Tại nhà giam dưới lòng đất Ma Giới có một lão nhân tóc bạc râu trắng, khuôn mặt khô gầy, cả người ốm đến mức gần như chỉ còn lại xương. Lúc này cảm nhận được khí tức của Xi Vưu, lão nhân bỗng nhiên mở mắt ra:
– Tà Chủ!
Lão nhân dưới lòng đất này chính là sư tôn của Phong Vân Vô Kỵ, Kiếm tiền bối. Y vốn sinh ra từ hỗn độn, đã trải qua rất nhiều sự kiện của Thái Cổ, bao gồm cả chuyện Xi Vưu tại Thái Cổ đã từng gây nên tai họa kinh thiên.
Bóng đen kia cả người tỏa ra khói đen cuồn cuộn, thân hình từ thực thể trở nên mỏng như tờ giấy, chính là tuyệt học “Vô Thượng Tà Chủ” mà năm đó Tà Chủ dùng để chấn nhiếp thiên hạ. Khi Xi Vưu hóa thân thành Tà Chủ, sẽ không bị bất kỳ binh khí nào và phần lớn công kích làm tổn thương.
Ngoài ra khi hóa thân thành Tà Chủ, Xi Vưu còn có thể khống chế khí tức âm tà của trời đất trong phạm vi mấy chục vạn dặm. Tại Thái Cổ, khả năng này có lẽ còn không rõ ràng, nhưng Ma Giới lại chính là nơi sinh ra loại khí tức âm tà của trời đất này. Đọc Truyện Online Tại https://sachvui.com
Năm đó, Xi Vưu chính là dựa vào chiêu này đã khiến cho vô số cao thủ trong thiên hạ phải bó tay, ma uy bao trùm Thái Cổ, không ai có thể địch lại được.
Lão nhân lại quay mặt về hướng Phong Vân Vô Kỵ, trên gương mặt già nua thoáng hiện lên vẻ ưu tư, đôi môi khô quắt mấp máy thốt ra hai chữ:
– Vô Kỵ…
Phía trên tảng đá to lớn tại bầu Ma Giới, Xi Vưu hóa thân thành Tà Chủ, thân thể phình lên đến khoảng hơn mười trượng, quanh người khói đen cuồn cuộn. Những thanh trường kích bằng đồng xanh từ khắp nơi bay về phía y đều hóa thành những ngọn lửa dày đặc. Không chỉ như vậy, từ nơi hai người giao chiến hướng ra bên ngoài, mặt đất khắp nơi phụt lên những ngọn lửa không thể dập tắt. Tất cả những nơi có kim loại ẩn giấu bên dưới lòng đất đều có ánh lửa phun ra. Bên dưới mặt đất, đám yêu ma cấp thấp vốn đang tiếp nhận mệnh lệnh của vương triều Khải Tát tìm kiếm tung tích của chủ nhân Sát Lục cũng bị liên lụy, áo giáp đang yên lành trên người đột nhiên bốc cháy hừng hực.
– A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía. Đưa mắt nhìn xuống mặt đất mênh mông, chỉ thấy đám yêu ma đang lăn lộn kêu gào, không ngừng cố gắng dập tắt ngọn lửa trên người, nhưng ngọn lửa này đâu có thể dễ dàng dập tắt được như vậy. Chỉ một lát sau, trong những tiếng “bùng bùng”, thân thể của bọn chúng đã nổ tan thành từng đống tro tàn.
Mặt đất khắp nơi bốc lên khói đen, từng chùm khói đen hội tụ về phía Xi Vưu đang đứng trong ánh lửa.
Xi Vưu không hổ là đệ nhất đại ma đầu của Thái Cổ. Lúc y hóa thân thành Tà Chủ, khả năng khống chế đối với quy tắc tăng lên rất nhiều, đã đạt đến mức độ có thể ngăn cản lĩnh vực của đối phương khoách triển. “Kiếm chi lĩnh vực” do Phong Vân Vô Kỵ phát ra đến lúc này vẫn như cũ dừng ở trước người hơn năm mươi trượng, không hề tiến tới giống như bất động. Phía trước “‘Kiếm chi lĩnh vực” ánh sáng bạc lưu chuyển, hư không từ trên xuống dưới xuất hiện một vết tích vặn vẹo không ngừng dao động, đó là một phiến không gian trùng điệp chồng chất lên nhau.
“Kiếm chi lĩnh vực” nhìn giống như ngừng mở rộng, nhưng trên thực tế phạm vi bao trùm của nó đã vượt qua mắt thường có thể nhìn thấy được.
“Loại bỏ tất cả hư ảo, nhìn vào bản nguyên”, đây chính là năng lực của “Phá Vọng ngân mâu”. Trong thế giới quy tắc đen trắng, vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ không vui không buồn, khả năng khống chế quy tắc của hắn tỏ ra không hề kém hơn Xi Vưu đã hóa thân thành Tà Chủ.
Phía trên tảng đá, hư không liên tục vặn vẹo biến hóa. Thân thể hai người không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên cử động trước đó một khắc, nhưng khoảng cách giữa hai người thì không ngừng biến ảo, lúc gần lúc xa.
Lúc đến gần, Xi Vưu chỉ cách “Kiếm chi lĩnh vực” do Phong Vân Vô Kỵ phát ra có vài tấc. Còn lúc ở xa, thoạt nhìn hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng với tảng đá to lớn dưới chân, nhưng tầng tầng không gian chồng chất giữa hai người đã tương đương với cả Ma Giới từ nam đến bắc.
Trong khi Phong Vân Vô Kỵ khống chế không gian quy tắc, Xi Vưu cũng đồng thời điều khiển không gian quy tắc. Có mấy lần hai người tranh giành không gian quy tắc tưởng chừng như đã kết thúc, chỉ còn cách xa nhau có mấy trượng.
Trong mắt những kẻ hữu tâm tại Ma Giới, dù là Xi Vưu hay Phong Vân Vô Kỵ thì lực khống chế mà bọn họ triển hiện ra đều cường đại đến mức vượt xa tưởng tượng của chúng ma. Thân thể hai người phía trên tảng đá liên tục biến ảo, không hề dừng lại một khắc nào. Loại giao đấu vô thanh vô tức này vượt xa cách giao đấu thông thường, chỉ cần hơi sơ sẩy thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Càng kinh hãi hơn là vào giờ phút này, sự lý trí và lãnh khốc hiện lên trên người Phong Vân Vô Kỵ giống như không thuộc về hắn, cùng với khí tức cực kỳ âm tà trên người Xi Vưu, làm cho tất cả yêu ma cường đại của Ma Giới đang dùng ma thức quan sát đều hoảng sợ. Trông thấy khí tức phi nhân loại mà hai kẻ này triển hiện ra, đám yêu ma trong lòng đều thầm hỏi: “Đây thật sự là loài người sao?”
Cách hai người một khoảng xa, vô số yêu ma từng đợt kéo đến, tạo thành từng vòng chung quanh khu vực giao chiến của hai người, đến mức nước chảy cũng không lọt. Giữa những tầng mây trên trời còn có rất nhiều yêu ma nghịch thiên nấp ở bên trong lẳng lặng xem động tĩnh.
Ở các nơi, đám đại tướng bên trong vương triều không gian nhận được thông báo của thủ hạ liền chạy đến nơi này. Lúc đầu bọn chúng còn kích động muốn bắt giữ hai kẻ này, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng tại khu vực giao chiến, trong lòng liền hiểu rõ cảnh giới cấp bậc này mình vốn không đủ khả năng nhúng tay vào, sắc mặt liền trở nên tái xanh.
Trong ấn tượng của bọn chúng, nhân loại vốn hèn mọn và thấp kém, nhờ ký kết “Thái Cổ hiệp nghị” nên mới có thể kéo dài được chút hơi tàn. Từ khi nào bọn chúng lại trở nên cường đại đến mức này?
Đám yêu ma lập tức đánh giá thực lực của hai gã nhân loại không hề kiêng nể xông vào Ma Giới giao chiến này, sau đó báo cáo lên trên. Đẳng cấp thực lực trong báo cáo không ngừng tăng lên, cuối cùng từ các đại tướng giao đến tận tay cho các đại đế của vương triều xem qua.
“Xoẹt!”
Tay trái Phong Vân Vô Kỵ múa lên, từng đợt dao động rất nhỏ, người thường khó phát giác ra từ quanh người lan về bốn phía. Theo biến hóa của dao động khác thường kia, trong hư không đột nhiên xuất hiện một biển nước mênh mông, một phiến màu lam chọc trời liền đất lan ra trên lục địa. Phong Vân Vô Kỵ đã trực tiếp thay đổi quy tắc ở nơi này, làm cho những vi hạt của không khí biến thành nước.
Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt bị dập tắt, nhưng biên nước mênh mông kia cũng không duy trì được bao lâu, gần như ngay khi xuất hiện liền bị Xi Vưu biến trở lại thành không khí.
Với thời gian tồn tại và năng lực của Xi Vưu, sự lĩnh ngộ đối với đạo của quy tắc đương nhiên là có chỗ độc đáo. Nhưng nếu so sánh với Phá Vọng ngân mâu có thể trực tiếp nhìn vào bản nguyên của quy tắc, sự độc đáo này ngay từ đầu vốn đã kém hơn. Có điều trải qua thời gian dài đằng đẵng như vậy, đạo của quy tắc mà Xi Vưu lĩnh ngộ được cũng không chênh lệch bao nhiêu so với đạo của quy tắc mà Bổn Tôn dùng trăm vạn năm suy diễn ra, chưa đủ khiến cho người ta phát giác được rõ ràng sự chênh lệch này, càng không nói đến chuyện biến nó thành ưu thế trong chiến đấu.
– Gào!
Dường như hiểu được so sánh quy tắc giữa hai người không đủ để phân thắng bại, Xi Vưu đột nhiên há miệng phát ra một tiếng gầm như mãnh thú Hồng Hoang.
“Ầm ầm ầm!”
