Cửu tinh trên không, trời trăng lẩn tránh, đã không còn phân biệt được ngày đêm, thứ duy nhất còn lại chỉ là cảm giác mà thôi. Cuối cùng đã đến ước hẹn ba tháng. Bên trong Kiếm các yên tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, cả phòng tràn đầy bóng kiếm, loáng thoáng có tiếng kiếm sắc va chạm vào nhau.
“Bồng!”
Phong Vân Vô Kỵ vén áo bào từ dưới đất đứng lên, lẳng lặng đẩy cửa lớn Kiếm các ra. Trì Thương và Viên Tề Thiên đang quỳ trước cửa, không biết đã yên tĩnh chờ đợi bao lâu. Ở nơi xa hơn, đám đệ tử Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ phân biệt bày trận bên dưới vách núi.
– Sư tôn!
Trì Thương lẳng lặng nói.
– Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua Trì Thương nhìn xuống dưới vách núi:
– Tất cả mọi người Kiếm các nghe lệnh, hãy theo bản tọa đi đến phương bắc!
– Rõ!
Trong tiếng rầm rầm, từng hàng Hoàng Kim giáp sĩ quỳ một chân xuống.
Ánh mắt ngước lên nhìn vào sâu trong trời đêm mờ mịt, Phong Vân Vô Kỵ bước ra một bước, dưới chân đã lướt qua mấy chục trượng, không nhanh không chậm đi về phương bắc. Ở phía sau, toàn bộ đại quân của Kiếm các cũng như thủy triều tràn theo.
Khi còn cách Ma Đô ở phương bắc chưa đến ngàn dặm, Phong Vân Vô Kỵ dừng lại trong hư không, sau đó vung tay xuống:
– Các ngươi hãy đóng ở đây, nếu có người nào đến gần hãy lập tức ngăn cản bọn họ bước vào trong phạm vi này! Kế Vô Cữu, ngươi hãy dẫn một vạn chiến sĩ phong tỏa mặt đông! Ám Ảnh, ngươi hãy dẫn một vạn chiến sĩ phong tỏa mặt tây! Tuyệt đối không để cho những cao thủ Thái Cổ bình thường đến gần khu vực quyết chiến.
Sau khi đi về phía trước trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ lại để lại không ít chiến sĩ Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ. Cứ như vậy cách mỗi trăm dặm lại có đông đảo chiến sĩ Kiếm các đóng giữ, số lượng và thực lực của những chiến sĩ này cũng tăng dần từ ngoài vào trong.
Khi còn cách Ma Đô chưa đến năm trăm dặm, Phong Vân Vô Kỵ nói với mọi người phía sau:
– Các ngươi hãy ở lại nơi này! Trì Thương, ngươi cũng ở lại đây! Nhớ rằng tuyệt đối không thể đặt chân lên phía trước một bước! Nếu có người khác đến gần thì hãy ngăn chặn bọn họ, còn nếu không thể ngăn cản được thì cứ để bọn họ đi qua! Cao thủ tỷ thí phạm vi ảnh hưởng rất lớn, lần này nhất định không thể để giống như lần ở Đao vực. Tất cả những người công lực không đủ quyết không được để bọn họ đến gần. Về phần những cao thủ mà cả ngươi hiện giờ cũng không đối phó được, với năng lực của bọn họ có lẽ dư kình cũng không thể thương tổn đến.
Mặc dù trong lòng rất muốn đi cùng sư tôn, ít nhất cũng có thể đứng một bên quan sát, nhưng cuối cùng Trì Thương vẫn cúi đầu, cung kính đáp:
– Vâng thưa sư tôn!
Ba ngày trước khi diễn ra cuộc chiến giữa Xi Vưu và Kiếm Thần, đông đảo cao thủ từ bốn phương đã kéo đến. Đám người Kiếm các cũng không thể ngăn cản tất cả được, chỉ có thể ngăn cản những người công lực không đủ mà thôi.
Áo bào phất lên, Phong Vân Vô Kỵ ung dung bước vào trong sương mù dày đặc phía bắc, nơi đi qua sương mù đều lần lượt tản ra.
– Đứng lại, kẻ nào…
Trong sương mù dày đặc, một đội Thiên Ma giáp sĩ tay cầm trường kích bằng đồng xanh bay vút đến, đồng thời hét lớn, nhưng khi ánh mắt chạm đến cặp mắt hờ hững của Phong Vân Vô Kỵ, những lời tiếp theo lại im bặt, lần lượt nuốt trở về.
