Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 271: Chia đội chiến đấu và tình tiết kịch bản

Tác giả: Zhttty
Chọn tập

– Hả? Là ý gì? Bảo chúng ta mau chóng giải quyết chuyện bên này rồi dùng tốc độ nhanh nhất tới chỗ thủ đô?

Trương Hằng cầm tấm thẻ kim loại màu bạc, có chút khó hiểu hỏi.

– Không sai, giải quyết sạch sẽ tất cả binh lính đang truy đuổi nhân vật chính cùng với binh lính bao vây ngôi làng một lượt, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tới thủ đô, ở chỗ các ngươi có đủ Goblin glider không? Ngươi và Zero cùng tới thủ đô, những người còn lại thì ở lại nơi an toàn trong rừng cây, chăm lo cho những người đang hôn mê, tình huống cơ bản là như vậy.

Tiếng của Sở Hiên vang lên qua tấm thẻ kim loại.

– Tình huống cơ bản là như vậy cái quái gì?

Tiêu Hoành Luật trực tiếp giật lấy tấm thẻ kim loại, thằng nhóc này gào lên:

– Thế là ý gì? Bố cục của ta lúc trước thì sao? Vốn có thể rất thuận lợi làm rồng con trưởng thành, hoặc là rồng con có cơ hội rất lớn để trưởng thành, ngươi tự dưng xen vào như vậy, mục đích lớn nhất của chúng ta khi tiến vào bộ phim kinh dị lần này phải làm thế nào? Ngươi rút cuộc là muốn làm gì?

– …Sống sót.

Sở Hiên khẽ ngừng lại một chút rồi nói:

– Chỉ vỏn vẹn là sống sót thôi. Do một số nguyên nhân nên bọn ta khởi động trúng cơ quan mà Thánh nhân và người tu chân để lại trong thế giới phim kinh dị này. Tuy nhận được tin tức hữu dụng nhưng đồng dạng chúng ta cũng phải có đủ thực lực để nhận được những tin tức này, nếu không thì tất cả chúng ta sẽ phải chết trong thế giới phim kinh dị này…

Tiêu Hoành Luật cũng những người khác đều cả kinh, nhưng Tiêu Hoành Luật rất nhanh chóng bình tĩnh lại, hắn ngắt ngắt tóc trán, nửa quỳ dưới đất, một lúc sau mới nói:

– Ý ngươi là, các ngươi nhận được tin tức cực kỳ quan trọng, nhưng tin tức này rất có thể sẽ khiến cho chúng ta trở nên cực kỳ mạnh… Không, khả năng này không lớn, đó không gọi là tin tức mà phải gọi là tình tiết kịch bản hoặc phần thưởng mới đúng. Nếu như là tin tức lại phải thể hiện ra thực lực của chúng ta, trừ phi là tin tức đó rất quan trọng, một khi tiết lộ ra sẽ gây nên một trường hạo kiếp. Nếu chỉ là hạo kiếp của tiểu đội luân hồi thì cũng thôi, hạo kiếp này hẳn là phải nhắm vào thế giới hiện thực… Hiểu rồi, các ngươi có được tin tức có thể ảnh hưởng tới thế giới hiện thực, thế nên Thánh nhân cùng ngươi tu chân mới phải kiểm tra thực lực của đội ngũ nhận được tin tức, nếu như quá kém sẽ khiến cho đội ngũ đó chết ở đây, chỉ có đội mạnh đủ sức bảo vệ tin này mới được phép rời đi, là như vậy phải không?

-…Không sai, đỉnh cao của trí tuệ người bình thường, ngươi có ý gì không?

Sở Hiên hỏi ngược lại.

Tiêu Hoành Luật lắc đầu, hắn nhìn mọi người một lượt, rồi lại nhìn con rồng non đang ngủ khì trong lòng Trình Khiếu. Không biết tại sao, con rồng non này ngoài Trịnh Xá và La Lệ ra thì lại quấn quít nhất với Trình Khiếu, trong thế giới phim kinh dị này nó rất có thể trở thành một sức chiến đấu mạnh mẽ của Trung Châu đội, nhưng mà… Theo tình hình trước mắt, mục đích này có lẽ không cách nào đạt được rồi.

– Được rồi, theo sắp xếp của ngươi. Zero, Trương Hằng hai người bọn họ bây giờ sẽ tới thủ đô, hy vọng ngươi có thể ổn định được cục thế bên đó… Bên này thì cứ giao cho bọn ta đi. Ta dù sao cũng đã cường hóa rất nhiều kỹ năng ma pháp, tuy chỉ có thể sử dụng kỹ năng lưới ma pháp từ cấp 0 đến 4 nhưng ma pháp mạnh nhất của ta tốt xấu gì cũng là bão tuyết cấp 5 cùng triệu hồi sinh vật cấp 5, đối phó với đám binh lính phổ thông này chắc là không vấn đề gì. Lưu Úc, ngươi thì sao? Kỹ năng triệu hồi của ngươi cường hóa bao nhiêu rồi.

Lưu Úc cũng là một thiếu niên, có điều so với loại trẻ con tâm tính đã sớm trưởng thành như Tiêu Hoành Luật thì biểu hiện của hắn thật sự giống một đứa bé hơn. Không có trí tuệ quá cao thâm gì, khi bị nhiều người nhìn vào như vậy Lưu Úc cũng có chút ngượng nghiu, hắn hơi cúi đầu nói:

– À ừm, đúng là có cường hóa một vài kỹ năng, bây giờ đã có ba vật triệu hồi…

Tiếp đó chỉ thấy hắn lấy trong người ra ba lá bài. Ba lá bài này không biết do thứ kim loại nào chế thành, phía trên có vẽ hai sinh vật cùng một cây đại thụ, hai sinh vật bao gồm một quả cầu lông xù mượt và một người linh cẩu tay cầm đại đao.

Lưu Úc mặt ủ mày chau nói:

– Ta hoán đổi ba loại sinh vật này mới biết hóa ra kỹ năng triệu hồi của ta cần tiêu hao tinh thần lực, sau mỗi lần triệu hồi đều cảm thấy mệt mỏi vì thế không thể không cường hóa tinh thần lực. Nhưng cứ như vậy, điểm thưởng sẽ không đủ để hoán đổi những lá bài mạnh mẽ nữa. Đúng rồi, quả cầu lông này có thể phân chia vô hạn, nhưng cần phải hấp thu tinh thần lực của ta, mỗi quả cầu to khoảng nửa mét, phân chia vài lần là có thể che chắn hết cho ta. Còn người linh cẩu thì cao khoảng gần hai mét, đại đao chém một nhát gãy một cái cây cũng không thành vấn đề. Lá bài cây đại thụ này là triệu hồi khôi phục, có thể chữa trị các viết thương như đao kiếm đâm chém, nhưng cũng phải hấp thu tinh thần lực của ta để hồi phục, có bảy tám phần giống như bộ anime Yu-Gi Oh mà ta từng xem.

Kỳ thực còn có một số chuyện Lưu Úc chưa nói, ví dụ như mỗi lá bài sau khi được triệu hồi sẽ liên tục hấp thu tinh thần lực của hắn, trừ phi tinh thần lực của hắn càng thêm mạnh mẽ, hoặc là trình độ mở cơ nhân tỏa gia tăng, nếu không với tố chất chỉ gấp ba lần người bình thường của hắn lúc này, triệu hồi ba lá bài liên tục đã là kiệt lực rồi. Hơn nữa mỗi lá bài triệu hồi ra, nếu như bị sức mạnh trong thế giới hiện thực phá hủy thì cũng phải dùng tinh thần lực của hắn chữa trị mới có thể triệu hồi lần nữa, chính vì thế, đối với hắn mà nói, cường hóa tinh thần lực là vô cùng quan trọng… Điểm thưởng cũng càng dùng càng thiếu.