Trong hư không liên tiếp vang lên tiếng nổ, từng khối không gian bị sóng âm ẩn chứa lực lượng hủy diệt đánh thành phấn vụn. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy phía trên tảng đá đen kịt kia có một khối hư vô tuyệt đối, từ chỗ Xi Vưu nhanh chóng lan về hướng Phong Vân Vô Kỵ.
Sóng âm một đường quét qua hư không, nơi đi qua không gian quy tắc lập tức rối loạn, từng tấc nứt ra. Sau khi hoàn toàn phá hủy quy tắc của phiến không gian ổn định này, hai tay Xi Vưu hợp lại trước ngực, trầm giọng quát một tiếng, sau đó hai tay nhanh như chớp đẩy ra. Một đoàn khí nóng hừng hực từ giữa hai tay bắn ra, một đường phá hủy toàn bộ mảnh vụn không gian dễ như bẻ cành khô, lướt qua khoảng chân không tuyệt đối ở đoạn giữa tảng đá treo lơ lửng trên trời, bay về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Xì xì!”
“Kiếm chi lĩnh vực” không ngừng lấp lóe, nghênh đón đoàn khí nóng do Xi Vưu phát ra như sao băng đang bay đến.
“Ầm!”
Một tiếng nổ mạnh như vũ trụ lúc sơ khai vang lên khắp nơi, dư âm của chấn động lan đến toàn bộ Ma Giới, ngay cả đám lĩnh chủ đang bận rộn công việc trong Quang Ám quốc độ cũng cảm nhận được luồng xung kích này.
“Rắc rắc!”
Dưới chân hai người, tảng đá to lớn kia là thứ đầu tiên không chịu nổi kình khí công kích, từ trên xuống dưới tầng tầng nứt ra. Những vết nứt khiến cho tảng đá hoàn chỉnh này bị chia ra thành ngàn vạn phần, bột đá rào rào không ngừng từ mặt ngoài rơi xuống. Lần này bất kể là Phong Vân Vô Kỵ hay Xi Vưu đều không dùng quy tắc khống chế để duy trì tảng đá này. Tảng đá dưới chân ầm ầm tan vỡ, hóa thành đất đá rơi xuống. Đồng thời giữa hai người, công kích do Xi Vưu phát ra và “Kiếm chi lĩnh vực” va chạm với nhau, hai cái kết hợp hình thành một quả cầu to lớn sáng chói, sau đó nổ tung ra.
“Ầm!”
Trong tiếng vang lớn, Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu đều bị sóng khí mãnh liệt của vụ nổ cuốn bay đi.
– Chính là lúc này!
Trên trời cao, đám cường giả yêu ma từ các nơi đang nhìn chăm chú vào hai người giao chiến, lúc này con ngươi đột nhiên co lại, lập tức vung tay lên. Phía sau người, đám chiến sĩ ma tộc dày đặc như thủy triều điên cuồng gào thét, nhanh chóng lướt qua hư không đánh về phía hai người.
Trên trời dưới đất, tất cả những nơi có thể nhìn thấy được đều chi chít bóng ma. Những cây cờ lớn thuộc về mấy vương triều như ẩn như hiện trong sóng dữ. Hàng ngàn vạn ma thức phát ra, cũng không tập trung vào hai người mà lại phong tỏa phiến hư không kia. Trong trời đất áp lực vô tận chồng chất lên nhau, tạo thành một đoàn khí tức sắc bén vô hình như bão táp.
– Giết!
– Giết chết hai tên nhân loại này!
– Máu thịt của cường giả nhân loại nhất định là rất ngon.
– Đúng là tự tìm đường chết, lại dám chạy đến Ma Giới chúng ta.
Bốn phương vang lên những tiếng huyên náo. Trong số những chiến sĩ vương triều này có không ít ác ma cao cấp, hai cánh tay vươn ra, những đôi cánh dơi to lớn từ sau lưng mở rộng, trải dài trong hư không.
“Vút vút!”
Đám chiến sĩ vương triều này còn chưa đến gần, những thanh trường kích mang theo đuôi lửa do ma khí dày đặc tạo thành đã rít lên, từ trời đất chung quanh ào ạt bắn tới. Vô số trường kích như châu chấu bao phủ, căn bản không cần nhắm chuẩn mục tiêu, với công kích từ mọi phía như vậy, cao thủ có mạnh hơn cũng không thể nào thoát được.
– Bản tọa đang giao đấu với người khác, đám nhãi nhép các ngươi mà cũng dám tới chen vào!
Khi cách xa Phong Vân Vô Kỵ chừng ngàn bước, Xi Vưu đột nhiên xoay người lại, trong mắt tỏa ra sát khí. Nghĩ xem Xi Vưu hắn là nhân vật thế nào, khi chiến đấu với Kiếm Thần, nhìn khắp Thái Cổ cũng không có kẻ nào dám tới xen vào ngăn cản hai người giao thủ. Mà đám chiến sĩ ma tộc này thực lực còn không bằng những cường giả của Thái Cổ, vậy mà lại dám can thiệp vào. Xi Vưu nhất thời giận không thể kìm được.
– Chết đi cho bản tọa!
Ma thân của Xi Vưu cao hơn mười trượng, tay phải giơ lên đánh mạnh ra một chưởng. Trong hư không phía sau hắn bỗng xuất hiện một bóng chưởng nhàn nhạt, càng lúc càng rõ, cũng càng lúc càng lớn.
“Ầm!”
Hư không rung động. Xi Vưu đánh ra một chưởng, phạm vi đã bao trùm hàng trăm vạn ma tộc phía sau người.
– Hây!
Bất kể là Xi Vưu hay Phong Vân Vô Kỵ, sau khi hai người giao thủ dường như đều không bị tổn thương quá lớn, điều này khiến cho đám cường giả vương triều thất kinh. Trông thấy một chưởng này đánh ra, chỉ sợ sẽ đập tan toàn bộ chiến sĩ vương triều trên nửa bầu trời sau người thành tro bụi, mấy tên tướng lĩnh của vương triều mặc chiến giáp đen kịt lập tức lao nhanh đến, vảy giáp lộ ra bên ngoài thân, hét dài một tiếng, đồng thời thân hình hóa khói nhẹ bay đến phía trước chúng ma, sau đó khôi phục thân hình lại. Cánh tay to như eo rắn của bọn chúng vươn ra, từ trên xuống dưới đánh về phía Xi Vưu. Mấy luồng ma khí hợp lại với nhau, hóa thành một phiến thủy triều ma khí cuồn cuộn che phủ trời đất tràn về phía Xi Vưu.
“Ầm!”
Trong nháy mắt, bóng chưởng giơ lên trời và thủy triều ma khí cuồn cuộn va chạm với nhau. Chỉ nghe Xi Vưu hừ lạnh một tiếng, quả nhiên thủy triều đen đầy trời đã bị một chưởng của y đánh tan, bóng chưởng còn bay về phía sau bao trùm lấy đám chiến sĩ ma tộc.
Không một tiếng động, vô số yêu ma hóa thành phấn vụn từ bầu trời rơi lả tả xuống.
Ngay khi Xi Vưu xuất thủ, ở đầu bên kia Phong Vân Vô Kỵ cũng đồng thời ra tay. Mắt không nháy, thân không động, cũng không thấy bất kỳ động tác gì. Những thanh trường kích bằng đồng xanh đầy trời mang theo khí thế vạn cân rít lên bay tới, khi còn cách Phong Vân Vô Kỵ khoảng hơn năm mươi trượng đột nhiên khựng lại, từng thanh bất động giữa hư không. Rất nhanh, vô số trường kích như mưa châu chấu bắn tới bỗng xoay chuyển, bắn ngược lại về nơi xuất phát, thế của nó còn mãnh liệt hơn so với khi bay tới.
Đám ma tộc đứng trước nhất không kịp phản ứng, nhất thời bị trường kích xuyên qua thân thể, cả người mang theo trường kích bắn về phía sau. Mỗi thanh trường kích ít nhất xuyên qua thân thể mười mấy người mới hết đà dừng lại.
Những thanh trường kích khi xuyên ra sau lưng đều mang theo những vệt máu còn sót lại, vẩy ra trong trời cao, nhìn từ xa vô cùng rực rỡ. Đám ma tộc bị trường kích xuyên qua thân thể đều kêu thảm từ không trung rơi xuống.
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lãnh khốc, hai tay đan xen giơ lên. Giữa trời đất kiếm khí tăng vọt, từng thanh kiếm do kiếm khí cực kỳ ngưng tụ dần dần nhô ra từ trong hư không.
Từ mặt đất đến bầu trời, hàng tỉ bóng kiếm sáng ngời hình thành một dòng sông ngân treo trên bầu trời. Sông ngân đứng yên giữa trời đất, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ vào bên trong.
“Vèo!”
Chỉ trong nháy mắt, từng hàng kiếm bạc hỗn loạn không thể đếm hết như mưa châu chấu từ bầu trời bắn về bốn phương tám hướng.
“Xoẹt xoẹt!”‘
Kiếm khí bay nhanh còn sắc bén hơn bất kỳ binh khí nào. Trong trời cao, tiếng kiếm đâm xuyên vào trong xương cốt hợp thành một bản giao hưởng làm cho người ta sởn gai ốc.
“Xuýt!”
Trong hư không vang lên những tiếng hít hơi lạnh. Nhìn ra chung quanh, chỉ thấy hơn nửa bầu trời hoàn toàn yên lặng và trống rỗng, trong hư không lưu lại mùi vị máu tanh nồng nặc.
Từ bầu trời nhìn xuống phía dưới, dưới chân Phong Vân Vô Kỵ là vô số thi thể yêu ma giống như thịt nguội, trải rộng từ xa đến gần. Hình dáng khi chết của mỗi yêu ma đều vô cùng thê thảm.
Phong Vân Vô Kỵ một chiêu xuất thủ, chỉ còn một số đại tướng thực lực tương đối mạnh và đám chiến sĩ vương triều vừa rồi được bọn họ bảo vệ ở phía sau là còn sống sót. Ánh mắt của đám ma tộc nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ đều giống như nhìn thấy ma quỷ, tựa như nam tử áo trắng tóc đen đứng trong hư không này không phải nhân loại, mà là một đại ma vương thủ đoạn tàn khốc. Được vô số thi thể yêu ma còn sót lại dưới người làm nổi bật, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt hơn.
