Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 247: Kết cục kinh hồn và trở về

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Trịnh Xá đột ngột phát huy thực lực siêu cường, không ngờ chỉ sau hai chiêu đã giết chết Thần số hiệu 1 uy thế vô cùng, kết quả khiến mọi người đều ngây ngốc. Ngoại trừ Sở Hiên, tất cả trợn mắt há mồm nhìn Trịnh Xá, vẻ mặt của mỗi người nếu hình dùng bằng lời nói thì chắc cũng chỉ có hai chữ “khốn kiếp…”. Trên thực tế, không chỉ những người khác chấn kinh mà đến cả bản thân Trịnh Xá cũng bị uy lực của Hổ hồn làm cho sững sờ. Trước đó hắn chỉ nghĩ tới chuyện Hổ hồn đao là ma khí, chân nguyên lực không thể hoàn toàn khởi động công năng của ma khí. Mà Hổ hồn đao vốn là vũ khí của đại thần Xi Vưu trong truyền thuyết, uy lực của nó sao chỉ có một chút như đã thấy? Cho dù là bản không hoàn chỉnh nhưng Trịnh Xá thấy, so sánh với đâu suất bát quái lô của La Ứng Long, Hổ hồn đao cũng là vũ khí tu chân, có cùng cấp bậc, uy lực hẳn cũng không thể thua kém quá nhiều. Nhưng hắn vạn vạn lần không thể tưởng tượng nổi uy lực của nó lại mạnh đến vậy, thậm chí đã đạt tới mức khủng bố. Hai đao chém xuống, Thần số hiệu 1 uy mãnh vô song trực tiếp bị giết ngay tại trận. Đây mới chỉ là một nửa bản hoàn chỉnh của Hổ hồn đao, sức mạnh không khỏi quá kinh người chứ? Nhưng uy lực của Hổ hồn đao cường đại cũng không phải là không có giá của nó. Chỉ vỏn vẹn huy động có hai chiêu, Trịnh Xá đã cảm thấy cánh tay đau đớn khó mà chịu được. Ma lực khác với chân nguyên lực, chỉ hơi vận hành một chút trong cơ thể, những chỗ ma lực đi qua đã giống như bị axit dội vào, sức ăn mòn mạnh mẽ cơ hồ làm Trịnh Xá kinh mặt đứt đoạn. Dù với thân thể cường hãn của hắn trong trạng thái Tiềm long biến, ít nhất cũng có thể chịu đựng được mấy phút Hủy diệt, sau khi sử dụng hai chiêu cũng vẫn bị thương nghiêm trong, có thể thấy sức ăn mòn của ma lực mạnh mẽ đến mức nào.

“Hoàn thành nhiệm vụ tình tiết kịch bản, nhận được hai tình tiết kịch bản cấp B…”

Trịnh Xá còn đang kinh ngạc vì uy lực của Hổ hồn đao thì đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc của Chủ Thần. Tuy cánh tay đau đớn khó chịu nhưng hắn vẫn thở phào một hơi. Trận chiến vừa rồi mặc dù ngắn ngủi nhưng tiêu hao sức lực và thân thể cực kỳ lớn, gần như tương đương với chiến đấu mấy ngày liên tiếp. Trịnh Xá đã bị ép phải sử ra tất cả mọi kỹ năng, trừ chiêu thức mới còn trong tưởng tượng ra thì tất cả các kỹ năng khác đều đã dùng sạch, nếu như thế mà còn không thể đánh bại được Thần số hiệu 1 thì hắn thật sự là bó tay với nó rồi. Cho nên trận chiến nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thực đã tới lúc tối hậu quan đầu.

“Thần số hiệu 1 thật đáng sợ…”

Trịnh Xá thầm cảm thán. Hắn đã phát hiện được một chút nhược điểm của Thần số hiệu 1, đó là gần như không có kỹ xảo chiến đấu, ngoài năng lượng xạ kích tầm xa cùng sức mạnh cận thân thì cũng chỉ còn có sức mạnh tâm linh oanh kích. Mặc dù có một thân thể mạnh mẽ vô song cùng năng lượng vô cùng vô tận nhưng nó chỉ có thể phát huy được chưa tới 30% sức mạnh, nếu không Trung Châu đội gần như chắc chắn phải đoàn diệt tại đây.

Không cần biết thế nào, chung quy cũng vượt qua nguy cơ lần này, nếu cả phần thưởng tình tiết kịch bản cũng đã nhận được thì chắc chắn là nhiệm vụ lần này đã hoàn thành. Trịnh Xá thở hắt ra một hơi, khẽ xoa xoa cánh tay vừa dùng để chiến đấu, giải trừ khỏi trạng thái Hủy diệt. Đang lúc chở để giải trừ khỏi trạng thái Tiềm long biến thì Trịnh Xá bỗng phát hiện, thi thể Thần số hiệu 1 nằm dưới đất đang không ngừng động đậy. Thực tế, ngay từ lúc khối tinh thể trước ngực Thần số hiệu 1 bị phá hủy, thân thể nó đã rung động liên tục. Ban đầu, Trịnh Xá còn không để ý nhưng theo rung động càng lúc càng tăng, cái xác đó không ngờ lại bắt đầu phình lên nhanh chóng với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường. Không lâu sau, thân thể chỉ còn lại có hơn hai mươi mét đã bành trướng thành hơn bốn mươi mét, hơn nữa tốc độ phình to còn đang không ngừng gia tăng.

Trịnh Xá đang chờ giải trừ trạng thái Tiềm long biến, nhưng khi thấy thi thể Thần số hiệu 1 dưới đất liên tục bành trướng, hắn liền cảm thấy có chuyện không ổn. Đúng lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển. Dần dần, rung chuyển càng lúc càng mạnh, mặt đất bắt đầu có xu hướng chìm xuống dưới, hơn nữa còn xuất hiện vô số vết nứt lớn.

Ngẩn ra một hai giây, Trịnh Xá lập tức quay về phía mấy người Sở Hiên, hét lớn:

– Mau lấy Goblin glider ra! Đại lục này sắp rơi xuống rồi! Khốn kiếp, ta chửi cả nhà đám tu chân, cái gì đây chứ, không ngờ lại là tất cả sụp đổ…

Đáng tiếc, hắn còn chưa dứt lời, từ sau lưng một khối thịt khổng lồ đã ập tới, đây chính là cái xác còn lại của Thần số hiệu 1 sau khi bị hai đao của hắn chém chết lúc nãy, đã biến thành một khối thịt lớn không ra hình dạng gì nữa. Sau khi mất đi khối tinh thể trung tâm, những phần cơ thịt còn lại không hề khô héo đi như tưởng tượng mà ngược lại bắt đầu tăng trưởng vô hạn, hoặc có thể nói khối tinh thể phát sáng đó không phải là trung tâm năng lượng gì mà chính là trung tâm khống chế điều khiển củaThần số hiệu 1. Lúc này khối thịt nếu biến thành hình dạng như Thần số hiệu 1 khi trước thì ít nhất cũng phải cao tới bảy tám chục mét, Trịnh Xá chính là bị chôn sống dưới một núi thịt như vậy.

Nghe thấy tiếng Trịnh Xá hét lớn, mọi người ở phía xa lập tức cuống quýt cả lên. Quảng trường chỗ họ đang đứng tuy chưa sụp đổ nhưng theo Huyền các chìm xuống, cả quảng trường cũng bắt đầu hạ xuống dưới, dẫu không đến mức tan vỡ thì sớm muốn gì cũng chìm vào trong biển nham thạch phía dưới

Nhìn thấy tất cả, Sở Hiên khẽ thở dài. Đúng như hắn dự tính, Lăng không Huyền các quả nhiên là bắt đầu sụp đổ, ngôi tháp có cấm chế ở đằng xa cũng không còn phát ra ánh sáng gì nữa. Có thể thấy chỉ cần có thể tiến vào trong đó là sẽ lấy được vô số điển tịch tu chân, các loại bí pháp, thậm chí là cả bí mật quanh trường đại chiến của Thánh nhân và người tu chân năm xưa… Nhưng tất cả đều tan thành bọt nước, cạm bẫy mà Thánh nhân phương Tây để lại đã hoàn toàn bộc phát. Không biết tại sao, cứ có cảm giác Thánh nhân phương Đông tựa hồ cũng đố kỵ với việc lưu truyền lại công pháp tu chân, bọn họ có vẻ không hề dốc hết sức…

Những người khác đa số cũng nghĩ thấu được điểm mấu chốt, giờ họ mới hiểu tại sao ngay từ đầu Sở Hiên lại muốn sử dụng Ma động pháo. Nếu thật sự không thể lấy được thứ gì, thì đúng là ngay từ đầu đã không nên mạo hiểm. Mọi người vừa thầm suy nghĩ vừa lo lắng nhìn vào khối thịt khổng lồ ở phía xa, không biết Trịnh Xá có thể thoát ra khỏi đó được không. Nhưng khi họ lấy Goblin glider ra chuẩn bị bay lên không thì chúng lại phảng phất như mấy ván trượt thông thường, căn bản không hề có chức năng bay, mặc cho mọi người điều khiển, chỉnh sửa thế nào đi chăng nữa, mấy chiếc glider giống như đã hoàn toàn hỏng hẳn.

