(Nhị hoàng tử lại lộ mặt)
Sau lưng, hai tên ma tộc thể hình khổng lồ thét giận dữ, cầm kích lao đến, một bên, nhị hoàng tử vung tay một lần nữa, vài chục tên ma tộc đồng cấp thét lên một tiếng, phá áo giáp nặng nề ra, thể hình giây lát to lên vô số lần. Thét lớn, bước từng bước lớn lao đến Phong Vân Vô Kị , đi được mấy bước, gào lên một tiếng, bằng uy thế vô thượng, rút ra hai cây trường kích bằng đồng xanh.
Veo veo! Tiếng phá không không ngớt trong tai, trên thân kích quấn quanh ánh điện quang màu xanh, từng làn khói xanh từ mũi kích bốc lên, nơi trường kích đi qua, không khí như cũng bị chấn động đến vỡ nát, tiếng động ì ầm đập vào tai vang vọng trong không trung.
Ầm Ầm!
Hai tiếng nổ lớn không ngừng vang lên trong thuỷ lao dưới đất, nơi trường kích màu xanh rơi xuống, ngay cả đá hoa dày vài trăm trượng cũng bị vỡ ra một khối lớn, đá vụn tung toé, còn khu vực trường kích đi qua, tất cả đều hoá thành khói xanh, vài trăm ma tộc ngay kêu thảm đều không kịp, dưới mũi kích đã hoá thành tro bụi.
“Con người bé gan, có bản sự đừng có chạy!” Tiếng gầm thét phẫn nộ của ma tộc từ sau lưng truyền lại, nhưng Phong Vân Vô Kị chỉ cười lạnh một tiếng, ngay nhìn cũng không quay đầu nhìn qua, bàn tay mở ra, Hấp Tinh Đại Pháp lại một lần nữa thi triển ra, đối phó ma tộc trung hoặc cao cấp, Phong Vân Vô Kị có thể có chút khó khăn, nhưng để đối phó đám ma tộc cấp thấp, Phong Vân Vô Kị căn bản không tốn chút sức lực nào, hoàn toàn không đợi bọn chúng phản kháng, từng cỗ ma khí như triều dâng liền nhập vào cơ thể Phong Vân Vô Kị , thời gian của một quá trình ấy rất ngắn, gần như chớp mắt, Phong Vân Vô Kị liền một lần nữa biến mất ở chỗ cũ , lưu lại một đống xương trắng.
Nếu vào trước lúc ngộ ra ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ sơ hình, Phong Vân Vô Kị rất có khả năng, biết rõ sẽ chết, cũng cùng đám ma tộc này đánh một trận, nhưng hiện tại, sau khi đã tu luyện ma quyết, hấp nạp ma khí bạo lực, âm ám, tàn nhẫn nhất trong trời đất này, tính cách của Phong Vân Vô Kị đã có bất đồng lớn so với trước kia .
Trong cảm giác của Phong Vân Vô Kị , sau lưng vài chục tên ma tộc đang như giòi bám xương, âm hồn bất tán kia đều không tên nào không có thân thể cực kì rắn chắc, gần như bất tử bất diệt , ít nhất cường độ hiện tại đối với y mà nói, là như vậy. Nếu muốn đối phó một tên ma tộc trung cấp, Phong Vân Vô Kị còn khả dĩ, nhưng một khi đối diện sự truy sát từ nhiều mặt của ma tộc trung cấp, ‘Hấp Tinh Đại Pháp’ vốn không thể cùng lúc ứng phó nhiều công kích từ nhiều mặt,đó cũng là nguyên nhân vì sao Phong Vân Vô Kị luôn né tránh cùng đám ma tộc trung cấp này trực diện đối kháng. Biết rõ không thể làm, tất không làm ( Minh tri bất khả vi, tắt tất bất vi) , đó là quan niệm của ma đạo.
Chục tên ma tộc sau lưng tuy biết, chỉ cần bắt được tên con người kia, liền có thể dễ dàng đem y tiêu diệt, nhưng lại khổ vì thân thể tuy rắn chắc, nhưng phương diện linh hoạt và tốc độ hoàn toàn không bằng tên con người này, chỉ có thể bị dắt mũi, theo phía sau. Mắt thấy hàng trăm ma tộc cấp thấp hoàn toàn vô pháp phản kháng bị Phong Vân Vô Kị hút khô ma khí toàn thân , hoá thành từng đống xương trắng. Cảm giác biệt khuất này, làm đám ma tộc giận đến sắc mặt biến xanh, mồm om sòm kêu la, ngay nhị hoàng tử luôn có lòng muốn đợi xem kịch hay, hai tay cũng nắm chặt, sắc mặt giận đến trắng bệch.
