“Rắc rắc!”
Một tiếng rạn nứt vang lên. Chiến Tâm tâm thần khẽ động, liền theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo bào trắng, thần thái ung dung đạp bước giữa hư không, từ phía sau một khối băng sơn thật lớn bước ra.
Chiến Tâm cười lạnh:
– Ngươi rốt cuộc đã chịu ra rồi.
Dứt lời, sắc mặt của hắn lập tức trở nên âm lãnh. Bàn tay vốn đang hướng về một khối băng sơn khác liền xoay chuyển, chém về phía Phong Vân Vô Kỵ. Vô số băng lăng khổng lồ lóe ra những điểm quang hoa rực rỡ lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
– A!
Phong Vân Vô Kỵ quát khẽ một tiếng, dưới chân nhún một cái, hai tay như cánh chim ưng giương ra, nhảy vọt lên trời. Từng cột băng sắc nhọn lướt qua bên dưới chân của hắn. Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Kỵ như một con chim cắt hóa thành một điểm đen biến mất tại trời cao…
Chiến Tâm vẻ mặt nghiêm túc, ngưng thần nhìn vào không trung. Giữa hai tay, một vòng xoáy do băng tuyết ngưng tụ thành vờn quanh toàn bộ bàn tay, xoay tròn cực nhanh. Trong con ngươi như đêm tối của hắn, một gã nam tử áo trắng mang theo khí thế vạn quân từ trên trời giáng xuống, tay áo phất phơ, mỗi một góc khẽ lay động đều in rõ vào trong mắt.
– A!
Chiến Tâm quát lớn một tiếng. Giữa hai tay, vòng xoáy băng tuyết đang xoay tròn đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, quanh người hắn, mấy tòa băng sơn lơ lửng ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số băng lăng to lớn. Chiến Tâm chém ra một chưởng, băng lăng lập tức gào thét phát ra những tiếng “xoẹt xoẹt” chói tai, bắn về hướng Phong Vân Vô Kỵ trên bầu trời.
Thần thức của Chiến Tâm phá thể bay ra, trải rộng trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh người. Mặc dù trên trời đã xuất hiện một Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn vẫn không dám lơ là.
Phong Vân Vô Kỵ dù sao cũng là một cao thủ Thần cấp. Lĩnh vực mang đến lợi ích rất lớn, còn chưa chiến thì đã chiếm hết thiên thời địa lợi, nhưng lĩnh vực cũng không phải là vô địch, cho nên Chiến Tâm vẫn vô cùng cảnh giác.
Quả nhiên, dùng thần thức có thể nhìn thấy, bên trái, bên phải, sau lưng và bên dưới, phía sau những tòa băng sơn đồng thời xuất hiện những Phong Vân Vô Kỵ giống nhau như đúc, khí tức cũng cường đại như nhau.
– Hừ!
Chiến Tâm hừ lạnh một tiếng, tay phải dựng thẳng lên chém mạnh xuống. Lại là vài tòa băng sơn khổng lồ sụp xuống, hóa thành vô số lăng phiến sắc bén, như bộc lưu * bắn về bốn phương tám hướng. Mỗi một Phong Vân Vô Kỵ đều “hưởng thụ” vô số lăng phiến thăm hỏi.
* Từ địa phương, hình dung giống như nước suối phun mạnh ra.
Đúng như Chiến Tâm suy đoán, dựa theo ý đồ ban đầu của Phong Vân Vô Kỵ, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa quả thật vô hạn tiếp hạn tiếp cận với lĩnh vực.
Mặc dù cùng là tu luyện đao đạo, chẳng hạn như Chiến Tâm và Đao Thần, nhưng bởi vì hai người có cảm nhận khác nhau đối với đao đạo, cho nên lĩnh vực lĩnh ngộ ra cũng không cùng một dạng. Tương tự, quy tắc của lĩnh vực và uy lực triển hiện ra cũng không giống nhau.
Đối với Phong Vân Vô Kỵ mà nói, thành tựu cuối cùng của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa mặc dù có hiệu quả xấp xỉ như lĩnh vực, nhưng cũng không có nghĩa là Vô Hạn Tiểu Thiên Địa kém hơn lĩnh vực, bởi vì lúc ban đầu sáng lập ra Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, mục đích của hắn chính là ứng phó với những cao thủ sở hữu lĩnh vực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vô Hạn Tiểu Thiên Địa phân làm ba tầng Ngoại, Trung, Nội, mà cảnh giới của Phong Vân Vô Kỵ hiện nay chính là tầng thứ hai, Trung Thiên Địa. Đạt đến tầng này, hóa thân và bản thể không hề khác biệt, cũng không có bóng người trắng sáng như trước kia. Đạt đến tầng thứ hai, muốn phân biệt được hóa thân và bản thể, độ khó của nó không thua gì phá giải Vô Hạn Tiểu Thiên Địa.
Đạt đến cảnh giới này, bản thể không còn bị giới hạn tại chỗ, có thể tự do di động, càng có thể tự do hoán đổi giữa bản thể và hóa thân. Như vậy, nếu như muốn công phá Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, độ khó của nó càng gia tăng gấp bội.
