Hướng đông lộ ra một vệt màu trắng bạc, từng phiến vàng óng ánh từ chân trời nhô lên, khiến cho tầng mây và dãy núi ven bờ như được phủ một một lớp màu vàng.
Gió nhẹ thổi qua, có chút cảm giác mát mẻ.
Phong Vân Vô Kỵ ngồi thẳng nhìn về hướng đông, cảm nhận khí lạnh của buổi sáng.
– Ai!
Phong Vân Vô Kỵ thở dài một tiếng, chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn hai cánh tay trắng nõn, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ. Hai cánh tay này ngày hôm qua còn có thể phá núi bổ đá, hôm nay lại trở nên trói gà không chặt.
“Không có… Một tia chân khí cũng không có.” Phong Vân Vô Kỵ trong lòng không yên. Một kiếm kia hoa lệ mà cường hãn, cho dù là Chiến Đế cũng phải bị thương, thế nhưng cái giá của nó lại là thân thể hoàn toàn tan vỡ.
Bổn Tôn mặc dù đã đúc lại thân thể cho đệ tam phân thần, nhưng nó gần như chỉ là một thân thể phổ thông, mà kiếm nguyên vốn ẩn chứa bên trong kiếm thể trăm triệu năm qua đã bị một kiếm kia làm hao hết.
Đối với Bổn Tôn, chỉ cần bảo đảm đệ tam phân thần còn tồn tại là được, về phần tặng kèm chân khí các loại, không hề nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Thân thể này ngoại trừ cường độ có chút khác biệt so với thân thể Bổn Tôn, những cái khác đều giống hệt như nhau.
“Quên đi! Tất cả đều hi vọng vào Bổn Tôn. Cuối cùng phi vương đạo, vẫn là phải tự mình giải quyết.” Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, sau đó từ bên trong huyệt động đi ra, đứng thẳng bên vách núi, lặng lẽ vận chuyển huyền môn diệu pháp, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, một lần nữa tĩnh tâm ngồi xếp bằng.
– Truyền mệnh lệnh của ta, không có lệnh của ta, bất luận người nào cũng không được phép đến gần Kiếm các!
Phong Vân Vô Kỵ hờ hững nói.
Phía sau, trong bóng đen của một khối nham thạch, Trì Thương bỗng nhiên đứng dậy. Phong Vân Vô Kỵ dương như đã sớm biết hắn ở chỗ này, không hề giật mình.
– Vâng thưa sư tôn!
“Chiến Đế… hẳn là cũng bị thương không nhẹ. Chí ít, tạm thời hắn sẽ không có hành động lớn… Có trăm triệu năm chân khí cũng được, có một chút chân khí cũng được. Bế quan là một quá trình tâm luyện, hôm nay công lực mất hết, tâm ngược lại càng thêm bình tĩnh, chính là lúc thích hợp nhất để bế quan.” Phong Vân Vô Kỵ thì thào lẩm bẩm, sau đó tâm thần chìm vào trong ý thức hải.
Sau khi từ trong địa từ nguyên mạch đi ra , đây vẫn là lần đầu tiên hắn có thời gian sung túc như vậy để bế quan tu luyện.
Trong ý thức hải mênh mông là một phiến hư vô. Khi còn ở trong luân hồi của Quân Thiên Thương, Phong Vân Vô Kỵ đã tu luyện tâm của của mình trở nên ngưng thật và sáng trong, ngoại vật đều khó sinh ra ảnh hương đối với hắn.
Kiếm giả, hoàng trong binh khí, chi phối chư binh.
Kiếm đạo mênh mông, thống lĩnh chư nhận, sử dụng như tay, có thể xưng là Kiếm Hoàng.
Từ nhận đến người, một ý niệm, vạn hoàng triều bái, bất luận có nguyện ý hay không, như vậy có thể xưng là Kiếm Đế.
Như vậy thần thì sao?
Làm sao mới có thể xưng là Kiếm Thần?
