Cũng không biết trải qua bao lâu, trong cảm giác của Phong Vân Vô Kỵ, bàn tay của sáu vị Thanh Long trưởng lão sớm đã thu lại, nhưng khí tức của Thanh Long do bọn họ truyền vào vẫn được Phong Vân Vô Kỵ dẫn dắt vận chuyển trong người.
Luồng sét thần phạt quá sức bá đạo, dù Phong Vân Vô Kỵ đã mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần nhờ đó tránh khỏi tai họa, nhưng khi hắn chìm trong ý cảnh mô phỏng này sự tổn thương còn lớn hơn, thậm chí đã quên mất tên họ của mình, lực lượng tinh thần không ngừng tăng trưởng vượt quá sức chịu đựng của thân thể.
“Phù!”
Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng phun ra một ngụm sương màu đỏ thẫm, tất cả máu tụ trong cơ thể đều theo ngụm sương mù này thoát ra.
– Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
Một giọng nói già nua truyền vào trong tai, chính là Thanh Long trưởng lão lúc trước Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy.
– Ừm.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đồng thời âm thầm quan sát tình huống trong thân thể. Hắn cảm giác tất cả đều đã khôi phục như ban đầu, thậm chí khí tức của Thanh Long lưu lại vẫn bảo tồn trong cơ thể, dung hợp cùng chân khí của mình chậm rãi cải tạo thân thể.
– Cảm thấy thế nào?
– Đã không còn đáng ngại nữa.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe sáng. Có một câu hắn không nói ra: “Thần trí của ta hình như đã tăng cường không ít.”
Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp chính là công pháp chuyên về lực lượng tinh thần, đạt đến trình độ như Phong Vân Vô Kỵ, muốn gia tăng tinh thần trên diện rộng là rất khó.
Nghĩ đến khoảnh khắc khi cột sét thần phạt đánh xuống, Phong Vân Vô Kỵ chỉ nhớ mang máng mình đã sử dụng năng lực mô phỏng của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, nhưng sau đó… lại không thể nhớ gì cả, thậm chí ngay cả mình làm sao xuất hiện ở nơi này cũng không nhớ rõ.
– Người có thể giải đáp nghi hoặc của ngươi chỉ có chính ngươi. Sau khi ngươi hôn mê chúng ta mới dùng thuật đại na di đưa đến Đông Hải.
Giọng nói của Thanh Long trưởng lão lại truyền đến.
Phong Vân Vô Kỵ nghe được liền hiểu ra, liền đứng dậy hướng về sáu vị trưởng lão ngồi xếp bằng trên ngọn núi xanh trước người, khẽ khom mình, thành khẩn nói:
– Kính xin chư vị trưởng lão chỉ giáo!
Sáu vị trưởng lão nghe vậy, trên khuôn mặt vốn nghiêm túc và trang trọng chợt hiện lên vẻ tươi cười.
– Được, được, được… tiểu tử ngươi xem như là thông suốt. Hôm nay ngươi gặp chúng ta cũng là do duyên phận, có nghi vấn gì cứ nêu ra, nếu chúng ta biết thì sẽ nói.
Vị Thanh Long trưởng lão ngồi ở trước nhất từ xa xa vẫy tay một cái với Phong Vân Vô Kỵ, mỉm cười nói.
Phong Vân Vô Kỵ phất áo bào, bước tới một bước, liền hóa thành một vệt sáng vượt qua tầng tầng không gian đáp xuống trên đỉnh núi xanh kia:
– Vãn bối xin thụ giáo!
Dứt lời liền khoanh chân ngồi xuống đối diện với sáu vị Thanh Long trưởng lão khí tức như vực sâu không thể lường.
– Ngươi có biết đây là đâu không?
– Đông Hải.
– Ừm.
Thanh Long trưởng lão lộ ra một nụ cười hòa nhã và tử tế:
– Nơi này chính là không gian của thánh thú Thanh Long. Vô Kỵ, trước tiên ngươi hãy nhìn kỹ khu vực này!
Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy liền nghi hoặc quan sát không gian này, chỉ thấy non xanh nước biếc giống như thế ngoại đào nguyên, rất đông Thanh Long giáp sĩ đang tu luyện.
“Thanh Long trưởng lão nếu đã nói như thế, nhất định là phải có gì đó đặc biệt.” – Nghĩ như vậy, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ liền mở rộng khắp không gian, dung hợp cùng với khối không gian này, rất nhanh cảnh tượng khác liền hiện lên trong mắt.
Trời đất bắt đầu biến thành nửa trong suốt, trong cảm giác tất cả đều là màu xanh lục nhàn nhạt. Trong không gian này, đông đảo Thanh Long chiến sĩ khoanh chân ngồi dưới mặt đất, người yếu nhất cũng là Thần cấp, vô cùng vô tận giống như một phiến thủy triều màu xanh lục.
– A!
Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi phát hiện Thanh Long chiến sĩ Thần cấp ở nơi này số lượng không hề dưới mười vạn, trong đó người mạnh so với Chiến Đế cũng không yếu hơn bao nhiêu.
“Chuyện này…” – Phong Vân Vô Kỵ gần như không dám tin vào mắt mình: “Dưới Đông Hải lại ẩn giấu nhiều Thần cấp chiến sĩ như vậy! Nếu có một đội quân khổng lồ như thế này, chẳng phải cuộc chiến thần ma không cần lo nữa sao?”
– Trưởng lão… đây là chuyện gì? Vì sao chưa từng nghe nói đến đội quân này của Đông Hải? Nếu như có đội quân này gia nhập, cuộc chiến thần ma chúng ta chưa chắc sẽ thua.
Phong Vân Vô Kỵ kích động nói.
– Ài, ngươi sai rồi…
Thanh Long trưởng lão thổn thức nói:
– Đội quân này không thể nào điều động được. Ngoại trừ Thái Cổ diệt vong, cho dù tộc ta tổn thất hơn phân nửa lực lượng, chúng ta cũng tuyệt đối không thể tham dự vào cuộc chiến thần ma.
– Vì sao?
– Nguyên nhân rất đơn giản.
