Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 138: Tạo ‘Thế’

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Trong đầu Trịnh Xá liên tiếp nhận thông tin quét hình do Chiêm Lam truyền tới, đặc biệt là động tĩnh của lũ bọ dưới chân núi, vị trí đoàn đội bên kia, bọ hopper đang bò trên vách đá cùng tình hình sắp xếp lên tàu cứu viện. Sau khi nhóm lính do Sở Hiên dẫn đầu giết chết gần một trăm người, thứ tự lên tàu rút cuộc cũng được xác định, tất cả mọi người theo trình tự yên lặng bước lên tàu, mà trên mỗi tàu cứu viện còn có một trăm binh lính chi viện, bọn họ chưa từn trải qua chiến đấu nên sau khi thấy thủ đoạn máu lạnh của đám Sở Hiên liền lập tức bị chấn trụ, tiếp đó răm rắp nghe Sở Hiên điều khiển, bắt đầu phối hợp nhường đường cho các binh lính mệt mỏi, đồng thời phân chia bảo vệ các vách đá bốn phía.

So với tình huống trận địa chính diện sắp sửa bị phá vỡ, lũ bọ hopper liên tục trồi lên từ các vách đá càng đáng sợ hơn, khi phải cận chiến không có đạn dược, loài người phải sử dụng số lượng gấp mười, thậm chí là nhiều hơn để liều mạng với lũ bọ, mức tử vong như vậy rất nhanh chóng khiến binh sỹ phải lên tục thối lui. Dù sao thì đám lính này là người của thời đại đã không sử dụng vũ khí lạnh suốt mấy nghìn năm, trong hoàn cảnh không có vũ khí, đạn dược, muốn họ liều mạng chiến đấu là chuyện không tưởng, mà người đứng đầu bọn họ lại là Zero, hắn cũng không quen thuộc với phương diện quan đội, cho nên khi thế bại bắt đầu, đã có hơn một trăm con bọ hopper xuất hiện xung quanh đỉnh núi.

Các binh sỹ trên tàu cứu viện dưới sự chỉ huy của Sở Hiên bắt đầu tấn công lũ bọ hopper xung quanh, mà bốn sỹ quan cấp úy lúc trước đã giao quyền chỉ huy cho bốn người Trịnh Xá, đến lúc nguy hiểm cận kề này cũng đều đứng ra, mỗi người chỉ huy một tiểu đội tới ngăn chặn lũ bọ hopper. Có điều bọn họ vẫn nghe theo sắp xếp của Sở Hiên, trong suốt mấy giờ chiến đấu trước, những sỹ quan này đều đã hiểu sự chênh lệch giữa họ và bốn người Trịnh Xá, không cần biết là độ nghiêm khắc khi chấp hành quân pháp hay các cách điều phối sắp xếp và phòng thủ trận địa, họ đều thua kém không ít nên hiện tại, những cái gì quân hàm các loại đều vớ vẩn, mấu chốt vẫn là kẻ có năng lực thì đứng trên.

Ngoài vách núi bốn phía càng lúc càng nhiều bọ hopper, trận địa chính diện rút cuộc đã bị công phá, con bọ thiết giáp từng bước từng tiếp cận, hai chiếc càng to lớn của nó vung lên, Trịnh Xá cuối cùng cũng gào lên:

– Lùi về phía sau! Tất cả quay về đội tàu cứu viện ở đỉnh núi!

Tất cả binh sỹ như được đại xá, bắt đầu điên cuồng chạy về phía đội tàu cứu viện, còn Trịnh Xá quay sang Vương Hiệp quát:

– Bắn, Vương Hiệp, hai quả tên lửa còn lại, phóng vào đám bọ phía sau con bọ khổng lồ kia, nhất định phải ngăn cản không cho cả đàn tiếp cận!

Vương Hiệp gật đầu, hắn nâng ống phóng tên lửa vác vai lên bắn về đàn bọ phía sau lưng bọ thiết giáp, sau khi luồng ánh sáng kịch liệt bùng lên, Vương Hiệp vứt khẩu súng đang mang xuống, cúi người cầm một khẩu khác lên. Nhưng đúng lúc hắn cúi người, đám warrior theo sát con bọ thiết giáp đã điên cuồng xông lên, lúc này khoảng cách chỉ tầm năm mươi mét, mặc dù tốc độ bọ thiết giáp không nhanh nhưng hơn mười con warrior bên cạnh nó thì vô cùng linh loạt, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao tới cách Vương Hiệp không xa, cùng lúc ấy, một bóng người cũng chắn trước mặt Vương Hiệp.

Trịnh Xá quát lớn:

– Vương Hiệp! nhanh phóng tên lửa ra đi! Ta không giữ được lũ bọ này lâu đâu!

Vương Hiệp vốn là đặc công được huấn luyện tâm trí cực kỳ kiên nghị, khi hơn mười con bọ xông đến, hắn nghe lời Trịnh Xá lập tức thả lòng thân thể, tập trung toàn bộ tinh thần vào ống phóng tên lửa, khi Trịnh Xá chặn đám bọ kia, Vương Hiệp cũng bóp cò súng, quả tên lửa hạt nhân mini cuối cùng bắn về phía luồng lửa còn chưa tắt phía xa, sau đó Vương Hiệp vứt súng, hô lên:

– Chạy thôi! Trịnh Xá! Mau chạy!

