Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 96: Đây là khỉ? Khốn kiếp Chủ Thần!

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Phạm vi khu rừng thật sự rất lớn, mọi người đi cả một giờ mà vẫn chỉ thấy toàn cây là cây. Đương nhiêm, thỉnhthoảng cũng thấy một hai bãi cỏ rộng, nhưng đi trên đó lúc nào cũng gặp mấy cái xác khô hoặc đầu lâu bị chặt rời. Tất cả đều không dám ở lại đó nghỉ ngơi, mùi thối rữa cộng thêm thi thể đầy rẫy làm ai cũng phát khổ.

-…. Trời tối rồi, rút cuộc là chúng ta phải đi đến bao giờ đây.

Carnahan vừa đi vừa thở hồng hộc, hỏi.

Trịnh Xá nhún vai đáp:

– Trước tiên hãy tìm một khu đất cao đã, nếu không thì chúng ta cũng không xác định được phương hướng chính xác trong rừng, bất quá có vẻ bây giờ tìm được cũng vô dụng…. Trời tối thế này làm sao nhìn xa được?

Trịnh Xá bất đắc dĩ nhìn mọi người, bộ dạng cũng mệt mỏi, hắn chỉ có thể vận khinh công nhảy lên một ngọn cây đại thu, quan sát hai bên một chút rồi chỉ về hướng đông nói:

– Sang bên kia, phía đó có một dòng suối nhỏ.

Nghe thấy có suối, tất cả cả đều cảm thấy phấn chấn, chờ Trịnh Xá nhảy xuống, mọi người theo hắn tới dòng suối bên đó. Sau khoảng mười phút, một con suối nhỏ, rộng khoảng hai mét hiện ra trước mắt, Evelyn kêu lên vui vẻ, cởi giầy chạy xuống. Những người còn lại cũng mỉm cười đi tới, lấy nước uống rửa tay rửa mặt, chỉ có Trịnh Xá yên lặng quan sát xung quanh. Không hiểu vì sao vừa tiến vào khu rừng này hắn đã có cảm giác không thoải mái, lúc nào cũng thấy bốn phía như có vô số đôi mắt đang theo dõi bọn hắn.

– Mặc kệ thế nào, tối nay cứ nghỉ ngơi ở đây đã, sáng mai chúng ta lại đi tìm vị trí kim tự tháp.

Cùng lúc đó, phía khe núi bên kia khu rừng, một đại hán đầu trọc dẫn theo một đám người áo đen tiến vào. Vừa bước vào trong rừng, gã đầu trong lập tức nhíu mày, làm một lão già đứng cạnh vội hỏi:

– Chủ nhân, ngài phát hiện được cái gì sao? Chẳng lẽ chỗ này không phải vị trí kim tự tháp của Vua bọ cạp?

Gã đầu trọc lắc đầu nói:

– Không, chính là nơi này, vừa tiến vào đã cảm thấy áp lực rất lớn, giống như… giống như bị rất nhiều kẻ nhìn chằm chằm. Ha ha ha, nơi này đúng là sa mạc thần thánh rồi, đúng là nơi Đội quân của thần Anubis ngủ say… Đi thôi, tìm nhóm người kia, đoạt Vòng tay của thần Anubis về, ha ha ha ha….

Đoàn người này lập tức hò reo, đi theo đại hán đầu trọc không ngừng tiến sâu vào khu rừng.

Mấy người Trịnh Xá ở phía kia mặc dù biết Imhotep nhất định sẽ không ngừng truy đuổi nhưng hiện tại bọn họ cũng không thể làm gì được, chỉ có thể ở bên dòng suối đốt một đống lửa, sau đó nướng chút thức ăn coi như làm một bữa cơm. Cái này phải cảm ơn Trịnh Xá, hắn cầm ngọn giáo của thần Osiris đâm được mấy con cá trong khe suối, ở nơi ít người lui tới này cá vừa to vừa béo, chính là thượng phẩm. Chỉ là mấy con cá thông thường nhưng khi ăn mùi vị vừa cực kỳ thơm ngon, thậm chí phụ nữ mang thai không chịu được mùi tanh như Evelyn cũng ăn sạch một xiên xá nướng.