Sở Hiên bình tĩnh cầm lấy một chiếc glider, cao giọng nói với Imhotep đã biến thành lốc xoáy ở đằng xa:

– Imhotep! Nâng chiếc glider này lên thật cao, có thể lên được bao nhiêu thì nâng bấy nhiêu! Mau lên.

Nói đoạn, hắn cầm chiếc glider ném sang phía Imhotep.

Imhotep lúc này đang trong trạng thái lốc xoáy, bao trùm lấy Anck-Su-Namun và Carnahan vào bên trong. Khi tiếng của Sở Hiên truyền tới, chiếc Goblin glider cũng được hắn truyền tín niệm lực ném tới, bụp một tiếng, trực tiếp rơi vào trong lốc xoáy. Tốc độ của cơn lốc cũng rất nhanh, lập tức bay lên phía trên, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ khối thịt khổng lồ sang tập trung vào đó. Sở Hiên khẽ ấn mắt kính, tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn lên không.

– Bảy trăm mét… Tám trăm mét… Chín trăm mét… Một nghìn một trăm bảy mươi mét….

Khi Sở Hiên đang lẩm bẩm đếm tính độ cao thì từ trong cơn lốc đang xoáy tròn trên không, một chiếc Goblin glider phóng vụt ra ngoài. Chiếc glider đó bay cực nhanh, thoáng cái đã không biết bay tới chỗ nào, Sở Hiên bấy giờ mới hô lớn:

– Imhotep, chính là ở đó. Ngươi mỗi lần cố gắng mang theo vào người lên trên đó. Mỗi lần đều phải có một thành viên có khả năng điều khiển glide, đặt họ lên trên đó rồi xuống đón những người khác…

Tiếng Imhotep quát lớn:

– Phía dưới đều là biển lửa màu đỏ, đã sắp rơi vào biển lửa rồi..

Trong lúc nói, Imhotep hóa thành lốc xoáy vẫn lập tức bay xuống phía dưới.

– Imhotep từ dưới bay lên trên rồi lại quay xuống, một vòng như vậy mất khoảng hai mươi tư giây. Trước mắt gia tốc rơi xuống của nơi này khoảng 0,23g, chứng tỏ Lăng không Huyền các còn chưa hoàn toàn mất lực nâng. Điểm mấu chốt là mảnh đại lục này còn có thể duy trì được bao lâu, từ đây xuống tới biển dung nham còn khoảng năm nghìn mét nữa… Nói cách khác nếu nhân lúc này tiến vào trong tháp, không biết chừng…

Sở Hiên hơi trầm tư, hai tay rung lên, hai khẩu coilgun lập tức rơi xuống, tiếp đó quay sang mấy người Trương Hằng bên cạnh nói:

– Nhân thời gian này dùng sức mạnh lớn nhấy của các ngươi tấn công khối thịt khổng lồ đó đi… Không có hệ thống khống chế trung ương, khối thịt đó tối đa chỉ là liên tục sinh trưởng mà thôi…

Vừa dứt lời, Sở Hiên đã đưa tay vuốt mắt kính rồi nâng súng bắn về phía khối thịt ở đằng xa. Sau khi hắn tự thôi miên, tín niệm lực λ-drive lập tức được khởi động, chỗ nòng súng tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc rực rỡ. Không đợi mọi người kịp nhìn kỹ, ánh sáng đó đã theo viên đạn bắn vụt ra, trực tiếp xuyên vào khối thịt khổng lồ rồi bừng sáng kịch liệt. Theo luồng ánh sáng bộc phát, đạn của coilgun cũng xuyên thủng khối thịt thành hai lỗ lớn, đồng thời cày nát hai rang sâu hoắm trên mặt đất, sau khi kéo dài hơn một trăm mét, sức mạnh đó mới dần biến mất. Nhưng khi sức mạnh khổng lồ ấy tan đi, một bóng đen bỗng phóng ra từ trong lỗ, Trịnh Xá cả người đầy máu bay vút lên không trung, gào lên:

– Khốn kiếp, Sở Hiên! Ngươi muốn giết ta đấy à?

– Trịnh Xá, còn muốn lấy được điển tịch tu chân không? Nếu vẫn muốn..

Sở Hiên bỗng hét lớn, nói:

– Vậy thì đừng có chết!

– Đừng có chết? Sao lại…

Trịnh Xá nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, Sở Hiên cầm hai khẩu coilgun chĩa thẳng vào hắn, ánh sáng sặc sỡ đó lại ập tới, chỉ chớp mắt đã đẩy hắn bay ra xa tít tắp. Phía sau lưng hắn… Chính là Lăng không Huyền các đã mất đi quang mang cấm chế!

Tín niệm lực λ-drive cực kỳ thần diệu, có chút tương tự với sức mạnh tâm linh nhưng so với sức mạnh tâm linh thì lại càng mạnh mẽ, kỳ diệu hơn. Điểm mạnh nhất là tùy theo lòng tin mạnh hay yếu mà tạo ra lực lượng mạnh hay yếu khác nhau, điểm kỳ diệu nhất là tùy theo tình huống sử dụng bất đồng mà sinh ra các loại hiệu quả khác biệt. Sở Hiên trước kia cũng từng thử nghiệm biến tín niệm lực thành các tác dụng khác nhau, ví dụ như trong Transformers, hắn truyền tín niệm lực ra toàn cơ thể, giúp bản thân có thể đạp lên chùm sáng năng lượng như trên đất bằng. Loại động tác phản quy tắc vật lý như vậy cũng có thể làm ra được thì chẳng cần phải nói tới việc hắn đang làm hiện tại, chỉ vỏn vẹn biến tín niệm lực thành lực đẩy, đẩy mạnh Trịnh Xá ra xa mà thôi.

Trịnh Xá vừa bị khối thịt khổng lồ bao trùm, chất lỏng mang tính ăn mòn kịch liệt trong đó gần như dội sạch người hắn một lượt, y phục các loại chắc chắn là hỏng hết rồi, cả lông tóc toàn thân cũng bị ăn mòn sạch sẽ bộ dạng thảm hại hết sức, nếu không phải trạng thái Tiềm long biến có sức chống ăn mòn cực mạnh thì không biết chừng đến cả xương cốt của hắn cũng đã bị hoàn tan hết rồi. Bất quá vẫn còn may, cho dù không có hai súng của Sở Hiên trợ giúp thì chỉ cần hắn vận hành nội lực cùng năng lượng vampire là vẫn có thể dễ dàng thoát ra khỏi khối thịt đó. Vì vậy, khi Sở Hiên đẩy văng hắn ra xa, Trịnh Xá cũng vừa khéo vận hành nội lực cùng năng lượng vampire, mượn năng lượng bảo vệ, hắn không bị thương một cọng tóc, bay thẳng tới trước… Đương nhiên, nếu như là hắn vẫn còn tóc để mà bị thương. Sau khi bị sức mạnh đó đẩy bay ra mấy trăm mét, hắn mới hoàn toàn phản ứng lại được. Hiện tại mảnh lục địa lơ lửng này đang bắt đầu tan vỡ sụp đổ, trong thời gian ngắn sẽ chìm vào trong biển dung nham, đến lúc đó, không chỉ không lấy được điển tịch tu chân mà cả những người không thể bay lên cũng sẽ chết chắc.

“Cũng may có Imhotep ở đây. Hắn cũng giống như ta, đều dựa vào tự bản thân phi hành, nếu không ta chỉ có có thể từ bỏ những di sản quý giá này để đi cứu mọi người…”

Trong lúc suy nghĩ, dưới lực đẩy của tín niệm lực, tốc độ của Trịnh Xá đã đạt tới gần gấp đôi tốc độ của Thế. Đó là một tốc độ vô cùng kinh khủng, đừng nói là người bình thường không thể thấy được động tác của hắn, đến cả mấy người Sở Hiên cũng chỉ có thể trong thấy một chuỗi tàn ảnh. Tốc độ như vậy giúp hắn trong thời gian cực ngắn đã vượt qua khoảng cách hơn mười nghìn mét, tới lúc chỉ còn cách ngôi tháp hơn một nghìn mét, lực đẩy của tín niệm lực mới hoàn toàn biến mất. Trịnh Xá giậm mạnh chân, không chút do dự sử ra Thế, tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh lao về phía trước.