Trịnh Xá đang cầm một chiếc móng vuốt đâm vào giữa miệng một con bọ warrior, trước khi hai chiếc răng to lớn khép lại, hắn đã rút móng vuốt ra, sau đó nhanh nhẹn tránh qua đòn tấn công của một con khác. Tiếp theo Trịnh Xá đạp mạnh dưới chân, tung cước đá thẳng vào đầu con bọ trước mặt, một cước phá vỡ lớn ngoài của nó, chất lỏng xanh lục nhớp nháp từ trong đầu bọ tràn ra ngoài.

Trịnh Xá cũng nghe tiếng của Vương Hiệp nhưng lúc này hắn đang bị hơn mười con bọ vây quanh, kiếm đâu ra chỗ mà chạy, hắn chỉ có thể liều mạng quát:

– Vương Hiệp! Ngươi chạy trước đi, ngươi cận chiến với lũ bọ này chắc chắn sẽ chết, tin ta đi…. Đây là mệnh lệnh!

Vương Hiệp chần chừ một chút rồi quay người chạy về phía tàu cứu viện, con tàu đầu tiên đã bắt đầu cất cánh, rất nhiều binh lính đang hò reo vui sướng, chỉ còn Trịnh Xá đang ở xa không ngừng du đấu với lũ bọ, vừa đánh vừa lùi về phía tàu cứu viện. Tuy nhiên độ linh hoạt của đám bọ này cũng không phải vô dụng, sức công kích và răng nhọn sắc bén cũng vô cùng khủng bố, vừa đánh vừa chạy, trên người Trịnh Xá đã bị xé xuống vài khối thịt lớn.

Pằng, pằng, pằng!

Một loạt tiếng súng điểm xạ vang lên, hai con bọ theo sát Trịnh Xá nhất lập tức bị bắn ngã xuống, đều bị bắn trúng mắt mà chết, cạnh một tàu cứu viện ở phía xa, Zero cầm một khẩu súng quân dụng bình thường, nhắm một mắt yên lặng ngắm bắn, đồng thời tiếng nói của hắn cũng thông qua ý thức truyền tới:

– Tiếp tục chạy! Đừng dừng lại, ta sẽ giúp ngươi xử lý lũ bọ này!

Trịnh Xá nghe vậy liền hít sâu một hơi, không tránh né đòn tấn cồn của lũ bọ mà vận khinh công điên cuồng chạy tới chỗ tàu cứu viện cạnh Zero, bỏ mặc phía sau về phía lũ bọ. Khi nghe tiếng rít xé gió truyền tới hắn biết rõ đó là đám bọ dùng móng vuốt tấn công nhưng cũng không thèm quay đầu hay tránh né, hoàn toàn giao hết sự an toàn của mình cho Zero.

Quả nhiên, Zero không phụ sự tín nhiệm của hắn, trước khi con bọ kịp đánh tới chỗ Trịnh Xá, viên đạn từ khẩu súng trong tay Zero đã bắn trúng mắt nó, mà chỉ chạy một hai giây, Trịnh Xá đã cách lũ bọ hơn năm mét, khi toàn lực chực, tốc độ tuyệt đối nhanh hơn đám bọ này nhiều, chi sau một thoáng đã thoát khỏi khu vực nguy hiểm. Tiếp đó, rất nhiều binh lính đang đờ cả người bên cạnh Zero bây giờ mới định thần lại, giơ súng trong tay, tập trung hỏa lực, hơn mười con bọ warrior lập tức bị bắn thành tổ ong.

Trịnh Xá nhanh chóng chạy tới chỗ Zero, nắm vai hắn hỏi:

– Mọi người đâu? Sau ngươi còn chưa lên tàu? Chiêm Lam, thể hiện vị trí của tất cả thành viên trong đội ra!

Chiêm Lam rõ ràng là vẫn luôn chú ý tới sự an nguy của Trịnh Xá, hắn vừa lên tiếng, nàng lập tức quét hình vị trí của tất cả các thành viên trong đội sau đó chuyển vào ý thức Trịnh Xá. Ngoài Bá Vương đã lên phi thuyền, Chiêm Lam cùng La Cam Đạo đang ở cách Trịnh Xá không xa, yên lặng đi theo một đám lính bình thường xếp hàng lên tàu, theo số lượng hiện tại, sau khoảng mười giây họ sẽ lên tàu cứu biện thứ hai, đây cũng là những gì Sở Hiên yêu cầu, không nổi bật, không khiến người khác chú ý, làm đoàn đội kia không biết vị trí của họ….