Uống một chút rượu, nói mấy câu vô thưởng vô phạt, cuối cùng mọi người lại quay về hỏi Trịnh Xá tình hình về Chủ Thần không gian. Dù sao hiện tại nói ra chuyện về Chủ Thần không gian sẽ không bị trừ điểm, cũng không bị delete, nên Trịnh Xá cũng dứt khoát kể lại rõ ràng. Đương nhiên, hắn không nói thế giới này là thế giới trong bộ phim kinh dị nào, tránh làm tổn thương mấy người kia, chỉ đem đủ loại thần kỳ trong Chủ Thần không gian miêu tả một lượt, nhưng lại khiến mọi người say mê không dứt.

Trong đó kẻ chăm chú nhất có thể kể đến Carnahan, miệng hắn đã chảy nước dãi ròng ròng, bởi vì nghe được trong Chủ Thần không gian các thứ kim loại quý như vàng rẻ như cát, chỉ cần một chút điểm thưởng là đổi được cả đống. Hắn lập tức không ngừng du thuyết Trịnh Xá, hy vọng có thể khiến Trịnh Xá dùng vàng trao đổi lấy đồ của thế giới này. Yêu cầu ấy tự nhiên là không thể chấp chận, dù sao Trịnh Xá tới thế giới này một ngày đã mất 50 điểm thưởng, hắn cũng không phải là nhiều điểm tiêu không hết, nên đương nhiên không đáp ứng.

Chờ tất cả ngủ say, Trịnh Xá lại đứng dậy bắt đầu tiếp tục rèn luyện nội lực và năng lượng Vampire. Với tố chất thân thể và cường độ tinh thần của hắn hiện tại, không ngủ một hai ngày cũng chẳng sao, mà rèn luyện nội lực và năng lượng Vampire mỗi ngày lại không thể ngừng nghỉ, cho dù thế nào, hắn cũng hy vọng có thể nâng cao thực lực bản thân.

– Không định ngủ sao?

Thanh âm bình tĩnh của Ardeth Bay chợt truyền tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trịnh Xá cũng không quay đầu lại, hắn vẫn đứng yên như cũ vận hành nội lực, thản nhiên đáp:

– À, hai ngày này là thời khắc mấu chốt, để ta gác đêm là được, luôn tiện rèn luyện một chút nội lực và năng lượng Vampire…

Ardeth có vẻ lại cảm thấy rất hứng thú, hắn kỳ quái hỏi:

– Hai loại năng lượng này đã nghe ngươi nhắc qua, năng lượng Vampire có thể sử dụng ma pháp kỳ diệu vô cùng phải không? Vậy nội lực có tác dụng gì? Chưa từng thấy ngươi dùng qua…

Trịnh Xá cười khổ một chút nói:

– Bởi vì ta không có biện pháp cụ thể sử dụng nội lực. Ở Trung Quốc chúng ta có một thứ gọi là võ công, cần nội lực làm năng lượng điều động sức mạnh. Có thể hình dung nó như một loại ma pháp cận chiến đi, nhưng mà ta cũng không biết các loại võ công ấy, Đúng rồi, khinh công của ta cũng coi như là một loại võ công, là một kỹ xảo vận dụng nội lực.

Ardeth giật mình nhớ lại nói:

– Chính là kỹ năng giúp ngươi nhún một cái nhảy cao mấy mét, chạy cực nhanh sao? Kỹ năng này thật quá mạnh mẽ…. Đông phương thần bí, nếu tộc nhân của ta học được khinh công của ngươi, có lẽ lực lượng của chúng ta sẽ đủ để xua đuổi tất cả những kẻ xâm lược Ai Cập, ôi….

