Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 421: Kiếp Ma, Vạn Ma Triều Tông

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Sát Lục, Hấp Tinh phá vực

Kiếp Ma đao vẽ ra một vết tích như vô hình giữa hư không, trên trời cao chỉ nghe một tiếng sét kinh hoàng. Theo thế của một chiêu kia, cuồng phong nổi lên khắp nơi, mây đen cuồn cuộn nương theo những luồng điện tím to bằng cánh tay từ bốn phương tụ lại. Dưới ánh chớp chiếu rọi, Kiếp Ma đao từ trong u ám chiết xạ ra một luồng đao quang lạnh lẽo, theo vạn đạo điện bạc nhẹ nhàng giơ lên giữa hư không.

“Ầm!”

Bầu trời khi sáng khi tối, một cỗ lực lượng hạo hàn như tinh không vận chuyển chặn đứng công kích của đám nghịch thần giả ngay bên ngoài cơ thể. Trên không trung, mái tóc của Phong Vân Vô Kỵ như những con rắn không ngừng uốn lượn, áo bào đen tung bay phần phật, hình dáng giống như ma thần nơi địa ngục ghé thăm thế giới. Chân đạp mạnh, mặt đất bên dưới theo đó nứt ra, trong phút chốc gồ lên, cùng với những tiếng răng rắc. Theo thế của Kiếp Ma đao vung lên, mọi người chỉ nghe một tiếng nổ lớn long trời lở đất, trong chu vi trăm dặm đất bằng dậy sóng. Kiếp Ma đao cuốn về phía không trung, khói bụi mờ mịt như sương, từng khối đất lớn bắn lên tung tóe. Tiếng ấy còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng gầm hoang lạnh tựa như vạn ma gào thét vọng ra từ sâu trong hư không…

“Gào!”

Tiếng rống dài ấy khiến chúng ma tâm thần chấn động, huyết khí cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể, từ trong xa xăm chỉ cảm thấy một luồng uy thế và áp bức vô thượng uy đập vào mặt. Chúng ma nhìn lại thật kỹ, lại thấy trong đám sương mù như biển gầm kia, một đạo ánh sáng đen kịt thâm trầm đích từ sâu trong hư không tràn ra, vặn vẹo biến hóa, trong nháy mắt đã hóa thành một gã ma thần to lớn đội trời đạp đất. Gã Ma thần nọ toàn thân đen kịt, mờ mờ ảo ảo, nhưng hai điểm sáng lạnh trên hư không khoảng vài trăm trượng lại vô cùng chói mắt, được mây đen và những tia điện bạc trên đỉnh đầu làm nổi bật càng khiến kẻ khác sợ hãi không thôi…

“Đinh!”

Một tiếng đao ngân thẳng phá bầu trời. Thị Huyết chi ma sắc mặt đại biến, dưới chân xê dịch, một bước lui ra mấy trăm trượng. Ngay lúc hắn thối lui, nơi hư không u ám bỗng nhiên hiện ra rất nhiều bóng ma, kích thước không đồng nhất, đều trầm mặc không lên tiếng, nhìn về phía bóng ma đội trời đạp đất, uy thế không ai sáng bằng giữa hư không cúi đầu triều bái.

“Ầm ầm!”

Không có dấu hiệu báo trước nào, một đạo đao quang đen kịt xuyên suốt thiên địa, với tốc độ siêu việt tư duy từ trời cao chém xuống, phân thiên địa thành hai phần từ trên xuống dưới. Vùng đao khí lướt qua, chẳng kể mây trên cao hay mặt đất, đều hiện ra một khe hở thật lớn. Bầu trời giống như sóng nước gợn chập chờn một thoáng, sau đó hết thảy nghịch thần giả hai bên vết nứt to lớn đều biến mất chẳng còn dấu vết. Toàn bộ thân thể, linh hồn, kể cả thần cách của bọn chúng dưới một đao này đã hoàn toàn tan rã vô thanh vô tức. Trên mặt đất, lấy Phong Vân Vô Kỵ làm ranh giới, từng mảng đất lớn hai bên trái phải đều hóa thành tro bụi.