Trịnh Xá thấy hai người sắp lên tàu cứu viện, hắn thở ra một hơi rồi quay sang phía Sở Hiên, tên này đang ở chỗ tàu cứu viện thứ ba chỉ huy binh sỹ lên tàu, Vương Hiệp thì đang ở cạnh sở Hiên, cuối cùng chỉ còn Trịnh Xá và Zero, Zero yên lặng trả súng cho một lính chi viện rồi cũng đứng xếp hàng vào đội lên tàu cứu viện số hai.

Mãi tới lúc này, Trịnh Xá mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, con bọ thiết giáp còn cách mọi người hơn trăm mét, tốc độ của nó cực chậm, đám bọ ở dưới chân núi mặc dù tốc độ cao nhưng do hai quả tên lửa cuối cùng đã phá hủy đường lên núi, chỉ cần tàu cứu viện kịp thời cất cánh là mọi người có thể an toàn trở về vũ trụ.

Cùng lúc ấy, một tên lính vội vã chạy tới cạnh Trịnh Xá, hắn làm quân lễ rồi nói:

– Chỉ huy, trung úy Rasczak muốn ngài lên tàu cứu viện số hai ngay bây giờ, ông ấy nói ngài cần chữa trị khẩn cấp…

Bây giờ Trịnh Xá mới nhìn lại toàn thân hắn đã đầy vết thương, máu tươi đông lại gần như như nhuộm đỏ cả người, người bình thường bị thương như vậy chắc chắn là chết lâu rồi nên hắn chỉ có thể cười tự giễu, quay người đi về phía tàu cứu viện số hai. Đây cũng là đặc quyền của sỹ quan, vượt qua nhóm lính xếp hàng, trực tiếp lên thẳng tàu cứu viện, mà những binh lính xếp hàng không hề nói một câu nào, bởi vì họ biết, viên sỹ quan trưởng gãy một cánh tay này chính là người đã cứu cả cánh quân đang lâm vào tuyệt cảnh…. Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

Bên trong phi thuyển cứu viện cực kỳ rộng lớn, nếu không đã không thể chứa được hơn một nghìn người, tổng cộng chia làm bốn tầng, vị trí chính thức của sỹ quan là tầng ba Trịnh Xá cùng tên lính kia lên cầu thang máy, khi hắn lên tầng ba cả con tàu bắt đầu từ từ rung động, tên lính đó vội nói:

– Rút cuộc cũng chuẩn bị cất cánh rồi….

Trịnh Xá chậm rãi tới cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, con tàu đang rung động cuối cùng cũng rời khỏi mặt đất, mà trong ý thức Trịnh Xá, bảy người của đội cũng đều đã ở trên phi thuyền, một người trong tàu số một, bốn người trong tàu số hai, hai người trong tàu số ba, sau khi thấy tàu cứu viện số ba cũng thuận lợi cất cánh, tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng được trút xuống. Ngay khi hắn chuẩn bị thu hồi tầm mắt, lại vừa lúc nhìn thấy con bọ thiết giáp tiến tới sát tàu cứu viện số bốn, khi con tàu này chuẩn bị cất cánh, vỏ ngoài con bọ đã dựng lên, tiếp đó vòng sáng màu lam bao trùm một phần tư phi thuyền….

“Đó là cái gì?”

Trịnh Xá và Sở Hiên đang ở trên tàu cứu viện số ba cùng tự hỏi, hai người vội vàng quan sát kỹ phi thuyền số bốn chuẩn bị cất cánh, lúc này vòng sáng màu xanh đang bao phủ một phần tư con tàu, sau khoảng nửa giây, cả phi thuyền ầm ầm đổ xuống đất, phần bị vong sáng bao vào tách rời hẳn ra, vết cắt phẳng lì giống như bị laser quét qua.

Vòng sáng màu lam không ngờ ngoài khả năng phòng ngự còn có công dụng này, có thể cắt đứt một vật thể, chỉ cần bị vòng sáng bao trùm sẽ giống như bị tia laser bắn trúng, tàu cứu viện mất đi một phần tư thân thuyền không thể bay lên được nữa. Con tàu rơi xuống trong khi những tàu còn lại bay càng lúc càng xa, nhìn qua cửa sổ mọi người có thể trông thấy, sau khi đoàn lửa tắt, vô số bọ warrior bắt đầu lao lên đỉnh núi, tàu cứu viện nhanh chóng bị cả biển bọ bao trùm….

Trịnh Xá thấy vậy trong lòng thầm kinh sợ, may mắn là mọi người trong đội đều đã lên ba chiếc tàu cứu viện trước, nếu ở trong tàu cuối cùng, cự li xa như thế căn bản không thể tới cứu kịp, vì thế hắn vừa sợ hãi vừa thầm thở phào tự thấy may mắn, sau đó chỉ thấy trước mắt tối đen, ngã quỵ xuống đất.

Không biết đã trải qua bao lâu, Trịnh Xá mới từ từ mở mắt ra, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là một màn nước mơ hồ, hơn nữa khi mở mắt còn cảm thấy hơi đau nhức, hắn vội nháy mắt mấy cái mới thích ứng được với hoàn cảnh kỳ quái này. Hóa ra hắn đang ngâm cả người trong một loại chất lỏng, lỗ mũi cắm hai ống thở, cánh tay phải mơ hồ có cảm giác đau đớn, khi nhìn lại thì thấy hai thiết bị kỳ lạ đang liên tục chữa trị cánh tay hắn, vết thương đang phục hồi không ngừng.

