Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 391: Chỉ chiến chi thương (phần 2)

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Kiếm vực tam chủ, hành động một ngày nối tiếp một ngày. Trong khoảng thời gian ngắn, phạm vi thế lực rộng lớn của Phong tộc chiếm cứ được trong thời kì Thái Cổ hỗn loạn không ngừng thu hẹp lại. Đối mặt với ba nhân vật đỉnh cao của kiếm đạo, Phong tộc căn bản không có sức phản kháng.

Độc Cô Vô Thương, tu luyện là thiên hạ phòng, vô cực chi đạo vốn đã tính toán tất cả hình thức công kích, trạng thái đặc thù của Phong tộc cũng không ngoại lệ.

Tây Môn Y Bắc, tu luyện là thiên hạ công, hủy diệt kiếm đạo ngay cả linh hồn cũng có thể hủy diệt, hình thái đặc thù của Phong tộc đối với kiếm thức của Tây Môn Y Bắc mà nói, chỉ giống như bình thường mà thôi.

Chỉ có điều, bất kể là vô cực chi đạo của Độc Cộ Vô Thương hoặc là hủy diệt kiếm đạo của Tây Môn Y Bắc, hai người đều chưa thể tu luyện đến đại thành. Điều này cũng không có gì là lạ, phàm là võ học đỉnh phong, không có thời gian mài giũa làm sao có dễ dàng thành công như vậy?

Mặc dù chỉ có vỏn vẹn ba ngày, nhưng lại không thua gì thiên quân vạn mã.

Thực lực của ba người Phong Vân Vô Kỵ rốt cuộc đã làm rung chuyển trái tim kiêu ngạo hung tàn của Phong tộc, đem hai chữ sợ hãi in sâu vào đáy lòng bọn họ. Nơi mà ba người đến, thế như chẻ tre, không người nào dám đến gần. Phong tộc chỉ có thể từng bước thối lui, trong vòng nửa tháng phạm vi thế lực đã thu hẹp đến hai phần ba, ngay cả trong thánh địa Phong tộc, nghe đến tên Kiếm vực tam chủ cũng phải biến sắc.

Sơn dã mênh mông, trên núi cao sừng sững, một vị đạo nhân đầu đội đạo quan màu xanh đứng một mình trên sườn núi, tay vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ một lúc, sau đó quay mặt về phương tây, tay áo bào vẫy xuống. Phía sau, một đám đông đệ tử quỳ sát đất, nhìn thấy đều lộ ra vẻ kinh hỉ. Trong phút chốc, trong tiếng hò hét, đông đảo môn hạ đệ tử mặc áo bào xanh từ trên đỉnh núi như thủy triều tràn về phía cực tây. Trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất đều bị bao phủ một cơn sóng màu xanh, cờ quạt phớt phơ, phía trên in hình một vầng thái dương chói lòa, cực kỳ nổi bật…

Kiếm vực tuy chỉ có ba người, nhưng đã đại biểu cho lập trường của Kiếm vực đối với Phong tộc. Nhìn khắp Thái Cổ, lập trường của Kiếm vực vẫn tương đối thiên về trung lập. Trong vòng nửa tháng, ba người đã khiến cho Phong tộc thấp thỏm bất an, từng bước lui về phía sau, vô hình trung lại cổ vũ những thế lực khác vốn sợ hãi Phong tộc. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khi ba người chèn ép Phong tộc, một số thế lực trong hệ phái tự do cũng nổi dậy, gia nhập vào hàng ngũ tiến công Phong tộc. Lúc đầu chỉ có một hai môn phái, nhưng về sau lại càng tụ càng nhiều. Sự gia nhập của thái sơn bắc đẩu trong thế lực hệ phái tự do là Đại Quang Minh Vương Dương Tôn, lại hoàn toàn cổ động toàn bộ hệ phái tự do của Thái Cổ. Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hô hào tiến công Phong tộc vang lên khắp nơi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Phong tộc đã trở thành đối tượng người người đả kích, thanh danh xuống đến mức không gì sánh được. Từng đợt sóng thế lực nêu cao khẩu hiệu phản Phong, đẩy mạnh về phía phạm vi thế lực của Phong tộc. Từ bầu trời quan sát xuống, nơi cực tây, trên bầu trời và mặt đất đều tràn ngập môn nhân các thế lực. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả giết chóc đã đạt đến một cực hạn, tình cảnh của Phong tộc ngày càng gian nan…

