Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 134: Chỉ huy và thủ vững bảy giờ!

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Trịnh Xá nhảy dựng lên, đám Sở Hiên bên kia không thể sử dụng vũ khí của bản thân, đối mặt với con bọ tanker này họ cực kỳ yếu nhược, thực tế con bọ tanker này xuất hiện cực kỳ đột ngột, mặt đất và hoàn cảnh xung quanh đều được Chiêm Lam giám sát, nàng căn bản không hề phát hiện ra nó, mà Trịnh Xá liên tục được truyền hình ảnh quét hình cũng tương tự không cảm thấy sự xuất hiện của nó. Nói cách khác, con bọ tanker này đã được màn chắn tinh thần lực che giấu, một đoàn đội khác dùng nó để tấn công họ!

Trịnh Xá vội vã chạy sang bên kia, vừa chạy vừa nói:

– Chiêm Lam, ngăn cản đội ngũ này, phạm vi quét hình tinh thần lực nhỏ lại một chút cũng không sao… Mẹ nó, quá sơ suất rồi, bọn chúng vẫn chờ giây phút chúng ta hạ vũ khí này! Khốn kiếp!

Trong lúc nói, Trịnh Xá đã chạy vọt sang bên đó.

– Đúng là đã sơ suất….

– Lúc trước chúng ta vẫn cầm vũ khí, cho nên dù bọn chúng có phát hiện ra vị trí của chúng ta thì cũng không che giấu lũ bọ, trừ phi lại có vài trăm con hopper nếu không căn bản không thể gây khó khăn cho chúng ta. Chính vì thế, chúng đợi cho chúng ta dung nhập vào đội ngũ này, sau đó mới che giấu đám bọ tới đánh lén chúng, thủ đoạn không tồi….

Sở Hiên vừa chạy vừa lẩm bẩm.

Sở Hiên cùng mấy người Bá Vương nhìn con bọ tanker khổng lồ ở đằng xa, họ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn tránh né, dù sao thì với vũ khí trên tay, có tấn công cũng chỉ là gãi ngứa cho nó mà thôi. Hơn nữa, con bọ tanker này trực tiếp xuất hiện giữa trung tâm nhóm lính, binh sỹ không thể sử dụng tên lửa hạt nhân mini, làm vậy không biết sẽ liên lụy tới bao nhiều người xung quanh nên nhất thời họ chỉ có thể chạy trốn tứ tán. Mỗi lần con bọ phun lửa tấn công là lại có vài người thậm chí mười mấy người bị thiêu thành tro bụi, ngoài ra từ chỗ bọ tanker trồi lên cũng bắt đầu có hàng loạt bọ warrior chui ra không ngừng.

Sở Hiên thấp giọng nói:

– Xem xét tình hình một chút, nếu thật sự không được thì toàn lực thanh lý chiến trường luôn, giết chết tất cả lũ bọ cũng những người ở đây, sau đó nghĩ biện pháp khác để dung nhập vào đội cơ động số sáu, xem ra kịch bản có thể bị thay đổi, đội Roughnecks rất có thể sẽ toàn diệt tại đây… Bất quá ta rất tò mò, không biết nếu tiêu diệt cả đội Roughnecks thì có được thưởng vì thay đổi tình tiết phim không đây?

– Hiện tại không phải lúc để nghĩ mấy chuyện này, tính xem làm thế nào có thể an toàn thoát khỏi đây đi!

Khi Trịnh Xá chạy tới nơi, ngoài nhìn thấy con bọ tanker cách đó không xa đang phun lửa bừa bãi vào giữa đám người thì lại nghe Sở Hiên nói chuyện với những người còn lại vẻ bình tĩnh dị thường, bộ dạng hắn chẳng có gì là đang ở trên trường mà giống như đang trong phòng học bàn thảo về toán học hay chính trị gì đó. Thấy Trịnh Xá chạy tới cạnh năm người, Sở Hiên đột nhiên quay sang hỏi:

– Đúng rồi, ngươi còn nhớ theo trong phim làm thế nào tiêu diệt được con bọ tanker đầu tiên không? Ta nói con mà nam diễn viên chính giết được ấy.

Trịnh Xá đang định dẫn mọi người chạy sang phía Chiêm Lam thì lời Sở Hiên nói nhất thời khiến hắn sững sờ, gật đầu nói:

– Nguơi không phải là bảo ta lấy Hổ hồn ra chiến đấu đấy chứ? Mặc dù sử dụng Hổ hồn có thể dễ dàng giết chết con bọ này nhưng người không cảm thấy người bình thường trên chiến trường, đột nhiên thấy một kẻ cầm một thanh trường đao quái dị, sau đó một đao chém đôi con bọ dài hơn mười mét, sẽ cảm thấy quá hoang đường sao?