Hoàn cảnh này hắn cũng đã xem qua trong phim, chính là khi nam diễn viên chính Johnny Rico bị đâm xuyên bắp đùi cũng được ngâm trong bình chất lỏng, tiếp nhận chữa trị. Không thể không thừa nhận, cái thời đại này mặc dù tố chất quân sự đúng là rác rưởi nhưng trình độ khoa học cùng kỹ thuật dân dụng đều rất tiên tiến, tuyệt đối thuộc thế giới công nghệ cao.

Ngay khi Trịnh Xá mở mắt ra, trên bình dung dịch lập tức phát ra tiếng báo hiệu, hai cô y tá chạy tới, kiểm tra số liệu trên bình một chút, mỉm cười thân thiện với hắn rồi quay đi. Trịnh Xá còn chưa kịp có động tác gì, giọng nói của Sở Hiên đã thông qua ý thức truyền tới:

“Trịnh Xá, đừng làm gì cả, cẩn thận nghe ta nói đây… Chúng ta bây giờ còn ở trên tàu cứu viện khoảng hai mươi phút nữa sẽ tới chỗ hạm đội vũ trụ chi viện. Vừa rồi Chiêm Lam đã sử dụng tinh thần lực tảo miêu, xác định trên ba tàu cứu viện này không có tinh thần lực khống chế giả, nhưng chúng ta không biết trong hạm đội vũ trụ có tinh thần lực khống chế giả hay không. Nếu như có, vậy khi chúng ta sử dụng tâm linh tỏa liên hoặc tinh thần lực tảo miêu, người của đối phương có thể phát hiện, vì thế sau khi chúng ta tới hạm đội vũ trụ không được sử dụng các kỹ năng này nữa, đó là chuyện thứ nhất….”

“Thứ hai, bốn người đã lộ diện của đội ta lần lượt là ngươi, ta, Bá Vương, Vương Hiệp, người có khả năng bại lộ là Zero, những người không để lộ dấu vết chỉ có Chiêm Lam cùng La Cam Đạo. La Cam Đạo là thành viên chiến đấu đặc thù, khi không có người máy sức chiến đấu cực yếu, còn Chiêm Lam thì gần như không có, bất quá đây là chuyện của đoàn đội chúng ta, đối phương thì không biết tình huống này. Hơn nữa, bọn chúng cũng không thể chắc chắn nhân số chúng ta chỉ có bảy người, cho nên lấy số lượng thành viên cơ bản của một đội ngũ để suy luận, chúng ta ít nhất còn hai thành viên mà bọn chúng chưa biết, đó cũng là điều duy nhất đảm bảo chúng ta không bị tấn công hoặc sắp xếp bất lợi, việc đảm bảo này phải được tiếp tục duy trì….”

“Thứ ba, đội chúng ta có bốn người bị bọn chúng biết được, còn chúng ta thì hoàn toàn không biết gì về đội bên kia, đây là tình huống chúng ta ở vào thế yếu tuyệt đối, nhưng cũng giống như vậy, là đội mạnh nhất trong ba đội, cái này kỳ thật chính là một loại “Thế”, được Chủ Thần công nhận là mạnh nhất. Cho dù đoàn đội kia không đồng ý với sự công nhận này thì theo tiềm thức bọn chúng cũng sẽ không muốn chính diện đối kháng với chúng ta hoặc là tránh né việc phải chính diện đối kháng, đây cũng là ưu thế của chúng ta. Vì vậy chúng ta có thể không cần cố kỵ gì hết, chỉ cần không liên quan đến chính phủ Liên bang, ví dụ như sử dụng vũ khí vũ khí công nghệ cao vượt quá kỹ thuật của thời đại này các loại, trong tình huống bình thường có thể ngang nhiên tìm kiếm, còn bọn chúng thì phải che giấu bản thân, đây chính là ưu thế của chúng ta…”

“Ba chuyện trên là ba điểm cơ bản cho lần đấu trí này, tiếp theo phải dựa vào chúng ta tùy cơ ứng biế. Do không thể dựa vào kỹ năng tâm linh tỏa liên để liên lạc với nhau nên chúng ta cần tìm một phương thức liên lạc khác, phương thức này chỉ chúng ta mới biết…. Bây giờ, Chiêm Lam, ngươi chuyển mấy thứ trong ý thức ta đến cho mọi người, tất cả phải ghi nhớ thật kỹ, còn hai mươi phút nữa, có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, quan trọng nhất là mấy từ phía sau…”

……………..