Ở sau lưng hắn, khối thịt khổng lồ vẫn tiếp tục tăng trưởng điên cuồng, so về thể tích nếu biến thành hình dạng Thần số hiệu 1 như lúc trước thì phải cao đến ba bốn trăm mét. Sau khi bị Sở Hiên dùng tín niệm lực đánh nát một mảng lớn, khối thịt khổng lồ không ngờ lại không hề vỡ nát biến mất mà những mảnh bị đánh văng ra lại tiếp tục biến thành những khối thịt tự sinh trưởng mới. Từ chỗ mấy người Sở Hiên nhìn lại chỉ thấy một biển thịt đang quay cuồng, bất kỳ ai chứng kiến đều sinh ra cảm giác ghê tởm, khủng bố. Mà khi Trịnh Xá đã cách chỗ đó cực xa, biển thịt lập tức tràn về phía quảng trường mấy người Sở Hiên đang đứng.

-…Sau này ta thề không ăn thịt một năm…. Kinh quá đi mất thôi!

Trình Khiếu đang ở trong cơn lốc xoáy bay lên, hắn vừa nhìn biển thịt dưới chân vừa nói. Lốc xoáy của Imhotep cũng không thể mang theo người không hạn chế, mỗi lần chỉ có thể cuốn được bốn người lên trên, dù sao thì hắn cũng phải bay lên cao hơn một nghìn mét. Quảng trường cùng mảnh đại lục tựa hồ bị bao trùm bởi một cái lồng vô hình, bán kính hơn một nghìn mét, bên ngoài cái lồng đó có thể phi hành không hạn chế.

Nhóm đầu tiên bay lên có tổng cộng bốn người Trình Khiếu, Zero, Anck-Su-Namun và Carnahan. Khi lốc xoáy bay cao hơn một nghìn mét, Goblin glider trong tay Trình Khiếu lập tức chuyển động, hắn lộn người nhảy lên trên rồi kéo theo ba người kia cùng đứng lên glider. Tuy bốn người cùng đứng rất chật chội nhưng sau khi hắn sử dụng tính năng lơ lửng của Goblin glider, miễn cưỡng cũng có thể đứng ổn giữa không trung còn Imhotep cũng không hề ngừng lại, tiếp tục bay xuống phía dưới.

Lúc này, cả mảng lục địa đã càng lúc càng tan vỡ nghiêm trọng, đến cả nền quảng trường cũng dần dần xuất hiện vết nứt, thời gian của mọi người càng lúc càng rút ngắn. Mấy người ở lại đều có kỹ năng quần chiến, không cần phải nói nhiều về kỹ năng của Trương Hằng và Vương Hiệp, hai người gần như công kích một cách điên cuồng không chút bảo lưu. Xạ kích diện rộng của Trương Hằng, bom plasma tăng cường yêu lực của Vương Hiệp, vào lúc tối hậu quan đầu này, hai người căn bản không còn nghĩ gì tới chuyện giữ gìn thực lực nữa, chỉ muốn hạn chế những khối thịt kia ở ngoài quảng trường. Thảm trạng lông tóc trụi lủi của Trịnh Xá lúc trước họ đều tận mắt nhìn thấy, nếu như là bọn họ bị những khối thịt đó nuốt chửng thì… Thứ biến mất sẽ không phải chỉ có lông tóc…

“Năng lượng luôn ở trong cơ thể, khối tinh thể đó hẳn là hệ thống khống chế trung ương, cũng giống như là CPU của máy vi tính. Sau khi hệ thống khống chế trung ương bị phá hủy, số năng lượng còn lại sẽ bị thân thể của Thần số hiệu 1 hấp thu, tiếp đó bắt đầu điên cuồng tăng trưởng… Như vậy, không biết chừng trạng thái này mới là thực lực chân chính của nó.”

Sở Hiên cầm hai khẩu coilgun, yên lặng nhìn những khối thịt khổng lồ. Đến lúc một phần khối thịt vượt qua phạm vi hỏa lực của Trương Hằng và Vương Hiệp, hắn mới sử dụng tín niệm lực công kích. Cũng may nhờ uy lực cực mạnh của tín niệm lực mới có thể thủ vững được chỗ tiếp nối giữa quảng trưởng và mảnh đại lục, nếu không những khối thịt to hàng trăm mét không ngừng tràn tới những thành viên đang hôn mê sau lưng họ chắc chắn sẽ mất mạng.

– Sở Hiên.. Mặc dù hiện tại ta không nên nói những câu này nhưng cảm phiền ngươi lúc bọn ta chiến đấu đừng lộ cái bộ dạng cuồng nhiệt đó được khổng? Nhìn vẻ mặt ấy của ngươi cứ khiến bọn ta sởn cả gai ốc…

Vương Hiệp Cười khổ nói. Trương Hằng ở bên cạnh lập tức gật đầu lia lịa, có điều nhìn hắn so với Vương Hiệp thì yếu ớt hơn nhiều. Lúc trước sử dụng Bạo liệt Điện chi tiễn đã tiêu hao mất bảy tám phần thể lực của hắn, bây giờ lại cường hành sử dụng bao nhiêu lượt năng lượng tán xạ, nếu không phải nhờ ý chí chống đỡ giúp hắn còn đứng được ở đây thì sợ rằng chỉ một giây tiếp theo hắn sẽ trực tiếp hôn mê. Cho dù như vậy, hắn vẫn cố gắng kéo cung, toàn thân không chút run rẩy, đứng thẳng tại chỗ.

– Rất ấn tượng phải không?

Trình Khiếu nhìn Minh Yên Vi đứng cách đó không xa, hỏi. Lúc này Minh Yên Vi đang ở trên Goblin glider do Tề Đằng Nhất điều khiển, trên đó còn có Lưu Úc và Bá Vương. Minh Yên Vi một mực nhìn xuống phía dưới, nghe Trình Khiếu hỏi vậy, nàng thoáng ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn rồi lại tiếp tục cúi xuống. Tố chất thân thể của nàng dù sai cũng chỉ mức người bình thường, từ hơn một nghìn mét nhìn xuống, những người ở dưới đất chỉ còn lại một chấm nhỏ, căn bản không thể thấy rõ hình bóng Trương Hằng nhưng khi nghe Trình Khiếu hỏi như vậy, nàng lại yên lặng gật đầu, tựa hồ đồng ý với câu hỏi của hắn.

– Nam nhi… Chung quy vẫn phải bước lên con đường trưởng thành của chính mình. Có người từ ngây ngô đến trưởng thành, chẳng qua là vì ăn mấy trận đòn lúc nhỏ. Có người từ ngây ngô đến trưởng thành, chẳng qua là vì thất tình mấy lần. Nhưng có người từ ngây ngô đến trưởng thành, lại phải trải qua lằn ranh sống chết, đại bi đại hỉ mới có thể thành đại khí…

Trình Khiếu cũng nhìn xuống phía dưới, vừa nhìn vừa thì thào nói:

– Trương Hằng là loại nam nhi như thế nào? Cô muốn có một người đàn ông như thế nào?

Ánh mắt Minh Yên Vi nhất thời trở nên mơ hồ, nàng nheo mắt cố nhìn thật kỹ cảnh tượng dưới chân. Theo quảng trường không ngừng hạ xuống, những đốm đen nhỏ bé trên đó càng thêm nhạt nhòa, ánh mắt nàng cũng càng thêm mê mang…

Quảng trường và mảnh lục địa tiếp tục rơi xuống, chỉ còn cách biển nham thạch chưa tới hai nghìn mét. Tốc độ rơi càng lúc càng tăng mặt đất cũng bắt đầu tan vỡ, đồng thời những khối thịt cũng phát triển đến mức ba người Trương Hằng không thể áp chế nổi nữa, chỉ đè tới thôi cũng hoàn toàn có thể tiến vào trong quảng trường. Lúc này Trịnh Xá còn cách ngôi tháp chứa điển tịch tu chân hơn bốn trăm mét.

Ngôi tháp có điển tịch tu chân được xây trên một bình đài bằng đá cổ kính, cả bình đài do một loại đá màu trắng thuần như ngọc tạo thành, bề mặt bóng bảy như gương, phảng phất như được tạc bởi một khối ngọc thạch duy nhất. Phía trên đài có chạm vô số đồ tượng, phù văn kỳ dị, mặc cho Trịnh Xá sử dụng trạng thái Hủy diệt không ngừng đạp lên trên, bình đài ngọc thạch nhìn như mỏng mang đó không ngờ lại có thể chịu được sức mạnh cực lớn của hắn. Đừng nói là ngọc thạch không vỡ nát, thậm chí cả những phù văn đồ tượng trên đó cũng chẳng mảy may tổn hại, thứ ngọc thạch này còn cứng rắn hơn bất kỳ kim loại nào.

