Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 250: Bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi hai và Tiến vào

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

i>”Ba, hai, một, di chuyển chấm dứt.”

Trịnh Xá ngồi dậy khỏi ghế salon, cả người đầy mồ hôi. Hắn gỡ cái kính râm đang lên ra rồi lại nằm phịch xuống ghế, bắt đầu thở hồng hộc.

– Bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi mốt… Lại thua lần nữa, bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi hai. Ai, Tại sao Ác ma biến của hắn lại mạnh hơn Tiềm long biến của ta nhiều như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự muốn ta phải bỏ qua gen rồng, dựa toàn bộ vào gen viễn cổ lưu lại trong cơ thể?

Ảo cảnh mô phỏng do Sở Hiên chế tạo ra dựa trên kỹ thuật của tu chân gần như đã tái hiện lại một cách hoàn mỹ Phục Chế Thể trong ký ức Trịnh Xá, cùng thực lực khủng bố hắn từng thể hiện trong Resident Evil 2. Mà trong ảo cảnh, bản thân Trịnh Xá cũng có thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, dưới điều kiện chiến đấu như vậy, thành tích của Trịnh Xá là bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi hai, thất bại thảm hại.

Tuy nói là, thực chiến thật sự có rất nhiều biến số, ví dụ như địa hình, ví dụ như bố cục khác biệt, độ mệt mỏi khi chiến đấu, ví dụ như sĩ khí hai bên, tâm lý, cùng với đồng đội, đủ mọi loại nhân tốc trong đó, nhưng trong cả Trung Châu đội, người duy nhất có thể đối kháng với Phục Chế Thể chính là hắn. Bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi hai, đó còn là kết quả chiến đấu giữa thực lực của hắn hiện tại đối kháng với Phục Chế Thể trong Resident Evil 2, cho dù có cộng thêm nhiều biến số hơn nữa thì với kết quả bảy so với một nghìn bảy trăm bốn mươi hai, hy vọng thắng lợi trong thực tế xem ra cũng rất xa vời.

– Rút cuộc là có chỗ nào không đúng?

Trịnh Xá khổ sở suy nghĩ mà không tìm ra được lời giải. Hơn một nghìn lần chiến đấu này, hắn và clone của mình gần như đánh ngang tay nhau, hai bên đều chẳng khá khẩm gì, thường thường khi chiến đấu kết thúc thì Phục Chế Thể cũng trong trạng thái gần như tử vong, nếu không Trịnh Xá đã chẳng thắng được bảy lần. Nhưng hơn một nghìn lần còn lại thì đều chấm dứt bằng cái chết của hắn, nếu là một hai lần thì còn có thể nói là ngẫu nhiên hay may mắn gì đó để tự an ủi, nhưng liên tục hơn một nghìn lần đều là Phục Chế Thể hiểm tử mà thắng, đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

– Tại sao? Tại sao? Tại sao… Tại sao chứ? Rõ ràng sức chiến đấu của ta và hắn không phân cao thấp. Không, nếu như ta sử dụng Tiềm long biến cùng trạng thái Hủy diệt thì thực lực còn mạnh hơn hắn một chút, tuy không thể kéo dài nhưng dựa vào ưu thế này đã có thể hơi áp chế được hắn. Nhưng tại sao liên tiếp hơn một nghìn lần đều là ta thua?

Trịnh Xá ngồi ảo não cả nửa ngày, đến khi bụng sôi lục bục hắn mới nhận ra bây giờ đã gần sáu giờ tối. Mặc dù thời gian trong ảo cảnh trôi nhanh hơn trong thế giới hiện thực cả trăm lần nhưng với kiểu liên tiếp tiến vào ảo cảnh mô phỏng khiêu chiến với Phục Chế Thể của hắn, thời gian cũng trôi qua cực nhanh, không biết từ lúc nào một ngày đã trôi qua trọn vẹn. Tính cả ngày hôm nay, thời điểm tiến vào bộ phim kinh dị tiếp theo đã chỉ còn cách hai ngày nữa.

– Dậy rồi à?

Trịnh Xá đang ngồi ngơ ngẩn trên salon thì một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên. Không biết từ lúc nào, La Lệ đã đi vào phòng. Nhìn Trịnh Xá đầu đầy mồ hôi, nàng lấy ra một cái khăn tay, dịu dàng lau mặt cho hắn.

