Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 306: Tập hợp, trận chiến cuối cùng

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

Chiến đấu vẫn tiếp tục, cho dù là nhiều người chết hơn nữa thì chỉ cần hai bên vẫn còn dư lực, trận chiến cuối cùng này sẽ vẫn tiếp tục…

Trong lúc các thành viên khác của Trung Châu đội đều đang chiến đấu, Trương Hằng cũng phải trải qua trận chiến định mệnh của cá nhân hắn.

Trương Hằng rất mạnh… Nếu không tính đến niềm tin, kiên trì, nghị lực, dũng khí gì gì đó, chỉ nói riêng về thực lực thì hắn cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như phối hợp hoàn hảo, hắn thậm chí có thể tạo thành uy hiếp với Trịnh Xá và clone Trịnh Xá, hơn nữa còn là uy hiếp tuyệt đối trí mạng. Có thể nói, cho dù thực lực hắn phát huy được có dao động rất lớn thì cũng đứng chắc chân trong năm người hàng đầu Trung Châu đội, đó là sự cường hãn của hắn.

Cũng như vậy, vừa rồi đã nói qua, thực lực Trương Hằng phát huy ra có dao động rất lớn, hoặc là mạnh đến mức đủ sức uy hiếp được các cường giả đỉnh cao nhất, hoặc là yếu đến nỗi một cô gái cũng có thể giết hắn… Ví dụ như cô gái trước mặt.

Minh Yên Vi cùng Trương Hằng đã chiến đấu một lúc lâu. Ban đầu Trương Hằng một mực chạy trốn, cũng không phải hắn muốn từ bỏ cuộc chiến này, chỉ là vì khi tầm xa đấu tầm xa, Minh Yên Vi có năng lực dự cảm gần như nắm ưu thế tuyệt đối. Nếu không phải trong lòng nàng cũng do dự, không biết chừng đã sớm một tên bắn chết Trương Hằng rồi, đến bây giờ giằng co bắn tên kỳ thực cũng là vì nàng muốn cùng chết mà thôi.

Tên của hai bên cuối cùng cũng bắn ra, với khoảng cách ngắn như vậy thật sự trong chớp mắt đã tới nơi. Có điều, cũng không biết đây có phải là bản năng của con người hay không, trước khi một người chết đi, đều có cảm giác thời gian trôi qua cực chậm, phảng phất như dừng hẳn lại. Thân thể hai người mặc dù không thể di chuyển nhưng tinh thần lại cảm nhận được rõ ràng mũi tên đang bay tới càng lúc càng gần. Cả hai đều giống như kiệt sức, nhìn mũi tên đâm vào cơ thể, sau đó mang theo sinh mạng mình đi mất…

“Hằng! Cùng chết đi…”

“…Chưa thể chết được, anh còn chưa thể chết được. Rõ ràng đều có dũng khí để tiếp tục sống sót, sao có thể chết như vậy ở đây được?”

Hai tâm thái hoàn toàn khác biệt, đại biểu của nó cũng là hai ý niệm sống sót hoàn toàn khác biệt…

Khi mũi tên của Minh Yên Vi bắn tới, thân thể Trương Hằng đột biên bùng lên ánh sáng màu lục mãnh liệt, phảng phất như một mặt trời màu xanh thu nhỏ. Hắn cũng không chống cự, mặc cho mũi tên xuyên thấu qua trái tim mình. Tuy vậy nếu nói rõ ra thì cho dù hắn có chống cự cũng vô dụng, không cần biết hắn tránh né thế nào, trước khi bắn tên, Minh Yên Vi cũng đã đại khái biết được phản ứng của hắn ra sao rồi. Mũi tên kia dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ xuyên thủng trái tim hắn, cho nên hắn cũng dứt khoát không chuẩn bị tránh né gì cả, trực tiếp cắn răng nhận lấy một tiễn này.

Mà mũi tên của Trương Hằng cũng đồng thời xuyên thủng… cánh tay Minh Yên Vi. Đúng thế, xuyên thấu qua cánh tay đang cầm cung của nàng, trực tiếp cắt đứt tay nàng. Nhưng cũng chỉ đến như vậy là hết, mũi tên mang theo vết máu bắn ra xa.

-…Tại sao? Tại sao lại là như thế này? Ngươi là tên hèn nhát, ngươi lại muốn một mình chạy trốn sao?

Đến khi tên của hai bên đều đã bay đi thật xa, Minh Yên Vi mới như giật mình tỉnh lại, nàng cũng không để ý tới cánh tay đã đứt rời, chỉ nhìn Trương Hằng lẩm bẩm nói, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng sâu sắc.

Ngực trái Trương Hằng xuất hiện một lỗ hổng to bằng miệng bát, ở đó đừng nói tim tiếc gì, thậm chí đến cả phổi cũng không còn thấy đâu nữa. Lỗ hổng thẳng tắp có thể nhìn xuyên từ trước ra sau, vết thương như vậy chẳng cần là Trương Hằng, sợ là đến cả Sở Hiên cũng chắc chắn phải chết. Nhưng khiến người ta phải kinh ngạc là, hắn không nhứng không ngã xuống đất, mà ngược lại còn nắm chặt lấy Cổ cung Xạ Thiên lang, mở to mắt nhìn Minh Yên Vi. Lỗ hổng trên ngực hắn bắt đầu khép lại với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, chỉ trong hơn mười giây ngắn ngủi, vết thương trí mạng kia đã hoàn toàn lành lặn.

– Ánh sáng tâm linh của anh vừa khéo là thuộc tính hiện thực hóa sinh mệnh lực, chỉ cần ánh sáng tâm linh chưa tiêu hao hết là anh có thể coi như có thân thể bất tử… Này, em còn định bắn à!

Trương Hằng khẽ cười khổ, đột nhiên trông thấy Minh Yên Vi lại muốn dùng cánh tay còn lại nhặt trường cung ở dưới lên. Hắn hoảng hồn vội vàng lao vọt đến chỗ Minh Yên Vi, ôm chặt lấy nàng vào lòng, cũng mặc kệ cho nàng giãy giụa, trước tiên dùng ánh sáng tâm linh thuần màu lục giúp nàng cầm máu, sau đó tung chân đá văng trường cung bên cạnh đi thật xa. Tiếp theo hắn cũng không để ý tới Minh Yên Vi vừa cắn vừa xé vừa giãy giụa, chỉ lớn tiếng nói:

– Yên tâm đi, anh nói sẽ gánh vác là nhất định sẽ gánh vác, tỗi lỗi trước đây anh nhất định sẽ gánh chịu. Lúc này anh tuyệt đối không thể chết, không chỉ không cách nào chuộc lại tội lỗi của mình mà còn phụ lại niềm tin của đồng đội, vì thế…

Dứt lời, hắn mặc kệ Minh Yên Vi giãy giụa, xốc nàng lên vai rồi rút Goblin glider ra, nhảy lên trên, cũng không để ý Minh Yên Vi đang nói gì đó, cứ tự động bay về phía xa.