Khác với Xi Vưu, kiếm khí do Phong Vân Vô Kỵ phát ra có đến hàng tỉ, mà phương hướng bắn ra lại hỗn loạn không có trật tự, vì vậy căn bản không có cách nào hữu hiệu để ngăn chặn hết. Có thể bảo vệ được nhiều như vậy đã là kết quả nỗ lực của đám đại tướng vương triều rồi.
Cách đó không xa, Xi Vưu như suy nghĩ gì đó liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Kỵ. Trong nhận thức của y, tên Kiếm Thần của Kiếm vực này dường như có chút lòng dạ đàn bà, ra tay không hề dứt khoát, luôn phải băn khoăn nhiều lần.
Xi Vưu đánh cuộc một phen với hắn, hắn lại năm lần bảy lượt điều khiển không gian quy tắc, cố gắng lựa chọn một số không gian hoang vắng, cuối cùng lại di chuyển đến Ma Giới đại lục này. Hắn vốn là nguyên thần phân ba, nhưng lại chỉ dùng một phần nguyên thần để đánh cuộc với mình, nếu không phải vì quá cổ hủ, lòng dạ đàn bà, vậy thì chính là quá tự đại.
Nhưng đến bây giờ, Xi Vưu lại giống như lần đầu nhận thức được tên hậu bối trẻ tuổi này, lần đầu tiên phát hiện được một sự lãnh khốc và tàn nhẫn trên người hắn. Cho đến giờ phút này, Xi Vưu mới hiểu được mình đã sai rồi. Sự nhân từ của hắn chỉ là đối với tộc nhân của mình, không giống như Xi Vưu là một đao phủ của tộc nhân, chẳng khác nào ma tộc. Nhưng một khi đối mặt với chủng tộc khác, thủ đoạn lãnh khốc mà hắn thể hiện ra tuyệt đối làm cho người ta kinh hãi.
Đối với đám người đang sợ hãi, Phong Vân Vô Kỵ chỉ lạnh lùng cười, dần dần ngẩng đầu lên, chậm rãi quét qua bầu trời, đôi môi mấp máy phát ra một câu khiến chúng ma tâm thần rung động:
– Lập tức cút đi, hay là chết sạch!
Những lời này của Phong Vân Vô Kỵ vốn không có ý gây dựng khí thế hay gì khác, giọng nói không cao không thấp, nhưng kết hợp với gương mặt lạnh lùng vô tình và thủ đoạn cực đoan lại sinh ra hiệu quả lớn hơn tất cả. Ngay cả Xi Vưu cũng loáng thoáng cảm nhận được sát khí như ẩn như hiện trong gió từ người trẻ tuổi đối diện kia.
– Lộ Tây Pháp, ngươi nếu đã đến sao còn không hiện thân?
Phong Vân Vô Kỵ bỗng quay mặt về hướng tây, lạnh lùng nói.
Trời đất hoàn toàn yên tĩnh. Đám vương triều đại tướng hai mặt nhìn nhau, không biết đối phương có ý gì. Đại danh của Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp tại cả Ma Giới cũng giống như tiếng sấm bên tai, nếu như y xuất hiện ở nơi này, những người khác không thể nào không biết.
Xi Vưu ở một bên hờ hững im lặng, trong lòng dần dần nhận ra, cuộc quyết đấu này lựa chọn tại Ma Giới đúng là cực kỳ thất sách. Trước mắt nhiều cường giả Ma Giới kéo đến như vậy, đánh cuộc e rằng khó có thể tiếp tục được. Đối với những cường giả Ma Giới này, Xi Vưu vốn không hề quan tâm, với danh vọng của hắn, cho dù là năm đó ở Ma Giới cũng có thể chấn nhiếp quần ma. Về phần cái tên Lộ Tây Pháp này, lúc trước Lộ Tây Pháp chỉ mới vừa đến Ma Giới, còn chưa xây dựng căn cơ vững vàng, Xi Vưu cũng chỉ nghe phong phanh thanh danh của y, không cùng y giao thủ hay gặp mặt lần nào.
Năng lực mà Phong Vân Vô Kỵ triển hiện khiến Xi Vưu kinh ngạc không thôi, đồng thời trong lòng cũng quyết định xem thử hắn làm thế nào ứng phó với cục diện này, còn mình thì án binh bất động, yên lặng theo dõi tình hình.
“Ầm!”
Trông thấy một hồi lâu không có ai trả lời, một luồng thần thức hùng hậu đột nhiên không hề báo trước bắn ra, đánh vào một nơi trong hư không.
– Hự!
Chỉ nghe được một tiếng kêu đau đớn, sau đó một bóng đen nhàn nhạt hiện ra trong hư không, mười hai đôi cánh lông sau lưng đã nói rõ thân phận của y.
– Ha ha! Kiếm Thần, ta cũng không có ý giao thủ với ngươi. Nơi này người muốn giao đấu với ngươi còn nhiều lắm. Ta chỉ là tới đây xem náo nhiệt thôi.
Vừa rồi hiển nhiên Lộ Tây Pháp đã quên mất Phong Vân Vô Kỵ cũng nắm giữ được thuật hình chiếu không gian giống như y, cho nên nhất thời bị thiệt thòi một chút. Lộ Tây Pháp cũng không có ý định dây dưa, cánh sáng rung lên, người đã vọt lên trời biến mất không thấy.
– Thiên thần sa ngã Lộ Tây Pháp đã xuất hiện, vậy các vương triều đại đế của Ma Giới chắc cũng đã đến rồi chứ?
Phong Vân Vô Kỵ nhìn chung quanh một vòng, vẻ mặt vẫn ung dung như cũ. Từ trong mắt hắn, Xi Vưu không hề nhìn thấy bất kỳ sự sợ hãi hoặc chùn bước nào, ngược lại có khí thế tung hoành thiên hạ.
Phong Vân Vô Kỵ vừa dứt lời, mười hai cây cờ lớn của vương triều liền từ dưới chân trời dựng lên, đón gió phấp phới.
– Mặc dù Thái Cổ hiệp nghị cũng không quy định là nhân tộc các ngươi không thể xuyên qua không gian đến Ma Giới ta, nhưng nếu đã đến thì cũng không cần truy cứu nữa. Hai nhân loại các ngươi giao thủ lại lựa chọn Ma Giới làm chiến trường, đúng là to gan. Hôm nay tất cả các ngươi đều ở lại đây đi.
Một giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong trời đất.
– Áo Cổ Tư Đô, mấy trăm triệu năm không gặp, khẩu khí của ngươi đúng là càng lúc càng lớn. Trải qua cuộc chiến thần ma, ngược lại khiến cho đám kiến hôi các ngươi tăng thêm không ít chí khí.
Xi Vưu đột nhiên lên tiếng:
– Khải Tát, Ni Cổ Lạp Tư, Ma Đế Hoàng… đám lão già các ngươi năm đó chẳng qua là bại tướng dưới tay bản tọa. Bản tọa ở đây, đâu có chỗ cho các ngươi giương oai. Tại cuộc chiến thần ma, nếu không phải là đám Chủ Thần gì đó của các ngươi ra tay, bằng một mình ta cũng có thể giết cho các ngươi cắm đầu mà chạy.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Một lúc sau, giọng nói của Ma Đế Hoàng từng giao thủ với Phong Vân Vô Kỵ từ xa xa truyền đến:
– Hóa ra là Ma Tôn đại nhân. Ban đầu ngài xuất thế ngang trời, đột nhiên xuất hiện ở Ma Giới, không ai biết được lai lịch. Vô số yêu ma bị ngài thu hút, kéo đến gia nhập dưới trướng của ngài. Chỉ dựa vào những lực lượng này, thiếu chút nữa ngài đã quét sạch cả Ma Giới. Sau đó mới biết hóa ra là ngài đến từ Thái Cổ. Đáng tiếc ngài lại đột nhiên biến mất không tung tích. Bọn ta trong lòng tò mò, tìm mọi cách hỏi thăm, mới biết là ngài đã bị Chí Tôn của nhân tộc các người phong ấn. Không ngờ sau trăm triệu năm Ma tôn lại xuất thế lần nữa, thật là đáng mừng!
Xi Vưu nghe được liền biến sắc, đây vốn là chỗ đau của hắn. Bất cứ ai cũng nhận ra sự giễu cợt trong lời nói của Ma Đế Hoàng kia.
– Hừ, bản tọa bị phong ấn trăm triệu năm, nhưng vẫn dư sức đối phó với cái đám được gọi là đế hoàng các ngươi.
– Vậy sao?
Lại là một giọng nói hơi khàn khàn truyền đến, trong thanh âm lộ ra vẻ khinh thường:
– Chỉ là không biết, áo giáp của Ma Tôn năm đó xưng bá nửa Ma Giới hiện đang ở chỗ nào, chẳng lẽ còn chưa lấy về được? Nhưng cũng không sao cả. Mấy vương triều đại đế chúng ta cùng với Đọa Lạc Chi Vương đã chuẩn bị một lễ vật lớn tặng cho Ma Tôn, mong ngài sẽ vui vẻ tiếp nhận!
Dứt lời hắn liền không nói thêm gì nữa. Ven rìa mặt đất, bốn phía tràn đến sương mù dày đặc. Từng luồng ma thức to lớn từ chân trời bốn phương bay đến, những hàng bóng ma cũng theo đó bước giữa không trung tiến tới. Tại phương nam, một đoàn thiên thần sa ngã bốn cánh cũng xếp thành hàng ngũ chỉnh tề dọc theo bầu trời bay đến.
Đám ma tộc này số lượng không bằng vừa rồi, nhưng về chất lượng thì lại mạnh hơn gấp trăm lần, trong đó có không ít đại tướng của các vương triều.
– Quả nhiên là lễ vật tốt!