Tính cách La Lệ kỳ thực là loại “khẩu xà tâm phật”, hơn nữa ở trong nơi đơn điệu như Chủ Thần không gian, lại không bị ảnh hưởng từ cái thùng thuốc nhộm khổng lồ có tên là xã hội hiện đại, cộng thêm có rất nhiều cô gái ôn nhu dịu dàng sống cùng nên dưới ảnh hưởng của họ, La Lệ cũng càng ngày càng hiền dịu, chỉ có đôi lúc là vãn thích cười to nói lớn, đặc biệt là khi nàng xấu hổ…

– Mọi người chuẩn bị để ăn cơm xong chưa? Hôm nay ăn ở nhà ai vậy?

Trịnh Xá mỉm cười hôn lên má La Lệ, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của nàng, bấy giờ mới mở miệng hỏi.

– Ưm, hôm nay ăn ở nhà Trương Hằng, thức ăn xong hết cả rồi, chỉ chờ ông sếp lớn này tới nữa thôi… Hi hi, đúng rồi, anh không biết đâu nhé, do Trương Hằng không chế tạo… Cho nên chị Minh Yên Vy có vẻ rất là vui. Hôm nay khi nấu ăn, tuy chị ấy cứ nặng mặt ra nhưng lại làm mấy món rất ngon, nhìn vẻ mừng rỡ của Trương Hằng thì hình như đều là món anh ấy thích ăn.

La Lệ kéo tay Trịnh Xá, vừa đi vừa cười nói, kể với hắn những chuyện nho nhỏ đó, còn Trịnh Xá cũng từ từ hồi phục lại khỏi trạng thái căng thẳng trong chiến đấu lúc nãy.

“Tạm thời gác chuyện đó sang một bên đi, cũng không thể nhanh chóng đánh một trận với tiểu đội luân hồi Ác Ma như vậy. Dù sao thì ta cũng vừa mới chết trong thế giới phim kinh dị lần trước, đánh giá với đội chúng ta hẳn là phải hạ xuống khá nhiều mới đúng.”

Trịnh Xá tạm thời đặt mối lo lắng đó vào trong lòng, đi cùng La Lệ tới chỗ ở của Trương Hằng. Vừa vào trong đã nghe thấy cái điệu cười ha hả đặc trưng của Trình Khiếu, bất quá hôm nay có cô gái của hắn ở đây nên Trình Khiếu cũng không dám đi trêu chọc những thiếu nữ khác, chỉ cười ha hả kể chuyện cười người lớn cho những người còn lại.

Những chuyện tiếp theo rất đơn giản, mọi người tụ tập lại cùng ăn uống vốn là một thói quen của người Trung Quốc, dung để gia tăng tình cảm quanh bàn ăn, cũng thích hợp với những người vốn đã có quan hệ rất tốt. Nhưng khiến cho mọi người ngạc nhiên là Sở Hiên không ngờ cũng xuất hiện bên bàn cơm, cho dù thức ăn của hẳn đều là một số loại thực vật màu sắc sặc sỡ. Bình thường nếu không tiến vào thế giới phim kinh dị, Sở Hiên tuyệt đối sẽ không xuất hiện, chuyện này khiến cho mọi người cực kỳ kinh ngạc, rất có khả năng là tên này lại muốn làm chuyện gì đó.

– …Mặc dù thức ăn rất là ngon nhưng không biết tại sao, nhìn ngươi ngồi đó yên lặng ăn hoa quả, ta tự dưng lại thấy có chút nuốt không trôi, chung quy vẫn thấy lo ngươi có phải là đang vừa ăn vừa tính toán cái gì đó không nữa, ha ha ha… Ta quá mẫn cảm rồi. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Trịnh Xá ăn cơm xong, hắn cầm một cốc nước trà, vừa uống vừa cười, nói.

Sở Hiên ngồi cạnh, thản nhiên gật đầu đáp:

– Ừm, đúng là đang tính toán mấy thứ…

– …Này này, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi mà.

Trịnh Xá nghe mà giật bắn người, thiếu chút nữa thì phun hết cả nước trà trong mồm ra, vội vội vàng vàng nói.

