Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phi Thăng Chi Hậu

Chương 543: Khách đến từ đại thứ nguyên

Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Chọn tập

Hang động thứ 112 dưới lòng đất Thánh điện, tư liệu lịch sử Thái Cổ về cuộc chiến thần ma lần thứ hai nguyên bản ghi chép: Thái Cổ đại sự. Người chấp bút: Bách Hiểu Sinh.

……

Thái Cổ xx năm, trước cuộc chiến thần ma lần thứ hai xx năm.

Ma Giới mượn danh nghĩa “Thái Cổ hiệp nghị”, dụ công chúa Phượng Phi đến Ma Giới. Đồng thời lại dùng nàng làm mồi nhử, dẫn Đệ Ngũ Chí Tôn Kiếm Thần lúc này đã nhận được truyền thừa của Thanh Long đến Ma Giới, sau đó sắp đặt tấn công vào Thái Cổ. Năm đội Hắc Ám viễn chinh quân phân biệt lẻn vào Thái Cổ.

Bọn họ không thành công, nhưng Chí Tôn dùng công pháp ngủ say để chữa thương cũng bị cắt ngang, thất bại trong gang tấc.

Các Chí Tôn ngủ say vô số năm đã thức tỉnh. Ma tộc lẻn vào Thái Cổ đều bị tiêu diệt.

Trên đỉnh Thánh sơn, Bạch Hổ Chí Tôn sau khi thức tỉnh đã triệu tập Thái Cổ tất cả tộc nhân đến Thánh sơn, ngay trước mặt tất cả tộc nhân, chính thức đem mọi quyền lực của Thái Cổ giao cho Đệ Ngũ Chí Tôn, cũng là Thái Cổ Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ. Đến lúc này, Thánh điện chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, Đệ Ngũ Chí Tôn trở thành người có quyền lực cao nhất tại Thái Cổ.

Sau đó, Chu Tước dùng hóa thân Thương Khung Chí Tôn gởi gắm Phượng Phi cho Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ.

Sau khi Ma Giới tấn công được hai tháng, Kiếm Thần đã dùng danh nghĩa của Thánh điện gởi một công văn đến Ma Giới, lên tiếng phê phán hành động của Ma Giới phá hư “Thái Cổ hiệp nghị”. Lúc Ma Giới trả lời, hoàn toàn không thừa nhận chuyện này, không hề có trách nhiệm gì.

Tháng thứ ba, cửu tinh ngôi thứ sáu Huy Triệu phá vỡ hư không, theo sau Huỳnh Hoặc lơ lửng trên trời. Đồng thời, một luồng thần thức cuối cùng của Chu Tước Chí Tôn ở bên ngoài là “Thương Khung Chí Tôn” cũng tan đi, thần thức trở về với bản thể. Ba Chí Tôn hợp lực mở ra Thương Ngô Uyên, bước vào trong đó, một lần nữa ngủ say.

Trung tuần tháng thứ ba, dưới sự thúc đẩy của chưởng khống giả Thánh điện trước đây là Huỳnh Hoặc, chính sách hôn phối bắt đầu được tiến hành. Kiếm Thần và công chúa Phượng Phi thành hôn, cử hành hôn lễ long trọng tại Kiếm các thuộc Thái Cổ. Gần như tất cả tộc nhân biết được tin tức đều chạy đến Kiếm các, chứng kiến hai nhân vật có một không hai kết hợp với nhau. Đáng nhắc đến là hai hồng nhan mà Kiếm Thần quan biết, gồm thánh nữ Ngạo Hàn Yên của Tuyết vực trước đây và Phong tộc thánh nữ U Nhược đều đột nhiên mất tích, ra đi không lời từ biệt, cũng không ai biết hành tung của bọn họ. Theo như người cuối cùng nhìn thấy thánh nữ nói, khi tin tức Kiếm Thần và Phượng Phi cử hành hôn lễ truyền đến, Tuyết vực thánh nữ Ngạo Hàn Yên vốn đang tĩnh tọa tu luyện đột nhiên mở mắt ra, nhìn về hướng Kiếm các, không nói lời nào. Chỉ một lúc sau hai gò má đã đầy lệ, chỉ là không khóc lên thành tiếng. Sau đó đến trước cuộc chiến thần ma cũng không ai gặp nàng.

Tháng thứ tư, một nhóm pháp tu cuối cùng đã rời khỏi thánh địa trong hư không, xuyên qua tầng tầng không gian đi đến Hoàng Kim thành tại Thái Cổ. Lúc này Đệ Ngũ Chí Tôn Phong Vân Vô Kỵ đã nắm giữ Kiếm các, Phong tộc, Chiến tộc, cao thủ trong hệ phái tự do, cao thủ tiềm tu, hai mươi vạn cao thủ Thần cấp hậu kỳ Bắc Hải, Vu tộc, pháp tu… quyền hành khắp nơi. Toàn bộ Thái Cổ hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của y. Nhưng khiến người ta kỳ quái là Kiếm Thần vẫn kiên trì không dẹp bỏ Thánh điện vốn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đối ngoại vẫn dùng tên tuổi của Thánh điện trao đổi với các phe Ma Giới.

Hắc Ám viễn chinh quân của Ma Giới xâm nhập vào Thái Cổ, tuy đã thành công làm Chí Tôn của Thái Cổ thức tỉnh, khiến bọn họ sắp thành lại bại, nhưng cũng khiến toàn bộ gian tế của Ma Giới tại Thái Cổ lộ ra nguyên hình, dẫn đến tất cả thế lực của Ma Giới tại Thái Cổ đều bị tiêu diệt. Đến lúc này Ma Giới lại không còn hay biết về tình hình của Thái Cổ. Đồng thời dưới danh nghĩa của Kiếm Thần, pháp tu cũng chính thức tham gia quản chế Thái Cổ. Nhờ vào bí pháp của pháp tu, những Ẩn ma tộc từ Ma Giới xuyên qua không gian đi đến đều bị giết chết. Sau khi tổn thất hàng vạn Ẩn ma tộc, Ma Giới cuối cùng cũng từ bỏ kế hoạch bố trí tai mắt tại Thái Cổ.