Khi Trịnh Xá đặt chân lên bình đài, hắn đã chỉ còn cách cửa tháp hơn trăm mét. Lúc này hắn căn bản không dám quay đầu lại phía sau, mọi người rút cuộc có thể sống sót hay không, bọn họ có thể bay lên hết trước khi mảnh lục địa chìm xuống dưới nham thạch hay không?

“Mẹ nó, Sở Hiên chỉ cần gặp phải những kiến thức mà hắn không hiểu là lập tức phát cuồng lên. Thật quá đáng ghét, không ngờ biến ta thành cái pháo người bắn ra xa… Hơn nữa tình hình bây giờ đang khẩn cấp, hắn lại hết lần này tới lần khác chỉ muốn lấy được điển tịch tu chân..”

Trịnh Xá trong bụng mắng chửi Sở Hiên nhưng kỳ thực trong lòng hắn cũng vô cùng mong muốn có được điển tịch tu chân. Từ sau khi chứng kiến sự mạnh mẽ của La Ứng Long cùng uy lực khủng bố của Hổ hồn đao, khát vọng của hắn đối với công pháp tu chân lại càng tăng lên gấp bội. Mở cơ nhân tỏa dù sao cũng cần có cơ duyên và thiên phú, mà hiện tại hắn chỉ cần nắm được công pháp sử dụng ma khí thôi là uy lực của Hổ hồn đao chắc chắn sẽ tăng vọt lên gấp mấy lần, thậm chí càng cao hơn, đến lúc đó, hắn tuyệt đối có tự tin cùng phân một trận cao thấp với Phục chế thể!

Khoảng cách trăm mét Trịnh Xá chỉ đạp một cái là qua, cả người giống như một tia chớp xông vào trong tòa tháp. Vừa tiến vào trong, hắn đột nhiên thấy như có một màn ánh sáng như nước chảy mỏng manh ập tới trước mặt, trong khoảnh khắc, hắn có cảm giác như bản thân đang chạy trong nước, có điều cảm giác đó cực kỳ ngăn ngủi, sau khi màn ánh sáng kia biến mất, không gian xung quanh lập tức trở lại bình thường.

“Chẳng lẽ đây là cấm chế người tu chân đặt ra? Để kiểm tra chủng tộc người tiến vào?”

Trịnh Xá trong lòng chợt động, nghĩ tới một khả năng như vậy. Nhưng tiếp theo, ánh mắt hắn không thể chuyển đi được nữa, bị cảnh tượng thần kỳ trước mắt hấp dẫn hoàn toàn.

Mặc dù nhìn từ ngoài vào, ngôi tháp này đầy vẻ cổ điển, tao nhã, nhưng bên trong lại ngập mùi khoa học viễn tưởng…

Bên trong tháp được chia làm ba tầng, tầng một lại chia làm bốn khu lớn, phân biệt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn hình ảnh lớn lấp lóe sáng. Những hình ảnh này hoàn toàn do ánh sáng lập thể tạo thành, nhìn giống như loại phim ba chiều vượt xa trình độ khoa học hiện đại, hình thái vô cùng sống động. Trên thực tế, Trịnh Xá còn cảm thấy, nếu như hắn không phải là người da vàng, một khi tiến vào trong ngôi tháp sẽ lập tức vị bốn đồ hình đó tấn công.

Ở giữa bốn hình ảnh là tám quẻ bát quái không ngừng xoay tròn, giống như ánh sáng đã hóa thành thực thể, kỳ cảnh huyền diệu khó tả đó thật sự còn kỳ ảo hơn cả công nghệ trong phim khoa học viễn tưởng. Ở trong tám ký hiệu bát quái có đầy những tấm thủy tinh to bằng bàn tay, mỗi tấm đều trong suốt lấp lánh, phản xạ ánh sáng tỏa ta từ bát quái, mọi thứ phảng phất như trong một giấc mơ.

Trịnh Xá ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt. Vốn trong ấn tượng của hắn, tu chân hẳn phải là thứ gì đó vô cùng cổ xưa, không cần biết là công pháp, hay là cái gì phi kiếm, luyện khí, kỹ năng các loại, hoặc là người học tập tu chân, hẳn đều phải vô cùng cổ xưa. Giống như thời cổ đại, ở trong nhà trúc, uống tiên trà ngát hương, thân mặc đạo bào, đó mới là tu chân trong suy nghĩ của hắn. Nhưng tại ngôi tháp này, mặt ngoài nhìn tuy đúng là kiểu kiến trúc cổ điển nhưng bên trong lại là công nghệ cao đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đến lúc này hắn mới để ý, đến cả mặt đất cũng do những văn tự ký hiệu tạo thành, giữa những văn tự ký hiệu ánh sáng năng lượng lưu động như dịch thể, tất cả hợp thành một đồ hình Cửu cung hoàn chỉnh.

– Con mẹ nó, đây là tu chân hay là công nghệ cao? Nhìn có vẻ hàm lượng công nghệ hơi bị cao quá?

Trịnh Xá giống như dân quê lần đầu ra thành phố, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, mãi không định thần lại được, đến khi sau lưng vang lên một tiếng động cực lớn, hắn mới giật mình tỉnh dậy. Trịnh Xá cũng không chần chừ, vội lao về phía hình ảnh Bạch Hổ, vung Nạp giới hướng về những tấm thủy tinh, nhưng mặc cho hắn truyền nội lực, những tấm thủy tinh đó vẫn không có cách nào thu vào trong Nạp giới được. Sau khi thử hai ba lần, Trịnh Xá cuối cùng cũng đành từ bỏ ý định. Vốn hắn còn muốn bỏ hết những tấm thủy tinh đó vào trong Nạp giới hoặc túi không gian, cứ như vậy một lượt quét cả vạn quyển, tốc độ chắc chắn là đủ, nhưng nếu không được… Chưa cần nói hắn có đủ tốc độ để lấy được mấy vạn cuốn sách bằng thủy tinh này hay không, cứ cho là hắn có mấy vạn cánh tay đi, một lúc có thể mang theo được bao nhiêu đây?

-…Mặc kệ! Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!

Trịnh Xá vừa định chủ ý, lập tức xé mấy mảnh vải còn lại trên người xuống, toàn thân trần truồng bắt đầu thu thập những tấm thủy tinh. Nhưng vừa lấy được vài tấm, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, đây mới là tầng thứ nhất, theo lý mà nói, những thứ càng ở trên cao thì càng quý giá, nếu chỉ lấy mấy tấm thủy tinh này thì biết tính sao với những thứ ở sâu nhất đây?

Nghĩ tới đó, Trịnh Xá vứt thẳng đám sách thủy tinh này lại, giậm chân phóng thẳng lên trên lầu. Tốc độ của hắn cũng rất nhanh, sử dụng cả Thế lẫn Nguyệt bộ, sau vài giây đã tới tầng thứ hai, đập vào mắt là một khung cảnh hoàn toàn khác. Tầng hai là cả một đồ hình Thái cực phân biệt rõ ràng, phía bên màu đen có một điểm sáng hơn tất cả mọi thứ, phía bên màu trắng thì có một điểm tối tăm hơn mọi chỗ khác, hình ảnh một đen một trắng, trong đen có trắng, trong trắng có đen rõ ràng là hình Thái cực đồ. Cả tầng hai như hòa hợp thành một thể, ở sâu trong đó Trịnh Xá mơ hồ cảm nhận được bên màu trắng có chứa chân nguyên lực, bên màu đen có ma lực tồn tại, hai loại năng lượng lưu động hài hòa, không hề có chút kích động, nguy hiểm như trong cơ thể Trịnh Xá.

Ở tầng hai không có một tấm thủy tinh nào mà là từng khối từng khối kim cương to cỡ đầu ngón tay lơ lửng trên trong trung. Phía bên ma lực là kim cương lấp lánh ánh trắng, bên chân nguyên lực là kim cương tỏa ánh sáng đen, những khói kim cương lơ lửng giữa dòng năng lượng mơ hồ, phảng phất như vô số ngôi sao trên trời.

Trịnh Xá cũng chẳng có tâm tư mà tán thưởng cảnh tượng đó, tiếng sụp đổ bên ngoài càng lúc càng lớn, hơn nữa từ xa xôi còn truyền tới một số âm thanh rít gào kỳ quái, những âm thanh đó chắc chắn không phải của con người. Tình huống khẩn cấp hắn chỉ có thể tiện tay vớ lấy mấy khối kim cương màu đen, màu trắng rồi lại lao lên tầng ba. Khi tới tầng thứ ba, đập vào mắt hắn không phải là những thứ có thể ghi chép tin tức mà là… Một loạt pháp bảo!