Thanh Long trưởng lão ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt hướng về thánh thú Thanh Long khổng lồ nằm giữa không gian:
– Cuộc chiến thần ma chỉ là một cuộc chiến tranh chủng tộc, chỉ cần nhân tộc không hoàn toàn diệt vong, chúng ta vẫn có lòng tin khôi phục lại. Còn thứ mà chúng ta bảo vệ chính là hi vọng cuối cùng. Không chỉ nơi này, tại bốn phương Thái Cổ còn có bốn nơi giống như vậy. Thứ mà chúng ta bảo vệ chính là bản thể của tứ đại thánh thú.
– Tứ đại thánh thú mạnh như thế, chẳng lẽ còn ai có thể thương tổn đến chúng sao?
Phong Vân Vô Kỵ nghi ngờ hỏi.
– Tứ đại thánh thú quả thật rất mạnh. Khi mượn lực lượng của thánh thú, Chí Tôn gần như là vô địch. Nhưng bản thân thánh thú cũng không phải là vô địch
Thanh Long trưởng nói đầy hàm ý:
– Bất kỳ thứ gì cũng có sơ hở, Chủ Thần cũng như vậy. Mà sơ hở của thánh thú chính là bản thể.
– Có người có thể làm thánh thú bị thương sao? Nhìn khắp Ma giới, cho dù là Hắc Ám Quân Chủ cũng không có tư cách này.
– Người thì không thể, yêu ma cũng không thể, nhưng Chủ Thần thì sao?
Thanh Long trưởng lão nói đầy ẩn ý.
Phong Vân Vô Kỵ im lặng, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói:
– Chủ Thần… chẳng phải không thể tiến vào Thái Cổ sao?
– Chủ Thần không thể tiến vào Thái Cổ, phân thân của bọn chúng có thể tiến vào Thái Cổ. Mặc dù tộc nhân của chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng, nhưng trời đất vạn vật đều có số mạng. Tòa thành màu đen ở Ma vực, ngươi còn nhớ phải không?
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần chấn động, bật thốt lên:
– Làm sao ngài biết?
– Quả nhiên là ngươi còn nhớ, bọn họ cũng không xóa được ký ức của ngươi.
Thanh Long trưởng lão khen ngợi:
– Tứ đại thánh thú bắt nguồn từ vũ trụ Hồng Hoang, cùng với Chủ Thần đồng thời sinh ra. Trong hỗn độn, tứ đại thánh thú mơ màng diễn sinh ra Thái Cổ hiện giờ. Hồng Mông diễn hóa vốn ẩn chứa rất nhiều bí mật, có một số thứ so với thời gian tồn tại của Thái Cổ còn dài hơn. Cho dù là những tộc nhân sinh ra trong hỗn độn, đối với những bí mật tồn tại trong không gian Thái Cổ này cũng chỉ biết có hạn.
Dừng một chút, Thanh Long trưởng lão nói tiếp:
– Trời sinh vạn vật, mỗi thứ đều có sứ mạng riêng. Làm thế nào để sinh tồn trong cuộc chiến thần ma, đó là trách nhiệm của các ngươi, còn bảo vệ những bí mật này, bảo vệ gốc rễ của Thái Cổ là bí mật của chúng ta. Ban đầu khi chúng ta sinh ra đã được giao cho chức trách này, vĩnh viễn ở nơi đây, không thể rời khỏi Đông Hải.
Trong xa xăm, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lại vang lên giọng nói của Quân Thiên Thương: “Thái Cổ rất lớn, rất lớn…”
“Có lẽ ta đã chạm được đến bí mật cuối cùng về sự tồn tại của Thái Cổ rồi.” – Phong Vân Vô Kỵ trong lòng thầm nói, rất nhiều bí mật biết được sau khi đặt chân đến Thái Cổ lần lượt xẹt qua trong đầu.
Một Thái Cổ chân chính dần dần hiện ra.
– Trong tòa thành kia rốt cuộc có bí mật gì?
Phong Vân Vô Kỵ thì thào hỏi.
– Chuyện này chúng ta không thể nói với ngươi, trước tiên ngươi hãy vượt qua cửa ải này rồi hãy tính. Nếu như ngươi có thể liên kết với thánh thú Thanh Long, mượn được lực lượng thánh thú, bọn họ sẽ rất nhanh tìm đến ngươi, khi bọn họ cho rằng cần thiết.
Thanh Long trưởng lão tâm thần khẽ động, đột nhiên nói:
– Ngươi có biết Thiên Ma tộc trưởng Xi Vưu không?
– Đã từng nghe nói, nhưng không biết rõ lắm.
– Y vốn là một người bảo vệ trẻ trong tòa thành đó.
– A!
– Được rồi. Duyên phận của ta và ngươi cũng dừng ở đây, những điều nên nói ta đều đã nói cả rồi. Ngươi đã có được tâm quyết của Chí Tôn, hiện tại có thể ngộ được bao nhiêu thì phải xem tạo hóa của ngươi…
Đến cuối cùng, giọng nói Thanh Long trưởng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng mí mắt khép lại, khí tức toàn thân lập tức giống như thủy triều rút đi. Chỉ trong chốc lát, Thanh Long trưởng lão đã giống như một tảng đá không nhúc nhích, không có chút khí tức nào.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng biết, bọn họ đã đóng sáu giác quan, tiến vào trong minh tưởng tu luyện vô tận.
Còn lại năm vị trưởng lão nhìn Phong Vân Vô Kỵ gật gật đầu mỉm cười, cũng dần dần khép mắt lại.
– Vô Kỵ, nếu có rảnh ngươi hãy đi thủy lao tại Ma giới một chuyến!
Mộtvị Đông Hải trưởng lão cuối cùng còn chìm vào tu luyện đột nhiên nói, ánh mắt quét một vòng trên người Phong Vân Vô Kỵ, nói đầy ẩn ý:
– Sau khi gặp được y, Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp của ngươi có thể đạt đến hoàn mỹ. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng tự tiện dùng năng lực ý niệm mô phỏng của kiếm ý, ít nhất thì cũng không được thử mô phỏng Chủ Thần lần nữa. Nếu như không có khí tức của Thanh Long áp chế, chỉ sợ ngươi đã nổ tung mà chết, hoặc là… đã hóa thành phân thân của Linh Hồn Chi Chủ tại Thái Cổ rồi.
