“Gào!”
Một tiếng gầm lớn mang theo năng lượng vô tận từ phía xa tràn đến. Bên dưới ngọn núi, đại quân vương triều Tát Cáp Lạp mới vừa vừa ló đầu ra, ngoại trừ những yêu ma bị ngọn núi che khuất, đám còn lại đều bị cơn sóng của tiếng gầm kia nhấc lên trời, từng tên kêu thảm bay ra ngoài.
– Ha!
Vưu Mã Gia trầm giọng quát lên, dưới chân đạp một cái, ma khí hùng hậu truyền vào khiến ngọn núi bên dưới ổn định lại. Hắn cũng chẳng hề để ý đến thuộc hạ bị cơn sóng cuốn đi, trong lòng hơi trầm xuống, ánh mắt lóe lên ánh sáng hung ác bình tĩnh nhìn về phía xa.
– Vưu Mã Gia?
Nột giọng lạnh lùng vượt qua bóng tối truyền vào trong tai Vưu Mã Gia.
– Ngươi là ai?
Vưu Mã Gia trầm giọng quát lên.
– Hừ, thứ như ngươi mà xứng đáng để biết bản tọa là ai sao! Cho ngươi thời gian một lần hít thở, lập tức dẫn đại quân của ngươi rời đi, nếu không thì ngươi sẽ vĩnh viễn không cần đi nữa!
– Hà hà, đã biết tên của bản tọa mà còn dám ngông cuồng như thế, lá gan thật không nhỏ!
Con ngươi to lớn của Vưu Mã Gia co rút lại, cặp mắt chỉ còn lại một đường khe hở, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
– Xem ra ngươi là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.
Sau giọng nói lạnh như băng, trong bóng tối bỗng có một bóng chưởng to lớn màu đen xé gió tay tới, vượt qua đỉnh núi đánh thẳng vào thân thể Vưu Mã Gia.
– Hừ!
Vưu Mã Gia không hề tránh né, bàn tay nhấc lên đánh ra một bóng chưởng màu đỏ về phía bóng chưởng màu đen kia.
– A!
Vưu Mã Gia mới vừa xuất chiêu, liền cảm giác bóng chưởng kia sau khi rời tay liền giống như mất đi sự khống chế, bay sang một bên.
“Ầm!”
Một ngọn núi cách đó không xa bị Vưu Mã Gia đánh trúng, cả ngọn núi liền biến thành màu đỏ tươi, sau đó nổ tung thành một đoàn sương mù màu đỏ biến mất không tung tích. Gần như đồng thời, chưởng lực do Phong Vân Vô Kỵ cách không phát ra cũng đánh mạnh vào người Vưu Mã Gia.
“Bình!”
Vưu Mã Gia bị một chưởng kia đánh trúng, thân thể lập tức bay bổng lên, bắn về phía sau. Sắc mặt của hắn liên tiếp biến đổi mấy lần, hai cánh tay bỗng nhiên rung lên. Kình khí đánh vào liền hội tụ bên trong cơ thể, sau đó nổ tung ra. Một tiếng “cheng” vang lên, áo giáp sau lưng Vưu Mã Gia bỗng bung ra một mảnh, rơi xuống bên dưới.
– Hừ, nếu bản lĩnh của ngươi chỉ có như vậy, vậy giờ sẽ đến phiên bản tọa ra tay!
Vưu Mã Gia cười lạnh nói. Một chưởng vừa rồi mặc dù đã đánh bay hắn, nhưng cũng không khiến cho hắn bị thương.
– Ha!
Những bím tóc trên đầu Vưu Mã Gia bay lượn, những hoa văn màu đen trên mặt cũng nhô lên như những mạch máu. Trong tiếng hét lớn, thân thể của hắn đột nhiên biến thành một đoàn sương mù nồng nặc, bị bóng ma tà ác đội trời đạp đất phía sau hút vào bên trong.
– Giết giết giết, những kẻ đối địch với Vưu Mã Gia ta đều phải chết! Giết giết giết, những kẻ chọc giận ta đều phải chết!
Vưu Mã Gia dữ tợn kêu lên, hóa thành một ma thần to lớn đầu đội trời chân đạp đất, chung quanh ma khí cuồn cuộn, kéo theo cuồng phong mênh mông bước dài về phía trước, một bước dài đến mấy trăm trượng.