Một tháng sau khi Phong Vân Vô Kỵ hạ quyết tâm đối phó Phong tộc, Chiến tộc vẫn không hề có động tĩnh đột nhiên xuất động đại quân, hành động như gió từ Tuyết vực phương bắc tràn về hướng tây nam, một đường trực tiếp tấn công Phong tộc.

Chiến tộc không hề thiếu kinh nghiệm giao thủ với Phong tộc, trái lại rất lâu trước đây, Chiến tộc đã có phương pháp để đối phó với phong thể của Phong tộc, cho nên trong số các phương thế lực, bước tiến của Chiến tộc lại là nhanh nhất.

Sự gia nhập của Chiến tộc khiến cho tình cảnh của Phong tộc càng trở nên tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn. Loại tình huống này cũng thật sự nằm ngoài dự liệu của Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy nghi hoặc không thôi. Chiến Đế từ trước đến giờ vốn là một nhân vật bá đạo, nếu như không phải Phong Tôn nắm được gót chân của hắn, giam giữ Chiến Phi, sợ rằng với tính cách của Chiến Đế từ lâu đã hủy diệt cả Phong tộc. Phong Vân Vô Kỵ nhớ lại các dấu hiệu của Chiến tộc, chung quy vẫn cảm thấy Chiến tộc còn ẩn dấu rất nhiều bí mật. Không chỉ như thế, tất cả chủng tộc cổ xưa đều làm cho người ta cảm giác tựa hồ toàn bộ thực lực của bọn họ đều chỉ có như vậy, nhưng Phong Vân Vô Kỵ thì lại không cho rằng như thế.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thế lực của mấy chủng tộc cổ xưa tuyệt đối không chỉ có như vậy, Phong Vân Vô Kỵ có thể khẳng định điều này.

Trong khi toàn bộ Thái Cổ vây công Phong tộc, có một thế lực lại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ chú ý. Thế lực này là Đao vực mới được thành lập lại, một vực chủ là Quân Tử Lan, vực chủ thứ hai chính là Đao Đế. Trong thế lực này, đệ tử trước kia của Đao vực lại rất ít, phần lớn là một số đệ tử bên ngoài may mắn tránh được sát kiếp.

Không biết vì sao, trong Đao vực mới được thành lập, Phong Vân Vô Kỵ lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Đao Hoàng. Hiện tại Thái Cổ đang là lúc gió nổi mây vần, cho nên hắn chỉ vội vã nhìn thoáng qua, cũng không để ý nhiều hơn.

Thái Huyền từ Kiếm vực truyền đến một tin tức: U Nhược công chúa rốt cuộc cũng đã nghĩ thông, mà lúc này, thế lực của Phong tộc đã còn không đến một phần mười phạm vi khoách triển trước đây.

Phong Vân Vô Kỵ từ trong dị không gian bên ngoài Thái Cổ triệu một gã đệ tử Ám các đến, dựa vào U Nhược công chúa, cùng với cuộc nội chiến trăm triệu năm của Phong tộc, soạn ra một bản công bố. Hắn hi vọng Phong tộc có thể thừa nhận địa vị chính thống U Nhược công chúa, mà tất cả những người cải tà quy chính đều có thể tồn tại.

Công bố này phi thường rõ ràng, sau khi nội dung tiết lộ lại khiến cho toàn bộ Thái Cổ lại lần nữa chấn động.

Trong thời gian ngắn, rất đông đệ tử Ám các xuyên qua không gian tiến vào Thái Cổ, phục vụ cho ý chỉ của Phong Vân Vô Kỵ.

Gió lớn thét gào trên đỉnh núi cao, Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa hư không, Độc Cô Vô Thương và Tây Môn Y Bắc ôm kiếm đứng phía sau, im lặng không nói gì. Bên dưới thân, mấy chục đệ tử Ám các mặc áo bào đen quỳ sát cúi đầu chờ nghe lệnh.