Dứt lời mí mắt của y nhanh chóng khép lại, sinh cơ trên người cũng thu liễm không còn phát giác được.
Phong Vân Vô Kỵ tâm thần rung động, câu nói sau cùng của Đông Hải trưởng lão giống như một hòn đá ném vào trong lòng làm nổi lên sóng gợn: “Hóa thành phân thân của Linh Hồn Chi Chủ tại Thái Cổ?”
Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ, sau nửa ngày mới lẩm bẩm trong lòng: “Muốn thành công thì phải mạo hiểm. Đại địch của nhân loại không phải thần ma mà là Chủ Thần. Chiến Đế cứu sống Chiến Phi, trời giáng thần phạt, đây là cơ hội duy nhất để thăm dò bí mật của chư thần. Mặc dù năng lực ý niệm mô phỏng còn không hoàn toàn như ý, nhưng biết được một ít tin tức vụn vặt của Chủ Thần cũng đủ rồi.
Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhớ tới Đệ Nhất Phân Thần đã từng nói, tại trong không gian Hắc Ám Kim Tự Tháp đã gặp được một cường giả nhân tộc tên là Đông Phương Phá Thiên.
“Đông Phương Phá Thiên tự giam mình trong không gian u ám vô số năm, tại sao ta lại không thể? Ta không tin dùng ý niệm mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần, cuối cùng sẽ bị đồng hóa thành phân thân của Linh Hồn Chi Chủ.” – Nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy nhìn chằm chằm vào hư không nơi bóng dáng của Thanh Long đầy vảy xanh trải rộng khắp bốn phương, nhìn không thấy đầu cuối.
Trong phiến không gian này có những dãy núi nối liền với nhau, ngọn núi nhọn giống như sống dao xuyên qua toàn bộ không gian. Mà ở phía trên những dãy núi là thân thể của thánh thú Thanh Long, hai chiếc sừng rồng thật dài duỗi nghiêng lên trời, dưới cằm hai sợi râu rồng vàng óng hơi xoắn lại, mí mắt nhắm nghiền giống như chìm vào trong giấc ngủ say, nhưng khí tức chấn nhiếp linh hồn lại như thủy ngân chảy khắp mỗi góc không gian.
Phía dưới Thanh Long, chúng Thanh Long chiến sĩ không nhúc nhích, màu xanh trên người chậm rãi biến hóa trứ, giống như tương ứng với khí tức của thánh thú Thanh Long trên bầu trời. Trong không gian hoàn toàn yên lặng, giống như chỉ còn lại có một mình Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ đứng thăng người, hai tay thả lỏng phía sau, ngẩng nhìn con rồng lớn trên bầu trời, im lặng không nói.
Rung động lúc đầu qua đi, suy nghĩ của hắn lại trở nên khác biệt.
“Thánh thú đủ sức địch nổi Chủ Thần, nhưng bản thể của thánh thú… mặc dù mạnh hơn đám thần thú Thái Cổ Ma Viên, nhưng nếu có vạn tên cao thủ thực lực tương đương với ta đồng thời hành động, phối hợp ăn ý, chưa hẳn không thể làm bị thương bản thể của thánh thú.” – Gió mát thổi vào mặt làm chùm tóc phất phơ, mài tóc xanh sau đầu cũng theo đó tản ra, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy tư: “Chí Tôn và lực lượng của thánh thú gắn bó chặt chẽ với nhau. Thanh Long trưởng lão dù không nói rõ, nhưng duyên phận mà ý nói không nghi ngờ chính là việc có thể liên kết với thánh thú hay không… nhưng y lại không chỉ ra làm thế nào để liên kết với thánh thú. À, hình như y đã đề cập đến tâm quyết của Chí Tôn!”
Phong Vân Vô Kỵ như chợt hiểu ra, liền quay về phía thánh thú Thanh Long khổng lồ không nhúc nhích trên bầu trời, khoanh chân ngồi xuống. Thần thức một phân thành hai. Một nửa chìm vào trong biển ý thức, thay đổi Hiên Viên Chí Tôn tâm quyết trong đầu, một lần nữa sắp xếp lại cái tâm quyết vẫn không có thu hoạch lớn này. Một nửa thần thức khác lại phát ra ngoài cơ thể, nhìn đến trên người thánh thú Thanh Long giữa hư không. Dần dần, trong đôi mắt đen trắng của Phong Vân Vô Kỵ bắt đầu hiện lên từng tia rối màu trắng bạc, trong nháy mắt hai con ngươi đều hóa thành một màu trắng bạc, Phá Vọng ngân mâu lại hiện ra.
Thế giới trước mắt nhoáng lên một cái, liền hóa thành thế giới đen trắng.
“Ồ?” – Khi Phong Vân Vô Kỵ nhất tâm đa dụng, tâm thần đắm chìm trong thế giới của Phá Vọng ngân mâu, hắn chợt phát hiện trong thế giới chỉ tồn tại kén tơ quy đen trắng, thánh thú Thanh Long lại bỗng nhiên biến mất. Mặc cho Phong Vân Vô Kỵ cố gắng thế nào cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của thánh thú Thanh Long. Phá Vọng ngân mâu rút đi, bản thể khổng lồ của thánh thú Thanh Long lại hiện ra trước mắt… Phá Vọng ngân mâu xuất hiện, trong thế giới quy tắc đen trắng thánh thú Thanh Long lại biến mất không tung tích, chỉ còn lại bóng tối.
Phong Vân Vô Kỵ chợt nhớ tới lúc ở Đao vực, Bổn Tôn đột nhiên xâm nhập chiếm cứ nửa trái thân thể, sau đó vận dụng một con ngươi màu vàng kỳ dị. Trong thế giới của con mắt màu vàng, một bộ phận bóng tối của thế giới quy tắc lại loáng thoáng hiện ra những đường nét.