Đến tận bây giờ, Minh Yên Vi mới hiểu được, Trương Hằng thật sự đã khác. Tìm đến cái chết là hèn nhát, đó chẳng qua chỉ là để trốn tránh tội lỗi từng mắc phải, hoặc là trốn tránh đau khổ… Dù là nàng cũng vậy, mà Trương Hằng cũng vậy, cả hai đều như vậy. Nếu không, trong Resident Evil 2 nàng đã không nghĩ đến chuyện muốn cùng Trương Hằng đồng quy vu tận, mà Trương Hằng cũng đồng thời tìm đến cái chết. Trong lòng hai người đều mang ký ức không thể buông bỏ được, không buông bỏ được đối phương, nhưng lại cũng không cách nào đối mặt với đối phương, dù là nàng cũng vậy, mà Trương Hằng cũng vậy…

Chỉ là tới trận chiến cuối cùng này, Trương Hằng vậy mà lại thật sự lột xác đến mức ấy, không những có thể dũng cảm chiến đấu với nàng, mà càng có dũng khí gánh vác tất cả… Cho dù tội lỗi đó có thể cả đời cũng không cách nào quên được và bù đắp, nhưng hắn dù sao cũng thật sự có dũng khí để đối diện. Quả thực, Minh Yên Vi chưa bao giờ tưởng tượng đến một Trương Hằng như vậy…

“…Nhưng còn ta, tại sao trong tân lại vừa chua xót vừa ngọt ngào như vậy? Cho dù đã bị tổn thương đến như thế vẫn có thể tin tưởng được hắn sao? Ta…”

Trương Hằng trong lòng vừa khẩn trương vừa bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết phải ứng phó với Minh Yên Vi clone này như thế nào. Nếu là Minh Yên Vi bản chính thì còn đỡ, trải qua thời gian chung sống dài như vậy, tuy quan hệ giữa hai người vẫn chưa có tiến triển gì quá lớn nhưng dù sao cũng không phải kẻ địch. Nhưng Minh Yên Vi clone này ngay từ đầu đã ở phía đối lập với hắn, hai người về căn bản vốn đã là kẻ địch. Hơn nữa Minh Yên Vi clone thân ở trong môi trường như Ác Ma đội, đừng nói cái gì mà tháo bỏ khúc mắc, chưa hoàn toàn nhập ma đã chứng tỏ tận đáy lòng nàng còn rất lương thiện rồi. Tình huống như vậy, Trương Hằng biết làm thế nào để thuyết phục được nàng đây? Cả bản chính cũng còn chưa đối phó xong, liên tiếp đối phó hai người… Hắn còn chưa có thực lực ấy.

Nhưng nếu thật sự nói giết, cho dù chỉ là clone của Minh Yên Vi thì hắn cũng không xuống tay nổi, dù sao cũng đều là Minh Yên Vi. Nếu quả thực phải giết thì hắn thà chết chứ không giết nàng… Vì thế bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể trước tiên khống chế nàng, dẫu sao thì không có cung tên, sức chiến đấu của Minh Yên Vi coi như bằng không, đến hết bước này rồi sẽ tính tiếp sao.

Còn về tương lai sẽ thế nào… Thật sự đối mặt với hai Minh Yên Vi thù hận hắn, tương lai sẽ ra sao… Hắn không biết.

“Ai, trước tiên cứ hoàn thành trận chiến cuối cùng này đã rồi tính sau. Cảm nhận được đằng kia có hai luồng khí thế cực mạnh đang đối chiến, có lẽ là chiến trường của Trịnh Xá. Trước tiên tới hỗ trợ Trịnh Xá giành được thắng lợi rồi hẵng nói, chuyện tương lai cứ để tương lai quyết định.”

Trương Hằng nghĩ tới đây, tâm thần vừa định, thân thể lập tức thoáng run rẩy. Lần chữa trị lúc nãy đã tiêu hao quá nhiều ánh sáng tâm linh, hắn dù sao cũng mới chỉ ở trình độ tầng thứ tư sơ cấp, mà đó còn là nhờ trong Starship Troopers rèn luyện mới miễn cưỡng tiến vào được, còn chưa xa xỉ đến mức có thực lực sử dụng ánh sáng tâm linh. Nếu lại xuất hiện một vết thương trí mạng như vừa rồi nữa thì hắn thật sự không có cách nào chữa khỏi… Nói mới nhớ, sao tự dưng hắn thấy hai người trước mặt rất quen thuộc?

-…Nhầm đường rồi! Đây không phải chiến trường của Trịnh Xá, mà là chiến trường của hai tên Sở Hiên. Mẹ nó, đúng là muốn hại chết người đây mà!

Trương Hằng điều khiển glider nhẹ nhàng bay ra xa, tới khi đến phạm vi chiến đấu của hai luồng khí thế mạnh mẽ kia, hắn mới phát hiện mấy bóng đen trước mắt đều đang lơ lửng trên không trung. Chờ hắn cẩn thận nhìn kỹ lại thì mới thấy mấy bóng đen trước mặt là hai tên Sở Hiên cùng một cô gái. Cả hai tên Sở Hiên đều không chút cố kỵ sử dụng λ-drive, dùng Gunkata phát huy kỹ năng chiến đấu này lên đến cực hạn. Ở quanh người bọn hắn, từng luồng ánh sáng tín niệm lực bắn ra liên tục, tạo thành từng đợt sóng xung kích cùng hủy diệt trên mặt đất, Trương Hằng trông thấy trong lòng cũng thầm phát lạnh.

– Hừ, lại muốn chạy trốn sao? Nhìn thấy chuyện đủ uy hiếp đến tính mạng của ngươi là lại muốn chạy trốn chứ gì?

Minh Yên Vi hiện tại cũng không giãy giụa nữa, nàng nhìn hai tên Sở Hiên ở đằng xa, cười lạnh nói với Trương Hằng.

-…Ách, chiến đấu và chịu chết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Anh cảm thấy không có lý do gì để tham dự vào cuộc chiến của bọn hắn, trước tiên cứ đến xem thử tình huống bên Trịnh Xá đi. Chỉ cần Trịnh Xá giành được thắng lợi, bọn anh sẽ có thể chiến thắng trận chiến cuối cùng này rồi.

Trương Hằng thoáng cười khổ, đáp. Tiếp đó hắn chuyển hướng bay nhanh sang phía khác.

Minh Yên Vi hai mắt thoáng chút thất thần, nàng thì thào hỏi:

– Trận chiến cuối cùng này kết thúc thì sao chứ? Tương lai không phải vẫn như vậy ư….

– Không, tương lại sẽ không như vậy!

Trương Hằng chợt cắt lời Minh Yên Vi, cao giọng nói:

– Anh nói không như vậy là sẽ không như vậy! Cho dù em mãi mãi hận anh cũng được, cho dù là vĩnh viễn không thể quên đi cũng được… Anh sẽ luôn ở bên em, mãi mãi ở bên em. Không cần biết là vui vẻ, hay là khổ đau, không cần biết là tuyệt vọng, hay là hạnh phúc… Lần này dù thế nào anh cũng sẽ không bỏ đi nữa!

Minh Yên Vi không nói gì nữa, chỉ mặc cho Trương Hằng vác mình, bay về phía chiến trường quyết định của trận chiến cuối cùng… Chiến trường của hai tên Trịnh Xá.

Ở bên kia, khi Trương Hằng từ xa bay tới rồi lại nhanh chóng rời đi, kỳ thật, cả hai tên Sở Hiên đều nhìn thấy hắn, thậm chí cả người hắn đang vác trên vai cũng nhìn thấy rõ ràng. Có điều, cả hai tên Sở Hiên đều chẳng tỏ thái độ gì, mặc cho hắn tới rồi lại đi, chỉ có tần suất công kích nhau lại kịch liệt thêm một chút.

-…Đây là quan bài ngươi đang giấu phải không? Sát chiêu cuối cùng, một quả bom hẹn giờ do Trương Hằng mang đến chiến trường chính… Minh Yên Vi bị khống chế?