Kiếm đạo mênh mông, nhưng cuối cùng cũng có cực hạn của nó. Tại một đạo của kiếm, phủ xuống tứ phương, không một lời có thể bại người, như vậy có thể xưng là thần không?
Người tu kiếm, tiếp xúc với quy tắc, đạt đến Thần cấp, được gọi là Kiếm Thần.
Nhưng người có thể đánh bại Kiếm Thần không hề ít.
Kiếm đạo mênh mông, cực cảnh của nó, giống như vạn loại võ đạo, không lời có thể bại người.
Lại nói, kiếm giả là hoàng trong binh khí, kiếm đạo đạt đến cực cảnh, có thể ngạo thị thương khung, nhìn xuống chúng linh.
Bước vào Thần cấp, có thể xem là thần sao?
Phong Vân Vô Kỵ trong đầu ý niệm hỗn loạn, cuộc chiến giữa Bổn Tôn và Chiến Đế đã khiến cho hắn chấn động.
Kiếm Thần, phải tương đương với thực lực mà Bổn Tôn và Chiến Đế biểu hiện, thậm chí còn mạnh hơn bọn họ, như vậy mới có thể xưng là Kiếm Thần.
Phong Vân Vô Kỵ bất giác lại nghĩ đến nhiệm vụ mang trên người, đó là thôi diễn ra Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp tầng thứ tám.
Bất kể là Ý Niệm Kiếm Thể đại pháp hay là những công pháp khác của kiếm đạo, mục tiêu cuối cùng nhất định đều là truy cầu kiếm đạo cực hạn. Tạm thời gọi cái cực hạn này là Kiếm Thần, mà không phải là cảnh giới Kiếm Thần.
Như vậy, cái gì gọi là Kiếm Thần? Làm sao mới có thể xem như là Kiếm Thần chân chính?
Tay cầm kiếm sắc, trong nháy mắt, phá núi cắt đá, đoạn sông ngăn nước? Hay là một kiếm chém ra, gió nổi mây vần, thiên địa lôi động? Hay là, kiếm khí ngang dọc, thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông?
Nếu như vậy có thể xưng là Kiếm Thần, vậy thì nếu Kiếm Thần mất đi kiếm trong tay thì sẽ ra sao?
……
Lại có người nói rằng: trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, một nhành cây ngọn cỏ đều có thể làm kiếm, ngay cả bàn tay trần cũng có thể phát ra kiếm khí vạn trượng, cắt đứt bầu trời… đây liệu có thể xưng là Kiếm Thần?
Phong Vân Vô Kỵ lại lắc đầu. Cảnh giới như vậy, bản thân mình cũng có thể dễ dàng đạt được, hơn nữa người Thái Cổ có thể vượt trên cảnh giới này sợ rằng không ít.
Đông Hải có một nhóm người, Ma vực có một nhóm người, Chiến tộc cũng có một vị. Trình độ như vậy, đâu có thể xưng là Kiếm Thần, đâu có thể xứng với cực hạn kiếm đạo.
Rồng có lúc bơi trong nước cạn, ngựa cũng có khi lạc mất móng chân. Cho dù ở sâu trong nước, cùng có khí thế vào mây ra gió, hùng thị thiên hạ, như vậy mới có thể xưng là rồng. Cho dù gặp núi gặp non, đều chỉ một đạp mà qua, bất luận có móng hay không, cũng có thể ngày đi ngàn dặm, như vậy mới có thể xưng là ngựa.
Như vậy Kiếm Thần thì sao?
Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ, đột nhiên trở nên hiểu rõ về chung cực của kiếm đạo.
Nhìn chung, Thái Cổ từ lúc hỗn độn ban đầu nhân loại sinh ra đến nay, trải qua hàng ngàn tỷ năm, đã xác định được hệ thống. Nhưng tên gọi quen dùng của hệ thống trước mắt này lại là “lực lượng”, hệ thống lực lượng.