“Chẳng lẽ tứ đại thánh thú này… có quan hệ chặt chẽ với pháp tắc?” – Phong Vân Vô Kỵ suy tư.
Trong biển ý thức, từng dãy văn tự thật nhỏ không ngừng chảy qua trong đầu, sau đó tổ hợp và biến hóa. Ở một ý nghĩa nào đó, đây cũng không phải là văn tự mà thuộc về ý niệm.
Khi suy diễn những văn tự này, biển ý thức của Phong Vân Vô Kỵ một phân thành hai. Một nửa ý thức tiến hành suy diễn về năng lực ý niệm mô phỏng của Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp, phương hướng suy diễn chính là tin tức về Linh Hồn Chi Chủ mà hắn vừa thu hoạch được.
Khi ý niệm mô phỏng Chủ Thần sẽ xảy ra biến hóa thế nào? Tỷ lệ trở thành Chủ Thần phân thân là bao nhiêu? Làm sao mới có thể tránh cho bản thân quên mất thân phận thật sự của mình, tự cho rằng mình là Chủ Thần? Đây đều là những vấn đề cần phải giải quyết.
Rất nhanh, Phong Vân Vô Kỵ tại trong biển ý thức bên trái sáng tạo ra một không gian hỗn độn, trong đó một phần ý thức lại chuyển hóa thành hình ảnh của mình.
Sau khi cấu tạo xong không gian này trong biển ý thức, Phong Vân Vô Kỵ lại bắt đầu khiến cho hình ảnh của mình trong biển ý thức này dùng năng lực ý niệm mô phỏng, kết hợp với dao động khí tức thu được từ Linh Hồn Chi Chủ, bắt đầu mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần.
Thông qua hình ảnh bản thân thu nhỏ trong trong biển ý thức và cường độ linh hồn, tất cả bắt đầu phát triển theo dự liệu của hắn.
Trong biển ý thức, ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ càng lúc càng mờ mịt. Màu đen dày đặc như nửa đêm rút đi, con ngươi chuyển hóa thành màu trắng bạc lạnh lùng vô tình, sau đó lại tiến thêm một bước, sâu trong con ngươi một điểm màu vàng bắt đầu mở rộng ra với tốc độ vô cùng chậm.
“Ta là ai?” – Một giọng nói mờ mịt quanh quẩn trong biển ý thức Phong Vân Vô Kỵ. Một bộ phận ý thức khác do hắn phân ra thoát khỏi không gian này, quan sát trạng thái phát triển của phần ý thức phân thân này một cách siêu nhiên.
Phong Vân Vô Kỵ nhất tâm đa dụng, cùng lúc tiến hành suy diễn Hiên Viên Đế Tâm quyết và ý niệm mô phỏng Chủ Thần, ngoài ra còn dùng Phá Vọng ngân mâu quan sát không gian độc lập có liên hệ chặt chẽ với Thái Cổ vị diện này. Một lúc làm ba công việc, nếu là trước kia bất cứ việc nào đều có thể khiến Phong Vân Vô Kỵ hao hết tâm thần, nhưng sau khi bị cột sét thần phạt đánh trúng, thần thức Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên mạnh hơn rất nhiều, hôm nay lại dễ dàng đồng thời thực hiện ba công việc khổng lồ này.
Trong suy tưởng, Phong Vân Vô Kỵ lại không chú ý đến trong không gian tràn ngập tràn ngập khí tức của thánh thú Thanh Long này, từng luồng khí thể màu xanh nhạt bắt đầu xuyên qua lỗ chân lông toàn thân tràn vào trong cơ thể hắn. Những khí tức xanh nhạt này men theo Ý Niệm kiếm nguyên lưu chuyển một vòng trong người, sau đó giống như tuần hoàn tiến vào trong biển ý thức của hắn.
Dưới tình huống Phong Vân Vô Kỵ không phát giác, những luồng khí tức Thanh Long này bắt đầu thấm vào trong những văn tự đang lưu động trong biển ý thức.
Càng ngày càng có nhiều khí tức Thanh Long chảy vào trong ý thức không gian mà Phong Vân Vô Kỵ đang suy diễn Hiên Viên đế tâm quyết, mà lúc này tâm thần của hắn lại đang dùng một loại thần thái bình tĩnh và hờ hững quan sát tình huống phát triển của ý niệm mô phỏng Chủ Thần trong một nửa khác của biển ý thức.
“Ầm ầm!”
Khí tức Thanh Long thấm vào kết hợp cùng với những văn tự thật nhỏ một cách kỳ dị. Từng hàng văn tự lưu chuyển trong biển ý thức mặt ngoài dần dần hiện lên một tầng màu xanh nhạt. Cuối cùng không biết trải qua bao lâu, khí tức Thanh Long thấm vào trong biển ý thức cũng đạt tới một mức độ nhất định. Chỉ nghe trong đầu nổ vang một tiếng, những văn tự vốn biến ảo suy diễn một cách trật tự đột nhiên hỗn loạn, tất cả văn tự hoàn toàn biến hóa, trôi giạt lộn xộn trong biển ý thức. Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh, cả phiến không gian ý thức bị xao động bắt đầu nổ vang.
Suy diễn “Hiên Viên Đế Tâm quyết” quyển hạ là một quá trình gần như bản năng, trong đó không cần quá để ý, chỉ cần dùng tâm tình lý trí và bình tĩnh chờ đợi kết quả suy diễn xuất hiện. Vì vậy Phong Vân Vô Kỵ vốn cũng không tập trung vào quá trình suy diễn Hiên Viên Đế Tâm quyết.
Trong biển ý thức đột nhiên nổ vang đã kinh động đến nguyên thần của Phong Vân Vô Kỵ, ánh mắt lập tức nhìn đến biến hóa của này Chí Tôn tâm quyết này.
“Xảy ra chuyện gì?” – Nhìn thấy từng dòng văn tự thật nhỏ bay lượn đầy trời không có kết cấu kia, Phong Vân Vô Kỵ ngây người ra.