Sở Hiên hơi thoáng nhíu mày. Ngay từ lúc Trương Hằng vừa mới bay đến hắn đã hiểu được tình hình của Trương Hằng cùng với Minh Yên Vi đang được hắn vác trên vai. Sở Hiên đang sử dụng Đông Hoàng chung, tuy chỉ phát huy được vỏn vẹn một, hai phần trăm uy lực của nó nhưng cũng đủ cảm nhận được tất cả không gian, thời gian, năng lượng trong phạm vi cả trăm dặm, Minh Yên Vi… Trong não nàng rõ ràng là có một máy khống chế cơ giới hóa. Chiếc máy khống chế này này hắn cũng từng chế tạo, chỉ có điều thứ hắn chế tạo là loại khống chế từ bên ngoài. Trong trận chiến tại Lord of the Rings, hắn sử dụng chính máy không chế này để chế phục Hạo Thiên, nhờ vậy mới có thể dễ dàng giết chết Hạo Thiên bản chính, mà trong não Minh Yên Vi không ngờ cũng có một máy khống chế như vậy… Nói cách khác, ngay từ lúc trận chiến cuối cùng còn chưa bắt đầu, clone Sở Hiên đã biến nàng thành một quân cờ, mà kẻ thu nhận lấy quân cờ này… Chính là Trương Hằng của Trung Châu đội!

Clone Sở Hiên cũng không trả lời, thuận tay bắn trả lại một súng mang theo tín niệm lực. Sau khi luồng năng lượng này bị tiếng chuông của Đông Hoàng chung chấn trụ, hắn mới mở miệng nói:

– Trận chiến cuối cùng này vốn là như vậy. Vạn vật là cờ, kẻ đánh cờ như ta và ngươi sao có thể tùy tiện bỏ mặc một quân cờ được? Hay là, bản chính của ta, ngươi đã bị cái gọi là tình cảm làm ô nhiễm, đã không còn là ta thật sự nữa?

Vạn vật như cờ, hễ thua là chết. Lỡ mất một nước, so với cố cứu cầu sinh, không bằng thí quân thủ thắng. Ngay từ ban đầu, clone Sở Hiên đã làm như vậy, còn Sở Hiên bản chính thì lựa chọn con đường hoàn toàn ngược lại…

-…Một khi Minh Yên Vi tới chiến trường, máy khống chế trong não cô ta sẽ lập tức chấp hành mệnh lệnh ngươi đã sớm cài đặt từ trước. Đến lúc ấy không kịp phòng bị, Trương Hằng là chủ chiến lực chắc chắn phải chết. Cùng với đó, không cần biết tại chiến trường chính của Trịnh Xá, thành viên Ác Ma đội tập trung đông hay là thành viên Trung Châu đội tập trung đông, hỗn chiến là chuyện tuyệt đối không thể tránh khỏi. Clone Minh Yên Vi xâm nhập vào trong đội viên Trung Châu đội, một khi bộc phát, Trung Châu đội tất phải thất bại, không hổ là clone của ta…

Sở Hiên thở hắt ra một hơi, hắn khẽ nhắm mắt rồi lại vụt mở ra:

– Ngay từ ban đầu ta đã nói với ngươi rồi! Biến tất cả đội viên của ngươi thành quân cờ, ngay từ ban đầu ngươi đã thất bại! Người không phải cờ, cờ không phải người, clone của ta, ngươi thua rồi!

– Vậy sao? Thế thì để chúng ta rửa mắt trông đợi đi.Cái gọi là tình cảm… Đối với ngươi và ta mà nó, rút cuộc là cái gì….

Rút cuộc thì tình càm là gì…. Là cơ hội để mạnh mẽ lên? Hay là cái cớ để hèn yếu…

-…Đã đến lúc rồi. Bản chính của ta, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?

Phục Chế Thể đột nhiên lại nhìn lên trời, trên không trung mây đen cuồn cuộn, phảng phất như cả bầu trời cũng đang đổ sụp xuống. Dưới mặt đất, khu vực chỗ Trịnh Xá và Phục Chế Thể đang đứng đã dâng lên cao mấy trăm mét. Cho dù hai người đều chưa sử dụng toàn lực nhưng sức mạnh của họ thật sự quá lớn, khiến cho sức mạnh tiết ra đã tràn ngập Thập phương luân hồi trận, đẩy mặt đất trong phạm vi cả dặm hoàn toàn trồi hẳn lên cao mấy trăm mét, hình thành một khối đất hình trụ quái dị, hai tên Trịnh Xá đang chiến đấu ở chính giữa trên đỉnh hình trụ đó.

Sau khi La Ứng Long bày Thập phương luân hồi trận, clone Trịnh Xá đột nhiên giống như mất hết dục vọng liều mạng chiến đấu, mặc cho Trịnh Xá cường công mãnh đả kiểu gì hắn cũng đều chỉ phòng thủ. Ngọn lửa mau đen không ngừng bị đánh tan rồi lại tụ hợp, ánh sáng tâm linh trong cơ thể hắn phảng phất như vô cùng vô tận, dù cho trạng thái Hủy diệt trong nháy mắt của Trịnh Xá có lợi hại hơn nữa cùng không cách nào phá hủy hoàn toàn.

Trịnh Xá vốn chuẩn bị lập tức tiến vào trạng thái Tiềm long biến, sau đó sử dụng Huy diệt thật sự, như vậy lực công kích trong nháy mắt sẽ tăng lên gấp trăm lần, cũng đủ để công phá ngọn lửa màu đen này rồi. Nhưng không biết tại sao, trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng lại những gì Phục Chế Thể nói lúc trước, đặc biệt là phần liên quan đến sự tồn tại của “hắn” cùng “thời gian chưa tới”. Mặc dù không hiểu ý nghĩa thật sự của những lời này nhưng trong lòng hắn vẫn sinh ra suy nghĩ nên làm thế nào cho phù hợp, vì thế hắn cũng chỉ sử dụng cấp độ sức mạnh như thế này, để chiến cục một lần nữa rơi vào giằng co. Mãi đến vừa rồi, luồng sát khí và bá khí trên người clone Trịnh Xá mới vụt bộc phát. Hắn vốn đang trầm tĩnh như màn đêm, giờ phút này đột nhiên lại phảng phất như núi lửa phun trào, tuy còn chưa có cử động gì khác nhưng chỉ với khí thế bộc phát ra cũng đủ làm Trịnh Xá không chịu được, phải lùi lại nửa bước.

-…Thật là mạnh. Clone của ta, ngươi rút cuộc đã mạnh đến mức nào rồi?

Trịnh Xá thần sắc nghiêm túc nhìn nửa bước chân vừa lùi lại, rồi chợt cười lớn:

– Yên tâm đi, cho dù ngươi có mạnh hơn nữa ta cũng tuyệt đối không thua!

– Vậy sao?

Phục Chế Thể yên lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nói:

– Thái thượng vong tình… Mặc dù ta còn chưa đạt đến trình độ thái thượng vong tình, nhưng ngươi đã không còn là đối thủ của ta nữa… Để ta xem thử đi. Rút cuộc là loại sức mạnh nào giúp ngươi chống đỡ. Dùng thứ sức mạnh hèn mọn như thế để ngăn cản bước chân ta, giúp một kẻ hèn mọn như ngươi chiến thắng ta, để ta xem thử sức mạnh của ngươi đi!

– …Như ngươi mong muốn! Đây là sức mạnh của ta!

Choang một tiếng kịch liệt, lửa cháy ngập trời xông thẳng lên độ cao cả nghìn mét, ngọn lửa màu đen không gì không thiêu đốt được, phảng phất như cả mây mù cũng đều bị đốt cháy. Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, các thành viên Trung Châu đội, bao gồm cả mấy người Vương Hiệp cùng Trình Khiếu vừa mới chạy tới, các thành viên Ác Ma đội, mấy người vốn định chặn đường Trịnh Xá lúc trước, tất cả đều chứng kiến cảnh tượng biển lửa thiêu đốt rừng rực. Bất quá, ngọn lửa ngập trời chỉ kéo dài có vài giây, tiếp đó một luồng sức mạnh khổng lồ ập thẳng tới, trực tiếp phá tan một khoảng lửa lớn, tiếp đó tất cả mọi người lại nghe thấy một tiếng choang cực lớn, cho dù đã ở cách xa cả trăm dặm vẫn cảm thấy tâm thần chấn động.