Sau khi thành hôn với công chúa Phượng Phi, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ nắm giữ quyền hành của Thái Cổ, bắt đầu bố trí thế lực các phương theo hình thức quân đội, đồng thời lại dùng phương thức của Hoàng Kim giáp sĩ tiến hành huấn luyện. Ngoài ra Kiếm Thần còn từ trong cao thủ tiềm tu, Chiến tộc, đại quân Bắc Hải triều thánh, cùng với Kiếm các, tự mình chọn lựa ra một số cao thủ. Tất cả cao thủ được chọn trúng đều không còn xuất hiện trước mặt mọi người. Nghe nói những người này đều do Kiếm Thần tự mình huấn luyện, đảm nhiệm những nhiệm vụ thần bí.

Một năm này chính là năm Thái Cổ xảy ra nhiều chuyện lớn nhất.

Bên trong hang động mờ mịt, một lão nhân tóc bạc vung bút trên vách động. Từng chùm lớn đá vụn không ngừng từ trên vách động rơi xuống. Một hồi lâu, chỉ nghe bên trong hang động vang lên một trận thở dài, sau đó lão nhân chán nản ngồi xuống trên đất, giống như cạn hết khí lực toàn thân. Chỉ còn ánh nến lờ mờ cắm vào trên vách động, chập chờn bất định. Bên trong hang động dưới lòng đất nhất thời an tĩnh lại, chỉ còn lại một tiếng thở vẩn đục quanh quẩn trong thông đạo ngoằn ngoèo.

Phía trước dốc núi Kiếm các.

Phong Vân Vô Kỵ ngồi quay mặt vào vách, hai lọn tóc dài phất phơ theo gió mát thổi qua giữa không trung, đôi mắt đen kịt như nửa đêm lẳng lặng đảo qua bóng người đông nghịt dưới sườn núi, giống như một quân vương đang dò xét quốc gia của hắn.

Bên dưới dốc núi, từng đội ngũ phát ra tiếng bước chân rầm rầm, bao quanh toàn bộ Kiếm các tuần tra. Trên trời dưới đất có đến mấy chục vạn đội ngũ đan xen, qua lại trong khu vực cũng không phải rất lớn này. Mặc dù số lượng đông đảo, nhưng giữa bọn họ lại không làm ảnh hưởng đến nhau, không hề có chút hỗn loạn nào.

Trong đội ngũ bên dưới vách núi có Chiến tộc, có Phong tộc, hệ phái tự do, cũng có võ giả tiềm tu… So với trước đây, trên người bọn họ đã có thêm một phần khí chất thuộc về quân nhân.

– Vô Kỵ, ngươi cảm thấy làm như vậy có tác dụng không?

Phía bên phải khoảng hai bước, Thánh Giả tóc bạc mặt hồng nhìn đại quân tuần tra giữa trời đất, cau mày chậm rãi nói:

– Võ giả dù sao cũng là võ giả, hơn nữa sự phân biệt cảnh giới giống như khác biệt giữa trời và đất vậy. Dùng phương pháp của quân đội để huấn luyện bọn họ, thật sự sẽ có hiệu quả gì sao?

Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ lãnh đạm, vươn tay phải ra, từ trên bàn vuông đặt trước người cầm lấy ly trà Thiết Quan Âm do Phượng Phi pha chế, nếm một hớp nhỏ, sau đó lại đặt xuống bàn vuông.

– Không phải là như nhau cả sao? Cuộc chiến thần ma trong tương lai nhất định là một cuộc chiến tranh quy mô lớn, trên trời dưới đất tất cả đều là chiến trường. Trong loại chiến tranh quy mô lớn này, tác dụng của kỹ năng chiến đấu rất có hạn.

Ở bên cạnh, Phượng Phi vẻ mặt bình tĩnh như nước vươn bàn tay trắng như ngọc ra, nhẹ nhàng cầm lấy một chiếc bình sứ trắng trên bàn, yên lặng rót đầy ly trà trước người Phong Vân Vô Kỵ và Thánh Giả. Theo tiếng nước chảy róc rách, hai luồng khí trắng thơm mát chậm rãi bốc lên.

– Thánh Giả tiền bối xin dùng trà!

Phượng Phi vươn tay ra, cung kính nói.

– Không dám làm phiền công chúa!

Thánh Giả vội vàng nói.

– Thánh Giả tiền bối không cần khách khí!

Phượng Phi nói xong liền nhắm mắt ngồi yên, không quấy rầy hai người nói chuyện.

– Khuyết điểm chí mạng của lĩnh vực là giao điểm, chỉ cần tìm được giao điểm là có thể phá tan lĩnh vực. Ma Giới được xưng là có vô số yêu ma, trong chiến trường kiểu này thứ hữu dụng nhất là chiêu thức có uy lực lớn và trực tiếp, chứ không phải là lĩnh vực. Cao thủ tự có cao thủ đối phó. Trong chiến đấu ngang cấp, mỗi người chúng ta bình quân phải đối mặt với hàng trăm hàng ngàn kẻ địch, muốn chiến thắng bọn chúng thì phương thức tác chiến của quân đội rất cần thiết.

Tay áo bào của Phong Vân Vô Kỵ phất lên, tay phải vươn ra như tia chớp, vẽ một cái bên dưới người. Một nhúm đất lớn khoảng bằng bàn tay liền hóa thành cát sỏi nhỏ vụn. Ngón trỏ búng nhẹ, đầu ngón tay Phong Vân Vô Kỵ chợt xuất hiện một vệt sáng nhọn đâm thẳng vào trong cát sỏi kia, đồng thời lãnh đạm nói:

– Phương thức tác chiến của quân đội cũng giống như kiếm này, cho dù đối phương số lượng đông đảo cũng có thể nhẹ nhàng đâm vào, tiêu diệt từng phần.

Thánh Giả trầm ngâm không nói gì, vẻ mặt đã có chút biển đổi.