Trên bầu trời, khóe miệng Phong Vân Vô Kỵ lộ ra một nụ cười lãnh khốc, cặp môi mở ra, phát ra một tiếng vang vọng khắp đất trời:
– Vô!
Những băng lăng đang bắn đến khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ hơn năm mươi trượng thì giống như đâm vào một bức tường vô hình, đột nhiên dừng tại. Băng lăng dày đặc đánh vào mặt trên, vỡ tan thành từng chùm băng vụn bắn ra bốn phía, hóa thành một cơn lốc băng tuyết giữa không trung.
– Hạn!
Lại là một âm bạo đánh vào trong tai Chiến Tâm, làm cho toàn thân hắn không ngừng run lên, chân khí ngưng tụ trên tay thiếu chút đã tản đi. Lần này, nơi âm bạo vang lên lại là một phương hướng khác.
– Tiểu!
Lại là một âm bạo vang lên. Trong tiếng vang này, Chiến Tâm cảm giác như có một cỗ lực lượng vô hình chặt đứt một bộ phận liên hệ giữa mình và lĩnh vực. Trong lòng rùng mình, sắc mặt của hắn đại biến, còn chưa kịp phản ứng, lại là vài âm bạo đánh vào trong đầu…
– Thiên!
– Địa!
Khi một chữ cuối cùng vang lên, từ bốn phương tám hướng, băng sơn vô tận ầm ầm nổ tung, hóa thành từng chùm băng sương khuếch tán ra, làn rộng đến toàn bộ bầu trời và mặt đất.
“Phụt!”
Chiến Tâm tâm thần bị thương, phun ra một ngụm máu tươi. Trong mắt hắn, thiên địa đột nhiên không màu, giống như chìm vào trong bóng tối vô tận.
Chiến Tâm còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, liên hệ giữa hắn và lĩnh vực đã bị suy yếu đến cực điểm. Nhưng may mắn là loại suy yếu này khác hẳn với chặt đứt hoàn toàn. Trong cảm giác của hắn, bản thân dường vẫn đang ở trong lĩnh vực của mình, nhưng lại rơi vào một lĩnh vực khác.
Trong cảm ứng của thần thức, năm gã Phong Vân Vô Kỵ phân bố làm năm hướng, thân thể uốn khúc thành hình cung, dựa theo độ cong kéo dài về hai bên, vừa vặn nối tiếp với nhau, tạo thành một hình cầu thật lớn vây quanh thân thể Chiến Tâm.
– A!
Lại là một tiếng hét vang lên. Năm Phong Vân Vô Kỵ sắc mặt lạnh lùng đồng thời giơ tay phải lên. Lăng phiến lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ từ cực động hóa thành cực tĩnh, khựng lại trước người, lẳng lặng lở lửng giữa không trung, chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ.
Phong Vân Vô Kỵ ánh mắt băng lãnh. Lúc này, ngoại trừ con ngươi không phải màu trắng bạc, khí tức của hắn đã gần như tiếp cận với Bổn Tôn. Nếu là bỏ qua nhân tố đôi mắt, tại thời khắc này hai người căn bản chính là giống nhau như đúc, bất kể là tâm cảnh hay là thứ khác. Một luồng sáng lạnh từ trong con ngươi đen kịt như đêm tối của một gã Phong Vân Vô Kỵ lóe lên, xẹt qua con ngươi của bốn gã Phong Vân Vô Kỵ còn lại.
Năm hóa thân thi triển Vô Hạn Tiểu Thiên Địa đồng thời huy động tay phải. Băng lăng dày đặc tầng tầng lướt qua, chuyển động đan vào nhau, tạo thành một hình cầu thật lớn bao bọc lấy Chiến Tâm, đồng thời cũng cắt đứt tuyệt đại bộ phân liên hệ giữa Chiến Tâm và lĩnh vực của hắn.
“Không, không thể…” Trên mặt Chiến Tâm hiện lên vẻ kinh hãi, một loại cảm giác suy yếu dâng lên trong lòng. Năng lượng chung quanh dường như bị cắt đứt, hắn không thể từ trong môi trường nhận được đủ năng lượng để bù đắp sự tiêu hao.
– Không thể nào! Đây là lĩnh vực của ta, ngươi làm sao có thể ở bên trong lĩnh vực của ta kiến tạo một lĩnh vực khác? Không có khởi điểm, ngươi căn bản không có cách nào thành lập lĩnh vực. Không thể nào…
Chiến Tâm dường như đã bị đả kích quá lớn, không ngừng hét lên. Trên mặt hắn, một màu huyết hồng trong nháy mắt từ dưới da nổi lên, lan đầy khuôn mặt.
Tại một nơi nào đó trong không gian, tâm tình của Phong Vân Vô Kỵ vốn băng lãnh bỗng nhiên khẽ động: “Khởi điểm…”
Một chút biến hóa này mặc dù yếu ớt, nhưng Chiến Tâm lại phát hiện được. Hắn lập tức xoay đầu lại, nhìn về một nơi nào đó trong hư không, trong mắt hiện lên thần sắc hung ác. Bước lên một bước, một mảnh lớn không gian sụp đổ xuống bên dưới, Chiến Tâm vận chuyển chân lực toàn thân, lao về nơi xảy ra biến động cực kỳ vi diệu trong cảm ứng.