Tiêu Hoành Luật nghe Lưu Úc miêu tả thuộc tính kỹ năng của hắn xong thì lại ngây ra, một lúc lâu sau mới nói:

-…Là vậy à? Kỹ năng của ngươi cũng rất lợi hại, chỉ là phải tiêu hao quá nhiều điểm thưởng, chi tiết kịch tình cũng rất quan trọng, chỉ là trình độ mở cơ nhân tỏa sẽ càng lúc càng chậm, đây không phải chính đạo… Không cần biết thế nào, thuộc tính kỹ năng của ngươi cũng rất mạnh mẽ, trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu, bọn ta sẽ cố gắng giúp ngươi hoán đổi một số lá bài triệu hồi thích hợp, cũng cho ngươi tăng cao tinh thần lực, nói không chừng đến trận chiến cuối cùng ngươi rất có thể sẽ trở thành chiến lực ẩn tàng ấy chứ. Vậy thì cuộc chiến lần này ngươi cũng tham gia luôn đi, chưa thấy máu thì sao có thể nghênh tiếp đoàn chiến được?

Ở dưới Trịnh Xá có Sở Hiên và Tiêu Hoành Luật, hai trí giả được đoàn đội công nhận, trong đó đó Sở Hiên xếp phía trước. Khi Trịnh Xá vì nguyên nhân nào đó mà không thể thực hiện chức trách của đội trưởng thì Sở Hiên sẽ làm thủ lĩnh ban bố mệnh lệnh cho đoàn đội… Trên thực tế, phần nhiều thời gian là Sở Hiên sẽ sắm vai trò này, vì thế hắn mới thường nửa vô tình nửa cố ý nói mình phải dẫn đường một đám trẻ con. Còn khi cả Sở Hiên cũng không thể đảm nhận nhiệm vụ thì Tiêu Hoành Luật sẽ tạm thời thay thế hai người kia, ví dụ như hiện tại.

– Vậy sẽ do ta chỉ huy mọi người chiến đấu. Trương Hằng, Zero, hai ngươi các ngươi bây giờ hãy tới thu đô, tình huống bên đó hẳn là rất cấp bách nếu không Sở Hiên đã không bảo các ngươi phải lập tức đi… Mấy người còn lại bọn ta sẽ thảo luận xem làm thế nào giải quyết đám lính này.

Tiêu Hoành Luật lẩm bẩm một chút rồi quay sang phía Trương Hằng và Zero, nói.

Trương Hằng và Zero đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu, tự lấy Goblin glider của mình ra, bay về phía thủ đô Uru”baen. Những người còn lại đều nhìn sang phía Tiêu Hoành Luật, thằng nhóc này ngắt ngắt tóc trán yên lặng nhìn bọn họ một lúc lâu rồi mới nói:

– Vậy thì cứ như thế đi, do ta và Trương Hằng tới nghênh chiến quân lính bên địch. Trình Khiếu, ngươi đem rồng con tới tiếp cận nhân vật chính, bảo vệ cho họ, dù đã không còn hy vọng quá lớn nhưng mong rằng ròng con của chúng ta có thể trưởng thành. Ta sẽ bắt đầu thanh lý đám binh lính xung quanh.

– Lưu Úc, ngươi cùng Anck-Su-Namun phụ trách bảo vệ mọi người… Anck-Su-Namun, thân thủ ngươi chắc cũng không tệ phải không? Ta không tin ngươi không lén lút cường hóa thứ gì.

Tiêu Hoành Luật cười hì hì, nhìn Anck-Su-Namun, nói.

Trong phim Anck-Su-Namun cũng là một cao thủ võ thuật, tuy loại võ thuật đó đói với thành viên tiểu đội luân hồi mà nói thì chỉ vỏn vẹn là múa may cho đẹp mắt nhưng đối với binh lính bình thường ở thế giới này thì võ thuật đó lại là trí mạng. Hơn nữa nàng còn tiêm Progenitor virus, cộng thêm dùng máu rồng đề cao tố chất thân thể, lại còn cả Imhotep vẫn một mực bảo hộ, trong những ngày này rất có thể đã âm thầm hoán đổi một số thuộc tính hoặc vật phẩm hữu dụng nào đó, dùng để bảo vệ những người đang hôn mê chắc cũng đủ rồi.

– Cứ như vậy đi, mọi người tự mình hành động.

Lúc này, ở một hõm núi cách chỗ mọi người không xa, diễn viên chính Eragon, cậu của nó cùng với võ sỹ lang thang Brom đã giúp nó lúc trước đang ở cùng một chỗ. Ba người nhìn đều có chút chật vật, dù sao thì tố chất thân thể của họ cũng chỉ ở mức người bình thường, dù tố chất của Brom có cao hơn một chút nhưng là kỵ sĩ rồng đã mất đi rồng cưỡi, thực lực của hắn cũng rất có hạn, vì thế chạy trốn trong núi sâu như thế này, ba người nhìn qua đều giống như ăn mày.

– Ý ông là, cháu là kỵ sĩ rồng? Hoặc có thể nói là cháu được rồng lựa chọn?

Eragon vô cùng tò mò hỏi.

Brom ngồi cạnh nó gật đầu đáp:

– Đúng thế, con rồng non này đã lựa chọn cậu… Chỉ là nó còn quá nhỏ, còn cách lúc trưởng thành hoàn toàn một thời gian dài… Không còn cách nào, trước khi rồng của cậu trưởng thành, ta sẽ bảo vệ cậu an toàn. Đương nhiên, theo như đề nghị của ta, chúng ta tốt nhất là mau chóng rời khỏi nơi này, có trời mới biết lúc nào quân đội của Galbatorix sẽ đuổi tới đây.

Eragon ngẩn người, nó và cậu mình đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó nói:

– Lúc trước cháu cũng bị đám lính bao vây nhưng tự dưng những kẻ bao vây cháu đều chết hết, giống như là bị mũi tên vô hình xuyên thủng, sức mạnh của những mũi tên đó rất lớn… Nói không chừng có người đang âm thầm bảo vệ chung ta. Ông khẳng định trên đời này không còn kỵ sĩ rồng nữa sao? Con rồng non này thật sự là con cuối cùng?

– Không, hẳn là một trong hai con cuối cùng.

Brom thở dài đáp:

– Quốc vương Galbatorix có được rồng chung cực cho nên hắn sở hữu sức mạnh tiêu diệt tất cả các kỵ sĩ rồng khác nhưng đồng thời hắn cũng phải gánh vác nhiệm vụ của rồng chung cực, thay thế các kỵ sĩ rồng khác trấn áp bên trong hoàng cung thủ đô… Vì thế hắn không thể tới truy kích chúng ta, chuyện duy nhất cần lo lắng là Tà thần, một đại pháp sư tinh thông ma pháp bóng tối cùng chú ngữ triệu hồi ma quỷ. Hắn là cánh tay phải của Galbatorix, cũng là kẻ truy lùng cực mạnh. Trước khi rồng của cậu hoàn toàn trưởng thành, chúng ta phải tránh không gặp mặt hắn, trên thực tế, cho dù là rồng của cậu đã trưởng thành rồi thì chúng ta cũng phải tránh không gặp hắn…

– Trước khi cậu hoàn toàn trở thành kỵ sĩ rồng chân chính, cậu không thể đánh bại được Tà thần!

