Diệu vận Thiên Ma, nhìn thấu huyền cơ
Ý thức tồn tại, bức máu hủy ước
“Chủ nhân… không nên… tôi nguyện ý thần phục…” – Bản năng đích nguy hiểm khiến cho Linh hồn Sát Lục đột nhiên hạ mình khuất phục, giọng nói vốn bình thản lúc này lại mang theo một chút kinh hoàng.
“Muộn rồi…” – Giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ lạnh lẽo vô tình, ẩn ước mang theo sự hung bạo cực độ…
Khí tức của Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên từ trong hư không biến mất. Ở nơi xa, Luyện Ngục chi vương vừa mới đạt thành khế ước với Phong Vân Vô Kỵ đang chìm trong giết chóc và cướp đoạt vô tận, lúc này chợt cảm thấy một bên khác của khế ước xảy ra biến hóa, trong lòng cả kinh, tạm thời bình tĩnh lại…
Vực Ngoại Thiên Ma Thiên là nơi huyền diệu nhất mà Phong Vân Vô Kỵ đi qua trước khi phân thần, là thiên đường của tâm ma, ở nơi đó Đại Tự Tại Thiên Ma đã tặng cho hắn một bộ Thiên Ma tâm pháp. Đối với những ma đầu có ma tính mạnh mẽ, Thiên Ma tâm pháp này chính là công quyết huyền diệu nhất, đệ nhất phân thần thậm chí còn cảm thán rằng nó được tạo ra để dành cho mình.
Thiên Ma thần thông, về mặt xuyên vượt không gian và đạo của linh hồn có thể xem là công pháp hàng đầu. Từ khi đến vùng đất bỏ hoang, mặc dù không thể từ trong Thiên Ma thần thông tìm được phương pháp ra ngoài, nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại có thu hoạch ý muốn, đó là Thiên Ma Ngoại Tướng.
Chỉ là trong khoảnh khắc, thân thể Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thành hư ảo, dao động của linh hồn không ngừng biến đổi…
“Ong!”
Cách đó không xa, Sát Lục chiến giáp đứng thẳng như người đột nhiên phát ra tiếng ong ong, sau đó chậm rãi xoay lại, đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ…
Trong khoảnh khắc, một tiếng rồng ngâm vang lên. Từ bên trong Sát Lục chiến giáp, một luồng khí to lớn mờ mịt hình rồng phá giáp bay ra, tại hư không chuyển hướng bay về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Làm sao có thể… Không, đó là của ta!” – Trong Sát lục mũ giáp vang lên tiếng kinh hô, sau đó một luồng ý thức cường liệt phát ra. Kình khí hình rồng đang bay về phía Phong Vân Vô Kỵ lại chuyển hướnh, bắn về phía Sát Lục mũ giáp trong hư không. Sau một tiếng rồng ngâm vang vọng, luồng sát lục khí tức mờ mịt hình rồng kia như nuốt chửng nhập vào trong mũ giáp…
“Quả nhiên là có chuyện…” – Sau khi biến hóa, giọng nói của Phong Vân Vô Kỵ trở nên vô cùng quái dị, mỗi một từ nói ra thanh âm đều không giống nhau, hoặc khàn khàn, hoặc vang dội, hoặc trầm thấp, hoặc như kim loại va chạm… đến cuối cùng, lại là giống như thanh âm của linh hồn Sát Lục.
Khi một chữ cuối cùng phát ra, hư ảnh mờ ảo bất định của Phong Vân Vô Kỵ và linh hồn Sát Lục ẩn torng Sát Lục mũ giáp lơ lửng giữa hư không đồng thời chấn động, sau đó trở nên cứng đờ…
Khi lợi dụng Thiên Ma Vô Tướng khiến cho sao động linh hồn của mình trở nên giống hệt như linh hồn Sát Lục, trong đầu Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên chấn động, sau đó vô số tin tức thuộc về Linh hồn Sát Lục điên cuồng tràn vào trong đầu. Đây là những tin tức mà hắn đã từng dùng mọi cách truy hỏi, nhưng lại bị linh hồn Sát Lục lấy lý do đẳng cấp không đủ để cự tuyệt…
“Tên khốn khiếp này không ngờ vẫn luôn gạt ta…” – Một thanh âm giận dữ vang lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ. Vô số tin tức phức tạp chôn vùi tất cả tâm tình, cuồng bạo chảy vào trong biển ý thức…
Hai linh hồn trong khoảnh khắc cộng hưởng ký ức khổng lồ…
Ngược theo dòng sông của thời gian, thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi thứ như dừng lại tại một khắc này…
Trong thiên địa như có hai hư ảnh khổng lồ không cách nào tưởng tượng va chạm vào nhau trên bầu trời, từ vị trí giống như bàn tay bắn ra những ánh lửa sáng ngời. Sông núi vỡ tan, trật tự mất cân bằng. Ma tộc dày đặc như châu chấu trên mặt đất, bị trận lửa cường liệt này quét qua lập tức trở nên trống trải, chỉ còn lại tro tàn và một phiến lửa còn chưa cháy hết từ trên trời giáng xuống, theo gió trôi đi. Trong nháy mắt, mưa to dày đặc từ trong mây đen cuồn cuộn đầy trời rơi xuống. Mà tất cả ký ức, lại bắt đầu từ một giọt máu màu vàng kim xen lẫn trong những hạt mưa từ hư không rơi xuống…
Một giọt máu khởi đầu cho một bộ chiến giáp tung hoành Ma giới…
Máu của thần!