Sở Hiên khoát thay vẻ châm chọc:

– Không khiến ngươi làm như vậy, việc ngươi cần làm là dùng vũ khí bình thường, sau đó nhảy lên lưng con bọ, dùng khẩu súng đó bắn liên tục, phá vỡ một lỗ trên lưng nó rồi ném một quả lựu đạn rất bình thường vào. Cứ như vậy, ầm một tiếng, ngươi có thể trở thành sỹ quan thậm chí cấp càng cao hơn, thân phận như vậy sẽ có trợ giúp rất lớn với hành động tiếp theo của chúng ta.

(ko biết nên dịch thế nào nữa, sỹ quan ở đây cũng có nghĩa là cấp bậc thượng sỹ, trung sỹ, hạ sỹ, cao hơn là cấp úy)

– Nói vậy cũng không sai…

Trịnh Xá chỉ con bọ tanker khổng lồ, nói:

– Ngươi muốn ta dùng thân thủ của một người bình thường biểu hiện ra để giết con bọ tanker này phải không? Hơn nữa khi ngươi nói còn đeo cái bộ mặt trào phúng ấy, giống như là đang nói “khả năng chết của ngươi vượt quá 50%”….

Sở Hiên vẫn giữ bộ mặt đáng ghét như trước, hắn lại phất phất tay nói:

– Không sai, nếu như bọ warrior tiếp tục chui ra với tốc độ như vậy, khi ngươi tới giết con bọ tanker xác suất tử vong đạt 70%, trừ phi ngươi sử dụng kỹ năng Bạo tạc và Hổ hồn…. Với tốc độ gia tăng như hiện tại, sau hai phút nữa ngươi không thể tiếp cận nổi nó nữa, tự chọn đi… À đúng rồi, để lôi kéo sự chú ý của đám sỹ quan, ngươi nhìn thấy quả lựu đạn bên hông tên trung úy tay sắt kia không? Giật lấy nó rồi tới giết con bọ tanker ấy đi… Vẫn theo quy củ cũ, nếu thật sự cảm thấy nguy hiểm thì sử dụng Hổ hồn, sau đó…. giết chết tất cả những người ở đây.

Trịnh Xá khẽ cười khổ, không cần biết là đã quen thuộc với Sở Hiên bao lâu, kế hoạch tên này đưa ra vẫn cứ điên cuồng như thế, có điều đây cũng là kế hoạch đạt tới lợi ích lớn nhất nên hắn chỉ có thể hít sâu một hơi rồi lao vọt tới chỗ tên trung úy tay sắt.

“Sức mạnh và tốc độ người bình thường căn bản không thể nhảy cao tới như vậy, vận ba thành nội lực đi, sau đó dùng khinh công nâng độ cao lên, chỉ cần khiến cho…. Tiếp theo sẽ bắt đầu liều mạng”.

Tố chất thân thể Trịnh Xá đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đặc biệt là phương diện tốc độ và sức mạnh, hơn nữa cộng thêm hỗ trợ của khinh công, hắn chỉ mất mấy giây đã lao tới cạnh tên trung úy kia, tiếp đó giật phắt mấy quả lựu đạn đeo bên hông, trong lúc viên trung úy còn đang sững sờ, hắn đã đạp mạnh dưới chân, chạy ra xa mấy mét.

Tốc độ phản ứng của viên trung úy tay sắt cũng cực nhanh, hắn chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi lập tức gầm lên:

– Mẹ kiếp, tất cả mọi người mở cho hắn một con đường! Giết chết tất cả lũ bọ dưới đất!

Vừa quát hắn vừa chộp lấy một khẩu súng ngắm tự động, đoàng đoàng mấy tiếng, cách chỗ hắn không xa một con bọ warrior liền bị đạn bắn xuyên mắt, lập tức mất mạng.

Binh lính xung quanh rõ ràng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, hẳn là những người còn sót lại trong đội Roughnecks, bọn họ vừa nhận lệnh lập thức thuần thục bắn quét đám bọ dưới đất, phương vị bắn cực kỳ chuẩn xác, gần như phát súng nào cũng bắn trúng mắt và miệng đám bọ, đó cũng là những bộ phận yếu ớt nhất của chúng, sau mấy loạt đạn, lập tức có rất nhiều bọ warrior xong đời.

Trong lúc chạy, Trịnh Xá đã tiến vào trạng thái mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba, trong đầu không ngừng nhớ lại phương thức di chuyển của Triệu Anh Không, sử dụng bộ pháp kỳ diệu tiến về phía trước. Nhưng chuyện khiến hắn đau đầu là hắn lại không dám toàn lực chạy tới, phải biết rằng sức mạnh của hắn đã khoảng gấp mười lần người bình thường, nếu toàn lực chạy, mỗi bước hạ xuống đều sẽ khiên mặt đất nứt ra, cách chạy như vậy tuyệt đối là cực nhanh nhưng nhìn qua không khỏi quá khoa trương, cho nên hắn chỉ có vừa chạy vừa không ngừng khống chế tốc độ. Khoảng cách ngắn ngủi chỉ có mấy chục mét, nhưng hắn phải tránh đông né tây, không ngờ mất đến hơn hai mươi giây mới tới nơi, tiếp đó hắn dụng lực đạp lên một xác bọ, lao vọt lên cao hơn ba mét, miễn cưỡng bám được vào chân con bọ tanker.