Xi Vưu nhìn chằm chằm lên bầu trời, cắn răng nghiến lợi nói. Y làm sao lại không biết dự định của đám vương triều đại đế. Những cường giả đang bay tới này vốn là chốt thí dùng để tiêu hao tinh khí thần của mình. Mười ba vị cường giả vương triều mặc dù còn chưa xuất thủ, nhưng chính vì vậy lại khiến cho Xi Vưu càng phải đề phòng những kẻ có thể ra tay bất cứ lúc nào này.
Tại Ma Giới, uy tín vốn chẳng có tác dụng gì, thứ hữu dụng chính là thực lực.
“Ầm!”
Hư không rung động giống như chiếc hộp bị một lực lượng to lớn vô hình lắc lư, cùng với nó còn có sắc mặt của Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu đều khẽ biến đổi.
Khí tức do chấn động này truyền tới, hai người đều không xa lạ gì, chính là dao động của “cấm chế hư không”. Hơn nữa nhìn vào thanh thế của nó, chỉ sợ cấm chế hư không này là do đám cao thủ cấp bậc Thiên Ma Thần của các vương triều Ma Giới liên hợp phát động, thậm chí ngay cả vương triều đại đế cũng có thể tham gia vào.
Loại cấm chế hư không này có thể do một người đơn độc thi triển, cũng có thể do nhiều người thi triển, mức độ cấm chế của nó tùy thuộc vào nhân số và thực lực của người tham gia. Sau khi đạt đến một mức độ nhất định, nó có thể hoàn toàn cách ly một khu vực riêng biệt, khiến cho năng lượng trong phiến không gian này không thể đối lưu. Chỉ cần người phát động cấm chế có thực lực đủ mạnh và nhân số đủ nhiều, vậy thì người ở trong phiến không gian này dù có là cao thủ đỉnh cấp cũng phải bó tay chịu chết.
Lúc Xi Vưu vừa từ nơi phong ấn thoát ra ngoài, cấm chế không gian do y phát động chẳng qua là ngăn cách khí tức lan truyền ra, cũng không ngăn cách năng lượng từ bên ngoài tràn vào. Nhưng tại khoảnh khắc này, hai người rõ ràng cảm ứng được năng lượng trong hư không đột nhiên dừng lại. Cũng tức là nói, chỉ cần hai người tiêu hao hết năng lượng trong khối không gian này, vậy thì sẽ không thể tiếp tục hút lấy năng lượng chung quanh.
Trong lòng hai người nhất thời trở nên ngưng trọng. Dưới tình huống này, mặc dù không trao đổi tin tức, nhưng trong lòng hai người đều tạm thời bỏ qua trận quyết đấu, đồng lòng đối phó với kẻ địch bên ngoài.
“Xẹt xẹt!”
Trong hư không, từng gã thiên thần sa ngã bốn cánh hạ xuống, vẻ mặt lạnh lùng, những thanh trường kích lôi điện màu đen lấp lóe trong tay, cánh chim sau lưng rung lên, người đã hóa thành một bóng đen mơ hồ lao xuống.
“Vèo vèo!”
Khi còn cách hai người một khoảng, trường kích lôi điện mang theo năng lượng kinh người liền từ bầu trời bắn xuống, còn những thiên thần sa ngã kia lại gập người bay vọt lên cao.
“Gào!”
Giữa không trung bỗng tỏa ra một đoàn sương máu, bên trong thấp thoáng có thể nhìn thấy một ma thú màu máu dữ tợn. Sau một tiếng gầm thét, ma thú màu máu kia liền há mồm phun ra một ngụm máu về phía Xi Vưu.
“Bùng!”
Những bóng chưởng to lớn từ bầu trời úp ngược xuống, đánh về phía Phong Vân Vô Kỵ.
Tốc độ của những ma tộc này đều cực nhanh. Chỉ trong nháy mắt, Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ đã bị các loại công kích muôn hình vạn trạng bao vây, bao gồm gió, lửa, sấm sét và huyết khí. Tiếp theo những công kích liên tục này, từng đoàn ánh sáng lĩnh vực nửa hình cung bừng lên, mở rộng về phía hai người. Theo những tiếng ngâm xướng, phía trước ánh sáng lĩnh vực, từng đoàn thập tự thánh quang màu đen từ không trung nghiêng nghiêng bắn xuống. Ở nơi xa hơn, một số đại ma thần thân thể cao đến vạn trượng đang bước nhanh đến.
– Ha!
Xi Vưu khôi phục lại ma thân vốn có, vươn tay phải vào trong hư không kéo ra một thanh trường đao màu đen hình dáng cổ xưa, dưới chân nhún một cái liền vọt lên nghênh đón những công kích đang bắn đến.
“Xoẹt xoẹt!”
Những vết đao nhỏ bé lan rộng trong hư không, không ngừng cắt qua thân thể. Mỗi lần vết đao lóe lên đều có ánh máu bắn ra. Tốc độ của Xi Vưu cực nhanh, đồng thời không ngừng điều khiển không gian quy tắc, lúc thì xuất hiện ở đông, lúc thì lại nhoáng lên ở tây, thỉnh thoảng lại dùng ma thức to lớn công kích. Loại phương thức công kích này cực kỳ khó đề phòng.
“Bùng!”
Ngay khi thân hình Xi Vưu vừa xuất hiện ở một nơi khác, một đoàn ánh sáng đen kịt bỗng bừng lên. Xi Vưu vừa xuất hiện liền bị một tên đại tướng của vương triều Áo Cổ Tư Đô cuốn vào trong lĩnh vực.
Xi Vưu vừa biến mất, tất cả công kích liền tập trung về phía Phong Vân Vô Kỵ.
“Ầm, ầm ầm!”
Khói đen cuồn cuộn, ma khí lượn lờ, những công kích dày đặc không hề sai lệch đánh xuống. Con ngươi của Phong Vân Vô Kỵ co rút lại, tay áo trắng phất phơ, bàn tay phải trắng ngần giơ lên, mở rộng hướng về phía công kích trên bầu trời rơi xuống.
– Hự!
Đột nhiên từng luồng ma thức cường đại công kích vào linh hồn Phong Vân Vô Kỵ, chính là do đám tướng lĩnh của vương triều phát ra. Công kích bất ngờ này hơi làm rối loạn kế hoạch của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng tinh thần cũng không bị tổn thương gì. Tay phải của hắn phát động kiếm ý, đồng thời truy theo mấy luồng ma thức kia, không hề nghĩ ngợi thần thức to lớn liền công kích về phía đầu nguồn của những ma thức kia.
“Phụt!”
Ở phía xa, mấy tên tướng lĩnh khí tức mạnh mẽ đang đứng giữa đại quân của vương triều, đột nhiên một lực lượng tinh thần to lớn vượt qua tưởng tượng như dùi sắc đâm vào trong biển ý thức của chúng. Đám ma tướng thân thể lắc lư, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể bọn chúng tuy không bị gì, nhưng linh hồn thì đã bị thương không nhẹ. Đám ma tướng này sợ hãi nhìn về phía nam tử nhân loại áo trắng ở phía xa, vẻ mặt vàng như màu đất, liên tục lui vào trong đoàn người, không dám ló mặt ra, cũng không dám dùng ma thức công kích nữa.
Theo năm ngón tay Phong Vân Vô Kỵ mở ra, những công kích dày đặc kia lại có hơn phân nửa bắn ngược trở về, va chạm với một nửa công kích còn lại từ phía trên bắn xuống, triệt tiêu lẫn nhau hóa thành hư vô. Vừa rồi hắn đã sử dụng yếu quyết “Ngự” trong kiếm đạo.
Kiếm, thứ gì là kiếm? Lưỡi dài ba thước là kiếm, cây khô nửa thước là kiếm, từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể là kiếm. Là một kiếm giả thật sự thì vốn không câu nệ đến hình thức của kiếm.
Như vậy rốt cuộc thứ gì là kiếm? Nếu như không câu nệ đến hình thức, có thể sử dụng cỏ cây, núi đá và tự nhiên làm kiếm, còn có thể dùng người làm kiếm, dùng quần áo làm kiếm. Tương tự như vậy, nếu công lực đạt tới một trình độ nhất định, ngay cả công kích do đối phương phát ra cũng có thể là kiếm, khống chế được công kích của đối phương.
Đây chính là tâm pháp tầng thứ tám Ý Niệm Kiếm Thể của Phong Vân Vô Kỵ: kiếm vốn sắc bén, có thể đả thương người. Phàm là những thứ sắc bén có thể đả thương người, cho dù chỉ là có khả năng làm người bị thương thương cũng có thể xem là kiếm, bị mình khống chế.
Mặc dù bị đông đảo yêu ma cao cấp bao vây nhưng Phong Vân Vô Kỵ lại không hề sợ hãi. Luận về một đối một, Phong Vân Vô Kỵ có lẽ không bằng Xi Vưu, nhưng khi đối mặt với quần đấu, kiếm đạo do hắn khống chế chính là thứ vũ khí sắc bén nhất.
“Xoẹt!”
Tâm ý vừa động, chiến giáp trên người đám yêu ma bỗng tách rời ra từng phiến, không ngừng biến hóa, ven rìa phiến giáp phát ra ánh sáng sắc bén. Bất ngờ không kịp đề phòng, đám yêu ma này lần lượt thét lên, bị phiến giáp xuyên qua thân thể.
“Bùng!”
Trước mắt tối sầm lại, Phong Vân Vô Kỵ bỗng phát hiện mình cũng đã bị cuốn vào trong một lĩnh vực. Trong phiến không gian này có một tên ma thần to lớn đầu đội trời chân đạp đất, quanh người lửa cháy hừng hực, ở chung quanh còn có vô số ma thần giống như hắn đứng giữa trời đất.
Phong Vân Vô Kỵ lắc đầu, vươn người một cái nhanh như chớp bắn ra. Khi chủ nhân của phiến không gian này còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đã bóp nát cổ của một tên ma thần trong đó. Trong hư không bỗng xuất hiện một lổ hổng, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng xuyên qua đó. Đợi sau khi ra khỏi lĩnh vực, hắn mới phát hiện kẻ cuốn mình vào trong lĩnh vực chẳng qua là một tên ma tộc vảy tím cao hơn năm trượng.