Sau một trường ác chiến đẫm máu, khi máu tươi tích tụ như sông biển chảy vào một điểm dưới lòng đất của A Tu La chiến trường, một gã cường giả ma tộc xưng bá một phương đang bay ngang qua đột nhiên ngừng lại, sau đó đào ra khối huyền thiết này từ trong lòng đất. Sau khi trải qua vô số ngày đêm dùng lửa ma rèn luyện, trong một ngày mưa gió sấm chớp, từ trong ngọn lửa rực rỡ Sát Lục ma giáp đã ra đời…
– Ta… chính… là… chủ… nhân… Sát… Lục!
Tại khoảng khắc tên ma tộc kia mang Sát Lục chiến giáp vào, những tia điện màu tím bỗng quấn quanh thân thể, trong đôi mắt trợn trừng hiện lên một ngọn lửa màu đen…
Truyền thừa của Sát Lục ma quyết vô cùng đặc biệt, không có ngọn nguồn. Khi chủ nhân Sát Lục đầu tiên có được Sát Lục chiến giáp, Sát Lục ma quyết phảng phất như từ trên trời rơi xuống, theo sấm chớp xuất hiện trong đầu y. Dựa vào bộ công quyết này, y đã dấy lên giết chóc đầy trời, cuối cùng khiến cho uy danh hung hãn của chủ nhân Sát Lục lan truyền khắp cả Ma giới.
Giết chóc vì danh, chinh chiến vì nghiệp, ngọn lửa làm người hầu, xương khô làm nhân chứng… Khi chủ nhân Sát Lục đời thứ nhất dùng một đao chém chết Hắc Ám Quân Chủ cường đại, toàn bộ Ma giới đều chấn động, cũng chính thức vạch trần truyền thừa của Sát Lục chiến giáp…
Từng hình ảnh hiện lên trước mắt Phong Vân Vô Kỵ: “Giết chóc dài đằng đẵng, điên cuồng thu nạp những kẻ đi theo, Sát Lục đại quân dân dần trở nên cường đại, sau đó lại dần dần biến mất trong lớp bụi của lịch sử, cùng với hàng trăm triệu ma công ma quyết…
Giết chóc, những tiếng la khát máu, sát khí dày đặc và xương khô trùng trùng điệp điệp, đó là cảnh tượng duy nhất ở những nơi mà Sát Lục đại quân đi qua …
Trong các đời vương triều của truyền thừa Sát Lục cũng từng xuất hiện một số thiên tài làm kinh hãi thế tục. Sát Lục vương triều cũng đã từng có thời kỳ huy hoàng nhất. Trong tay của đời chủ nhân Sát Lục đó, toàn bộ Ma giới đều phải rên rỉ dưới gót sắt của vương triều Sát Lục, bọn họ thậm chí còn sáng tạo ra một nền văn minh Sát Lục. Cho dù là những ma đầu hiếu sát cùng thời, nghe đến tên của chủ nhân Sát Lục cũng run rẩy không thôi…
Trong thời kỳ huy hoàng nhất của Sát Lục vương triều, mười ba vị vương triều đại đế đều cúi đầu xưng thần, Hắc Ám Quân Chủ không dám đụng đến, còn chư thần không biết vì sao lại để cho vương triều này tồn tại đến mấy chục vạn năm…
Sau thời kỳ thịnh vượng nhất, truyền thuyết về Sát Lục cũng một đi không trở lại. Sự xuất hiện của sở Ám Tài đã đánh dấu cho việc lá cờ “xương khô và ngọn lửa” không còn xuất hiện tại Ma giới. Càng kỳ quái hơn chính là, từ đó về sau, các đời chủ nhân Sát Lục khi tu luyện Sát Lục ma quyết đến cực cao, lại không cách nào duy trì sự bình tĩnh, từng người tẩu hỏa nhập ma. Tất cả bộ hạ đều bị giết hoặc trục xuất, vương triều Sát Lục đã không còn tồn tại trong lịch sử…