Ha ha ha… Tiếng cười cuồng ngạo của Phong Vân Vô Kị vang động cả thuỷ lao, từng tốp ma tộc tràn đến,muốn trông vào chiến thuật biển người để tiêu diệt y, nhưng tốc độ của Phong Vân Vô Kị bọn chúng còn xa mới đuổi kịp, một tốp ở phía đông, một tốp ở phía tây, tấn công của chúng gần như không thể động đến vạt áo của y. Cảm giác chơi đùa với đám ma tộc trong lòng bàn tay thật quá sảng khoái, bằng tính cách của Phong Vân Vô Kị lúc này, thật là đắc ý phi phàm.
“Phong Vân Vô Kị !” Một tiếng quát lớn vang trong thuỷ lao, đám ma tộc nghe tiếng đều dừng bước, Phong Vân Vô Kị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy nhị hoàng tử nắm chặt tóc của một thiếu nữ xinh đẹp, lôi nàng ta tiến lại gần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
“Ha ha… Ngươi gọi là Phong Vân Vô Kị đúng không! Con người ti tiện, lão tử lại vui thích chơi đùa nữ nhân của loài người các ngươi, đem chúng từng đứa chết đi sống lại, sau cùng toàn bộ giết hết! Sao, có phải là rất căm thù ta! Bộ dạng lần trước của ngươi như là muốn thay con tiện nhân ấy báo thù, giết ta phải không?Hả ? Ha ha ha…” Khuôn mặt tuấn tú của nhị hoàng tử lúc này hiện lên vẻ độc ác, nhấc người phụ nữ yếu đuối kia lên cao, một cánh tay khác thoải mái cho vào trong y phục người phụ nữ kia, sờ soạn.
Người thiếu nữ bắt đầu ngâm người thống khổ,cố gắng giãy giụa, nàng ta ngưỡng đầu nhìn Phong Vân Vô Kị , trong mắt ươn ướt, nàng ta không van xin, cũng không cầu cứu, chỉ nghiến chặt môi.
Rẹt! Một tiếng lụa rách vang lên trong thuỷ lao đang yên lặng, nhị hoàng tử đem y phục mỏng manh trên người thiếu nữ kia xé nát, một bên đối với Phong Vân Vô Kị cười độc ác : “Sao nào? Cứu hay không cứu? Nhìn người trong tộc của ngươi một lần nữa bị ta đây dâm ma vạn ác gian sát, làm chuyện vạn ác, trong tim có phải đang rỉ máu hả. Giãy giụa hả? Cứu hay không cứu? Hả? Ha ha ha …”
Từng sợi tơ máu phủ đầy đôi mắt Phong Vân Vô Kị , ma khí quấn xung quanh người bắt đầu rung động kịch liệt, từng tiếng răng rắc liên tiếp không ngừng từ tay Phong Vân Vô Kị phát ra, nhưng Phong Vân Vô Kị lại chằm chằm nhìn nhị hoàng tử, không cử động. Dưới ý của nhị hoàng tử, ma tộc xung quanh đều tản ra, không tên nào dám vượt lên. Cũng đã biết có lên cũng vô dụng, tên con người này tốc độ quá nhanh.
“Không cử động, ha ha… Tốt, đã luyện ma công của ma tộc bọn ta, ngươi bắt đầu có tâm tính tàn nhẫn rồi… Ta lại xem ngươi có thể chịu đến lúc nào.”
Nói xong, nhị hoàng tử vén áo dài lên, lấy ra cái vật đang dương lên, một tay nắm lấy cái cổ mềm mại trắng tinh của thiếu nữ kia, eo người khẽ đẩy, sau đó nghe thấy tiếng kêu thảm vang tận trời xanh của thiếu nữ kia, một dòng máu tươi từ miệng chảy ra, giữa cặp đùi thon dài trắng muốt, máu tươi dọc theo quần chảy xuống, nhiễm hồng cặp đùi.
“Ha ha ha… Phụ nữ của loài người thật là mềm mại, làm cái việc này, thật là sảng khoái, sao nào, con người, ngươi có muốn gia nhập không hả, ha ha ha…” Nhị hoang tử dùng lực đưa đẩy eo người, một bên cười điên cuồng.
Nhưng lúc lâu, Phong Vân Vô Kị vẫn băng lạnh như vậy, thân thể vẫn không cử động.
Nhị hoàng tử cuối cùng đã bực mình, quát to một tiếng: “Ta xem ngươi có thể chịu bao lâu!”
Vươn tay lấy một cây trường kích dài trong tay một tên ma tộc bên cạnh, nặng nề cầm ngược trường kích, đem cán kích đâm sâu vào trong đá, còn lại mũi kích dài khoảng một trượng bên ngoài, nghiêng nghiêng đối với bản thân.
“Thiếu nữ này, ta muốn xem xem, ngươi cứu hay không cứu!” Nhị hoàng tử lạnh giọng nói, cầm người phụ nữ của loài người kia lên, ác độc đưa vào mũi kích sắc nhọn ….