Trong không gian lờ mờ của biển ý thức này, những dòng văn tự bay lượn càng lúc càng nhanh, loáng thoáng phát ra tiếng rít, cuối cùng lại hình thành một vòng xoáy văn tự.
“Ngao!”
Trong khi Phong Vân Vô Kỵ đang tìm hiểu và kiểm tra nguyên nhân sinh ra sự biến đổi này, đột nhiên một tiếng rồng ngâm vang dội từ sâu trong biển ý thức không gian vang lên.
Ngay lúc ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chú ý đến, đông đảo những văn tự bắt đầu tụ tập tại với nhau, rung động biến hóa, tạo thành một hình rồng trước mắt.
“Ngao!”
Con Thanh Long do những văn tự hình thành có vảy giáp rõ ràng, trông rất sống động phát ra những tiếng ngâm vui mừng, móng vuốt duỗi ra bắt đầu nhảy múa tại phiến không gian này.
“Ta hiểu rồi!” – Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên tỉnh ngộ, khẩn trương nhìn chằm chằm vào con Thanh Long do văn tự hình thành này. Tại khi Thanh Long thành hình, những văn tự như nòng nọc vốn khi chìm khi nổi lại dường như có biến hóa mới.
Khi Thanh Long phóng lên không, ý thức của Phong Vân Vô Kỵ dường như cũng được dẫn dắt, tăng tốc độ suy diễn về sự biến hóa của dòng văn tự hỗn loạn.
“Gào!”
Lại một tiếng gấm rung trời vang lên, thêm một con Thanh Long do văn tự màu xanh hình thành từ trong trong vòng xoáy ngập trời lao ra, bay lượn trong phiến không gian ý thức này.
Từng con nối tiếp nhau, sau một lát khẩu quyết tâm pháp của Hiên Viên Đế Tâm quyết đã biến thành chín hình rồng, bay lượn và biến hóa trong phiến không gian ý thức theo một quy tắc nào đó.
Dường như chợt hiểu ra, Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, dùng linh hồn để quan sát biến hóa của những Thanh Long này.
“Ầm!”
Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ giống như có vô số tia sét nổ tung, hoàn toàn trống rỗng, khắp nơi là ánh sáng chói lòa. Cũng không biết trải qua bao lâu, từng hình ảnh huyền ảo dần dần xuất hiện trong đầu hắn.
Từng hình nối tiếp nhau, trên mỗi một bức họa đều có một con Thanh Long dài trăm vạn trượng, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành.
Sau mấy trăm bức họa rối ren, ngoại trừ Thanh Long bắt đầu xuất hiện vài loại sinh vật khác, có Bạch Hổ toàn thân bốc lửa trắng, sát khí tận trời; có Chu tước bên ngoài thân phủ đầy lửa hồng, dáng vẻ ưu mỹ; có rùa khổng lồ Huyền Vũ trôi nổi trong đại dương hỗn độn.
Từng hình ảnh khi Thái Cổ mới thành lập tạo thành một bức họa dài cuộn tròn, mở ra trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Đây là một trạng thái rất huyền ảo. Phong Vân Vô Kỵ dường như đang ở bên ngoài quan sát những hình ảnh sáng lập kinh thiên động địa này với thái độ bàng quan, nhưng lại đồng thời cảm giác đang ở trong đó, tất cả đều rất thật giống như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ.
Toàn bộ không gian đột nhiên bắt đầu nổ vang, khí tức Thanh Long mãnh liệt chảy vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Lúc mới bắt đầu vẫn còn tương đối mỏng manh, nhưng chỉ trong thời gian hít thở, dùng Phong Vân Vô Kỵ làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng khí tức dày đặc gần như bau phủ toàn bộ thân thể hắn.
“Đùng!”-
Một tiếng nổ giòn vang lên từ trong sương mù dày đặc, sau đó từng phiến như vảy rồng từ trong người Phong Vân Vô Kỵ mọc ra, tiếng cơ thịt bị xé tan không ngừng vang lên trong cơ thể.
“Xoẹt!”
Tiếng vải rách vang lên, y phục đầu máu của Phong Vân Vô Kỵ hóa thành từng mảnh nhỏ dính trên người, thân thể hắn bỗng vươn cao hơn hai thước.
“Vù!”
Trong không gian yên tĩnh đột nhiên nổi lên gió lớn chưa từng có, một đoàn gió xoáy màu xanh tận trời từ dưới chân Phong Vân Vô Kỵ tuôn ra, trong phút chốc bao phủ cả người hắn, tiếng rít tràn ngập trời đất.
Biến động dị thường này sớm đã kinh động đến tất cả Thanh Long võ sĩ trong không gian, tiếng mí mắt run run vang lên từ bốn phía, sau đó toàn bộ không gian rực sáng, vô số ánh mắt sáng ngời chiếu rọi cả phiến thiên địa này.
– Làm sao có thể?
Thanh Long đại trưởng lão nhìn cột xoáy tận trời do long khí tạo thành, hoàn toàn ngây người, trên gương mặt già nua từng lớp da mặt nhăn nheo rung rung giãn ra:
– Sao lại nhanh như vậy!”
Các trường lão khác cũng mở mắt ra, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ kích động, khẩn trương nhìn biến hóa của Phong Vân Vô Kỵ: “Thành bại tại một lần này rồi!”
Vô số bóng người từ dưới mặt đất hiện ra, từng ánh mắt nhìn vào trên người Phong Vân Vô Kỵ. Tại thời khắc này, trên mặt mỗi Thanh Long chiến sĩ đều thoáng hiện những biểu tình như nhau: kích động, vui mừng, khẩn trương… còn có một chút lo lắng và sợ hãi.
Phong Vân Vô Kỵ lại không hay biết những điều này. Từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu. Khi trước mặt hiên ra hình ảnh của Thanh Long lướt qua hư không, bên dưới thân vô số núi non mênh mông rất nhanh thành hình, đột nhiên…
“Ngao!”
Một tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên, sau đó một con Thanh Long to lớn vắt ngang trời đất từ bên dưới một ngọn núi xanh vọt ra, bay về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, muốn tránh đi nhưng lại phát hiện mình cũng không có thân thể.