“Trong chuyện này nhất định có vấn đề, không ngờ nó đã che giấu rất nhiều thứ…” – Một sự tức giận dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ…
Những người đi theo Sát Lục, những đại tướng của Sát Lục vương triều dần dần ly tán, biến mất trong dòng sông lịch sử, lẳng lặng ẩn mình chờ cơ hội. Thế nhưng mà, trong trí nhớ của linh hồn Sát Lục, Phong Vân Vô Kỵ lại ít khi thấy những lực lượng ẩn giấu này xuất hiện lần nữa…
Từng bí mật hiện ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ: những thủ hạ vẫn trung thành, chờ đợi đi theo bước chân của chủ nhân Sát Lục… nơi ẩn cư của những thủ hạ cường đại từ thời đời thứ nhất đến đến đời cuối cùng… nơi ghi lại vô số công quyết… nơi chôn giấu của vương triều Sát Lục đã bị Ma giới ãng quên… quy luật xuất hiện của Trọc Thế ma trì… tâm pháp Sát Lục ma quyết tầng thứ ba…
Dưới Thiên Ma Vô Tướng ảo diệu, những bí mật mà trước đây Phong Vân Vô Kỵ có áp bức cũng không thể moi được từ trong miệng linh hồn Sát Lục, lúc này hoàn toàn lộ ra…
“Mau ngừng lại, nếu không ngươi sẽ hối hận…” – Giọng nói vẫn luôn bình thản không dao động của linh hồn Sát Lục đột nhiên trở nên tàn nhẫn hung bạo, không còn giống như một khí linh không có tư tưởng, trái lại giống như một quân chủ hung bạo. Dao động tư duy trong thời gian ngắn biến ảo mấy trăm lần, cố gắng thoát khỏi Phong Vân Vô Kỵ.
Trong lòng bình tĩnh, chỉ với một ý niệm, dao động linh hồn của Phong Vân Vô Kỵ lai biến hóa theo linh hồn Sát Lục, duy trì tần suất giống hệt như của đối phương. Vô số bí mật cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong biển ý thức. Đối với một kẻ mới sinh như Phong Vân Vô Kỵ, mấy tỷ năm ký ức này tuyệt đối là một bảo tàng vô giá. Giống như một đứa trẻ con, hắn không ngừng điên cuồng hấp thu những tri thức quý giá này.
Theo bí mật của Sát Lục tràn vào trong biển ý thức, ma khí mờ ảo bên ngoài cơ thể Phong Vân Vô Kỵ càng thêm dày đặc. Bị nguồn tin tức rộng lớn này kích thích, năng lượng tinh thần của hắn cũng điên cuồng tăng trưởng với tốc độ cực nhanh…
Ma thức không kiêng nể lục lọi trogn ký ức của linh hồn Sát Lục. Đột nhiên trong lúc này, một ấn ký bị phong ấn trong biển ý thức của Linh hồn Sát Lục thu hút sự chú ý của hắn. Đó là một ấn ký được che giấu rất sâu. Ma thức vừa đến gần phong ấn kia, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một cảm giác khó hiểu, giống như có một thứ gì đó rất cường đại đang ngủ say ở nơi này.
Tại khoảnh khắc ý thức chạm nhau, linh hồn Phong Vân Vô Kỵ không tự chủ run lên, nhưng trong nháy mắt liền biến mất. Phong Vân Vô Kỵ thậm chí không rõ vì sao bản năng lại cảm thấy run rẩy, bản tính của ma khiến cho hắn không ngừng công kích phong ấn này, muốn mở ra bí mật bên trong…
“Ầm ầm ầm!”
Trong thời gian suy nghĩ, ma thức của Phong Vân Vô Kỵ đã công kích phong ấn kia mười vạn lần, nhưng phong ấn giống như đá xanh kia lại không hề nhúc nhích, căn bản không cách nào lay động.