“Cộp!”
Phong Vân Vô Kỵ nhấc chân phải, đi qua giữa khe hở của đám Thiên Ma giáp sĩ kia. Khác với lần Đệ Nhất phân thần tới đây, hôm nay trong Ma Đô ngoại trừ đám người tuần tra lẻ tẻ bên ngoài, càng đi vào phía trong thì chiến sĩ Ma Đô lại càng ít. Sau khi đi lên phía trước thêm mấy ngàn trượng, trong Ma Đô đã hoàn toàn trống không, chỉ còn lại mây mù lượn quanh bốn phía.
Phong Vân Vô Kỵ thần thái nhàn nhã, cũng không nhanh chóng lướt qua không trung mà lại tiến tời từng bước một, dùng phương thức thu hẹp không gian bước vào trong Ma Đô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
– Vô Kỵ, ngươi đã đến rồi!
Những luồng thần thức dao động từ phía trước bay đến, truyền đạt tin tức này.
– Ừ.
Phong Vân Vô Kỵ dưới chân hơi ngừng lại, lạnh nhạt đáp một tiếng, sau đó lại nhanh như cũ đi về phía trước. Với thần thức khổng lồ của hắn hiện nay, cho dù không cố ý, những tin tức vô tận trong không gian chung quanh vẫn không ngừng tràn vào trong đầu. Ở quanh khu vực trung ương Ma Đô, hắn cảm giác được sự tồn tại của đám trưởng lão Bắc Hải và Huyết Hải Ma Quân, tại nơi hơi bí ẩn hơn còn có một số cường giả Thái Cổ chẳng biết từ lúc nào đã ở nơi này.
Dù là Huyết Hải Ma Quân, đám trưởng lão Bắc Hải hay là những cao thủ bí ẩn tĩnh mịch vô danh kia, đối với sự xuất hiện của Xi Vưu và Ma Đô đều giữ nguyên lập trường giống nhau, đó là yên lặng theo dõi tình thế.
Khác với những cao thủ Thái Cổ chỉ hành động theo nhiệt huyết, đám người Huyết Hải Ma Quân mặc dù mặc dù ở cách rất xa, chưa tận mắt nhìn thấy Xi Vưu, nhưng chỉ cần có thể cảm ứng được sự tồn tại của Xi Vưu, liền có thể đại khái biết được mình có phải là địch thủ của đối phương hay không. Nếu như chênh lệch quá lớn, dù có khiêu chiến Xi Vưu thì kết quả cuối cùng cũng chỉ là uổng phí tính mạng, hoàn toàn vô ích. Đối với những người này, về lý trí thì loại chuyện ngu xuẩn đó tuyệt đối không nên làm.
Trong mắt một số cường giả biết được sự tồn tại của Bắc Hải triều thánh giả và trưởng lão đoàn, vị Kiếm Thần của Kiếm các kia mặc dù công lực cao tuyệt, nhưng có lẽ nhiều nhất cũng chỉ xấp xỉ đám Bắc Hải tù đồ mà thôi. Mà Xi Vưu sau khi xuất thế, Bắc Hải lại không hề có phản ứng, ngược lại do vị hậu bối này ra mặt khiêu chiến Xi Vưu. Điều này khiến cho trong lòng bọn họ có phần khó hiểu.
Nhưng công lực đạt đến cấp bậc như đám Bắc Hải triều thánh giả, kể cả Huyết Hải Ma Quân lúc này đang đứng trong hư không phía bắc Ma Đô, cặp mắt hờ hững nhìn về phía Ma Đô, tất cả đều biết một chuyện: Tại Thái Cổ hiện nay, ngoại trừ tứ đại Chí Tôn và Xi Vưu, cùng với một số siêu cấp cường giả không thể xuất hiện, công lực của vị Kiếm Thần này chính là cao nhất.
Kiếm Thần đã nhận được lực lượng của thánh thú Thanh Long, nếu như cũng không đối phó được với Xi Vưu, vậy những người khác căn bản là không thể. Đặc biệt là đám người Bắc Hải, dù là Huyết Hải Ma Quân hay những Bắc Hải tù đồ khác đều là người có tâm ma rất nặng, bản tính vốn hung ác, nhờ vậy mới luyện thành một thân ma công. Tuy những ma công này đều kinh hãi thế tục, nhưng nếu dùng để đối phó với những người khác thì còn được, còn đối mặt một kẻ là ma trong ma như Xi Vưu thì chỉ giống như múa rìu qua mắt thợ. Chính diện đối phó với Xi Vưu, có mười thành công lực thì cũng chỉ có thể phát huy ra được tám thành.