Thừa dịp đối phương đang kinh ngạc, Phong Vân Vô Kỵ vươn tay phải một cái nắm lấy Đệ Ngũ Kiếm Đảm. Trước khi đối phương kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã xuyên vào trái tim tim của hắn, đồng thời thuận thế kéo ngang, trong nháy mắt cắt người hắn ra. Trước khi chết, ánh mắt của tên kia ma tộc kia vẫn mở thật to như cũ.
“Tốc độ thật nhanh!” – Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn, cho dù thấy được động tác đâm kiếm của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng hắn lại không thể nào tránh né, bởi vì tốc độ của Kiếm Thần quá nhanh.
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ rung động tạo thành một đoàn tản ảnh màu trắng. Một đợt kình khí như sóng lớn lướt qua phía sau, còn thân hình hắn đã xuất hiện ở một nơi khác cách xa ngàn trượng.
Phong Vân Vô Kỵ liếc mắt nhìn, trông thấy Xi Vưu chẳng biết từ lúc nào đã ra khỏi lĩnh vực kia.
Thời gian tồn tại của Xi Vưu vượt xa Phong Vân Vô Kỵ, số trận chiến đã trải qua nhiều hơn, sự hiểu biết về lĩnh vực cũng phong phú hơn, cho nên rất hiếm lĩnh vực nào có thể vây khốn được Xi Vưu một khắc trở lên.
“Xoẹt!”
Những tiếng xé gió vang lên từ phía sau, Phong Vân Vô Kỵ lập tức xoay người lại, “Kiếm chi lĩnh vực” đồng thời ra tay. Giữa năm ngón tay có một đoàn ánh sáng bạc lập lòe bất định, bên trong thấp thoáng có vô số bóng kiếm qua lại như con thoi.
“Bùng!”
Đoàn ánh sáng bạc kia chỉ dừng lại trong tay Phong Vân Vô Kỵ một chút, sau đó đột nhiên khuếch tán đến nửa bầu trời. Ánh sáng bạc chói mắt tràn ngập trời đất, in vào trong con ngươi của đám yêu ma đông nghịt.
Không có tiếng kêu thảm thiết, cũng không có tiếng rên rỉ, nửa bầu trời nhất thời trở nên trống không, toàn bộ yêu ma nằm trong phạm vi bao phủ của “Kiếm chi lĩnh vực” đều chết sạch.
– Gào!
Trên đỉnh bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng rít, thanh âm cực kỳ chói tai.
“Hắc Ám Quân Chủ!” – Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ khẽ biến đổi. Loại lực lượng quen thuộc kia từng đợt chấn động linh hồn, chính là cơn lốc tinh thần của Hắc Ám Quân Chủ mà hắn từng trải nghiệm qua lúc ở hải dương hỗn độn. Có điều bây giờ đã không giống như lúc trước, luận về ý thức Phong Vân Vô Kỵ hiện giờ đã vượt trên Hắc Ám Quân Chủ rồi.
Mặc cho chung quanh sóng lớn dâng trào, ta vẫn sừng sững bất động như như ngọn núi.
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn, trông thấy chín bóng người xuất hiện phía trên, đứng thẳng xếp thành hình chữ “nhân” (人). Tiếng rít kia chính là chính là do tên Hắc Ám Quân Chủ đứng đầu tiên phát ra.
Một quả cầu ánh sáng màu đen bao bọc lấy chín gã Hắc Ám Quân Chủ, giống như trời trăng treo cao ở phía trên. Ở phía sao chín gã Hắc Ám Quân Chủ, một phiến mây mù ảm đạm dọc theo bầu trời lan về bốn phía.
– Ư!
Những tiếng rên rỉ từ dưới đất vang lên, vô số yêu ma vốn đã chết đi bỗng nhiên nhúc nhích, từ từ đứng lên, vết thương trên người nhanh chóng khép kín, chỉ một lát sau đã sống lại hoàn toàn.
Trên mặt đất, đống thi thể dày đặc bắt đầu cử động, khí tức sinh mạng một lần nữa truyền vào trong những thi thể này. Những yêu ma vừa rồi bị hai người gần như tàn sát toàn bộ, trong nháy mắt lại trở nên mạnh như rồng như hổ.
– Ha!
Những tiếng la giết từ bên dưới truyền đến, sắc mặt Xi Vưu biến đổi, cuối cùng cũng hiểu được những kẻ này muốn làm gì.
Có lực lượng của Hắc Ám Quân Chủ, những yêu ma này căn bản là giết không chết, đồng thời cũng bởi vì giết không chết cho nên bọn chúng càng trở nên hung hãn. Cứ tiếp tục không ngừng như vậy, cho dù công lực của hai người có lớn đến đâu vẫn sẽ có một lúc bị hao hết. Bên trong cấm chế không gian này hai người lại rất khó bổ sung được năng lượng. Hơn nữa chiêu thức có lực sát thương càng lớn thì công lực tiêu hao lại càng nhiều.
Nghĩ đến sự lợi hại bên trong, sắc mặt Xi Vưu nhất thời trầm xuống. Không hề nghĩ ngợi, y lập tức vọt lên trời, giữa không trung thân hình lại chợt lóe lên xuất hiện trước người đám Hắc Ám Quân Chủ kia.
– Chết đi!
Sát khí trong mắt Xi Vưu bừng lên, tay phải lật một cái. Mặt đất khắp nơi tan vỡ, khí tức âm tà bên dưới phá vỡ mặt đất, như dời sông lấp biển từ chung quanh cuồn cuộn tràn về phía Xi Vưu, hội tụ vào trong bàn tay của hắn. Nhất thời một chưởng này của Xi Vưu có khí thế như đủ làm sụp đổ cả bầu trời. Đây chính là “Băng Thiên thức” trong “Hủy Thiên Diệt Địa thất đại thức” do Xi Vưu tự nghĩ ra.
– Gào!
Trên bầu trời, tên Hắc Ám Quân Chủ đứng đầu tiên chợt rít lên một tiếng, áo bào đen rộng thùng thình tung bay, quanh người thần lực dập dờn. Thần lực dày đặc từ bốn phương tụ lại trước ngực hắn, hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen to lớn từ bầu trời bắn xuống.
“Ầm!”
Trong tiếng nổ lớn rung trời, một vầng sáng màu đen hình tròn từ chỗ hai người giao thủ lan rộng theo phương ngang, nơi đi qua hư không vỡ vụn. Mấy trăm tên thiên thần sa ngã không kịp tránh né, trong nháy mắt hóa thành tro bụi.
Giữa không trung, thân thể Xi Vưu hơi lắc lư. Khi đang định ra tay lần nữa, y chợt phát hiện đám Hắc Ám Quân Chủ đã biến mất không còn bóng dáng, cũng giống như khi bọn chúng xuất hiện.
– Hừ, các ngươi thật sự xem bản tọa là thiện nam tín nữ sao?
Vừa hiểu được dự định của những ma tộc này, trong lòng Xi Vưu liền tức giận không thôi.
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi lựa chọn địa phương thật tốt!
Nhân tiện Xi Vưu cũng giận lây sang cả Phong Vân Vô Kỵ.
Nghe được lời này Phong Vân Vô Kỵ chỉ cười nhạt một tiếng, cũng không hề để ý. Vào thời khắc này, Xi Vưu tuyệt đối không thể nào ra tay với hắn. Hắn cũng không phải dễ dàng tiêu diệt như đám yêu ma kia, dù Xi Vưu có thắng chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ tiêu hao gần hết ma nguyên, bị đám ma tộc kia chiếm tiện nghi.
Phong Vân Vô Kỵ trong lòng hiểu rõ, mười ba vương triều Ma Giới và cả Hắc Ám Quân Chủ đều xuất động, có lẽ là đã thông qua trinh sát biết được một chút về địa vị của mình và Xi Vưu ở Thái Cổ. Lần này mình và Xi Vưu đơn độc chạy đến Ma Giới đúng là cơ hội hiếm có, nếu như có thể giết chết hai người, nhân tộc nhất định sẽ bị đả kích lớn. Dù sao những năm gần đây mặc dù các tộc đều nghỉ ngơi sinh tồn, nhưng loài người lại sinh sôi rất nhanh, hơn nữa còn có thể thông qua tu luyện để nhanh chóng gia tăng thực lực của mình. Trong số các tộc thì tốc độ khôi phục thực lực của nhân loại là nhanh nhất.
Thậm chí Ma Giới cũng có nghe tin về sự kiện “thiên hạ luận võ” gần đây của Thái Cổ, tình huống này càng khiến cho ma tộc bất an. Cho dù với lý lẽ nào, ma tộc đều khó có thể bỏ qua cơ hội đả kích nhân tộc như vậy.
“Gào!”
Đột nhiên một tiếng gầm tràn đầy khí tức tàn bạo vang lên. Trong ánh mắt kinh ngạc của Phong Vân Vô Kỵ, toàn thân Xi Vưu bỗng phát ra tiếp lốp đốp không dứt, thân thể vốn cao lớn càng liên tục vươn cao, trăm trượng, ngàn trượng… vạn trượng.
Ở trong và ngoài cấm chế lĩnh vực, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn thân thể Xi Vưu không ngừng lớn lên, cao đến gần như ngang với trời. Toàn thân Xi Vưu đen kịt như sắt, phía trên có hai chiếc sừng vô cùng cứng rắn xuyên qua da đầu vươn ra ngoài, hơi cong lại thành hình sừng trâu.
“Ầm!”
Trời đất rung chuyển, chung quanh đột nhiên tối sầm lại, ma khí hùng hậu tràn ra.
“Xuýt!”
Xi Vưu mở chiếc miệng rộng ra, lập tức hàng vạn yêu ma bị cuốn vào trong miệng, cuối cùng bị y nuốt vào bụng. Tại khoảnh khắc này, Xi Vưu đã hóa thân thành một ma thần to lớn giống như Thao Thiết, mỗi lần há miệng liền có hàng loạt yêu ma bị cuốn vào trong bụng. Sau đó toàn thân Xi Vưu bốc lên ánh lửa dày đặc, bên trong loáng thoáng còn có khói nồng tỏa ra. Mỗi lần ánh lửa sáng lên, ma khí bên ngoài cơ thể Xi Vưu lại dày thêm một phần, còn những yêu ma bị y nuốt vào trong bụng thì bị luyện hóa trong nháy mắt.