Cùng lúc đó, trong phòng chỉ huy trên một chiến hạm thuộc hạm đội vũ trị chi viện, một thanh niên tóc vàng vừa ăn chocolate vừa thì thào nói:

-…. Đó là thế yếu của chúng ta, chính diện ứng chiến, ta không cần biết các ngươi nghĩ thế nào, không được chính diện đối chiến với Trung Châu đội, đặc biệt là trước khi bại lộ thân phận, ngàn vạn lần không được thử dùng vũ lực để chiến thắng bọn chúng. Làm như vậy sẽ khiến đội chúng ta gặp nguy hiểm… Phải dựa vào ưu thế của chúng ta để đánh bại Trung Châu đội, tốt nhất là có thể tiêu diệt tất cả bọn chúng… Đội kia thì không có gì phải lo lắng, Sâm Châu đội yếu nhược nhất đó…

Lúc này, một co gái tóc vàng rụt rè nói:

– Nhưng mà… Chúng ta không thể chung sống hòa bình với Trung Châu đội sao? Bọn chúng nếu đã là đoàn đội mạnh nhất trong số chúng ta, vậy đương nhiên là sẽ biết rất nhiều bí mật phim kinh dị mà chúng ta không biết. Dùng “Thế” của chúng ta để trao đổi tin tức với bọn chúng thì thế nào? Sau đó hai bên hợp tác tiêu diệt Sâm Châu đội…

Gã thanh niên tóc vàng cắn mạnh, bẻ đôi miếng chocolate trong tay, hắn liếm liếm ngón tay nói:

– Đừng ngây thơ như vậy có được không? Ngươi nghĩ rằng đoàn đội mạnh nhất sẽ là những kẻ yếu ớt nhân từ sao? Nhớ kỹ đây, chỉ có kẻ yếu mới nhân từ, bởi vì họ không có sức mạnh để làm việc ác, cũng không thể trở thành kẻ mạnh nên chỉ có thể đóng vai kẻ yếu ớt lương thiện… Nếu như muốn trao đổi tin tức với Trung châu đội, vậy việc đầu tiên chúng ta phải làm là tiếp xúc với chúng…

– Phái ai đi tiếp xúc? Tiếp xúc như thế nào? Ngươi dám khẳng định người được phái đi sẽ không bị bọn chúng giết chết? Chúng ta không thể tùy tiện xung đột chính diện với bọn chúng, nhưng bọn chúng thì không cần lo lắng đến chuyện đó, chỉ cần có thể chiến đấu với chúng ta, dù ở nơi nào bọn chúng cũng có cơ hội rất lớn đánh bại được chúng ta… Còn chúng ta thì sao? Trước khi có được tất cả thông tin về nhân số, thành viên của Trung Châu đội, chúng ta có thể làm gì được bọn chúng nào?

Một người trung niên cao lớn thở ra một hơi nói:

– Ta không hiểu ý ngươi, Nyos, tại sao chúng ta không giải quyết trước bốn tên kia đi? Như vậy thực lực Trung Châu đội không phải sẽ yếu hơn chúng ta sao?

Tên thanh niên tóc vàng Nyos cười lạnh đáp:

– Ngươi là đồ ngốc à? Trung Châu đội rút cuộc có bao nhiêu người chúng ta không biết, những người còn lại của bọn chúng có sức mạnh gì chúng ta không biết, có các kỹ năng nào chúng ta cũng không biết nốt. Giết chết bốn tên đó chúng ta sẽ để lộ sơ hở và dấu vết, bởi vì mệnh lệnh sỹ quan cấp cao ban ra đều sẽ được ghi chép lại, nếu như những người còn lại của bọn chúng vẫn mạnh hơn chúng ta thì làm thế nào? Khi đó kẻ mạnh là chúng thì lại ẩn trong bóng tối, kẻ yếu là chúng ta thì lại ở chỗ sáng, đã hiểu chưa? Ngu ngốc, cứ như thế đến lúc chúng ta đoàn diệt cũng không còn xa nữa đâu!

Tên trung niên cũng không tức giận, hắn cười cười nói:

– Vậy thì Nyos, ngươi thấy bây giờ nên làm thế nào?

Nyos rút ra một miếng chocolate, vừa ăn vừa nói:

– Vẫn theo kế hoạch lúc trước, phát huy ưu thế của chúng ta, tìm ra tất cả thành viên còn đang ẩn nấp của bọn chúng, sau khi tất cả thành viên của Trung Châu đội đều bị chúng ta hiểu được cặn kẽ, tiếp theo sẽ thu lưới… Ha ha ha, giết sạch tất cả người của Trung châu đội đi!

………….

Mấy người Trịnh Xá thì không biết những gì đoàn đội kia bàn bạc, họ vẫn đang thương lượng làm thế nào phát huy ưu thế của đội mình, tránh khỏi hoàn cảnh yếu kém, không đủ “thế”, Sở Hiên lạnh nhạt nói:

“Ngoài việc phải tìm ra bọn chúng từ những dấu hiệu nhỏ nhất, đấu trí liên tục, còn một chuyện mấu chốt nữa chính là tạo “thế”, nếu “thế” của chúng ta không đủ thì tìm cách nâng cao nó lên! Đã hiểu chưa? Anh hùng…”

“Anh hùng?”

Trịnh Xá ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, anh hùng!”