Mặt đất rung chuyển. Nhưng Vưu Mã Gia vừa mới bước ra mấy bước, bỗng thấy nơi tận cùng của bóng tối phía tây, một bóng đen đột nhiên lớn lên, trong khoảnh khắc đã hình thành một ma thần to lớn dữ tợn đầu như vắt ngang giữa trời đất phía xa. Trên đầu ma thần này có mười bốn chiếc sừng, lưng mọc hai cánh, chiếc đuôi nhọn dài đến mấy trăm trượng, đội trời chân đạp đất.
– Chủ nhân Sát Lục!
Vưu Mã Gia trong lòng run lên, thốt ra như không thể tin được.
– Ngươi đúng là ngu xuẩn, đã cho ngươi cơ hội nhưng lại không muốn…
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai, trong mắt bóng đen nhoáng lên, một nắm tay to lớn đã xé gió đánh mạnh vào người Vưu Mã Gia.
“Ầm ầm!”
Thân thể khổng lồ của Vưu Mã Gia liền sụp đổ, ngã xuống trong bụi bặm. Ở trước người hắn, Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thân thành Sát Lục Chi Chủ to lớn trong hai mắt bắn ra sát khí.
“Phải đánh cho tên này một trận… Dù sao Hắc Ám Quân Chủ cũng phải cầm mấy giây mới có thể phát hiện được sự tồn tại của ta, trong khoảng thời gian này cũng đủ cho ta trừng trị cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này rồi. Mẹ kiếp, không đủ thời gian giết chết ngươi, cũng phải khiến cho ngươi sau này vĩnh viễn nhớ lấy nắm tay của lão tử!”
“Ầm ầm ầm!”
Luận về lực lượng, Vưu Mã Gia mặc dù là đại ma thần, nhưng lực lượng thuần túy không thể nào sánh bằng hóa thân Sát Lục Chi Chủ có thân thể gần như mạnh nhất vũ trụ. Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Sát Lục Chi Chủ, một bàn tay sắt nắm lấy cổ Vưu Mã Gia, một nắm tay khác giơ cao quá vai, sau đó đột nhiên đánh xuống, từng quyền đánh vào người đối phương.
“Ầm!”
Khói bụi dày đặc bốc lên cao mấy ngàn trượng, trong chu vi trăm dặm đều là khói đen và bụi mù nồng nặc. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, Vưu Mã Gia giống như một túi vải bị Phong Vân Vô Kỵ đánh vào đất. Quyền thứ nhất hạ xuống, đầu của Vưu Mã Gia đã bị lún vào trong đất; quyền thứ hai hạ xuống, cả người hắn chỉ còn nửa cái đầu lộ ra bên ngoài; quyền thứ ba hạ xuống, mặt đất trong chu vi trăm dặm đều bị lõm xuống thật sâu, mắt đất vốn cứng rắn càng trở nên cứng như sắt thép.
– A!
Vưu Mã Gia không ngừng kêu thảm thiết. Nắm tay của Phong Vân Vô Kỵ không chỉ có lực lượng mạnh kinh khủng, sau khi trở thành chủ nhân Sát Lục, mỗi quyền đánh ra đều mang theo sát lục khí tức trong phạm vi trăm dặm, truyền vào trong cơ thể, phá hủy thân thể của đối phương.
Vưu Mã Gia mặc dù khí lực cường hãn, nhưng sát lục khí tức từ trên nắm tay kia đánh ra lại giống như những thanh dao sắc dài đến mấy trượng, không ngừng cắt xé trong thân thể của hắn. Càng đáng sợ hơn là dưới sự chi phối của sát lục quy tắc, toàn bộ sát lục khí tức tại Ma Giới đều kéo về nơi này, từng luồng đánh vào trong cơ thể Vưu Mã Gia, cuồn cuộn không dứt.
“Ầm!”
Ngay lúc Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Sát Lục Chi Chủ, tấn công đại tướng quân Vưu Mã Gia của vương triều Tát Cáp Lạp, trên chín tầng trời, từng “con ngươi của thần” màu hoàng kim lập tức cảm ứng được khí tức của chủ nhân Sát Lục. Những con ngươi lơ lửng trong vòng xoáy mây đen liền rung động, phát ra những tiếng rít the thé chói tai, tiếp đó quay về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm ầm!”
Hắc Ám Quân Chủ giận dữ, thông qua hai con ngươi lạnh giá bầu trời chiếu xuống từng chùm ánh sáng hủy diệt. Ánh sáng to lớn màu hoàng kim rít lên chiếu xuống, vừa vặn nhắm vào giữa bảy đôi sừng của Sát Lục Chi Chủ.
Phong Vân Vô Kỵ vốn không thèm để ý, một nắm tay vươn vào lòng đất tiếp tục bắt lấy cổ Vưu Mã Gia, mà nắm tay khác trực tiếp cách một tầng đất đánh vào thân hình to lớn của Vưu Mã Gia bên dưới đất.