Trịnh Xá yên lặng một chút rồi thì thào nói:

– Khinh công này này cũng là kỹ năng hoán đổi từ chỗ Chủ Thần, thực tế ta vẫn hoài nghi một việc, đó là tình huống khiến Chủ Thần điều chỉnh độ khó của nhiệm vụ. Rất có thể là căn cứ vào thực lực của ta để điều chỉnh, bởi vì ta biết một người, khi đó thực lực của hắn so với ta bây giờ còn kém hơn nhưng lại có thể một mình hoàn thành nhiệm vụ này. Hơn nữa hắn cũng không phải là trở về rồi mới quay lại, mà hoàn thành nhiệm vụ ngay trong phim… Nếu như phần thưởng cơ sở khi hoàn thành nhiệm vụ là một chi tiết kịch tình cấp B và 5000 điểm thưởng, ta quay lại thế giới này hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn sẽ được thưởng gấp đôi nhưng độ khó cũng tăng lên 100%. Mà như số điểm thưởng mà hắn nói rõ ràng là được gấp ba lần, vậy độ khó mà hắn tiếp nhận rất có thể càng đáng sợ… nhưng lúc đó thực lực hắn hẳn phải thấp hơn ta.

– Vì thế ta có thể cho rằng Chủ Thần căn cứ vào lực lượng mạnh nhất của ta, sau đó tính khả năng tử vong tối đa đối với với lực lượng này để xác định độ khó. Như vậy làm ta không chết mà lại rất có thể sẽ phải chết, để ta chấp chới giữa ranh giới sinh tử rồi tiến hóa, nhưng nó làm thế nào tính được lực lượng cực hạn của ta đây? Ta có thể cho rằng vấn đề này được tổng hợp từ bốn phương diện, điểm tố chất, thuộc tính cường hóa, kỹ năng cường hóa, cùng vũ khí hoán đổi. Nói cách khác, nếu như bản thân có thể lĩnh ngộ được kỹ năng ẩn giấu nào đó, thuộc loại tự sáng tạo thì rất có khả năng Chủ Thần sẽ không thể dùng khó khăn như cũ uy hiếp ta….

Trong lúc nói, hai mắt Trịnh Xá đã biến thành mờ mịt, hắn mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba mô phỏng nhân cách của Sở Hiên, suy luận một lượt rồi đột nhiên hét lớn. Tiếp theo từ mi tâm một đường màu đỏ chạy xuống dưới, đồng thời tại đan điền chỗ bụng có thể thấy một cỗ khí lưu chạy thẳng lên trên, hai dường hội tụ tại trái tim. Trịnh Xá vụt biến mất khỏi chỗ tảng đá đang đứng, Ardeth chỉ nhìn thấy trên một gốc đại thụ to lớn ở phía xa đột nhiên xuất hiện một cái hố sâu đến cả mét. Tiếp đó, tiếng nắm đấm vang lên ầm ầm, khi hắn tỉnh táo lại thì cả thân cây đã bị Trịnh Xá dùng nắm tay chặt đứt, cỗ lực lượng này thật khiến cho người ta phải sợ hãi.

– Đưa năng lượng Vampire và nội lực trong thân thể bạo phát trong nháy mắt, để chúng tương hỗ kích động lẫn nhau vận chuyển toàn thân. Luồng lực lượng mang tính nổ mạnh này có thể giúp ta trong vòng mười giây tăng sức mạnh và tốc độ lên gấp mười lần, thậm chí nhiều hơn, phối hợp với lực phản ứng thần kinh khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba… Đây là kỹ năng ta lĩnh ngộ được sau hơn mười ngày tiến vào thế giới này, ta gọi nó là….

– Bạo tạc!

Trịnh Xá xuất hiện cạnh gốc cây gãy, quay đầu nhìn Ardeth cười cười. Sau đó, từ trên người hắn một dòng máu tươi bắn vọt ra, tiếp theo một miếng da chỗ khác cũng nứt toác, sau mấy giây, Trịnh Xá cơ hồ đã hoàn toàn biến thành một người máu. Không chỉ Ardeth, những người còn lại vừa bị tiếng động đánh thức đều hô lên chạy tới, nhất thời Trịnh Xá cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn vẻ mặt khẩn trương của mấy người trước mắt, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng của họ, đây là đồng đội a….