“Vù!”
Cuồng phong gào thét cuốn lên mây đen đầy trời. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ngừng lại, lạnh nhạt nhìn về sâu trong sương mù.
“Xoẹt!”
Sương mù phía trước đột nhiên dao động, tản ra hai bên trái phải. Ở đầu cuối của con đường kia là một tòa thành màu đen sừng sựng, trên tòa thành có một người như rồng cuộn hổ ngồi, tuy không nói gì nhưng vô hình trung lại lộ ra khí tức cường hãn và bá đạo.
Mí mắt của người nọ một mở một khép, ánh mắt sáng ngời sắc bén như đao chiếu đến, va chạm cùng với ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ đang nhìn sang.
“Keng!”
Trong hư không như có tiếng đao kiếm giao nhau. Nơi ánh mắt tiếp xúc nổ ra một chùm ánh sáng lóng lánh chói mắt, khiến cho chu vi mấy trăm trượng hóa thành một vùng sáng.
– Ngươi cuối cùng đã tới.
Khóe miệng Xi Vưu nở một nụ cười tà dị, mí mắt đột nhiên trợn trừng, trong mắt bắn ra một vệt sáng kỳ lạ. Xi Vưu đặt hai tay trên đầu gối, chậm rãi đứng thẳng lên. Theo thân thể của y dần dần đứng dậy, một loại cảm giác như núi cao sừng sững cũng ập vào mặt.
Các cường giả đang ẩn thân bên ngoài ngàn trượng, hờ hững đứng xem chỉ cảm thấy thân thể Xi Vưu trong mắt càng lúc càng cao, như muốn vươn đến tận trời. Trong cảm ứng của tâm thần, mọi người đều cảm thấy hai vai như nặng cả vạn cân, hai chân không đứng vững được, bất giác liên tiếp lui về phía sau.
“Rắc rắc!”
Bên dưới chân Xi Vưu, tòa thành màu đen vươn thẳng trong mây kia cũng không chịu nổi áp lực không lồ của Xi Vưu, từ trên đỉnh bắt đầu nứt ra. Tòa thành xây bằng đá đen bỗng trở nên yếu ớt như giấy dán, những vết nứt lớn nhỏ từ dưới chân Xi Vưu kéo dài đến nền của tòa thành, lan vào tận trong lòng đất.
Một tiếng “ầm” vang lên, cả tòa thành trong nháy mắt sụp đổ, biến thành một phiến cát sỏi nằm trên đất.
– Ta đã đến.
Bên ngoài mấy ngàn trượng, Phong Vân Vô Kỵ thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, ung dung tiến về phía trước, bước chân không hề trì trệ giống như chẳng cảm giác được áp lực khổng lồ của Xi Vưu. Tiếng bước chân sàn sạt trong trời đất trống trải này có thể nghe thấy rõ ràng.
Hư không chung quanh chẳng biết lúc nào đã trở nên ảm đạm, cuồng phong hỗn loạn lượn vòng gào thét, từng chùm đất cát bị cuốn bay lên trời.
Các cường giả đứng xem cuộc chiến vốn xuất hiện trong cảm giác, chẳng biết từ lúc nào đều đã biến mất không còn thấy. Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đi tới đã lặng lẽ vận chuyển không gian quy tắc, đưa những cường giả theo phán đoán là không đủ công lực tự vệ này ra bên ngoài ngàn vạn dặm, chỉ còn lại đám cường giả Huyết Hải Ma Quân vẫn đứng cách đó ngàn trượng, yên lặng quan sát.
Xi Vưu lạnh lùng nhìn Phong Vân Vô Kỵ không nhanh không chậm bước đến, ma thức cường đại dao động trong hư không:
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi vốn là nguyên thần phân ba, nhưng lần này giao chiến với bản tọa lại chỉ đến một mình, có thể thấy được sự can đảm. Bản tọa cũng không ức hiếp ngươi, trận chiến này bản tọa sẽ không dùng Xi Vưu chiến giáp, chỉ dùng thực lực của bản thân để đánh một trận với ngươi.
Phong Vân Vô Kỵ sau mấy bước thì đã nghiêng nghiêng bay lên, đứng ở độ cao ngang với Xi Vưu.