– Ha ha ha…
Xi Vưu ngửa mặt lên trời cười lớn, thanh âm như đâm vào trong tai:
– Đám kiến hôi cũng dám tranh sáng với vầng trăng. Ma Đế Hoàng, Áo Cổ Tư Đinh, Tát Cáp Lạp, Ni Cổ Lạp Tư, nếu các ngươi muốn đối phó với bản tọa thì tự mình ra tay đi. Đám nhãi nhép này còn chưa đủ cho bản tọa khai vị.
Bốn phía không người nào trả lời. Lũ yêu ma vẻ mặt kinh hãi nhìn lên ma thân to lớn của Xi Vưu, liên tiếp lui về phía sau.
– Chạy à? Chạy đi đâu!
Xi Vưu liếc thấy đám yêu ma này, khóe miệng liền cười lạnh, một bàn chân to lớn từ trời hạ xuống, đạp vào một nơi đám yêu ma tụ tập.
Lũ yêu ma sợ hãi kêu lên, cuống cuồng chạy về bốn hướng, nhưng cho dù bọn chúng cố gắng chạy thục mạng thế nào, cuối cùng lại tuyệt vọng phát hiện thân thể vừa bay lên không đã hạ xuống, dưới chân lại không dời được nửa bước. Bàn chân to lớn của Xi Vưu đã từ trên đầu đạp xuống.
– A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ dưới chân Xi Vưu. Trước khi chết đám yêu ma này muốn cố gắng phản kháng lần cuối, nhưng tất cả công kích đánh vào trên thân thể Xi Vưu chỉ phát ra những tiếng vang nhỏ, không làm tổn hại được chút da nào.
Xi Vưu sợ đám Hắc Ám Quân Chủ kia lại cứu sống bọn chúng, liền truyền lực vào bàn chân. Lực lượng hủy diệt hùng hậu truyền vào dưới chân hoàn toàn nghiền nát thi thể của đám yêu ma kia thành bột phấn, cho đến khi bọn chúng không thể sống lại được nữa.
“Xuýt!”
Xi Vưu lại hút một hơi, cuốn thêm một đám yêu ma vào trong miệng của y. Sau khi hấp thu những yêu ma này, tinh khí trong mắt Xi Vưu càng đậm hơn, hiển nhiên loại hấp thu này cũng không chỉ đơn giản là no bụng.
Phong Vân Vô Kỵ lẳng lặng đứng tại một bên, cũng không tham gia vào trong trận giết chóc này. Với năng lực của Xi Vưu, chỉ một người cũng đủ giết sạch đám yêu ma trong phiến không gian bị cấm chế này.
“Xi Vưu dù sao cũng là nhân tộc. Ta và y đánh một trận, dù thắng hay bại, sống hay chết thì cũng là tổn thất của nhân tộc. Đám cường giả ma tộc này tham gia vào, không bằng mượn cơ hội này xem thử thực lực của ma tộc một chút.” – Phong Vân Vô Kỵ trong lòng ngẫm nghĩ, cũng không có ý tiếp tục trận chiến với Xi Vưu nữa, bắt đầu dò xét và nghiên cứu cấm chế hư không do mấy vương triều liên thủ tạo nên.
Thừa dịp lũ yêu ma chạy trốn về bốn phía, không ngừng kêu gào, còn Xi Vưu lại không hề quan tâm đến hắn, cặp mắt của Phong Vân Vô Kỵ liền sáng lên, biến thành “Phá Vọng ngân mâu” màu trắng bạc.
Màu sắc của thế giới nhanh chóng rút đi, vô số tơ nhỏ hiện lên trong mắt. Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bình tĩnh không dao động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy vô số kén tơ quy tắc đan xen vào nhau. Nhưng bên ngoài mấy trăm dặm, thế giới quy tắc lại đột nhiên phát sinh biến hóa, quy tắc trở nên vặn vẹo và tập trung khác thường. Ánh mắt xuyên qua vách chắn này, trông thấy trên mặt đất hiện lên từng đoàn bóng đen nhàn nhàn, bên trong những bóng đen đó lộ ra một loại lực lượng sinh mệnh dồi dào. Đây là linh hồn những cường giả đỉnh cao của các vương triều tham gia vào cấm chế hư không này.
Linh hồn của ma tộc khác với nhân loại. Trong thế giới quy tắc, linh hồn của bọn chúng có màu đen nhạt, còn linh hồn của nhân loại lại có màu xanh lục nhạt. Với năng lực của “Phá Vọng ngân mâu” có thể trực tiếp nhìn vào linh hồn của đối phương, mà linh hồn càng cường đại thì càng hiện ra rõ ràng trong thế giới quy tắc.
Đông đảo linh hồn của cường giả tạo thành một vòng, bao vây lấy Xi Vưu và Phong Vân Vô Kỵ. Từ trong những linh hồn kia tỏa ra từng sợi tơ nhỏ ngưng tụ lực lượng đặc biệt, nối liền đến kén tơ quy tắc. Chính những sợi tơ nhỏ này đã khiến cho kén tơ quy tắc trở nên vặn vẹo và trùng điệp khác thường.
“Ầm!”
Không hề do dự, linh hồn to lớn của Phong Vân Vô Kỵ liền trực tiếp va chạm vào bản nguyên không gian cấm chế này. Trời đất rung lên kịch liệt một chút.
“Ong!”
Bên ngoài cấm chế hư không, đám cường giả ngồi xếp bằng trên đất đột nhiên sắc mặttrắng bệch như tờ giấy, trong đầu chấn động không dứt giống như có vô số tiếng ong kêu, càng giống như có vô số mũi châm không ngừng đâm vào linh hồn.
Linh hồn Phong Vân Vô Kỵ mạnh vô cùng. Chúng ma vốn đã hợp thành một thể, khi bị ngoại lực thương tổn thì mỗi người đều chịu một phần, nếu không thì bất cứ cao thủ cấp Thiên Ma trở lên nào cũng không chịu nổi thần thức cường đại đến mức biến thái này công kích.
Ở phía sau, đám đế hoàng của vương triều nhìn thấy cảnh tượng này đều biến sắc, đồng thời trong lòng kinh ngạc vì sự cường đại của đám cường giả nhân tộc mới sinh này. Cho dù là đế hoàng của vương triều, nếu thay vào vị trí đó, tuyệt đối không thể khiến cho tinh thần của nhiều cường giả đỉnh cao bị thương nặng, sắc mặt trở nên tái nhợt như vậy.
“Thật quá mạnh, có lẽ đã đến lúc kiềm chế nhân tộc một chút rồi!” – Ma Đế Hoàng đứng ở trước nhất đại quân vương triều, trong lòng lẩm bẩm nói. Cường độ tinh thần mà Phong Vân Vô Kỵ biểu hiện ra, trong khoảnh khắc đã để lại cho hắn ấn tượng khó phai mờ. Với mức độ ý thức này hoàn toàn có thể phát động một cơn lốc tinh thần, tiêu diệt tất cả sinh vật trong phạm vi nhất định. Một khi linh hồn diệt vong, cho dù lĩnh vực của Hắc Ám Quân Chủ có lợi hại cũng không thể nào làm sống lại được.
– Đổi một nhóm người khác!
Ma Đế Hoàng vung tay lên, lập tức có hàng loạt cường giả chạy đến, thay thế những đại tướng vương triều thân thể càng lúc càng run lên.
Ma Giới có thể thiếu thứ gì, nhưng nhân thủ thì không bao giờ thiếu.
– Có công phu này, không bằng ngươi hãy suy nghĩ một chút làm thế nào để thoát ra đi!
Đột nhiên giọng nói vang dội của Xi Vưu từ trên đầu truyền đến. Chẳng biết từ lúc nào Xi Vưu đã ăn sạch tất cả yêu ma trong phiến không gian này. Cả không gian trở nên trống rỗng, không còn kẻ nào quấy rầy bọn họ.
– Không sao.
Phong Vân Vô Kỵ lạnh nhạt nói:
– Chút tiêu hao này đối với ta chẳng là gì cả.
Xi Vưu liếc mắt nhìn. Làm cho cả không gian trên dưới rung chuyển, nhưng tinh thần tiêu hao lại chẳng là gì cả? Vậy rốt cuộc tinh thần phải tiêu hao thế nào mới xem là lớn? Xi Vưu là một cao thủ, đương nhiên hiểu được hiện tượng trời đất rung chuyển như vậy, chính là do tinh thần của đám yêu ma khống chế không gian này bị công kích, cho nên sự khống chế đối với không gian có dấu hiệu lỏng ra.
Xi Vưu lại không biết, nhưng lời này Phong Vân Vô Kỵ chính là nói thật. Với năng lực ý thức mô phỏng, sau khi mô phỏng dao động ý thức của Chủ Thần, ý thức của hắn đã tăng trưởng với mức độ kinh người. Cho dù thân thể Phong Vân Vô Kỵ cường hãn, nhưng nếu không phải ở Đông Hải đã hấp thu được khí tức của Thanh Long, thân thể đã có một phần năng lực của thánh thú, e rằng đã sớm bị tinh thần tăng trưởng quá mạnh làm nổ tung. Nhưng dù như thế, gần đây hắn cũng bắt đầu cảm giác được, thân thể được khí tức của Thanh Long thấm nhuần, qua một thời gian nữa cũng sẽ đạt đến cực hạn cường độ linh hồn mà hắn có thể dung nạp. Đến lúc đó, Phong Vân Vô Kỵ sẽ phải tìm biện pháp khác để tăng cường thân thể.
Không ngừng phóng tinh thần ra bên ngoài, ở một mức độ nào đó có thể làm chậm lại quá trình ý thức tăng trưởng, do đó Phong Vân Vô Kỵ gần như không tổn thất gì, không hề mệt mỏi phát ra từng đợt công kích vào hư không.