-….Kẻ đó chính là Tà thần phải không?

Tiêu Hoành Luật đang ngồi trên một ngọn cây, cầm ống nhòm nhìn ra xa. Ở hướng hắn nhìn có một đám Urgals đang tiến vào trong rừng, giữa đám Urglas đó có một người vóc dáng gầy ốm, mặc trường bào màu đỏ sậm, toàn thân không ngừng tỏa ra khí tức màu đen, hắn có vẻ như đang chỉ huy đám Urgals làm gì đó.

“Theo kịch bản phim, gã Tà thần này có lực lượng rất mạnh, thậm chí đến cuối phim còn triệu hồi một con dơi khổng lồ, độ lớn khoảng mười mét, dựa vào ta thì không thể địch nổi… Nam Đẩu thủy điểu quyền của tên đáng ghét Trình Khiếu có vẻ rất mạnh, giao gã này cho hắn vậy…

Tiêu Hoành Luật yên lặng tính toán, chờ đến khi đám Urgals tiến vào trong rừng hắn mới hướng ống nhòm về phía sườn núi ở xa hơn nữa, tại đó có hơn trăm binh lính cùng Urgals canh giữ. Mấy đường ra vào chủ yếu của khu rừng này đều đã bị quân lính chặn lại, ngoài một số đường núi cực kỳ hiểm trở ra, nhóm người nhân vật chính đã không còn đường thối lui nữa.

…Kỳ thực, nếu nói rõ ràng ra thì Sở Hiên lần này đúng là khiến cho người ta phải tức chết. Kéo hết tất cả thành viên chiến đấu chủ yếu của đội đi, còn lại đều là nhân viên phi chiến đấu hoặc là người sức chiến đấu yếu kém, cho dù là Trình Khiếu thì cũng thuộc loại nhân viên y tế… Tên khốn Sở Hiên này rút cuộc là đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù Trương Hằng và Zero sang bên đó thì cơ bản cũng chẳng trợ giúp được gì nhiều. Phải biết rằng Trịnh Xá, Triệu Anh Không cùng Sở Hiên bản thân đã có sức chiến đấu cực mạnh, nếu như sức mạnh của họ không đủ thì dù có cộng thêm Trương Hằng và Zero thì cũng không tăng lên được bao nhiêu… Trừ phi…

Trừ phi Sở Hiên đang muốn vứt bỏ chúng ta? Hoặc có thể nói là để cho những người yếu ớt trong chúng ta phải chết?

Sau khi loại bỏ những khả năng không thể xảy ra, Tiêu Hoành Luật đột nhiên có được kết luận này. Theo như nguyên lý suy luận, sau khi loại bỏ hết tất cả những khả năng không thể xảy ra, không cần biết cái còn lại có khó tin đến mức nào, nó cũng đều là đáp án thật sự.

Không, không thể nào. Chuyện đã tới bước này rồi, trận chiến cuối cùng đã sắp tới, cho dù chỉ là một đội viên quen thuộc thôi cũng tốt, đến trận chiến cuối cùng đều có thể trở thành quân cờ hữu dụng cho bố cục, nếu như Sở Hiên thật sự tính toán vứt bỏ chúng ta thì trí tuệ của hắn cũng chỉ tầm thường thôi. Nếu gọi là vứt bỏ thì có một khả năng khác lớn hơn là… Hắn muốn chúng ta quen với cái chết, hoặc là quen với cảm giác tự mình chiến đấu này.”

Đối với tình huống trong trận chiến cuối cùng, là trí giả số hai của Trung Châu đội, Tiêu Hoành Luật cũng có suy luận riêng của mình. Tuy có thể đối với phương diện bố cục vẫn có chút nghi hoặc nhưng với hình thức của trận chiến cuối cùng thì đã gần như hoàn thiệt, thậm chí gần như giống hệt suy nghĩ của Sở Hiên, biện pháp duy nhất có thể đánh bại tiểu đội luân hồi Ác Ma… Binh đối binh, Vương đối vương!

“Nếu là như vậy thì kể cả những thành viên không hề thích hợp cho chiến đấu như chúng ta cũng phải gánh chịu đủ trách nhiệm, thậm chí là chết trong trận chiến đó cũng là chuyện đương nhiên. Ôi, chưa hồi sinh được bao lâu, không ngờ đã lại có thể sắp phải chết… Có điều Sở Hiên cũng quả là giỏi tính toán. Chỉ cần Trung Châu đội trở thành tiểu đội luân hồi mạnh nhất, đánh bại tiểu đội luân hồi Ác Ma, đưa đội trưởng Trịnh Xá của chúng ta lên đỉnh cao của tất cả các thành viên tiểu đội luân hồi, lại thêm lý luận chiếc hộp thật sự được thành lập, vậy thì việc chúng ta hồi sinh lần nữa cũng không phải là không thể…”

Tiêu Hoành Luật thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ tiếp nhận kết luận này. Mặc dù hắn rất oán hận cái ý nghĩ này của Sở Hiên nhưng lại không thể không thừa nhận cách làm của Sở Hiên là vô cùng chính xác. Chỉ cần thắng được trận chiến cuối cùng thì cho dù là phải hy sinh lớn hơn nữa cũng tuyệt đối đáng giá, nếu không thì đoàn diệt, có từ bi hơn thì cũng chỉ là trò cười mà thôi.

– Được rồi, vậy cũng đến lúc ta phải chiến đấu… Ma pháp cấp bốn, Bão tuyết là ma pháp tấn công mạnh nhất của ta lúc này, thuật cầu lửa uy lực cũng không tồi nhưng số lần sử dụng mỗi ngày quá ít, thú triệu hồi vẫn là có tác dụng nhất…

Nếu đã quyết định chiến đấu thì Tiêu Hoành Luật cũng không phải thành viên tiểu đội luân hồi bình thường, bản thân hắn tự nhiên là phải tính toán tốt pháp thuật mình có thể sử dụng, số lượng quân địch, vân vân. Hắn không có man lực như Trịnh Xá vì thế tính toán tốt sức chiến đấu của hai bên, đảm bảo đứng tại góc độ an toàn nhất hoàn thành nhiệm vụ mới là mục đích hắn theo đuổi.

Bên ngoài khu rừng có khoảng hơn một trăm quân lính, trong đó có bốn phần là Urgals, còn con người thì chỉ làm bộ đội dự bị. Trên thực tế, nếu nói về sức chiến đấu thì ba tên lính loài người cũng không chắc có thể thắng được một Urgals, vì thế hơn bốn mươi lính Urgals hoàn toàn có thể phát huy sức chiến đấu tương đương với gần hai trăm lính loài người.