– Có cần pháp tu chúng ta cũng gia nhập vào những đội ngũ này không?

Thánh Giả đề nghị.

– Không cần.

Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhíu mày, dứt khoát cự tuyệt lời đề nghị của Thánh Giả:

– Phương thức tác chiến của pháp tu không giống, chỉ có tập trung với nhau mới có thể phát huy ra uy lực lớn. Phương pháp tác chiến của quân đội không hề thích hợp với pháp tu. Trong số võ tu, ta sẽ chọn ra một đội quân nhằm để bảo vệ pháp tu trong lúc tác chiến, tránh bị đám yêu ma tấn công vào.

– Qua một thời gian nữa, ngài hãy đem tất cả điển tịch của pháp tu về phương diện không gian đến đây, bao gồm cả tâm đắc của mọi người cũng đều ghi lại. Chiến tranh tương lai rất có thể sẽ diễn ra trong vũ trụ hư không, hơn nữa với lập trường của chúng ta cũng không hề muốn dẫn chiến trường đến Thái Cổ. Nếu như có thể, đương nhiên tốt nhất là tiến hành trong hư không. Ở nơi đó chúng ta cũng sẽ không bị pháp tắc của Ma Giới hạn chế. Dù sao phạm vi lĩnh vực mà ta có thể thi triển vẫn rất có hạn, mà nhân thủ của chúng ta lại không đủ, nếu tiến vào Ma Giới giao chiến, nếu muốn xóa bỏ ảnh hưởng của pháp tắc Ma Giới thì có chút quá sức.

– Về phương diện điển tịch ngươi không cần lo lắng. Ta sẽ nhanh chóng thu xếp chuyện này. Nếu như ngươi có chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi ta. Trên thực tế, nếu ngươi thật sự cần đến, món đồ này có lẽ sẽ dùng được.

Thánh Giả vừa nói, vừa vươn ngón trỏ và ngón giữa ra. Một điểm ánh sáng chợt hiện lên nơi hai đầu ngón tay thon dài, không gian chung quanh giống như nổi lên sóng gợn.

Chỉ chốc lát sau, tại đầu ngón tay của Thánh Giả đã xuất hiện một quyển sách tỏa ra kim quang, bên ngoài bọc giấy màu vàng.

– Đây là cái gì?

Phong Vân Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.

– Đây là thứ sư tôn để lại cho ngươi.

Ngón tay Thánh Giả chỉ một cái, điển tịch màu vàng kia liền nhẹ nhàng rơi xuống trước người Phong Vân Vô Kỵ. Cùng lúc này, tay trái Thánh Giả vươn vào trong ngực, lấy ra hai phong thư. Một phong thư đã mở ra, còn một phong thư khác vẫn đang đóng kín.

Thánh Giả đem phong thư đóng kín kia đưa tới, đôi môi mấp máy nói:

– Phong thư này là sư tôn bảo ta, khi ngươi hỏi về chuyện có liên quan đến điển tịch pháp tu thì hãy giao nó cho ngươi.

Phong Vân Vô Kỵ nghi ngờ liếc mắt nhìn Thánh Giả, nhận lấy phong thư:

– Vì sao trước kia chưa từng nghe ngài nhắc đến?

– Sau khi ta trở về hư không, tại nơi mà sư tôn bày bố bát quái, muốn ngồi lên địa vị của thần. Tại nơi ở của ngài, một đệ tử pháp tu khác đã giao nó cho ta. Trước đó ta cũng không biết đến nó.

Liếc mắt nhìn phong thư đã mở ra phân nửa, Thánh Giả nói:

– Trước khi diễn luyện thành thần, sư tôn đã giao phong thư này cho một người theo hầu giữ gìn. Cho đến khi ta rời đi thì Pháp Nguyên Tử sư huynh mới giao nó ta.

Thánh Giả từ trong phong thư đã mở một nửa rút ra một tờ giấy trắng tinh phát ra khí tức pháp thuật nhàn nhạt, phía trên có một nhóm chữ nhỏ như rồng bay phượng múa:

Khi Phong Vân Vô Kỵ hỏi các ngươi về điển tịch pháp thuật có liên quan đến không gian, hãy đem quyển sách này và một phong thư khác giao cho y.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ run lên, ngẩng đầu nhìn Thánh Giả một cách kỳ quái:

– Ngài nói là phong thư và bộ sách này đều do Pháp Tổ để lại trước khi diễn luyện thành thần?

– Đúng vậy, nói chuẩn xác là tại thời điểm diễn luyện thành thần.

Thánh Giả cung kính đáp.

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng giật mình, bàn tay đưa về phía phong thư đóng kín kia chợt ngừng lại giữa không trung, một lúc sau mới cầm lấy phong thư kia, mở bì thư, sau đó rút lá thư bên trong ra.

Trên lá thư trống không bỗng nổi lên tầng tầng sóng gợn, sau đó từng hàng chữ viết xuất hiện trên lá thư:

Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ.

Khi ngươi đọc được lá thư này, chắc hẳn đã được thánh thú Thanh Long chấp nhận. Còn nếu như không phải, đọc đến đây xin ngươi hãy hủy lá thư này đi, đồng thời cũng không nên cố gắng phản kháng, cứ mang tất cả tộc nhân tại Thái Cổ rời khỏi đó. Nếu không giống với suy đoán của ta, điều này nói lên sợi tơ số mạng trong xa xăm đã thay đổi, có dấu hiệu của lực lượng bên ngoài can thiệp vào, một chút hi vọng cuối cùng của Thái Cổ cũng đã tàn lụi theo sự thức tỉnh của ba vị Chí Tôn.

Nếu như ngươi đọc được những chữ viết này, vậy chứng minh tình huống cũng giống như tương lai mà ta nhìn thấy. Như vậy ngươi có thể tiếp tục xem.