– Nói cho tông chủ của các tông phái trong hệ phái tự do! Bổn tọa hi vọng trước khi bọn họ có quyết định cuối cùng, hãy cho tất cả Phong tộc một cơ hội lựa chọn, vẫn như cũ thuận theo Phong Tôn hay là thần phục dưới huyết mạch của Phong Thần là U Nhược công chúa.

– Vâng thưa chủ công!

Một nhóm người áo đen đáp lời, sau đó bay lên trời, từ đỉnh núi tản về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt biến mất tại chân trời…

– Vô Kỵ! Phong tộc giết chóc nhiều như vậy, thù hận gây ra sợ rằng không phải chỉ nói mấy câu là có thể giải quyết, ngươi tuy là có lòng, nhưng chỉ sợ là vô lực.

Độc Cô Vô Thương nhìn về phương xa, bình tĩnh nói. Nơi đó, hàng ngàn cao thủ trong hệ phái tự do đang lướt qua đỉnh núi cao đối diện. Nhìn thấy ba người, nhóm cao thủ trong hệ phái tự do liền khẽ khựng lại, xa xa hướng về ba người khom mình một cái, sau đó vội vã bay đi.

– Bọn họ sẽ hiểu được…

Phong Vân Vô Kỵ thản nhiên nói, dứt lời, y bào phất lên, liền xoay người dung nhập vào trong gió…

Phong tộc bởi vì sự bá đạo và tàn nhẫn của Phong Ma Thiên Hạ quyết mà trở thành kẻ địch của Thái Cổ, so sánh thì đãi ngộ của Chiến tộc tốt hơn nhiều, chí ít còn chưa đến mức người người lên án.

Bất kể trong lòng không nguyện ý ra sao, khi Phong Vân Vô Kỵ dùng thân phận vực chủ Kiếm vực, cùng với thân phận người khởi xuớng cho cuộc vây quét Phong tộc, yêu cầu các thế lực hãy nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của hắn, tất cả người đứng đầu của các phe phái đều lưỡng lự, không thể không cẩn thận suy xét vấn đề này.

Phát tiết giận dữ trong lòng tất nhiên là vui sướng, nhưng bọn họ cũng không thể không cân nhắc đến ý kiến của Kiếm Thần.

Những người đứng đầu của phe phái mà thế lực Phong tộc còn chưa xâm nhập, sau khi Phong Vân Vô Kỵ đưa ra yêu cầu, lập tức khảng đồng ý. Mà những chưởng môn của các phe phải còn lại, suốt đêm triệu tập đệ tử thân cận, sau khi bàn luận, câu trả lời lại là: chuyện này có quan hệ rất lớn, cần phải bàn bạc kỹ hơn.

oOo

– Hừ! Huyết cừu nào có thể dễ dàng xóa bỏ như vậy? Phong Vân Vô Kỵ, ngươi quá ngây thơ rồi!

Trong Phong tộc thánh địa, Phong Tôn vỗ bàn đứng dậy, nhìn sang hai bên quát lớn:

– Chúng hộ pháp trưởng lão nghe lệnh, toàn bộ xuất động, cần phải trong một đêm khiến cho bọn chúng bị tổn thất nặng nề!

– Tuân lệnh tôn thượng!

Trong huyệt động, một đám lão giả Phong tộc râu tóc bạc trắng chậm rãi đứng thẳng người, nhìn nhau một cái, sau đó thân thể vô thanh vô tức tan ra, biến mất trong huyệt động…

Tạo lối vào thánh địa Phong tộc, gió lớn gào thét cuồn cuộn thổi ra, gió cát bốc lên cao trăm trượng, xoay tròn tại không trung, phân làm bốn dòng nước lũ tràn về bốn hướng…

Một đêm này vẫn yên tĩnh như trước. Một vầng trăng tròn vằng vặc treo cao trên bầu trời. Đông đảo thế lực của hệ phái tự do phân bố về các hướng, canh gác cho nhau. Trong núi rừng đen kịt bốc lên vài ánh lửa, đông đảo cao thủ trong hệ phái tự do ngồi thành hàng bên trong…

Từ bầu trời quan sát, nơi cực tây không người nào chú ý, một luồng sương mù mờ mịt vô thanh vô tức bao phủ núi cao, rừng rậm, sông ngòi, tràn về tứ phương…

Gió lạnh vào đêm, sao trời điểm điểm.