Lúc ban đầu sáng lập ra Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, mục đích của Phong Vân Vô Kỵ chính là ứng phó với những cao thủ sở hữu lĩnh vực, cùng với những phương thức phụ trợ chiến đấu có hiệu quả như lĩnh vực. Về mặt hiệu quả, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tầng thứ hai mặc dù không giống như lĩnh vực có thể cuốn đối thủ vào một hoàn cảnh chiến đấu hoàn toàn khác, nhưng nó lại có liễu một ưu điểm rất lớn.
Dù sao, không giống lĩnh vực bị một số hạn chế, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa tại bất cứ địa phương nào đều có thể sử dụng, điều kiện duy nhất chính là hao phí đại lượng tâm thần và chân nguyên khổng lồ.
Đương nhiên, những điều này Phong Vân Vô Kỵ không thể nói cho Chiến Tâm. Nếu như đối phương đã hiểu lầm là lĩnh vực, vậy thì cứ để cho hắn hiểu lầm như vậy.
Từ một loại trình độ mà nói, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa do Phong Vân Vô Kỵ sáng lập đã bước trên một con đường khác hẳn với lĩnh vực. Tại thời điểm hiện nay, Vô Hạn Tiểu Thiên Địa còn chưa thể so sánh được với lĩnh vực, nhưng sau này sẽ như thế nào thì không ai biết được.
Tốc độ của Chiến Tâm trong nháy mắt đạt đến một mức độ khó có thể hình dung. Sau khi hắn lướt ra mấy trăm trượng, không gian phía sau vẫn còn lưu lại một đường chân không hình trụ dài đến mấy trăm trượng. Những nơi đi qua, vô số khối băng nổ nát. Chiến Tâm giống như một viên đạn pháo phóng lên cao, tay phải nắm chặt, chiến đao đã nơi tay, như tia chớp dựa theo vị trí trong cảm ứng chém ra.
Trường đao vừa chém xuống, một nơi nào đó trong không gian đột nhiên trở nên mơ hồ, bên bờ sinh ra tầng tầng không gian uốn khúc, rất nhanh lan rộng ra tạo thành một vòng gợn sóng. Tia tâm tình ba động trong cảm ứng của Chiến Tâm rất nhanh biến mất, bản thể của Phong Vân Vô Kỵ đã thay đổi một phương vị khác.
Mặc dù trong lòng hiểu rõ lần này rất khó nắm được vị trí của bản thể Phong Vân Vô Kỵ, nhưng Chiến Tâm vẫn như trước dọc theo phương hướng ban đầu lao đi, trong nháy mắt đã lao đến bên bờ hình cầu trắng nõn do Vô Hạn Tiểu Thiên Địa hình thành. Băng lăng từ vô số quy tắc cấu thành trong khoảnh khắc bị Chiến Tâm mạnh mẽ phá vỡ, hóa thành từng mảnh nhỏ…
Ý đồ của Chiến Tâm rất đơn giản. Nếu như không thể gây thương tổn cho bản thể Phong Vân Vô Kỵ, vậy thì trước khi kiếm khí của đối phương hoàn toàn bài xích những năng lượng phi kiếm khí, phải lao ra khỏi phiến thiên địa này, một lần nữa nối liền liên hệ với lĩnh vực của mình. Sau khi kết nối được với lĩnh vực, chỉ cần cẩn thận một chút, không để bị cuốn vào phạm vi này, bất kể kỹ năng do Phong Vân Vô Kỵ sáng lập này có xảo diệu bao nhiêu cũng sẽ bị thất bại, chí ít là không có cách nào thương hại đến bản thân của mình.
Phong Vân Vô Kỵ đương nhiên nhìn ra ý đồ của Chiến Tâm. Ngay khi Chiến Tâm dùng cường lực sắp sửa lao ra khỏi phạm vi của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, trước mắt của hắn bỗng nhoáng lên, trước người đã có thêm một thân ảnh, chính là một trong năm hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ.
Chiến Tâm sắc mặt lạnh lẽo, tức giận hừ một tiếng, chém ra một chưởng. Phía đối diện, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững, cũng tương tự một chưởng đánh ra. Hai chưởng va chạm vào nhau, một cỗ lực lượng băng hàn hùng hậu từ trong cơ thể Chiến Tâm bắn ra, đánh tan Phong Vân Vô Kỵ thành từng mảnh nhỏ, đại lượng kiếm khí bắn ra bốn phía…
Cảnh vật bốn phía bỗng nhiên biến ảo. Có câu kém một ly đi một dặm, bởi vì một hóa thân gây ra sự chậm trễ trong chốc lát, Chiến Tâm một lần nữa bị cuốn vào bên trong, đột nhiên lại trở về trung tâm của Vô Hạn Tiểu Thiên Địa…