“Dừng tay… đó không phải là thứ ngươi có thể đụng vào, ngươi đang tự tìm đường chết đấy!” – Linh hồn Sát Lục giận dữ nói, hai viên tinh thể màu máu trên mũ giáp càng trở nên sáng chói, chiếu rọi một phiến không gian đỏ rực. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Nhưng Phong Vân Vô Kỵ căn bản không để ý. Bản thân linh hồn Sát Lục đã sở hữu quá nhiều bí mật, nhưng không ngờ trong những bí mật đó còn giấu kín một bí mật mà ngay cả Thiên Ma thần thông cũng không thể mở được… Phong Vân Vô Kỵ như phát điên, muốn mở ra bí mật bên trong…
“Dưới mắt của ta, ta quyết không cho phép tồn tại bí mật mà ta không biết…” – Sự kiêu ngạo của ma khiến cho hắn càng phát ra ma thức dày đặc công kích vào phong ấn này…
Phong ấn dù kiên cố đến mấy cũng sẽ có lúc lỏng ra. Trong biển ý thức, phong ấn như đá xanh kia cuối cùng cũng đã lung lay. Nhưng Phong Vân Vô Kỵ không chú ý đến, linh hồn Sát Lục vẫn luôn gào thét đột nhiên lại trở nên yên tĩnh, trong tinh thể màu máu bắn ra ánh sáng mấy trượng ẩn ước mang theo một sự ngỡ ngàng. Không hề có lý do, đao động ý thức của linh hồn Sát Lục đang chậm rãi biến mất…
“Nguy hiểm…” – Phong ấn lỏng ra, Phong Vân Vô Kỵ mừng như điên, nhưng lập tức một cảm giác nguy hiểm đến từ bản năng dâng lên trong lòng. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một luồng lực lượng linh hồn không cách nào so sánh bỗng từ trong đoàn phong ấn kia phát ra. Cùng bạo phá với luồng lực lượng tinh thần kinh khủng kia còn có một linh hồn đang từ từ tỉnh giấc…
“Ta đã cảnh cáo ngươi rất nhiều lần, nhưng ngươi đều đã bỏ qua…” – Một giọng nói tà ác cổ xưa trực tiếp phá vỡ tầng tầng phòng hộ, vang lên từ đáy lòng Phong Vân Vô Kỵ. Đồng thời, một cơn lốc tinh thần hùng hậu từ trong Sát Lục mũ giáp đang lơ lửng tại không trung quét qua. Ý thức của Phong Vân Vô Kỵ đang chìm vào trong biển ý thức của Linh hồn Sát Lục trong nháy mắt bị đánh bật ra …
“Phụt!”
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ tràn đầy kinh ngạc, thân thể như diều đứt dây bị cơn lốc tinh thần kia quét ngang qua, cuốn thẳng lên không. Đang ở giữa không trung, hắn không nhịn được phát ra một tiếng hừ thảm, sau đó phun ra một ngụm máu…
“Ong!”
Khôi giáp rung lên, Sát Lục chiến giáp không đầu tự động bay đến, nối liền với mũ giáp thành một thể hoàn chỉnh. Thân thể chấn động, một luồng sát lục khí tức cực độ phát ra, cuốn lên một đoàn bụi mù chọc trời. Mây đen mờ mịt từ bốn phía hội tụ về.
Một tiếng kim loại trong trẻo vang lên. Theo sấm sét đầy trời, cánh tay phải của Sát Lục ma giáp mở ra. Trên trời cao, một bóng nhỏ lướt qua không trung, rít lên rơi vào trong tay Sát Lục ma giáp …
“Xoẹt!”
Một tiếng động dị thường vang lên. Phong Vân Vô Kỵ đang nằm trong bụi, nghe được tiếng động này bèn cố nén đau nhức quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy một vệt đỏ từ trong ngực Sát Lục chiến giáp bắn ra. Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rút lại, đó chính là máu của hắn.
“Ngươi không bao giờ còn là chủ nhân của Sát Lục chiến giáp nữa.” – Sát Lục chiến giáp kỳ dị xoay người, đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ, thanh âm mang theo tiếng kim loại khàn khàn.
Đồng thời, theo vệt máu kia bắn ra, liên hệ bằng vào khế ước giữa Phong Vân Vô Kỵ và Sát Lục chiến giáp cũng bị cắt đứt hoàn toàn…
“Đinh đinh đinh!”
Nơi đường nối của khải giáp, từng thanh xước mang rô dài hơn hai thước liên tiếp bắn ra, từng cây chỉ xéo lên bầu trời, lóe lên từng luồng sáng lạnh…