Phía sau, Mã Phi Lạc Tư cùng Tạp Cổ La Tư sắc mặt ngơ ngác, bắp thịt toàn thân căng cứng, dường như không thể tin những gì xảy ra trước mắt là sự thật. Cảnh tượng ấy giống như ngày tận thế, khiến cho chúng nghịch thần giả phía sau bọn họ tựa hồ đã hóa thành gỗ đá, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, không thốt lên lời.

Cách một quãng xa, Thị Huyết chi ma bởi vì quá độ sợ hãi mà toàn thân run rẩy. Hắn càng nghĩ lại càng sợ hãi: “Vừa rồi chỉ cần đứng phía trên một bước, vậy thì trong số những kẻ hóa thành bụi phấn, ngoài những nghịch thần giả phải khổ công thu phục ra thì còn có cả mình rồi. “

Thị Huyết chi ma sợ hãi nhìn Phong Vân Vô Kỵ lãnh khốc đến cực điểm giữa không trung như nhìn thấy thần ma, cổ họng khô đắng khiến hắn không ngừng nuốt nước bọt, lẩm bẩm:

– Điều này… không thể nào…

“Một ma tộc chưa từng sở hữu lĩnh vực, lại có thể phát huy lực công kích đến mức độ kinh người như vậy!” – Thị Huyết chi ma không lạnh mà run, vốn tưởng mọi chuyện có thể dễ như trở bàn tay, cho rằng thực lực của kẻ này chỉ nhìn một cái là hiểu rõ, nhưng đột nhiên tất cả lại như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ không thể nhìn ra…

Mái tóc dài sau đầu Phong Vân Vô Kỵ phất phơ, vẻ mặt oai nghiêm. Bóng ma phía sau lưng vẫn còn chưa mất, phần cổ từ từ chuyển động, trong mắt như có hai ngọn lửa đang bùng cháy.

“Bình!”

Thị Huyết chi ma vừa muốn vung đao, bất chợt nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo vô tình, giết chóc vô biên của Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung, một luồng đao ý vô tận phá không mà tới, đánh thẳng vào trong ý thức hải của hắn…

“Phụt!”

Một búng máu từ miệng phun ra, trên thân thể nhiều chỗ nứt toác. Thị Huyết chi ma kêu thảm một tiếng, không có dấu hiệu báo trước, thân thể như diều đứt dây bị quẳng lên hàng trăm trượng. Luồng đao ý kia vô cùng hùng hậu và bá đạo, với năng lực của hắn cũng không thể chống đỡ nổi.

“Làm sao có thể? Vì sao?… Vì sao? Hắn rõ ràng không bằng ta, vì sao ta lại không có sức phản kháng? Vì sao?… Vì sao?… Vì sao lại lâm vào tình thế này?” – Trong khoảnh khắc thân thể bị ném đi, trong lòng Thị Huyết chi ma điên cuồng hét lên, một cảm giác không cam lòng và nghi hoặc cực độ bao phủ trong tâm hắn.

“Ầm!”

Phong Vân Vô Kỵ lặng lẽ không nói, ngẩng đầu sải bước giữa hư không, mỗi bước lại là trăm trượng. Bên dưới chân, hư không lưu lại một vết chân như thực chất. Phía sau, bóng ma như hình với bóng cũng in xuống những vết chân to lớn rõ ràng trên mặt đất ngay dưới khoảng không lưu lại vết chân kia.

“Keng!”

Kiếp Ma đao rung động, một luồng sát cơ vô tận đánh xuống, Phong Vân Vô Kỵ cũng muốn một chiêu giết chết Thị Huyết chi ma.

– Chờ đã!

Thị Huyết chi ma hai tay run run đưa quá đỉnh đầu, hít sâu một hơi, kìm chế nỗi sợ hãi vô hạn trong lòng, toàn thân run rẩy, cả kinh kêu lên:

– Ta nguyện ý thần phục, ta nguyện ý thần phục! Xin đừng giết ta! Ta nguyện ý thần phục!

– Hừ!