– Chia ra canh giữ tại ba trạm gác, còn có hai tiểu đội mười người đi tuần tra xung quanh. Mà ba trạm gác này cũng không cách nhau quá xa, có thể hô ứng lẫn nhau, nếu phát hiện mục tiêu hoặc có người tân công thì có thể lập tức hợp quân lại một chỗ, vì thế phải…

Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán yên lặng suy nghĩ, kế hoạch dần dần hình thành trong đầu. Đến khi suy nghĩ xong xuôi, hắn mới đứng lên bắt đầu niệm chú ngữ. Theo thủ thế, chú ngữ cùng một số tài liệu ma pháp được ném ra, một con thiên giới khuyển lập tức xuất hiện trên mặt đất. Đây là thuật triệu hồi cấp một, với mức độ cường hóa của Tiêu Hoành Luật hiện tại, một ngày có thể sử dụng mười hai lần, so với phép thuật trong quy tắc D&D thì mạnh hơn nhiều.

“Không được, thiên giới khuyển quá yếu, tốc độ chậm, độ ổn định cũng kém, hơn nữa trong rừng rậm không thể để nó phóng chân chạy trốn, nếu bị tên bắn trúng, tự dưng mất mạng thì đúng là quá vớ vẩn, triệu hồi nhện địa ngục vẫn hơn.”

Nhện địa ngục là ma pháp cấp bốn, mỗi ngày Tiêu Hoành Luật chỉ có thể sử dụng năm lần, có điều nhện địa ngục đúng là mạnh hơn thiên giới khuyển rất nhiều. Tốc độ di động tạm thời chưa bàn, con nhện này có khả năng bật nhảy, có thể bám vào cành cây để di chuyển, là công cụ giao thông tốt nhất trong rừng rậm, hơn nữa với độ dài tới hai mét rưỡi, sức điến đấu của nó cũng khá kinh người, đổi năm lần sử dụng ma pháp để triệu hồi một quái vật như vậy cũng hoàn toàn đáng giá.

“Thuật cầu lửa cấp ba có thể sử dụng bảy lần, cấp bốn ngoài triệu hồi nhện tiêu hao một lần còn có thể sử dụng bốn lần bão tuyết, phép thuật cấp năm chi phối trí óc có thể sử dụng ba lần. Uy lực của phép thuật cấp hai đều không mạnh lắm, thời gian duy trì phép tàng hình chỉ được ba mươi giây, bất quá có thể sử dụng đực chín lần, sau đó là triệu hồi cấp một thiên giới khuyển còn có thể sử dụng mười một lần… Đủ rồi! Có thể chiến thắng đám Urgals ấy, nhất định có thể!”

Tiêu Hoành Luật vừa định chủ ý liền bắt đầu liên tiếp triệu hồi thiên giới khuyển. Loại thuật triệu hồi lưới ma pháp này có khác biệt rất lớn với thuật triệu hồi của Lưu Úc, tinh thần lực chỉ có tác dụng là chất ổn định khi sử dụng pháp thuật chứ không phải một bộ phân không thể thiếu của pháp thuật. Nói cách khác, Tiêu Hoành Luật một lượt triệu hồi mười một con thiên giới khuyển, bản thân hắn không hề có cảm giác quá mệt mỏi, chỉ là trong ngày hôm nay không thể sử dụng được ma pháp cấp một nữa mà thôi.

– Vậy thì… Đi thôi!

Một lúc sau, tại một trạm gác thô sơ bên bìa rừng, mấy tên lính loài người đang ngả ngốn dựa vào tường chắn, vừa đưa mắt nhìn quanh vừa thấp giọng rì rầm. Một gã nói:

– Tại sao hoàng cung lần này lại phái đám quái vật đó ra đông thế nhỉ? Chẳng qua chỉ là mấy tên nông dân thôi, có cần phải trống giong cờ mở như vậy không?

– Hừ? Ngươi không muốn sống nữa à?

Ở bên cạnh, một tên lính có vẻ hơi lớn tuổi lập tức hạ giọng quát. Hắn cẩn thận nhìn quanh một chút rồi mới nói:

– Đừng có nói bậy bạ gì về đám Urgals đó, cho dù là bàn luận về bọn chúng cũng không được… Urgals cực kỳ hung bạo, cẩn thận bọn chúng nổi điên lên giết chết ngươi luôn đấy, mạng của ngươi cũng không đáng giá bằng mạng bọn chúng đâu.

Tên lính kia giật mình, vội vã cảm ơn rồi ngậm chặt miệng, chỉ đứng nghe những người khác nói mấy chuyện không đâu. Đột nhiên, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng động như ẩn như hiện, đến khi hắn quay đầu lại thì quả nhiên trông thấy trong rừng cây có mấy con chó lớn đang nhìn chằm chằm về phía này. Ở cách đám chó một đoạn, có một đứa bé trai đang yên lặng đứng đó, cũng không biết nó làm cái gì, chỉ thấy hai tay không ngừng làm ra các loại thủ thế.

– Có người, hả?

Tên lính đó đang định kêu lên thì đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ rồi theo vô thức hô lớn:

– Ta trông thấy ba gã nông dân đó rồi, bọn chúng ở đằng kia!

Dứt lời, hắn vừa kêu vừa chỉ về phía rừng cây phía trước, mà lúc này đứa bé đứng tại đó lúc trước đã biến mất, chỉ còn con chó lớn đó là vẫn mơ hồ có thể thấy được bóng dáng.

Bất quá, tiếng ồn ào này chung quy cũng đánh động đám lính, bọn chúng cũng đại khái thấy được hướng con chó lớn chạy đi, tiếp đó những binh lính Urgals cũng được báo động. Sau khi hỏi rõ tình huống, Urglas lập tức bám theo những dấu vết để lại lại rõ ràng trong rừng cây, truy đuổi tới, còn về binh sĩ loài người thì chần chừ một hồi lâu rồi cũng bám theo Urgals chạy vào trong rừng.

“Hiệu quả chi phối trí óc cũng không tệ, vừa khéo có thể sử dụng ba lần, vừa khéo có ba điểm đóng quân… Thật là may mắn, vậy cứ theo kế hoạch mà tiến hành.”

Mục tiêu của Tiêu Hoành Luật là một khe núi, khé núi này chỉ có một lối đi vào, ba mặt còn lại hoặc là vách đá hoặc là dốc đứng. Mà hắn vừa khéo có thể dựa vào đặc tính của nhện địa ngục, leo lên dốc cao đó, biến nơi này thành chỗ chôn thây của hơn trăm binh lính.

Mặc dù đã có kế hoạch chu đáo, cộng thêm Tiêu Hoành Luật cũng thật sự có năng lực hoàn thành mọi chuyện, nhưng hắn lại quên mất một chuyện rất quan trọng, đó chính là tuổi tác và kinh nghiệm của hắn… Hắn không phải Trịnh Xá, thậm chí cũng không phải mấy người Trương Hằng. Là một trí giả, hơn nữa còn là một trí giả tuổi tác nhỏ, cơ bản không có sức chiến đấu gì, trước nay hắn vẫn luôn nằm trong sự bảo vệ của đoàn đội, vì thế không hề có kinh nghiệm chém giết thật sự.

Sau mấy chục phút dẫn dắt, chạy trốn, Tiêu Hoành Luật cuối cùng cũng lôi kéo gần hết quân đội trong ba trạm gác ra nhưng đồng thời thằng nhóc này cũng đã cực kỳ hoảng sợ. Hắn chỉ cảm thấy trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơn trăm binh sĩ không ngừng truy đuổi sau lưng, thỉnh thoảng lại có mấy mũi tên từ trong rừng bắn ra, cắm phập xuống cạnh người hắn, tất cả mọi chuyện đã lột sạch lớp bỏ ngoài tỉnh táo, lạnh lùng của thằng bé ra.