Sở Hiên lại cười lạnh đáp:

– Ta lại không nói đùa với ngươi, đúng là có chuyện cần tìm các ngươi… Lực sỹ khăn vàng bản thử nghiệm số một đã chế tạo xong, lần chiến đấu tiếp theo ngươi mang nó theo đi.

– Lực sỹ khăn vàng bản thử nghiệm? Doraemon, ngươi làm xong thứ đó từ lúc nào?

Trịnh Xá, Vương Hiệp, Trương Hằng, bốn người đồng thanh hỏi.

Sở Hiên cũng không nói, lấy ra một tấm vải màu vàng nguyên vẹn. Trên tấm vải có vô số văn tự ký hiệu dày đặc, ở trung tâm còn có một đồ hình thái cực to lớn, hoàn chỉnh.

– Ừm, ảo cảnh mô phỏng có thể hấp thu ý niệm lực của người tiến vào, cũng tức là ánh sáng tâm linh. Theo bộ phận tin tức đã giải mã, ánh sáng tâm linh tồn tại trong biển ý thức của tất cả mọi sinh vật, chỉ là sinh vật bình thường không biết cách ứng dụng mà thôi, còn biển ý thức cũng được người tu chân nhận định là nội vũ trụ. Giống như năng lượng không gian của vũ trụ bên ngoài, ánh sáng tâm linh cũng có thể chuyển hóa thành chân nguyên lực và ma lực, còn lực sỹ khăn vàng thì chính là robot văn tự ký hiệu được chế tạo dựa trên nguyên lý đó, hoặc có thể gọi là dụng cụ chiến đấu cũng được. Tóm lại, lực sỹ khăn vàng này có thể hấp thu ánh sáng tâm linh làm năng lượng, không ngừng tiến bộ, chỉ cần ánh sáng tâm linh của kẻ địch càng mạnh, thì lực sỹ khăn vàng hồi sinh lần tiếp theo sẽ càng mạnh. Đương nhiên, sự mạnh mẽ này cũng có cực hạn, mức độ cực hạn chính là dung lượng ánh sáng tâm linh mà tấm vải ký hiệu này có thể chứa đựng…

Sở Hiên cầm mảnh vải còn đang giảng giải thì Trịnh Xá đã hưng phấn nói:

– Mẹ nó, nói cách khác chúng ta có một cái máy phục vụ không ngừng tiến hóa? Chỉ cần lúc mới vào ném ra mấy chục tên lực sỹ khăn vàng này còn chúng ta trốn được vào khu vực an toàn thì không phải sẽ có thể rất thoải mái ở trong thế giới phim kinh dị cày điểm cùng chi tiết kịch tình sao?

Sở Hiên trực tiếp cắt đứt ảo tưởng của hắn, đáp:

– Rất tiếc, kỹ thuật chế tạo lực sỹ khăn vàng còn cao cấp hơn kỹ thuật ảo cảnh mô phỏng, hơn nữa những công nghệ văn tự ký hiệu chính yếu lại không thể hoán đổi được ở chỗ Chủ Thần. Chế tạo một lực sỹ khăn vàng tiêu tốn khoảng năm đến sáu ngày, ngoài ra còn là bản bán thành phẩm, không thể hấp thu ánh sáng tâm linh của kẻ địch, chỉ có thể do chúng ta cung cấp ánh sáng tâm linh để tiến hóa. Mà tích lũy ánh sáng tâm linh của chúng ta dù sao cũng rất hữu hạn, sau khi tiêu hao hết năng lượng thì lực sỹ khăn vàng sẽ hoàn toàn vô dụng, thế nên mới gọi là lực sỹ khăn vàng bản thử nghiệm.

– Vậy à? Đúng là quá đáng tiếc… Chỉ có điều, chẳng lẽ ngươi ngay từ lúc chế tạo ảo cảnh mô phỏng đã quyết định chế tạo lực sỹ khăn vàng? Sau đó khi bọn ta sử dụng ảo cảnh mô phỏng này thì ngươi có thể ung dung hấp thu ánh sáng tâm linh dự trữ của bọn ta? Chẳng trách mỗi lần tiến vào ảo cảnh xong ta đều cảm thấy rất mệt mỏi… Nói cách khác, nguyên nhân ta cũng thua không hẳn là do chênh lệch thực lực? Mà là do ngươi hấp thu ánh sáng tâm linh của ta?