“Không có khách nào, lực lượng sinh ra từ hai luồng năng lượng kích động xung đột lẫn nhau thật sự là quá lớn, cơ thể ta căn bản không thể chịu đựng nổi. Trong vòng nửa tiếng sau khi sử dụng, di động một ngón tay cũng khó khăn, hơn nữa tấy cả mạch máu nhỏ toàn thân, thậm chí một số mạch máu lớn cũng vỡ tan, nếu là người bình thường thì đã sớm mất máu mà chết rồi…”

Trịnh Xá cười khổ, toàn thân phun đầy thuốc cầm máu, cộng thêm thể chất Vampire của hắn, chỉ mười phút sau đã không còn vết thương nào, cả người đến một vết nứt da cũng không có, ngoài những vết máu dính lại, không thể nhận ra hắn đã từng bị thương. Đây cũng là ý trời,chiêu thực hoàn toàn có tính bùng nổ, cần phải có thể chất khôi phục mạnh mẽ của Vampire mới chịu đựng nổi, nếu đổi lại một loại thuộc tính cường hóa khác, rất có thể chỉ sử dụng một hai lần đã toi mạng rồi, sao có thể như Trịnh Xá, sau khi sử dụng vẫn có thể miến cưỡng tới chỗ bờ suối tẩy rửa, nhìn tinh thần hắn lại cực kỳ tốt.

“Bạo tạc…. Kỹ năng của ta, tới đi, Chủ Thần, để ta xem rút cuộc ngươi chuẩn bị độ khó gì đây!”

Một đêm yên ổn, mọi người ngủ một mạch đến bình minh, chỉ có Trịnh Xá là không, nhưng tinh thần hắn lại rất phấn chấn. Vận hành nội lực một đêm càng làm người ta khôi phục tinh lực nhiều hơn so với ngủ, thương thế và mệt mỏi sau khi sử dụng Bạo tạc tối hôm trước đã hoàn toàn biến mất, khi mọi người trở dậy hắn cũng xoay người đứng dậy, thần sắc thoải mái bắt chuyện.

Mọi người tùy ý tới khe suối rửa mặt một chút, tiếp đó Trịnh Xá lấy nước trạng thái cố định và thức ăn dạng nén ra đưa cho họ. Mặc dù rất tò mò không biết đây là thứ gì nhưng bọn họ vẫn nuốt hai viên thuốc, nhất thời tất cả chỉ cảm thấy trong miệng đầy mùi thơm, cảm giác đói khát lập tức biến mất.

– Tuyệt, đúng là đồ tốt, thứ này đem bán cho phụ nữ cần giảm béo ở London, mỗi khi đói cho ăn một viên, chắc chắn là kiếm được rất khá.

Carnahan đột nhiên hưng phấn nói.

Trịnh Xá chỉ thấy nhức hết cả đầu, hắn cảm thán nói:

– Không thể không thừa nhận, ngươi đúng là một nhân tài, ta thề là ta không nói điêu, khả năng nắm bắt cơ hội buôn bán của ngươi thật sự quá cường hãn…. Bất quá, cái này cũng có thể giải thích cho việc ngươi cực độ mẫn cảm với tiền.

Nhân lúc mọi người sửa soạn hành lý, Trịnh Xá nhảy lên tán cây quan sát xung quanh. Hiện tại là lúc sương mù buổi sáng, trong sa mạc có một mảnh rừng rậm lớn như thế này cũng là một sự lạ, nên khi Ardeth nhìn thấy đám sương mù này đương nhiên là rất kích động, không ngừng ngẩng đầu hít thở màn sương. Trịnh Xá thì lại khổ sở vì màn sương này, sương mù quá dày làm hắn gần như không nhìn xa quá một nghìn mét, bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy xuống.