“Đây, đây là chiến đấu sao? Mấy người Trịnh Xá, bọn họ… bọn họ đã trải qua vô số lần chiến đấu thế này ư?”

Chiến đấu thật sự, cảm giác lúc nào cũng chấp chới giữa ranh giới sống chết, hơi thoáng thất thần sẽ lập tức mất mạng, những người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được cảm thụ ấy. Người bình thường cho dù chỉ là đánh lộn cũng sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào hoặc là tâm thần chấn động, lại càng không cần nói trong hoàn cảnh giãy giụa cầu sinh, lúc nào cũng có thể tử vong. Đến tận giờ phút này, Tiêu Hoành Luật cuối cùng mới hiểu được tại sao Sở Hiên lại làm như vậy… cùng cả ý nghĩa của nó đối với trận chiến cuối cùng.

“Thì ra là vậy, nếu như không trải quả cảnh ngộ nguy hiểm sinh tử tồn vong này thì sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác lúc đó… Nói cách khác, trong trận chiến cuối cùng rất có thể sẽ đánh mất khả năng phán đoán. Không cần biết là ta hay là những đội viên bình thường, khi mất đi sức phán đoán thì rất có thể sẽ phải chết rất oan uổng. Trong trận chiến cuối cùng, bất kỳ ai cũng có thể làm ảnh hưởng đến chiến cục, vì thế cho dù là chết thì cũng phải hoàn thành xong trách nhiệm của mình rồi mới được chết…”

Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Hoành Luật từ từ ổn định lại, tuy chân tay vẫn còn như nhũn ra nhưng dù sao cũng đã có niềm tin kiên định, mặc cho tên bay vù vù qua người, hắn chỉ bám chặt vào nhện địa ngục, phóng tới trước. Dần dần, địa hình sơn cốc đã xuất hiện trước mắt, Tiêu Hoành Luật vỗ tay xuống, con nhện lập tức nhảy lên cao, trực tiếp bò lên ngọn cây nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ so với lúc trước thì còn nhanh hơn vài lần. Không lâu sau, Tiêu Hoành Luật đã đi tới đỉnh dốc trong khe núi.

– Bây giờ chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.

Tiêu Hoành Luật khẽ lẩm bẩm nói, nhưng tay chân lại run rẩy không ngừng. Mặc cho miệng hắn nói ra nghe hoành tráng cỡ nào, cảm giác sợ hãi, khẩn trương vẫn không thể tránh khỏi, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa bé, mà đây cũng lần chiến đấu thật sự về mặt ý nghĩa đầu tiên.

Không lâu sau, từ phía xa quả nhiên có một đội lính Urgals cùng quân lính loài người chạy tới, bọn chúng cẩn thận tiến vào trong khe núi, trong đó mấy tên lính tinh mắt lập tức phát hiện ra Tiêu Hoành Luật đang đứng trên dốc núi. Tuy sườn núi này khá cheo leo nhưng cũng không phải là không thể bò lên, ở đây có nhiều binh linh Urgals như vậy, với tố chất thân thể của bọn chúng việc leo lên triền núi này cũng không phải là chuyện quá khó khăn, chỉ là con nhện khổng lồ mà Tiêu Hoành Luật đang cưỡi lại khiến bọn chúng phải giật mình. Không đợi đám lính kịp định thần lại, Tiêu Hoành Luật đứng trên sườn núi đã bắt đầu niệm chú ngữ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

“Đầu tiên là thuật cầu lửa..”

Cường hóa ma pháp lưới phép thuật có tính hạn chế rất lớn, đầu tiên là cường hóa thuộc tính xong cũng không có nghĩa là ngươi đã có kỹ năng, mỗi kỹ năng các cấp đều cần điểm thưởng cùng tình tiết kịch bản để hoán đổi. Mà ma pháp lưới phép thuật có rất nhiều kỹ năng ma pháp cần hoán đổi, nói cách khác thuộc tính cường hóa này gần như là một cái hang không đáy. Không chỉ như vậy, một điểm hạn chế cực lớn khác của ma pháp lưới phép thuật là số lần ma pháp hạn chế mỗi ngày. Điểm giới hạn này trực tiếp ức chế thực lực của người cường hóa ma pháp lưới phép thuật, cho dù ngươi hoán đổi rất nhiều kỹ năng thì số lần sử dụng những ma pháp cùng đẳng cấp đều chỉ có hạn, cũng không thể khiến người cứ mạnh mãi lên được. Sự tồn tại của hai điểm hạn chế này khiến cho ma pháp lưới phép thuật đôi lúc giống như thứ vô dụng.

Nhưng cũng như vậy, cái giá bỏ ra càng lớn thì giá trị sức mạnh đạt được lại càng cao. Ma pháp lưới phép thuật do có hai điểm hạn chế đó nên cường độ của nó cực kỳ kinh người, ví dụ như ma pháp thuật cầu lửa cấp ba, uy lực không hề thua kém tên lửa phòng không cỡ nhở chút nào. Chỉ thấy Tiêu Hoành Luật miệng niệm chú ngữ, hai qua cầu lửa từ người hắn liên tiếp bắn ra, mục tiêu lại không phải đám binh sĩ trước mặt mà là cây cối phía sau lưng chúng. Lối ra vào hẻm núi duy nhất lập tức bùng nổ, đá vụn bay tứ tán, lại cộng thêm cây cối gãy đổ bốc cháy, lối vào này đã hoàn toàn bị bịt chặt.

“Tiếp theo là bão tuyết…”

Tiêu Hoành Luật hít sâu một hơi, tiếp đó bắt đầu niệm chú ngữ bão tuyết. Theo một đoạn chú ngữ dài dòng khó hiểu, trên không trung khoảng một trăm mét xuất hiện một tầng mây mù màu trắng, mấy giây sau, từng khối băng to cỡ một vòng tay từ trong đám mây liên tục rơi xuống, đại khái có khoảng hơn hai trăm khối rơi xuống, tầng mây mù đó mới từ từ tiêu tan.

– Bão tuyết cái quái gì chứ? Rõ ràng là mưa đá!

Tiêu Hoành Luật giật nảy mình, vội vàng nhìn xuống đám lính ở phía dưới. Phạm vi công kích của phép bão tuyết này rất lớn, phía dưới vừa khéo lại là một sơn cốc bằng phẳng, loáng cái đã có hơn hai mươi binh lính bị đè chết. Chỉ có điều, tố chất thân thể của lính Urgals rất mạnh, số chết phần nhiều là binh sĩ loài người, hơn nữa đám Urgals lại càng gầm rít lao về phía dốc núi, còn có tên giơ trường cung nhắm về phía Tiêu Hoành Luật đứng trên đỉnh dốc.

Roạt!

Một tiếng vang nhỏ, một mũi tên như thần xui quỷ khiến bay sượt qua mặt Tiêu Hoành Luật, từ dưới hướng lên trên, cơ hồ dán sát vào huyệt thái dương hắn, bắn lên trên không. Đến khi mũi tên biến mất, Tiêu Hoành Luật mới coi như hiểu được đã xảy ra chuyện gì, trên mặt hắn cũng từ từ có máu tươi chảy xuống…

– A! Chết hết đi!