“Ầm! — “
Trong đầu nổ vang, thời gian giống như đột nhiên chậm lại gấp trăm lần. Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình dường như đã tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu khó miêu tả được. Giờ khắc này, hắn đã hóa thân thành Thanh Long.
Dùng hai mắt của Thanh Long quan sát trời đất lúc mới bắt đầu, diễn sinh và biến hóa của quy tắc trong thiên địa, cảm thụ không cách nào nói rõ bằng lời.
Thánh thú Thanh Long, mắt của Thanh Long, thế giới trong mắt lại khác biệt so với Phá Vọng ngân mâu. Quy tắc trogn thiên địa diễn sinh biến hóa, phân phân hợp hợp. Quy tắc ảo diệu sinh ra tại Thái Cổ vị diện lần lượt hiện lên trước mặt Phong Vân Vô Kỵ. Trên cơ sở những quy tắc mà Bổn Tôn suy diễn được, dùng góc độ của Thanh Long nhìn vào lại có một cảm giác khác.
“Ngao!”
Tiếng rồng ngâm vang vọng trời đất, thanh âm lại từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra. Trong ánh mắt kinh ngạc của sáu vị Thanh Long trưởng lão, vòng xoáy màu xanh chọc trời liền đất bỗng biến thành một hình ảnh Thanh Long lờ, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ.
Một bản thể Thanh Long và một hư ảnh Thanh Long từ xa xa đối diện với nhau, tạo thành một hình ảnh kỳ dị trong phiến không gian màu xanh này.
“Rầm!”
Tại sông núi khắp nơi, đông đảo Thanh Long chiến sĩ đứng dậy, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm! “
Trong mấy chục vạn ánh mắt, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nổ thành một chùm điểm sáng màu xanh, nhanh chóng tán vào trong hư ảnh Thanh Long quanh người.
Hư ảnh Thanh Long thân thể gần như ngưng kết thành thực chất, phát ra một tiếng rồng ngâm rung trời, sau đó hóa thành một dòng sáng chui vào trong bản thể của thánh thú Thanh Long.
– Y thành công rồi!
– Chính sách máu tanh cuối cùng cũng có tác dụng rồi!
Những tiếng hô phấn chấn và kích động vang lên từ bốn phía. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thánh thú Thanh Long không biết bao lâu chưa hề cử động, luôn lở lửng giữa không trung đột nhiên mở mí mắt dày màu xanh ra, bên dưới chợt bừng sáng.
“Ngao!”
Một tiếng rồng ngâm du dương, thánh thú Thanh Long đột nhiên hóa thành một bóng xanh mờ mịt chiếu rọi trời đất, biến mất khỏi không gian này.
“Xảy ra chuyện gì?” – Khi thần thức lại trở về, cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện mình đã xuất hiện giữa không trung cao mấy vạn rượng. Tầm mắt cực kỳ rộng rãi, bên dưới là những dãy núi thật nhỏ vô cùng rõ ràng, ngay cả từng phiến lá cây rung rung cũng hiện lên trong mắt.
Tiếp đó Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh phát hiện một chuyện làm cho hắn kinh ngạc không thôi: “Ta đã trở thành thánh thú Thanh Long!”
“Ầm ầm!”
Một ngày này, Thái Cổ đại địa đột nhiên nổi lên tiếng sấm ầm ầm. Tất cả mọi người đều nhìn thấy một chiếc bóng xanh to lớn mờ mịt lướt qua trên trời, sau đó sấm chớp vang lừng. Cả Thái Cổ đại địa, phía bắc đến Bắc Hải Hiên Viên khâu, phía nam đến Vu vực đều mưa như trút nước.
Trên Thái Cổ đại địa, vô số yêu thú hướng lên trời quỳ bái. Trên những đỉnh núi cao, những yêu thú bình thường rất hung sữ lúc này cũng phục tùng đặt chân trên núi đá, hướng lên trời phát ra những tiếng kêu gào như trẻ con.
Vô số thần thức cường đại từ các nơi bắn ra, xuyên qua bầu trời. Giờ phút này, những thần thức vốn rất cường đại đó trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lại yếu ớt như những đứa trẻ vậy.
Sấm chớp vang lừng, mưa như trút nước, vẽ lên trong trời đất những vệt trắng lờ mờ như hơi. Sâu trong những tầng mây, loáng thoáng có thể thấy được một con Thanh Long to lớn lướt qua, bóng của chiếc đuôi thật lâu không dứt.
Những bóng người từ sâu trong lòng đất thoát ra, có người đứng bên khe suối, hoặc đứng giữa khe, hay đứng trên đỉnh núi cao, đứng tại dưới đại thụ, thất hồn lạc phách nhìn lên bầu trời, trong mắt lệ rơi đầy mặt.
Trong tiếng nước mưa bắn lên loáng thoáng xen lẫn những tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thấp.
Tại Bắc Hải, mặt biển vốn gào thét nhấp nhô, lúc này kịch liệt hơn gấp trăm lần so với bình thường, những luồng sóng trắng dường như bắn lên tận trời. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
Vô số núi non sông ngòi lướt qua bên dưới. Mượn đôi mắt của Thanh Long, tầm nhìn của Phong Vân Vô Kỵ vượt xa bất cứ nhân loại nào.
“Rống!”
“Kéc!”
“Ngao!”
Ba tiếng kêu vang dội không giống nhau vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Tại ba hướng nam, bắc, tây, Phong Vân Vô Kỵ loáng thoáng nhìn thấy hình ảnh một con Bạch Hổ to lớn, một con Chu Tước toàn thân lửa cháy bừng bừng, còn có một con Huyền Vũ to lớn ngẩng đầu nhìn lên trời.
“Gào!”
Một sự vui sướng dâng lên trong lòng, từ khoang miệng phát ra, cuối cùng hóa thành một tiếng rồng ngâm du dương.
Thân thể không lồ tại không trung gập lại, Phong Vân Vô Kỵ hóa thành một tia sét lớn bay về hướng tây. Khi đi ngang qua Ma vực, một đoàn ma khí dày đặc bỗng phóng lên trời.