Lúc này, mặt đất xung quanh tháp đã hoàn toàn tan vỡ, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, còn Imhotep phải đưa mọi người tới chỗ an toàn trên không nên thời gian bay xuống cũng càng lúc càng lâu. Đến khi chỉ còn lại bốn người Sở Hiên, Trương Hằng, Vương Hiệp, Triệu Anh Không thì mảnh lục địa đã chỉ còn cách nham thạch hơn một nghìn mét, mà Imhotep thì cách lục địa càng xa, một khi rơi xuống nham thạch, mọi người không có đạo cụ phòng hộ, cơ bản là chết chắc…

Về phần chiến đấu, khối thịt khổng lồ đã phát triển đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu biến thành hình dạng Thần số hiệu 1 lúc trước thì nó phải cao tới hơn nghìn mét. Đưa mắt nhìn ra, toàn bộ phạm vi xung quanh quảng trường đã biến thành một biển thịt, nhìn những khối thịt trào dâng quay cuồng thật sự vừa ghê tởm, vừa kinh khủng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trong bốn người, Trương Hằng sớm đã mệt đến mức không còn sức để giương cung nữa. Người bình thường nếu sử dụng cung kim loại thì sau mười phát sẽ hết sức, còn hắn đã bắn liên tiếp hơn trăm phát tên, trong đó còn có lúc sử dụng kỹ năng, nếu còn có thể tiếp tục chiến đấu thì thực lực của hắn đúng là không thể tưởng tượng nổi. Sau khi bắn ra kỹ năng quần tiễn lần cuối cùng, Trương Hằng lập tức ngã vật xuống, Vương Hiệp ở phía sau vội vã đỡ lấy hắn, dùng sức của ba người còn lại bảo vệ Trương Hằng.

So với Trương Hằng, Vương Hiệp thích hợp với trường chiến đấu này hơn nhiều. Hắn sử dụng chất nổ thực thể, chỉ cần dùng yêu lực khống chế và tăng cường là được, tiêu hao thể lực cùng yêu lực ở mức cực nhở mà sức phá hoại với những khối thịt lại cực cao, chính nhờ hắn sử dụng tên lửa hạt nhân mini nên mới tạm thời áp chế được những khối thịt tăng trưởng vô hạn này. Đương nhiên, sau khi sử dụng hết tên lửa hạt nhân, những khối thịt lại bắt đầu điên cuồng phát triển, tối đa chỉ mấy chục giây nữa, những khối thịt rất có thể sẽ chiếm cứ hết cả quảng trường, hoặc là nuốt chửng hết mọi người hoặc là rơi xuống dung nham.

Tín niệm lực của Sở Hiên cũng đã phát động một thời gian khá dài, tuy sức phá hủy với những khối thịt không bằng Vương Hiệp nhưng dựa vào khả năng biến hóa đã cứng rắn dựng nên một bức tường vô hình, cản đường tiến tới của chúng, đến khi những khối thịt tăng tưởng vô hạn mới có thể phá vỡ được bức tường đó, nếu không quảng trường sớm đã bị chủng bao phủ, sao có thể kéo dài tới hiện tại. Có điều, theo tín niệm lực phát động, thời gian duy trì càng lâu, đầu tóc Sở Hiên cũng bắt đầu từ từ biến thành hoa râm, thậm chí trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn, sinh mệnh lực của hắn đang không ngừng tiêu hao, tới khi nào thật sự chết già mới thôi…

Trong bốn người, Triệu Anh Không là khó chịu nhất, nàng thuộc về mô thức cận chiến, đối mặt với đám thịt tăng trưởng vô hạn, lại còn có tính ăn mòn cực mạnh này, nàng không có cách nào cận chiến công kích cũng không thể tấn công tầm xa. Mặc dù thanh trọng kiếm hai tay tự thân cũng có kỹ năng nhưng vừa rồi khi bức tường vô hình bị phá, nàng đã sử dụng hỗn hợp cả kỹ năng của kiếm lẫn sóng thiểm linh chân không. Lúc ấy nhờ nàng ra tay mới đánh lùi được khối thịt, tiếp đó Vương Hiệp sử dụng quả tên lửa hạt nhân mini cuối cùng, chung quy cũng ổn định tình hình lại được, bất quá, sau lúc đó tác dụng của nàng cũng rơi xuống mức có cũng như không.

Mắt thấy những khối thịt càng lúc càng tới gần mọi người, mà Imhotep còn cách họ ít nhất là một nghìn mét, khoảng cách với biển nham thạch cũng khoảng một nghìn mét, thời khắc tối hậu quan đầu đã càng lúc càng tới gần…. Đột nhiên, tòa tháp ở phía xa bừng lên quang mang vạn trượng, tiếp đó gãy làm đôi, trộn lẫn với đất đá tan vỡ ở xung quanh… Lăng Không Huyền các cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn!

Vừa lên tới tầng thứ ba, Trịnh Xá lập tức phát hiện tầng này là một mảnh hỗn độn, không còn trạng thái tứ tượng, bát quái, cho đến thái cực như lúc trước nữa. Ở tầng thứ ba này, chân nguyên lực cùng ma lực đã kết hợp đến mức hoàn mỹ… Hoặc có thể gọi đây là một loại năng lượng còn cao cấp hơn cả chân nguyên lực lẫn ma lực, với trình độ của Trịnh Xá hiện tại chắc chắn không thể nhận ra được thuộc tính của loại năng lượng này, mà thậm chí chính cả ma lực và chân nguyên lực của hắn đều là do xảo hợp mới có được mà thôi.

Tại tầng thứ ba, vô số vật phẩm, vũ khí đủ loại hình dạng kích thước, lơ lửng trong năng lượng hỗn độn. Mỗi món đều có tiết tấu năng lượng riêng của mình, mỗi thứ đều phảng phất như vật sống đang ở đó “hô hấp” bằng năng lượng, cho dù Trịnh Xá có ngu đến mức nào thì cũng lập tức nhận ra sự trân quý của những vật phẩm này. Đây đều là những tinh hoa mà người tu chân để lại, có thể có khí cụ uy lực cực mạnh, có thể có khí cụ năng lượng kỳ diệu, tóm lại, những thứ này đều là hàng cực phẩm, giá trị chắc chắn đều phải vượt quá cấp A, thậm chí là cấp 2A. Trịnh Xá giống như một tên trộm gầy còm tự dưng thấy mình chui vào một căn phòng chất đầy những khối vàng nặng hàng chục tấn, nhìn được, chẳng lấy đi được…

– Khốn kiếp! Thật đáng ghét! Rút cuộc là kẻ nào làm chìm cả mảnh lục địa này chứ?

Trịnh Xá cơ hồ muốn ngẩng mặt lên trời mà hét lớn. Mỗi món đồ ở đây nhìn qua đều biết là thứ cực kỳ quý giá, bỏ bất kỳ món nào cũng khiến người ta phải đau lòng. Nhưng trong tầng này ít nhất cũng có mấy nghìn khí cụ, nếu không thể bỏ vào túi không gian hoặc Nạp giới thì cho dù nơi đây rất an toàn, bọn hắn cũng phải bay lên bay xuống vài ngày mới đem hết ra được, đừng nói chi đến chuyện bây giờ hắn đang vô cùng vội vàng, kết quả chỉ có thể là vứt bỏ phần lớn, chỉ lấy được một hai món mà thôi.

– Mặc kệ nó…

Tiếng sụp đổ bên ngoài càng lúc càng kịch liệt, Trịnh Xá cũng biết chỉ chốc lát nữa, nơi này sẽ sụp đổ, hơn nữa một khi rơi vào trong nham thạch, cho dù hắn có thực lực tầng thứ tư đỉnh cáo cũng không cách nào tìm lại những khí cụ này được. Kể cả hắn có thực lực thánh nhân tầng thứ năm thì những món đồ này chìm trong dung nham không ngừng trôi dạt, thiêu đốt, chờ sau vài năm cũng chẳng biết sẽ bị dòng chảy cuốn đến đâu nữa, cũng có khả năng là chìm hẳn xuống tâm trái đất.. Nói cách khác, hắn chỉ có cơ hội cuối cùng này thôi!