Tiêu Hoành Luật trong nháy mắt liền như phát cuồng, không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng niệm chú ngữ, tất cả những ma pháp công kích hắn nắm giữ lúc này đều xuất hết ra, bão tuyết, cầu lửa, hàn băng xạ tuyến liên tiếp bắn xuống dưới. Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên, vô số băng đá từ trên trời giáng xuống, một lúc lâu sau, Tiêu Hoành Luật mới như mất hết cả sức lực, quỳ rạp xuống đất. Đến tận lúc này, hắn mới nhận ra khe núi phía dưới đã biến thành một đống hoang tàn, sức nổ từ thuật cầu lửa cày xới mặt đất thành từng hố lớn, mưa đá dữ dội để lại vô số mũi băng ken chặt, thật khó mà tưởng tượng nổi lại có sinh vật bình thường nào có thể sống sót dưới cơn mưa đá dày đặc như vậy.

– Đúng là… Quá lãng phí.

– Rõ ràng đã biết là sợ hãi cực độ sẽ khiến người ta mất đi sức phán đoán, thậm chí gây ra những trạng thái cực đoan như phẫn nộ tuyệt vọng, hoặc là phát cuồng như lần này, vậy mà ta trước đó lại không cân nhắc chút nào đến chuyện đó, thậm chí còn bất cẩn đưa mình vào tình thế cực kỳ nguy hiểm… Ta đúng là quá không trấn định, quả thực vẫn còn thua kém Sở Hiên quá xa. Nếu như là hắn thì chiến đấu thế này chỉ cần mất mấy giây đơn giản là xong…

Trận chiến của Tiêu Hoành Luật tới nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng sự thay đổi của hắn lại không hề nhỏ. Thằng nhóc này quỳ dưới đất cả nửa ngày, đến khi hai chân phát tê, hắn mới khó nhọc đứng dậy, hai mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm xuống dưới sườn núi, cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm nói:

– Ta hiểu rồi, trách nhiệm của ta trong trận chiến cuối cùng là… Đúng là một ván cược lớn, phải không Sở Hiên? Đánh cược bằng tính mạng, giống như những gì ngươi vẫn làm từ trước tới nay…

“Có lẽ để ta có được kết luận này mới là mục đích lớn nhất khiến ngươi làm như vậy…”

So với cuộc chiến hữu kinh vô hiểm của Tiêu Hoành Luật, ở một phía khác Trình Khiếu lại có vẻ càng ung dung thoải mái. Với tố chất thân thể của hắn, lại cộng thêm bản thân đã có thực lực võ thuật cùng sức công kích cực mạnh của Nam Đẩu thủy điểu quyền, khi đối mặt với Urgals hoặc binh lính loài người, Trình Khiếu đều có thể rất dễ dàng chém giết, trên thực tế, vấn đề hắn phải đối mặt bây giờ còn phiền toái hơn chiến đấu nhiều.

-….Nói cách khác, ta là một kỵ sĩ rồng còn sống sót…

Trình Khiếu đang miệng như tép nhảy bốc phét với ba người trước mặt, hẳn phải là ba người một rồng mới đúng. Diễn viên chính Eragon, cậu của nó, Brom từng là kỵ sĩ rồng và một con rồng màu xanh lam còn nhỏ, ba người một rồng này đều cực kỳ tò mò nhìn gã thanh niên đang cười hềnh hệch trước mặt, cùng với con rồng non màu đen trong lòng hắn.

Lúc trước ba người lại gặp một đợt bao vây tấn công của Urgals, một nhóm tám tên Urgals toàn lực công kích họ. Mặc dù sức chiến đấu của Brom so với Urgals thì chỉ có hơn chứ không kém, nhưng hai người kia lại là gánh nặng, bọn họ chỉ có thể liên tục chạy trốn trong rừng cây, cho tới lúc dần dần bị lính Urgals bao vây lại. Đúng lúc đó thì Trình Khiếu xuất hiện, tình huống tiếp theo cũng không cần phải miêu tả rõ ràng nữa, hắn đơn giản là nhảy lên nhảy xuống vài cái giữa vòng vây, đám binh lính Urgals nhìn qua có vẻ hung mãnh dị thường chỉ sau một giây đã bị cắt thành thịt vụn.

Sức chiến đấu cường hãn như vậy khiến cho Brom đang vội vã chạy tới cũng phải trợn tròn mắt. Kỵ sĩ rồng mặc dù rất mạnh, nhưng sức mạnh của họ là đến từ sự cường hãn của rồng cùng kỵ sĩ có thể mượn ma pháp của rồng. Nếu như không có rồng cưỡi, đơn độc tác chiến, võ kỹ của kỵ sĩ rồng thật sự không có sức chiến đấu quá lớn, ít nhất là không thể lấy một địch trăm, cũng không thể làm được như Trình Khiếu vừa rồi.

Chính vì thấy Trình Khiếu mạnh mẽ như vậy nên ba người mới vô cùng cẩn thận, bất quá khi nhìn thấy rồng con đang ngủ trong lòng hắn, cộng thêm hắn tự nói mình là một kỵ sĩ rồng còn sống sót thì thái độ của ba người lập tức tốt hơn nhiều. Mặc dù vẫn còn thấy nghi hoặc nhưng dù sao cũng không còn cảm giác đối địch nữa, Brom cũng bắt đầu hỏi Trình Khiếu về lai lịch của chú rồng non này.

Trình Khiếu là ai chứ? Ngày thường không có việc gì hắn cũng có thể mồm năm miệng mười đi trêu chọc mấy cô gái trong đội, đến khi có chuyện, tên khốn này tuyệt đối đủ tư cách để trở thành viên chức ngoại giao ưu tú, hay ít nhất cũng là một tên lừa đảo cỡ bự… Mặc dù về một vài phương diện, viên chức ngoại giao và kẻ lừa đảo cũng chẳng khác nhau lắm.

Trình Khiếu tốt xấu gì cũng là người của thời đại bùng nổ thông tin, nếu đối phương đã hỏi lai lịch của rồng con, hắn cũng dứt khoát gộp nội dung của mấy bộ tiểu thuyết kinh điển lại tóm tắt một hồi, trực tiếp khoác lên người mình. Như thế nào gặp được trứng rồng, sau đó đó đụng độ Urgals, chạy trốn, trưởng thành, gặp được cao nhân ẩn cư, chạy tới học viện võ thuật thì chắc chắn sẽ có hiệu trưởng siêu cường xuất hiện, dưới định luật nhân vật chính gì đó chắc chắn sẽ có tuyệt thế võ kỹ xuất hiện, chuyện nọ xọ chuyện kia, đến câu tổng kết cuối cùng thì Trình Khiếu đã kể xong một câu chuyện kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.

– Những gì người trải qua thật là phong phú.

Brom có chút ngây ngốc nói. Tuy hắn cũng nghi ngờ Trình Khiếu đang bốc phét nhưng Trình Khiếu một là có rồng non bên người, hai là có thực lực mạnh mẽ, kỹ xảo chiến đấu đó cũng không giống người thường, không cần biết thế nào, có thêm một kỵ sĩ rồng cũng là chuyện tốt, vì thế Brom vẫn coi như cực kỳ khách khí.

– Mà nói mới nhớ, chúng ta bình tĩnh ở đây nói chuyện phiếm cũng không sao chứ?

Trịnh Xá bỗng cười hề hề nói:

– Lúc trước ta nhìn thấy một pháp sư trông rất giống Tà thần, mang theo mấy chục tên Urgals tới truy đuổi chúng ta. Chúng ta tiếp tục ở đây tán nhảm cũng được hả?