– Cuối cùng cũng bắt đầu sao?

La Ứng Long ngồi xếp bằng trên phi kiếm, lúc này hắn đang lơ lửng giữa không trung, yên lặng liếc nhìn chiến trường của hai người Trịnh Xá một cái rồi dứt khoát quay đầu về hướng đông nam… Ở cách đó rất xa đang có một đốm đen nhanh chóng bay tới, với tầm mắt của La Ứng Long nhìn lại, đốm đen đó chính là vũ khí sinh vật khổng lồ… EVA 01.

– Vương Hiệp… Các ngươi nhất định phải bảo vệ chiến trường của Trịnh Xá không bị quấy rối. Trên đường không cần biết là xảy ra chuyện gì, cho dù có phải lấy cả tính mạng ra liều cũng nhất định phải đảm bảo chiến đấu của hai người Trịnh Xá không bị quấy nhiễu… Nhớ kỹ, nếu không chúng ta cũng chẳng còn một chút cơ hội sống sót nào nữa.

La Ứng Long vội vàng truyền lại mấy tiếng cho nhóm Vương Hiệp rồi đứng thẳng người dậy, vung tay khống chế phi kiếm bay về phía EVA 01.

Tốc độ hai bên đều cực nhanh, khoảng cách cực lớn cũng chỉ chớp mắt là qua. Chưa tới vài hơi thở, La Ứng Long đã bay đến trước mặt EVA 01, cách nhau khoảng vài tram mét, tiếp đó hai tay hắn chập lại, trăm ngàn luồng kiếm mang dày đặc bao trùm lấy EVA. Tuy kiếm mang lập tức bị trường lực AT EVA tự phát ra ngăn cản, nhưng dù sao cũng ép nó phải dừng lại. Đến khi đám kiếm mang mù mịt hoàn toàn bị trường lực AT tiêu tan, hai bên đã rơi vào trạng thái giằng co.

– Lại là ngươi! La Ứng Long! Rút cuộc là Trung Châu đội có ân huệ gì với người? Tại sao hết lần này tới lần khác cứ phải ngăn cản ta? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết?

Lúc trước La Cam Đạo đã cắn nuốt ánh sang tâm linh của Adam, đó không chỉ vẻn vẹn là ánh sáng tâm linh của một cường giả tầng thứ tư mà còn là sản phẩm cuối cùng của kế hoạch hoàn thiện loài người, ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao. Không thể không thừa nhận, vận may của hắn tốt đến lạ kỳ. Trong giai đoạn bắt đầu của kế hoạch hoàn thiện loài người, Adam đã bị thương, khiến hắn hoàn thiện không trọn vẹn. Sau đó hắn muốn hấp thu ánh sang tâm linh của những người xung quanh, một lần nữa hoàn chỉnh kế hoạch hoàn thiện loài người, nhưng ai mà biết lại bị tiểu phân đội Trung Châu của Tiêu Hoành Luật sắp đặt một kế hoạch hoàn chỉnh, làm Zero cuối cùng cũng có cơ hội giết chết hắn. Tuy hắn không chết nhưng lúc đó quả thật là thời điểm yếu nhược nhất, chỉ còn lại duy nhất ánh sáng tâm linh tồn tại, ngay lập tức lại bị EVA 01 nuốt chửng, vì thế Adam đúng là thua quá oan uổng.

Có điều La Cam Đạo lại chiếm được lợi lớn, cho dù ánh sáng tâm linh của sinh mệnh thể tối cao này đã bị suy nhược nhưng vẫn cứ là sinh mệnh thể tối cao vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Đối với bản phục chế của Chủ Thần như EVA 01 mà nói, nguồn ánh sáng tâm linh đó đại biểu cho năng lượng vô cùng vô tận, khiến cho EVA 01 hoàn toàn tiến vào trạng thái hoàn hảo, cho dù chỉ còn lại một tế bào không bị hủy diệt thì hắn cũng có thể hồi phục vô cùng vô tận.

“Nếu không ngăn cản ngươi thì mới đúng là muốn chết…”

La Ứng Long khịt mũi cười nhạt, bấy giờ mới nghiêm túc nói:

– Ngươi và ta đều là quân cờ, hà tất phải đấu đến lưỡng bại câu thương chứ? Bây giờ chúng ta cùng dừng tay bình tĩnh chờ cuộc chiến của Trịnh Xá kết thúc có hơn không? Người của Ác Ma đội các ngươi không phải rất tin tưởng clone Trịnh Xá là vô địch sao? Vậy tốt nhất là cùng ta yên lặng xem chiến đấu giữa hắn và Trịnh Xa đi…

Trong lòng La Ứng Long vẫn ôm một phần vạn may mắn, lợi dụng sự tin tưởng với clone Trịnh Xá của La Cam Đạo để kéo dài cuộc chiến đòi mạng này, như vậy biết đâu hắn cũng có thể tránh được tử kiếp.

– Câm mồm!

La Cam Đạo lại gào lên điên cuồng, hắn quát lớn:

– Ngươi nghĩ ta chỉ vỏn vẹn muốn giành được thắng lợi sao? Không, ta muốn báo thù! Dùng sức mạnh của chính ta để báo thù, báo thù toàn bộ Trung Châu đội, cho nên tại sao ta lại phải chờ bọn hắn chiến đấu phân định thắng bại xong? Ta muốn phải chính tay mình giết được Trịnh Xá, giết được tất cả mọi thành viên Trung Châu đội! Đối với đám người giả dối như bọn chúng, hủy diệt mới là kết thúc cuối cùng!

– Vậy à?

La Ứng Long khẽ thở dài. Hắn hơi nhắm mắt rồi lại vụt mở ra, ánh mắt thâm trầm mà xa xăm, phảng phất như bên trong ẩn chứa cả thế giới vô biên, hắn nói:

– Vậy ta chỉ có thể đánh với ngươi một trận thôi! Để ta xem thử xem, sau khi nuốt chửng Adam, lúc này ngươi đã mạnh đến mức nào rồi!

– Được, vậy trước tiên giết ngươi, sau đó giết từng tên từng tên Trung châu đội một. Đúng rồi, trước hết phải giết tên dối trá Trịnh Xá bản chính!

La Cam Đạo lại gầm lên cuồng loạn, phảng phất như sau khi hợp thể với Eva, tâm trí hắn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm ma. Lúc trước còn có thể nói là trạng thái Berserk, khiến ý thức bản thân hắn không cách nào thể hiện, nhưng sau khi cắn nuốt Adam, ý thức chủ thể của hắn một lần nữa thức tỉnh, luồng ý niệm điên cuồng đó lại càng đậm đặc. Lúc này thấy La Ứng Long chặn đường tuyên chiến, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, rống lên một tiếng vung quyền đánh tới. Hai người cách xa nhau mấy trăm mét nhưng một quyền này lại kéo theo vô số khối vật chất hình thoi, trong suốt nhưng hữu hình, đây rõ ràng là những khối trường lực AT ngưng tụ.