– Xi Vưu! Trước khi khai chiến không bằng ta và ngươi hãy đánh cuộc một phen. Vừa lúc đám người Huyết Hải Ma Quân cũng ở đây, hãy mời bọn họ làm nhân chứng.
– Ồ, đánh cuộc gì?
Con ngươi Xi Vưu hơi co lại, có vẻ hứng thú nói.
– Trân chiến hôm nay, nếu như chết trận thì đánh cuộc này không cần thiết nữa. Còn nếu như chiến bại, vậy ngươi hãy dẫn toàn bộ người của mình rời khỏi Thái Cổ, nếu không được bản tọa đồng ý thì vĩnh viễn không được trở lại Thái Cổ. Còn nếu ta thua…
Phong Vân Vô Kỵ còn chưa nói ra đoạn sau, liền bị Xi Vưu cắt ngang:
– Hôm nay đang là lúc bản tọa cần dùng người, công phu của ngươi cũng không yếu. Như vậy đi, nếu như ngươi chiến bại, bản tọa cũng không nói gì đến việc Thái Cổ quy thuận, dù sao ngươi cũng không thể đại biểu cho mấy Chí Tôn khác. Bản tọa chỉ cần ngươi lập lời thề, tự nguyện quy phục Xi Vưu ta, sau này tuân theo sự sai khiến, theo ta chinh chiến bốn phương là được. Đương nhiên gần ngàn vạn môn nhân của ngươi cũng phải sát nhập vào Thiên Ma thủ hạ của ta. Được làm vua thua làm giặc, điều kiện này chắc ngươi sẽ không có ý kiến chứ?
Trong lòng hơi cân nhắc một chút, Phong Vân Vô Kỵ nói như đinh đóng cột:
– Như ngươi muốn.
Đám người Huyết Hải Ma Quân ở một bên xem cuộc chiến vẻ mặt đều nghiêm trọng. Một Xi Vưu đã tạo thành uy hiếp cực lớn đối với Thái Cổ và Thánh điện, nếu cộng thêm một Kiếm các thế lực to lớn, vậy thì đủ làm thay đổi thế cục của Thái Cổ hiện nay. Còn nếu có cả thế lực sau lưng Phong Vân Vô Kỵ thì…
Phong Vân Vô Kỵ mặc dù là tự mình đáp ứng thần phục Xi Vưu, nhưng với quyền thế của hắn hôm nay, cộng thêm quan hệ với pháp tu và Vu tộc, hơn nữa trong tình huống tứ đại Chí Tôn đang ngủ say, không khác nào cột chung cả Thái Cổ với hắn. Một khi Phong Vân Vô Kỵ chiến bại, cũng tương đương với cả Thái Cổ nằm dưới sự khống chế của ma tổ Xi Vưu… hậu quả như vậy…
“Rắc rắc!”
Trong ánh máu đầy trời, Huyết Hải Ma Quân nắm chặt tay, khớp xương trên bàn tay trắng bệch, năm ngón tay gập rồi lại duỗi, duỗi rồi lại gập, cặp mắt đỏ bừng nhìn thẳng về phía trước không ngừng biến ảo. Một hồi lâu năm ngón tay đang nắm chặt cũng buông lỏng, phát ra một tiếng tiếng thở dài bất đắc dĩ:
– Ai…
Sắc mặt Huyết Hải Ma Quân không ngừng biến ảo, trong lòng căng thẳng, ánh mắt quét qua Phong Vân Vô Kỵ áo trắng thần thái ung dung, trong lòng thầm nói: “Vô Kỵ, trận chiến này ngươi nhất định phải thắng, không thể bại!”
Trong cuộc chiến ở Đao vực, công lực của Phong Vân Vô Kỵ và Huyết Hải Ma Quân là tương đương với nhau, mặc dù có chút chênh lệch nhưng cũng không lớn. Còn hôm nay Phong Vân Vô Kỵ đã nhận được lực lượng của Thanh Long, lại quan sát được cảnh tượng tứ đại thánh thú tạo nên Thái Cổ, lưc lượng của Thế Giới tăng lên nhiều, võ công đã hoàn toàn vượt trên Huyết Hải Ma Quân. Ít nhất về mặt tinh thần, sau khi không ngừng mô phỏng dao động linh hồn của Chủ Thần, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã vượt qua sự tưởng tượng của Huyết Hải Ma Quân, nhìn khắp Thái Cổ, ngay cả tứ đại Chí Tôn e rằng cũng phải tự nhận không bằng.