Hãy đặt tay ngươi lên Thánh điển. Nhớ rằng ngươi có thể học tập tất cả pháp thuật trong đó, nhưng chỉ có âm dương thái cực, suy diễn bát quái là ngươi tuyệt đối không thể học. Một khi vi phạm điều cấm, tất cả đều sẽ tan vỡ, mọi thứ sẽ trở nên không thể đoán trước, có tám phần khả năng tình huống sẽ phát triển theo hướng cực kỳ xấu.

Bây giờ ngươi có đầy đủ thời gian để nâng cao thực lực của tộc nhân Thái Cổ. Về điểm này hãy thứ cho ta không thể giúp được gì cho chủng tộc chúng ta, ta chỉ có thể dùng hình thức này trợ giúp ngươi.

Trong Thánh điển có một đoàn năng lượng màu sắc rực rỡ do ta để lại. Bây giờ cứ để nó nằm yên trong trang sách, tương lai có một người rất quan trọng đối với ngươi sẽ cần đến nó.

Ngoài ra trong mấy ngày này, ngươi hãy lưu ý một số người ra vào Kiếm các, có một nhân vật vô cùng quan trọng sẽ đến đây. Nhớ là nơi này chỉ một mình ngươi có thể phát hiện hắn mà thôi.

Được rồi. Ngươi có thể đốt cháy lá thư này rồi, nhớ rằng ngay cả tro bụi cũng không thể lưu lại, nếu không sẽ lại xuất hiện rất nhiều biến số. Cũng không thể để cho bất cứ người nào nhìn thấy nội dung trên lá thư, ngay là đệ tử của ta là Thánh Giả cũng vậy. Không cần lo lắng, với tâm tính của hắn lúc này hẳn là sẽ không nhìn lén bức thư.

Những thứ ta lưu lại cho ngươi, ngươi có thể truyền thụ cho người khác, nhưng tuyệt đối không thể để người khác trực tiếp nhìn thấy nội dung, ngay cả thê tử của ngươi là Phượng Phi cũng vậy.

Những thứ có liên quan đến ta hãy tiêu hủy toàn bộ, nếu không sẽ lại diễn sinh ra rất nhiều biến số.

Hi vọng tồn vong của tộc ta vốn đã không lạc quan, chúng ta cần phải giành lấy một con đường cuối cùng, mà con đường này lại không thể chịu được biến số diễn sinh phức tạp kia.

Phục Hy lưu lại ở thời điểm cuối cùng khi bày bát quái.

Một bức thư khiến Phong Vân Vô Kỵ trong lòng kinh hãi, bất giác đổ mồ hôi.

Phục Hy hư không bày bát quái, Pháp Tổ suy diễn muốn thành thần.

Theo lời đồn, nhân vật thần bí này dường như còn ở trên cả Chí Tôn. Nhưng ngoại trừ lần ở hải dương hỗn độn đã cứu giúp, cùng với thi triển Thập Phương Câu Diệt, Phong Vân Vô Kỵ vốn chưa từng thấy qua thủ đoạn của vị tổ phụ pháp tu này. Nói đến lần cứu giúp ở hải dương hỗn độn, Ma Đế Hoàng cũng chỉ là e ngại cái tên Pháp Tổ, còn Pháp Tổ cũng không thể hiện ra bao nhiêu thủ đoạn. Về phần thi triển Thập Phương Câu Diệt, đó chỉ năng lực của bản thân thần khí, Pháp Tổ chỉ khơi dậy nó mà thôi.

Ngoài những thứ đó ra, vị nhân vật truyền kỳ này đều chưa từng lộ ra điều gì.

Một bức thư ngắn gọn, đọc xong lại khiến Phong Vân Vô Kỵ trong lòng đầy kinh ngạc. Chuyện hắn được thánh thú Thanh Long chấp nhận, cuộc tấn công của Ma Giới, thành hôn với Phượng Phi… tất cả những điều này, theo lý Pháp Tổ Phục Hy đã chết đi không thể nào biết được. Nhưng sự thật là Pháp Tổ Phục Hy lại đoán trúng tất cả mọi chuyện, thậm chí ngay cả việc mình nhờ Thánh Giả đem đến tư liệu pháp thuật có liên quan đến không gian cũng nằm trong dự liệu của y.

Tất cả những điều này, khiến cho Pháp Tổ Phục Hy vốn là nhân vật truyền kỳ nằm ngoài tầm mắt mọi người, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại trở nên thần bí và vĩ đại, ẩn ước còn phủ lên một lớp sương mù dày đặc.

Pháp Tổ rốt cuộc đã chết hay chưa? Nếu như y đã chết, mà những sắp xếp sau khi chết nói lên y có năng lực dự đoán cường đại, như vậy Pháp Tổ liệu có dự đoán được cái chết của mình hay không? Nếu như dự đoán được, vậy vì sao y không tìm cách tránh khỏi nó?

Cuộc tấn công của Ma Giới khiến cho ba Chí Tôn từ trong ngủ say thức tỉnh, việc chữa thương sắp thành lại bại. Nếu Pháp Tổ có thể tiên đoán được, tại sao không nhắc nhở một chút? Với danh nghĩa của Pháp Tổ, cho dù pháp võ có khác biệt, Thánh điện không tin thì ít ra vẫn có những võ giả khác sẽ tin. Nếu như Pháp Tổ nhắc nhở một chút, có lẽ cục diện hiện giờ sẽ khác đi. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, khiến cho Pháp Tổ khi “nhìn thấy” tương lai, lại thản nhiên lựa chọn cái chết và im lặng?

Mà đến giờ phút này Pháp Tổ mới đột nhiên thông báo cho mình. Những hành động trước đây nói lên, Pháp Tổ dường như không muốn can dự vào tương lai mà y “nhìn thấy”, hoặc là nói y không muốn can thiệp vào “số mạng” có khả năng lớn nhất trong xa xăm, nhưng vì sao y lại để lại phong thư báo cho mình biết những chuyện này? Hành động này không nghi ngờ hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu không can thiệp vào “số mạng” của y, rốt cuộc là vì sao?