Sở Hiên nói vẻ chắc chắn:

“Trong một trận chiến kéo dài, thứ gì khiến người chỉ huy đau đầu nhất? Không phải trang thiết bị, không phải quân dự phòng mà là binh sỹ cùng người dân không còn động cơ tiếp tục chiến đấu. Cái gọi là “Ai binh tất thắng” kỳ thực cũng là một dạng biểu hiện của động cơ này, dùng bi thương khơi gợi động cơ chiến đấu của họ, tất cả những thông tin của chính phủ về vụ tấn công bằng thiên thạch chính là cách để tạo ra cảm giác đau thương, nhờ thế mới có chiến dịch này, nhưng lại lập tức thảm bại…. Như vậy bọn họ phải làm thế nào để một lần nữa khơi lên động cơ chiến đấu đây? Chỉ có thể dựa vào anh hùng…”

“Cấp cao trong quân đội hoặc có thể nói là trong chính phủ sẽ tạo ra một hay một nhóm anh hùng, mà theo tình hình trước mắt, lựa chọn cho vị trí này chỉ có thể là những người sống sót giống như chúng ta hoặc thuyền viên trên chiếm hạm chạy trốn. Nhưng bọn họ là chạy trốn, còn chúng ta là người chiến thắng, kiên thủ suốt bảy giờ, cao thấp đã phân! Hơn nữa chúng ta còn được sự thừa nhận của một nhóm lão binh và sỹ quan cùng sống sót, vì thế….”

“Chúng ta chính là anh hùng, chính phủ nhất định sẽ phải làm như vậy. Khi hào quang của chúng ta vượt qua được lực lượng của “thế” mà đoàn đội kia có được, chúng ta sẽ có cơ hội tìm ra bọn chúng, cũng có cơ hội đối kháng với chúng…”

Cuộc trao đổi giữa Trịnh Xá và Sở Hiên dừng lại khi tàu cứu viện còn cách hạm đội vũ trụ năm phút bay, mặc dù năm phút di chuyển trong vũ trụ đã là một khoảng cách rất lớn, đối phương khó có khả năng sở hữu tinh thần lực khống chế giả mạnh mẽ như thế, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Đối phương phát hiện ra họ cũng chẳng sao, dù gì thì cũng có năm người đã bị lộ thân phận, đáng ngại nhất là để đối phương tìm ra Chiêm Lam.

Ngoài những tinh thần lực khống chế giả cực kỳ cường đại ra, những tinh thần lực khống chế giả bình thường cơ bản đều không có sức chiến đấu tốt, thậm chí có thể còn yếu hơn người bình thường. Khi đối phương phát hiện sự tồn tại của Chiêm Lam, rất có thể sẽ trực tiếp giám thị, khống chế cô ấy, dùng nó để uy hiếp toàn bộ Trung Châu đội. Phải biết rằng, những người có tiềm chất về tinh thần lực là các nhân tài hiếm có nhất, quý giá nhất.

“Thật ra đối phương có tinh thần lực khống chế giả hay không còn phải xem lại, nếu bọn chúng không có, vậy không phải phe nắm giữ tinh thần lực tảo miêu là chúng ta có thể rất dễ dàng tìm được bọn chúng sao?”

Trịnh Xá mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng tự biết đó chẳng qua chỉ là một ý tưởng viển vông mà thôi. Đối với những đội tiến vào đoàn chiến, yêu cầu đầu tiên là phải đủ mạnh, nếu đến cả một số phim kinh dị bình thường cũng không vượt qua được thì đến cả cơ hội tiến nhập đoàn chiến cũng không có, mà tinh thần lực khống chế giả có thể coi là một tiêu chuẩn để cân nhắc. Một đoàn đội có mạnh mẽ hay không, ngoài trình độ phối hợp của các thành viên cùng số người mở cơ nhân tỏa, tinh thần lực khống chế giả chính là một tiêu chuẩn cực kỳ quan trọng. Phe có tinh thần lực khống chế giả sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, có thể hoàn toàn đứng tại vị trí có lợi nhất công kích đối phương, chính là như vậy.

Trịnh Xá nằm trong ống chất lỏng, từ từ nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng ôn lại cách viết những chữ tượng hình Sở Hiên truyền tới. Những chữ này họ tìm được trong di tích văn mình Maya cổ tại thế giới The Mummy, vốn chỉ có Imhotep là hiểu ý nghĩa, nhưng lúc đó Sở Hiên từng yêu cầu Imhotep dạy hắn, hơn nữa còn ghi chép lại đến lúc trở về Chủ Thần không gian tiếp tục học tập. Vừa rồi Sở Hiên đã chuyển những văn tự này cho mọi người, mặc dù chỉ là một số từ đơn quan trọng, ví dụ như sử dụng, ẩn giấu, tinh thần lực, chiến đấu, chạy trốn, che đậy… các loại.