Trịnh Xá ngẫm nghĩ một lát rồi chợt bừng tình, đầy vẻ vui mừng nói.

Sở Hiên cười lạnh nói:

– Tỉnh, tỉnh lại nào. Mắt kính ta giao cho ngươi chỉ hấp thu ý niệm lực tỏa ra ngoài cơ thể các ngươi thôi, chẳng liên quan gì đến ý niệm lực trong người các ngươi cả, mà phần cuối máy xử lý ảo cảnh trong phòng ta cũng chỉ vỏn vẹn tập hợp lại số ý niệm lực này thôi. Nguyên nhân ngươi thua, đúng là không hẳn do chênh lệch thực lực… Mà là chênh lệch ý niệm. Ngươi không hề có quyết tâm giết chết clone của ngươi. Tại phần cuối ta có xem qua hơn một nghìn trận đấu của ngươi, mỗi lần ngươi thua đều là vì sự khác biệt đó… Ngươi không hề muốn giết chết clone của mình đúng không?

Trịnh Xá hơi ngẩn người, hắn vội vàng kêu lên:

– Đùa kiểu gì vậy, sao ta lại có thể… Sao ta lại có thể không muốn giết chết hắn? Hắn giết chết đồng đội của ta, hơn nữa suy nghĩ của hắn đã nhập vào ma đạo, ta như vậy, clon như vậy… Sao ta lại có thể không muốn giết chết hắn?

“…Nhưng mà, tao ngộ của hắn, nối thống khổ sâu sắc trong đáy mắt hắn… Ta thật sự không muốn giết hắn sao?”

Tạm thời không nhắc đến cảm giác phức tạp trong lòng Trịnh Xá đối với Phục Chế Thể, về vấn đề liên quan đến lực sỹ khăn vàng bản thí nghiệm mà Sở Hiên nói, sau khi ăn cơm xong mọi người, xuống tầng hầm phòng Trương Hằng bắt đầu thí nghiệm sức mạnh của lực sỹ khăn vàng này.

– Với tổng lượng dự trữ ý niệm lực trước mắt, có thể chia lực sỹ khăn vàng thành hai cấp độ. Cấp độ thứ nhất là cỡ Nemesis bình thường, thực lực cận chiến đại khái bằng Bá Vương mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, biến thân thành người sói, cấp độ thứ hai là bốn lần sức mạnh của Nemesis. Có điều, cấp độ đầu tiên có thể để lực sỹ khăn vàng hồi sinh ba lần, mỗi lần sức mạnh tăng lên khoảng gấp đôi, thời gian tác chiến liên tục là sáu mươi tiếng đồng hồ, cấp độ thứ hai thì không thể hồi sinh nhưng thời gian chiến đấu liên tục là bảy mươi hai tiếng đồng hồ.

Sở Hiên giải thích.

Trước mặt mọi người, tấm vài màu vàng chậm rãi biến hình, trở thành một lực sỹ kahwn vàng bản thu nhỏ. Bất quá, lực sỹ khăn vàng này rất khác so với lực sỹ khăn vàng mà mọi người đã thấy trong thế giới The Mummy, ngoài cùng một lớp vài màu vàng ra, nó không hề có thuộc tính tượng trưng. So với lực sỹ khăn vàng năm loại thuộc tính trong thế giới The Mummy, không cần biến là về số lần hồi sinh hay là phong cách hình thể, lực sỹ khăn vàng này nhìn kiểu gì cũng giống hàng thứ phẩm.

– Không sai, đúng là hang thứ phẩm.

Đối với vẻ nghi hoặc của mọi người, Sở Hiên gật đầu khẳng định, nói:

– Đúng là như thế, nếu chỉ tính về sức chiến đấu thì một lực sỹ khăn vàng duy nhất này cơ bản có thể coi như vô dụng. Dù sao thì chúng ta cũng đã có phương pháp chế tạo một lượng lớn Nemesis, chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, đủ nhân viên, cơ bản có thể sản xuất Nemesis hàng loạt, mà lực sỹ khăn vàng chỉ mạnh gấp vài lần Nemesis, nếu chỉ tính về sức chiến đấu thì thật sự không có tác dụng gì lớn. Bất quá, điểm quan trọng nhất của sản phẩm tu chân này lại không phải là sức chiến đấu mà là năng lực đặc thù của nó, ví dụ như hai năng lực quan trọng nhất là hồi sinh và di động không gian.