Pháp Tổ nói, năng lượng trong quyển Thánh điển này rất quan trọng đối với một người mà mình biết, vậy người đó là ai? Là ai sẽ gặp phải bất trắc, đồng thời mình lại không giúp được gì? Trong bức thư, Pháp Tổ nói có một người rất quan trọng đối với mình sẽ đến nơi này, những lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu như là người quen, lại quang minh chính đại xuất hiện ở nơi này, Pháp sẽ không cần nhắc đến việc chỉ có mình mới nhận ra. Rất hiển nhiên, “người rất quan trọng đối với mình” mà Pháp Tổ nói chắc chắn là ẩn giấu tung tích. Nói cách khác, người tới là không có thiện chí, cũng là kẻ địch. Nếu như là kẻ địch, lại là nhân vật rất quan trọng, không thể nào chỉ có một mình mình biết. Có điều gì khiến cho chỉ mình mới biết?

Phong Vân Vô Kỵ nhất thời bị vấn đề lũ lượt kéo đến, hơi cúi đầu, trên mặt hiện lên vẻ xuất thần. Tóc dài như gợn sóng nhẹ nhàng nhấp nhô, không ngừng phất qua tóc mai bên tai.

– Vô Kỵ, thế nào rồi? Sư tôn ở trong thư nói gì?

Thánh Giả lên tiếng hỏi.

– Hả? À, không có gì.

Nhớ tới những gì Pháp Tổ nói trong thư, không thể cho người khác biết, lời nói của Phong Vân Vô Kỵ sắp đến miệng cuối cùng lại thay đổi. Năm ngón tay hắn gập lại, bức thư trắng tinh kia liền hoàn toàn hóa thành tro bụi từ giữa ngón tay rơi xuống. Phong Vân Vô Kỵ phất tay lên, tro bụi kia liền tan vào giữa trời đất biến mất còn không thấy.

– Phong thư kia của ngài cũng thiêu hủy đi!

Phong Vân Vô Kỵ quay đầu sang, nói với Thánh Giả đang kinh ngạc.

Sau khi hơi ngẩn ra, Thánh Giả dường như hiểu được điều gì, cũng không nói lời nào, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa, đốt cháy phong thư đã mở ra kia.

Nhẹ nhàng cầm ly trà hương lên, Phong Vân Vô Kỵ khẽ nhấp một ngụm, chân mày lúc thì nhíu lại lúc thì giãn ra, dường như có rất nhiều nghi vấn. Ở hai bên, Phượng Phi vẻ mặt vẫn thản nhiên, chỉ bình tĩnh nhìn tộc nhân Thái Cổ bên dưới vách núi, còn Thánh Giả lại nhắm mắt ngồi xếp bằng không nói gì.

Một hồi lâu sau, Phong Vân Vô Kỵ mới thở dài một tiếng, lật ra quyển Thánh điển bao phủ kim quang kia.

oOo

Tại Ma Giới.

“Ầm!”

Giữa không trung, một thông đạo không gian lớn khoảng bằng chiếc bồ đoàn đột nhiên mở ra, phía sau thông đạo không gian có một bóng đen lao ra như tia chớp.

“Chít chít!”

Vài tiếng kêu quái dị như chuột vang lên. Dưới sườn bóng đen kia có một phiến bóng đen như tấm màng mở ra, sau đó nương theo sương mù chậm rãi từ không trung đáp xuống.

Bên trong sương mù dày đặc lộ ra một nam tử trung niên mặc y phục ban đêm màu đen phẳng phiu, tóc được chải bóng loáng, sau vai khoác một bộ áo choàng lớn ngoài đen trong đỏ. Nam tử trung niên kia cao và gầy, thân thể vô cùng cân xứng, chỉ là làn da hơi tái nhợt, dường như đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời, hiện ra một trạng thái như bệnh hoạn. Dưới lớp da tái nhợt làm nổi bật, đôi môi mỏng dính kia hiện lên một màu đỏ tươi giống như vừa hút máu xong.

“Bùng!”

Áo choàng dày sau người nam tử phất một cái, sương mù dày đặc quanh người liền trong nháy mắt tản ra, tan vào trong hư không.

“Cộp!”

Ngón tay búng một cái, giữa tay phải của nam tử trung niên kia liền xuất hiện một cây gậy gỗ nhỏ tinh xảo dài hơn hai thước một chút, tay trái vuốt nhẹ hai chùm râu đen trên môi, khiến đầu cuối của hai chùm râu kia rung lên.

– Nơi này… chắc là Ma Giới rồi.

Con ngươi của nam tử trung niên xoay một vòng trong hốc mắt, lẩm bẩm nói.

– Ừ, không sai, bầu trời u ám như vậy, ma khí nồng nặc như vậy, chắc là Ma Giới rồi… Ma Giới đúng là một nơi tốt, nếu huyết tộc chúng ta có thể tu luyện ở đây, nhất định sẽ làm ít mà thu hoạch nhiều.

Nam tử trung niên cũng là một huyết tộc nâng chiếc cằm trơn bóng, suy nghĩ nói:

– Ừm, Hủy Diệt Ma Thần gì đó chắc là ở chỗ này. Lúc trước Tạp Nhĩ lĩnh chủ vĩ đại đã ước định với thủ hạ của Hủy Diệt Ma Thần là Đệ Nhất Ma Đế, bây giờ chỉ cần tìm được Đệ Nhất Ma Đế kia hẳn là có thể liên lạc được với Hủy Diệt Ma Thần. Hà hà… gia tộc sẽ càng cường đại thêm. Ha ha ha…

“Ầm!”

Trung niên huyết tộc đang suy nghĩ, đột nhiên một bóng mờ to lớn từ trên đầu ép xuống.

– Đây, đây… lớn như vậy!

Trung niên huyết tộc trố mắt nhìn bóng mờ khổng lồ phía trên, bầu trời giống như bị nó che lấp. Trong tiếng rung động to lớn, trung niên huyết tộc vốn không phản ứng kịp, liền trơ mắt nhìn bàn chân to lớn kia hạ xuống.

“Rầm!”