La Ứng Long cũng biết rõ lợi hại, trường lực AT là hình thái biểu hiện cấp cao của ánh sáng tâm linh, có thể công có thể thủ, uy lực đều mạnh đến đáng sợ. Trong hàng triệu, hàng chục triệu người bình thường cũng chưa chắc đã gặp được một người có thể thức tỉnh trường lực AT, từ đó có thể thấy sự đáng sợ của nó. Hắn cũng không dám khinh thường, phi kiếm đang đạp dưới chân bay vụt ra xa, còn bản thân hắn thì lơ lửng giữa không trung, mặc cho phi kiếm bay tới nghênh đỡ đám trường lực AT. Một luồng sóng nổ cực mạnh truyền tới, uy lực phảng phất như một quả bom hạt nhân thu nhỏ, La Ứng Long chỉ cảm thấy lồng ngực ngâm ngẩm đau, vỏn vẹn là sóng chấn động từ vụ nổ kịch liệt đã tiêu hao gần hết một phần mười chân nguyên lực trong cơ thể hắn, có thể thấy được uy lực của vụ nổ lớn đến mức nào.

Có điều cũng may hắn đã lập Thập phương luân hồi trận, khí cơ vận chuyển, trong mấy hơi thở đã bổ sung lại chân nguyên lực, còn thanh phi kiếm thì bay về bên người hắn, du động liên tục xung quanh giống như một dải ánh sáng.

“Quả là lợi hại, không hổ là sức chiến đấu cuối cùng mà “hắn” sắp xếp, chẳng trách có thể ảnh hưởng tới kết quả của trận chiến cuối cùng này…

La Ứng Long thở hắt ra một hơi, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng tu hành tại Thục Sơn mấy ngày trước…

– Ứng Long, có biết tại sao vi sư lại gọi con đến đây không?

-…Dạ không, sư phụ có gì phân phó sao?

– Cũng coi là vậy đi. Từ lúc vi sư thu nhận con đến nay, chỉ để đại sư huynh con thay ta truyền nghệ, ngoài lần giao cho con Bát quái kỳ ra thì chưa lần nào gặp con nữa. Ứng Long, có phải con cảm thấy vi sư cố ý lạnh nhạt với con không?

– Không, đồ nhi chưa bao giờ…

– Cẩn thận nghe ta nói. Ứng Long, tuy con là người bên ngoài, không hề thuộc về thế giới này, nhưng vi sư cũng vẫn luôn chân tâm đối đãi con. Chỉ là con dù sao cũng không phải người của thế giới này, chung quy sẽ có một ngày rời đi, cho nên vi sư mới không muốn gặp con nhiều, sau này đỡ phải thương tâm tiếc nuối… Bất quá con cũng thật sự là thiên phú dị bẩm, thực lực còn xa mới đạt tới trình độ như vi sư nhưng đã có thể cảm nhận được vị trí của thiên đạo. Đây chính là nguyên nhân vi sư gọi con đến lần này…

– Thiên đạo? Sư phụ đang nói con cảm nhận được “hắn” phải không? Cái ý chí liên tục giám thị thế giới này, hắn không phải là tác…

– Không được nói ra. Đại đạo vô hình, thiên đạo vô tình, ai có thể thực sự đoán được ý chí của thiên đạo đây? Toàn bộ Thục Sơn, không toàn bộ tu chân giới, những người thực sự biết được “hắn” tồn tại cũng không quá vài ba người, chỉ là người tới từ thế giới bên ngoài các con thiên phú bất đồng, khi thực lực yếu ớt cũng đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của “hắn”, cho nên vi sư muốn ở đây nhắc nhở con một câu… Chớ có làm chuyện nghịch thiên, cho dù người từ thế giới bên ngoài các con có biết được nhiều hơn nữa, cho dù các con thật sự có thủ đoạn phá trời mà ra thì cũng ngàn vạn lần không được chọn đường nghịch thiên. Nếu quả làm như vậy, cho dù thực lực các con có mạnh hơn nữa thì cuối cùng cũng chỉ thành chuốc họa, biến thành tro bụi mà thôi. Ứng Long, nếu con thật sự có thể vứt bỏ ân oán của thế giới bên ngoài, vi sự nguyện ý cùng mấy lão bất tử khác toàn lực trợ giúp con, giúp con cắt đứt nhân quả của thế giới bên ngoài, để con thực sự cắm rễ ở thế giới này. Với thiên phú của con, lâu thì trăm năm, nhanh thì năm chục năm sẽ có thể thành tiên thành tổ, chẳng phải là tiêu dao khoái hoạt rồi sao?

-…Không. Sư phụ, ở thế giới kia đệ tử vẫn còn vô số ràng buộc, chặt chưa đứt, tâm vẫn loạn, đệ tử tuyệt đối sẽ không trốn tránh. Cho dù thật sự phải chọn đường nghịch thiên thì đệ tử cũng phải liều một phen, phải cho kẻ đánh cờ là “hắn” biết, những kẻ thân làm quân cờ như chúng ta cũng có quyền bố y nhất nộ[78].

– Vậy ư? Ai… Ứng Long, sinh cơ của con nằm trong tay người có số mệnh “vai chính“. Đời này các con là “vai chính”, có lẽ thật sự có cơ hội chạm được tới hắn, chỉ là cơ hội như vật thật quá mơ hồ…

– Sư phụ, người không phải thường dạy chúng con sao? Đại đạo năm mươi diễn sinh đến bốn chín[79], vẫn còn lại một đường sinh cơ. Đệ tử lần này đi ra sẽ phải tiến vào trận chiến cuối cùng quyết định vận mệnh, sư phụ… Có lẽ sẽ không còn cơ hội được trông thấy sư phụ nữa, ở đây đệ tử xin được lạy người một lạy cuối cùng…

– Ai… Bỏ đi bỏ đi. Nếu con đã biết được tử kiếp của mình thì vi sư cũng có trách nhiệm phải trợ giúp con lần cuối này. Cờ bản mệnh tuy mạnh nhưng cũng không phải không gì phá nổi, đáng tiếc Bát quái kỳ đã bị mất, nếu không… Cũng được, Ứng Long, Thục Sơn ta thiên kiệt địa linh nhưng cũng chỉ có hai món bảo vật cấp tiên thiên linh bảo, vẫn luôn là trấn sơn chi bảo của Thục Sơn. Con đi lần này sống chết khó nói, ta ban cho con Thanh tác kiếm trong Tử Thanh song kiếm để phá tử kiếp, chỉ mong số mệnh của Thanh tác kiếm có thể giúp con vượt qua tử kiếp…

– Sư phụ! Con…

– Được rồi, đừng có lề mề như đàn bà vậy… Đi đi, đi đi…

La Ứng Long giật mình tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu, giống như muốn vứt bỏ cái hồi ức đó ra khỏi não mình. Hắn hiểu rằng kẻ trước mắt đúng là tử kiếp của bản thân, nếu không người đã tới giai đoạn nguyên anh như hắn sao có thể dễ dàng chìm vào hồi ức được? Đây hẳn là thiên nhân cảm ứng, tử kiếp sắp kéo tới đó khiến hắn không tự chủ được mà rơi vào trong hồi ức.

– Sư phụ! Đệ tử phải dùng đến Thanh tác kiếm rồi!

La Ứng Long hít một hơi thật sâu, hai tay bắt kiếm quyết, chân nguyên lực trong cơ thể ồ ạt truyền vào trong thanh trường kiếm màu xanh. Thanh tác kiếm này này là chí bảo Thục Sơn, uy lực quả là vô cùng, so với cờ bản mạnh còn mạnh hơn không biết bao nhiều lần, đến cả Bát quái kỳ cũng không bì được với nó. Chỉ là với thực lực của hắn hiện tại, đừng nói là sử dụng thuần thục Thanh tác kiếm, ngay việc khống chế nó thôi cũng đã cần hắn phải động dụng chân nguyên lực toàn thân rồi. May mà Thập phương luân hồi trận liên tục truyền chân nguyên lực tới cuồn cuộn không dứt, giúp hắn có thể sử dụng năng lượng một cách xa xỉ như vậy, đây là sức mạnh cất đáy hòm mà lúc đối mặt với tên ngụy tu chân kia hắn cũng không đụng đến cơ mà.