Kỳ thực Sở Hiên vẫn còn chưa nói hết mọi chuyện, ví dụ như lực sỹ khăn vàng này chẳng qua chỉ là bản thí nghiệm mà thôi. Theo tin tức giải mã được trên khối đá phát sáng càng nhiều, công nghệ khoa học tu chân nhận được cũng càng nhiều, đến lúc đó sự mạnh mẽ của Trung Châu đội sẽ không chỉ hạn chế ở thực lực mà là một bước nhảy vọt toàn diện. Dù sao thì thứ họ lấy được cũng là rất nhiều kỹ thuật tu chân hoàn chỉnh chứ không phải chỉ một số ít công pháp tu chân hoán đổi được ở chỗ Chủ Thần. Cho dù Trung Châu đối chỉ có vài khối đá phát sáng đi chăng nữa thì công nghệ ẩn chứa trong đó đã có thể hoàn toàn áp đảo tất cả những tiểu đội còn lại, thậm chí trong lĩnh vực khoa học công nghệ tu chân, Trung Châu đội đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Chủ Thần.

– ….Phương diện khoa học kỹ thuật tu chân cần rất nhiều thời gian, hơn nữa muốn giải mã thông tin trong đó cũng cần phải tiến hành tại Chủ Thần không gian. Do những máy móc và máy tính chủ để giải mã đều là những thứ không thể xuất hiện trong thời gian ngắn, chỉ có trong Chủ Thần không gian mới có thể hoán đổi được, phối hợp với thiên phú ngôn ngữ của Tề Đằng Nhất, có hy vọng là trong ba tháng tại Chủ Thần không gian sẽ có thể phiên dịch toàn bộ cục đá phát sáng đầu tiên. Sau đó tốc độ sẽ tăng lên một chút, có điều hai đạo cụ tu chân kia thì thật đừng nên trông mong gì, ít nhất là trong vòng mười năm tới không thể sử dụng được, nếu như là bản phục chế thì còn có…

Trịnh Xá ngắt lời hắn, nói:

– Ngươi rút cuộc là muốn nói cái gì? Quanh co lòng vòng mãi, dứt khoát nói vào chuyện chính đi, là muốn nói cho bọn ta biết sự quan trọng của công nghệ khoa học tu chân này à?

– Không.

Sở Hiên đáp:

– Tầm quan trong của công nghệ khoa học tu chân không cần nói cũng biết, ý ta muốn nói là thời gian, chúng ta cần có thời gian. Do lấy được số di sản người tu chân phương Đông để lại này, tuy chỉ có một bộ phận nhưng chỉ cần đủ thời gian là chúng ta có thể càng lúc càng mạnh mẽ. Nếu như có thể, chúng ta cần phải cố gắng hết sức để tránh cho trận chiến cuối cùng bắt đầu.

– Trận đánh cuối cùng?

Tất cả mọi người đồng thành lặp lại.

Kỳ thực, cái gọi là trận chiến cuối cùng chẳng qua chỉ là một suy luận của Sở Hiên, về phần là thật hay giả thì không ai có thể khẳng định được. Suy luận này là theo các đội ngũ phát triển, hoàn thiện, Chủ Thần sẽ sắp xếp cho tất cả các đội tiến hành quyết chiến trong một thế giới phim kinh dị, chỉ có người thắng mới có cơ hội trở về thế giới hiện thực. Được rồi, ít nhất là người thắng sẽ có cơ hội rất lớn để trở về thế giới hiện thực, không cần biết là kinh nghiệm cùng phần thưởng có được từ trận chiến đó, hay là mức độ suy yếu của các đội khác, đội ngũ giành được thắng lợi duy nhất sẽ trở thành tiểu đội mạnh nhất trong tất cả các tiểu đội luân hồi.

Trình Khiếu tò mò hỏi:

– Làm thế nào trì hoãn trận chiến cuối cùng? Chẳng lẽ ngươi phát hiện được trong đá phát sáng virus tu chân gì đó có thể khống chế Chủ Thần?