Tất cả binh lính xung quanh đều yên lặng nhìn về phía đó, trên chiến trường tuyệt vọng, thứ họ cần nhất không phải đạn dược sung túc hay thứ gì khác mà là hy vọng có thể tiếp tục sống sót, đội Roughnecks xuất hiện chính là một hy vọng như vậy, mà bây giờ Trịnh Xá cũng đại biểu cho một hy vọng khác. Trong lòng tất cả mọi người đều mong chờ kỳ tích xuất hiện, mặc dù không nhiều người cho rằng Trịnh Xá có thể tiêu diệt được con bọ này nhưng trong nội tâm tất cả đều âm thầm gào thét.

“Hủy diệt nó đi!”

Trịnh Xá lại có nỗi khổ chỉ một mình mình biết, không phải là hắn không leo nổi lên người con bọ, hắn hoàn toàn có thể dùng sức tay lật người bắn lên, nhưng biểu hiện như vậy không hề giống người bình thường, đó mới là chuyện hắn khổ não nhất. Phải chiến đấu ở mức giống như người bình thường thể hiện ra, chuyện này so với toàn lực chiến đấu còn khó khăn hơn, có sức mà không được dùng thật sự là chịu không thấu!

Trịnh Xá bất đắc dĩ rút ra dao găm quân dụng được phát, sau đó vung tay đâm thẳng vào vỏ ngoài con bọ, tiếp theo hắn dùng sức ấn dao găm nhoài người tiến lên phía trước rồi lại rút dao găm ra đâm lên trên. Động tác như vậy lặp lại ba lần, cuối cùng thì hắn cũng trèo lên trên lưng con bọ tanker, mà con bọ tựa hồ cũng đã nhận ra, bắt đầu rung động kịch liệt, chỉ là những rung động này có lẽ rất hữu dụng với người bình thường nhưng với người đã mở cơ nhân tỏa thì quá đơn giản, nhập một chút thông tin về chấn động vào đầu, khẽ thăng bằng thân thể là hoàn toàn có thể đứng vững.

Trịnh Xá đưa súng tự động chĩa vào bọ tanker liều mạng bóp cò, tiếng súng vang lên liên tục, mặc dù uy lực nhỏ nhưng tập trung bắn vào một chỗ mãi, từ từ tích lũy lại sau mấy giây cũng phá vỡ được lớp vỏ ngoài. Trịnh Xá không kịp suy nghĩ, rút chốt lựu đạn ném hết cả mấy quả vào trong, khi con bọ lồng lên lao về phía trước hắn đã nhảy xuống. Trịnh Xá lăn vài vòng dưới đất, đâm sầm vào một con bọ warrior, tay phải hắn lập tức bị răng nó xuyên thủng, mà đồng thời sau lưng truyền đến một luồng sóng chấn động kịch liệt…

– Khá lắm nhóc! Là lính của đội cơ động số bốn à? Ở đây bọn ta cũng có hơn một trăm người thuộc đội bốn, nghe nói lính trong đội bốn, đội năm, đội sáu đều là lính mới phải không? Động tác của ngươi so với lão binh còn thuần thục hơn…. Tốt lắm, nhóc con, sỹ quan trong đội ta chết cũng gần hết rồi, hơn nữa còn thiếu một chức sỹ quan trưởng…. Trước khi ngươi chết, vị trí đó sẽ do ngươi tiếp nhận, Trịnh Xá, tổ chức đội ngũ tiếp tục tiến tới!

Viên trung úy tay sắt chính là chỉ huy của đám lính này, sau khi Trịnh Xá phá nổ con bọ tanker, hắn lập tức sai binh lính liều mạng cứu Trịnh Xá từ giữa đám bọ ra, sau đó để lính vừa lùi vừa bắn, đến khi tất cả cách hang bọ mấy trăm mét mới ra lệnh dùng tên lửa hạt nhân mini tấn công, một tiếng nổ vang trời, đám mây nhỏ hình nấm bay lên, hang bọ vừa lộ ra lập tức bị phá hủy triệt để.

Tình hình của Trịnh Xá cũng không khá lắm, cánh tay hắn bị răng nhọn của bọ xuyên qua, cả xương tay cũng bị thủng, trong thời gian ngắn không thể động đậy. Cho dù là với sức khôi phục biến thái của Trịnh Xá, nếu cả xương cũng bị tổn thương thì không thể hồi phục hoàn toàn trong thời gian ngắn, thương thế như vậy cần ít nhất một ngày mới lành lại được.

Ấn tượng của viên trung úy với Trịnh Xá rất tốt, trong lúc cực kỳ nguy cấp tự thân xông ra, không những giải quyết được con bọ to lớn mà còn giữ vững được đội ngũ tùy lúc có thể tan rã này, lại giúp mọi người sống sót, vì thế hắn lập tức giao quyền chỉ huy cho Trịnh Xá, thăng chức cho hắn lên hạ sỹ. Rất đáng tiếc là Trịnh Xá cũng không quen thuộc việc điều khiển quân đội quy mô lớn, hắn giống đội trưởng một nhóm lính đặc công hơn, sở trường điều khiển nhóm quân khoảng hơn mười người, loại việc tổ chức quân đội như thế này giao hết cho ba người Sở Hiên, Vương Hiệp, Bá Vương, không thể không thừa nhận, ba người vốn xuất thân từ quân ngũ này làm việc xuất sắc hơn hắn nhiều.