Trịnh Xá cười khổ nói:

– Không có cách nào, chỉ biết tận lực đi tới thôi… Đáng ghét, không ngờ ta lại quên mang la bàn, không biết là làm thế nào mới qua được khu rừng này đây…

Carnahan chợt rút trong ngực ra một chiếc là bàn dạng đồng hồ, vẻ mặt quỷ dị nói:

– Nếu chỉ là la bàn…. vậy ta không ngại bán rẻ giá một khối vàng cho ngươi.

Trịnh Xá đưa tay đoạt lấy chiếc la bàn, cười ha ha nói:

– Quá tuyệt vời, không thành ván đề, đến lúc về ta khắc sẽ trả tiền cho ngươi… Có điều, ngươi lấy chiếc la bàn này ở đâu đấy? Ta nhớ là ngươi cũng đâu có mua mấy thứ này?

O”Connell đứng cạnh kỳ quái nói:

– Sao ta thấy chiếc la bàn này nhìn quen lắm? Hình như trên khí cầu ta thấy Izzy vẫn hay cầm?

Carnahan vội vàng cười lớn nói:

– Đâu, đâu, chắc chắn là ngươi hoan mắt, ha ha, chắc chắn là hoa mắt rồi.

Vừa nói vừa bước trước vào trong rừng.

Mọi người trong lòng đều biết tỏng chuyện gì đã xảy ra, cùng cười lắc đầu đi theo hướng Carnahan. Không nghĩ tới, mới đi được mấy chục mét đã thấy Carnahan kêu la chạy ngược lại, sau lưng hắn là một con báo vằn to lớn, con báo này có vẻ rất đối bụng, toàn lực chạy về phía họ.

O”Connell thở dài, rút khẩu súng lục bên hông ra, quát:

– Này Carnahan, ngươi không biết dùng súng sao? Gặp một con báo nho nhỏ mà cũng…

Carnahan vừa chạy vừa gào lên:

– Chạy mau đi, rất nhiều, rất nhiều… Rất nhiều khỉ đáng sợ!

Nói đoạn hắn đã vọt qua mọi người chạy biến, hơn nữa vì lời hắn nói quá mức chấn động làm tất cả cũng quên không công kích con báo, để nó chạy lướt qua bên người. Nhìn lại thì báo gì mà báo, rõ ràng phải gọi là một con chó nhà có tang mới đúng.

Mọi người kỳ quái nhìn về phía trước, thấy mấy con lợn rừng cũng tiếp nhau chạy ra, phía sau lưng chính liên tục có những con khỉ lùn từ trong rừng lao ra. Trên tay đám khỉ cầm… Ặc, không nhìn nhầm, chúng thật sự cầm súng trường bắn liên tục vào đám lợn rừng. Không chỉ thế, đám khỉ càng lúc càng đông, không bao lâu, trong rừng đã có ít nhất hơn trăm con khỉ đổ ra.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cực kỳ trực tiếp xoay người chạy trốn, bởi vì họ nhìn thấy trong tay vài con khỉ thậm chí còn cầm cả đại liên. Một bầy khỉ đông đúc, hơn nữa còn cầm vũ khí hiện đại, tất cả không thể không chạy bán sống bán chết.

Trịnh Xá thật sự đã hận đến mức nghiến vỡ cả răng, hắn thấp giọng gào lên:

– Khốn kiếp, Chủ Thần, mẹ nó, đã ai nghe khỉ biết chơi súng chưa? Ngươi nói có nhiều khỉ như thế còn chưa đủ sao? Giờ chúng nó còn chơi cả súng nữa… Ngươi muốn chơi chết ta mới cam tâm sao?