-….Đều là một mình ngươi nói cơ mà?

Ba người đều cực kỳ hoảng sợ, gần như cùng nhảy dựng dậy một lúc, mà đồng thời, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên.

– Cứ tiếp tục trò chuyện đi. Chết một cách yên lặng vẫn sảng khoái hơn là cố gắng giãy giụa…

Từ trong rừng cây cách đó không xa, một gã gầy ốm mặc trường bào màu đỏ sậm xuất hiện. Gần như đồng thời, lính Urgals cũng lục tục bước ra khỏi rừng rậm xung quanh, không biết từ lúc nào, bốn người đã bị vây chặt, chỉ có Trình Khiếu vẫn cười hắc hắc, ngồi yên tại chỗ.

– Không sai, chết một cách yên lặng vẫn sảng khoái hơn là cố gắng giãy giụa. Ta cũng muốn nói như vậy…

Trình Khiếu từ dưới đất đứng dậy, vừa cười vừa nói.

Chiến trường của tân nhân tạm thời bỏ qua, ở hai phía còn lại, khi Tiêu Hoành Luật nổi điên tiêu diệt hết đám binh lính ở vòng ngoài, Trình Khiếu cũng tài cao mật lớn dẫn dụ Tà thần tới thì phía dưới hoàng cung trong thủ đô, Trịnh Xá ở dưới vực sâu không đáy cũng đang phải khổ chiến.

– Khốn kiếp, Sở Hiên! Ngươi vẫn chưa làm xong à?

Trịnh Xá cầm tấm thẻ kim loại màu bạc, gào lên:

– Bên này ta thật sự sắp không giữ được nữa rồi!

Tại vực sâu không đáy, sau khi năm con quái vật siêu cấp phá kén mà ra, dưới mặt đất không ngờ lại xuất hiện vô số bò sát. Trong số này, một nửa bọn chúng không cắn nuốt lẫn nhau nữa mà tụ lại một chỗ, tạo thành một cây cột máu thịt lớn, đường kính hơn bốn mươi mét, độ cao liên tục gia tăng. Đó còn chưa hết, bốn con quái vật siêu cấp còn lại cũng không tàn sát đám bò sát nhỏ mà cùng leo lên cây cột thịt. Theo số bò sát không ngừng chen chúc lại, cây cột thịt bắt đầu vươn dài lên cao, hướng tới lỗ hổng trên bầu trời.

Trịnh Xá mới đầu còn không để ý lắm, tuy cây cột đó nhìn có vẻ to lớn nhưng dù sao cũng là do máu thịt tạo thành, ba con quái vật lại không biết bay, chờ đến lúc bọn chúng đến chỗ cao thì cắt đứt cây cột thịt này, hắn không tin bọn chúng có thể chịu đựng nổi cú rơi từ cả nghìn mét xuống đất.

Nhưng tình huống tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Tuy đám bò sát này không có sức tấn công gì nhưng máu thịt của chúng thậm chí còn bền chắc hơn đám ác ma khổng lồ biết bay lần đầu tiên, cái này phải giải thích thế nào đây? Cây cột thịt do số bò sát này tạo thành giống như là một khối bột đặc dính, mỗi đao chém xuống đều cắt ra một mảng lớn nhưng cây cột vẫn không ngã xuống mà ngược lại tiếp tục vươn cao lên.

Đã không chém đổ được cây cột, sức chú ý của Trịnh Xá liền tập trung vào mấy con quái vật to lớn kia. Ba con quái vật không biết bay đều mang bộ dạng không dễ chọc, còn con rồng xương đen xì cũng đã bay lên cao. Thân thể dài hơn hai mươi mét của nó nhìn qua cũng không kinh khủng lắm nhưng con rồng xương vừa tới gần, nội lực trong cơ thể Trịnh Xá bỗng tự động vận hành, hiển nhiên là khí tức màu đen trên người nó chắc chắn không phải thứ dễ chịu.

Trịnh Xá mấy lần muốn xông lên tấn công nhưng thấy vô số bò sát dưới đất vẫn còn đang cắn xé, tiến hóa, trong lòng hắn lại không khỏi do dự. Dù sao cũng không biết Sở Hiên ở phía trên đại khái đến bao giờ có thể hoàn thành tình tiết kịch bản, còn hắn thì còn phải kiên trì ở đây bao lâu, nếu như sớm tiêu hao hết năng lượng thì chiến đấu tiếp theo rất có thể sẽ nghiêng hẳn về một bên.

Do đó, đến trước khi rồng xương bay lên bảo vệ cây cột, đòn tấn công của Trịnh Xá liền có vẻ như yếu ớt vô lực, nhưng luồng khí đen kịt mà nó phun ra lại giống như đã kích thích hắn. Giờ phút này, cây cột máu thịt đã vươn lên cao hơn nghìn mét, ở dưới đất, một nửa số bò sát đã biến mất, một nửa còn lại thì cắn nuốt lẫn nhau, dung hợp thành một chiếc kén khổng lồ, đường kính tới hơn sáu mươi mét, chắc chắn là quái vật mạnh mẽ hơn xa Balrog. Mắt thấy mặt đất lại dần dần chuyển động, tựa hồ hàng tỷ bò sát lại sắp sửa xuất hiện, Trịnh Xá cuối cùng cũng chuẩn bị phản kích, ít nhất cũng phải áp chế cây cột thịt này xuống mới được.

Choang!

Trịnh Xá đỡ lấy cú quất đuôi của con rồng xương, tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai. Không biết con rồng này làm bằng loại vật chất nào mà độ cứng không ngờ lại không thua kém gì Hổ hồn đao, hơn nữa sức mạnh của nó cũng cực lớn, bị trúng một cú quất, Trịnh Xá đang trong trạng thái Bạo tạc vậy mà lại không thể chịu đựng được, bị đẩy văng ra xa mấy chục mét mới dừng lại.

– Lão hổ không ra oai, các ngươi liền coi ta là con mèo bệnh hả?

Trịnh Xá cũng đã bị bị đánh đến phát khùng, hắn hét lớn một tiếng, một lần nữa tiến vào trạng thái Hủy diệt, tốc độ đạt tới mức mắt thường không thể theo kịp. Con rồng xương quật đuôi một phát đánh văng Trịnh Xá, vốn còn định bay tới chỗ hắn phun khí nhưng nó vừa mới há miệng, Trịnh Xá ở đằng xa đã vụt biến mất. Trong nháy mắt, Trịnh Xá xuất hiện trên đỉnh đầu nó, tung thẳng một cước đá xuống, đẩy bật con rồng vào trong cây cột thịt. Roạt một tiếng gọn ghẽ, giống như đao cắt đậu phụ, luồng khí tức màu đen áp lên thân cột, lan tràn xuống dưới, khiến cho cây cột vốn bền chắc vô cùng này vỡ thành mấy đoạn dài, tiếp đó tan rã giữa không trung.

Hủy diệt quả không hổ với tên gọi, sức mạnh lớn đến mức không thể chống đỡ, dù chỉ là một cước đơn giản, xương đầu con rồng cũng không chịu đựng nổi, sau khi bị đẩy xuống hơn trăm mét, phần đầu con rồng xương liền vỡ tan, tiếp đó thân thể nó cũng từ từ vỡ vụn. Có điều, không đợi bộ xương đó hoàn toàn tan nát, từ trong đám máu thịt đột nhiên có tám cánh tay thò ra, nắm láy tám chiếc xương sườn của con rồng rút mạnh. Trong khoảnh khắc bộ xương vỡ ra, một con quái vật tính nữ cao gần mười mét, tám tay ba đầu từ trong đám máu thịt lao vọt ra, tám chiếc xương sườn giống như tám thanh kiếm xương từ tám hướng khác nhau chém về phía Trịnh Xá, tốc độ không ngờ chỉ thua hắn đang trong trạng thái Hủy diệt có một chút mà thôi.