Phong Vân Vô Kỵ áo bào bay phất phới, nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên đạp một chân xuống. Bóng ma phía sau cũng thuận theo, một vết chân dài đến mười trượng từ không trung đạp xuống. Thị Huyết chi ma gào lên một tiếng đau đớn, nhưng vì sợ hãi Kiếp Ma Đạo gặp thần giết thần, gặp ma giết ma của Phong Vân Vô Kỵ, cho nên không dám phản kháng, để mặc cho một cước kia từ trên đỉnh đầu đạp xuống. Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, mặt đất rung chuyển, Thị Huyết chi ma chân tay mở lớn hệt như một con ếch, bị đạp sâu vào trong lòng đất. Sau đó, giọng nói lạnh lẽo vô tình của Phong Vân Vô Kỵ mới từ đỉnh đầu vang lên:

– Ngươi thật sự thần phục sao?

– Ta thật sự thần phục!

Trên đỉnh đầu, đao ý lay động tâm thần của Kiếp Ma Đạo vẫn còn chưa mất. Dưới cường thế không thể không cúi đầu, Thị Huyết chi ma bất chấp đau đớn, vội vã phát ra một loạt lời thề độc, lại đem một tia hồn phách giao cho Phong Vân Vô Kỵ để bày tỏ lòng trung.

Thị Huyết chi ma xưa nay chẳng phải kẻ thiện lương gì, giết chóc thành ma, từ trước đến giờ đúng là “giết ma như ngóe”. Có điều đó đều là giết kẻ khác, tự nhiên là vui sướng, nhưng nếu như bị người khác giết vậy thì lại chẳng vui vẻ gì.

Chỉ nhìn qua một lần là đã biết không thể địch lại được Sát Lục Chi Chủ trước mắt, Thị Huyết chi ma quyết định lựa chọn thần phục.

Từng giọt mồ hôi lạnh từ trán Thị Huyết chi ma chảy xuống, thân thể khẽ run lên gần như không thể nhìn thấy, trong lòng vô cùng sợ hãi đã cực: “Chẳng trách các Hắc Ám Quân Chủ lại đặc biệt thành lập một sở Ám Tài, hại nhiều người chúng ta bị ném đến vùng đất bỏ hoang khỉ ho cò gáy này… Thật là đáng sợ, còn chưa nắm được lĩnh vực, vậy mà đã có lực lượng hủy thiên diệt địa cỡ này, nếu như chờ hắn tiến thêm một bước… may là…”

Nhất thời, trong lòng hắn trở nên lạnh ngắt, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

“Cheng!”

Kiếp Ma Đao đã thu vào tay áo. Phong Vân Vô Kỵ vung tay lên, mây đen dày đặc khắp trời như kênh rạch bị phân ra, trong nháy mắt rút đi sạch sẽ.

– Lưu ngươi một mạng?

Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm nói:

– Có gì không thể? Ngươi có tác dụng gì với ta?

Đao ý mạnh mẽ của Kiếp Ma Đao vẫn từ xa nhắm vào Thị Huyết chi ma. Trong lòng Thị Huyết chi ma sợ hãi, vội vã quỳ xuống nói:

– Chủ nhân, nếu như ngài muốn chinh phục vùng đất bỏ hoang này, ta có thể giúp ngài. Ngoại trừ những bộ hạ này, ta còn có một bộ phận khác, bọn họ cũng sẽ gia nhập vào dưới trướng chủ nhân, giúp chủ nhân một tay. Xin chủ nhân cho phép ta đi theo!

– Ồ?

Phong Vân Vô Kỵ trong mắt chợt lóe sáng:

– Nếu là như vậy, ngươi cũng không cần phải đi theo ta. Ngươi hãy triệu tập nhân mã của ngươi! Mặt khác, ta sẽ cho ngươi thêm một đội quân…

Phong Vân Vô Kỵ chỉ về phương bắc, uy nghiêm nói:

– Ngươi hãy thống lĩnh đội ngũ này thay bổn tọa chinh phạt phương bắc. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Chỉ cần không chịu gia nhập vào dưới trướng bổn tọa, giết không cần hỏi!

– Vâng thưa chủ nhân!

– Khẩu khí thật lớn!

Từ phía đông dâng lên mây đen cuồn cuộn, một bóng ma to lớn đạp giữa không trung mà đến:

– Nghe danh Sát Lục chi chủ đã lâu, chính là kẻ ngang tàng hung ác nhất Ma giới, ngay cả Hắc Ám Quân Chủ cũng dám giết. Bổn tọa cũng muốn xem, ngươi dựa vào cái gì mà được xưng là vua của giết chóc. Chỉ là thân ma trùng hèn mọn, vậy mà lại dám buông lời cuồng ngạo!