Mặc dù có câu trong núi không có hổ, khỉ xưng vương, nhưng đã ai nghe nói có khỉ cầm súng chạy khắp rừng đuổi theo lợn rừng với con người chưa? Trịnh Xá thật muốn nôn ra tại chỗ, nhưng lực phản ứng của hắn cũng không chậm, vừa chạy vừa lấy lựu đạn siêu mạnh ra, tay kia cầm súng tiểu liên cỡ nhỏ. Hắn không thèm quay đầu, rút chốt lựa đạn, ngược tay ném về phía sau, khi một viên đạn bắn trúng vai, hắn đã vọt tới trướng đẩy mọi người nằm rạp xuống đất. Gần như đồng thời, sóng ba động từ vụ nổ phía sau ập tới, chấn động kịch liệt cơ hồ ném mọi người lăn đi mấy vòng rồi mới rơi xuống đất, mà phía sau hơn trăm gốc cổ thụ đã không còn cây nào đứng thẳng, uy lực lực đạn siêu mạnh quả nhiên đủ khiến người ta sợ hãi.

“Giết chết 264 thủ vệ giả trong rừng, được thưởng 264 điểm.”

Ngay lúc khẩn cấp này, thanh âm của Chủ Thần đột ngột vang lên làm Trịnh Xá ngẩn người, mãi đến khi từ trên vai truyền đến một trận đau đớn hắn mới phục hồi tinh thần. Sau vai lúc trước bị trúng một phát súng, uy lực phát đạn này cũng không lớn nhưng đủ xuyên qua da hắn chạy thẳng vào cư nhục, hơi động đậy một chút là đau như xé thịt, sau vai máu chảy đầm đìa.

Những người còn lại cũng từ dưới đất bò dậy, bọn họ như mới cùng phục hồi tinh thần sau loạt đạn của đám khỉ. Dù sao ngẫm lại, cho dù gặp phải quái vật trong Đội quân của thần Anubis, hay là tượng đá khổng lồ di động, hay bọ cạp dài hai ba mét, mấy thứ này vẫn còn hiểu được, dù sao thì trên thế giới, những điều con người không thể giải thích thật sự quá nhiều, nhưng cho dù là ai thì khi nhìn thấy một bầy khỉ cầm súng truy đuổi người và lợn rừng cũng chỉ có thể cảm thấy quỷ dị tuyệt đối.

Mọi người ngẩn ra một lúc, O“Connell là người đầu tiên phát hiện Trịnh Xá trúng đạn, hắn vội vàng rút dao găm ra nói:

– Đừng động đậy, cẩn thận chút….

Vừa nói, hắn vừa lấy dao cẩn thận đâm vào vết thương, sau đó dùng lực khêu đầu đạn ở trong ra, tiếp theo hắn nhận bình thuốc cầm máu Trịnh Xá đưa cho phun mấy phát, rồi cầm băng vải hiệu quả cao quấn hai vòng qua vai Trịnh Xá, đến lúc này, O”Connell mới cười nói:

– Người đúng là may mắn, lần nào cũng phải toàn thân bọ thương mới chịu được… Bất quá, ngươi có thể giải thích một chút vì sao lũ khỉ này lại cầm súng được không? Đừng có nói với ta kho báu của Vua bọ cạp vốn là một xưởng vũ khí cổ đại….

Trịnh Xá cười khan, nói không nên lời, chỉ có thể đáp:

– Ta vốn tưởng chỗ này chỉ có rất nhiều khỉ, ai mà biết lũ khỉ này còn dùng súng… Chuyện như vậy nếu biết trước ta đã sớm báo với mọi người rồi, cũng không để chỉ có mấy người thế này đến đây. nếu sớm biết ta đã tổ chức hẳn mấy đội lính đánh thuê tới, haizzz….

Không chỉ như thế, theo đúng kịch bản, khu rừng bên ngoài kim tự tháp cũng không quá lớn, ít nhất cũng không lớn đến mức làm người ta lạc đường, không phân biệt nổi phương hướng. Nhưng chỗ này lại biến thành một khu rừng nguyên sinh, diện tích cũng chẳng nhỏ, chắc chắn là Chủ Thần đã tiến hành thay đổi khó khăn ở đây. Ngoài ra, nhìn đám khỉ cầm súng này… chẳng cần nghĩ cũng biết, nhất định là trò của Chủ Thần….