“Khí cụ ở đây có lớn có nhỏ, ta cũng chẳng biết uy lực của món nào là mạnh nhất. Mẹ nó, nếu có Vương Hiệp ở đây thì tốt rồi, hắn thông thạo truyền thuyết tu chân Trung Quốc cổ đại nhất, nhất định có thể phân biệt được những món có uy lực lớn nhất. Nếu là bảo vật trong truyền thuyết thì tự nhiên là tốt, nhưng nếu lấy phải một số khí cụ có công năng kỳ diệu mà không có uy lực mạnh mẽ thì đúng là đen đủi hết cỡ…”

“Thôi kệ! Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu! Cố gắng cầm một số món nhỏ bé, như vậy sẽ lấy được càng nhiều!”

Trên thực tế, các món đồ trên tầng thứ ba rất không hài hòa, nhỏ nhất là mấy chiếc nhẫn giống như Nạp giới, lớn nhất thì có một lá chắn lớn như cả bức tường. Còn có một cây gậy kim loại dài năm mét, thứ đó nhìn qua là biết uy lực cực mạnh, mặt ngoài không ngừng lưu động sóng năng lượng màu vàng, chỉ điểm đó thôi cũng đã mạnh hơn Hổ hồn bản bán thành phẩm hiện tại của hắn rất nhiều rồi. Hơn nữa từ màu sắc ba đoạn phân biệt cực kỳ quen thuộc của nó, thật sự rất giống vũ khí của một con khỉ cuồng chiến đấu trong truyền thuyết, nếu đúng là như vậy thì… Uy lực sợ rằng còn mạnh hơn Hổ hồn bản hoàn chỉnh rất, rất nhiều…

Nhưng vô cùng đáng tiếc, cho dù sức mạnh của nó có lớn hơn nữa thì thể tích to lớn cũng khiến Trịnh Xá chẳng làm gì được, vì thế ngay từ đầu hắn đã hướng tầm mắt vào những món đồ nhỏ bé. Thứ gần hắn nhất là một chiếc gương lớn bằng bàn tay, trên khung gương còn có một vòng khuyên nhỏ. Trịnh Xá nắm lấy cái kính, trực tiếp tròng nó qua ngón tay rồi lại lao về một món khác.

Tốc độ của Trịnh Xá không thể nói là không nhanh, nhưng khi hắn vừa lao tới trước một chiếc chuông nhỏ kiểu cổ thì dưới chân chợt sụt xuống, mặt sàn rung chuyển kịch liệt. Trịnh Xá vô thức nắm lấy chiếc chuông đồng vào tay, mơ hồ như nắm trúng dấu khắc Đông cái gì chung trên đó. Chỉ là hắn cũng chỉ hơi thoáng cảm giác được một chút, tiếp đó theo chấn động kịch liệt, cả mặt đất vụt vỡ tan, Trịnh Xá lập tức bị đá vỡ gỗ vụn đè rơi xuống.

Nếu là gỗ đá bình thường, cho dù cả ngôi tháp sụp xuống cũng chẳng làm gì được Trịnh Xá, thoáng cái hắn đã vỗ cánh bay lên, ý muốn đoạt thêm mấy món đồ hoặc là công pháp tu chân trước khi ngôi tháp hoàn toàn sụp đổ. Nhưng hắn chưa bay được vài mét, chân nguyên lực và ma lực vốn tồn tại hài hòa trong tháp đột nhiên xung đột mãnh liệt. Hai loại năng lượng thuộc tính hoàn toàn tương phản này đã mất đi khống chế, chỉ cần có một cơ hội là sẽ lập tức phát sinh tác động ghê gớm giống như Bạo tạc và Hủy diệt, thậm chí là càng kinh khủng hơn, giống như Ma động pháo….

“Chẳng lẽ… Ngô mệnh hưu hĩ? (Mạng ta xong rồi?)”

Trong đầu Trịnh Xá chợt thoáng lên một câu nói đầy ý cổ phong như vậy, tiếp theo, trước mắt hắn thanh quang lóe lên, cả ngôi tháp hoàn toàn chìm trong quang mang vạn trượng, rồi ầm ầm sụp đổ…

Khi tòa tháp sập xuống, hoàn toàn chìm trong thanh quang, tất cả mọi người ở xa đều ngây ngốc nhìn lại. Mấy người Sở Hiên không hề biết cấu tạo và thành tố năng lượng bên trong ngôi tháp, tự nhiên cũng không thể biết được ánh sáng đó tới từ đâu, nhưng nhìn cảnh tòa tháp gãy làm hai nửa, dù là đứa ngu cũng biết sự hung hiểm trong đó. Mà hiện tại, người ở bên trong đương nhiên là Trịnh Xá, tuy hắn rất mạnh những cũng chỉ là mạnh trong tiểu đội luân hồi mà thôi, còn chưa mạnh đến mức mấy nhân vật chính các loại trong tiểu thuyết huyền ảo, đừng nói là cảnh tưởng khốc liệt thanh quang vạn trượng như ở đây, sợ rằng chỉ một loạt bom plasma là đã đủ làm hắn bị thương rồi… Chẳng lẽ Trịnh Xá đã lành ít dữ nhiều?

Vương Hiệp ngẩn ra mấy giây rồi bỗng vung tay, một quả bom plasma lại bay về phía biển thịt cách đó không xa, biến số thịt trong phạm vi hơn trăm mét vuông thành tro bụi, tiếp đó gầm lên:

– Sở Hiên! Trịnh Xá chưa chết phải không?!

Trương Hằng cùng Triệu Anh Không vẫn sững sờ nhìn sang phía bên kia, chỉ có Sở Hiên vẫn như không có việc gì, không ngừng sử dụng tín niệm lực. Hắn chẳng nói chẳng rằng, bắn mấy phát liên tiếp, nhìn qua chẳng có chút gấp gáp nào. Khi hắn lại định sử dụng tín niệm lực thì Vương Hiệp đột nhiên giật mạnh áo hắn, trong mắt đầy tơ máu, gào lên:

– Sở Hiên! Trịnh Xá chưa chết đúng không? Là ngươi nhất định bắt hắn đi lấy số điển tịch tu chân đó! Ngươi mau trả lời đi!

Sở Hiên yên lặng nhìn Vương Hiệp chốc lát rồi mới bình thản nói:

– Tấm thẻ kim loại ta đưa cho Trịnh Xá còn chưa hư hỏng…

– Hả?

Vương Hiệp chẳng hiểu gì cả, hỏi:

– Chưa hư hỏng thì sao?

– Tấm thể kim loại ta giao cho các ngươi có cảm ứng liên kết với một bên mắt kinh của ta, một khi hư hỏng ta sẽ lập tức biết ngay. Cho dù Trịnh Xá đặt tấm thể trong Nạp giới thì tấm thẻ được chế tạo bằng tài liệu ma pháp truyền thuyết hoán đổi trong Chủ Thần không gian, cả Nạp giới cũng không ngăn cản được tín hiệu của nó. Bây giờ tấm thẻ còn chưa hư hỏng, nói cách khác, có thể để cho tấm thẻ cùng Nạp giới cơ bản không sức phòng ngự gì lại yên ổn vô sự, người sử dụng chúng là Trịnh Xá vẫn phải còn sống, hơn nữa còn có đủ sức tự bảo vệ…

Sở Hiên cũng không để ý tới Vương Hiệp đang túm áo hắn, nâng súng bắn ra hai phát đạn tín niệm lực về phía khối thịt ở đằng xa, vừa bắn vừa nói:

– Từ lúc Trịnh Xá tiến vào đến khi ngôi tháp sụp đổ tổng cộng được mười một giây, với tốc độ của hắn, tin rằng đã lấy được một số thứ hữu dụng, ta chắc rằng dù là cái gì thì cũng sẽ rất thú vị… Vương Hiệp, ngươi có tin tưởng ta không?

Vương Hiệp bị hỏi mà ngẩn ra, vừa rồi hắn vô thức túm áo Sở Hiên, chẳng qua là hoảng hốt thấy Trịnh Xá thân trong hiểm cảnh thôi, ngoài đó ra thì hắn thật sự không hề có ý kiến gì với Sở Hiên, lại càng không nói đến vấn đề tin hay không tin. Nếu như nói trong Trung Châu đội có một người có thể quyết định vận mệnh của đội, đồng thời còn có thể quyết định vận mệnh của từng người trong đội, người đó chỉ có thể là Sở Hiên. Hắn chính là loại người như vậy, có hắn làm đồng đội chắc chắn không có gì là không yên tâm, đôi khi sẽ bị hắn lừa gạt, tính kế nhưng có hắn làm đồng đội tuyệt đối đáng để người ta tin tưởng, hoặc có thể nói là khiến người ta không thể không tin tưởng hắn, ở phương diện mưu trí, sắp đặt, hắn chính là “Thần”!