Sở Hiên liếc nhìn khinh bỉ, đáp:

– Sao có thể được, ý ta là dùng một cách khác để trì hoãn trận chiến cuối cùng… Suy luận cẩn thận về trận chiến cuối cùng, ít nhất phải có hai điều kiện, một là tất cả các đoàn đội đều phải góp mặt đầy đủ, không thể chỉ có hai ba đội tiến hành quyết chiến. Hai là thực lực của mỗi người trong từng đội ít nhất cũng phải đạt tới một mức độ nào đó, cái mức độ này chính là ít nhất phải có đội trưởng, trong đội phải có người mở cơ nhân tỏa, hoàn thành hai điều kiện đó, cuộc chiến cuối cùng mới có thể tiến hành.

– Nói cách khác, nếu như chúng ta muốn cường hành trì hoãn thời gian trận chiến cuối cùng bắt đầu, vậy thì bắt đầu từ bây giờ, bất cứ lần đoàn đội tác chiến nào, chúng ta cũng phải toàn diệt đối phương. Nhưng làm như vậy, sau một hai lần đánh giá với Trung Châu đội sẽ càng lúc càng cao, thế giới phim kinh dị mà chúng ta tham gia cũng càng lúc càng khó khăn, thậm chí có khả năng trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu đã gặp phải tiểu đội luân hồi Ác Ma…. Chính vì thế, đây là một con dao hai lưỡi. Trung Châu đội do lấy được di sản tu chân mà theo thời gian trôi qua sẽ càng ngày càng mạnh mẽ, nhưng để có được thời gian yên ổn thì cần phải trải qua nguy hiểm càng lớn, mà chúng ta sở dĩ muốn có được nhiều thời gian yên ổn lại chính là vì muốn sau khi nâng cao thực lực sẽ không gặp nguy hiểm nữa. Cho nên, đây là một điểm mâu thuẫn… Tương lai nên làm thế nào, các ngươi tự mình quyết định đi.

– Nói cách khác, chính là lựa chọn tương lai. Hoặc là con đường gập ghềnh nhưng đến trận chiến cuối cùng có thể sử dụng sức mạnh càng cao cấp để thủ thắng, hoặc là con đường bằng phẳng nhưng đến trận chiến cuối cùng rất có thể thất bại trong gang tấc, là như vậy….

Trịnh Xá căm hận nói:

– Đương nhiên là lựa chọn con đường thứ nhất. Vốn gặp đoàn chiến đã là vô cùng nguy hiểm rồi, Trung Châu đội bây giờ mặc dù rất mạnh nhưng trong thế giới phim kinh dị bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nếu như chúng ta rơi vào thế cục nào đó nguy hiểm, hoặc là đối phương có tổ hợp kỹ năng đặc biệt gì đấy thì chúng ta cũng rất có khả năng sẽ bại trong tay họ, vì thế sao có thể trong lúc đoàn chiến mà còn nương tay được? Hơn nữa, cho dù đánh giá với chúng ta tăng lên thật cao, sớm gặp lại tiểu đội Ác Ma… Ta còn đang cầu mà không được nữa là!

Những người còn lại cũng đều gật đầu, tuy hiện tại Trịnh Xá đã không còn là đội trưởng của Trung Châu đội nhưng uy tín của hắn trong đội vẫn giống như là đội trưởng. Đương nhiên, khác với uy tín của Sở Hiên trong Trung Châu đôi, uy tín của hắn nặng về phương diện tình cảm, còn Sở Hiên thì đại biểu cho uy hiếp, sợ hãi, khủng bố, hai vấn đề hoàn toàn không liên quan…

Thật ra, Trịnh Xá còn có một ý khác mà mọi người cũng đều hiểu. Về vấn đề thực lực, so với một số ít mấy người Trịnh Xá, Sở Hiên, thực lực của phần lớn thành viên Trung Châu đội đều khó mà thấy được bóng lưng của họ, không thể so sánh được với tiểu đội Thiên Thần, tiểu đội Ác Ma, thậm chí cả thành viên đỉnh cao của mấy tiểu đội khác, căn bản là chênh lệch quá xa. Nếu không có kỳ ngộ gì, tại trận chiến cuối cùng, Trung Châu đội ngoài một vài người ít ỏi, số còn lại đều sẽ phải chết, đây gọi là đao kiếm không có mắt. Kỳ thực, nếu Trung Châu đội không có Trịnh Xá cùng Sở Hiên một văn một võ tồn tại thì không biết đã sớm đoàn diệt mấy lần rồi, mà tính rõ ràng ra thì trong Resident Evil 2, Trung Châu đội đã thực sự đoàn diệt một lần.