Bất kể là Hoàng cấp cũng tốt, Đế cấp cũng được, hay là sơ đẳng Thần cấp, cảnh giới có đạt đến mức độ nào, đều là vì đề cao số lượng dung nạp chân khí của bản thân.
Thế nhưng, trời có gió mây bất ngờ, nếu như một cái Thái Cổ cường giả mất đi chân khí thì sao? Giống như tự mình hôm nay.
Kiếm Thần, có thể xưng là thần, tất có chỗ đặc biệt của nó.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hoàn toàn tĩnh lặng, các loại hình ảnh lần lượt thoát ra khỏi kén, trở về bản nguyên của nó.
Kiếm Thần, chính là như vậy.
Cho dù trong tay có kiếm hay không, cũng bất luận trong lòng có kiếm hay không, ngay cả khi mất đi chân khí, chỉ cần còn sống, một ý niệm, nhìn núi núi vỡ, đạp núi núi tan, ngàn vạn dặm xa xôi cũng chỉ một ý niệm liền có thể đến được.
Bất luận đối mặt với một người hay là thiên quân vạn mã, đều chỉ một mình ngăn chặn, cho dù đến hơi thở cuối cùng, một cường giả nhất đẳng cũng đừng mơ tưởng bước qua. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
Nơi mà thần niệm đến, không một ai dám động binh, ngay cả hai quân đang giao chiến, một ý niệm cũng có thể tác ra, cho dù là nhân vật như thần ma, khi nhìn thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, như vậy mới có thể xưng là thần.
Phong Vân Vô Kỵ bất giác nhớ đến Chí Tôn. Dựa vào năng lực của Bổn Tôn cũng không thể xưng là Chí Tôn, như vậy năng lực của Chí Tôn sẽ ra sao?
Nếu như dùng lực lượng để phân chia cao thấp, như vậy ai là người tồn tại thời gian lâu nhất, ai chính là đệ nhất cao thủ của tất cả vị diện vũ trụ?
Nếu thực sự dựa theo đạo lý này, thời gian tồn tại của thần ma vượt xa nhân loại, như vậy nhân loại vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
Trên thực tế, Phong Vân Vô Kỵ tin tưởng, nhất định có người thời gian tồn tại vượt quả Chí Tôn, nhưng người đó có thể đánh bại Chí Tôn sao?
Nhân loại tồn tại đến nay, có thể kéo dài hơi tàn dưới “Thái Cổ hiệp nghị”, tất có đạo lý của nó.
Chân khí, chỉ có tác dụng phụ trợ.
Từ Bổn Tôn lại nghĩ đến Chí Tôn, trong cảm nhận Phong Vân Vô Kỵ, nếu như đạt đến cảnh giới Chí Tôn mà vẫn còn câu nệ có bao nhiêu chân khí, vậy không thể xem là Chí Tôn.
Mà Kiếm Thần, không biết so sánh với Chí Tôn thì ra sao, nhưng chí ít, là một cực hạn, lẽ ra không thể kém hơn so với Chí Tôn.
Không có chân khí, không có trường kiếm, lại có thể phát huy ra năng lực kinh thiên địa, động quỷ thần. Như vậy, cơ sở duy nhất chỉ có thể là thần thức hoặc là linh hồn. Người sở hữu loại năng lực này có tồn tại sao?
Tồn tại!
Đây chính là đáp án của Phong Vân Vô Kỵ.
Trong luân hồi, Phong Vân Vô Kỵ từ lâu đã hiểu rõ, đạo của thần thức vượt xa dự liệu của mình. Thế nhưng, dưới tình huống mất đi chân khí duy trì, thần thức rốt cuộc có thể phát huy tác dụng lớn như thế nào, điều này hắn lại không hiểu rõ lắm.