– Ha ha ha…
Xi Vưu bỗng nhiên cười lớn khiến cho gió nổi mây vần, trời đất biến sắc:
– Tốt! Tốt! Trước đây rất lâu, vào thời khắc cuối cùng bản tọa đã mất đi cơ hội nhất thống Thái Cổ, thành tựu bá nghiệp vô thượng. Vô số năm sau, bản tọa lại đứng giữa trời đất, ta muốn xem thử số mạng này có thể làm gì được ta!
– Ba tháng trước ngươi nói là đã lấy lại một nửa công lực, vậy hôm nay để ta nhìn một chút, xem thử thực lực đỉnh cao của ngày xưa rốt cuộc đạt đến mức độ nào!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, mái tóc đen sau đầu như rắn phất phơ, áo bào trắng trên người cũng phát ra tiếng kêu phần phật, dưới bầu trời âm u có vẻ trắng vô cùng.
“Bồng bồng!”
Phong Vân Vô Kỵ khẽ run hai vai, áo bào trên người tung bay. Từng đợt kiếm khí cường đại hóa thành vòng tròn mở rộng ra xung quanh. Chỉ nghe một tiếng kiếm ngân rung trời.
“Cheng!”
Trong xa xăm như có một thanh kiếm lớn vô hình mang theo đá vụn ngập trời từ dưới đất bay ra, bao bọc lấy Phong Vân Vô Kỵ, mũi kiếm chĩa thẳng lên trời. Nơi mũi kiếm tiếp xúc, mây đen đầy trời cuộn lên, hình thành một vòng xoáy màu đen to lớn. Trong ánh mắt kinh ngạc Huyết Hải Ma Quân, thân thể vốn sáng rõ của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hóa thành một phiến bóng mờ đen kịt, nhanh chóng trở nên mơ hồ. Chỉ trong chớp mắt, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên biến mất khỏi cảm ứng của Huyết Hải Ma Quân, đồng thời xuất hiện vô số bóng mờ sáng tối tương tự như hình thể của Phong Vân Vô Kỵ, hòa cùng với kiếm khí to lớn tràn ngập trong trời đất.
“Rắc rắc!”
Thanh kiếm lớn vắt ngang giữa trời đất, mũi kiếm xoay chuyển cắm thẳng vào trong đất. Mặt đất tầng tầng nứt ra, những vết nứt đen kịt như rễ cây uốn lượn giao nhau, chia mặt đất ra thành từng khối. Những mảnh vụn bị cơn lốc do kiếm khí hỗn loạn tạo thành cuốn lên bầu trời.
Gần như đồng thời, Xi Vưu ở phía đối diện cũng hóa thân thành một cây búa lớn vắt ngang trời đất, chung quanh phát ra khí tức hắc ám dày đặc, trên lưỡi búa ngưng tụ lực lượng tà ác nhất trong trời đất, chỉ cần nhìn lên một cái cũng sẽ khiến cho những cao thủ tâm chí không kiên định tan vỡ.
Hai tuyệt thế cường giả, khí tức sự sống như thủy triều rút hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể, lại giống như tràn ngập trong hư không, không chỗ nào không có.
“Rắc rắc!”
Hắc ám dày đặc do cây búa phát ra cùng với kiếm khí sắc bén nhất trong trời đất đan vào nhau, kình khí xoắn lại. Hai đoàn kình lực va chạm giữa hư không, tạo thành một vết nứt không gian rộng mấy trượng. Vết nứt không gian kia vừa hiện ra liền bất mất. Sau một khắc, ở nơi khác lại xuất hiện một vết nứt không gian to lớn. Giờ phút này, dưới sự giáp công của kình khí do hai tuyệt thế cường giả phát ra, không gian vốn vững chắc lại trở nên yếu ớt như tờ giấy.
Cách đó hơn ngàn trượng, Huyết Hải Ma Quân vén vạt áo lên, kình khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển. Một vòng huyết khí dày đặc từ trong thân thể tỏa ra, dâng lên cao mấy chục trượng, cuốn lấy kình khí cuồng bạo ở chung quanh bức vào trong cơ thể.
Trận chiến này có quan hệ quá lớn, Huyết Hải Ma Quân không thể không tập trung toàn bộ tinh thần quan sát tình hình của cuộc chiến.