Theo lực lượng của La Ứng Long vận chuyển, thanh quang trên Thanh tác kiếm vụt bừng sáng chói lòa, luồng sáng xanh xộc thẳng lên bầu trời, phảng phất như muốn đâm thủng tầng không, một cột sáng màu xanh khổng lồ to cả nghìn mét đựng đứng trước mặt hắn. La Ứng Long lại vung tay lên, không đợi La Cam Đạo đánh tới đã khống chế Thanh tác kiếm chém thẳng xuống. Kiếm hình màu xanh to lớn khí thế cuồn cuộn, trong khoảnh khắc chém xuống, mặt đất giữa hai người đã bắt đầu tan vỡ, nát vụn. Chỉ nghe một tiếng roạt sắc gọn, Thanh tác kiếm đã chém trúng trường lực AT.

Trường lực AT không gì không chống nổi cũng quả thật cứng rắn, nhát chém đầu tiên của Thanh tác kiếm không ngờ lại không thể hoàn toàn phá vỡ nó, nhưng cũng khiến cho toàn bộ trường lực xuất hiện đầy vết nứt. La Ứng Long cũng không cho La Cam Đạo thời gian định thần lại, hắn ộc một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, cố ép ra chân nguyên lực cực lớn truyền vào trong Thanh tác kiếm. Thanh quang tỏa sáng mãnh liệt, đồng thời nhát kiếm lại chém mạnh xuống, choang một tiếng trường lực AT quả nhiên là bị phá hủy triệt để, Thanh tác kiếm giống như dao sắc cắt thịt, dễ dành chém đứt EVA thành hai đoạn. Tiếp đó, thanh quang xoay tròn một vòng, hai đoạn thân thể của EVA bị kiếm quang cắt thành hư vô, không còn một chút dấu tích gì nữa.

– Hộc hộc… Không phải chứ? Dễ dàng như vậy là giải quyết xong? Hay là do uy lực của Thanh tác kiếm quá lớn?

La Ứng Long sắc mặt trắng bệch, không ngừng thở dốc. Vận hành Thanh tác kiếm phải tiêu hao quá lớn, cho dù đã có Thập phương luân hồi trận chi viện hắn cũng tuyệt đối không thể liên tục chém ra hai nhát liên tiếp, lần công kích này thật sự là do hắn lấy tính mạng ra liều, không biết đã phải tiêu hao mất bao nhiêu sinh mệnh nguyên lực.

Đúng lúc đó, thần thức La Ứng Long đột nhiên phát hiện khác thường. Tại mấy chục điểm giữa không trung đều xuất hiện những khối thịt vặn vẹo, những khối thịt này dùng tốc độ khủng khiếp không ngừng tăng trưởng, mà khi hai khối thịt tiếp túc với nhau lại càng nhanh chóng hợp lại làm một, biến thành một khối thịt khổng lồ hơn nữa tiếp tục phát triển.

-..Đúng rồi, là chất lỏng bắn ra khi Thanh tác kiếm chém vào cơ thể, không, là máu của EVA sao? Khốn kiếp, một chút máu bắn ra đã có thể hồi phục thân thể, thủ đoạn hồi phục như vậy không phải quá nghịch thiên sao? Thật sự là chỉ cần một tế bào cũng có thể tăng trưởng vô hạn à?

La Ứng Long sắc mặt tái nhợt nhìn thân thể đang từ từ hình thành giữa không trung, thân thể đó càng lúc càng lớn, chỉ trong có nữa phút đã phát triển được một phần tư cơ thể, phần còn lại cũng rất nhanh sẽ hoàn toàn hồi phục. Đòn công kích vừa rồi của Thanh tác kiếm có thể nói là hoàn toàn vô dụng, không tạo thành được một chút thương hại nào.

– Không, không thể nào! Trên đời này sao có thể có sinh vật hoàn mỹ vậy? Cho dù là chưa thực sự hoàn mỹ thì cũng chẳng còn cách mức độ đó xa nữa, căn bản là không thể!

La Ứng Long lại muốn sử dụng Thanh tác kiếm nhưng trong cơ thể chợt trống rỗng, hắn cũng không thể không thu hồi thanh bảo kiếm màu xanh lại, chờ cơ thể hấp thu đầy đủ chân nguyên lực từ Thập phương luân hồi trận truyền sang mới có thể sử dụng tiếp. Có điều hắn cũng không đứng đó bất động mà tay bấm pháp quyết, đợt công kích tiếp theo đã phát động.

– Mượn lực càn khôn, bát quái thành hình!

– Ly!

– Cửu muội viêm!

Trên tay La Ứng Long lập tức tỏa ra một luồng lửa màu trắng chói mắt, nhìn như nhỏ bé nhưng lại tỏa ra nhiệt độ cao khó tưởng tượng nổi, vẻ mặt hắn lại trắng bệch thêm vài phần. Tiếp đó chỉ thấy hắn vung tay ném luồng lửa trắng đó về phía EVA, luồng lửa cũng gặp vật là cháy, một đường ném ra cả không khí cũng biến thành một biển, nhưng khi đến gần cơ thể EVA lại bị một màn trường lực AT ngăn cản. Tuy không giống vô số kiếm mang lúc trước bị tiêu tan hoàn toàn nhưng luồng lửa trắng cũng không cách nào xuyên thủng trường lực AT, chỉ quấn lấy nó tiêu hao lẫn nhau, mà khiến cho La Ứng Long tâm thần phấn chấn hẳn lên là, cùng lúc đó, tốc độ hồi phục của thân thể không ngờ lại cũng chậm lại.

– Đúng rồi! Sao có thể có sinh vật hoàn mỹ? Ngươi có ánh sáng tâm linh của Adam, mặc dù là vô cùng vô tận nhưng cũng chẳng khác ta dựa vào Thập phương luân hồi trận là mấy. Trong thời gian nhất định chỉ có thể tiếp thu hoặc sử dụng một mức năng lượng nhất định, không thể trong nháy mắt hình thành năng lượng vô tận, nếu quả như vậy thì ngươi đã có thể xuyên phá cả vũ trụ này mới đúng. Vì thế, chỉ cần tiêu hao hết ánh sáng tâm linh trong một quãng thời gian nhất định của ngươi là có thể giết chết ngươi hoàn toàn. Chỉ cần đạt tới mức độ đó trước khi ngươi có thể sử dụng đợt ánh sáng tâm linh mới là được!

La Ứng Long tâm thần chấn động, hắn cũng không sử dụng thêm nhiều kỹ năng công kích nữa mà ngược lại toàn tâm toàn ý hấp thu năng lượng do Thập phương luân hồi trận truyền tới, đồng thời hắn cũng không ngừng tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào. Nếu như đòn tới có thể cẩn thận hơn một chút, bao phủ tất cả máu, chất lỏng, tế bào các loại vào trong thanh quang thì có lẽ hắn thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh…

Chỉ là, đại đạo vô hình, thiên đạo vô tình, thật sự có thể để hắn dễ dàng nghịch thiên cải mệnh như vậy sao?

Lại nói La Cam Đạo bị một kiếm chém tan, uy lực của Thanh tác kiếm căn bản siêu việt sự tưởng tượng của hắn. Phải biết rằng EVA 01 giờ phút này, đừng nói là trường lực At, chỉ riêng thân thể đã cứng rắn đến mức khó mà tưởng tượng được rồi, mà sau khi hấp thu Adam, trường lực AT lại càng mạnh đến mức kinh khủng. Trong suy nghĩ của hắn, đại khái cũng chỉ có clone Trịnh Xá là có thể phá vỡ được trường lực AT này, nhưng ai mà biết, luồng thanh quang kia lóe lên một cái. Không những phá vỡ trường lực AT mà còn dễ dàng cắt nát thân thể hắn. Đến khi thân thể hắn đã hoàn toàn hồi phục, nhất thời không ngờ lại vẫn không định thần lại được, một lúc sau hắn mới đột nhiên ngẩng đầu lên trời gào lớn.