Trong đầu nhớ tới vị trưởng lão tại Ma vực từng nhìn thấy, thân rồng của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên ngừng lại, tinh quang trong bắn ra bốn phía. Xuyên thấu qua tầng tầng không gian, những làn sóng gợn mở ra trong hư không, một không gian khác xuất hiện tại trước mắt Phong Vân Vô Kỵ.
Phía trên tòa tháp to lớn làm bằng sắt đen, chiếc lồng sắt lớn từng thấy qua một lần vẫn như trước lơ lửng trên không, ma khí nồng đậm kia chính là từ trong lồng sắt bắn ra. Chiếc lồng được hơn mười sợi xích cột vào một tế đàn cổ xưa phía dưới, trên dây xích có khắc vô số phù văn màu đen. Trên tế đàn cổ xưa to lớn hình tròn lại có rất nhiều hoa văn trông còn xa xưa hơn cả những văn tự của Vu tộc.
Trong xa xăm, dường như cảm ứng được thánh thú Thanh Long giá lâm, chiếc lồng sắt to lớn lơ lửng trên bầu trời kia đột nhiên rung lên kịch liệt.
“Rống!”
Một tiếng gầm lớn từ phía dưới truyền đến, bên trong xen lẫn sát khí nồng đậm, khí thế vô cùng hung ác giống như tất cả khí tức chí âm chí tà trong trời đất đều hội tụ lại trong tiếng gầm này.
“Ầm ầm!”
Chỉ nghe những tiếng răng rắc không ngừng vang lên trên bầu trời Ma vực, từng khe nứt màu đen to lớn xuất hiện giữa không trung. Mặc dù những khe nứt này rất nhanh bị long khí trong bản thể Thanh Long theo bản năng nhanh chóng kết hợp lại, nhưng thông tin ẩn chứa trong tiếng gào thét kia lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi không thôi.
“Nơi này… rốt cuộc giam giữ thứ gì? Chỉ là một chiếc đầu đã chết lại có uy thế lớn như vậy!” – Phong Vân Vô Kỵ trong lòng suy nghĩ, tầm mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới trong ma khí nồng đậm bắt đầu phun ra rất nhiều sương mù đỏ rực. Chiếc lồng sắt kia lắc lư, thứ to lớn đen sì bên trong dường như đang lắc qua lắc lại, sau đó một khuôn mặt to lớn đầu tóc lộn xộn, giống như làm bằng sắt đen xuất hiện trong tầm mắt Phong Vân Vô Kỵ. Khuôn mặt kia dường như hội tụ tất cả khí tức chí ác chí tà trong trời đất, hai con mắt to lớn đỏ rực nhìn chằm chằm lên bầu trời, từng chùm lớn sương mù màu đỏ chính là từ bên trong cặp mắt như đèn kia phun ra.
Trong chiếc đầu không hề có ý thức dao động này, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy một sự cừu hận như thực chất phả vào mặt, loại cừu hận này giống như đã ăn sâu vào tận xương tủy, cho dù sau khi chết vẫn theo bản năng chi phối cái đầu này.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Nơi này sao lại có một cái đầu như vậy? Ta với hắn chưa từng gặp mặt, vậy mối thù của hắn chỉ có thể là nhằm vào thánh thú Thanh Long. Nhưng thánh thú Thanh Long chỉ là một sinh vậy vô ý thức. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thái Cổ này còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật nữa?” – Ánh mắt đầy cừu hận kia khiến cho trong lòng Phong Vân Vô Kỵ nổi lên những làn sóng gợn. Có thể căm hận thánh thú Thanh Long như vậy, e rằng lai lịch của nó cũng không đơn giản.
Phong Vân Vô Kỵ suy đoán, chiếc đầu này có lẽ của một sinh vật nghịch thiên từ thời vũ trụ Hồng Hoang, thậm chí có thể là ngang cấp với cả thánh thú, cho dù có chênh lệch cũng sẽ không kém bao nhiêu. Ít nhất Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy dựa vào thân thể hiện tại có thể trong nháy mắt làm rung trời chuyển đất, hủy diệt vô số vị diện, nhưng cũng không thể dễ dàng phá hủy được chiếc đầu màu đen không có dao động linh hồn bên dưới kia.
“Tham kiến Thanh Long Chí Tôn! Nơi này có chúng tôi thủ hộ là được. Chí Tôn không thể dừng lại đây quá lâu, để tránh cho những kẻ hữu tâm chú ý.” – Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng khẽ động, liền theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy chung quanh tế đàn là một phiến bóng người đông nghịt, trong đó có một lão giả ở hướng tây đang ngẩng đầu nhìn lên trời, chính là lão giả kỳ quái mà hắn từng nhìn thấy tại Ma vực trong ngày Ma Luyện Tông tử vong.
Giờ phút này, chòm râu xám trắng của lão giả lay động, trên khuôn mặt đang nhìn lên trời lộ ra một nét mặt cổ quái, hiển nhiên là đã nhận ra Phong Vân Vô Kỵ ẩn thân trong thân thể Thanh Long.
“Mà thôi, khi đến lúc thì bọn họ sẽ tự nói ra, nếu bây giờ mạo muội xâm nhập vào chỉ sẽ gây thêm phiền toái.” – Trong lòng nghĩ như vậy, Phong Vân Vô Kỵ liền quay đầu, hóa thành một chiếc bóng xanh mang theo vạn tầng mây đen và trăm triệu tia sét tím bay về hướng nam.
Chỉ một lát sau, lại có một luồng khí tức cực kỳ hắc ám và tà ác xuất hiện trong cảm giác. Phong Vân Vô Kỵ hơi nhíu mày, nhoáng lên một cái, tốc độ lập tức gia tăng.
Đây cũng là một phiến không gian độc lập, có điều tại “không gian trong không gian” này lại là đầm lầy màu đen rộng mênh mông.
Trong phiến đầm lầy này có một khối đất to lớn màu đen nhô lên. Xuyên qua những tầng đất, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện được nguồn gốc của khí tức tà ác này: đó là một lão giả tóc trắng xám như cây khô đang ngồi xếp bằng.