“Ong!”
Tại trước khi chùm ánh sáng do Hắc Ám Quân Chủ thông qua “con ngươi của thần” chiếu xuống mặt đất, không gian chung quanh thân thể cao lớn của Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên vặn vẹo, trong nháy mắt trở nên mờ ảo. Chùm ánh sáng kia giữa đường bỗng gập lại, đánh vào một nơi cách Phong Vân Vô Kỵ mấy ngàn trượng. Từng mảng đất lớn nổ tung, mặt đất trong phạm vi ảnh hưởng hoàn toàn sụp đổ, bốc lên lửa đen nồng nặc.
“Không sao, bây giờ vẫn chỉ có một Hắc Ám Quân Chủ chạy đến, trước khi mười tên Hắc Ám Quân Chủ tụ tập lại, ta vẫn còn đủ thời gian trừng trị tên này một trận. Hừ, không đánh cho đại đế của vương triều các ngươi cũng nhận không ra ngươi, ta cũng không gọi là Phong Vân Vô Kỵ!”
Cánh tay của Vưu Mã Gia từng ngón đâm qua mặt đất, muốn phản kháng một chút, nhưng cuối cùng đã chứng minh, ở trước mặt chủ nhân Sát Lục, ma thần cường hãn cũng chỉ giống như trẻ nít, đặc biệt là một chủ nhân Sát Lục am hiểu Hấp Tinh đại pháp thì lại càng kinh khủng.
Vưu Mã Gia vừa kêu thảm, vừa đem ma khí toàn thân hội tụ vào trong hai tay, đánh về phía thân thể Phong Vân Vô Kỵ trong cảm giác. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại chẳng hề quan tâm, dưới trạng thái của Sát Lục Chi Chủ, uy lực của Hấp Tinh đại pháp tăng vọt, có thể khiến hắn trong nháy mắt hút hết ma khí đánh vào người. Vưu Mã Gia kêu lên thảm thiết, một đại tướng không ai bì nổi của Ma Giới lại biến thành mổ kẻ bị người khác đánh đập, một cảm giác áp bức và nhục nhã mãnh liệt dâng lên trong lòng.
“Kéc!”
Công kích bình thường bị chuyển hướng sang bên cạnh, không cách nào đến gần thân thể Phong Vân Vô Kỵ, điều này khiến cho Hắc Ám Quân Chủ cũng không thể bình tĩnh được.
Một trận tiếng ngâm xướng vang dội từ bầu trời truyền đến. Trời đất sáng tối biến ảo, một lực lượng âm trầm bao phủ cả mặt đất. Vô số phù văn cổ quái hóa thành ảnh sáng chạy nhanh trên đất, khí tức hắc ám nồng nặc từ dưới đất bốc lên.
Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh cảm nhận được một sự bất an. Đám Hắc Ám Quân Chủ từ bốn phía nhanh chóng hội tụ lại. Cùng lúc đó, các vương triều thế lực nhận được mệnh lệnh của Hắc Ám Quân Chủ cũng nhanh chóng chạy đến nơi này, những luồng khí tức cường đại từ bốn phương bay đến với tốc độ kinh người.
“Hừ, lão tử mà để cho ngươi ngâm xướng xong thì đúng là ngu mạt hạng!” – Phong Vân Vô Kỵ sải bước trên dãy núi, ngẩng đầu lên, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào không trung.
“Bình!”
Hắn giơ một nắm tay lên, sau đó đánh mạnh xuống, xuyên tầng tầng lớp đất đánh vào trên người Vưu Mã Gia. Vưu Mã Gia phát ra một tiếng kêu thảm thiết như xé nát ruột gan, thân thể cao lớn đụng vào tầng tầng đất đá, bị một quyền này của Phong Vân Vô Kỵ đánh vào bên dưới sâu mấy ngàn trượng, cuối cùng đụng phải một khối nham thạch to lớn hoàn chỉnh mới ngừng lại. Sát lục khí tức cường đại trong nháy mắt bộc phát trong cơ thể, cặp mắt Vưu Mã Gia trợn trừng một chút, sau đó liền hôn mê bất tỉnh không nhúc nhích.
“Đám Hắc Ám Quân Chủ các ngươi! Nếu lão tử chỉ là chủ nhân Sát Lục đơn thuần, hôm nay gặp phải các ngươi e rằng cũng phải vắt giò mà chạy. Hà hà, trước tiên để cho các ngươi nếm thử một chút Kiếm Ma Đạo thức thứ bảy của ta.” – Mặt đất dưới chân rung chuyển phát ra tiến kêu như không chịu nổi gánh nặng. Phong Vân Vô Kỵ từ từ đứng dậy, hai mắt tỏa ra sát khí vô tận.