-….Ta nói lần cuối cùng, La Cam Đạo, dừng lại đi! Ta mặc kệ ai là thiện, ai là ác, cho dù người là người của Ác Ma đội cũng được, ân oán giữa ngươi là Trung Châu đội ta cũng chẳng muốn quản. Không cần biết ngươi là clone hay là bản chính, nói tóm lại, chúng ta cứ bình tĩnh chờ đợi hai tên Trịnh Xá kết thúc chiến đấu đi, có được không?

La Ứng Long vẫn còn muốn cố thử một lần cuối.

– Đám giả dối các ngươi,

La Cam Đạo đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng, hắn ngẩng đầu lên trời gầm lớn, EVA 01 toàn thân cơ bắp căng phồng, sinh mệnh thể hình người vốn đã to lớn lúc này lại càng thêm khổng lồ, rất nhiều vỏ kim loại bao bọc bên ngoài cơ thể đều bị cơ thịt ép nát, mà La Cam Đạo lại càng nghe thấy một âm thanh mà chỉ có hắn mới nghe được… Nguồn: https://sachvui.com

“Tỷ lệ đồng bộ 90%, 97%, 99%, vượt giới hạn 100%… Tỷ lệ đồng bộ 300%, tỷ lệ đồng bộ…”

Kỳ thực, trong lòng La Cam Đạo cũng rõ ràng, hắn tuy đột nhiên có được sức mạnh cực lớn nhưng tâm thần thực tế vẫn ở giai đoạn tâm ma tầng thứ tư. Cứ như vậy năng lực hắn có thể phát huy thật sự có hạn, muốn đối phó với người ở cấp độ như Trịnh Xá sợ rằng vẫn chưa được, vì thế hắn cũng tự có tính toán riêng. Lúc trước khi lạc được, hắn đã chuẩn bị xong thủ đoạn cuối cùng… Nếu như gặp phải đối thủ không thể địch lại nổi, vậy không bằng học theo clone Trịnh Xá hoặc Triệu Chuế Không, thân nhập tâm ma, sau đó lấy lực thành đạo… Khi chưa cắn nuốt Adam, trong tỷ lệ đồng bộ 90% hắn đã không thể duy trì được ý thức rồi. Đến bây giờ, hắn thân nhập tâm ma, tỷ lệ đồng bộ không ngờ lại vọt lên đến 400%, chỉ là đã không còn cách nào có thể duy trì được ý thức nữa.

“Vậy thì từ bỏ tất cả ý thức, từ bỏ tất cả suy nghĩ, chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, giết chết tất cả thành viên Trung Châu đội, giết chết tên Trịnh Xá giả dối! Cho nên, dựa hết vào ngươi đấy, thân thể của ta!”

– Grào!

EVA 01 hai mắt hồng quang vụt sáng, cả người cong lại như con tôm. La Ứng Long vừa mới định thần lại, trường lực AT sau lưng EVA đã nổ tung, sức đẩy cực mạnh sinh ra làm một quái vật khổng lồ như nó trong khoảnh khắc đã đạt tới tốc độ cực hạn. Chưa tới một chớp mắt, EVA đã vượt qua khoảng cách mấy trăm mét, xông đến trước mặt La Ứng Long. Ầm một tiếng vang dội, nắm tay đánh trúng Thanh tác kiếm, sức mạnh to lớn thậm chí chấn bay La Ứng Long ra xa cả trăm mét.

-…Điên rồi sao?

EVA 01 vậy mà lại mặc kệ La Ứng Long, ngược lại bắt chặt lấy thanh quang của Thanh tác kiếm, điên cuồng phát lực, phảng phất như thề chết phải bóp nát Thanh tác kiếm này. Tuy bản thể Thanh tác kiếm không lớn, nhưng phối hợp với kiếm quang màu xanh cũng phải dài tới mấy chục mét, bị EVA 01 bóp vào tay liền phát nổ ầm ầm. Trường lực AT có thấy được bằng mắt thường chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp, dày đến mức cơ hồ không thể nhìn xuyên qua được, mà Thanh tác kiếm bị vô số tầng trường lực AT ép vào trung gian cũng không cam bị trói, liên tục kêu lên ong ong muốn thoát ra ra. La Ứng Long ở đằng xa lại càng hoảng sợ, điên cuồng vận chuyển chân nguyên lực, Thanh tác kiếm là quân bài tẩy cuối cùng của hắn, nếu như mất thì hắn thật sự chắc chắn phải chết rồi.

– Con quái vật này tại sao lại đột nhiên mạnh lên! Không thể nào! Chẳng lẽ lại là “hắn” giờ trò? Thật sự không giết ta không được sao? Ta không phục! Ta không phục!

La Ứng Long chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm lên một tiếng, luồng trọc khí trong ngực không có chỗ nào phát tiết, hắn chỉ còn biết liều cái mạng già, điên cuồng hấp thu chân nguyên lực do Thập phương luân hồi trận truyền tới. Cũng không biết giữa hai tên Trịnh Xá rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, năng lượng khổng lồ truyền tới cuồn cuộn không dứt, khiến cho hắn không cần phải lo lắng chân nguyên lực bị tiêu hao hết nữa, tuy vẫn không bằng được loại tồn tại có ánh sáng tâm linh vô cùng vô tận như La Cam Đạo nhưng tốt xấu gì cũng đã có chút hy vọng, là cơ sở có thể nghịch thiên cải mệnh. Giờ phút này, hắn căn bản không thèm quan tâm đến chuyện bản thân mình có thể dung nạp được nhiều năng lượng như vậy hay không nữa, chỉ liên tục hấp thu chuyển hóa, sau đó điên cuồng dồn chân nguyên lực vào trong Thanh tác kiếm.

Chỉ thấy quang mang màu xanh trên trường kiếm vụt bừng lên, nhanh chóng đột phá lồng giam bằng trường lực AT của EVA 01. Nhưng đang lúc nó muốn thoát thân bay ra thì không ngờ EVA đã điên cuồng xông đến, không thèm để ý tới trường lực AT đã bị phá hủy nào, trực tiếp dùng hai tay trần bắt lấy thanh quang. Chỉ trong khoảnh khắc, hai tay nó đã bị thanh quang chấn phá thành nguyên tử, nhưng EVA 01 hiệu suất đồng bộ 400% cũng thật sự bất phàm, hai tay tan vỡ sau nháy mắt đã lại mọc ra, lại bắt chặt lấy thanh quang, đồng thời trường lực AT mới sinh chồng chất tầng tầng lớp lớp, bao trùm lên thanh quang, giống như thề chết cũng phải áp thế trường kiếm thanh phong!

Sau một kích vừa rồi, chân nguyên lực trong Thanh tác kiếm đã tiêu hao hết hơn một nửa, lại thêm EVA 01 liều mạng ngăn cản, lần này đã thật sự không thoát đi được nữa. Theo thanh quang không ngừng thu nhỏ, kiếm thân cũng từ từ hiển lộ ra ngoài.

– Ta không phục! Vì cái gì mà vận mệnh của ta nhất định phải bị ngươi khống chế? Vì cái gì mà ta chỉ có thể là nhân vật trong tiểu thuyết? Ta có máu có thịt, ta biết yêu biết hận, ta là người có thể tự do suy nghĩ, tự do hành động, tự do yêu thương, tự do thù hận! Vì cái gì mà lại phải giống như tù nhân sau song sắt, bị ngươi khống chế, bị ngươi giam cầm? Ta không phục!