Ở bên ngoài, đám đại đế của vương triều nhìn từng đợt cường giả của vương triều liên tục thay thế, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi. Ngay cả Đọa Lạc Chi Vương Lộ Tây Pháp ẩn thân cách đó không xa, phía sau có một đội quân thiên thần sa ngã đi theo, cũng dần dần khó có thể cười được nữa. Đến cuối cùng, cuộc phục kích được sặp đặt để đối phó với nhân tộc đã biến thành kiểm tra cường độ tinh thần của nhân loại.
Cũng không biết trải qua bao lâu, công kích đến từ nhân loại kia cuối cùng cũng ngừng lại.
– Thế nào, sao lại không ra tay nữa?
Bên trong cấm chế hư không, Xi Vưu hiếu kỳ hỏi.
– Không cần thử nữa. Bọn chúng liên tục thay thế một đám cường giả khác, có thử tiếp cũng chẳng ích gì.
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ hơi tái nhợt nói. Một mình chống lại vô số ma tộc, hao tổn lâu như vậy, cho dù tinh thần lực của hắn rất mạnh mẽ thì cũng dần dần cảm thấy hơi tốn sức.
– Ma tộc, cường giả quá nhiều…
Sắc mặt Phong Vân Vô Kỵ có vẻ trầm trọng. Sau lần thử dò xét vừa rồi, các vương triều đã thay đổi ít nhất đến hàng trăm vạn cường giả.
– Hình như ngươi cũng không sốt ruột?
Hiếm có cơ hội Phong Vân Vô Kỵ lại chủ động bắt chuyện với Xi Vưu.
– Bọn chúng không vây được bản tọa.
Xi Vưu lạnh lùng nói, trong thanh âm lộ ra một sự tự tin mãnh liệt.
Phong Vân Vô Kỵ in lặng nhìn thân thể to lớn của Xi Vưu. Chỉ cần không phải đám cường giả vương triều và Hắc Ám Quân Chủ thủ xuất kích, ma tộc nào tiến vào cũng chỉ là thứ để cho Xi Vưu no bụng.
Xi Vưu hóa thành ma thân to lớn, cắm thần nuốt ma, loại năng lực này lại có hiệu quả tương tự như “‘Ma Viên biến” do Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo. Có điều Xi Vưu vẫn giỏi hơn một chút, sau khi hóa thành ma thân, không chỉ gia tăng năng lực của thân thể mà còn có thể giữ vững lý trí, điểm này “Ma Viên biến” lại không có.
“Ma Viên biến” được sáng tạo dựa vào thân thể của Thái Cổ Ma Viên khi biến thân. Thái Cổ Ma Viên trời sinh hung bạo, sự hung bạo đó đã ăn vào trong xương tủy. Nếu có thể giống như Viên Tề Thiên cuối cùng luyện hóa ra được linh trí, tuyệt đối là có một không hai. Vì nguyên nhân này, sau khi sử dụng “Ma Viên biến” biến thân trong đầu sẽ tràn ngập sát ý mãnh liệt. Trên thực tế, sơ hở này đã định sẵn ngay từ đầu Phong Vân Vô Kỵ sáng tạo “Ma Viên biến”, cho dù hắn cố gắng cải thiện ra sao vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Nhìn ma thân to lớn của Xi Vưu, Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bỗng nhiên khẽ động. Nếu như có thể kết hợp với ma thân của Xi Vưu, sửa đổi vấn đề mất đi lý trí trong “Ma Viên biến”, vậy thì uy lực còn phải cao hơn một bậc. Tâm tư vừa động, cả người hắn liền phát ra một loại khí tức khác thường, bắt đầu thu thập dao động khí tức lúc Xi Vưu biến thân vô tình lộ ra.
– Phong Vân Vô Kỵ, ngươi đang làm gì vậy?
Biểu hiện kỳ lạ của Phong Vân Vô Kỵ khiến Xi Vưu cảm thấy hơi bất an, lập tức quát lên.
– Không có gì.
Phong Vân Vô Kỵ rất nhanh khôi phục lại như cũ. Chuyện như vậy dĩ nhiên là không thể nào nói rõ với Xi Vưu được.
– Giết!
Một đoàn sát khí từ phía đông kéo đến, lại là một đám cao thủ mới do các vương triều phái ra, tràn vào bên trong lĩnh vực. Đồng thời ở một phía khác cũng xuất hiện hàng loạt cao thủ của vương triều. Ngay cả vương triều Đọa Lạc lần này cũng phái ra đến hàng trăm vạn thiên thần sa ngã, vô số thiên thần sa ngã giống như thủy triều đen từ phía tây dọc theo bầu trời bay đến.
Phong Vân Vô Kỵ không hề nghĩ ngợi, năm ngón tay lại mở rộng phát ra “Kiếm chi lĩnh vực”. Trời đất lập lòe một chút, sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu. Thứ duy nhất biến hóa là hàng trăm vạn thiên thần sa ngã kia đã bị giết sạch không còn.
Một cuộc giết chóc lại nổi lên.
Gần như đồng thời, Huyết Hải Ma Quân và Đệ Nhất phân thần đều đuổi theo tới Ma Giới. Hai người một trước một sau cũng không xuất hiện cùng chỗ với Phong Vân Vô Kỵ và Xi Vưu, mà lại xuất hiện cách nơi hai người kia bị vây mười mấy dặm.
Huyết Hải Ma Quân vẫn luôn dựa vào cảm giác đuổi theo khí tức mà hai người lưu lại, vì vậy xuất hiện sai lệch là rất bình thường, nhưng sự sai lệch này cũng chỉ vừa phải mà thôi.
Mới vừa đặt chân đến Ma Giới, Huyết Hải Ma Quân liền cả kinh: “Đây là… Ma Giới! Bọn họ lại chạy đến Ma Giới!”
Ý niệm này vừa xẹt qua trong đầu, Huyết Hải Ma Quân liền bị ma khí kinh thiên ở phương bắc thu hút. Từng luồng ma khí cường đại phóng lên cao, đây là do khí tức của mấy đại quân đang đóng giữ phát ra.
“Không hay, bọn họ đã trúng mai phục rồi!” – Huyết Hải Ma Quân phóng thần thức ra ngoài, nhanh chóng quét một vòng về phía đó. Hành động này lập tức khiến cho đám đế hoàng ở bên ngoài chú ý.
– Chúng ta lại có một bằng hữu mới đến, ngươi hãy dẫn người đi đón tiếp một chút!
Ma Đế Hoàng xoay người nói với một nam tử trẻ tuổi dáng vẻ tuấn tú ở phía sau.
– Vâng thưa phụ hoàng!
Nam tử trẻ tuổi lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ hưng phấn, chính là đại hoàng tử Cơ Nỗ của vương triều Ma Đế Hoàng
Vừa cảm nhận được quân đoàn Ma Giới ở phía xa điều động, sắc mặt Huyết Hải Ma Quân khẽ biến đổi, nhanh chóng cân nhắc một chút. Cho dù tiêu diệt được đội ma tộc này cũng chỉ khiến cho nhiều ma tộc kéo đến hơn. Trong đội quân này có nhiều không ít khí tức không kém hơn y bao nhiêu. Huyết Hải Ma Quân tự thấy không thể đối phó với nhiều cường giả như vậy, trong lòng liền sinh ra ý định rút lui.
“Vô Kỵ nhất thời hẳn là sẽ không có chuyện gì. Nếu bây giờ vội vã đến đó, e rằng đã cứu người không được mà còn phải nhờ người khác cứu lại… Hay là trở về Thái Cổ báo cho chư vị trưởng lão, xin ý kiến của họ trước đã.” – Trên mặt Huyết Hải Ma Quân hiện lên vẻ suy tư, dưới chân nhún một cái, người đã lui vào trong hư không biến mất không thấy trước khi đại hoàng tử Cơ Nỗ chạy đến.
Lúc Huyết Hải Ma Quân rời đi cũng là lúc Đệ Nhất phân thần trở về Ma Giới. Vừa xuất hiện, hắn liền bị khí tức của các Hắc Ám Quân Chủ thu hút.
Trong lòng căng thẳng, hắn liền có ý rút lui: “Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ lại không cẩn thận trúng phải mai phục của đám Hắc Ám Quân Chủ?”
Trước đây không lâu chín Hắc Ám Quân Chủ liên hợp triệu hồi Chủ Thần phân thân, chuyện đó vẫn còn sở sờ trước mắt. Đối mặt với một Hắc Ám Quân Chủ, Đệ Nhất phân thần không có gì phải sợ, nhưng chín gã Hắc Ám Quân Chủ liên thủ thì lại là chuyện khác. Chín Hắc Ám Quân Chủ hợp sức gần như bù đắp tất cả khuyết điểm. Mà số Hắc Ám Quân Chủ ở nơi này lại không nhiều không ít, vừa vặn chín tên.
“Không phải may đến vậy chứ!” – Đệ Nhất phân thần thầm nói, nhưng rất nhanh lại phát hiện những Hắc Ám Quân Chủ này cũng không chú ý vào mình.
Ma thức phóng ra ngoài một vòng, Đệ Nhất phân thần nhanh chóng điều tra rõ tình hình, hơn nữa cũng không khiến cho đám ma tộc chú ý. Vừa phát hiện đám đại tướng vương triều đang bao vây Xi Vưu và Đệ Tam phân thần ở đây, Đệ Nhất phân thần không khỏi bật cười, cũng từ bỏ ý định ra tay cứu giúp.
Cấm chế hư không có lẽ vây khốn được rất nhiều cao thủ đỉnh cấp, nhưng tuyệt đối không vây được người sở hữu “Thiên Ma thần thông” như Đệ Nhất phân thần và Đệ Tam phân thần. Đệ Nhất phân thần có thể chạy trốn khỏi không gian do chín gã Hắc Ám Quân Chủ hợp sức tạo nên, vậy thì Đệ Tam phân thần cũng có thể thoát ra khỏi cấm chế hư không này. Phiền toái duy nhất chỉ là Xi Vưu mà thôi.