Ma thần to lớn cao mấy ngàn trượng, toàn thân đen kịt kia rống giận, một cước đạp xuống trung niên huyết tộc giống như con kiến hôi trong mắt nó, một bước sau đó đã ở ngoài trăm trượng. Chỉ trong thời gian hít thở mấy lần, ma thần kia đã theo tiếng núi rung đất lở biến mất ở phương xa, sau người lưu lại một hàng dấu chân thật sâu.

“Phụp!”

Bên trong dấu chân to lớn do ma thần màu đen lưu lại, một chiếc đầu từ dưới đất chui lên, rũ xuống bùn đất trên đầu, lộ ra khuôn mặt của trung niên huyết tộc kia.

– Đây chính là yêu ma của Ma Giới sao? Thân thể to lớn như thế, so với người sói ở đại thứ nguyên còn cao hơn một chút. Trong những thân thể kia có đến bao nhiêu lực lượng chứ.

Trung niên huyết tộc nhìn phương hướng ma thần kia biến mất, lẩm bẩm nói.

“Xoẹt!”

Bên trái đột nhiên có một luồng gió sắc bắn tới. Lỗ tai tái nhợt của trung niên huyết tộc kia khẽ rung lên, gần như theo bản năng nhảy sang một bên, khó khăn tránh khỏi một cây lao bay sát qua mặt.

“Vèo!”

Câu lao sắc màu đen kia giữa không trung quay lại, bay đến trên một ngọn núi phủ đầy cây cối màu đen bên trái.

“Rào rào!”

Chùm lớn đá vụn từ trên núi rơi xuống. Một tên yêu ma vảy đen đưa tay chụp lấy cây lao giữa không trung, sau đó từ trên núi bước xuống.

– Ngươi là ai?

Yêu ma thân cao một trượng hai kia con ngươi chuyển động, quan sát trung niên huyết tộc đối diện, đồng thời quát hỏi.

– Ta à?

Trung niên huyết tộc đáp:

– Ta không phải là người. Ta là huyết tộc, thuộc hạ của Tạp Nhĩ lĩnh chủ vĩ đại đến từ gia tộc A Nhĩ Tư Thông, bá tước Mễ Khai La Liệt.

– Huyết tộc? A Nhĩ Tư Thông ? Chưa từng nghe qua.

Từng chùm lông đen giữa những chiếc vảy màu đen của yêu ma kia theo gió lay động, con ngươi xoay chuyển:

– Hóa ra không phải là nhân tộc, ta còn tưởng rằng là nhân tộc Thái Cổ chứ.

– Không phải, đương nhiên là không phải. Đọc Truyện Online Tại https://sachvui.com

Mễ Khai La Liệt nghe vậy lập tức lắc đầu phủ nhận:

– Loài người chỉ là lương thực của chúng ta. Chúng ta làm sao có thể là loài người chứ.

– Các ngươi cái gì… huyết, huyết tộc, đến địa bàn của vương triều Khải Tát chúng ta làm gì?

– Xin thay gia tộc A Nhĩ Tư Thông chúng ta bày tỏ sự tôn kính với Khải Tát vương. Chúng ta cũng không có ý mạo phạm.

Mễ Khai La Liệt cuối cùng cũng nhận ra thực lực của tên yêu ma này không giống như một người thống trị, liền khom người một cái, cung kính nói với yêu ma màu đen kia:

– Chúng ta chỉ là tới tìm Đệ Nhất Ma Đế thủ hạ của Hủy Diệt Ma Thần. Chúng ta hi vọng có thể cùng Hủy Diệt Ma Thần vĩ đại liên hợp với nhau.

– Chờ đã!

Yêu ma màu đen kia chớp mắt hai cái, cặp mắt mở thật to, nói với giọng kinh ngạc:

– Ngươi nói là gia tộc A Nhĩ Tư Thông các ngươi muốn tìm một Ma Đế? Tìm cấp trên của hắn là một Ma Thần?

– Ừ.

Mặc dù không biết về hệ thống lực lượng tại Ma Giới, nhưng theo bản năng, Mễ Khai La Liệt cũng cảm thấy lời mình vừa nói dường như có gì không ổn. Cố gắng suy nghĩ một chút, sau khi khẳng định là mình không nói sai điều gì, Mễ Khai La Liệt mới chân thành nói:

– Đúng vậy, là tìm kiếm Đệ Nhất Ma Đế.

Vẻ mặt yêu ma màu đen kia vốn đầy hứng thú lập tức không còn sót lại chút gì, đôi môi mấp máy lẩm bẩm nói:

– Ta còn tưởng là thế lực lớn gì, hóa ra lại tìm một Ma Thần kết minh.

– Không có giá trị gì, giết chết hắn!

Yêu ma màu đen kia nhìn lên phía trên nói.

Mễ Khai La Liệt nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy giữa tầng mây có một cột sét màu đen hùng hậu từ trên trời giáng xuống.

“Chít!”

Mễ Khai La Liệt bỗng hú lên quái dị, thân thể đột nhiên hóa thành một bầy dơi như mây đen bay về bốn hướng.

“Ầm!”

Những con dơi bị cột sét màu đen đánh trúng đều hóa thành tro bụi, những con còn lại đều kêu lên quái dị, chui vào trong bầu trời đêm.

“Xoẹt!”

Yêu ma màu đen kia thu hồi cây lao dài. Trên lao có một con dơi lớn bằng nắm tay, cặp cánh dơi màu đen cong lại, miệng mở ra thật to, đôi mắt nhỏ đen bóng nhìn chằm chằm vào tên yêu ma kia.

“Xèo xèo!”

Một trận khói đen nồng nặc bốc lên, con dơi kia từ từ mỏng đi, hóa thành một mảnh áo choàng màu đen bám trên cây lao dài kia.

Yêu ma màu đen kia vươn ngón tay lấy miếng vải vụn màu đen trên cây lao xuống, nhíu mày: “Huyết tộc này rốt cuộc là thứ gì? Nhìn cách hắn bỏ chạy có vẻ cũng khá lợi hại…”

oOo

Tại vương triều Trung Ương thuộc Ma Giới.