Sở Hiên cũng không đợi Vương Hiệp trả lời, cứ tiếp tục nói:

– Lục địa còn khoảng hai mươi giây nữa sẽ rơi xuống dung nham, nhưng thời gian Imhotep bay xuống lại cần khoảng hai mươi ba giây nữa, nói cách khác, chúng ta sẽ có mười giây cực kỳ nguy hiểm. Trong thời gian đó, ta và Trương Hằng gần như không có sức mạnh gì để bảo vệ bản thân, ở đây chỉ có ngươi và Triệu Anh Không là có thể hỗ trợ bọn ta. Tình huống như vậy, rơi xuống nham thạch có nghĩa là cái chết, chính vì thế… Tính mệnh bọn ta phải trông cậy vào hai người các ngươi rồi…

Vương Hiệp đã hoàn toàn ngây ngốc, hắn đã từng nhìn thấy Sở Hiên yếu ớt như thế này sao? Hoặc là… Hắn đã từng thấy Sở Hiên cũng có lúc phải nhờ cậy vào người khác sao? Chưa bao giờ! Mà bây giờ lại thật sự thấy Sở Hiên như vậy.. Không hiểu tại sao, trong lòng hắn bỗng có chút sợ hãi, giống như như trông thấy mặt trời mọc đằng Tây vậy, nếu không phải là hắn phát điên thì có nghĩa là thế giới đã sắp tận thế rồi. Hiển nhiên, tinh thần hắn vô cùng bình thường, vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất chính là… Hoặc Sở Hiên nhận định bản thân hắn sắp phải chết, hoặc Sở Hiên nhận định, mấy người bọn họ đều sắp phải chết…

– Chẳng lẽ… Chúng ta sắp mất mạng rồi?

Như thần xui quỷ khiến, Vương Hiệp cũng nói ra một câu không khác lắm với Trịnh Xá. Vừa mới dứt lời, chỗ bọn họ đứng đã hoàn toàn tan vỡ, ở đằng xa biển thịt khổng lồ rơi xuống nham thạch trước, tiếp theo đó là mọi người cũng rơi xuống theo. Phía sau bọn họ, cách đó rất xa, một cơn lốc xoáy ở giữa không trung nhanh chóng bay xuống, nhưng khoảng cách với họ lại xa hơn khoảng cách giữa bốn người và nham thạch…

Còn chưa tới hai mươi giây nữa, mọi người sẽ rơi xuống dung nham nóng chảy…

Vương Hiệp tuy còn đang sững sờ nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã bắt lấy Sở Hiên đang đứng ngay cạnh. Lúc này Sở Hiên đầu tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, phảng phất như đã năm sáu mươi tuổi. Khi mặt đất chỗ hắn đứng tan vỡ, Sở Hiên cuối cùng cũng giải trừ trạng thái sử dụng tín niệm lực, tiếp đó không nói được một tiếng nào, trực tiếp ngất xỉu, mặc cho Vương Hiệp kêu gọi thế nào cũng không chút phản ứng.

Bên kia, Trương Hằng cũng mệt mỏi kiệt sức, khi mảnh lục địa tan vỡ, Triệu Anh Không ở phía sau lập tức đưa tay nắm lấy cổ áo hắn. Đường đường một đấng nam nhi lại bị một cô bé nhấc áo kéo bổng lên, mặc dù thật sự rất xấu hổ nhưng lúc này tình huống khẩn cấp, hắn cũng chẳng có sức đâu mà để ý tới mấy chuyện đó, chỉ có thể mặc cho người ta nắm cổ áo nhấc lên như một con mèo. Hơn nữa số hắn cũng rất đen đủi, chưa rơi được bao lâu đã bị một khối đá va trúng, rách da chảy máu, nhất thời tuy chưa đến mức hôn mê nhưng cũng đầu váng mắt hoa, chẳng khác hôn mê là mấy, hiện tại tính mạng của bốn người chỉ có thể do hai người gánh vác.

Vương Hiệp mặc dù bận mang theo Sở Hiên nhưng tình cảnh không ngừng rơi xuống cũng dọa hắp phát khiếp. Lúc này cả quảng trường đã hoàn toàn tan vỡ, phía dưới đá tảng, gạch vụn chính là dòng chảy nham thạch đỏ rực, nóng bỏng. Không, phải gọi đây là biển nham thạch, chỗ này đã xâm nhập sâu vào lòng đất, chỉ nhiệt độ cùng áp lực không thôi đã khiến người bình thường khó mà chịu đựng nổi. Lúc trước khi lục địa còn chưa sụp đổ, mọi người còn không có cảm giác do cả quảng trường và mảnh lục địa đều được kỹ thuật tu chân cấm chế, nhưng khi tất cả hoàn toàn tan vỡ, mọi người lập tác cảm nhận được hơi nóng bức người cùng áp lực khắp bốn phía.

Vương Hiệp bị hoàn cảnh như vậy làm cho ngây ngốc, mãi đến khi hắn trông thấy Triệu Anh Không đạp lên các khối vỡ, đá tảng không ngừng nhảy lên trên. Không biết tại sao, tốc độ rơi xuống của họ so với đất đá thì nhanh hơn nhiều, hoàn toàn theo đúng gia tốc trọng lực, còn những khối đá thì hình như được một loại sức mạnh nào đó tác dụng, tốc độ rơi xuống cũng không tuân theo gia tốc trọng lực bình thường. Chính vì thế, bốn người dần dần rơi vào khoảng giữa đất đá vỡ và nham thạch, nếu như tiếp tục hạ xuống họ sẽ không còn chỗ nào mượn lực, trực tiếp chìm vào trong dung nham, cho nên cách làm của Triệu Anh Không là biện pháp tự cứu duy nhất lúc này. Cố gắng nhảy lên trên, kéo dài thời gian trước khi rơi xuống nham thạch, sau đó họ chỉ có yên lặng cầu khẩn, cầu mong cho Imhotep bay xuống đủ nhanh…

Vương Hiệp tuy rằng biết bây giờ phải làm gì, nhưng thân thể của hắn còn chẳng bằng được một nửa Triệu Anh Không, tự nhiên là không thể linh hoạt bật nhảy như vậy được. Nhưng hắn cũng có biện pháp của riêng mình, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn biến yêu lực thành sinh vật nổ dạng bay, đạp lên những khối thuốc nổ hình như những con dơi này cố gắng hướng lên trên. Mỗi sinh vật nổ chỉ chịu đựng được một lực rất nhỏ, vì thế Vương Hiệp chỉ có thể không ngừng tạo ra loại sinh vật này, cứ đạp một bước lại chế tạo một con mới, đến khi sinh vật nổ bị hắn đạp vào lúc đầu bay lên trên thành một vòng mới, yêu lực của Vương Hiệp đã chẳng còn lại bao nhiêu.

Cho dù như vậy bốn người vẫn không ngừng hạ xuống thấp, mắt thấy nham thạch nóng chảy càng lúc càng tới gần, đột nhiên từ trên đầu họ, một bóng đen lớn ập xuống, một bộ phận của khối thịt khổng lồ không ngờ bây giờ mới rơi xuống. Lúc trước có những mảnh thịt nhỏ bắn văng lên trên đầu họ, ở chỗ cao nhất của quảng trường, bây giờ những mảnh thịt đó mới tăng trưởng rơi xuống, đây chính là một trong những mảnh đó.

Nói là một trong số, nhưng khối thịt này cũng to tới vài trăm mét, từ trên ập xuống bao phủ hoàn toàn lấy bốn người. Lúc này họ đang ở giữa không trung, không có chỗ nào để mượn lực, căn bản khó mà tránh được khối thịt đó, sắp sửa bị nó nuốt chửng, sau đó bị ép kéo xuống dung nham. Đến lúc đó, mọi người thật sự chết chắc, cho dù Imhotep bay những nữa cũng vô dụng.

Triệu Anh Không hiện tại đang ở phía trên Vương Hiệp, một tay kéo Trương Hằng, một tay nắm thanh kiếm Excalibur, dứt khoát xuông thẳng vào khối thịt. Nhưng nàng vừa tới gần thì ầm một tiếng trầm đục vang lên, một bức tường năng lượng vô hình chắn giữa nàng và khối thịt, lực tác động giữa hai bên lập tức đẩy nàng văng xuống dưới. May mà Vương Hiệp kịp thời điều tới một sinh vật nổ, để Triệu Anh Không đạp lên trên đó, tiếp theo mới nhảy tới được một khối đá cách đó không xa.