“Xoẹt!”
Huyết Hải Ma Quân hít sâu một hơi, đưa kình khí vào trong cổ họng, vận chuyển một vòng trong cơ thể, sau đó lại bức ra từ huyệt Dũng Tuyền dưới chân. Tâm thần của y ngưng tụ, một tia huyết khí tinh túy từ trong cơ thể dâng lên hai mắt.
“Vù!”
Hai ánh máu nhỏ dài từ trong con ngươi Huyết Hải Ma Quân bắn ra, con ngươi màu máu đột nhiên trở nên sặc sỡ, trong mờ ảo như có hai đóa hoa sen máu nhô lên. Hoa sen máu vừa xuất hiện, những ảnh sáng đầy trời đều biến mất trong cảm giác của y, chỉ còn lại bản nguyên. Tại nơi bóng búa dày đặc nhất và bóng kiếm mãnh liệt nhất, thân hình Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ đều phản chiếu rõ ràng trong hai con ngươi của Huyết Hải Ma Quân. Nhờ hoa sen máu làm nổi bật, hình ảnh của hai người cũng trở nên sặc sỡ.
Với con ngươi máu, phàm là thứ có huyết khí thì sẽ không thể thoát khỏi cảm ứng của Huyết Hải Ma Quân, ngay cả một tia khí tức trên người đối phương thay đổi thì y cũng có thể cảm ứng được.
Trong cảm ứng của Huyết Hải Ma Quân, khí tức của Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu càng lúc càng mạnh. Hai người còn chưa ra tay, khí tức không ngừng gia tăng đã giống như hai người khổng lồ vô hình giao chiến trong hư không, những nơi không gian vặn vẹo chính là minh chứng.
“Vù!”
Cuồng phong đã lớn đến mức không thể lớn hơn được nữa. Dưới ánh hưởng của khí tức hai người đan vào nhau, cát sỏi, những mảnh vụn mục nát dưới đất và một chút lá cây khô đều hóa thành một vòng xoáy to lớn xoay quanh hai người.
“Đùng!”
Giữa hai người chợt vang lên một tiếng sấm lớn, năng lượng cường đại ẩn chứa bên trong gần như xé nát cả không gian, khắp nơi đầy những tia sét như muốn làm cho sợi tóc của người ta dựng lên tận gốc.
“Ầm ầm!”
Trong phạm trăm dặm chung quanh Ma Đô đổ nát, mặt đất rung chuyển kịch liệt giống như có một người khổng lồ vô hình cắm hai tay vào dưới đất, dùng sức rung mạnh. Tiếng “đùng đùng” như sấm sét dọc theo bầu trời Ma Đô lan về bốn phương.
“Ầm!”
Bị khí tức của hai người dẫn dắt, chùm lớn bụi đất và bùn nhão tróc ra khỏi mặt đất. Bên dưới mặt đất rạn nứt, một khối đá to lớn rộng đến mấy trăm trượng, bán kính đạt gần ngàn trượng chậm rãi nhô lên, cho đến khi chạm vào bàn chân của hai người mới dừng lại.
“Đốp đốp!”
Chính giữa khối đã vừa xuất hiện kia, một đoàn sấm sét chói mắt nổ tung trong hư không, vô số tia sét màu vàng trải rộng trên bầu trời đen kịt, tiếng lẹt xẹt vang lên trong hư không thật lâu không dứt. Đoàn sấm sét kia chính là do thần quang trong mắt hai người giao nhau tạo thành.
Ở bên ngoài Ma Đô, đám cao thủ Thái Cổ bị chiến sĩ Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ ngăn chặn, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng cũng tự biết với công lực của mình, nếu đến quá gần khu vực giao chiến thì sẽ bị khí lưu hỗn loạn xé thành mảnh vụn. Với công lực kinh khủng của hai người đó, dù là cao thủ Thần cấp cũng không dám tùy tiện đến gần khu vực giao chiến, huống hồ là những cao thủ Thái Cổ khác còn chưa đạt đến Thần cấp.
Trận chiến này quan hệ đến hướng đi tương lai của Thái Cổ, đối với những người quan tâm, không thể tận mắt nhìn thấy trận chiến hiếm có này này là một điều vô cùng tiếc nuối.