Đệ Nhất phân thần co gối ngồi xếp bằng trên ghế rồng màu đen rộng lớn, hai mắt khép lại, khí tức gần như biến mất. Qua lần Bổn Tôn, Hoàng và Đệ Tam phân thần liên hợp đối kháng với Hư Vô Chi Quân, Đệ Nhất phân thần đã cảm giác được khí tức vô cùng kinh khủng của Chủ Thần.

Cho dù đã qua lâu như vậy, Đệ Nhất phân thần cũng không dám lộ ra khí tức trên người một chút nào.

“Két!”

Cửa lớn mở rộng ra, ánh sáng lờ lờ xuyên qua cánh cửa chiếu vào trong đại điện tối đen. Đệ Nhất phân thần mở mắt ra, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm giống như một yêu ma bình thường không có võ công.

– Thái Huyền, ngươi đến rồi à.

Đệ Nhất phân thần lạnh nhạt nói.

– Chủ công!

Thái Huyền cung kính khom người, sau đó bước nhanh lên điện, dừng lại cách bàn rồng màu đen hoa lệ trước người Phong Vân Vô Kỵ ba trượng:

– Đã điều tra rõ tình hình, trong không gian vương triều Ma Đế Hoàng đã được bổ sung lực lượng mới, toàn bộ đều đến từ Hắc Ám viễn chinh quân. Có điều trước mắt số lượng còn không nhiều. Đây đều là do Hư Vô Chi Quân ban thưởng cho Ma Đế Hoàng.

Đệ Nhất phân thần trầm mặc không nói, thả lỏng đầu gối, hai chân buông xuống đặt trên đất:

– Ừm, lão già Ma Đế Hoàng này vận khí đúng là tốt thật, rõ ràng lần đó toàn quân chết hết, vậy mà cũng có người ban thưởng cho hắn.

Thái Huyền nhíu mày, im lặng không nói.

– Tiếp tục đi!

Đệ Nhất phân thần vung tay nói.

– Nhìn vào tình hình trước mắt của bọn chúng, cũng không nhiều khả năng sẽ tấn công vương triều Trung Ương chúng ta. Ít nhất trước khi Hư Vô Chi Quân điều tất cả quân đội đã đồng ý cho hắn vào không gian vương triều Ma Đế Hoàng, hắn sẽ không tấn công chúng ta.

– Ừ, như vậy thì tốt rồi. Trong khoảng thời gian này ta không thể ra tay được, một khi tiến hành vương triều chiến tranh thì rất phiền phức.

– Chủ công!

Thái Huyền giống như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra:

– Chủ Thần nếu như có ý, dáng vẻ của ngài như vậy vốn không thể thoát khỏi ánh mắt của bọn chúng.

– Ta đánh cuộc chính là chuyện “có ý” này. Chỉ cần đám Chủ Thần không cố ý, qua khoảng thời gian này hẳn là bọn chúng cũng sẽ không chú ý tới ta nữa.

– Nhưng Hắc Ám Quân Chủ không phải biết sự tồn tại của ngài sao?

Thái Huyền hơi nghi hoặc hỏi.

– Hừ, Hắc Ám Quân Chủ đúng là biết sự tồn tại của ta, nhưng chưa chắc đã biết ta chính là đại đế của vương triều Trung Ương. Ta cứ trốn ở chỗ này, còn theo suy nghĩ của bọn chúng thì có lẽ ta đã sớm chạy trốn tới không gian nào không ai biết rồi. Ai, không biết lúc nào ta mới có thể đối kháng với Chủ Thần, thoát khỏi những ngày tháng ngày sợ đầu sợ đuôi này đây!

– Chủ Thần chẳng lẽ đáng sợ như vậy sao?

– Đáng sợ à? Hừ, ngươi căn bản không thể tưởng tượng được bọn chúng đáng sợ đến thế nào đâu. Lần này không phải cả hai thánh thú của Thái Cổ đều xuất hiện sao? Nếu bỏ đi thánh lực của thánh thú, Chí Tôn còn xa mới là đối thủ của Chủ Thần. Nếu không nhờ thánh lực cường đại của bốn thánh thú, Thái Cổ đã sớm bị hủy diệt rồi. Ngươi đừng cho rằng thực lực của Đệ Tam rất mạnh, nếu như hắn chính diện chống lại Chủ Thần thì nhất định sẽ chết, không có bất kỳ cơ hội nào.

Thái Huyền cúi đầu xuống.

– Thái Huyền, nhớ rằng trong thời gian này nhất định phải tránh xảy ra xung đột với những vương triều khác. Lần trước ta đã cảm nhân được một chút, qua một thời gian nữa, những Chủ Thần này sẽ trở lại nơi của bọn chúng, khi đó hẳn là sẽ an toàn.

– Đúng vậy thưa chủ công!

Thái Huyền ngẩng đầu lên:

– Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.

– Nói đi!

– Lần chiến đấu đó đã khiến cho hơn phân nửa yêu ma của quốc độ Quang Ám bị tiêu diệt, số còn lại phần lớn cũng chạy trốn. Hoàng của quốc độ Quang Ám thì hình như đã biến mất.

– Ngươi nói chuyện này với ta làm gì?

Đệ Nhất phân thần nghe đến đây, có chút không vui cắt lời Thái Huyền.

Thái Huyền cũng không để ý tới, tiếp tục nói:

– Thuộc hạ của Ma Đế Hoàng nhìn thấy tòa thần điện khổng lồ của quốc độ Quang Ám kia rất đẹp, liền phái binh đến chiếm lĩnh quốc độ Quang Ám, cũng đem tòa thần điện hoa lệ kia dời đến trong không gian Ma Đế Hoàng, dâng cho vua của bọn chúng là Ma Đế Hoàng làm cung điện.

– Hả!

Đệ Nhất phân thần giật mình.