– Đúng là ngu xuẩn.

Sở Hiên lạnh lùng cười, vẻ châm biếm, hắn cực kỳ khinh thường quân đội của Liên bang trái đất, đối phó với loài bọ ngoài hành tinh chuyên dựa thân thể chiến đấu, đám chính khách và tướng lĩnh ở đây không ngờ lại cho bộ binh đổ bộ tác chiến, hơn nữa gần như không có loại máy móc, phương tiện chiến đấu cơ giới nào. Không có bộ binh pháo binh phối hợp, không có ưu thế hỏa lực từ không quân, không có vũ khí công nghệ cao, loại quân đội như vậy đơn giản là một mớ rác rưởi khoác cái vỏ kỹ thuật tương lai mà thôi, đám chính khách tướng lĩnh đó chỉ đang khiến bọn họ đi tìm cái chết!

-….Nếu chỉ như vậy cũng được, nhưng bọn họ không ngờ chẳng có một chút quy tắc cơ bản của quân đội nào cả…. Đúng là không thể tưởng tượng nổi, loại quân đội như vậy đúng ra không thể tồn tại trong hiện thực, nhất định là lịch sử của thế giới này còn có chuyện gì đó mà chúng ta chưa biết. Sau khi trở về chiến hạm, với thân phận hạ sỹ của ngươi hẳn là có thể tra duyệt mạng thông tin, ta phải kiểm tra cẩn thận xem cái gì đã gây ra tình hình này.

Sở Hiên ngỗi gãi cằm, lẩm bẩm nói.

– Mặc dù nói như vậy trước mắt phải làm thế nào mới tốt đây? Đội cơ động số sáu bên kia thì thế nào?

Trịnh Xá cười khổ nói, đối với Sở Hiên trong trạng thái này hắn cũng đành bó tay.

Sở Hiên thản nhiên đáp:

– Còn khoảng hơn tám nghìn sáu trăm người, nhưng hơn ba nghìn người phía sau cơ bản đã bị bọ warrior cuốn lấy, tối đa chỉ có năm nghìn người là có thể hội quân với chúng ta. Hơn nữa trong số năm nghìn người đó, đại bộ phận là thương binh cùng lính đào ngũ không có ý chí chiến đấu… Nếu bị lũ bọ bao vây tấn công lần nữa khả năng tử vong của chúng ta lên tới hơn 80%, đấy là nếu không sử dụng Goblin glider chạy trốn.

Trịnh Xá gật đầu, hắn lại quay sang phía Chiêm Lam, hỏi:

– Tìm được vị trí tiểu đội kia chưa? Bọn chúng đã có thể sử dụng màn chắn tinh thần lực, tức là cũng không cách chúng ta quá xa đúng không? Trừ phi tinh thần lực khống chế giả của chúng cường hóa mạnh hơn ngươi rất nhiều, bất quá khả năng này không lớn….

Chiêm Lam gật đầu đáp:

– Ở cách chúng khoảng hai mươi km, dưới lòng đất chỗ đó có một phần ta không thể quan sát được, đại khái sâu chừng năm trăm mét, nhưng ngoài khu vực bị che phủ có rất nhiều bọ đang dồn tới chỗ chúng ta… Trịnh Xá, ngươi không tính chuyện chạy tới đó tấn công bọn chúng đấy chứ?

Trịnh Xá cười a a, khẽ vuốt tóc Chiêm Lam nói:

– Đừng lo, ta không lỗ mãng đến thế đâu, nếu như ta không bị thương, nếu như bọn chúng cách mặt đất không xa, nếu như bên cạnh chúng không có lũ bọ, vậy ta có thể sẽ lái Goblin glider tới gặp chúng… Nhưng kiếm đâu ra nhiều “nếu” thế được, ha ha ha, bây giờ chúng ta chạy trốn còn chưa xong, đừng lo lắng, trước khi có thể trở về thế giới hiện thực ta còn chưa có hứng thú đi chịu chết đâu…. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://sachvui.com

Bá Vương kiểm tra vết thương trên cánh tay Trịnh Xá một lần nữa, máu chỗ đó đã ngừng chảy nhưng vết thương sâu đến tận xương, Bá Vương lắc đầu nói:

– Không còn cách nào, xương tay bị xuyên thủng, nát vụn, với tốc độ hồi phục như hiện tại, nếu trong mười hai giờ tới không cố định tốt chỗ xương này, vậy trừ phi lại bẻ gãy xương tay rồi nối lại, nếu không sức hồi phục của ngươi sẽ khiến khớp xương bị biến dạng. Ha ha ha, Trịnh Xá, xem ra ngươi phải chịu đau lần nữa đi.