“Nhớ kỹ, các chữ tượng hình này có thể được viết trong bất kỳ tình huống nào, ví dụ trong phòng ăn, hoặc trên vách tường… Tóm lại là tùy ý viết lung tung, dùng nó làm đầu mối dẫn dắt sơ hở của đoàn đội kia. Nếu như bọn chúng cũng đang tìm kiếm chúng ta thì chắc chắn sẽ rất chú ý tới ý nghĩa của những văn tự này, còn chúng ta cũng có thể nhân cơ hội tìm hiểu về chúng như vị trí, nhân số, vân vân. Tiếp theo là làm rối loạn suy nghĩ của chúng, khiến chúng không biết chúng ta đang làm gì, quá nhiều tin tức làm bọn chúng tưởng rằng chúng ta sắp có hành động lớn, hoặc chúng đã bị phát hiện, dẫn tới nôn nóng mà lộ ra sơ hở. Mọi người nhớ kỹ, nếu viết lung tung không ý nghĩa thì kết câu bằng một trong ba từ “giao cho“, “không được“, “lấy ra“, nếu lời nhắn thật sự mà cần kết thúc bằng những từ trên thì viết hai lần…”

Lúc đó Trịnh Xá đã trả lời rằng:

“Nhưng chữ tượng hình phức tạp như vậy ngươi có đảm bảo mấy người Bá Vương, Vương Hiệp có thể học xong trong thời gian ngắn vậy không? Chuyện này căn bản là không thể mà?”

Sở Hiên lại đáp vẻ khẳng định:

“Đúng vậy, căn bản không thể học xong trong thời gian ngắn như vậy, thật ra những người ta muốn dạy là ba người gồm ngươi, Chiêm Lam, La Cam Đạo, sau khi tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa năng lực học tập sẽ đạt tới mức cực kỳ kinh người. Còn ba người kia ta chỉ cần họ có thể đọc được chữ tượng hình chúng ta viết ra là được rồi, những chuyện khác sẽ cần chúng ta cân nhắc tất cả những ưu thế nào có thể vận dụng, tránh khỏi thế yếu, phân tích bất kỳ khả năng nào có thể tìm ra đội kia….”

“Tìm ra đội kia ư? Đúng là nhiệm vụ siêu khó, bất quá trong đội chúng ta có Sở Hiên, hẳn là sẽ không có gì đáng lo ngại!”

Suy nghĩ một hồi lâu, Trịnh Xá lại ngủ thiếp đi trong bình chất lỏng….

Không thể không thừa nhận một lần nữa, tố chất quân sự của cái Liên bang địa cầu này chẳng ra làm sao nhưng trình độ khoa học và kỹ thuật dân dụng thật sự đã đạt tới cấp độ tương lại, ở trong bình chất lỏng mấy tiếng đồng hồ, cộng thêm sức hồi phục kinh khủng của bản thân Trịnh Xá, thân thể hắn đã khôi phục hoàn hảo, cả cánh tay bị thương tổn đến tận xương cũng được chữa trị hoàn hảo.

Khi từ tàu cứu viện đặt chân lên chiến hạm, những binh lính viễn chinh vốn đã từng phát khóc lúc tàu cứu viện đáp xuống chiến trường, bây giờ lại có rất nhiều người khóc to. Những người bị thương lập tức được lính quân y đưa vào phòng y tế, sẽ được băng bó, sẽ được nhâm vào bình chất lỏng chữa trị, tóm lại mấy nghìn người sống sót trong hơn mười vạn quân được đãi ngộ giống như là những anh hùng.

……………

– Đúng thế, họ chính là những anh hùng!

– Khi các chiến hạm chạy trốn, bỏ rơi đồng đội của mình, khi hạm đội chi viện còn chưa tới nơi, khi một trăm nghìn người bị loài bọ giết sạch trong chỉ hơn một giờ, đội quân này đã vượt qua hàng chục km, sau đó kiên thủ trên một đỉnh núi suốt bảy tiếng đồng hồ. Quân đội cấp cao ước đoán họ ít nhất đã tiêu diệt hơn ba trăm nghìn con bọ. Đúng vậy, quý vị không hề nghe nhầm, họ đều là những anh hùng! Họ báo thù nợ máu những đồng đội đã tử chiến của mình, họ không làm hổ thẹn danh dự của loài người, họ là anh hùng chân chính của cả nhân loại!

Hạm đội vũ tru chi viện này có tám mươi hai chiến hạm cấp một, mười bảy chiến hạm siêu cấp, những chiến hạm phụ trợ thì vô số, quy mô vượt xa số lượng chiến hạm trong lần tác chiến đầu tiên. Trong đó các chiến hạm siêu cấp còn mang theo vũ khí tấn công quỹ đạo trên quy mô lớn, có thể nói hạm đội này đã tập trung những chiến hạm chủ lực cuối cùng của cả Liên bang.