Đang cảm thấy mất mát, đột nhiên bọn họ nghe được một trận tiếng vang lớn ầm ầm từ phía Ma Đô. Nơi chân trời, một cơn lốc chọc trời mang theo một khối đá to lớn hình bầu dục từ dưới đất nhô lên. Ở hai đầu phía trên khối đá hình bầu dục kia có hai bóng đen vắt ngang qua mặt đất, một búa và một kiếm, còn thân hình của Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu thì không thấy đâu.
– Mau nhìn kia! Bên trái hẳn là Kiếm Thần, còn bên phải chắc là Xi Vưu.
Ở bên ngoài phạm vi bảo vệ của Hoàng Kim giáp sĩ, một tên cao thủ trong hệ phái tự do chỉ vào khối đá trong hư không chiếu xuống bóng râm rộng lớn, lớn tiếng nói.
Không cần y nói, khối đá kia vốn đã trở thành trung tâm chú ý của mọi người, biến động như vậy làm sao có thể không nhìn thấy. Vào thời khắc này, mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng những cao thủ bị chặn ở bên ngoài này cũng không dám tùy tiện phát ra thần thức của mình để quan sát khu vực quyết chiến. Nếu thần thức bị cuốn vào trong trận chiến kịch liệt của hai cường giả đỉnh cao thì không khác nào tự sát.
“Ầm!”
Dưới sự quan sát của mọi người chung quanh, phía trên tảng đá to lớn lơ lửng giữa không trung, cây búa lớn và trường kiếm đột nhiên biến đổi. Hai luồng lực lượng đủ làm kinh động vũ trụ, xé nát tinh không, không hề có kỹ xảo va chạm vào nhau. Hư không tan vỡ, trong khoảnh khắc không gian bán kính gần ngàn trượng bị kiếm khí và lực búa kinh thiên xoắn thành những mảnh vụn không thể nhỏ hơn, toàn bộ biến thành một phiến hư vô tuyệt đối. Lực phá hủy cường đại của không gian như muốn xé nát tất cả sinh vật trong phiến không gian này.
Nhưng đối với Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu, thân thể hai người đều đã cường đại đến mức độ không thể tưởng tượng, lực phá hủy của không gian như vậy hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Trong mỗi phiến không gian đều có không gian pháp tắc vận hành. Bên trong phạm vi nhỏ, không gian quy tắc có thể bị xé nát, hư không có thể bị sụp đổ, nhưng không gian pháp tắc vận hành trong cả phiến không gian sẽ lập tức khống chế sự rạn nứt và sụp đổ này. Vì vậy cho dù không có sức người tác dụng, không gian sụp đổ trong phạm vi nhỏ cũng sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Cách Ma Đô mấy ngàn trượng, đám người đứng xem cuộc chiến xếp thành từng vòng chung quanh lãnh địa tối tăm. Trong tầm nhìn, bọn họ chỉ cảm thấy bóng kiếm và cây búa lớn, cùng với khối đá đen kịt trôi lơ lửng trong hư không kia bỗng biến mất trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng xuất hiện trước mắt giống như ảo giác.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh, kể cả đám Hoàng Kim giáp sĩ và Kiếm các đều nín thở, khẩn trương nhìn chăm chú vào khối đá to lớn giữa hư không vắt ngang trời đất kia.
“Ầm! Ầm!”
Hai tiếng nổ lớn vang lên. Bóng kiếm kinh thiên và cây búa lớn có khí thế kinh người đều nổ tung thành một đoàn kình khí hỗn loạn. Hai luồng năng lượng to lớn tản ra trong hư không, bị cơn lốc ven rìa khối đá, mang theo vô số đá vụn và bùn đất bên dưới hút vào, càng làm tăng thêm uy lực của cơn lốc.
Từ bầu trời nhìn xuống, chỉ thấy ở đầu cuối của cơn lốc lưu lại trên mặt đất một vết lõm hình răng cưa thật sâu.
– Ta đã xem thường ngươi rồi. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thực lực của ngươi lại tăng mạnh như vậy.
Phía trên tảng đá lơ lửng, Xi Vưu từ trong bóng búa nổ tan chậm rãi bước ra.
Ở một mặt khác, Phong Vân Vô Kỵ tay áo phất phơ, mũi chân duỗi thẳng, chậm rãi từ phía trên hạ xuống khối đá, ánh mắt nhìn về phía Xi Vưu thần thái ung dung đang bước đến, lạnh lùng nói:
– Ngày xưa Xi Vưu chính là ma đầu nhất đẳng, ngay cả tứ đại Chí Tôn của Thái Cổ cũng chưa chắc đã để trong lòng, hôm nay tại sao lại năm lần bảy lượt nương tay như thế? Rốt cuộc ngươi còn chờ đợi gì?