– Người nào?

Bên cạnh những nhóm lửa trại chi chít như sao trên trời, xếp thành một vòng tròn liền nhau bên dưới sơn xuyên, một gã nam tử chợt có dự cảm, từ dưới chân núi bay lên, đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa quát lớn.

“Rắc rắc!”

Một bóng người đột nhiên hư không xuất hiện trước người nam tử kia, tay phải vươn ra trực tiếp nắm vào cổ của hắn. Bên dưới đỉnh núi, nương theo ánh lửa, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tên nam tử kia không chút nào phản kháng bị đối phương nắm lấy cổ, năm ngón tay vừa thu lại, thân thể người nọ liền mềm ra nhũn xuống.

– Toàn bộ giết sạch, không chừa một ai!

Phong Tôn đứng ngạo nghễ đỉnh núi, vẻ mặt lạnh lùng, tay phải vung lên. Tên nam tử có thể xem là cao thủ kia liền hóa thành một chùm máu loãng từ bàn tay bắn ra, rơi xuống bên dưới sườn núi.

– Tuân lệnh tôn thượng!

Phía sau Phong Tôn, bên trong sương mù mờ mịt, mấy trăm lão giả khí tức cường hãn từ trong bóng đêm đen kịt đi ra, xếp hàng chỉnh tề phía sau người hắn, trên khuôn mặt già nua hoàn toàn nghiêm túc.

“Xoẹt xoẹt…”

Từng tiếng rít vang lên, từng lão giả kia hóa thành từng đạo gió sắc từ trên núi bắn xuống, tràn về phía những cao thủ trong hệ phái tự do bên dưới chân núi. Trong nháy mắt từng vầng sáng hình vòng cung tự động khoách triển ra, bao phủ những cao thủ của hệ phái tự do bên dưới chân núi vào bên trong, mỗi vầng sáng chính là một lĩnh vực.

Trong mắt Phong Tôn lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, thân hình nhoáng lên, hóa thành một luồng gió nhập vào trong bầu trời phía trên đỉnh đầu. Từ trong mây đen, một vầng sáng vô hình mở rộng ra, bao phủ lấy những cao thủ của hệ phái tự do trong phạm vi mấy trăm dặm bên dưới, từng luồng khí lưu trắng xóa chuyển động bên trong, khí lưu lướt qua, huyết nhục tung tóe, tiếng kêu thảm vang lên không dứt…

– Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Phàm là những kẻ thối lui, bổn tọa sẽ mở một mặt lưới, tha các ngươi một mạng. Nếu như còn vọng tưởng đối kháng với Phong tộc ta, giết không cần hỏi!

Giọng nói lạnh lẽo của Phong Tôn như một tiếng chuông đêm truyền khắp tứ phương.

Ngay khi vầng sáng khổng lồ nửa trong suốt nối liền với trời vừa xuất hiện, bốn phương đều kinh động, từng bóng người nhanh chóng lao về nơi vầng sáng vừa xuất hiện…

– Hắn đang muốn lập uy.

Trong đêm tối, có người lẩm bẩm.

……

– Phong Tôn, hi vọng ngươi vẫn khoẻ!

Một giọng nói từ tốn vang lên bên ngoài dãy núi, mới nghe còn như ở ngoài ngàn dặm, nhưng thoáng chốc đã gần đến như bên tai. Trong hư không, Phong Vân Vô Kỵ mặc áo bào trắng, cùng với Kiếm Thánh Tây Môn Y Bắc và Kiếm Ma Độc Cô Vô Thương xuất hiện tại hướng đông dưới bầu trời đêm.

– Phong Vân Vô Kỵ!