“Cheng!”
Bàn tay phải to lớn của Phong Vân Vô Kỵ mở ra, một vòng ma khí dày đặc như nước sôi dọc theo bên ngoài thân cuồn cuộn chảy về hướng lòng bàn tay phải, rất nhanh một thanh đao Sát Lục to lớn đã xuất hiện trên tay phải. Bóng đao to lớn kia vừa mới thành hình, khí tức âm hàn trong trời đất liền bừng lên, ngay cả cỏ nhỏ mọc trong khe hở của những tảng đá chung quanh cũng khô héo trong nháy mắt.
– Ma Hồn Thí Thần!
Theo giọng nói to lớn, bóng tối bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm dưới chân chủ nhân Sát Lục bỗng nhiên lưu động. Một tiếng gầm vang dội từ sâu bên dưới lòng đất truyền đến, giống như có một linh hồn cường đại ngủ yên ở đây vô số năm bị đánh thức. Không khí quay cuồng, bóng tối vô tận hóa thành một bóng đen to lớn, trên đầu có hai điểm chói mắt từ từ mở ra, nhìn lên bầu trời.
“Ầm!”
Mặt đất trong phạm vi mấy ngàn dặm rung chuyển. Một đoàn bóng đen dày đặc phá đất chui lên, bay dọc theo một thanh trường đao giơ cao lên trời. Trong tiếng gầm như đến từ Hồng Hoang lộ ra một uy lực khác thường, chấn nhiếp tất cả yêu ma nghe thấy tiếng gầm như có như không này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên chín tầng trời, ánh sáng của năm ngôi sao bỗng nhiên ảm đạm, giống như ánh nến chập chờn, lúc nào cũng có thể tắt đi.
“Ầm!”
Trời cao lay động. Các cường giả từ bốn phương bị khí tức của chủ nhân Sát Lục và mệnh lệnh của các Hắc Ám Quân Chủ kéo đến nơi này đều kinh hãi nhìn bầu trời.
“Kéc!”
Tiếng ngâm xướng vang dội bỗng im bặt, những phù văn hóa thành ảnh sáng chạy nhanh trên mặt đất cũng dừng lại. Ở sâu trong bầu trời, đôi mắt hoàng kim kia rung lên kịch liệt, từ trong hai con ngươi lạnh như băng xuất hiện một vết nứt từ nhỏ đến lớn, cuối cùng chia con ngươi ra làm hai phần. Trong đôi mắt hoàng kim kia, một bóng đen chợt kêu lên một tiếng, giống như chim ưng mất cánh từ không trung rơi thẳng xuống, còn chưa chạm đất thì áo bào và máu thịt cả người đã hóa thành tro bụi, cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương đen như nước sơn rơi xuống trên đất. Bô xương của Hắc Ám Quân Chủ bị thần lực thấm nhuần nhiều năm, cho dù là Kiếp Ma Đạo cũng khó mà hủy diệt nó được.
Gần như sau Hắc Ám Quân Chủ rơi xuống không lâu, trong vòng xoáy to lớn màu đen trên bầu trời bỗng có một hắc ám kim tự tháp to lớn lung lay, mang theo tiếng ma sát chói tai từ không trung rơi thẳng xuống, một nửa cắm vào trong lòng đất.
– A!
Đám cường giả Ma Giới vốn đang sát khí bừng bừng, thề phải tiêu diệt chủ nhân Sát Lục để bày tỏ sự trung thành với Hắc Ám Quân Chủ, lúc này không khỏi cũng hít một hơi lạnh, một luồng khí tức lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan đến dưới chân.
“Gào!”
Dùng thân thể của Sát Lục Chi Chủ phát ra Kiếp Ma Đạo thức thứ bảy, một chiêu hủy diệt Hắc Ám Chi Chủ, Phong Vân Vô Kỵ nhất thời hăng hái, hào khí bừng lên. Dưới sự quan sát của đám cường giả chung quanh, hai cánh taycủa hắn gập lại, thân thể hơi cong, phát ra một tiếng gầm thét chấn động trời đất. Lực lượng hùng hậu ẩn chứa trong sóng âm của tiếng gầm kia liềngây nên một cơn cuồng phong mênh mông trong trời đất.