Trịnh Xá cười khổ không biết nói thể nào, mặc cho Bá Vương dùng băng vải băng bó chặt cánh tay hắn lại.

Sau khi Trịnh Xá được thăng lên sỹ quan, về cơ bản hắn đã bắt đầu chỉ huy toàn quân, mặc dù chỉ là hơn một nghìn quân còn sót lại nhưng được Sở Hiên chỉnh lý, phân bố lại binh lực hành quân cũng đã có rất nhiều khởi sắc. Không nói đến chuyện tốc độ hành quân tăng lên khá cao, tốc độ binh lính đoạn hậu tử thương không ngừng lúc trước cũng giảm xuống, đặc biệt là khi qua mấy chỗ vách núi, hắn cùng Vương Hiệp bố trí tên lửa mini, phá đá chặn đường, giết chết không ít bọ. Điều khiến bọn họ vui mừng là bọ bị nổ chết không ngờ cũng tính vào điểm thưởng của toàn đội, chỉ là phải chia bình quân ra nên thực tế mỗi người cũng không được bao nhiêu.

Cho dù thế nào, đám sỹ quan cấp úy cũng nhìn thấy rất rõ ràng sức chiến đấu và hiệu suất hành quân của đội ngũ được nâng cao, trung úy tay sắt chứng kiến mấy pha ngắm bắn tại các vách núi đã giao hoàn toàn quyền lực cho Trịnh Xá, hắn không còn là sỹ quan đại diện nữa.

Khoảng một giờ sau mọi người đã gặp những binh lính đầu tiên còn sót lại của đội cơ động số sáu, kỳ thật nói cái gì bộ đội tuyến đầu chứ, rõ ràng là một đám vứt súng chạy trốn, tốc độ nhanh hơn nhiều nên mới vượt qua nhóm lính chính quy. Một số người trong đó thậm chí đã phát điên, căn bản không thèm để ý tới người đội Roughnecks gào thét ngăn cản, cứ một mạch chạy tới, đến khi Sở Hiên trực tiếp sai một nhóm binh sỹ khai hỏa, bắn chết ít nhất hơn trăm người mới khiến đám lính đó bắt đầu tỉnh táo lại, hoặc gọi là bắt đầu sợ hãi thì đúng hơn.

La Cam Đạo nhìn hơn trăm thi thể không toàn vẹn dưới đất, máu tươi vung vãi, hắn lập tức run bần bật, vừa run vừa nói:

– Hắn, hắn là ác quỷ sao? Hắn không chần chừ hay sợ hãi gì sao? Mẹ kiếp, thẳng thừng ra lệnh, bọn họ có phải là bọ đâu….

Trịnh Xá vỗ nhẹ vai hắn, nhưng cái vỗ này lại làm La Cam Đạo sợ đến nhảy dựng lên, khi hắn thấy rõ là Trịnh Xá mới tiếp tục đưa mắt nhìn ra xa, thần sắc phức tạp. Bấy giờ Trịnh Xá mới chậm rãi nói:

– Biểu hiện của hắn bây giờ kỳ thật đã tốt hơn trước kia rất nhiều… Ài, ta cũng không biết phải diễn tả thế nào cho phải, nhưng ít nhất hiện tại hắn cũng không tính toán xử lý thành viên trong đội chúng ta, trước đây hắn đối xử với chúng ta cũng như với đối phương, tính toán cả bản thân hắn trong đó… Ách, ta dám thề rằng trong đầu hắn nhất định đang lên kế hoạch làm thế nào trừng trị ngươi, ví dụ lập một âm mưu đẩy ngươi vào thế khó hoặc bố trí thế cục bắt ngươi đi chịu chết, mà hơn nữa tất cả đều diễn ra cứ như là chuyện đương nhiên vậy. A a, chắc chắn từ lúc ngươi giơ súng nhắm vào bọn ta hắn đã bắt đầu tính toán rồi.

La Cam Đạo lập tức bị dọa đến phát khiếp, hắn gần như gào lên:

– Không thể nào! Lúc đó hắn vẫn cứu ta mà!

Tiếng hắn quá lớn làm mọi người xung quanh nhất thời đều ngoái lại, bấy giờ La Cam Đạo mới thở ra một hơi, thì thào nói.

– Tên này không phải là người, lúc trước chỉ một chút dấu hiệu rất nhỏ thôi đã lập tức phân tích ra rất nhiều chuyện, cùng cả bố cục máu lạnh vô cùng của hắn nữa, giết sạch mọi người ở đây…. Trịnh Xá, ta chưa làm chuyện gì bất lợi cho đoàn đội mà, lúc trước đưa súng lên chỉ là động tác vô thức thôi, sau đó ta cũng tận lực chiến đấu vì cả đội rồi mà!

La Cam Đạo rõ ràng là cực kỳ sợ Sở Hiên, khi hắn ý thức được rằng chuyện mình làm lúc trước đã khiến Sở Hiên động sát tâm, tên thanh niên này lập tức run rẩy kịch liệt, chộp lấy tay Trịnh Xá vội vã nói.