Trịnh Xá hít vào một hơi, hắn đứng dậy rút Goblin glider ra, nhìn mọi người cười nói:

– Tất cả ở đây chờ ta một chút, ta bay lên quan sát địa hình phụ cận, xem xem có đường nào tắt tới kim tự tháp không, tốt nhất là có thể đi vượt qua lũ khỉ này.

Nói đoạn, hắn cưỡi glider bay lên không.

Lúc này mặt rời đã xuất hiện, màn sương trong rừng cũng nhạt đi nhiều, Trịnh Xá bay lên cao đưa mắt quan sát xung quanh. Quả nhiên hắn thấy ở xa một tòa kim tự tháp hùng vĩ, nhìn giống như dùng vàng xây thành. Trên đỉnh kim tự tháp còn có một viên kim cương trong suốt cực lớn, theo kịch bản, đây chính là khối kim cương bị Carnahan lúc cuối cùng ôm đi.

Cũng không biết có phải là hoa mắt không, hắn đột nhiên cảm nhận được kim cương đang phản xạ ánh xáng, chưa kịp phản ứng, một chùm ánh sáng đã từ khối kim cương bắn ra, trong nhát mắt xuyên thủng ngực trái hắn. May mắn là Trịnh Xá đang đứng trên Goblin glider, để đảm bảo thăng bằng phải liên tục lắc lư qua hai bên nên chùm ánh sáng cũng không bắn trúng tim hắn, nhưng cũng tạo thành một lỗ trới bên phổi trái, trong nháy mắt Trịnh Xá mất thăng bằng từ trên cao rơi xuống.

Mọi người dưới chân hắn đã sợ đến ngây ngốc, họ chỉ thấy một chùm quang mang bắn qua, sao đó cả Trịnh Xá và glider đồng loạt từ trên không rơi xuống. Hắn vốn đang bay trên cao hơn hai mươi mét, còn may dưới chân là một gốc cây lớn, khi ngã xuống không ngừng va quệt vào cành cây, đến khi hạ xuống đất, trên người hắn đã đầy vết thương, chỗ lồng ngực còn thủng một lỗ lớn. Mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy trái tim đang đập qua lỗ thủng, nhất thời không ai có hành động gì, mãi đến khi Trịnh Xá ọc lên, phun ra một ngụm máu lớn, O”Connell và Ardeth mới vội đỡ hắn nằm xuống. Tiếp đó hai người kích động dùng thuốc cầm máu và băng vải hiệu quả cao băng bó cho Trịnh Xá, Evelyn cũng rất sợ hãi, đừng một bên giúp đỡ.

Thể chất bá tước Vampire của Trịnh Xá quả nhiên là cường hãn, trái tim và đại não không bị thương là thân thể tự có cách khôi phục lại. Sau khi hắn phun ra mấy ngụm máu ứ đen ngòm, lỗ máu bị xuyên thủng đã từ từ khép lại, mặc dù vẫn chưa rõ ràng nhưng Trịnh Xá biết tính mạng không còn nguy hiểm nữa, hiện tại hắn chỉ phải chờ vết thương phục hồi như cũ.

Cũng lúc đó, Carnahan vốn đã chạy xa lại quay về, bất quá, bộ dạng hắn cũng không có gì bối rối, vừa chạy vừa thở hổn hển, có thể thấy là không gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Carnahan còn chưa chạy tới gần đã kêu lên:

– Bên kia có một cái khe rất lớn, vừa rồi thiếu chút nữa là ta rơi xuống dưới đấy, nhìn qua rất giống mấy cái hố chúng ta tạo nên trước thần điện lúc trước… Các ngươi nhìn ta như thế làm gì?

Mọi người quỷ dị nhìn Trịnh Xá, mà hắn đã có chút nói không thông, khó khăn lắm mới thì thào được:

– Nếu có thể lùa một lượng lớn đám khỉ này lại một nơi… Chỗ thuốc nổ của ta cũng đủ nổ chết một vạn con….

Chọn tập
Bình luận