Lại tiếng kim loại va chạm vang lên, Trịnh Xá bị ép phải ngừng cú đá lại, thuận tay chém xuống một đao. Đây gọi là lấy lực phá xảo, hắn căn bản không cần để ý tám cây kiếm xương chém tới từ hướng nào, chỉ đơn giản bổ xuống một đao không hề hoa mỹ, chém trúng một cây kiếm xương, sức mạnh cực lớn trong nháy mắt đã ép nát thanh kiếm, đồng thời đẩy bật quái vật tám tay ba đầu kia vào trong cột. Đao phong cường liệt thậm chí còn áp nát cây cột xuống mấy mét, đến tận lúc một con chó ba đầu khổng lồ từ trong cột đột ngột xông ra mới thôi.

Một chiếc đầu cắn vào Hổ hồn đao, một đầu khác cắn về phía hai chân Trịnh Xá, cái còn lại thì há to miệng, trong đó xuất hiện ánh điện lấp lóe. Chỉ trong nháy mắt, Trịnh Xá đã bị lôi điện hung hăng đánh trúng, thân người bị đẩy văng ra xa hơn mười mét, quần áo trên người lập tức cháy đen. Nhưng Trịnh Xá lại dùng sức đạp mạnh giữa không trung, một lần nữa phóng xuống dưới, Hổ hồn đao trong tay lại càng xuất hiện một mảng đao mang sương mù lớn…

– Khốn kiếp, Sở Hiên! Ngươi vẫn chưa làm xong à?

Hơn một phút trước, tấm thẻ kim loại trong tay Sở Hiên vang lên như vậy, mà hắn thì căn bản không thèm để ý, chỉ toàn tâm toàn ý điều chỉnh ma pháp trận trước mắt, còn Triệu Anh Không thì sắc mặt hờ hững đứng cạnh, che chắn tất cả cho hắn.

-…Thật sự không sao chứ? Trả lời Trịnh Xá một chút cũng không cần?

Triệu Anh Không muốn nói rồi lại thôi một lúc lâu, đến cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.

– À? Ừ, không cần trả lời…

Sở Hiên mặt không chút biểu tình, tiếp tục cúi đầu, đáp:

– Hắn là một chiến sỹ đủ tiêu chuẩn. Nói một cách chính xác thì Trung Châu đội đã không thể theo kịp bước chân của hắn nữa, hắn quá mạnh mẽ rồi. Trong rất nhiều trường hợp, sự mạnh mẽ đó có lẽ sẽ có hại nhưng trong giờ phút như hiện tại, hắn cũng là người duy nhất có thể cứu được các thành viên trong đội ta.

Triệu Anh Không tò mò hỏi:

– Phía dưới có những quái vật gì? Là số lượng rất đông? Hay là thực lực rất mạnh?

Sở Hiên khẽ liếc nhìn nàng một cái, hắn đẩy đẩy mắt kính rồi lại cúi đầu, đáp:

– Số lượng cũng đông, thực lực cũng mạnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cường độ quái vật dưới đó còn không ngừng gia tăng. Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm là dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành tình tiết kịch bản này, sau đó kết thúc cả thế giới phim kinh dị, nếu không… Tất cả chúng ta đều sẽ chết trong thế giới phim kinh dị này.

Triệu Anh Không nhất thời lại trầm mặc, cô bé lúc này hẳn là nhân cách phụ, cũng tức là Triệu Anh Không bề ngoài lãnh đạm, nội tâm như lửa nóng. Nàng yên lặng như vậy cả nửa ngày rồi mới đột nhiên hỏi:

– Thật sự không thể cho ta biết bí mật đó sao? Các ngươi rút cuộc là đã nhận được bí mật gì ở dưới ấy?

– Không thể.

Sở Hiên cũng chẳng có chút gì là khó chịu, vẫn dùng giọng điệu bình thản nói:

– Cả ta cũng không có tư cách biết được bí mật đó. Không, hiện tại gần như không một ai đủ tư cách biết được nó, trừ phi là khai mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm hoặc là có công pháp tu chân hoàn chỉnh, thành thục, nếu không thì chúng ta thật sự không có tư cách khai mở bí mật đó lúc này. Có điều vẫn còn may, chúng ta có vật phẩm có sức mạnh tầng thứ năm hoặc là mang đẳng cấp công pháp tu chân hoàn chỉnh thành thục, nếu không ta cũng không biết ngăn cản lần đoàn diệt này như thế nào?

“Vậy phẩm có sức mạnh tầng thứ năm, hoặc là mang đẳng cấp công pháp tu chân hoàn chỉnh, thành thục? Không phải là Ma động pháo sao?”

Triệu Anh Không âm thầm suy nghĩ, có điều nàng vẫn nhanh chóng yên lặng xuống, chỉ là trong lòng thủy chung vẫn có một câu hỏi chưa tìm được đáp án… Đã tới gần trận chiến cuối cùng rồi mà bọn nàng vẫn còn chưa đủ tư cách biết được bí mật này sao? Vậy thì đến bao giờ mới đủ tư cách đây?

Trong lúc cô bé đang âm thầm tự hỏi thì ma pháp trận đột nhiên sáng bừng lên, tiếp đó những ký hiệu ma pháp bắt đầu ảm đạm. Đến khi tất cả văn tự ký hiệu hoàn toàn biến mất, cánh cửa phía sau ma pháp trận nhẹ nhàng mở ra, rồi trong đầu nàng vang lên âm thanh khô cứng đặc hữu của Chủ Thần.

“Mở ra tình tiết kịch bản trong Eragon. Cứu thoát Arya, hộ vệ nàng cũng những người nguyện ý đi theo nàng rời khỏi thủ đô, tất cả các thành viên trong đội được 5000 điểm thưởng, một chi tiết kịch tình cấp B. Nếu như Arya tử vong, tất cả thành viên trong đội bị trừ 10000 điểm thưởng, hai chi tiết kịch tình cấp B…

Nhiệm vụ phim Eragon, hủy diệt thủ đô Uru“baen!”

Sở Hiên từ dưới đất yên lặng đứng dậy, hắn trầm mặc khoảng hai ba giây rồi mới quay sang phía Triệu Anh Không, nói:

– Vào đi, cứu Arya ra, sau đó để cô ấy đi hiệu triệu dân chúng rời đi. Trịnh Xá đại khái còn có thể kiên trì khoảng mười phút nữa…. Trong mười phút kết thúc thế giới phim kinh dị lần này, nếu không, phía dưới có thể sẽ xuất hiện quái vật vượt khỏi thực lực của chúng ta.

Lúc này, ở dưới vực sâu, chiến đấu của Trịnh Xá càng thêm khốc liệt, chiếc kén khổng lồ đã bành trướng đến đường kính hơn trăm mét, kén thịt đỏ như máu phảng phất như đang phát sáng, mà vô số bò sát vẫn tiếp tục không ngừng dung hợp vào bên trong…

Chọn tập
Bình luận