Phong Vân Vô Kỵ rùng mình, nhìn lại phía xa, chỉ thấy người nọ đang ẩn thân trong sương mù, không nhìn thấy rõ ràng.

Thân của ma trùng chính là bí mật của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lại bị người khác liếc mắt đã nhìn thấu, công lực như vậy cường đại đến mức nào? Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy giống như trần trụi trong gió, không còn một chút bí mật nào, một cỗ sát khí cường liệt bất giác dâng lên trong lòng.

“Kẻ này phải trừ!” – Ánh mắt của hắn nhanh chóng lướt qua hai bên, lại thấy mọi người vẻ mặt ngỡ ngàng, hiển nhiên là không hiểu ý nghĩa của hai chữ “ma trùng”, chỉ có Thị Huyết chi ma là hơi ngẫm nghĩ.

– Thứ không nên biết ngươi tốt nhất là đừng biết, có biết cũng làm như không biết cho bổn tọa, hừ!

Thanh âm của Phong Vân Vô Kỵ nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng truyền đến trong tai Thị Huyết chi ma vẻ mặt đang trầm tư lại vang vọng như chuông nhạc. Thị Huyết chi ma toàn thân kịch chấn, ngẩng đầu lên, cứng họng nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ giữa không trung, lại vừa vặn nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ quay đầu đi.

– Kẻ tới là ai? Lại có gan xuất hiện trước mặt bổn tọa. Đã biết thân phận bổn tọa là Sát Lục chi chủ mà còn dám hiện thân, chẳng lẽ ngươi có chỗ dựa gì? Hừ, bổn tọa cũng muốn xem, ngươi dựa vào cái gì mà dám càn rỡ trước mặt bổn tọa!

– Ha ha ha…

Người đến đứng cách xa Phong Vân Vô Kỵ ngoài trăm trượng, cũng không tới gần, lúc này cười cuồng dại nói:

– Thị Huyết chi ma, bổn tọa vốn thấy ngươi cũng là một nam nhân, không ngờ lại nhát gan như vậy, ngay cả một kẻ không có lĩnh vực cũng khiến cho ngươi sợ đến hồn bay phách tán. Hừ! Sát Lục chi chủ thi sao? Mỗi một đoạn thời gian đều sẽ có một Sát Lục chi chủ xuất hiện. Bổn tọa không có hứng thú với những kẻ khác, chỉ rất thích giết chết Sát Lục chi chủ, sau đó hút sạch máu của hắn, phân thây hắn, lại lấy xương hắn nấu thành thuốc. Hà hà, Sát Lục chi chủ dám giết cả Hắc Ám Quân Chủ, còn bổn tọa lại giết chết Sát Lục chi chủ, như vậy chẳng phải bổn tọa còn lợi hại hơn so với Hắc Ám Quân Chủ sao? Ha ha ha…

– À! Thì ra là một tên rác rưởi!

– Ngươi nói cái gì?

Người vừa đến giận tím mặt.

– Thứ rác rưởi như ngươi, cũng chỉ có thể xưng vương tại cái nơi rác rưởi này. Nói không ngoa, nếu như thật sự đối mặt hắc ám quân Chủ, cũng chỉ biết ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Người thừa kế Sát lục cũng không phải là Sát Lục chi chủ, giết chết những phế vật trước ta thì có là gì, bổn tọa cũng chẳng thừa nhận những phế vật đó.

Phong Vân Vô Kỵ lãnh khốc nói.

– Hà hà, có ý tứ!

Người nọ liên tục cười nhạt:

– Theo như bổn tọa thấy, ngươi cũng chỉ là một tên không biết trời cao đất rộng. Có một bộ đao pháp lực công kích mạnh thì đã sao? Không có lĩnh vực chính là kẻ yếu! Những kẻ yếu như ngươi, từ trước đến giờ bổn tọa giết một tên không nhiều, giết hai tên cũng không ít.

– Phế vật.

Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quát lớn giọng khinh thường.