Trịnh Xá chỉ cảm thấy cánh tay phải đau đớn, nhưng hắn cũng không gỡ tay La Cam Đạo ra, chỉ dùng tay trái lấy trong túi áo ra một bao thuốc lá, đưa một điếu cho La Cam Đạo, sau đó châm thuốc cho mình rồi chậm rãi nói:

– La Cam Đạo, những chuyện khác ta cũng không nói nhiều, chỉ có một điểm ngươi nhất định phải nhớ kỹ. Chúng ta là đều đồng đội sóng vai chiến đấu, đều là chiến hữu đồng sinh cộng tử, bây giờ có lẽ ngươi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được câu nói này, nhưng ngươi tự mình nghĩ mà xem, khi ngươi vì sống sót mà có thể vứt bỏ tất cả, phản bội tất cả, ngươi không cảm thấy cô đơn và mệt mỏi sao?

– Cho nên mặc kệ Sở Hiên có cho rằng ngươi là nhân tố bất ổn nhất trong đoàn đội đi chăng nữa, ta vẫn nghĩ như vậy… Dù là cô nhi cũng được, khi bị thương cũng sẽ cảm thấy cô đơn và mệt mỏi đúng không?

Cô đơn và mệt mỏi?

La Cam Đạo yên lặng hút điếu thuốc lá, không biết tại sao, khi nghe Trịnh Xá nói vậy, hắn bỗng có chút e ngại, không dám nhìn thẳng vào Trịnh Xá, loại cảm giác này rất khó diễn tả, giống như sợ hãi một điều gì đó, lại giống như hy vọng có được thứ gì đó mà mình không có được. Cảm giác này thật đáng sợ, cho nên hắn dứt khoát đi tới giữa đội ngũ, như lúc trước đã an bài, hắn phải tiếp tục thực hiện nhiệm vũ bảo vệ Chiêm Lam.

Nhưng mà… Cô đơn và mệt mỏi sao?

Đội ngũ tiếp tục tiến lên, đội Roughnecks cuối cùng cũng hợp lại với những binh lính còn sót lại của đội cơ động số sáu, đúng như Sở Hiên dự tính, đội cơ động số sáu còn khoảng sáu nghìn người, trong đó số lượng có thể chiến đấu chiếm 40% là hai nghìn người, còn lại đều là thương binh hoặc những kẻ đến vũ khí cũng vứt mất. Trong đó nam diễn viên chính Johnny Rico đã hôn mê, nguyên nhân là do mất máu khá nhiều, cũng không biết Sở Hiên làm cách nào tìm ra hắn giữa mấy nghìn người, bắp đùi Rico bị răng bọ vạch qua, đáng tiếc là hắn không có sức hồi phục mạnh mẽ như Trịnh Xá, nếu không được chữa trị trong vòng mười hai tiếng đống hồ tính mạng hắn có lẽ sẽ không xong.

Hai đội ngũ hợp lại, sỹ quan cao cấp nhất là một viên thiếu tá, chỉ là cánh tay hắn bị bọ xé rời, đã lâm vào hôn mê, vì thế sau khi chỉ huy hai bên họp lại đã giao quyền chỉ huy tối cao cho trung úy tay sắt Jean Rasczak, Trịnh Xá cũng nhờ vậy trở thành sỹ quan trưởng của cả hai đội, quân hàm thăng từ hạ sỹ lên trung sỹ, được dùng tham gia vào hội nghị tạm thời cấp sỹ quan.

– Đó là đội trưởng ngươi sắp xếp phải không?

Rasczak vỗ vai Trịnh Xá, cánh tay sắt chỉ về phía Sở Hiên đang trao đổi với mấy viên thông tin ở phía xa, rồi lại chỉ phía Vương Hiệp cùng Bá Vương đang tuyển chọn lính trinh sát và hỏa lực thủ, có thể thấy viên trung úy này rất chú ý tới ba gã quân nhân chuyên nghiệp kia.

Trịnh Xá gật đầu đáp:

– Đúng, bọn họ là chiến hữu cùng chạy trốn khỏi đàn bọ với ta, ý trung úy là?

Rasczak lại vỗ vai hắn rồi nói:

– Vậy nói với họ rằng… Từ giờ cho tới trước khi chết, họ sẽ đảm nhiệm chức hạ sỹ. Mặt khác nhanh chóng liên lạc với chiến hạm vũ trụ, bảo đám cặn bã ấy, nếu không phái tàu cứu viện tới thì cứ chờ năm chữ to đùng “toàn quân bị tiêu diệt” trên báo cáo đập vào mặt đi!