– Chủ công, ngài cũng biết đấy, toàn bộ không gian vương triều Ma Đế Hoàng đã bị ngài hút lấy hàng tỉ sao băng, hoàn toàn hủy diệt. Ngoại trừ tòa thần điện này, cả vương triều Ma Đế Hoàng cũng không còn kiến trúc nào hoàn chỉnh nữa.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Một lúc sau Đệ Nhất phân thần mới ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra ánh sáng trí tuệ hiếm thấy:

– Đánh chiếm quốc độ Quang Ám… ha ha, đám thuộc hạ này của hắn đã dẫn tới một phiền phức lớn rồi. Tên Hoàng đó ngay cả ta cũng không dám tùy tiện trêu chọc…

Hắn bỗng nhiên đổi giọng nói:

– Ta bảo các ngươi đi điều tra tình hình của nhị hoàng tử An Đức Liệt, kết quả thế nào rồi?

– Ta đã bảo Áo Lan Cổ Đại Nhĩ và Cổ Liệt Nhĩ phụ trách chuyện này, trước mắt vẫn không có bất cứ tin tức gì về hắn và đội quân tà ác dưới trướng của hắn. Theo Bội Lý Tư phân tích, bọn chúng hiện giờ hẳn là đi đến tây bắc rồi.

Thái Huyền trả lời.

– Lần trước khi Ma Giới bắt đầu tấn công thì tên này lại đột nhiên biến mất. Lúc bản tọa tiến vào không gian Ma Đế Hoàng , vốn tưởng rằng sẽ gặp được hắn, nhưng hắn lại không có ở đó. Đệ Tam phân thần đã từng nói, dưới trơớng Ám Cát Cổ Đức có một đội quân tà ác và cường đại. Không nghi ngờ đội quân này là thuộc về vương triều Ma Đế Hoàng, nhưng ta lại chưa từng thấy qua. Khi đó Ám Cát Cổ Đức bị phái đi vây khốn Đệ Tam phân thần, còn An Đức Liệt thì không hề có chút tin tức nào.

– Trong không gian Ma Đế Hoàng cũng không có bóng dáng của hắn. Trước đây không lâu tại biển Minh Ngục lại phát hiện rất đông xác chết trôi, còn có khí tức cực kỳ âm tà. Hơn nữa hành tung của An Đức Liệt rất khả nghi. Chỉ có một giải thích, đó là trong tay An Đức Liệt đang nắm giữ một đội ngũ cường đại. Kẻ này hành tung bí hiểm, Bội Lý Tư từng nói có thể là hắn đang tìm kiếm thứ gì đó. Rốt cuộc là thứ gì khiến cho hắn nóng lòng như vậy?

Đệ Nhất phân thần vuốt cằm suy tư.

Thái Huyền lại dường như không quan tâm đến những điều này, lên tiếng hỏi:

– Chủ công, tình hình của Thái Cổ thế nào rồi? Lần tấn công đó có tổn thất gì lớn không? Đệ Tam phân thần kia có nói gì không?

Đệ Nhất phân thần thờ ơ phất phất tay, nói:

– Thái Cổ không sao cả, không cần ngươi phải quan tâm. Nhiều cao thủ như thế tại Thái Cổ, nếu không đối phó nổi chỉ một đám yêu ma, còn để cho bọn chúng làm mưa làm gió, vậy thì đúng là trò cười.

“Phù!”

Ở đáy lòng, Thái Huyền thầm thở phào nhẹ nhõm.

– Thuộc hạ Bội Lý Tư tham kiến chủ công!

Ngoài cửa vang lên giọng nói của Bội Lý Tư. Xuyên khe cửa lớn, chỉ thấy Bội Lý Tư đang cúi người gần như cong thành một trăm năm mươi độ.

Vẻ mặt Thái Huyền khẽ động, nói:

– Chủ công, thuộc hạ xin đi trước!

– Ừ.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu một cái:

– Đi đi… Bội Lý Tư, ngươi vào đi!

Hai người lướt qua sát nhau nơi cửa, nhanh chóng liếc nhau một cái, sau đó một trong một ngoài lách ra.

“Bộp!”‘

Sau khi Bội Lý Tư bước vào trong điện, cũng không nói lời nào, liền cúi người xuống, hai tay cầm một tấm giấy dày bề rộng chừng hai thước, trải lên sàn nhà nhẵn bóng bằng đá đen. Tấm giấy cổ xưa kia rõ ràng là một tấm bản đồ giản lược.

– Bệ hạ, xin mời xem! Đây là tin tức mà tôi thu thập được. Trước khi hải dương hỗn độn mở ra, nhị hoàng tử An Đức Liệt đã từng đi qua đây.

Bội Lý Tư chỉ vào một góc bản đồ, nơi đó được hắn dùng than đen vẽ một vòng tròn.

– Còn có biển Minh Ngục, cùng với nơi này.

Bội Lý Tư ngẩng đầu lên:

– Nơi này hẳn là khu rừng cấm kỵ. Theo thuộc hạ phán đoán, nhị hoàng tử An Đức Liệt nhất định là đã tiến vào đây. Nếu như không lầm… lần sau An Đức Liệt chắc hẳn sẽ đến nơi này, nơi này, còn có nơi này…

Bội Lý Tư phân biệt vẽ ba vòng tròn đen nhạt trên tờ giấy nhẵn bóng:

– Cả ba nơi đều là chỗ cấm kỵ của Ma Giới, nhưng nhị hoàng tử An Đức Liệt lại đến đó.

– Ồ, vậy thì có nghĩa gì?

– Nếu như vậy, bước kế tiếp An Đức Liệt là ở đây.

Bội Lý Tư chỉ vào một nơi trong đó, vẻ mặt nghiêm túc:

– Như vậy thì không nghi ngờ, chuyện mà nhị hoàng tử An Đức Liệt đang tiến hành, hoặc là nói thứ mà hắn đang tìm nhất định có liên quan đến bốn chữ.

– Bốn chữ gì?

Đệ Nhất phân thần hỏi.

– Cửu U ma thần.

Bội Lý Tư ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt của Đệ Nhất phân thần, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Chọn tập
Bình luận