Trong vầng sáng lĩnh vực, Phong Tôn giật mình, lập tức giận dữ nói:

– Bổn tọa vốn có ý cùng ngươi kết làm huynh đệ, chung hưởng thiên hạ, không ngờ ngươi không thuận theo thì thôi, lại còn đối địch với bổn tọa khắp nơi. Được, được… Nếu như ngươi đã đến, bổn tọa sẽ nợ mới nợ cũ tính chung một thể, dứt khoát kết liễu ngươi.

– Phải không? Vậy còn trẫm thì sao? Có phải ngươi cũng muốn kết liễu bổn tọa luôn một thể?

Một giọng nói lạnh lẽo như sương vang lên từ phía đông bắc. Bên dưới từng điểm sao trời, được một đám chiến tướng vậy quanh, Chiến Đế đạp bước hư không chậm rãi từ bầu trời hạ xuống, đế bào rộng thùng thình trong gió đêm tung bay phần phật, vẻ mặt lạnh lùng, vô hình trung có một loại uy nghiêm và khí độ chấn nhiếp người.

Nhìn thấy Chiến Đế đột nhiên xuất hiện, trên mặt Phong Tôn bỗng xuất hiện thần sắc hoảng sợ, giống như một loại bản năng, liên tục lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt kinh hãi nhìn Chiến Đế không hề có biểu tình.

– Ngươi, ngươi sao lại đến đây?

Cho dù là một kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được, lúc này Phong Tôn vô cùng e ngại Chiến Đế.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng ngạc nhiên. Phong Tôn vừa rồi còn khí thế không ai sánh nổi, nhưng vừa nhìn thấy được Chiến Đế lại tỏ ra vô cùng sợ hãi. Có lẽ trong khoảng thời gian này, Phong tôn mặc dù khống chế Chiến Phi, nắm chặt mệnh môn của Chiến Đế, nhưng Chiến Đế cũng tuyệt đối không để cho hắn quá dễ chịu.

Ngẫm nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ liền suy đoán, dựa vào tính cách của Chiến Đế, có lẽ bởi vì Chiến Phi cho nên đã có một chút thỏa hiệp đối với Phong tộc, nhưng cũng chỉ là thỏa hiệp một chút mà thôi, nếu như muốn Chiến Đế làm theo ý mình, không thể dễ dàng như vậy. Trong khoảng thời gian này, có lẽ Phong Tôn cũng không thoải mái như hắn tưởng tượng.

– Thiên hạ này còn có nơi nào mà trẫm không thể đến?

Chiến Đế phất tay áo, nhìn chằm chằm vào Phong Tôn, lạnh lùng nói.

– Phong Tôn! Chiến Đế tự có bổn tọa đối phó, ngươi không cần lo lắng!

Một giọng nói hùng hồn từ trên bầu trời vang lên. Ánh chớp biến ảo, bầu trời phía đông như bị trét lên một lớp mực đen, ảm đạm không ánh sáng.

“Xoẹt xoẹt!”

Từng tiếng xé gió từ sâu trong màn đêm vang lên, thanh âm từ thấp đến cao, cuối cùng trở nên đinh tai nhức óc. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục ngọn lửa to lớn màu xanh đậm như vẫn thạch gào thét trên bầu trời, tà tà bắn xuống, trong tiếng rít còn mang theo thanh âm của phiến giáp chuyển động.

“Ầm ầm ầm…”

Từng đoàn ánh lửa từ không trung rơi xuống mặt đất dưới chân núi. Mọi người chỉ cảm thấy sơn xuyên dưới chân chấn động, sau đó là luồng khí tức cường hãn từ nơi đoàn lửa màu xanh đậm rơi xuống mãnh liệt bốc lên.

“Két két két!”

Tiếng ma sát của phiến giáp kim loại vang lên bên dưới chân núi. Từng bóng người cao lớn từ trong ánh lửa bên dưới chân núi đứng lên, những mũi nhọn vươn ra từ lưng và khuỷu tay trong ánh lửa màu xanh đậm tán phát ra từng luồng sáng lạnh.

“Bình!”

“Bình!”

Mấy chục nam tử mặc giáp đen toàn thân bốc cháy hỏa diễm tiến về phía về đỉnh núi, sau mấy chục bước, thân hình bỗng nhoáng lên, trở nên mơ hồ, lại xuất hiện phía sau Phong Tôn.