Trịnh Xá cười khổ, hắn thông qua tâm linh tỏa liên của Chiêm Lam cũng đại khái biết được tình hình, trong nhóm lính của đội cơ động số sáu quả thật còn lưu lại dụng cụ liên lạc vệ tinh công suất lớn tương đối hoàn chỉnh nhưng đáng tiếc là chiến hạm vũ trụ nếu không phải đã chạy khỏi quỹ đạo Klendathu thì cũng lâm vào tình trạng hư hỏng quá nửa, căn bản không thể phóng tàu cứu sinh tới đón mọi người. Một câu truyền tới, hơn hai mươi phút sau vẫn chưa liên lạc tiếp, tâm lý những người biết rõ tình hình đều dần trở nên nặng nề, cảm giác bị chính phủ Liên bang trái đất bỏ rơi xuất hiện trong lòng các sỹ quan.

Thời gian chờ đợi cũng không tiếp tục quá lâu, khoảng mười phút sau, nhân viên thông tin cuối cùng cũng nhận được hồi đáp, tướng lĩnh cấp cao trong chính phủ Liên bang cũng không phải toàn là lũ ngốc, mắt thấy tàu chiến vũ trụ bị phá hủy phần lớn, quân đổ bộ tử vong quá 80%, đám tướng lĩnh này cuối cùng cũng triệu tập binh lính dự bị vội vàng chạy tới. Theo tin tức từ máy liên lạc truyền tới, sau bảy giờ, nhóm tàu cứu viện và máy bay oanh tạc đầu tiên sẽ tới Klendathu, chuyện họ cần làm bây giờ chính là sống sót trên chiến trường bảy tiếng đồng hồ.

Sức kiềm chế của trung úy tay sắt Rasczak coi như còn khá, hắn ít nhất cũng không mất tư cách đi chửi bới ầm ỹ, nhưng các sỹ quan khác thì không được như vậy, bọn họ to mồng mắng chửi tướng lĩnh cao cấp của chính phủ đều là lũ rác rưởi, ăn phân mà lớn. Những người này đã dần dần phát điên lên, chờ đợi tại hành tinh này thêm một phút cũng có nghĩa là có thêm hàng chục người tử vong, bọn họ đã dần dần bị lũ bọ bao vây, chờ đến lúc chúng tập hợp lại thì việc duy nhất mọi người có thể làm là bóp cò súng trong tay cho đến khi bị lũ bọ xé xác ăn thịt.

Rasczak nhìn Trịnh Xá nói:

– Sỹ quan trưởng của ta, ngươi có kiến nghị gì không? Nhìn vẻ mặt ngươi đầy tâm sự, có chuyện gì thì nói ra đi.

“Chiêm Lam, kết nối ý thức của ta với Sở Hiên…”

Trịnh Xá vừa bị Rasczak gọi, hắn lập tức nói với Chiêm Lam trong ý thức, mà cô gái này rõ ràng là vẫn luôn chú ý tới hắn, nên khi trong đầu hắn vừa có suy nghĩ nàng đã lập tức kết nối ý thức hắn với Sở Hiên.

“….Về cơ bản là như vậy, ta biết ngươi nhất định đã nghĩ biện pháp nào đó, không cần biết là dùng mồi dụ, hay phân tán thương binh, tóm lại cứ nói kế hoạch trong đầu ngươi ra đi…”

– Như vậy….

Trịnh Xá đứng sững ra khoảng hai mươi giây, mọi người xung quanh đều tưởng hắn đang sắp xếp từ ngữ, tiếp đó hắn liền lặp tại từng lời của Sở Hiên:

– Không thể phân tán binh lực, binh lực hiện tại đã rất yếu ớt rồi, muốn đối phó với lũ bọ còn phải có ưu thế hỏa lực mới được, hơn nữa cũng không thể bỏ mặc thương binh, làm vậy sẽ đả kích sỹ khí nghiêm trọng, khiến đội quân đã không còn bao nhiêu ý chí này hoàn toàn tan rã…. Chúng ta chỉ có thể bị động phòng thủ, vừa rồi lính tỉnh sát đã phát hiện một ngọn núi nhỏ, chúng ta hành quân theo sườn núi khoảng một giờ sẽ tới đỉnh, chỉ có một đường lên núi, cũng không rộng rãi lắm nhưng trên ngọn cũng khá quang đãng. Địa thế bên trong rộng, đường vào nhỏ, chỉ cần chúng ta có thể giữ vững thông đạo lên núi, ngoài ra phân một bộ phận binh sỹ đối phó với bọ hopper trên trời, vậy rât có khả năng kiên trì được bảy giờ…

Rasczak nhíu mày trầm tư mấy giây rồi mới nói:

– Trên đường hành quan là lúc binh lính tử vong nhiều nhất, rất nhiều chỗ đi qua sẽ sụp xuống, bọ ở phía dưới sẽ giết chết hoặc ăn thịt các binh sỹ rơi xuống… Hành quân một tiếng đồng hồ, chúng ta ít nhất cũng sẽ từ vong một nghìn tới hai nghìn lính tại sao không chọn cố thủ gần đây? Địa hình ở đây mặc dù không tốt như trên đỉnh núi nhưng khá thông thoáng, không phải dễ tạo ưu thế hỏa lực sao?

