khí tinh thuần nhập vào trong miệng của khuôn mặt to lớn do Phong Vân Vô Kỵ tạo ra…
– A!
Phong Vân Vô Kỵ phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn, cùng lúc đó khuôn mặt to lớn dữ tợn kia cũng lộ ra vẻ hưởng thụ…
– Sát Lục chi chủ?
Trong sương mù dày đặc lượn lờ, hai giọng nói ngạc nhiên không thể tin được từ xa xa vang lên, sau đó thanh âm trở nên kiên định:
– Chúng thần tham kiến chủ nhân!