Trong hạm đội ngoài quân nhân và quan chức cấp cao của chính phủ, còn có đám phóng viên tới từ trái đất, bọn họ lập tức vây quanh những người sống sót để phỏng vấn, lấy được rất nhiều số liệu thật sự. Mặc dù một vài số liệu thật sự khiến quân đội không còn mặt mũi nào, ví dụ như số lượng tử vong, đội chiến hạm không đánh mà bỏ chạy, các loại, nhưng cũng có những số liệu làm quân đội thật sự hận không thể lập tức công bố cho toàn bộ nhân loại biết, ví dụ như mấy người Trịnh Xá chỉ huy vài nghìn người phản kích, trong bảy tiếng đồng hồ ngắn ngủi tiêu diệt hơn ba trăm nghìn con bọ, giúp cho tin một trăm nghìn quân bị tiêu diệt trong hơn một giờ chìm xuồng ngay tức khắc. Chính vì thế phía quân đội mới dám yên tâm cho phép tự do thông tin, để đám phóng viên tùy ý phỏng vấn những binh lính còn sống sót.

Theo những gì các binh sỹ này nói, ngoài việc to mồm chửi mắng quân đội cấp cao là lũ óc lợn (cái này quân đội cấp cao chỉ biết ngậm mồm ăn quả đắng), thì chuyện được nhắc đến nhiều nhất là tổ hợp bốn người quyết đoán, kiên nghị, dũng cảm, trí tuệ gồm sỹ quan trưởng Trịnh Xá cùng ba đội trưởng hắn chọn ra. Tất cả mọi người đều khẳng định, nếu không có bốn người này, cả cánh quân chỉ có thể toàn bộ tử vong, vì thế nói tính mạng của họ được chính phủ cứu là không chính xác, mà phải gọi được bốn người kia cứu ra mới thích hợp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

-….Vì thế mới nói, có thể thấy loài người chúng ta là một chủng vĩnh viễn không thiếu anh hùng. So với chủng tộc dã man chỉ biết sử dụng thân thể như loài bọ, loài người chúng ta hơn ở tinh thần và ý chí cao thượng. Quý vị chắc khó có thể tưởng tượng được, một người bị xuyên thủng cả cánh tay lại có thể đứng ở tiền tuyến chỉ huy binh sỹ suốt sáu tiếng đồng hồ, đó chính là nhân vật anh hùng của chúng ta… Trịnh Xá!

– Thật đáng tiếc theo tin tức của phía quân đội, vị anh hùng của chúng ta vì bị thương quá nặng, nỗ lực quá nhiều nên khi toàn quân thoát khỏi hiểm cảnh anh đã lập tức hôm mê. Người quân nhân cao thượng như vậy chính là người bảo vệ cho nhân dân, bảo vệ cho chính phủ, quý vị hãy cùng chúng tôi thể hiện sự kính trọng sâu sắc với họ!

Phụp!

Trong phòng nghỉ của sỹ quan, một thanh niên tóc vàng đang yên lặng vừa ăn chocolate vừa xem tin tức về lần đổ bộ chiến đấu đầu tiên của quân đội thì bỗng nhiên một cánh tay nhỏ bé thò ra tắt phụt tivi.

Hắn quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn, đó là một cô bé mười một, mười hai tuổi, cô bé đang kéo kéo tay áo hắn, nói vẻ đáng thương:

– Anh Nyos, Tuyết Nhi không quen sử dụng tinh thần lực tảo miêu, cảm giác giác như mắt không nhìn thấy gì hết í, chán lắm. Anh đừng xem tivi nữa, chơi bài với em đi.

Nyos cau mày, giật tay ra, nhưng cô bé lại cười hì hì tóm lấy tay áo hắn, nói:

– Đi chơi với em đi, chơi với em…

Nyos gãi gãi đầu vẻ khổ sở, hắn tọng cả miếng chocolate vào miệng rồi mới nói:

– Tuyết Linh Nhi, anh nói với em nhiều lần rồi, lúc anh đang ăn chocolate thì đừng làm phiền! Lần sau mà còn thế nữa coi chừng anh đánh vào mông đấy! Aya, đưa nó ra chỗ khác… Lấy cho ta mấy tờ báo nữa, ta muốn xem kỹ xem bọn chúng nói gì với báo chí về chuyện này.

Một cô gái tóc vàng bước tới, cười dắt Tuyết Linh Nhi ra chỗ khác, còn một gã cao gầy mặc áo đen lạnh lùng nói:

– Có chuyện gì không hợp lý à? Nyos, nói cho bọn ta biết có chuyện gì?

Tên thanh niên tóc vàng Nyos lại cầm lấy một miếng chocolate, hắn cười lạnh, mắt lóe lên vẻ hung ác nói:

– Các ngươi không cảm thấy bọn chúng quá nổi bật sao? Đối với một tiểu đội luân hồi mà nói, dù là trong phim kinh dị bình thường cũng không cố gắng làm nổi bật bản thân bởi vì việc này sẽ dẫn tới rất nhiều phiền toái… Nhưng hiện tại bọn chúng lại quá chói mắt, mặc dù có phần bất đắc dĩ nhưng mà… Ta cảm thấy hình như bọn chúng đang chuẩn bị tạo “thế”. Ha ha, xem ra mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị…

Nói đoạn gã thanh niên đưa miếng chocolate lên miệng, vặn mạnh, rốp một tiến, thanh kẹo bị bẻ làm đôi….

Chọn tập
Bình luận