Lão giả kia một mình ngồi xếp bằng trong thông đạo âm u, trên mặt lại hiện lên vẻ bình tĩnh đạm nhiên.
Lúc bản thể của thánh thú Thanh Long giá lâm phía trên thông đạo này, lão giả kia chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bất động như mắt cá bỗng phát ra những sợi tơ màu đen, trong nháy mắt biến ảo thành hai con ngươi đen kịt âm tà. Tròng mắt nhanh như chớp đảo một vòng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, khí tức âm tà tạo thành một bóng ma màu đen bên người.
– Hiên Viên, quả nhiên ngươi còn chưa chết!
Một tiếng hét bá đạo từ phía dưới bắn lên. Gần như ngay khi tiếng nói kia phát ra, bốn phương ầm ầm rung chuyển, mây đen từ bốn phía hội tụ đến, giữa bầu trời biến ảo thành vạn bóng ma giãy dụa.
– Ngươi là ai?
Phong Vân Vô Kỵ bất giác hỏi.
Trời đất yên tĩnh. Người nọ đột nhiên im lặng. Sau khi trải qua một lúc như trăm triệu năm dài đằng đẵng, người nọ rốt cuốc cụng lên tiếng.
– Ngươi không phải Hiên Viên, ngươi là ai?
Trong giọng nói kia mang theo một chút khí tức âm tà, giống như chỉ cần một lời không hợp sẽ lập tức ra tay.
– Hãy trả lời ta trước, ngươi là ai?
Phong Vân Vô Kỵ nói một cách đúng mực.
– Ài! Y là Xi Vưu. Tiểu tử, ngươi nên rời đi thôi, tốt nhất không nên đến chỗ này!
Một giọng nói khàn khàn già nua khác vang lên bên dưới. Thần thức Thanh Long lập tức phát ra, chỉ thấy ngoại trừ lão giả kia thì không còn người nào khác, nhưng Phong Vân Vô Kỵ rõ ràng nghe được đó là giọng nói của hai người.
– Cút ngay! Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn! Kẻ nhát gan chỉ có thể sống hèn mọn như ngươi. Sớm muộn gì ta cũng sẽ chiếm thế thượng phong, một lần nữa khống chế thân thể này.
Xi Vưu bỗng quát lên.
– Trừ khi ta chết.
Lão giả bình thản nói.
– Đúng là tức chết! Kiêu hùng như Xi Vưu ta sao lại có thiện niệm đáng thương như vậy. Nhớ ngày đó lúc bổn tọa quân lâm thiên hạ, bá khí tận trời, hôm nay lại phải ở cái nơi nhỏ bé này với ngươi bao nhiêu năm. A! A! A!
Xi Vưu liên lục phát ra ba tiếng “a” giận dữ..
Phía dưới, hai ý niệm thiện ác của Xi Vưu vẫn đang tranh chấp. Trên bầu trời, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại như có như tiếng sấm: “Xi Vưu, y chính là Xi Vưu, thiên hạ đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết năm đó, đến bây giờ vẫn khiến cho đám Thái Cổ cường giả không dám gọi thẳng tên!”
Phong Vân Vô Kỵ làm sao cũng không ngờ được, tại cái nơi nho nhỏ này lại gặp được ma đầu Thái Cổ lớn nhất trong truyền thuyết, được xưng là kẻ tà ác nhất trong trời đất.
– Hừ! Lúc trước Hiên Viên chế ngự không được bổn tọa, mới dùng lời ngon tiếng ngọt khơi dậy một tia thiên niệm trong lòng, khiến cho bổn tọa tự bỏ chiến giáp, tự khóa võ công ở tại cái nơi nhỏ bé này. Thiên Ma tộc một tay gây dựng bị sụp đổ, thê thảm đến mức này. Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Hiên Viên đáng chết! Tất cả những kẻ có quan hệ với Thanh Long đều đáng chết.
Bóng ma kia gầm thét, đột nhiên tung ra một chưởng.
Một phiến bóng đêm dày đặc từ dưới đất tràn ra, chôn vùi tất cả. Những tiếng rít gào vang lên, giống như có vô số yêu ma từ trong bóng tối lao ra.
– Hừ! Xi Vưu thì sao, tưởng bổn tọa sợ ngươi sao!
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, ngang nhiên ra tay. Hôm nay có được lực lượng của Thanh Long, hắn chỉ cảm thấy không gì làm không được, sao còn sợ Xi Vưu. Hắn vừa muốn ra tay, đột nhiên cảm thấy choáng váng, cảnh vật trong mắt nhanh chóng trở nên xa xôi.
Trong xa xăm, Phong Vân Vô Kỵ nghe được một trận cười quái dị:
– Hà hà! Ngay cả Chí Tôn thật sự cũng đừng mơ dùng lực lượng thánh thú đối phó với bổn tọa, huống hồ ngươi vẫn không phải là Chí Tôn thật sự, chỉ cần Hiên Viên…
Giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến câu nói cuối cùng Phong Vân Vô Kỵ lại không nghe được. Bóng tối nhanh chóng từ bốn phía ập đến, trong lòng hắn chỉ còn lại một thanh âm như sấm sét: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tất cả bóng tối rút đi, tầm mắt lại rộng mở trong sáng, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình lại xuất hiện trong không gian không biết tên ở đáy Đông Hải, chugn quanh là những khuôn mặt già nua, chính là sáu bị Thanh Long trưởng lão. Xuyên qua thân thể của sáu vị trưởng lão, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy từng gương mặt quan tâm.
– Vô Kỵ, ngươi thế nào rồi?
Thanh Long Đại trưởng lão ân cần hỏi.
– Không sao cả.
Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy tứ chi không còn chút sức lực nào, gần như muốn cử động cũng không được.
– Vừa rồi… rốt cuộc là chuyện gì? Trưởng lão ngài hẳn là biết chứ?
– Chuyện này, về sau ta sẽ nói với ngươi.
Thanh Long trưởng lão hơi lúng túng quay đầu đi, nhất thời lại không dám nhìn vào mắt Phong Vân Vô Kỵ.