Mặc dù Xi Vưu đã tặng áo giáp cho mình, nhưng Đệ Nhất phân thần lại không tin y có lòng tốt như vậy, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, vì vậy hắn vốn chẳng hề quan tâm đến khốn cảnh của đối phương.
“Đệ Tam, đến giờ mà ngươi còn không ra ngoài, tính ở bên trong làm gì? Hiện giờ bên ngoài có mười ba đại đế của vương triều, chín Hắc Ám Quân Chủ, ồ, ngay cả đọa lạc thiên sứ cũng đến, chậc chậc, đúng là một đội hình hoành tráng.”
“Không sao, bọn chúng căn bản không thể làm ta bị thương được. Vấn đề duy nhất cần giải quyết là Xi Vưu. Ừm, ngươi hãy rời đi trước, không nên để cho đám Hắc Ám Quân Chủ chú ý. Ngoài ra ta cảm giác được Bổn Tôn cũng xuất hiện ở đây, ngươi thử đi tìm hắn một chút.”
“Cũng được. Nhưng không nên đùa quá trớn, dù sao nơi này cũng là Ma Giới, phía trên còn có Hắc Ám Chủ Thần. Nếu như đám Hắc Ám Quân Chủ kia bắt đầu khẩn cầu Hắc Ám Chủ Thần, vậy thì sẽ không ổn.”
“Ta tự có chừng mực.”
Sau khi xác định Đệ Tam phân thần không việc gì, Đệ Nhất phân thần liền nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Lúc sắp rời đi hắn cũng không hiểu vì sao hai người này lại khiến cho Ma Giới huy động lực lượng lớn đến như vậy.
Chỉ trong chốc lát, hai người lại nhanh chóng tàn sát hết ma tộc bên trong cấm chế không gian. Vì tránh để các Hắc Ám Quân Chủ làm sống lại, cả hai đều lựa chọn phương pháp cực kỳ triệt để, hoàn toàn huỷ diệt những yêu ma này.
Khi chỉ còn sót lại một chút yêu ma, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng ngâm xướng đinh tai nhức óc:
– Chủ Thần ở dưới vực sâu, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của tôi tớ ngài! Vinh quang của Chủ Thần không thể bị vấy bẩn, uy nghiêm của Chủ Thần không thể bị khinh nhờn. Phàm những kẻ kính phụng chủ sẽ được chủ chiếu cố, còn những kẻ đối nghịch với chủ nhất định sẽ bị trừng phạt, linh hồn phải đau đốn trong quốc độ tử vong, vĩnh viễn không siêu thoát…
Trong tiếng ngâm xướng, trên bầu trời bỗng xuất hiện từng vòng dao động khí tức màu đen tựa như đầm sâu, không ngừng lan ra bốn phía. Tại trung tâm những vòng ánh nước màu đen sóng sánh kia, một không gian đen kịt không ngừng mở rộng ra, bên trong có một luồng khí tức vượt trên tất cả sinh vật lan ra khắp trời đất. Khí tức kia mang theo một áp lực làm cho linh hồn run rẩy.
– Chủ Thần phân thân!
Hai người nhìn lên không trung, trong lòng kinh hãi không thôi.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được suy nghĩ tương tự.
– Xi Vưu, hay là ta và ngươi hãy đổi một cách khác, dùng chuyện này để đánh cuộc, người nào thoát ra khỏi không gian này trước thì xem như là người thắng, thế nào?
Phong Vân Vô Kỵ nói.
– Hừ, không có vấn đề!
Vừa dứt lời, hai người liền đồng thời ra tay. Thân thể Phong Vân Vô Kỵ rung động, đột nhiên biến thành một phiến sương đen kỳ dị, nhanh chóng hóa thành Thiên Ma thoát ra khỏi cấm chế hư không của chúng ma.
Cùng lúc Phong Vân Vô Kỵ hóa thân thành Thiên Ma thoát ra, ngôi sao Huỳnh Hoặc màu máu trên chín tầng trời đột nhiên chiếu xuống một luồng sáng to lớn, ánh sao bao phủ toàn bộ cấm chế hư không.
– Mau lui lại!
Một tên cường giả ma tộc cảm nhận được dao động hủy diệt từ phía trên truyền tới, liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ánh sao màu máu dày đặc bao trùm cả con ngươi.
Nhưng lời nhắc nhở này đã chậm. Lưc lượng hủy diệt của ngôi sao trong nháy mắt chôn vùi một vòng cường giả Ma Giới bên ngoài cấm chế hư không, không kịp kêu thảm tiếng nào đã vô thanh vô tức hoá thành tro bụi. Mất đi sự khống chế của những cường giả này, Xi Vưu lập tức từ bên trong thoát thân ra. Liếc mắt có thể nhìn thấy, Phong Vân Vô Kỵ dường như còn thoát ra ngoài nhanh hơn một bước so với y. Sắc mặt Xi Vưu nhất thời hơi tái nhợt, một đòn vừa rồi dường như đã tiêu hao không ít lực lượng của y, ma thân to lớn cũng không duy trì được nữa, phải khôi phục lại thân thể ban đầu.
Giữa không trung. Phong Vân Vô Kỵ từ hình thái Thiên Ma chuyển hóa lại thành hình người, tiếp đó thân thể chợt lóe lên, đột nhiên biến thành một Thanh Long to lớn.
“Gào!”
Thánh thú Thanh Long vừa xuất hiện, gần như chiếm cứ toàn bộ không trung, khiến chúng ma có cảm giác như hít thở không nổi. Chín gã Hắc Ám Quân Chủ càng kinh hãi, thân thể liên tiếp lui về phía sau, thần sắc tỏ ra hoảng sợ. Con rồng lớn này bọn chúng cũng không xa lạ gì, chính là thánh thú của nhân loại Chí Tôn trong ghi chép đã từng giết chết Hắc Ám và Quang Minh Chủ Thần.
Ngay cả Chủ Thần cũng có thể giết chết, đám Hắc Ám Quân Chủ đương nhiên sẽ không cho rằng mình có thể đối phó được.
Thánh thú Thanh Long vừa hiện ra, dưới khí tức của rồng bao phủ, chúng ma còn chưa run rẩy đã lạnh cứng cả người. Ngay cả đám đại đế của vương triều nhìn thấy thánh thú này cũng cả kinh thất sắc. Đại quân vương triều khổng lồ trong phút chốc đã tán loạn, cả đám sợ hãi kêu lên, chạy trốn về bốn phương.
Phong Vân Vô Kỵ và Thanh Long hợp lại làm một, giữa không trung gập lại, bốn móng khua lên lao xuống đại quân ma tộc dày đặc bên dưới…
“Ầm ầm!”
Phàm những kẻ bị Thanh Long đụng phải đều hóa thành tro bụi, không có một chút khả năng sống sót nào.
Thánh thú Thanh Long sau khi kéo ra một khe rãnh to lớn trên mặt đất Ma Giới, liền kêu một tiếng bay lên trời cao, mở miệng phun xuống một ngụm khí tức hủy diệt. Lại có hàng trăm vạn yêu ma hóa thành tro bụi.
Xi Vưu liếc mắt nhìn, trông thấy thánh thú Thanh Long kia khi phun ra khí tức của rồng, thân thể không tự nhiên khựng lại một chút, trong lòng thầm nói: “Tiểu tử này quả nhiên vẫn chưa hoàn toàn dung hợp với thánh thú Thanh Long. Hai đòn này e rằng đã là cực hạn của hắn rồi.”
Trong nội tâm Xi Vưu cũng rất ghen tỵ. Tuy nói y không hề sợ hãi khi đối mặt với Chí Tôn, nhưng đó là dựa trên cơ sở tứ đại thánh thú sẽ không công kích nhân loại. Còn khi đối mặt với yêu ma, Thanh Long chỉ mới vừa xuất hiện, đám ma tộc bao gồm cả vương triều đại đế và Hắc Ám Quân Chủ đều chưa chiến đã khiếp sợ, mặc đánh mặc giết. Chỉ một con rồng mà ngàn quân lui tránh, không ai có thể ngăn cản được. Nếu nói Xi Vưu không thèm muốn thì đó là nói dối.
“Lão tử năm đó cũng không uy phong như vậy.” – Xi Vưu trong lòng cảm khái.
Phong Vân Vô Kỵ vừa phát ra một luồng khí tức của rồng, liền cảm thấy sự dung hợp với Thanh Long xuất hiện một khe hở, hơn nữa càng lúc càng lớn.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao vẫn không thể dung hợp hoàn mỹ được? Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể mượn thánh lực của thánh thú Thanh Long một chút như vậy sao?” – Phong Vân Vô Kỵ trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ. Hư không chợt lóe lên, thánh thú Thanh Long đã biến mất không thấy, trở lại Thái Cổ Đông Hải.
“Gào!”
Phía sau người, một luồng khí tức hủy diệt mang theo tiếng gào thét truyền tới.
“Không hay, lại quên mất Chủ Thần phân thân!”
Phong Vân Vô Kỵ vốn định trước tiên dẹp tan đám yêu ma, sau đó sẽ đối phó với Chủ Thần phân thân, nhưng hắn đã đánh giá sai mức độ dung hợp của mình và thánh thú Thanh Long.
Cùng lúc đó, đám yêu ma ở phía xa đang chạy trốn, đột nhiên cảm nhận được khí tức kinh khủng của thánh thú Thanh Long nhanh chóng biến mất, ma thức liền quét qua một vòng, lại không hề nhìn thấy bóng dáng của thánh thú Thanh Long.
– Giết chết bọn chúng!
Chúng ma mừng rỡ. Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù thế nào đây vẫn là cơ hội để phát tiết sự tức giân trong lòng, liền quay mũi giáo giết trở về.
Xi Vưu vẻ mặt lạnh lùng, đang chuẩn bị ra tay, đột nhiên trong tai nghe được một tiếng hét lớn:
– Thế Giới!
Trên bầu trời ánh sáng chợt lóe lên. Chủ Thần phân thân, Xi Vưu và hàng loạt cao thủ của các vương triều đều đột ngột biến mất giữa hư không, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng biến mất không còn thấy.