– Muốn chết!

– Hừ, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào mới được xem là kẻ mạnh! Lĩnh vực là cái gì? Bổn tọa nhường ngươi ba phần, cho ngươi cuốn vào lĩnh vực thì đã sao? Kẻ mạnh, chính là cho dù không có lĩnh vực, giết người cũng không cần suy nghĩ.

“Ầm!”

Không hề có một tiếng động, trời đất bỗng tối sầm lại. Một đạo ánh sáng hình cung lóe lên, đường nét của lĩnh vực đen kịt chợt hiện lên trong mắt của mọi người, sau đó biến mất vô ảnh vô tung…

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên phía sau, Phong Vân Vô Kỵ bỗng xoay người, đập vào mắt chỉ thấy ma khí cuồn cuộn từ đỉnh đầu vạch xuống. Giống như phản ứng bản năng, hắn cố sức tung ra một quyền.

“Rắc rắc!”

Một chiêu, chỉ đúng một chiêu, đòn đánh ra của Phong Vân Vô Kỵ hoàn toàn tan vỡ, công kích có sức mạnh như dời non lấp bể kia đánh mạnh vào người hắn. Những tiếng răng rắc giòn giã vang lên trong cơ thể, vô số xương cốt gãy vỡ, thân thể hắn bị cỗ lực lượng nghiêng trời lệch đất kia đánh bay ra xa như diều đứt dây.

– Hừ! Ngươi không phải tin tưởng vào lực lượng tuyệt đối sao? Lĩnh vực này gọi là thập bội lĩnh vực không gian, trong không gian này thực lực của bổn tọa có thể phát huy gấp mười lần. Bổn tọa sẽ cho ngươi hiểu biết một chút thế nào mới gọi là lực lượng tuyệt đối, hừ… Cuối cùng, tiện thể tiễn ngươi một đoạn đường!

Dứt lời, từ sâu trong âm u, một đòn công kích hùng hậu lại đánh tới. Không gian nổ tung, luồng công lực hắc ám như thủy triều rợp trời kín đất, như đang trải qua ngày tận thế. Những nơi mà nó đi qua, Phong Vân Vô Kỵ nghe được rõ ràng tiếng của không gian vỡ vụn, giống như một tấm thủy tinh lớn đang vỡ nát.

Mặc dù thân thể chưa hề đạt tới Thần cấp, nhưng từ khi còn là ma trùng, thần thức của Phong Vân Vô Kỵ đã sớm đạt đến Thần cấp rồi. Sau khi luyện đến Sát Lục ma quyết tầng thứ hai, cảm nhận của hắn đối với quy tắc lại càng tăng mạnh, mặc dù vẫn không thể bắt tất cả giống như Bổn Tôn nắm, nhưng cũng có thể cảm giác được đại khái quy tắc vận hành trong phiến lĩnh vực này.

Những quy tắc dày đặc ở nơi này lại hiện ra với một hình dáng vặn vẹo dị thường, chính loại uốn khúc không biết tên này đã khiến cho thực lực đối phương tăng lên gấp nhiều lần. Theo phán đoán của Phong Vân Vô Kỵ về đối phương trước đó, công lực người này mặc dù cao, nhưng chẳng qua cũng chỉ tương đương với mình, cho dù có mạnh hơn cũng không hơn được bao nhiêu. Nhưng qua một chiêu vừa rồi, hắn rõ ràng cảm thụ được, đó là một loại lực lượng đủ để lay động thiên địa, mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng. Đây cũng không phải là thực lực chân chính của đối phương.

Mắt thấy một đạo công kích hùng hậu khác lại đánh tới, tiếng nổ vang rền chát chúa trong tai, chung quanh tựa như sấm vang chớp giật, áp lực vô hình tăng lên nhiều lần. Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lại là hoàn toàn trấn định, vận một luồng ma khí, theo đó những gân cốt vỡ vụn trong cơ thể trong nháy mắt đều trở về vị trí ban đầu, hai tay nhanh chóng kết ấn trước ngực …

“Ầm!”

Trước mặt lực lượng mênh mông hạo hàn này, ma quỷ cũng tỏ ra nhỏ bé. Chỉ là lực lượng thuần túy, không có bất cứ chiêu thức hoa mỹ gì đáng kể, nhưng lại là thực dụng nhất.