Triệu Anh Không cùng Vương Hiệp nhất thời đều kinh hãi nhìn nhau. Lúc trước khi trung tâm khống chế của Thần số hiệu 1 bị hủy, biến thành khối thịt tăng trưởng vô hạn, năng lực ánh sáng tâm linh của nó đã biến mất, nếu không bọn họ căn bản không thể ngăn cản số thịt này lâu như vậy. Trên thực tế, trong cả Trung Châu đội cũng chỉ có vài người có thể phá hủy ánh sáng tâm linh này, mà trong những người đó, chắc chắn không bao gồm Triệu Anh Không và Vương Hiệp….

“Làm sao bây giờ? Phải chết rồi ư? Cảm giác tuyệt vọng như thế này… Hình như từng có một lần, khi đối mặt với ánh sáng tâm linh đã từng tuyệt vọng như vậy, nhưng ta đối mặt với ánh sáng tâm linh lúc nào? Là ai sử dụng ánh sáng tâm linh? Ta hình như nhớ là… lúc đó ta…”

Ánh mắt Triệu Anh Không chợt lóe lên, giống như rơi vào hôn mê hoặc là mê mang, trong thời khác nguy hiểm này, nàng không ngờ lại xảy ra tình trạng như vậy, khiến cho Vương Hiệp ở phía xa sợ điếng người. Bất quá, sau đó đó Vương Hiệp lại nghe thấy tiếng cười hì hì, như có như không, phảng phất như tiếng cười của một bé gái

Nhưng hắn cũng không dám khẳng định, một là với cá tính của Triệu Anh Không không thể phát ra tiếng cười như vậy, hai là bốn phía đều vang lên tiếng đất đã vỡ vụn, âm thanh hắn nghe được cũng không rõ ràng lắm. Nhưng Vương Hiệp còn chưa định thần lại, Triệu Anh Không nhấc Trương Hằng, một lần nữa lao về phía khối thịt. Lần này, không biết xảy ra chuyện gì, ánh sáng tâm linh của khối thịt không còn chút tác dụng nào như trước nữa, Triệu Anh Không nhẹ nhàng lao tới, dễ dàng xuyên thẳng vào trong. Khối thịt phảng phất như một tấm vải cũ, chỗ bị Triệu Anh Không phóng vào bắt đầu rách tung cùng khô héo. Đến khi một đống thịt khô từ phía trên rơi xuống, Vương Hiệp mới trông thấy Triệu Anh Không đang từ trên cao nhìn xuống, cô bé mỉm cười, dáng vẻ cực kỳ ôn nhu nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo vô cùng…

Cách mấy người Triệu Anh Không rất xa, Trịnh Xá thấn đang ở trong thanh quang vạn trượng cũng đang không ngừng rời xuống. Kỳ thực, tình huống của hắn cũng không quá mức tệ hại, ít nhất là bên trong Tam Thanh đạo quang có thể làm tan rã tất cả mọi thứ này, quầng lửa màu trắng bên ngoài cơ thể, cũng tức là ánh sáng tâm linh của hắn lại không bị hòa tan. Có lẽ lời nhắn của người tu chân chính là có ý này, sau khi Tam Thanh đạo quang bộc phát, hầu như mọi thứ xung quanh hắn đều bị phân giải hoàn toàn, ngoại trừ một số đạo cụ tu chân cùng những cục đá phát sáng. Lúc này Trịnh Xá đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh chỉ có ánh sáng xanh nhạt, tất cả gạch vỡ, gỗ vụn, đá tảng đều đã biến mất.

Trịnh Xá lúc này hoàn toàn không thể động đậy, thanh quang vạn trượng như nặng tựa Thái sơn, áp hắn rơi thẳng xuống nham thạch. Giờ đừng nói là vỗ cánh, đến cả nội lực và chân chuyên lực trong cơ thể hắn cũng phảng phất như đã cô đọng lại, chỉ có năng lượng vampire cùng ma lực là còn hơi vận động được một chút. Do đó, Trịnh Xá không chút nghĩ ngợi, lập tức truyền ma lực vào trong Hổ hồn đao, quả nhiên trên đao liền xuất hiện loại áp lực kỳ lạ lúc trước, trong nháy mắt Tam Thanh đạo quang xung quanh Hổ hồn đao cũng trở nên vặn vẹo, phảng phất như đang cố gắng tránh né uy áp của Hổ hồn. Trịnh Xá lập tức cảm thấy cánh tay cầm Hổ hồn đao được giải phóng, hắn liều mạng vung đao chém ra xung quanh, xé rách một đường lớn trên Tam Thanh đạo quang ngưng đọng như thực chất. Nhân lúc khe hở đó chưa kịp hợp lại, Trịnh Xá điên cuồng huy động nội lực cùng năng lượng vampire toàn thân, dùng trạng thái Hủy diệt toàn lực bộc phát, cuối cùng cũng thoát ra khỏi phạm vi ánh sáng bao phủ, nhưng những điển tịch cùng các khí cụ tu chân còn lại trong đó, hắn cũng chẳng lấy được thêm nửa món nào.

Trịnh Xá ngoái đầu tiếc nuối nhìn theo vô số đốm sáng lóe lên trong thanh quang đang từ từ bay xa rồi lại nhìn lại mấy khối đá phát sáng trong tay mình, còn có một chiếc chuông đồng nhỏ cùng mặt kính đeo trên ngón tay. Tuy chỉ lấy được một chút ít trong cả kho báu tu chân nhưng có còn hơn không, giá trị của mấy thứ này cũng tuyệt đối không phải mấy tình tiết kịch bản cấp S có thể so sánh được. Hắn thoáng ngơ ngẩn một chút như thế rồi cực kỳ dứt khoát quay người bay đi, ở phía đó còn có đồng đội đang chờ hắn giúp đỡ… Sau đó tình tiết kịch bản lần này cũng sẽ kết thúc…

Triệu Anh Không cùng Vương Hiệp đã tới tầng cao nhất của các khối đá rơi, trên thực tế, lúc này họ còn dựa vào sinh vật nổ của Vương Hiệp nhảy lên trên một đoạn ngắn nữa, sau đó thì thật sự bó tay, chỉ có thể chờ được cứu hoặc là chịu chết.

Tâm tình của Vương Hiệp chẳng cần phải nói nhiều, đơn gian là khẩn trương nhìn lên phía trên, chỉ có phản ứng của Triệu Anh Không là rất kỳ quái. Nàng giơ Trương Hằng đang nắm trong tay lên ngang tầm mắt nhìn nhìn ngó ngó, nhìn đến mức tên này nổi hết cả da gà nàng mới cười hì hì quay sang phía Vương Hiệp, đặc biệt là Sở Hiên đang được hắn đỡ trong tay, bộ dạng vừa quỷ dị vừa khả ái khó tả. Bất quá, không đợi cô bé có hành động gì, một đoàn lửa trắng bạch đã từ phía xa ập tới, đó chính là Trịnh Xá vừa mới thoát khỏi thanh quanh. Hắn vừa xuất hiện lập tức dập tắt ngọn lửa quanh người, tiếp đó mừng rỡ nói:

– May quá, mọi người đều ở đây! Nếu rơi xuống dưới thì đúng là không xong rồi…

Nói đoạn, hắn thu Hổ hồn vào trong Nạp giới, đưa tay ôm lấy eo Triệu Anh Không, rồi vỗ cánh bay về phía Vương Hiệp.

– Hì hì, thân thiết như thế làm gì vậy? Muốn lợi dụng ta đấy à? Cẩn thận lúc về ta mách cô bé trong nhà ngươi đấy…

Trịnh Xá vốn đang cực kỳ vui mừng vì có thể cứu được các đồng đội, đột nhiên nghe thấy một giọng nói cùng ngữ điệu vô cùng không thích hợp, tay hắn khẽ giật một cái, thiếu chút nữa thì vứt thẳng Vương Hiệp đang nắm trong tay ra xa. Trong lòng hắn, Triệu Anh Không bật cười khúc khích, không còn chút vẻ lãnh đạm vô tình như lúc trước, chỉ là cặp mắt vẫn lạnh lẽo như băng, phảng phất như có thể nhìn xuyên vào tâm trí người khác.

– Triệu Anh Không… Chúng ta là đồng đội phải không?

– A… Ừ.

– Vậy thì dùng ánh mắt của đồng đội để nhìn bọn ta đi… Hoan nghênh ngươi trở về, Triệu Anh Không, mọi người chúng ta cùng trở về thôi, trở về thế giới của chúng ta…

Trịnh Xá mang theo bốn người yên lặng bay lên trên, trước mặt còn có một trận lốc xoáy đang bay tới, phía trên trận lốc xoáy đó là mấy chiếc Goblin glider. Cuối cùng, tình tiết kịch bản thập tử nhất sinh này cuối cùng cũng kết thúc…

Quyển 17: Independence Day

Chọn tập
Bình luận
× sticky