Bóng đen trên bầu như thủy triều từ bốn phương tám hướng co rút lại tại một điểm trên đỉnh núi. Khi màu đen sền sệt trên bầu trời phía đông nhập vào một điểm đỉnh núi, ba bóng người cực kỳ cao lớn tạo thành thế tam giác xuất hiện tại đỉnh núi, một cỗ khí tức âm lãnh như kim loại từ trên thân thể ba người khuếch tán ra.

Phía sau ba người cao lớn mặc khôi giáp này là một phiến đen kịt dày đặc không tan, từng đạo khí đen hỗn loạn bắn về bốn hướng, phát ra thanh âm quỷ thét ma gào, cực kỳ chói tai, khiến cho nghe người cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Người cầm đầu cao gần hai trượng, so với những người bình thường chung quanh cao hơn không chỉ một chút, ngay cả Chiến Đế cũng không cao đến ngực của người này.

Trên khải giáp đen kịt có những hoa văn phức tạp màu xanh đậm, hỏa diễm màu xanh đậm kia chính là từ trên hoa văn phát ra. Phía sau người, từng sợi tóc đen thô dài từ bên dưới giáp che mặt đâm ra, phiêu tán trong gió.

Nhìn thấy ba người này, con ngươi của Chiến Đế bỗng nhiên co rút lại một chút, lạnh lùng nói:

– Là ngươi! Các ngươi còn dám xuất hiện sao?

Sau khi những bóng người quỷ dị này xuất hiện, vẻ mặt của Phong Vân Vô Kỵ vẫn bình tĩnh, chỉ im lặng nhìn bọn họ. Sau một lát, hắn đột nhiên nhìn chằm chằm vào một gã nam tử toàn thân bao phủ trong giáp đen đứng phía sau người cầm đầu, trầm giọng nói:

– Là ngươi!

Ban đầu sự chú ý của ba người này vẫn tập trung vào Chiến Đế, theo như bọn họ thấy, Chiến Đế mới là đối thủ đáng quan tâm nhất , cho đến khi Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên nói ra thân phận của bọn họ.

– Thiên Ma tộc!

Ba người khẽ giật mình, đồng loạt quay đầu lại, trong khải giáp đen kịt, ba luồng ánh sáng lạnh lẽo đồng thời tập trung vào trên người Phong Vân Vô Kỵ.

“Vù!”

Gió lớn bỗng nhiên nổi dậy, ba luồng khí tức mờ mịt xẹt qua hư không, tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ. Những nơi khí đen như có như không tràn qua, hư không vặn vẹo, bên trong phát ra khí tức cực kỳ tà ác.

Tây Môn Y Bắc nhướng mày, tay phải giơ ra, muốn rút kiếm xuất thủ.

Phong Vân Vô Kỵ đưa tay cản lại:

– Tạm thời không cần xuất thủ, ta có thể đối phó được.

Từng luồng khí tức vô hình từ trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ phát ra, nhanh chóng khoách triển đến trong phạm vi trăm trượng.

Gió nhẹ thổi vào mặt, Tây Môn Y Bắc chỉ cảm thấy bên tai vang lên từng trận thanh âm như biển gầm, trong xa xăm, dường như thân thể đang đứng trong một phiến đại dương mênh mông vô tận.

Từng luồng khí tức tà ác tràn vào phiến hư không này liền giống như trâu chìm xuống biển, biến mất vô ảnh vô tung…

Trong mắt thủ lĩnh Thiên Ma tộc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, đột nhiên cười nói:

– Phong Vân Vô Kỵ! Bổn tọa trái lại rất xem thường ngươi.

– Vậy sao? Bởi vì ngươi là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc à?

Phong Vân Vô Kỵ nhếch miệng cười.

Ba người trầm mặc không nói, một lát sau người kia mới lên tiếng:

– Ta không phải là thủ lĩnh của Thiên Ma tộc. Rất nhiều người đều biết thủ lĩnh của Thiên Ma tộc là ai.

Chọn tập
Bình luận