Với thực lực Trung Châu đội trước mắt, trong Lord of the Rings thắng hiểm tiểu đội Thiên Thần đã là cực hạn, nếu là trận chiến cuối cùng thì không thể nhẹ nhàng thoải mái vượt qua như vậy nữa? Hơn mười tiểu đội tụ lại một chỗ hỗn chiến, Trung Châu đội có thể sống sót được dăm ba người đã là may mắn rồi, đây là chuyện không thể cưỡng cầu, cũng thường xuyên khiến Trịnh Xá thầm khổ não. Hắn luông trân trọng đồng đội cùng kề vai chiến đấu với mình, nếu dùng phải tính mạng của họ để đổi lấy thắng lợi cho đoàn đội, chuyện như vậy hắn vĩnh viễn không làm được!

Đã đến buổi tối, mọi người thương lượng mấy câu rồi từ về phòng mình. Bộ phim kinh dị tiếp theo đã sắp tới, mọi người cũng không tiếp tục huấn luyện chiến đấu, đến cả Triệu Anh Không cũng ngừng rèn luyện kỹ năng thân thể, chỉ tiến vào trong ảo cảnh mô phỏng tiến hành chiến đấu ảo với Triệu Chuế Không.

Trịnh Xá cũng quay về phòng mình, ngoài thân mật, chuyện trò với La Lệ ra, phần lớn suy nghĩ của hắn đều tập trung vào hai việc. Một là việc toàn lực ứng phó mà Sở Hiên đã nói, trong lần đoàn chiến tiếp theo đoàn diệt tất cả tiểu đội luân hồi nào gặp phải. Hai là tình cảnh đối chiến với Phục Chế Thể trong ảo cảnh mô phỏng, bây giờ hắn cũng bắt đầu hoài nghi, bản thân phải chăng đã xuống tay lưu tình nên mới có chuyện thắng bảy thua hơn một nghìn lần.

“Gặp bất kỳ đoàn đội nào cũng phải đoàn diệt sao? Còn bản thân ta đang nương tay sao? Nếu gặp mấy người Nyos, ta thật sự có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm đoàn diệt họ ư? Nếu gặp phải clone của ta… Ta có nên hận hắn không?”

Trong lòng Trịnh Xá đầy mê mang, tuy hắn đã vượt qua tâm ma nhưng không phải vượt qua tâm ma là sẽ không còn tình cảm, càng huống chi Trịnh Xá từ trước tới nay đều xử sự bằng tâm tính như vậy. Nói dễ nghe một chút là lương thiện, nói khó nghe thì là nhu nhược, thiếu quyết đoán, có điều cũng nhờ tính cách Trịnh Xá như vậy mới khiến Trung Châu đội đoàn kết chặt chẽ lại với nhau. Nếu để Sở Hiên chỉ huy đội ngũ này, cơ bản chỉ có thể xuất hiện một tình huống, đó là đoàn đội dùng tư thái vô cùng uy mãnh hủy diệt kẻ địch, tiếp đó tự hủy diệt chính mình trong nội loạn. Vì vậy có loại đội trưởng như Trịnh Xá, đói với Trung Châu đội mà nói là một điều bất hạnh, cũng là một sự may mắn.

Không cần biết thế nào, thời gian tiến vào bộ phim kinh dị tiếp theo đã lại tới. Do vẫn còn mấy thành viên đang hôn mê nên mọi người đã sớm tới quảng trường Chủ Thần, đặt các thành viên đang hôn mê vào vị trí cột sáng Chủ Thần sẽ chiếu xuống, tiếp đó yên lặng chờ đợi.

“Tiến vào cột sáng trong vòng ba mươi giây, xác định mục tiêu di chuyển, Independence Day, bắt đầu truyền tống…”

Chọn tập
Bình luận