“Cái tên chủ nhân Sát Lục này quá biến thái. Chưa từng nghe nói có chủ nhân Sát Lục nào khi vừa thành tựu đạo của sát lục vô thượng lại dám chính diện khiêu chiến nhiều Hắc Ám Quân Chủ như vậy… Nơi này không nên ở lâu, chủ nhân Sát Lục mới xuất hiện này e rằng ch1ungta không thể nào đối phó được.” – Trong lòng đám cường giả Ma Giới thoáng hiện lên ý niệm này, vừa kinh hãi nhìn chủ nhân Sát Lục đội trời đạp đất, vừa lặng lẽ từ từ lui vào sâu trong bóng tối.
“Kéc!”
Đám Hắc Ám Quân Chủ giận không kìm được, từng tên nhanh chóng chạy về phía này. Trong đó có mấy tên Hắc Ám Quân Chủ khiến Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được khí tức nguy hiểm mãnh liệt. Trong đôi mắt yêu ma của hắn, chín luồng ánh sáng đen từ các nơi dọc theo bầu trời tụ tập lại.
“Ầm!”
Theo một tiếng nổ vang như lúc vũ trụ vừa mới thành lập, một cơn gió mạnh từ bầu trời cuốn ngược xuống. Đám cường giả Ma Giới từ bốn phương kéo đến nhất thời phải liên tiếp lui về phía sau, dưới chân lảo đảo lắc lư giống như lục bình không rễ, đứng không vững được. Ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng cảm nhận được một lực rung chuyển cường đại.
“Những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?” – Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nghi hoặc, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy tại đầu cùng chín luồng ánh sáng kia, hư không đột nhiên xuất hiện chín vết nứt lan về chín hướng.
Những vết nứt kia còn chưa hoàn toàn mở ra, mọi người đã cảm nhận được một khí tức cực kỳ hắc ám vượt trên tất cả chúng sinh từ trong vết nứt tỏa ra. Ngay cả khí tức do Phong Vân Vô Kỵ biến thành Sát Lục Chi Chủ phát ra cũng không bằng một phần vạn của khí tức này.
Phong Vân Vô Kỵ ngưng tụ ánh mắt, loáng thoáng nhìn thấy trong vết nứt kia có một góc to lớn nhẵn bóng của một vật thể bốn mặt, trong lòng không khỏi giật mình: “Không hay, những tên Hắc Ám Quân Chủ khốn khiếp này đang hợp lực triệu hồi Hắc Ám Chủ Thần phân thân. Chín gã Hắc Ám Chủ Thần cùng nhau triệu hồi Hắc Ám Chủ Thần phân thân, năng lượng của nó tuyệt đối vượt xa Chủ Thần phân thân do một Hắc Ám Quân Chủ triệu hồi. Với thực lực hiện giờ của ta, e rằng muốn xách giày cho tên Hắc Ám Chủ Thần phân thân này cũng không đủ.”
Mặc dù trong lòng rất muốn xông đến chém giết một phen, giết chết chín Hắc Ám Quân Chủ trước mặt nhiều người như vậy quả thật là chuyện rất sảng khoái, nhưng đây dù sao cũng chỉ là ảo tưởng trong đầu mà thôi.
“Xem ra, những Hắc Ám Quân Chủ càng kích động thì thực lực lại càng thấp… chín tên Hắc Ám Quân Chủ này cuối cùng cũng thông minh ra!” – Trong bụng chửi bới đám Hắc Ám Quân Chủ một phen, Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng phá ra một thông đạo không gian to lớn, chạy ra khỏi không gian Ma Giới. Hắn đã sớm chuẩn bị kế hoạch, đám Hắc Ám Quân Chủ này nhất định sẽ triệu hồi xong Hắc Ám Chủ Thần phân thân, mà muốn trốn tránh Hắc Ám Chủ Thần phân thân đuổi giết, muốn ngăn cách thần lực của Hắc Ám Chủ Thần, nhìn khắp vũ trụ cũng chỉ có hai nơi: một là thiên đường của bọn người chim kia, còn một nơi khác chính là Thái Cổ.
Nhưng rất nhanh nụ cười đắc ý trên mặt Phong Vân Vô Kỵ liền khựng lại. Hắn mới vừa bước một chân ra, còn chưa nhảy vào thông đạo không gian, bốn phía đã chợt tối sầm lại, trong nháy mắt hắn đã tiến vào một nơi khác.
Trên mặt đất Ma Giới, đám cường giả của vương triều chỉ cảm thấy trời đất đột nhiên tối lại một chút, sau đó tên chủ nhân Sát Lục khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất liền đột ngột biến mất không tung tích.