La Ứng Long đầu tóc rối bù, lớn tiếng gào lên. Hắn đột nhiên kéo toạc áo mặc, ngón tay liên tục vạch vẽ gì đó lên người, nhất thời máu thịt tung tóe. Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trên người hắn đã xuất hiện một đồ hình đơn giản mà cổ xưa.

– Mượn lực càn không, thiên đạo thành hình…

– Ngã thân tức kiếm, vạn kiếm quy tông! Hợp đạo hóa lực, cấp cấp như luật lệnh!

La Ứng Long cao giọng quát tháo, sau khi nói dứt tiếng cuối cùng, trên người hắn lập tức bùng lên thanh quang vạn trượng, cả người hóa thành ánh sáng nhập vào trong Thanh tác kiếm. Hai luồng sáng xanh hợp lại làm một, kiếm quang trên thân kiếm bùng lên mãnh liệt như muốn đâm thủng cả bầu trời, trong nháy mắt đã phá vỡ màn chắn trường lực AT mà EVA 01 bày ra. Tiếp đó, thanh quang xoay vòng chém xuống, cắt đôi EVA 01 thành hai đoạn, nhưng cũng chỉ đến như vậy, không đợi thanh quang quay lại vòng nữa, EVA đã một lần nữa lành lại. Hiệu suất đồng bộ 400% khiến cho EVA 01 đã hoàn toàn biến thành một cỗ máy giết chóc, biến thành một sinh mệnh thể chỉ tồn tại dục vọng chém giết đơn thuần. Với dục vọng đơn thuần đến mức trực chỉ bản tâm như vậy, ánh sáng tâm linh vô cùng vô tận được phát huy đến cực hạn, mặc cho thân thể bị phá hoại như thế nào cũng lành lại với tốc độ cực nhanh, EVA 01 hiện tại thật sự là tồn tại vô địch!

– Ta không phục!

– Ta không phục!

Tiếng của La Ứng Long không ngừng vang vọng giữa trời đất, Thanh tác kiếm mang theo khí thế không tiền khoáng hậu chém về phía EVA 01, một nhát lại một nhát, không ngừng xoay vòng chém lại khiến thân thể nó liên tục tan vỡ rồi lại hợp lại. Mỗi nhát chém, thanh quang trên kiếm lại tiêu tan mất một phần, nhưng đồng thời, tốc độ hồi phục của EVA 01 có vẻ cũng giảm đang xuống, nhìn qua cũng không rõ ràng nhưng nếu cẩn thận quan sát thì có thể thấy được dấu vết.

Tách!

Khi trường kiếm một lần nữa chém vào thân thể EVA 01, trên thân kiếm đột nhiên xuất hiện một vết nứt cực nhỏ, gần như không thể nhận ra. Vết nứt nhỏ bé nhưng La Ứng Long thân đang phụ bên trong lại vô cùng khổ sở… Hắn biết, có lẽ mình thật sự không thể thoát được tử kiếp này rồi, cho dù là có Thanh tác kiếm… Thực chất với tu vi của hắn hiện tại cũng không sử dụng nổi nó, nếu cường hành sử dụng không những làm thương hại bản thân mà càng làm tổn hại đến linh bảo, lại thêm phải đối phó với kẻ địch là EVA 01 có ánh sáng tâm linh vô tận…

– Khốn kiếp, nếu cho ta thêm mười phút nữa, không, năm phút nữa thôi. Thân thể ta, nguyên thần ta, cùng với Thanh tác kiếm, nếu như còn có thể kiên trì thêm năm phút, tốc độ hồi phục của hắn sẽ không bằng được thương tổn nữa, đến lúc ấy ta sẽ… Chẳng lẽ, số mệnh thật sự không thể đảo ngược sao? Ta… Không phục!

Thanh tác kiếm đang được La Ứng Long phụ thân bỗng đứng yên bất động, đến cả thanh quang vô tận cũng hoàn toàn thu liễm, mặc cho EVA 01 chữa trị xong xuôi lại xông tới. Khi EVA một lần nữa bắt lấy Thanh tác kiếm, La Ứng Long đột nhiên hét lớn, chân nguyên lực toàn thân ào ạt đổ vào trong Thanh tác kiếm, hơn nữa còn trực tiếp dẫn động sức mạnh từ Thập phương luân hồi trận truyền vào, cũng chẳng cần biết đó có phải là chân nguyên lực hay không. Luồng năng lượng khổng lồ tập trung lại một điểm, tiếp đó thanh quang bùng lên mãnh liệt, cột sáng rực rỡ, chói chang hơn cả mặt trời chọc thủng tầng không, trong nháy mắt đã bao trùm EVA 01 vào bên trong…

Uy lực khủng khiếp của vụ nổ còn vượt xa bom khinh khí, cho dù là các thành viên Trung Châu đội và Ác Ma đội ở cách đó rất xa cũng bị gió lốc ập tới cuốn bay. Mặc dù lan xa tới đây đã không còn trí mạng nữa, nhưng dưới cát bay đá chạy, mọi người vẫn phải cẩn thận đề phòng, ngăn cản những khối đất đá lớn lại, ở đằng xa, vụ nổ kịch liệt đã tới hồi kết.

Một đốm sáng cực nhỏ xuất hiện giữa không trung. Thanh tác kiếm đã hoàn toàn nát vụn, sức mạnh khổng lồ sinh ra khi La Ứng Long dẫn nổ Thanh tác kiếm tràn ra xung quanh, EVA 01 gánh chịu đầu tiên gần như toàn thân tan nát, nhục thể nguyên anh của La Ứng Long cũng hoàn toàn tan vỡ, chỉ còn lại nguyên thần cơ bản nhất thoát được một mạng. Đốm sáng nhỏ bé ấy chính là nguyên thần của hắn, được bình bản mệnh thu hút, nguyên thần sắp sửa bay về phía Trịnh Xá.

Nhưng đốm sáng vừa bay được mấy chục mét, một cánh tay màu tím chợt đột ngột xuất hiện bên cạnh nó. EVA01 quả là bất phàm, dựa vào cảnh giới tỷ lệ đồng bộ 400%, không ngờ lại có thể chống đỡ được xung động nổ từ linh bảo tự hủy. Tuy chỉ còn lại một cánh tay nối liền với đầu nhưng dù sao cũng không hoàn toàn tiêu tan, lúc này nó còn phóng ra trường lự AT, bao trùm lấy đốm sáng nguyên thần.

Có điều sức nổ khi linh bảo tự hủy dù sao cũng mang uy lực vô cùng, tốc độ hồi phục của EVA 01 đã chậm đến mức có thể thấy được bằng mắt thường, thậm chí còn chậm hơn thấy được bằng mắt thường nửa phần, muốn hoàn toàn chữa trị thân thể này có lẽ ít nhất cũng phải mất hơn mười phút.

Chỉ thấy EVA 01 há to miệng, lồng giam bằng trường lực AT bao phủ đốm sáng nguyên thần chậm rãi tiến về phía miệng nó. Mắt thấy dấu tích cuối cùng của La ứng Long trên thế giới này cũng sắp bị xóa bỏ, không ngờ đốm sáng nhỏ bé đó đột nhiên bừng sáng mãnh liệt.

-…Thật tịch mịch!

Trong hư không phảng phất như truyền đến tiếng La Ứng Long thở dài, tiếp đó đốm sáng cũng bùng nổ kịch liệt, một lần nữa bao trùm mọi thứ trong biển lửa…

Chọn tập
Bình luận