“Rắc rắc!”

Ma khí nồng đậm nhấn chìm Phong Vân Vô Kỵ, một chùm mưa máu từ trong sương mù dày đặc bắn ra tung tóe, mây đen bốn phía như được quét qua. Trong tầng mây rối loạn, một gã Ma tộc thân hình cao lớn đứng giữa hư không, áo choàng tung bay phần phật. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua một đám sương mù chưa tiêu tán, chậm rãi nói:

– Tên thứ một trăm ba mươi bảy, hừ!

– Là một trăm ba mươi sáu…

Một tiếng rên trầm cất lên, ma khí mù mịt nổ tung. Giữa đám sương mù, thân hình Phong Vân Vô Kỵ từ từ hiện ra.

“Làm sao có thể?” – Người vừa đến trợn tròn hai mắt không thể tin.

– Kẻ yếu chính là kẻ yếu, người khác nói gì thì hãy tin như thế.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn tên cao thủ sở hữu lĩnh vực này như nhìn một vật chết:

– Ai nói với ngươi có lĩnh vực là vô địch? Ngu ngốc, biết thế nào là cường giả không? Cường giả, cho dù công lực mất hết, muốn giết chết một tên ngu ngốc cũng chỉ cần một ý niệm là đủ. Mà ta…

– Chính là cường giả như vậy. Còn ngươi…

Phong Vân Vô Kỵ chỉ thẳng vào đối phương cười nói:

– Chẳng qua chỉ là một tên ngu ngốc kiêu ngạo mà thôi.

– Không thể nào, sức ngươi không thể nào chống được công kích gấp mười lần của ta!

Cường giả ma tộc cả giận nói.

– Vì sao ta phải chống!

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:

– Bất cứ quy tắc vận hành nào đều cần có năng lượng duy trì. Bây giờ, để ta nói cho ngươi biết vì sao ta lại là cường giả!

Mái tóc dài của Phong Vân Vô Kỵ không gió tự phất phơ, hình dáng như một thiên thần, tay phải giơ lên quá đỉnh đầu, thanh âm vang vọng khắp không gian lĩnh vực:

– Hấp Tinh đại pháp!

Hấp Tinh đại pháp tầng thứ tám toàn lực xuất thủ.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang thật lớn, trong khoảng trăm trượng quanh người Phong Vân Vô Kỵ, hư không đột nhiên sụp đổ. Dưới lực hút mạnh mẽ, tại bốn phía, ngày càng nhiều hư không sụp đổ vào phía trong. Không gian tan vỡ thành mảnh nhỏ, trở nên âm trầm khác thường, ngay cả ánh sáng cũng không thể xuyên qua.

Năng lượng to lớn của lĩnh vực chảy về phía Phong Vân Vô Kỵ không giới hạn, từng tầng không gian cũng theo đó mà thu hẹp lại về phía người hắn.

– Dừng lại!

Gã ma tộc có lĩnh vực sợ hãi, gầm lên giận dữ, công kích gấp mười lần lại lần nữa xuất thủ …

– Tự rước lấy nhục!

Thân hình Phong Vân Vô Kỵ hạ xuống, sau đó mang theo năng lượng khổng lồ vừa hấp thu được vọt lên trời. Trong cơ thể của hắn, chân khí và năng lượng khổng lồ vừa hấp thu đều bắn ra, chính diện nghênh đón công kích của đối phương.

“Ầm ầm!”

Lĩnh vực bùng nổ long trời lở đất, một thân ảnh cường tráng phá vỡ tầng tầng sóng khí như một con cá vẫy đuôi, lao vào sâu trong đoàn không khí hỗn loạn…

“Xoẹt!”

Tiếng vật sắc xuyên qua thân thể vang lên, “phụt” một tiếng, máu tươi bắn ra tung tóe. Phong Vân Vô Kỵ một tay nắm chặt cổ kẻ kia, nhấc hắn lên, tay còn lại dùng làm đao trực tiếp chém vào lồng ngực của hắn, bàn tay xuyên qua ngực lộ ra phía sau…

– Khục khục…

Cường giả có lĩnh vực hai mắt mở thật to như chuông đồng, trong cổ họng vang lên tiếng lẩm bẩm, máu tươi như những khe suối từ trong miệng ồ ồ chảy xuống:

– Không… không thể…

– Chuyện không thể còn nhiều lắm.

Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói, tay phải xuyên qua ngực nắm chặt lại, Hấp Tinh đại pháp trực tiếp tác dụng lên thân thể. Tên cường giả cản đường lúc này như một chiếc bình bị nắn mạnh, thân thể nhanh chóng lõm vào phía trong, co rút lại…

“Ầm!”

Ngay khi co rút đến cực điểm, xương thịt y bị vỡ nát, như khói hoa tứ lạc. Chỉ còn một viên thần cách màu hoàng kim, bán thấu đảm lưu lại trong tay Phong Vân Vô Kỵ.

Khi co rút lại đến cực điểm, xương thịt y bị vỡ nát, như pháo hoa bắn ra, chỉ còn một viên màu vàng óng nửa trong suốt lưu lại trong tay Phong Vân Vô Kỵ.

– Hừ! Đúng là tự tìm đường chết!

Phong Vân Vô Kỵ lắc lắc ma huyết trên tay, sau đó nhét thần cách kia vào người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

– Khục khục!

Trên mặt đất, cái cổ của Thị Huyết chi ma cứng ngắc nhìn lên bầu trời, trong cổ họng phát ra những tiếng lí nhí, sắc mặt tái mét.

– Thị Huyết chi ma, ngươi còn chờ cái gì?

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại, thanh âm như một hầm băng lạnh:

– Cách ba ngày báo cáo với bổn tọa hồi báo một lần.

Thị Huyết chi ma tâm thần chấn động, kinh sợ nói:

– Thuộc hạ sẽ lập tức đi làm!

Dứt lời hắn liền nhanh chóng đứng dậy, hóa thành cầu vồng bay đi. Phong Vân Vô Kỵ tiện tay phất lên, gần ngàn sát lục giả liền bước theo sau.

Đợi sau khi Thị Huyết chi ma rời đi, Phong Vân Vô Kỵ mới nhắm mắt lại. Phá vỡ lĩnh vực của đối phương, năng lượng mà hắn hấp thu được rất nhiều, dựa vào tốc độ chuyển hóa của Hấp Tinh đại pháp cũng cần tốn chút thời gian.

Phong Vân Vô Kỵ đứng giữa không trung, trầm mặc không lên tiếng, đám sát lục giả bên dưới cũng đứng im bất động.

“Tư tư!”

Một loạt tiếng động dị thường vang lên, từng đường vân màu vàng nhạt từ giữa trán Phong Vân Vô Kỵ tao thành hình vòng xoáy lan ra các bộ phận khác trên thân thể, hình thành một bộ hoa văn quỷ dị. Trong xa xăm như có tiếng gầm gừ vang dội truyền ra từ hư không…

Rất lâu sau, Phong Vân Vô Kỵ mới mở mắt ra, một phiến tinh mang lướt qua trong mắt. Công lực y vừa tự nâng cao không ít. Gần như đồng thời, Mã Phi Lạc Tư thấy những phù văn vừa hiện trên người Phong Vân Vô Kỵ đã ẩn vào cơ thể, biến mất không thấy nữa, mọi thứ lại giống hệt như lúc ban đầu!

Một lúc sau Phong Vân Vô Kỵ mới mở mắt ra, trong mắt chợt lóe sáng. Công lực của hắn lại tự tăng lên không ít. Gần như đồng thời, Mã Phi Lạc Tư nhìn thấy những phù văn vừa hiện ra trên người Phong Vân Vô Kỵ đã ẩn vào cơ thể, biến mất không thấy nữa, mọi thứ lại giống hệt như lúc ban đầu.

– Giết!

Phong Vân Vô Kỵ chỉ về hướng đông, hạ thẳng xuống.

– A!

Mọi người đều rung kích hưởng ứng. Tiếng bước chân rầm rập nhằm hướng đông thẳng tiến. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy, một nhánh sát lục đại quân khác đang tiến về phương bắc…

Trả Lời Với Trích Dẫn

Chọn tập
Bình luận