Trịnh Xá nghe nói vậy lại thấy trong ý thức Sở Hiên khẽ thở dài, rất rõ ràng hắn biểu hiện sự bất mãn với đề nghị này. Quân đội không có vũ khí hạng nặng, không có quy tắc tác chiến thông thường mà hình như cả đám sỹ quan này cũng không hiểu biết về các loại chiến thuật hay các quy tắc chiến trang, bọn họ có lẽ được huấn luyện tốt nhưng chỉ vỏn vẹn ở phương diện chiến đấu, chẳng có tác dụng gì với đại cục, đây là suy nghĩ xuất hiện trong ý thức Sở Hiên

– Bởi vì trên mặt đất… Thứ chúng ta sợ nhất không phải là bọ xuất hiện tập thể từ xa tiến lại, tích lũy hỏa lực của hơn hai nghìn người bắn quét xuống, dù là bọ tanker cũng không thể từ xa xông tới, hỏa lực tích tiểu thành đại đủ tiêu diệt bất kỳ loài bọ chiến đấu cận thân nào, dù là bọ hopper tốc độ cực cao cũng vậy. Nhưng cũng tương tự như vậy, chúng ta cũng có nhược điểm của mình, khi cận thân chiến đấu, một con bọ warrior đủ sức xé xác hơn mười binh sỹ, mà lũ bọ làm thế nào mới có thể tiếp cận được chúng ta đây? Chỉ có thể là tiến hành đánh lén từ dưới đất, chỉ cần chúng ta cố định vị trí, đám bọ sẽ không ngừng tiến hành đột kích, chỗ quân đội phòng ngự gần như không có chút an toàn nào…. Nhưng nếu lên đỉnh núi thì không như vậy, với độ cao và số lượng đá mà nói chỉ ở đó mới có thể phòng ngự khả năng đánh lén của loài bọ, vì thế chúng ta phải lập tức bắt đầu hành động, không thể để đám bọ cố định vị trí chúng ta, cứ như thế này đột kích dưới lòng đất sẽ lập tức bắt đầu!

Lệnh hành quân lập tức được truyền đạt tới toàn quân trong vòng năm phút, đám sỹ quan cấp úy chỉ biết trợn mắt há mồm không tìm ra được ý kiến phản đối nào cho nê nhọ giao toàn quyền chỉ huy cho mấy người Trịnh Xá, sau khi Trịnh Xá rời đi một lúc lâu, trung úy tay sắt Jean Rasczak mới kinh hỉ nói với các sỹ quan còn lại:

– Xem ra ta tìm được một tên sỹ quan trưởng không tồi, tên nhóc này hoàn toàn có thể tiến vào bộ tham mưu. Không, lũ ngu ngốc trong bộ tham mưu có khi còn không bằng hắn….

Cho dù thế nào, Trịnh Xá, hoặc có thể nói là năng lực của Sở Hiên, rất dễ dàng được các sỹ quan thừa nhận, trên đường hành quân, quyền khống chế trong toàn bộ quân đội đã bị người của tiểu đội nắm giữ, cộng thêm tinh thần lực tảo miêu của Chiêm Lam, đội hỏa lực thủ của Bá Vương, nhóm trinh sát của Vương Hiệp, sau khi được mọi người tổ hợp lại, cánh quân này đã từ từ phát huy đươc thực lực vốn có của quân đội, dù sao thì những binh sỹ này cũng được huấn luyện không kém, chỉ là họ không biết phối hợp tác chiến thế nào thôi.

“Tình huống cơ bản đã rõ ràng.”

Sở Hiên liên tục thông qua nhân viên thông tin khống chế hướng di chuyển của đoàn quân, không ngờ vẫn còn nhàn hạ nói chuyện với Trịnh Xá, nhìn vẻ mặt hắn cứ như đây là chuyện đương nhiên vậy.

“Nền văn minh trái đất thời đại vũ trụ này quả nhiên là có thiếu sót, lúc trước nói chuyện với một số người thì biết, chiến tranh thế giới thứ ba mấy trăm năm trước gần như hủy diệt cả địa cầu, sau đó chính phủ Liên bang trái đất thành lập cường hành khống chế những nhiệm vụ có khả năng kích động chiến tranh. Chính vì vậy, mấy trăm năm sau gần như không có chiến tranh phát sinh, cùng với khoa học kỹ thuật dân dụng nâng cao, khoa học kỹ thuật quân sự luôn bị chính phủ Liên bang trường kỳ áp chế, không chỉ như vậy, xây dựng và huấn luyện quân đội cũng đã trở nên cực kỳ quái lạ. Có thể nói, chính phủ trái đất thời đại này đã gần như quên mất chiến tranh, bởi vì họ tự biết khoa học quân sự cùng các tố chất chiến tranh của mình thấp kém đến mức nào….”

“Đây là một tình tiết kịch bản, Trịnh Xá, mặc dù chưa thể khẳng định, nhưng trợ giúp Liên bang trái đất lại có được tố chất và khoa học chiến tranh, tình tiết kịch bản như vậy ít nhất cũng phải cấp 2B, thậm chí là cấp A!”

Chọn tập
Bình luận