Xi Vưu nghe vậy liền dừng lại, đứng trên một mỏm đá nhô lên, chân mày hơi nhíu lại nói:
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi là một đối thủ hiếm có. Từ khi bắt đầu ta vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, đó là ta có nên giết ngươi hay không?
– Bản tọa mặc dù đã thu hồi một nửa công lực, nhưng cũng không đủ khả năng bắt sống ngươi. Những năng lực bình thường đối với ngươi căn bản vô dụng. Muốn phân định thắng bại, e rằng cũng phải phân định sống chết.
Nói đến đây, trong lời nói của Xi Vưu lộ ra sát khí, nhưng sau đó lại giống như nghĩ đến điều gì, giọng nói lại trở nên hòa hoãn:
– Hiên nay chính là lúc cản tọa cần dùng người. Thủ hạ của bản tọa vốn không có một ai đạt đến cấp bậc như ngươi, cho dù năm đó khi bản tọa mạnh nhất cũng vậy. Mà thế lực phía sau ngươi bản tọa lại rất thèm muốn. Giết ngươi thì không nỡ, nhưng nếu không giết ngươi, với ngộ tính và tốc độ tiến bộ của ngươi, thêm một thời gian nữa e rằng cả bản tọa cũng không phải là đối thủ của ngươi.
Xi Vưu chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ dị:
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi nói xem ta nên làm thế nào đây?
Phong Vân Vô Kỵ cũng không trả lời, áo bào tung bay, một bàn tay từ trong tay áo bào rộng thùng thình vươn ra như tia chớp. Đệ Ngũ Kiếm Đảm phát ra một tiếng kiếm ngân réo rắt, hóa thành một vệt cầu vồng màu đen trượt vào trong bàn tay hiện rõ gân xanh của Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ cầm kiếm nơi tay, cũng không dừng lại, lập tức chém một kiếm vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi về phía Xi Vưu.
– Nếu đã khó quyết định như thế, vậy để ta quyết định thay ngươi!
Trong lời nói đầy khí phách lộ ra một ý chí cường đại vượt trên tất cả.
Một kiếm này của Phong Vân Vô Kỵ rất nhẹ, giống như không có một chút khí lực nào. Nhưng vừa trông thấy, con ngươi của Xi Vưu bỗng nhiên co lại, trên mặt hiện lên vẻ cẩn thận, năm ngón tay phải xiết thành hình nắm đấm, cũng đánh ra một quyền nhẹ nhàng.
Ở hai bên đông tây, hai đoàn mây đen che phủ trời đất nhanh chóng cuốn tới, bao trùm cả không gian.
“Ầm!”
Một tia chớp sáng đỏ qua lại giữa tầng mây dày đặc, bên dưới có hai cơn gió ngược dán vào mặt đất cuốn tới.
“Bộp bộp!”
Bên ngoài Ma Đô, một tên cao thủ Thái Cổ đang tập trung tinh thần quan sát hai cường giả trong hư không quyết chiến, bỗng nhiên cảm thấy eo bàn tay phải đang xiết lại hơi ẩm ướt, bất giác cúi đầu nhìn. Chỉ thấy trên trên eo bàn tay thô ráp hình chiếc nĩa, một vết ướt như nước mắt từ trong khe rãnh bên ngoài da lan ra.
“Trời mưa rồi?” – Nam tử kia kinh ngạc, bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng mây dày dường như cao chưa đến trăm trượng trên đỉnh đầu. Chỉ thấy trong khe hở giữa tầng mây có những giọt mưa phùn rơi xuống, chỉ trong khoảnh khắc nam tử kia ngẩng đầu lên, mưa phùn vốn thưa thớt đã hóa thành mưa to dày đặc từ trên đỉnh đầu nghiêng nghiêng trút xuống. Từng hạt mưa nặng trĩu lớn khoảng bằng hạt đậu như một bức rèm châu từ bầu trời rũ xuống, giăng đầy trong trời đất.
“Bộp! Bộp!”‘
Trời đất vốn yên tĩnh bỗng tràn ngập tiếng giọt mưa rơi vào trên đất đá. Nhưng giọt nước rơi xuống mặt đất liền hóa thành hơi nước trắng xoá bắn tung ra.