Trong suy nghĩ, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ liền phá không bay ra, bao trùm toàn bộ Kiếm vực, nhưng lần này không hề dẫn đến bất cứ thiên tượng gì. Hắn như một cái kẻ bàng quan, lẳng lặng quan sát toàn bộ thiên địa, làm một người khách qua đường, không có cảm giác như cá gặp nước trước đây.
Phong Vân Vô Kỵ muốn thử xem phạm vi này rốt cuộc lớn đến bao nhiêu, thần thức lại lần nữa mở rộng ra bên ngoài Kiếm vực. Khi thần thức kéo dài ra mấy ngàn dặm, toàn thân bỗng đến truyền đến một cảm giác đau nhức.
“Phụp phụp!”
Thân thể nứt ra từng đường, máu tươi bắn ra, trong đầu choáng váng, bầu trời trong mắt bỗng nhiên đảo ngược. Phong Vân Vô Kỵ vẫn ngồi xếp bằng, hôn mê bất tỉnh.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, khi hắn tỉnh dậy, bầu trời đã tối sầm.
Ngẩng đầu nhìn mây đen che khuất ánh sao, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng nhấp nhô: “Sự vận chuyển của thần thức cần chân khí duy trì. Nếu như lựa chọn con đường ban đầu, vậy thì cứ như trước tu luyện một lần nữa, tích tụ chân khí trong cơ thể, đến lúc đó lại dùng thần thức khổng lồ dẫn động thiên địa nguyên khí vào thân thể, chậm rãi khôi phục đến trình độ trước đây. Thế nhưng, như vậy thì đối mặt với Chiến Đế vĩnh viễn chỉ có một con đường bại vong. Đây thật sự chính là lựa chọn của ta sao? Ta vẫn lựa chọn con đường dùng chân khí tích lũy làm chủ hay sao?
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, chùi đi vết máu trên khóe miệng: “Nếu như muốn chân chính đạt được cảnh giới Kiếm Thần, lần này chính là kỳ ngộ lớn nhất…”
Đột nhiên Phong Vân Vô Kỵ lại nghĩ tới Bổn Tôn: “Bổn Tôn mặc dù làm việc theo lý tính, nhưng phàm là hành sự đều có căn cứ. Hắn chỉ đúc lại thân thể, cũng không truyền cho chân khí, có lẽ loại tình huống này… chính là ý đồ của hắn.”
Nghỉ ngơi một chút, Phong Vân Vô Kỵ dự định thử liên lạc với Bổn Tôn trong phần mộ vô danh, nhưng sau khi ngẫm lại, cuối cùng hắn lại từ bỏ. Ỷ lại lâu dài chỉ sẽ hình thành thói quen, như vậy khó có thành tựu… tự giúp mình rồi trời sẽ giúp.
Lần lượt lướt qua những thần thông của bản thân. Khi một vầng sáng nhàn nhạt từ trong cơ thể bắn ra, bao phủ toàn bộ Kiếm các, trên mặt Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười.
Dưới ánh trăng, vầng sáng kia nhanh chóng chuyển biến thành màu trắng bạc. Vầng sáng nhanh chóng thu hút sự chú ý bên dưới Kiếm các, đông đảo Hoàng Kim giáp sĩ cầm kích đứng thẳng đều nhìn về phía trên …
Từ xa nhìn lại, trên Kiếm các giống như xuất hiện một vầng trăng bạc khổng lồ, hòa lẫn cùng với trăng sáng trên bầu trời.
“Lĩnh vực!” Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, lẩm bẩm nói.
Lĩnh vực màu bạc nguyên thủy này chính là Phong Vân Vô Kỵ ngộ ra trong luân hồi của Quân Thiên Thương, khi ngưng luyện thành một tâm linh viên mãn, mà hôm nay, nó lại trở thành tất cả cơ sở của hắn.
Nhìn vầng lĩnh vực nhàn nhạt bên ngoài thân, hiện nay còn chưa biết tính chất, trong mắt Phong Vân Vô Kỵ lộ ra thần sắc suy nghĩ…